Linh Chu
-
Chương 6: Sĩ Tốt Luận (1)
"Sức khỏe loài người hoàn toàn không thể nào so sánh với phượng hoàng, phượng hoàng từ lúc là bào thai trong bụng đã có linh khí, một khi sinh ra liền có sức mạnh của phần thiên chử hải (đốt trời nấu biển), quạt cánh một cái là có thể đập tan một ngọn núi lớn, còn loài người khi vừa sinh ra thì chỉ là bào thai thông thường, nhất định căn bản phải thoát phàm thì mới có thể bước trên con đường tu tiên."
"Ta hiện tại đã không phải là tộc trưởng phượng hoàng tộc mà chỉ là một người thiếu niên bình thường, bây giờ nếu muốn thay đổi thể chất thì chỉ có tu luyện "Bất tử phượng hoàng thân", một khi tu luyện tới đại thừa thì có thể sống đến chín vạn năm, dù cho sau khi chết thân thể cũng không bị mục nát."
"Ưu điểm lớn nhất của "Bất tử phượng hoàng thân" là ở chỗ nó có thể thay đổi thể chất một người, làm cho thể chất của người đó trở nên ngày càng lớn mạnh, ngày càng tinh thông hiếm có."
Nhưng mà "Bất tử phượng hoàng thân" tu luyện lại khó vô cùng, dù cho là Phong Phi Vân kiếp trước có thân thể phượng hoàng làm cơ sở, tu luyện đến cảnh giới vũ hóa đệ cửu trọng cũng không tu luyện "Bất tử phượng hoàng thân" đạt được đến đại thừa.
Như vậy mới thấy được việc đó vô cùng khó khăn!
Mà hiện tại hắn chỉ có thể từ con số không mà bắt đầu, lại một lần nữa từng bước đi vào con đường tu tiên gian khổ, mà cũng chỉ có như vậy mới có đường sinh tồn, ở bất cứ nơi nào cũng đều là mạnh hiếp yếu, nếu không muốn bị kẻ mạnh ăn tươi thì nhất định phải là kẻ mạnh nhất.
Trong đầu không khỏi nhớ tới hình bóng xinh đẹp tuyệt trần của Thủy Nguyệt Đình.
Bây giờ nàng tồn tại như một thần linh, còn mình chỉ là một người nhỏ bé, tầm thường!
Cho dù gặp lại lần nữa, nàng cũng không thể nào nhận ra Phong Phi Vân, nàng kiêu ngạo nên thậm chí sẽ không liếc mắt một lần đến tên tiểu nhân nhỏ bé này.
Nghĩ đến đây, Phong Phi Vân không khỏi dừng bước, nhìn người đi đường xa lạ xung quanh, bọn họ đều là mắt đen, tóc đen, da vàng, đó không phải là là yêu tộc biến hóa hình người mà là loài người thật sự.
Phượng Phi Vân quanh năm bế quan tu luyện ở núi Phượng Hoàng đối với những hiểu biết về thế giới loài người hầu như là con số không.
Còn có phong cách kiến trúc xa lạ kia, cổ sắc cổ hương (phong vị cổ xưa), ban công trang trí gỗ, mái nhà lan can chạm khắc hình chim, quả thực là mỗi một tòa nhà đều là một tác phẩm nghệ thuật.
Còn có nếp sống văn hóa xa lạ, đây hết thẩy đều khuấy động tâm thần của Phong Phi Vân.
Trong lòng hắn tràn đầy thắc mắc, thầm nói: "Thì ra Linh Chu mang ta đến một không gian thế giới khác, có lẽ là một đầu của thế giới khác?"
Nơi hiện tại hắn đang ở gọi là Linh Châu thành!
Trong vòng mấy ngàn dặm thì Linh Châu thành chính là cổ thành lớn nhất, quản lý cả mấy chục huyện nha xung quanh, số người cộng lại vượt quá mười triệu.
Linh Châu thành chẳng qua chỉ là một cổ thành bình thường của vương triều Thần Tấn. Trong hiểu biết của Phong Phi Vân thì vương triều Thần Tấn là cả một thế giới, vô cùng rộng lớn, vô biên vô hạn, như Linh Châu thành này vậy, không dưới một vạn thành trì, bao la không thể nào tưởng tượng nổi.
Còn ở ngoài vương triều Thần Tấn là nơi nào? Hắn hoàn toàn không biết được.
Người thường dù sao thì kiến thức cũng có hạn!
"Phong thiếu gia này đúng là một người lăn lộn ăn chơi trác táng chỉ để chờ chết, kiến thức trong đầu thì quá ít, với lại trong đó thì chín tầng đã có liên quan đến nữ nhân, còn lại một tầng thì cũng không ngoài ăn nhậu chơi bời. Ta đường đường là tộc trưởng yêu tộc phượng hoàng, làm sao lại dung hợp linh hồn với một người bại hoại, suy đồi như hắn?
"Ôi! Mắng chửi có ích gì, mắng vẫn không phải là mình hay sao, chấp nhận số phận đi chứ!" Phong Phi Vân thở dài một cái.
Nếu muốn nhanh chóng thích ứng với một hoàn cảnh mới nhất định phải mở rộng kiến thức của mình mới được, chỉ có hiểu rõ thế giới này mới có thể thích ứng với thế giới này.
"Trong Thư các của Phong phủ hình như có đồ lục thế giới (giống bản đồ) và các ghi chép địa lý, cũng có thể xem thử."
Phong Phi Vân nghĩ đến đây lại hướng về phía Phong phủ mà tăng nhanh nhịp chân, bước đi nhanh hơn.
Bối cảnh của Phong Phi Vân tương đối khó lường, cha của hắn chính là thành chủ của Linh Châu thành, không chỉ có trăm vạn người dân trong Linh Châu thành chịu dưới quyền quản lý, ngay cả mấy chục huyện nha xung quanh đều phải chịu sự phụ trách của hắn. Mỗi một năm, những tên quan huyện kia đều phải vào Linh Châu thành dâng tặng lễ vật và tiền bạc châu báu cho hắn.
Có thế nói cha của Phong Phi Vân nghiễm nhiên chính là vua một cõi, cai quản khu vực xung quanh nghìn dặm của Linh Châu thành, gần nghìn vạn bách tính.
Phong Phi Vân chính là con trai độc nhất của thành chủ Linh Châu thành, hắn ở Linh Châu thành gây họa cho những người thiếu nữ đàng hoàng, dĩ nhiên là không người nào dám có lời oán hận, mọi người trông thấy hắn cũng chỉ có thể nuốt giận mà im hơi lặng tiếng. Cho dù có người không phục, cũng chỉ biết bị quan sai đánh cho sống dở chết dở, dám không thuận theo Phong thiếu gia chính là không thuận theo thành chủ đại nhân.
Mà nhà của Phong Phi Vân, Phong phủ lại chính là phủ thành chủ của Linh Châu thành.
Lầu son trụ đồng, tường cao nhiều vườn, chín cửa ra chín cửa vào, người hầu và nha hoàn cũng không dưới năm trăm, tưởng chừng như một thâm cung đại viện.
Phong Phi Vân mặc dù là chủ nhân đời thứ hai không văn không võ, dốt nát nhưng cha của hắn Phong Vạn Bằng: thành chủ Linh Châu thành lại là một nhân vật kiệt xuất, văn võ song toàn.
Hai mươi năm trước, Phong Vạn Bằng từng giành được danh vị Thám hoa hạng nhất của giới văn học trong vương triều Thần Tấn, lời văn thư pháp đều là hạng nhất cho nên Thư các của Phong phủ góp nhặt lưu trữ trên mười vạn đầu sách, bao gồm kinh thư cổ, tài liệu võ học, kỳ văn quái đàm (tin tức kì quái), tài liệu lịch sử khu vực, sách kinh Phật, ...
Phong Phi Vân từ nhỏ đã không thích đọc sách, ngay cả chữ lớn chữ nhỏ cũng đều không biết.
Đây là lần đầu tiên hắn vào thư các, trước mắt sách được lưu trữ chi chít, có sách cổ, có thẻ tre, có cả bản viết tay, trong lòng không khỏi xúc động muôn vàn, trước đây tại sao mình lại không tới một nơi quý giá như thế này chứ?
- Thiếu gia, lão gia đã sớm nói không thể để cho người vào thư các, nếu như làm hư hại sách vở lão gia nhất định sẽ nổi giận lôi đình, đến lúc đó tất cả mọi người phải gặp rủi ro.
...
Bốn người nha hoàn khuôn mặt xinh đẹp trong coi thư các vây quanh hắn, các nàng đều mặc y phục "vân y la thường", tuổi tác đều chừng mười sáu đến hai mươi, tướng mạo như hoa, da thịt non nớt, đều là tiểu mỹ nhân.
"Ta hiện tại đã không phải là tộc trưởng phượng hoàng tộc mà chỉ là một người thiếu niên bình thường, bây giờ nếu muốn thay đổi thể chất thì chỉ có tu luyện "Bất tử phượng hoàng thân", một khi tu luyện tới đại thừa thì có thể sống đến chín vạn năm, dù cho sau khi chết thân thể cũng không bị mục nát."
"Ưu điểm lớn nhất của "Bất tử phượng hoàng thân" là ở chỗ nó có thể thay đổi thể chất một người, làm cho thể chất của người đó trở nên ngày càng lớn mạnh, ngày càng tinh thông hiếm có."
Nhưng mà "Bất tử phượng hoàng thân" tu luyện lại khó vô cùng, dù cho là Phong Phi Vân kiếp trước có thân thể phượng hoàng làm cơ sở, tu luyện đến cảnh giới vũ hóa đệ cửu trọng cũng không tu luyện "Bất tử phượng hoàng thân" đạt được đến đại thừa.
Như vậy mới thấy được việc đó vô cùng khó khăn!
Mà hiện tại hắn chỉ có thể từ con số không mà bắt đầu, lại một lần nữa từng bước đi vào con đường tu tiên gian khổ, mà cũng chỉ có như vậy mới có đường sinh tồn, ở bất cứ nơi nào cũng đều là mạnh hiếp yếu, nếu không muốn bị kẻ mạnh ăn tươi thì nhất định phải là kẻ mạnh nhất.
Trong đầu không khỏi nhớ tới hình bóng xinh đẹp tuyệt trần của Thủy Nguyệt Đình.
Bây giờ nàng tồn tại như một thần linh, còn mình chỉ là một người nhỏ bé, tầm thường!
Cho dù gặp lại lần nữa, nàng cũng không thể nào nhận ra Phong Phi Vân, nàng kiêu ngạo nên thậm chí sẽ không liếc mắt một lần đến tên tiểu nhân nhỏ bé này.
Nghĩ đến đây, Phong Phi Vân không khỏi dừng bước, nhìn người đi đường xa lạ xung quanh, bọn họ đều là mắt đen, tóc đen, da vàng, đó không phải là là yêu tộc biến hóa hình người mà là loài người thật sự.
Phượng Phi Vân quanh năm bế quan tu luyện ở núi Phượng Hoàng đối với những hiểu biết về thế giới loài người hầu như là con số không.
Còn có phong cách kiến trúc xa lạ kia, cổ sắc cổ hương (phong vị cổ xưa), ban công trang trí gỗ, mái nhà lan can chạm khắc hình chim, quả thực là mỗi một tòa nhà đều là một tác phẩm nghệ thuật.
Còn có nếp sống văn hóa xa lạ, đây hết thẩy đều khuấy động tâm thần của Phong Phi Vân.
Trong lòng hắn tràn đầy thắc mắc, thầm nói: "Thì ra Linh Chu mang ta đến một không gian thế giới khác, có lẽ là một đầu của thế giới khác?"
Nơi hiện tại hắn đang ở gọi là Linh Châu thành!
Trong vòng mấy ngàn dặm thì Linh Châu thành chính là cổ thành lớn nhất, quản lý cả mấy chục huyện nha xung quanh, số người cộng lại vượt quá mười triệu.
Linh Châu thành chẳng qua chỉ là một cổ thành bình thường của vương triều Thần Tấn. Trong hiểu biết của Phong Phi Vân thì vương triều Thần Tấn là cả một thế giới, vô cùng rộng lớn, vô biên vô hạn, như Linh Châu thành này vậy, không dưới một vạn thành trì, bao la không thể nào tưởng tượng nổi.
Còn ở ngoài vương triều Thần Tấn là nơi nào? Hắn hoàn toàn không biết được.
Người thường dù sao thì kiến thức cũng có hạn!
"Phong thiếu gia này đúng là một người lăn lộn ăn chơi trác táng chỉ để chờ chết, kiến thức trong đầu thì quá ít, với lại trong đó thì chín tầng đã có liên quan đến nữ nhân, còn lại một tầng thì cũng không ngoài ăn nhậu chơi bời. Ta đường đường là tộc trưởng yêu tộc phượng hoàng, làm sao lại dung hợp linh hồn với một người bại hoại, suy đồi như hắn?
"Ôi! Mắng chửi có ích gì, mắng vẫn không phải là mình hay sao, chấp nhận số phận đi chứ!" Phong Phi Vân thở dài một cái.
Nếu muốn nhanh chóng thích ứng với một hoàn cảnh mới nhất định phải mở rộng kiến thức của mình mới được, chỉ có hiểu rõ thế giới này mới có thể thích ứng với thế giới này.
"Trong Thư các của Phong phủ hình như có đồ lục thế giới (giống bản đồ) và các ghi chép địa lý, cũng có thể xem thử."
Phong Phi Vân nghĩ đến đây lại hướng về phía Phong phủ mà tăng nhanh nhịp chân, bước đi nhanh hơn.
Bối cảnh của Phong Phi Vân tương đối khó lường, cha của hắn chính là thành chủ của Linh Châu thành, không chỉ có trăm vạn người dân trong Linh Châu thành chịu dưới quyền quản lý, ngay cả mấy chục huyện nha xung quanh đều phải chịu sự phụ trách của hắn. Mỗi một năm, những tên quan huyện kia đều phải vào Linh Châu thành dâng tặng lễ vật và tiền bạc châu báu cho hắn.
Có thế nói cha của Phong Phi Vân nghiễm nhiên chính là vua một cõi, cai quản khu vực xung quanh nghìn dặm của Linh Châu thành, gần nghìn vạn bách tính.
Phong Phi Vân chính là con trai độc nhất của thành chủ Linh Châu thành, hắn ở Linh Châu thành gây họa cho những người thiếu nữ đàng hoàng, dĩ nhiên là không người nào dám có lời oán hận, mọi người trông thấy hắn cũng chỉ có thể nuốt giận mà im hơi lặng tiếng. Cho dù có người không phục, cũng chỉ biết bị quan sai đánh cho sống dở chết dở, dám không thuận theo Phong thiếu gia chính là không thuận theo thành chủ đại nhân.
Mà nhà của Phong Phi Vân, Phong phủ lại chính là phủ thành chủ của Linh Châu thành.
Lầu son trụ đồng, tường cao nhiều vườn, chín cửa ra chín cửa vào, người hầu và nha hoàn cũng không dưới năm trăm, tưởng chừng như một thâm cung đại viện.
Phong Phi Vân mặc dù là chủ nhân đời thứ hai không văn không võ, dốt nát nhưng cha của hắn Phong Vạn Bằng: thành chủ Linh Châu thành lại là một nhân vật kiệt xuất, văn võ song toàn.
Hai mươi năm trước, Phong Vạn Bằng từng giành được danh vị Thám hoa hạng nhất của giới văn học trong vương triều Thần Tấn, lời văn thư pháp đều là hạng nhất cho nên Thư các của Phong phủ góp nhặt lưu trữ trên mười vạn đầu sách, bao gồm kinh thư cổ, tài liệu võ học, kỳ văn quái đàm (tin tức kì quái), tài liệu lịch sử khu vực, sách kinh Phật, ...
Phong Phi Vân từ nhỏ đã không thích đọc sách, ngay cả chữ lớn chữ nhỏ cũng đều không biết.
Đây là lần đầu tiên hắn vào thư các, trước mắt sách được lưu trữ chi chít, có sách cổ, có thẻ tre, có cả bản viết tay, trong lòng không khỏi xúc động muôn vàn, trước đây tại sao mình lại không tới một nơi quý giá như thế này chứ?
- Thiếu gia, lão gia đã sớm nói không thể để cho người vào thư các, nếu như làm hư hại sách vở lão gia nhất định sẽ nổi giận lôi đình, đến lúc đó tất cả mọi người phải gặp rủi ro.
...
Bốn người nha hoàn khuôn mặt xinh đẹp trong coi thư các vây quanh hắn, các nàng đều mặc y phục "vân y la thường", tuổi tác đều chừng mười sáu đến hai mươi, tướng mạo như hoa, da thịt non nớt, đều là tiểu mỹ nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook