Limerence - Allhar
-
C17: Canh Bạc Nguy Hiểm
Xem ra lời Draco nói không phải đùa, từ hôm trước đến nay cậu bơ nó đến liếc mắt một cái cũng không thèm ban phát cho rồi. Harry vì điều này mà rất sầu não, ảnh hưởng nhất lại là hai con người (đã từng) đồng cam cộng khổ cùng nó bao năm; họ so với các học sinh khác trong Gryffindor, Slytherin nói riêng và Hogwarts nói riêng còn thảm hơn gấp mười lần.
Ron ngồi cầm dĩa chọc chọc miếng bít tết trên đĩa, chán nản nhìn Harry nói, "Harry à, tớ dám chắc là Draco cũng sẽ không để bụng làm gì nếu bồ chịu xin lỗi đâu. Thương tình bọn này mà làm hoà với cậu ta đi mà..." Còn có giáo sư Gaunt nữa, nhưng cái tên này Ron đương nhiên không dám nói ra. Lỡ mồm chỉ sợ bị đem lên giàn thiêu!
"Ron nói phải đó Harry. Có gì tụi này giúp bồ cho!" Hermione bên cạnh cũng tranh thủ lấy thời cơ, ra hiệu với đám Pansy ngồi đối diện cách hai dãy người. Cô nàng Slytherin cũng tinh ý, nhanh nhảu nói với Blaise rồi chạy sang dỗ dành nó. Kết quả của buổi sáng mệt mỏi của bọn Hermione là cuối ngày, trước khi đến đại sảnh đường ăn tối Harry và Draco đã được bạn bè tạo điều kiện gặp mặt riêng.
"Cứu thế chủ yêu quý của tôi ơi, tôi nghĩ cậu biết nên nói gì trong lúc này?" Draco kênh kiệu nói.
"Ờ, ờm, cái đó..." Harry ngập ngừng, quả nhiên xin lỗi con công này là điều khó chịu lắm mà! Nó bối rối vân vê ống tay áo chùng, cúi mặt lí nhí "Hôm qua, tôi xin lỗi. Tôi... Đáng ra tôi không nên nói như vậy."
Lúc này vẻ mặt cau có của Draco mới giãn ra, cậu vui vẻ khoác vai nó đi ăn. Trên đường cũng tiện hỏi lí do làm sao mà lại cãi nhau to với giáo sư Gaunt như vậy, nhưng nó không nói. Nhìn cái vẻ lảng tránh của Harry, cậu cũng chẳng dò hỏi thêm nữa. Có gì mai nói sau. Giờ đi ăn đã. Mà cả hai nhà Sư Viện cùng Xà Viện thấy hai bạn nhỏ đã làm lành, còn khoác vai nhau cười đùa vui vẻ cũng lén lút thở dài một hơi. Giờ chỉ còn mỗi boss cuối thôi, Cứu thế chủ à! Bọn tôi tin tưởng cậu, nhất định phải giảng hoà với kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy nhé!
Ngày 23/12, sáng, Đại sảnh
Như thường lệ, tam giác vàng Gryffindor và bộ ba quý tộc Slytherin vẫn ngồi ở dãy bàn nhà mình, ngay gần nhau, vẫn nói cười vui vẻ. Nhưng vui đến mấy đi nữa cũng không ai có thể bơ đi cái sức ép của vị giáo sư bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đáng kính phía dãy bàn giáo sư nữa. Chịu hết nổi, Ron — vốn nổi tiếng nghĩ gì nói nấy phàn nàn với Harry, "Harry à, rốt cuộc thì bồ và giáo sư Gaunt đã tranh cãi cái gì vậy?" Câu hỏi này cũng chính là nỗi lòng của cả trường, thế nên ngay sau khi nghe cậu nhóc tóc đỏ hỏi vậy, từ dãy Gryffindor đang ồn ào cũng dần im bặt đến hai dãy kế là Slytherin, Hufflepuff và cuối cùng là Ravenclaw cũng dần chẳng còn tiếng nói nào nữa. Ai nấy nhìn nó đều sốt ruột không nguôi, mà Cứu thế chủ thì lại im lặng nhìn bạn thân mấy giây rồi lại cắm mặt ăn làm cho cả sảnh đường khóc ròng. Cũng chẳng để ai có cơ hội tóm lấy mình hỏi cung, nó đứng bật dậy trong sự ngơ ngác của mọi người rồi phi như bay đến phòng học môn Độc dược — môn học đầu tiên trong sáng ngày hôm nay.
"Tên đó... Tớ sẽ khiến cậu ta phải phun ra bằng sạch!" Hermione giận dữ nói, thành công khiến người nhìn vào sợ hãi. Ai mà ngờ một con nhóc năm nhất lại có thể toả ra cái khí chất khiến người ta phải dè chừng thế cơ chứ? Nhưng cũng chẳng để cô bé tự mãn được lâu, bởi trong suốt các tiết học buổi sáng Harry đều tìm mọi lí do để lảng tránh cô bé và đồng bọn; và vừa vặn làm sao, tiết cuối sáng là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, vì vậy vừa kết thúc tiết học là nó đã bị kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy kéo đi đâu rồi đến đại sảnh cùng gã. Nhìn nét mặt chắc cũng làm hoà rồi, vì điều này mà cả trường vui sướng một phen, thiếu điều mở tiệc ăn mừng.
"Harry, nói cho bọn mình biết đi. Cậu và giáo sư đã tranh cãi cái gì vậy?" Ron vẫn chẳng ngừng buông tha cho nó mà tiếp tục dò hỏi. Nhưng nó chẳng đáp, lại ngu ngơ nhớ về ngày hôm đó.
«Nó tức giận nhìn Voldemort. Mấy ngày nay phải gồng mình lên để vừa học hành vừa tập Quidditch cho trận đấu sắp tới, nó quá mệt rồi. Giờ thì tốt, tốt lắm! Voldemort đã thành công chọc nổ cái bom căng phồng Harry Potter, và gã sẽ là cái thớt để nó chém lên một cách đầy cáu bẳn.
"Tom Gaunt Slytherin, rốt cuộc thì ông muốn cái gì?!" Harry nghĩ là từ lúc sống lại đến giờ, chưa bao giờ nó giận đến vậy.
"Được rồi, ta xin lỗi. Đùa chút th—" Gã ra vẻ hoà hoãn, đáp. Nhưng thú thật là đâu phải tự nhiên một kẻ cao quý như gã mất công lặn lội đến tận đây chỉ để đùa đâu cơ chứ? Vẫn là có chuyện quan trọng muốn hỏi.
"Đùa?! Ông nói là ông đang đùa tôi à?? Tôi không rảnh, và cũng không có sức để đùa cùng ông đâu Voldemort!" Harry ngắt lời, chữ đùa kia như cái vảy ngược của nó trong lúc này vậy. Làm ơn đi, nó đang rất rất rất mệt có được không!
"Nhưng ta thực sự có chuyện muốn nói." Voldemort bình tĩnh nói, suy cho cùng Harry cáu cũng phải thôi. Lỗi mình mà, trách ai được?
"Tôi không muốn nghe!" Nó quát, và quay lưng đi một mạch nhưng bị gã tóm lại, đương nhiên là Cứu thế chủ chẳng vừa, hất tay gã ra. Ấy, Cứu thế chủ đã vậy, chẳng lẽ Chúa tể Hắc ám lại nhún nhường sao? Tất nhiên là không rồi. Lấy cái lợi thế về chiều cao và vóc dáng, Voldemort bế Harry đi tới sofa, ôm chặt không cho nó chạy mặc kệ người kia có nháo đến mức nào đi nữa.
"Ngươi có phải là Harry Potter không?" Gã cất lời, chầm chậm hỏi. Câu hỏi kì quái này thành công làm nó đang quấy một trận trở nên ngoan ngoãn, nó hướng ánh mắt dè chừng (và có một chút sợ hãi) về phía gã, "Đương nhiên rồi. Ông bị ấm đầu à?"
"Ngươi biết ý ta không phải vậy, Harry! Ngươi có phải Cứu thế chủ được cả thế giới vinh danh vì chiến tích đã đánh bại Chúa tể Hắc ám đời hai Voldemort khi mới chỉ một tuổi hay không?!" Voldemort trong giây phút trở nên nóng giận, hơi lớn tiếng. Và Harry đang ngồi trong lòng gã cơ thể lập tức căng cứng, run rẩy liên hồi.
"Thì ra... Ông cũng giống tôi? Cũng sống lại...?" Nó hỏi.
"Ừ. Lúc ta tỉnh dậy là ngày 30 tháng 10, năm 1981. Harry, ngươi hiểu điều đó có nghĩa là gì mà đúng không?" Voldemort thành thật khai báo, và chờ đợi cơn thịnh nộ của người trong lòng. Gã biết điều này có ý nghĩa như thế nào, đây sẽ là một canh bạc lớn. Hôm ấy khi về phòng, Voldemort đã xét đến vẻ mặt bối rối của Harry nhìn mình. Vậy là gã đã đoán đúng, nó cũng giống gã — nó trọng sinh, sống lại một đời.
Và quả thực, nó vùng vẫy, cố thoát khỏi sự kìm kẹp của gã; Voldemort cũng biết điều, thả lỏng ra tuỳ ý cho thằng bé nọ nhảy ra đứng đối diện với mình. Khoé mắt nó giờ đỏ hoe, sống mũi không nhịn được cũng thấy cay cay, Harry khó khăn nhả ra từng chữ "Vậy mà... Ngươi... Còn tìm đến... Ta...? Còn... Không giết ta...? Voldemort... Ngươi đến cuối cùng là muốn... Cái gì...?"
Nó có thể cảm nhận được từng giọt lệ chảy tràn bên khoé mi, dù không muốn nhưng nó vẫn phải thừa nhận một điều: Voldemort nơi này thực sự rất tốt với nó. Nó có thể bỏ qua lỗi lầm trước đây của gã, đồng thời cũng luôn nuôi hi vọng rằng Voldemort đối xử với nó là thật lòng. Nó không muốn gã biến thành Voldemort kiếp trước. Nó đã quen với sự chiều chuộng và bảo bọc của gã rồi.
Và nó quay đầu chạy, bỏ qua tiếng gọi theo của gã; nó thất vọng khi nhận ra rằng Voldemort không đuổi theo nó.
Và nó cũng chẳng biết được nhìn nó chạy đi như vậy, gã trong phút chốc trở nên hoảng loạn. Voldemort tự hỏi rằng có phải gã đã sai rồi hay không? Có phải lẽ ra gã nên giữ kín điều này hay không?
Sau hôm ấy, Harry thì tuyệt vọng, hoảng loạn mà muốn cách xa gã; gã thì như muốn đem cái cảm xúc giận dữ cùng hối hận làm tri kỉ đời mình khiến cho ai nấy đều hoảng sợ...
tbc—
—
hế lu :DD dạo này tôi chăm quạ ụwu tâm trạng hôm nay tốt rất tốt, vì thế mấy ngày này sẽ dễ có nhiều chương mới lắm nha uwu
THỰC HIỆN THÔNG ĐIỆP 5K CỦA BỘ Y TẾ, CÙNG CHUNG TAY BẢO VỆ CỘNG ĐỒNG. HÃY LÀ MỘT CÔNG DÂN CÓ Ý THỨC VÀ YÊU NƯỚC!
160821
#tsu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook