Linh Chu
-
Chương 2042: Hồng nhan như ngọc (1)
Không ngừng tu luyện, con người nên học cách chính chắn, học được trách nhiệm, học hòa nhập thế giới. Thánh giả nếu không thể cứu thiên hạ thì không thể xưng là thánh giả.
* * *
Trong trời sao, bên lỗ đen có một đại lục trời sao to lớn lơ lửng.
Tuy đại lục không khổng lồ như hỗn nguyên đại thế giới nhưng vẫn mênh mông vô biên, tầng linh khí màu xanh dày phủ lên, to cỡ Tây Ngưu Hạ Châu.
Thanh Đồng cổ thuyền lao vào tầng linh khí, trước mắt là thế giới xanh biếc. Thảm thực vật bao trùm, các con sông lớn chảy xuôi tụ tập vào sông lớn chính giữa lục địa. Các con thú cổ chạy nhảy trên mặt đất, có linh điểu màu trắng bay trên bầu trời.
Khi Thanh Đồng cổ thuyền đáp xuống đất, đám người Nam Cung Hồng Nhan, Hiên Viên Nhất Nhất, Nạp Lan Tuyết Tiên, Long La Phù, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật, Hoa Sinh đạo trưởng, đám tu sĩ trong Thiên quốc chạy ra đón tiếp.
Đôi mắt Nam Cung Hồng Nhan ngấn lệ, làn gió thơm lao vào ngực Phong Phi Vân.
Nam Cung Hồng Nhan ôm chặt Phong Phi Vân:
- Ta cứ tưởng ngươi không về được nữa, ta cứ tưởng sẽ không được gặp ngươi nữa. Mỗi ngày ta lo âu hoảng hốt, sợ ngủ. Ta ngủ sẽ mơ ác mộng, bừng tỉnh khỏi ác mộng, sau đó tiếp tục lo âu hoảng hốt.
Phong Phi Vân vuốt tóc Nam Cung Hồng Nhan, nói:
- Không sao, không sao, ta về rồi đây.
Các nữ nhân Hiên Viên Nhất Nhất, Nạp Lan Tuyết Tiên, Long La Phù, La Ngọc Nhi đứng một bên nhìn Nam Cung Hồng Nhan khóc lóc trong ngực Phong Phi Vân. Bọn họ cũng muốn lao vào lòng Phong Phi Vân khóc, kể ra nỗi khổ sở, lo lắng của mình.
Nhưng vòng tay Phong Phi Vân chỉ có một, giờ đã bị Nam Cung Hồng Nhan giành trước. Bọn họ chỉ có thể đứng một bên nhìn, hốc mắt ướt nước.
Những có thể khác bước xuống Thanh Đồng cổ thuyền, có cảm giác sống sót sau tai nạn, rốt cuộc chân đạp đất liền.
Hoa Sinh đạo trưởng, Mạnh bà ôm nhau khóc:
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Long La Phù mẫu tính tràn đầy ôm Phong Tiểu Long, nước mắt rơi như mưa. Long La Phù lầu bầu trách Phong Tiểu Long cái gì, nhưng thấy gã đến cảnh giới thánh tiên, cũng bình yên trở về vì không nói gì thêm. Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn mà đỏ mắt, không ôm Phong Phi Vân được, không có con để ôm. Nạp Lan Tuyết Tiên suýt tức tối đi tìm cây để ôm.
Mao Ô Quy, Huyết Giao cũng ôm nhau.
Mao Ô Quy đau đớn la lên:
- Giao ơi, Quy gia luôn cho rằng ngươi không quay về được. Nhớ quá, nhớ chết được, mỗi đêm đều nằm mơ thấy ngươi.
- Quy gia, không ngờ Quy gia quan tâm ta như vậy, ta . . . Ta . . .
Huyết Giao nghẹn ngào, nó cảm thấy lúc trước có thành kiến quá sâu với Quy gia. Huyết Giao khóc sướt mướt, hận không thể móc ruột móc gan cho Mao Ô Quy.
Chớp mắt Mao Ô Quy hết khóc, đẩy Huyết Giao ra:
- Đừng nói gì hết, trở về là tốt rồi, tốt rồi. Quy gia đang luyện một lò ngũ thải thánh đan, ngươi đi trông lò giúp ta.
Huyết Giao không kịp phản ứng:
- Cái gì? Trông lò?
Nói sao thì nó là cường giả đẳng cấp chuẩn thánh, kêu Huyết Giao đi trông lò?
Mao Ô Quy nói:
- Hoa Sinh đạo trưởng mang về một đáp bùn năm sắc, đó là bùn tiên! Ta phỏng cừng có thể luyện một lò thánh đan lớn. Ngươi đi trông lò, thành công sẽ chia cho một viên, chắc chắn có thể giúp ngươi đến thánh cảnh.
Huyết Giao lầu bầu:
- Ta là chuẩn thánh . . .
Huyết Giao cho rằng thân phận chuẩn thánh như nó mà đi trông lò là mất thân phận.
Mao Ô Quy đá mông Huyết Giao:
- Bà nội nó, kêu ngươi đi thì đi, nói nhảm cái gì?
Huyết Giao bị đá bay vào một con sông lớn, đầu cắm trong nước bùn dưới đáy sông.
Đến lục địa này nhưng Phong Phi Vân không ở yên, vì hắn biết nguy hiểm chết chóc còn đó, tùy thời sẽ buông xuống. Khi ấy sẽ là tận thế thật sự.
Hiện giờ chỉ là bình tĩnh ngắn ngủi, bão tố còn kéo đến.
Những người trốn về cũng biết điều đó, nên mỗi người cười cứng ngắc, dưới nụ cười là nỗi rầu lo.
Phong Phi Vân tìm bảy lục đại từ thời kỳ thái cổ bị đưa vào trời sao, thu chúng vào mảnh đất giam cầm, lơ lửng trên đại dương.
Trong mảnh đất giam cầm giờ có tám lục địa.
Đoạn thời gian này Nam Cung Hồng Nhan luôn theo sát bên Phong Phi Vân, nửa bước không rời. Nam Cung Hồng Nhan băng tuyết thông minh, thấy được lo âu trong mắt Phong Phi Vân. Nam Cung Hồng Nhan đoán tai kiếp chưa qua, tai nạn càng lớn hơ nđang tích lũy.
Khi Phong Phi Vân ổn định lại nguyên mảnh đất giam cầm, Nam Cung Hồng Nhan mở miệng hỏi:
- Còn chưa kết thúc đúng không?
Dưới đêm lạnh, ánh đèn mờ nhạt.
Phong Phi Vân nhìn khuôn mặt xinh đẹp, nhẹ vuốt mặt Nam Cung Hồng Nhan.
Ánh mắt Phong Phi Vân dịu dàng, môi mấp máy:
- Hãy tin ta, ta có thể xử lý tốt.
Nam Cung Hồng Nhan ôm chặt eo Phong Phi Vân, vóc dáng cao kiều, nũng nịu hỏi:
- Bao lâu nữa ngươi sẽ đi?
Người khác không nhìn ra suy nghĩ của Phong Phi Vân nhưng Nam Cung Hồng Nhan xem thấu. Phong Phi Vân sẽ đi, không lâu sau hắn sẽ ra đi, không biết có còn quay về được không.
Phong Phi Vân phải đi, Địa Hoàng đại thánh hay Âm Cực Đạo Nhân đều muốn đối phó hắn. Nếu Phong Phi Vân ở lại mảnh đất giam cầm sẽ là tai họa ngập đầu cho đám người sống sót sau tai nạn.
Có vài thứ Phong Phi Vân muốn gánh một mình, đối với cảnh giới hiện tại thì hắn buộc phải gánh vác trách nhiệm này.
Nam Cung Hồng Nhan nhìn chằm chằm vào mắt Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nói:
- Chắc khoảng mấy hôm nay.
Giọng Nam Cung Hồng Nhan nhỏ như muỗi kêu:
- Đêm nay . . . Đến phòng ta đi.
Mặt Nam Cung Hồng Nhan hây hồng như uống rượu say, khiến người nhìn mê say.
Nam Cung Hồng Nhan vốn là mỹ nhân xinh đẹp, ngang ngửa với Đông Phương Kính Nguyệt. Khi Nam Cung Hồng Nhan nói câu đó thì tăng thêm vẻ đẹp.
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Ừm!
Đêm khuya, gió nổi lên cuốn vải áo.
Nam Cung Hồng Nhan nhẹ nhàng cởi dây lưng, áo lụa trắng chậm rãi trơi xuống thảm mềm.
Hai thân thể trần truồng quấn quýt nhau, cảnh xuân lan tràn. Tiếng rên rỉ hấp dẫn người đan xen thành khúc nhạc tuyệt vời.
Phong Phi Vân là cảnh giới đại thánh, độ mạnh thân thể hơn xa Nam Cung Hồng Nhan. Bị Phong Phi Vân tấn công dồn dập, Nam Cung Hồng Nhan rất nhanh đầu hàng, thua thê thảm.
Nam Cung Hồng Nhan hét rầm lên:
- Chết . . . Chết mất!
Chân Nam Cung Hồng Nhan run rẩy, đôi chân thon dài trắng ngọc kẹp chặt eo Phong Phi Vân. Nam Cung Hồng Nhan xỉu, mềm nhũn như bãi nước xuân. Rèm mi dính giọt xuân tình, như hoa lê sau cơn mưa, kiều diễm vô cùng.
Sáng sớm hôm sau.
Phong Phi Vân mặc đồ đàng hoàng, mở cửa phòng ra. Phong Phi Vân hít vào không khí mát mẻ, hắn lại có cảm ngộ mới. Cuộc sống nên đơn giản như vậy, ngủ yên bình, ôm nữ nhân mình yêu nhất, cùng nàng tâm sự loài chim biển, ngày tháng hạnh phúc.
Nhưng bước lên đường tu tiên thì thì tất cả bị gió tanh mưa máu thay thế, làm gì rảnh cảm nhận nỗi sung sướng của người bình thường?
Làm người bình thường, chưa từng tiếp xúc chuyện tu tiên cũng rất tốt. Nhưng lòng Phong Phi Vân thấy thiếu cái gì, nhgĩ kỹ có lẽ vì một người.
Nếu có một số thứ dã mất lại tìm về thì là chuyện tuyệt vời còn hơn thành tiên.
* * *
Trong trời sao, bên lỗ đen có một đại lục trời sao to lớn lơ lửng.
Tuy đại lục không khổng lồ như hỗn nguyên đại thế giới nhưng vẫn mênh mông vô biên, tầng linh khí màu xanh dày phủ lên, to cỡ Tây Ngưu Hạ Châu.
Thanh Đồng cổ thuyền lao vào tầng linh khí, trước mắt là thế giới xanh biếc. Thảm thực vật bao trùm, các con sông lớn chảy xuôi tụ tập vào sông lớn chính giữa lục địa. Các con thú cổ chạy nhảy trên mặt đất, có linh điểu màu trắng bay trên bầu trời.
Khi Thanh Đồng cổ thuyền đáp xuống đất, đám người Nam Cung Hồng Nhan, Hiên Viên Nhất Nhất, Nạp Lan Tuyết Tiên, Long La Phù, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật, Hoa Sinh đạo trưởng, đám tu sĩ trong Thiên quốc chạy ra đón tiếp.
Đôi mắt Nam Cung Hồng Nhan ngấn lệ, làn gió thơm lao vào ngực Phong Phi Vân.
Nam Cung Hồng Nhan ôm chặt Phong Phi Vân:
- Ta cứ tưởng ngươi không về được nữa, ta cứ tưởng sẽ không được gặp ngươi nữa. Mỗi ngày ta lo âu hoảng hốt, sợ ngủ. Ta ngủ sẽ mơ ác mộng, bừng tỉnh khỏi ác mộng, sau đó tiếp tục lo âu hoảng hốt.
Phong Phi Vân vuốt tóc Nam Cung Hồng Nhan, nói:
- Không sao, không sao, ta về rồi đây.
Các nữ nhân Hiên Viên Nhất Nhất, Nạp Lan Tuyết Tiên, Long La Phù, La Ngọc Nhi đứng một bên nhìn Nam Cung Hồng Nhan khóc lóc trong ngực Phong Phi Vân. Bọn họ cũng muốn lao vào lòng Phong Phi Vân khóc, kể ra nỗi khổ sở, lo lắng của mình.
Nhưng vòng tay Phong Phi Vân chỉ có một, giờ đã bị Nam Cung Hồng Nhan giành trước. Bọn họ chỉ có thể đứng một bên nhìn, hốc mắt ướt nước.
Những có thể khác bước xuống Thanh Đồng cổ thuyền, có cảm giác sống sót sau tai nạn, rốt cuộc chân đạp đất liền.
Hoa Sinh đạo trưởng, Mạnh bà ôm nhau khóc:
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Long La Phù mẫu tính tràn đầy ôm Phong Tiểu Long, nước mắt rơi như mưa. Long La Phù lầu bầu trách Phong Tiểu Long cái gì, nhưng thấy gã đến cảnh giới thánh tiên, cũng bình yên trở về vì không nói gì thêm. Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn mà đỏ mắt, không ôm Phong Phi Vân được, không có con để ôm. Nạp Lan Tuyết Tiên suýt tức tối đi tìm cây để ôm.
Mao Ô Quy, Huyết Giao cũng ôm nhau.
Mao Ô Quy đau đớn la lên:
- Giao ơi, Quy gia luôn cho rằng ngươi không quay về được. Nhớ quá, nhớ chết được, mỗi đêm đều nằm mơ thấy ngươi.
- Quy gia, không ngờ Quy gia quan tâm ta như vậy, ta . . . Ta . . .
Huyết Giao nghẹn ngào, nó cảm thấy lúc trước có thành kiến quá sâu với Quy gia. Huyết Giao khóc sướt mướt, hận không thể móc ruột móc gan cho Mao Ô Quy.
Chớp mắt Mao Ô Quy hết khóc, đẩy Huyết Giao ra:
- Đừng nói gì hết, trở về là tốt rồi, tốt rồi. Quy gia đang luyện một lò ngũ thải thánh đan, ngươi đi trông lò giúp ta.
Huyết Giao không kịp phản ứng:
- Cái gì? Trông lò?
Nói sao thì nó là cường giả đẳng cấp chuẩn thánh, kêu Huyết Giao đi trông lò?
Mao Ô Quy nói:
- Hoa Sinh đạo trưởng mang về một đáp bùn năm sắc, đó là bùn tiên! Ta phỏng cừng có thể luyện một lò thánh đan lớn. Ngươi đi trông lò, thành công sẽ chia cho một viên, chắc chắn có thể giúp ngươi đến thánh cảnh.
Huyết Giao lầu bầu:
- Ta là chuẩn thánh . . .
Huyết Giao cho rằng thân phận chuẩn thánh như nó mà đi trông lò là mất thân phận.
Mao Ô Quy đá mông Huyết Giao:
- Bà nội nó, kêu ngươi đi thì đi, nói nhảm cái gì?
Huyết Giao bị đá bay vào một con sông lớn, đầu cắm trong nước bùn dưới đáy sông.
Đến lục địa này nhưng Phong Phi Vân không ở yên, vì hắn biết nguy hiểm chết chóc còn đó, tùy thời sẽ buông xuống. Khi ấy sẽ là tận thế thật sự.
Hiện giờ chỉ là bình tĩnh ngắn ngủi, bão tố còn kéo đến.
Những người trốn về cũng biết điều đó, nên mỗi người cười cứng ngắc, dưới nụ cười là nỗi rầu lo.
Phong Phi Vân tìm bảy lục đại từ thời kỳ thái cổ bị đưa vào trời sao, thu chúng vào mảnh đất giam cầm, lơ lửng trên đại dương.
Trong mảnh đất giam cầm giờ có tám lục địa.
Đoạn thời gian này Nam Cung Hồng Nhan luôn theo sát bên Phong Phi Vân, nửa bước không rời. Nam Cung Hồng Nhan băng tuyết thông minh, thấy được lo âu trong mắt Phong Phi Vân. Nam Cung Hồng Nhan đoán tai kiếp chưa qua, tai nạn càng lớn hơ nđang tích lũy.
Khi Phong Phi Vân ổn định lại nguyên mảnh đất giam cầm, Nam Cung Hồng Nhan mở miệng hỏi:
- Còn chưa kết thúc đúng không?
Dưới đêm lạnh, ánh đèn mờ nhạt.
Phong Phi Vân nhìn khuôn mặt xinh đẹp, nhẹ vuốt mặt Nam Cung Hồng Nhan.
Ánh mắt Phong Phi Vân dịu dàng, môi mấp máy:
- Hãy tin ta, ta có thể xử lý tốt.
Nam Cung Hồng Nhan ôm chặt eo Phong Phi Vân, vóc dáng cao kiều, nũng nịu hỏi:
- Bao lâu nữa ngươi sẽ đi?
Người khác không nhìn ra suy nghĩ của Phong Phi Vân nhưng Nam Cung Hồng Nhan xem thấu. Phong Phi Vân sẽ đi, không lâu sau hắn sẽ ra đi, không biết có còn quay về được không.
Phong Phi Vân phải đi, Địa Hoàng đại thánh hay Âm Cực Đạo Nhân đều muốn đối phó hắn. Nếu Phong Phi Vân ở lại mảnh đất giam cầm sẽ là tai họa ngập đầu cho đám người sống sót sau tai nạn.
Có vài thứ Phong Phi Vân muốn gánh một mình, đối với cảnh giới hiện tại thì hắn buộc phải gánh vác trách nhiệm này.
Nam Cung Hồng Nhan nhìn chằm chằm vào mắt Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nói:
- Chắc khoảng mấy hôm nay.
Giọng Nam Cung Hồng Nhan nhỏ như muỗi kêu:
- Đêm nay . . . Đến phòng ta đi.
Mặt Nam Cung Hồng Nhan hây hồng như uống rượu say, khiến người nhìn mê say.
Nam Cung Hồng Nhan vốn là mỹ nhân xinh đẹp, ngang ngửa với Đông Phương Kính Nguyệt. Khi Nam Cung Hồng Nhan nói câu đó thì tăng thêm vẻ đẹp.
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Ừm!
Đêm khuya, gió nổi lên cuốn vải áo.
Nam Cung Hồng Nhan nhẹ nhàng cởi dây lưng, áo lụa trắng chậm rãi trơi xuống thảm mềm.
Hai thân thể trần truồng quấn quýt nhau, cảnh xuân lan tràn. Tiếng rên rỉ hấp dẫn người đan xen thành khúc nhạc tuyệt vời.
Phong Phi Vân là cảnh giới đại thánh, độ mạnh thân thể hơn xa Nam Cung Hồng Nhan. Bị Phong Phi Vân tấn công dồn dập, Nam Cung Hồng Nhan rất nhanh đầu hàng, thua thê thảm.
Nam Cung Hồng Nhan hét rầm lên:
- Chết . . . Chết mất!
Chân Nam Cung Hồng Nhan run rẩy, đôi chân thon dài trắng ngọc kẹp chặt eo Phong Phi Vân. Nam Cung Hồng Nhan xỉu, mềm nhũn như bãi nước xuân. Rèm mi dính giọt xuân tình, như hoa lê sau cơn mưa, kiều diễm vô cùng.
Sáng sớm hôm sau.
Phong Phi Vân mặc đồ đàng hoàng, mở cửa phòng ra. Phong Phi Vân hít vào không khí mát mẻ, hắn lại có cảm ngộ mới. Cuộc sống nên đơn giản như vậy, ngủ yên bình, ôm nữ nhân mình yêu nhất, cùng nàng tâm sự loài chim biển, ngày tháng hạnh phúc.
Nhưng bước lên đường tu tiên thì thì tất cả bị gió tanh mưa máu thay thế, làm gì rảnh cảm nhận nỗi sung sướng của người bình thường?
Làm người bình thường, chưa từng tiếp xúc chuyện tu tiên cũng rất tốt. Nhưng lòng Phong Phi Vân thấy thiếu cái gì, nhgĩ kỹ có lẽ vì một người.
Nếu có một số thứ dã mất lại tìm về thì là chuyện tuyệt vời còn hơn thành tiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook