Linh Chi Vương Tử ~ Thiên Niên Vạn Cửu
-
Chương 7: Ân cần, có quen sao?
Để nàng lại với đống thắc mắc trong lòng, y là ai, nàng có quen y sao, sao y lại biết nàng, lại càng ân cần vậy. Một nam nhân thật làm người ta xém thở không nổi, vẫn là trong người nàng có xiu xíu tính mê trai đó, y thật rất tuấn dật, lại mang vẻ kiều mị cùng đôi mắt đen láy sâu thẳm kết hợp với mái tóc đỏ được búi gọn xỏa hai cọng mai xuống làn tăng thêm góc cạnh của gương mặt kiều mị mà tuấn dật mê hồn ấy
“ Thái hậu, vẫn là nương nên tĩnh dưỡng đi ạ, cả Chi nhi nữa” hoàng thượng vẫn giữ nét ôn nhu thập phần lo lắng hướng về phía thái hậu đáng kính của ông.
“ hoàng tổ mẫu.... người mau đi nghỉ ngơi thôi, hôm nay con ở lại đây với người được không” Linh Chi ân cần, đôi mắt lấp lánh giương lên nhìn bà, Linh Chi rất sợ đâu đó ngoài kia lại thêm một tên thích khách nào đó bất chấp mạng sống xông vào đây lần nữa, nàng không để ai đoạt lấy người mình thương yêu lần nữa. Lần này nàng quyết tâm, cho dù đây là người thân của bản thể trước kia nhưng nàng sẽ thay thế cho bản thể trước chăm sóc họ bằng hết khả năng của mình, bây giờ nàng hận nhất là vẫn không mạnh mẽ bằng những người ngoài kia. Lúc nãy nàng nhìn một đạo quang kiếm khí màu xanh dương nhu mì gợn sóng đến đẹp mắt của Đông Ly cảm giác khí tức ấy thật mạnh mẽ nàng muốn được như vậy, không phải, mà nàng còn muốn hơn như vậy.
“ được được Chi nhi à con muốn ở đâu cũng được, con mai luôn là đứa nhỏ trong lòng của ta” Thái hậu nhu mì, hòa thuẫn trước mặt vì Linh chi mà đôi mắt mờ ảo hiện ra dấu chân chim lấp lánh phát ra 1 đạo ấm áp sủng nịnh đến cực đỉnh khiến Hoàng thượng thấy cũng phải kinh ngạc, chính y còn không được mẫu hoàng sủng nịnh đến cực độ đó.
“ mẫu hoàng là không sao là hoàng nhi yên tâm rồi, hoàng nhi vẫn còn vài công vụ chưa giải quyết hết, con xin lui về” hoàng thượng uy nghiêm cất tiếng nhưng vẫn đầy lo lắng, rồi cất bước hiêng ngang đi khỏi tẩm cung to lớn của Thái hậu.
“ hoàng tổ mẫu, theo con đi tắm rửa thôi, đi vào gian phòng tắm 2 bồn nước nước khắc chế bằng bạch ngọc mỹ lệ quý giá được khiêng ra, đổ đầy nước ấm. Nàng phải lâu vết thương mới được bôi thuốc nên nàng không trầm mình trong dòng nước nóng như mọi hôm, nhanh chóng bước ra khỏi bồn tắm nhìn thấy những nữ thái y vẫn đứng đó đợi mình. Vì Thái hậu là thân phận tôn quý không thể bất cứ một nam nhân nào phi lễ đụng vào nên vẫn là cho phép nữ tử có thể làm thái y, tài năng xuất chúng thì lại được vào tẩm cung chăm sóc cho thái hậu và Hoàng hậu.
Nàng đang băng bó thì thái hậu cũng cất bước đi ra khỏi phòng tắm, trên mặt nhàn nhạt cũng gỡ được mấy tầng khiếp sợ lo lắng lúc nãy, cất tiếng quan tâm lại nhu hòa đến cực độ “ Chi nhi, con đau không” mắt như muốn ngập nước nhưng lại không trào ra, trong cung lâu như vậy cũng rèn cho mước mắt bà không thể chảy rồi nay có thể vì Chi nhi ầng ậng nước cũng là quá kì tích rồi.
“ con không đau, chỉ là vết thương ngoài da, thoa cao dược sẽ không đễ lại sẹo xấu đâu nha” nàng là biết thái hậu lo lắng đến cực độ cho nàng, nàng chỉ còn biết giương đôi mắt to tròn lấp lánh dễ thương nói đùa chọc cho thái hậu vui. Cuối cùng Thái Hậu cũng nở nụ cười mãn nguyện trên đôi môi người.
“ thôi 2 bà cháu ta vào ngủ thôi” nàng lém lỉnh lại bên thái hậu dìu người vào giường, chiếc giường thật to đủ cho 10 người nằm. Nếu là nằm trên chiếc giường to như vậy Linh Chi vẫn là muốn một cái gối ôm để an giấc đó, nhưng hôm nay là có hơi ấm của hoàng tổ mẫu bên cạnh, nàng yên tâm chui vào giấc mộng đẹp, gạt bỏ những điều đã gặp hôm nay.
Phiêu du trong giấc mộng, một bóng dáng cao lớn vững chắc quay lưng về phía sau nàng, bỗng nàng thấy tim mình như nhói lên từng hồi, như rằng nàng đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, ngọc bội nàng luôn cất trong ngực bỗng phát sáng, một ánh sáng huyền ão đến kì lạ, nàng lấy ngọc bội ra khỏi ngực, ngọc bội từ màu xanh chuyển tím huyền ảo đến đẹp mắt, ánh sáng càng ngày càng mạnh làm nàng cũng phải nheo mắt lại, mở mắt ra nàng lại ở một nơi lạ lẫm mờ ảo phong cảnh hữu tình, dưới chân như từng đụn mây phân tán ra như làn khói mờ nhạt cứ như tiên cảnh vậy. đầu óc nàng mờ mịt hơn những đám mây dưới chân nàng, bóng dáng ấy lại xuất hiện miếng ngọc bội lại phát ánh sáng tím kì hoặc, lòng lại chợt nhói cứ nhìn hình bóng ấy nàng lại nhói đau hơn lần này như nàng mất đi tất cả sinh lực rồi ngã quỵ xuống.
Chợt tỉnh giấc, đâu đó trong không khí bay tới hương hoa ải đường thanh khiết dịu nhẹ làm vơi đi cái nỗi đau trong mơ, nàng an tĩnh hơn. Giấc mơ như dịu nhẹ mà làm nàng đau qúa. Hương hải đường vẫn thổi nhẹ theo làn gió giúp nàng tĩnh tâm hơn nhưng nỗi tịch mịch trong giấc mơ không hề phai đi chút nào, nàng cố gắng để không phải nhớ đến giấc mơ đó nữa nhưng là vô ích, bóng dáng ấy như trong vài giây đã khắc sâu trong tim của nàng, trằn trọc mãi đến khi trời sáng
“ Nhu nhi” nàng khẽ giọng kêu Nhu nhi ngoài cửa. Nhu nhi bước vào nhẹ nhàng nàng cũng cảm thấy yên tâm hơn, yên tâm người đang say giấc nồng bên cạnh nàng không bị đánh thức, hôm qua hoàng tổ mẫu nàng đã kinh hãi quá nhiều rồi, kêu Nhu nhi thay băng bó trên người nàng xong, liều lĩnh ra lệnh thông báo hôm nay không tiếp thỉnh an, thân thể thái hậu không tốt.
Chúng phi tần nghe thông báo từ ma ma bên cạnh thái hậu cũng không khỏi ủ rủ, có vài người muốn nhân cơ hội này làm thân với người nhưng bị Linh Chi cản đường rồi.
Linh Chi vẫn muốn để thái hậu tịnh dưỡng, không nên mới sáng sớm bị làm ồn ào nên về gian phòng mình dùng thiện rồi chờ hoàng tổ mẫu tỉnh giấc nàng sẽ qua bồi người dùng thiện
“ nhu nhi em kêu người thu dọn đi, qua xem thái hậu tỉnh giấc chưa”
“ vâng thưa tiểu thư”
Bây giờ nàng một mặt với người ngoài lạnh nhạt rồi, nàng không thể chân chính vui cười khi chuyện tối hôm qua vừa xảy ra được. Ngây ngẩn cầm tách trà hồi lầu nhìn ra cũng đã phát hiện đã gần giờ tỵ rồi. Thái Hậu lâu rồi mới được an giấc
Vẫn là đang ngắm cảnh ngoài sân, nhìn thấy bóng dáng Nhu nhi nhẹ nhàng đi vào, Nhu nhi nhìn chủ tử mình trầm lắng đến mức đáng sợ, Nhu nhi chưa hề thấy bộ dạng này của nàng bao giờ, bây giờ xung quanh Linh Chi không khỏi toát ra 1 tầng hơi lạnh
“ tiểu thư, thái hậu vừa mới tỉnh giấc liền hỏi tới người, có lẽ người nên sang đó” Linh Chi nghe nàng nói, không đợi bao lâu nàng liền đứng dậy theo lối đến tẩm cung Thái hậu mà đi
Vừa vào đã thấy Thái hậu đang canh y nghiêm trang như mọi ngày, nhưng không phải là màu vàng chủ đạo nữa, hôm nay lại là màu xanh nhạt thuần khiết. Thấy người nhẹ nhàng không mang 1 lớp uy nghiêm hù người thấp thỏm như trước nữa nàng chợt điểm nhẹ nụ cười trên đôi môi anh đào của mình nữa với thái hậu
Thái hậu nhìn nàng nhu mì yêu chiều đến đáng sợ, nàng kêu người chuẩn bị dược thiện cho hoàng tổ mẫu trong khi người còn ngủ cho nên bây giờ chỉ còn việc dọn ra thôi, khi thái hậu ăn đến đũa thứ 3 thứ 4 thì giọng thái giám ngoài cửa truyền giọng nói mạch lạc mình vào “ Ly vương gia đến, Liễu vương gia đến” một lần đến lại là 2 đứa cháu thái hậu một mực thương, lại là càng nói đứa trẻ Đông Ly từ lớn đến nhỏ lạnh lùng ít nói, ít quan tâm ai, nay lại đến nơi này, Thái hậu nghĩ nghĩ cũng chỉ nghĩ ra lí do dẫn 2 đứa cháu này đến là không phải chỉ dành cho lão già như bà mà còn là vì đứa trẻ tươi tắn, xinh đẹp, đáng yêu bên cạnh mình
“ thỉnh an Hoàng tổ mẫu” cả 2 tiến lên hành lễ trước mặt thái hậu
Vẫn là Đông Liễu hoạt bát nhào ngay tới bên cạnh Linh Chi hỏi han tối hôm qua có hề bị cái gì không, nàng chỉ nhẹ nhàng cười nói không sao cả, nét mặt đanh lại lo lắng của Đông Liễu cũng tan biến, chỉ là hôm qua nghe cung thái hậu bị thích khách đột nhập, trùng hợp là Linh Chi lại ở cùng Thái hậu nên y thập phần lo lắng sáng sớm đã kéo hoàng huynh Đông Ly của hắn qua đây.
Đông Ly đóng kết một tầng băng lạnh trên khuôn mặt mình, nhưng lại là đang chằm chằm nhìn Linh Chi bên cạnh thái hậu đang dùng thiện. Nhìn nàng đến từng góc cạnh, khi Linh Chi đang trò chuyện cùng Đông Liễu cũng cảm giác có người nhìn nàng chằm chằm không khỏi đưa mắt xem là ai lại nhìn nàng chằm chằm như vậy
Nhìn theo hướng cảm giác liền thấy ánh mắt đen láy sâu thẳm của người đối diện bên kia bàn, vẫn là 2 sợi tóc mai đỏ chói mắt theo làn gió mà bay bay đến yêu mị, nàng cảm giác trên khuôn mặt tuấn dật đó phớt mỏng một lớp nhu mì, sủng nịnh mà nhìn nàng, nàng dụi mắt nhìn người trước mắt được đồn là tòa băng sơn lạnh đến nỗi không ai dám đến gần, ngày ngày vác cái mặt lạnh lùng đi hù dọa người. Nhưng nay lại là nhìn nàng với ánh mắt nhu mì như vậy, là nàng mắt kém sao.
“ Chi nhi, muội sao vậy, sao lại nhìn ca ca ta như con hổ đói vậy, ai da, ta biết hoàng huynh ta thật đẹp mắt nhưng đừng để tòa băng sơn đẹp mắt ấy dụ dỗ đến mị mẫm chứ, còn ca....” lời cuối chưa kịp thốt ra đã nhìn ra ánh mắt nhu mì kia một chút cũng chưa từng thấy đặt trên khuôn mặt hoàn mĩ của hoàng huynh y lần nào, nay là vì nhìn Linh Chi lại bày ra ánh mắt này, “ khụ khụ, hoàng huynh này huynh cũng là đừng nên nhìn chằm chằm Chi nhi như vạy chứ” coi như lời nói Đông Liễu không một chút trọng lượng.
“ Chi nhi, vết thương nàng sao rồi” một thái hậu ngày ngày giữ uy nghiêm, một hoàng tử phong hoa mỗi ngày nhìn từng người tình chàng ý thiếp vậy mà bây giờ nhìn hoàng huynh nói vậy vẫn là y có chút bất ngờ liền há hốc mồm, cũng kể thái hậu đóng một tầng mông lung trên mặt.
‘ đứa trẻ này trước giờ chưa từng quan tâm ai, nhìn ai bằng ánh mắt sủng nịnh, yêu thương như này cả, đến ta và mẫu thân nó còn không được nó nhìn như vậy’ Thái hậu vẫn trong giai đoạn suy nghĩ
Linh chi cũng lâm vào tình trạng khó hiểu, ‘ y sao một mực chân thành sủng nịnh nàng như vậy, rõ ràng là lộ rõ vẻ ân cần sủng nịnh đó nha, có phải lời đồn tòa băng sơn là giả không’
“ a a, hoàng huynh à chúng ta đã từng gặp nhau sao?” câu nói của Linh Chi như chiếc chuông bị ai đó đánh thật mạnh vào làm họ càng lâm vào thế hoang mang
“ 2 đứa/ người chưa từng gặp mặt sao? ” Thái hậu và Đông Liễu không giữ uy nghiêm nữa, không hẹn mà cùng phát ra câu hỏi, chúng nô tì sát bên cũng nghe tháp thoáng đâu đó câu chuyện trong này, còn những người đứng gần đó cũng một phen hốt hoảng.
“ Thái hậu, vẫn là nương nên tĩnh dưỡng đi ạ, cả Chi nhi nữa” hoàng thượng vẫn giữ nét ôn nhu thập phần lo lắng hướng về phía thái hậu đáng kính của ông.
“ hoàng tổ mẫu.... người mau đi nghỉ ngơi thôi, hôm nay con ở lại đây với người được không” Linh Chi ân cần, đôi mắt lấp lánh giương lên nhìn bà, Linh Chi rất sợ đâu đó ngoài kia lại thêm một tên thích khách nào đó bất chấp mạng sống xông vào đây lần nữa, nàng không để ai đoạt lấy người mình thương yêu lần nữa. Lần này nàng quyết tâm, cho dù đây là người thân của bản thể trước kia nhưng nàng sẽ thay thế cho bản thể trước chăm sóc họ bằng hết khả năng của mình, bây giờ nàng hận nhất là vẫn không mạnh mẽ bằng những người ngoài kia. Lúc nãy nàng nhìn một đạo quang kiếm khí màu xanh dương nhu mì gợn sóng đến đẹp mắt của Đông Ly cảm giác khí tức ấy thật mạnh mẽ nàng muốn được như vậy, không phải, mà nàng còn muốn hơn như vậy.
“ được được Chi nhi à con muốn ở đâu cũng được, con mai luôn là đứa nhỏ trong lòng của ta” Thái hậu nhu mì, hòa thuẫn trước mặt vì Linh chi mà đôi mắt mờ ảo hiện ra dấu chân chim lấp lánh phát ra 1 đạo ấm áp sủng nịnh đến cực đỉnh khiến Hoàng thượng thấy cũng phải kinh ngạc, chính y còn không được mẫu hoàng sủng nịnh đến cực độ đó.
“ mẫu hoàng là không sao là hoàng nhi yên tâm rồi, hoàng nhi vẫn còn vài công vụ chưa giải quyết hết, con xin lui về” hoàng thượng uy nghiêm cất tiếng nhưng vẫn đầy lo lắng, rồi cất bước hiêng ngang đi khỏi tẩm cung to lớn của Thái hậu.
“ hoàng tổ mẫu, theo con đi tắm rửa thôi, đi vào gian phòng tắm 2 bồn nước nước khắc chế bằng bạch ngọc mỹ lệ quý giá được khiêng ra, đổ đầy nước ấm. Nàng phải lâu vết thương mới được bôi thuốc nên nàng không trầm mình trong dòng nước nóng như mọi hôm, nhanh chóng bước ra khỏi bồn tắm nhìn thấy những nữ thái y vẫn đứng đó đợi mình. Vì Thái hậu là thân phận tôn quý không thể bất cứ một nam nhân nào phi lễ đụng vào nên vẫn là cho phép nữ tử có thể làm thái y, tài năng xuất chúng thì lại được vào tẩm cung chăm sóc cho thái hậu và Hoàng hậu.
Nàng đang băng bó thì thái hậu cũng cất bước đi ra khỏi phòng tắm, trên mặt nhàn nhạt cũng gỡ được mấy tầng khiếp sợ lo lắng lúc nãy, cất tiếng quan tâm lại nhu hòa đến cực độ “ Chi nhi, con đau không” mắt như muốn ngập nước nhưng lại không trào ra, trong cung lâu như vậy cũng rèn cho mước mắt bà không thể chảy rồi nay có thể vì Chi nhi ầng ậng nước cũng là quá kì tích rồi.
“ con không đau, chỉ là vết thương ngoài da, thoa cao dược sẽ không đễ lại sẹo xấu đâu nha” nàng là biết thái hậu lo lắng đến cực độ cho nàng, nàng chỉ còn biết giương đôi mắt to tròn lấp lánh dễ thương nói đùa chọc cho thái hậu vui. Cuối cùng Thái Hậu cũng nở nụ cười mãn nguyện trên đôi môi người.
“ thôi 2 bà cháu ta vào ngủ thôi” nàng lém lỉnh lại bên thái hậu dìu người vào giường, chiếc giường thật to đủ cho 10 người nằm. Nếu là nằm trên chiếc giường to như vậy Linh Chi vẫn là muốn một cái gối ôm để an giấc đó, nhưng hôm nay là có hơi ấm của hoàng tổ mẫu bên cạnh, nàng yên tâm chui vào giấc mộng đẹp, gạt bỏ những điều đã gặp hôm nay.
Phiêu du trong giấc mộng, một bóng dáng cao lớn vững chắc quay lưng về phía sau nàng, bỗng nàng thấy tim mình như nhói lên từng hồi, như rằng nàng đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, ngọc bội nàng luôn cất trong ngực bỗng phát sáng, một ánh sáng huyền ão đến kì lạ, nàng lấy ngọc bội ra khỏi ngực, ngọc bội từ màu xanh chuyển tím huyền ảo đến đẹp mắt, ánh sáng càng ngày càng mạnh làm nàng cũng phải nheo mắt lại, mở mắt ra nàng lại ở một nơi lạ lẫm mờ ảo phong cảnh hữu tình, dưới chân như từng đụn mây phân tán ra như làn khói mờ nhạt cứ như tiên cảnh vậy. đầu óc nàng mờ mịt hơn những đám mây dưới chân nàng, bóng dáng ấy lại xuất hiện miếng ngọc bội lại phát ánh sáng tím kì hoặc, lòng lại chợt nhói cứ nhìn hình bóng ấy nàng lại nhói đau hơn lần này như nàng mất đi tất cả sinh lực rồi ngã quỵ xuống.
Chợt tỉnh giấc, đâu đó trong không khí bay tới hương hoa ải đường thanh khiết dịu nhẹ làm vơi đi cái nỗi đau trong mơ, nàng an tĩnh hơn. Giấc mơ như dịu nhẹ mà làm nàng đau qúa. Hương hải đường vẫn thổi nhẹ theo làn gió giúp nàng tĩnh tâm hơn nhưng nỗi tịch mịch trong giấc mơ không hề phai đi chút nào, nàng cố gắng để không phải nhớ đến giấc mơ đó nữa nhưng là vô ích, bóng dáng ấy như trong vài giây đã khắc sâu trong tim của nàng, trằn trọc mãi đến khi trời sáng
“ Nhu nhi” nàng khẽ giọng kêu Nhu nhi ngoài cửa. Nhu nhi bước vào nhẹ nhàng nàng cũng cảm thấy yên tâm hơn, yên tâm người đang say giấc nồng bên cạnh nàng không bị đánh thức, hôm qua hoàng tổ mẫu nàng đã kinh hãi quá nhiều rồi, kêu Nhu nhi thay băng bó trên người nàng xong, liều lĩnh ra lệnh thông báo hôm nay không tiếp thỉnh an, thân thể thái hậu không tốt.
Chúng phi tần nghe thông báo từ ma ma bên cạnh thái hậu cũng không khỏi ủ rủ, có vài người muốn nhân cơ hội này làm thân với người nhưng bị Linh Chi cản đường rồi.
Linh Chi vẫn muốn để thái hậu tịnh dưỡng, không nên mới sáng sớm bị làm ồn ào nên về gian phòng mình dùng thiện rồi chờ hoàng tổ mẫu tỉnh giấc nàng sẽ qua bồi người dùng thiện
“ nhu nhi em kêu người thu dọn đi, qua xem thái hậu tỉnh giấc chưa”
“ vâng thưa tiểu thư”
Bây giờ nàng một mặt với người ngoài lạnh nhạt rồi, nàng không thể chân chính vui cười khi chuyện tối hôm qua vừa xảy ra được. Ngây ngẩn cầm tách trà hồi lầu nhìn ra cũng đã phát hiện đã gần giờ tỵ rồi. Thái Hậu lâu rồi mới được an giấc
Vẫn là đang ngắm cảnh ngoài sân, nhìn thấy bóng dáng Nhu nhi nhẹ nhàng đi vào, Nhu nhi nhìn chủ tử mình trầm lắng đến mức đáng sợ, Nhu nhi chưa hề thấy bộ dạng này của nàng bao giờ, bây giờ xung quanh Linh Chi không khỏi toát ra 1 tầng hơi lạnh
“ tiểu thư, thái hậu vừa mới tỉnh giấc liền hỏi tới người, có lẽ người nên sang đó” Linh Chi nghe nàng nói, không đợi bao lâu nàng liền đứng dậy theo lối đến tẩm cung Thái hậu mà đi
Vừa vào đã thấy Thái hậu đang canh y nghiêm trang như mọi ngày, nhưng không phải là màu vàng chủ đạo nữa, hôm nay lại là màu xanh nhạt thuần khiết. Thấy người nhẹ nhàng không mang 1 lớp uy nghiêm hù người thấp thỏm như trước nữa nàng chợt điểm nhẹ nụ cười trên đôi môi anh đào của mình nữa với thái hậu
Thái hậu nhìn nàng nhu mì yêu chiều đến đáng sợ, nàng kêu người chuẩn bị dược thiện cho hoàng tổ mẫu trong khi người còn ngủ cho nên bây giờ chỉ còn việc dọn ra thôi, khi thái hậu ăn đến đũa thứ 3 thứ 4 thì giọng thái giám ngoài cửa truyền giọng nói mạch lạc mình vào “ Ly vương gia đến, Liễu vương gia đến” một lần đến lại là 2 đứa cháu thái hậu một mực thương, lại là càng nói đứa trẻ Đông Ly từ lớn đến nhỏ lạnh lùng ít nói, ít quan tâm ai, nay lại đến nơi này, Thái hậu nghĩ nghĩ cũng chỉ nghĩ ra lí do dẫn 2 đứa cháu này đến là không phải chỉ dành cho lão già như bà mà còn là vì đứa trẻ tươi tắn, xinh đẹp, đáng yêu bên cạnh mình
“ thỉnh an Hoàng tổ mẫu” cả 2 tiến lên hành lễ trước mặt thái hậu
Vẫn là Đông Liễu hoạt bát nhào ngay tới bên cạnh Linh Chi hỏi han tối hôm qua có hề bị cái gì không, nàng chỉ nhẹ nhàng cười nói không sao cả, nét mặt đanh lại lo lắng của Đông Liễu cũng tan biến, chỉ là hôm qua nghe cung thái hậu bị thích khách đột nhập, trùng hợp là Linh Chi lại ở cùng Thái hậu nên y thập phần lo lắng sáng sớm đã kéo hoàng huynh Đông Ly của hắn qua đây.
Đông Ly đóng kết một tầng băng lạnh trên khuôn mặt mình, nhưng lại là đang chằm chằm nhìn Linh Chi bên cạnh thái hậu đang dùng thiện. Nhìn nàng đến từng góc cạnh, khi Linh Chi đang trò chuyện cùng Đông Liễu cũng cảm giác có người nhìn nàng chằm chằm không khỏi đưa mắt xem là ai lại nhìn nàng chằm chằm như vậy
Nhìn theo hướng cảm giác liền thấy ánh mắt đen láy sâu thẳm của người đối diện bên kia bàn, vẫn là 2 sợi tóc mai đỏ chói mắt theo làn gió mà bay bay đến yêu mị, nàng cảm giác trên khuôn mặt tuấn dật đó phớt mỏng một lớp nhu mì, sủng nịnh mà nhìn nàng, nàng dụi mắt nhìn người trước mắt được đồn là tòa băng sơn lạnh đến nỗi không ai dám đến gần, ngày ngày vác cái mặt lạnh lùng đi hù dọa người. Nhưng nay lại là nhìn nàng với ánh mắt nhu mì như vậy, là nàng mắt kém sao.
“ Chi nhi, muội sao vậy, sao lại nhìn ca ca ta như con hổ đói vậy, ai da, ta biết hoàng huynh ta thật đẹp mắt nhưng đừng để tòa băng sơn đẹp mắt ấy dụ dỗ đến mị mẫm chứ, còn ca....” lời cuối chưa kịp thốt ra đã nhìn ra ánh mắt nhu mì kia một chút cũng chưa từng thấy đặt trên khuôn mặt hoàn mĩ của hoàng huynh y lần nào, nay là vì nhìn Linh Chi lại bày ra ánh mắt này, “ khụ khụ, hoàng huynh này huynh cũng là đừng nên nhìn chằm chằm Chi nhi như vạy chứ” coi như lời nói Đông Liễu không một chút trọng lượng.
“ Chi nhi, vết thương nàng sao rồi” một thái hậu ngày ngày giữ uy nghiêm, một hoàng tử phong hoa mỗi ngày nhìn từng người tình chàng ý thiếp vậy mà bây giờ nhìn hoàng huynh nói vậy vẫn là y có chút bất ngờ liền há hốc mồm, cũng kể thái hậu đóng một tầng mông lung trên mặt.
‘ đứa trẻ này trước giờ chưa từng quan tâm ai, nhìn ai bằng ánh mắt sủng nịnh, yêu thương như này cả, đến ta và mẫu thân nó còn không được nó nhìn như vậy’ Thái hậu vẫn trong giai đoạn suy nghĩ
Linh chi cũng lâm vào tình trạng khó hiểu, ‘ y sao một mực chân thành sủng nịnh nàng như vậy, rõ ràng là lộ rõ vẻ ân cần sủng nịnh đó nha, có phải lời đồn tòa băng sơn là giả không’
“ a a, hoàng huynh à chúng ta đã từng gặp nhau sao?” câu nói của Linh Chi như chiếc chuông bị ai đó đánh thật mạnh vào làm họ càng lâm vào thế hoang mang
“ 2 đứa/ người chưa từng gặp mặt sao? ” Thái hậu và Đông Liễu không giữ uy nghiêm nữa, không hẹn mà cùng phát ra câu hỏi, chúng nô tì sát bên cũng nghe tháp thoáng đâu đó câu chuyện trong này, còn những người đứng gần đó cũng một phen hốt hoảng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook