[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
-
Chương 142
Kiến thú ở trên tinh cầu MH9980 không coi là lớn, một con kiến thợ lớn nhất cũng chỉ dài một tấc, tốc độ chạy lại rất nhanh, nhất là bản lĩnh đuổi theo mùi vị có thể nói là nghịch thiên. Chỉ cần trên người dính một chút trứng kiến, dù tắm mười lần chúng nó vẫn có thể tìm đến, một đám đông nghìn nghịt, nhìn khiến cho da đầu người ta run lên.
Cũng trách An Hữu Xu tâm ngoan thủ lạt, lại trực tiếp làm nổ trứng kiến, khiến chín vị siêu sao dính đầy đầu đầy mặt, mùi vị đủ để bảo lưu mấy tháng. Khi cậu ôm kiến vương thú nặng hơn mười cân chạy băng băng trở về, nhóm siêu sao còn ở trong rừng cây trình diễn nguy cơ sinh tử, lên cây không được, chui xuống đất không được, ngoại trừ bay trên trời và vào trong nước thì không còn phương pháp nào. May mà phía trước xuất hiện một cái hồ nước, mọi người liên tiếp nhảy vào trong, rồi lại kinh động long cảnh thú, thực nhân ngư, thủy mãng ẩn dưới đáy nước, quả thực là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
“Thật hung tàn! Đây là chuyện An Hữu Xu có thể làm được ư? Tôi hoài nghi mình hoa mắt.” Nội dung khai triển hoàn toàn không giống trong tưởng tượng, khán giả trực tiếp há hốc mồm. Bọn họ còn tưởng rằng An Hữu Xu sẽ biến thành con chuột người người kêu đánh, dưới sự liên thủ công kích của chín vị siêu sao mất đi thành quả thắng lợi, cuối cùng khóc giống như đồ ẻo lả. Nhưng hiện tại, khóc giống như đồ ẻo lả lại là thần tượng bọn họ sùng bái nhất, ngay cả siêu sao công phu Curott cũng không giữ nổi hình tượng mạnh mẽ, cầu cứu quan quân cách đó không xa.
“Cứu mạng! Trước khi đi chúng tôi có ký hiệp nghị với quân đoàn Đệ Nhất, mấy người phải cam đoan an toàn sinh mệnh của chúng tôi.”
“Mau cứu chúng tôi lên! A, có cái gì đó đang cắn mông tôi!”
“A a a, tôi muốn về nhà, nơi này thật là đáng sợ!”
Nhóm siêu sao ngăn nắp xinh đẹp ngồi xổm trong nước, phía sau là cuồng thú nhìn chằm chằm, phía trước là kiến thợ rậm rạp, lại đến tình cảnh cùng đường bí lối. Ở trước mặt camera, các quân quan tự nhiên sẽ không biểu hiện ra khinh miệt và khinh thường trong nội tâm, nhìn trò hay hồi lâu mới lấy thuốc đuổi sâu ra đuổi kiến thợ đi. Khi mọi người chật vật bất kham trở lại doanh địa, Hữu Xu đang xé bụng kiến vương thú ra, đem một loại nước cỏ tưới trên trứng kiến. Cơ tướng quân ngồi xổm ở bên cạnh cậu đầy hưng trí mà nhìn.
“Sao mày lại xé bụng nó ra? Kiến thợ sẽ tìm đến doanh địa, mày đồ ngu xuẩn!” Phương Hiểu Đình cuồng loạn rống giận.
“Mùi vị loại cỏ này có thể hòa tan tin tức tố, cũng chuyển hóa nó thành một loại mùi thơm độc đáo. Kiến vươn thú thơm ngon ở Ngự Hải đường chính là nấu như vậy, chẳng lẽ cô không biết?” Hữu Xu chớp đôi mắt sáng ngời nhìn lại.
Các vị siêu sao nửa tin nửa ngờ, đợi hồi lâu cũng không thấy đàn kiến thợ xông lại đây, lúc này mới tinh bì lực tẫn ngã ngồi dưới đất. Một ván này bọn họ thua rất thảm, hẳn hình ảnh đã bị người trên toàn internet nhìn thấy, nhất thời cảm thấy mặt mũi mất hết hổ thẹn không chịu nổi, nhất thời lại tức giận bất bình lửa giận tận trời.
“Tôi nhớ rõ Cơ tướng quân có ban bố quy tắc trò chơi, không cho phép mang theo bất luận sản phẩm hoặc công cụ công nghệ cao nào. An Hữu Xu, không phải cậu phun thuốc đuổi sâu mới thuận lợi tiến vào đàn kiến chứ?” Curott lớn tiếng chất vấn.
“Tôi chỉ bôi nước tử khuê thảo mà thôi. Loại thực vật này trên tinh cầu 9980 khắp nơi đều có.” Hữu Xu bốc một cái trứng kiến nhét vào miệng chủ tử, bị hắn cực kỳ ái muội liếm liếm đầu ngón tay, bên tai không khỏi đỏ bừng.
Nhóm siêu sao càng thêm ghen ghét, có người gây sự, “Làm sao cậu biết loại cỏ này có thể xua đuổi kiến thú, là có người giúp cậu ăn gian đúng không?” Lại đem đầu mâu nhắm ngay tướng quân.
“Trước khi đến tổ tiết mục có phát cho mỗi người chúng ta một quyển «toàn cảnh 9980», trên đó có ghi chép liên quan, chẳng lẽ mấy người đều không xem sao? Chính mình không đọc sách, ngược lại trách người khác quá chăm chỉ, đây là tâm tính gì vậy?” Hữu Xu quả thực khó có thể hiểu được mạch não đám phàm nhân này.
Mọi người đó hai má đỏ lên, vội tìm ra «toàn cảnh 9980» lật xem. Ở kỷ nguyên tinh tế thịnh hành sách điện tử, sách giấy đã triệt để rời khỏi sân khấu lịch sử, ngoại trừ trang trí hoặc sưu tầm, cũng không có tác dụng quá lớn. Quyển sách một ngàn trang này vốn là tổ tiết mục đưa tặng cho nhóm siêu sao làm vật kỷ niệm, sau khi lấy vào tay ai cũng không có lòng thanh thản lật xem, lúc này lại là một trận tiếng lật sách xoạt xoạt vang lên.
Hữu Xu tốt bụng nhắc nhở, “Chương hai trang năm trăm chín mươi bảy đoạn thứ ba.”
Mọi người theo số trang lật ra, quả nhiên phát hiện hình ảnh và chữ viết liên quan, nhất thời uể oải trên mặt đất. Một ván này bọn họ thua không oan, càng mất mặt chính là thua còn không chịu thừa nhận, đem hình tượng rộng rãi ngày xưa thật vất vả thành lập hủy đến không còn một mảnh. Bọn họ vốn còn muốn chất vấn An Hữu Xu vì sao quăng trứng kiến lên trên người mình, lúc này lại bất luận như thế nào cũng không mở miệng được. Một người đánh bại chín người, đó là bản lĩnh của cậu ta, tranh cãi tiếp nữa mặt mũi cũng không bảo đảm.
Người xem cũng thấy một đoạn này rất mất mặt, thần tượng của mình bị kiến thú đuổi theo đến kêu ngao ngao, An Hữu Xu lại nhàn nhàn nhã nhã đi dụ trai, hai bên so sánh, thật không biết ai mới là phế vật.
Trứng kiến bay mùi thơm lên, Hữu Xu lấy cái nồi đặt trên lửa xuống, bưng vào nhà gỗ, cầm thìa ngồi đối diện với chủ tử, trên mặt đều mang theo tươi cười ngốc nghếch.
“Thừa dịp nóng ăn đi.” Cậu kéo tay áo chủ tử, tựa như nghĩ đến cái gì lại lấy từ trong túi áo ra một viên đá màu lửa đỏ hình trái tim, “Đây là em ngẫu nhiên phát hiện ở trên đường, tặng cho anh làm kỷ niệm. Vốn em muốn móc tim mình ra, rồi lại bỗng nhiên nghĩ đến: nếu em không có tim, thì nên lấy cái gì đến yêu anh đây? Cho nên đành phải tìm một vật thay thế, nhưng người của em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh. Anh thích không?” Nói xong cực kỳ thấp thỏm mà chớp mắt. Câu tâm tình này là cậu xem được từ internet, nghe nói rất có thể dụ người, không biết trong hiện thực hiệu quả tốt hay không.
Thượng đế! Quốc vương đại nhân thật biết tùy theo hoàn cảnh, ngay cả loại chiêu trò này cũng có thể học được. Từ trực tiếp trông thấy một màn này, đám người Phàn Triệu cười đến không kịp thở. Nếu như đổi thành người khác nói những lời này, bọn họ chỉ cảm thấy đối phương miệng lưỡi trơn tru, hư tình giả ý. Nhưng quốc vương đại nhân thì khác, cậu là người viễn cổ, cái gì cũng đều không hiểu, cho nên dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc cẩn thận để tiếp thu hết thảy xung quanh. Lời này tuy cũ rích khoa trương, nhưng cũng đại diện cho tấm lòng thành của cậu.
Cơ Trường Dạ hiển nhiên cũng hiểu mình đối mặt là một nhân vật thần kỳ như thế nào, sau khi tiếp nhận viên đá đặt ở túi áo trái kề sát ngực, nói giọng khàn khàn, “Tôi rất thích.” Lập tức cởi quân hiệu đeo ở cổ áo, giúp thiếu niên đeo lên, “Đây là lễ vật tôi tặng cho em. Như vậy, chúng ta bây giờ chính thức là quan hệ người yêu đúng không?”
“Đúng.” Hữu Xu vui vẻ liên tiếp gật đầu, múc một muỗng trứng kiến đút vào miệng chủ tử.
Cơ Trường Dạ cũng cười, cũng đút cho cậu một muỗng. Hai người ở trước mặt toàn internet trao đổi tín vật đính ước, anh anh em em thật ngọt ngào, ngược người xem đến gào khóc thảm thiết. Bọn họ kiên quyết không đồng ý chiến thần đế quốc kết hợp với một phế vật như vậy, kiên quyết không thừa nhận thân phận “tướng quân phu nhân” của An Hữu Xu, chờ về thủ đô tinh, nhất định phải đánh đồ tâm cơ đó đến sinh hoạt không thể tự gánh vác!
Rốt cuộc cua chủ tử đến tay, Hữu Xu quay tiết mục càng thêm chậm trễ, bình thường luôn chạy quanh chủ tử, hoặc là chỉ lấy lấy linh dược, bắt bắt sâu, căn bản không giao lưu với chín vị siêu sao khác, nhưng mà một khi phần thưởng nhiệm vụ đề cập tới chủ tử, ví dụ như cùng hắn đi ăn tối, cùng ngồi cơ giáp, cùng ngủ một phòng, thì sẽ trở nên mười phần liều mạng, bất luận là lên trời bắt chim hay là xuống biển bắt cá, luôn có thể giành được thứ nhất. Dần dần, mọi người bắt đầu ý thức được: An Hữu Xu có lẽ cũng không nhỏ yếu như bọn họ nhìn thấy, nếu không cũng sẽ không nhiều lần chiến thắng. Vị này tám phần là một người giả heo ăn thịt hổ.
Ánh mắt người xem sáng như tuyết, cũng sôi nổi bình luận nói An Hữu Xu ẩn giấu thực lực. Nhưng lực tưởng tượng của bọn họ chung quy có hạn, cảm thấy An Hữu Xu có lẽ có thể ngang hàng với Curott, cũng không thể tưởng được ngày sau cậu sẽ trở thành nhân vật hô mưa gọi gió ở tinh tế.
Ba tháng đại mạo hiểm kết thúc, fan chân ái của Hữu Xu tăng lên chỉ xíu xiu, anti fan lại lần đến toàn quốc, thậm chí có người tuyên bố thấy cậu một lần đánh một lần, đánh tới khi cậu chủ động cút khỏi tinh hệ Phi Mã mới thôi. Bọn họ tuyệt đối không đồng ý để một phế vật tâm cơ thâm trầm chiếm lấy Cơ tướng quân.
Trên phi thuyền quay về, Ruth vừa xem web tin tức vừa cười lạnh nói, “Người nào đó cũng nên cẩn thận, lần này trở về nhất định phải đi tới chỗ hẻo lánh nha, miễn cho bị đánh thành tàn phế.”
Phương Hiểu Đình tiếp lời, “Cô cũng không biết cách nói quá rồi, cái gì gọi là đánh thành tàn phế, không đánh cũng tàn phế có được không!”
“Ha ha ha ha, không đánh cũng tàn phế, lời này chơi thật vui.” Jessica che miệng cười ngã vào trên ghế, dư quang khóe mắt thường thường liếc về phía ghế hạng nhất. Lữ hành lần này ngay cả tay áo tướng quân hắn cũng không sờ tới, tất cả phần thưởng liên quan tới tướng quân đều bị An Hữu Xu chiếm lấy, trong lòng không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Curott và Triệu Đào không nói được một lời, ánh mắt lại mơ hồ toát ra vẻ khinh bỉ. Bọn họ không có ý tưởng gì với Cơ tướng quân, chỉ là cảm thấy thực thất vọng mà thôi. Hóa ra trình độ thẩm mỹ của Cơ tướng quân cũng chỉ như vậy, chỉ xem cái mặt, cái khác đều không cố kỵ. Có lẽ An Hữu Xu có vài phần tài năng, nhưng là so sánh với người thường, nếu không phải tổ tiết mục nghiêm cấm vận dụng dị năng, cũng sẽ không nhiều lần để cậu ta chiếm tiện nghi. Buồn cười cậu ta còn bày ra diễn xuất “thiên hạ đệ nhất”, ngoại trừ tướng quân lại hoàn toàn không đem người khác để vào mắt.
Dựa vào chỉ số EQ và IQ vừa mới đạt tới mức tiêu chuẩn này, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tự mình tìm đường chết, người bên ngoài chỉ cần chờ xem cuộc vui là được. Nghĩ đến đây, hai vị ảnh đế âm thầm lắc đầu, biểu tình hơi có chút vui sướng khi người gặp họa.
Chỗ ngồi hạng nhất, Hữu Xu không chút nào quan tâm tới an nguy của mình, một lần lại một lần hỏi, “Anh nói muốn dẫn em đi đăng kí kết hôn ư? Chúng ta có thể kết hôn sao? Là cái loại lấy giấy hôn thú đó hả?”
“Đương nhiên có thể. Ngay cả trái tim em cũng đã tặng cho tôi, chẳng lẽ còn muốn thu hồi à?” Cơ Trường Dạ lấy viên đá hình trái tim ra quơ quơ.
Hữu Xu vui sướng kêu một tiếng, đẩy ngã chủ tử trên ghế vừa hôn vừa liếm, còn giống như chó con nhào vào trong ngực hắn. Cơ Trường Dạ vội nhét viên đá vào trong túi, lại ôm chặt lấy kẻ dở hơi này, nhiệt liệt hôn trả lại. Hai người vừa xuống phi thuyền liền thẳng đến cục dân chính, muốn xác định quan hệ.
Nhân viên công tác bất đắc dĩ xua tay, “Xin lỗi tướng quân, quyền hạn của ngài đã bị khóa, không thể làm thủ tục kết hôn, mời sau khi giải khóa lại đến.” Dứt lời mịt mờ liếc Hữu Xu một cái, trong mắt tràn đầy trào phúng và xem thường. Dù mi thông đồng tướng quân tới tay thì lại như thế nào, Cơ lão nguyên soái còn chưa có chết đâu, không tới phiên một phế vật như mi vào Cơ trạch.
Sắc mặt Cơ Trường Dạ âm trầm như nước, không cần nghĩ cũng biết là ai ở giữa cản trở. Nhiều năm như vậy qua đi, lão gia tử vẫn không nhìn ra, luôn có ý đồ khống chế cái này, khống chế cái kia, đem tất cả mọi người trở thành quân cờ trong tay tùy tiện bài bố. Cha hắn vì ông ta mà chết trận tiền tuyến, cô hắn bởi vì ông ta buồn bực mà chết, hiện tại lại đến phiên mình…
“Không có việc gì, chúng ta về nhà nhìn xem, ngày mai lại đến.” Nhìn thấy thiếu niên từ vui mừng nhảy nhót biến thành thất vọng, hắn vội vàng ôm người vào trong ngực vỗ vỗ, cuối cùng sủng nịch vạn phần hôn hôn khóe miệng cậu.
Hữu Xu nhu thuận gật đầu, trong lòng lại đang tính toán là ai có thể hạn chế tự do của chủ tử. Hai người chân trước vừa rời khỏi cục dân chính, nhân viên công tác sau lưng liền lên mạng đăng bài, “Một tiện nhân gần đây thật nổi tiếng đến cục dân chính của chúng tôi làm thủ tục kết hôn, không nghĩ tới quyền hạn của một vị đại nhân lại bị trưởng bối trong nhà khóa lại, không thể như nguyện. Hiện tại tiện nhân đi theo đại nhân trở về chất vấn trưởng bối, mấy người tới đoán coi cậu ta chết như thế nào?”
Topic này mới vừa xuất hiện liền hot khắp internet, mọi người thoáng tự hỏi liền đoán được “tiện nhân” và “đại nhân” phân biệt là ai. Bởi vì khu bình luận quá mức náo nhiệt, có người mở ván cược để mọi người đoán trước kết cục của tiện nhân, số người tham gia đánh cược từ một hai ngàn vạn nhanh chóng gia tăng tới trăm tỷ, lại không có một ai xem trọng đoạn tình cảm này, đều đánh cược lúc nào bọn họ chia tay. Có người đặt một ngày, có người đặt một tuần, còn có người đặt một tháng, nhưng mà dài nhất cũng không quá chín mươi ngày, bởi vậy có thể thấy cảm xúc phản đối của dân chúng rất cao, quả thực còn quan tâm hơn so với thái tử tuyển phi.
Khi Cơ Trường Dạ mang theo Hữu Xu và Phàn Triệu trở lại nhà chính Cơ gia, nhân vật quan trọng dòng chính đã sớm tề tụ, bên cạnh Cơ lão gia tử có một nữ nhân dung mạo tuyệt diễm, khí chất cao nhã, đang chỉ vào trí não nói chuyện, biểu tình cười như không cười.
“Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, không có một ai xem trọng đoạn tình cảm này, ta không biết hắn đang kiên trì cái gì. Tính tình hắn rất cố chấp.” Cơ lão gia tử lắc đầu thở dài.
Nữ nhân, cũng chính là tam công chúa đế quốc Lục Minh Châu, ôn nhu khuyên giải, “Ngài đừng nóng giận. Trường Dạ cũng là nhất thời hồ đồ, ngài càng cản trở hắn càng phản nghịch ngài, ngài nên nói chuyện thật tốt với hắn.”
Cơ lão gia tử chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt mỏi mệt, ngay cả cháu trai đi đến gần chào hỏi cũng bỏ mặc. Cơ Trường Dạ hô hai tiếng liền từ bỏ, an trí quốc vương đại nhân vẻ mặt tò mò trên ghế sô pha, lệnh hạ phó châm trà. Phàn Triệu nâng quân mạo ngồi nghiêm chỉnh, thoáng nhìn quốc vương đại nhân bình thản nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên cũng trấn định theo.
“Tổ phụ, xin ngài cởi bỏ quyền hạn của tôi.” Cơ Trường Dạ đi thẳng vào vấn đề.
Cơ lão gia tử cũng không đáp lời, mẹ Cơ Trường Dạ lại kéo Hữu Xu khóc lên, “Tiểu An, gọi con như vậy con không để ý đi? Trường Dạ là đặc chủng nhân cấp SSS duy nhất của Cơ gia, hắn là tương lai của chúng ta, cũng là tương lai của đế quốc và nhân loại, cho nên gien của hắn nhất định phải kéo dài. Dì không phải bảo con rời khỏi hắn, nếu con nguyện ý, dì mua cho con một căn phòng, cách đây rất gần, tùy thời có thể lại đây, Minh Châu cũng sẽ ở chung thật tốt với con…”
Ánh mắt Cơ Trường Dạ càng ngày càng lạnh, đang muốn nói chuyện chợt nghe tổ phụ tức đến khó thở quát lớn, “Đừng nói hươu nói vượn! Nó là ai hả? Dựa vào cái gì bảo Minh Châu nhường nhịn, Minh Châu là công chúa đế quốc, nó tính là cái gì? An Hữu Xu, ta cho cậu biết, nếu cậu không rời khỏi Trường Dạ, Cơ gia chúng ta không thể cam đoan an toàn tính mạng của cậu đâu. Đây là một vé tàu đến Cát Nhã tinh, nếu cậu thức thời hiện tại liền đi, ta còn có thể bồi thường cậu mười triệu điểm tín dụng, nếu cho thể diện lại không cần, ta có thể làm cho cậu vĩnh viễn biến mất.”
“Tổ phụ, ông đang chọc giận tôi à?” Cơ Trường Dạ từng câu từng chữ mở miệng, uy áp thuộc riêng về đặc chủng nhân lan tràn trong không khí, đem tất cả trưởng bối, đồng lứa, tiểu bối ép tới không thở nổi.
“Mày cũng đang chọc giận tao! Trường Dạ, tuy rằng mày rất mạnh, cũng không phải vạn năng, không bảo vệ được một phế vật. Khi còn bé cha của mày dạy mày như thế nào? Đừng tạo thêm uy hiếp cho mình, vậy sẽ lấy mạng của mày. Nếu mày cố ý cùng một chỗ với nó, người khác muốn đối phó mày không dễ dàng, muốn bóp chết nó lại dễ dàng. Nếu mày thật sự suy nghĩ cho nó thì sớm tiễn nó đi đi, đừng làm rộn đến cuối cùng chỉ có thể giúp nó nhặt xác. A không, có lẽ ngay cả thi thể mày cũng không tìm được đâu.”
Hữu Xu còn đang trong trạng thái mơ hồ, Phàn Triệu liền cười “Hì hì” một tiếng, dưới cái nhìn chằm chằm phẫn nộ của Cơ lão gia tử mà che miệng. Bóp chết quốc vương đại nhân dễ dàng ư? Xin lỗi, những lời này thật sự là lời chê cười hoang đường nhất hắn nghe từ lúc chào đời tới nay.
Đôi mắt tối đen của Cơ Trường Dạ dần dần chuyển thành màu đỏ sậm, khi “Đế Thần” dưới dao động tinh thần cuồng nộ của hắn sắp sửa xuất hiện, Hữu Xu lại chần chờ mở miệng, “Nếu tôi hiểu không sai mà nói, mấy người đang ghét bỏ tôi à?”
Cơ lão gia tử cười lạnh không nói, mẹ Cơ giống như hòa ái vỗ vỗ mu bàn tay thiếu niên.
Hữu Xu chỉ vào Lục Minh Châu, tiếp tục nói, “Cô ta là chủ mẫu Cơ gia mấy người chọn hả? Mấy người chọn cô ta, lại khinh thường tôi à?”
Hóa ra quỷ y đại nhân cũng có lúc bị khinh thường, phần nhận thức này thật sâu thương tổn kiêu ngạo và tự tôn của thiếu niên trung nhị. Cậu cúi đầu chơi đùa trí não, đem phí diễn xuất mình mới vừa kiếm được đặt hết ở lựa chọn “chia tay trong vòng hai giờ”, thống khoái nói, “Được, tôi đồng ý chia tay. Sau này mấy người không tới cửa quỳ xuống cầu xin, tôi tuyệt đối không bước vào Cơ gia một bước, người Cơ gia cũng đừng nghĩ có được bất luận chỗ tốt gì từ tôi. Cáo từ.”
Cơ Trường Dạ quả thực không thể tin được lỗ tai mình, nếu không nhìn thấy ánh mắt thiếu niên âm thầm đưa lại đây, sợ là sẽ đương trường nổi điên. Hắn bước nhanh đuổi theo, tràn đầy cõi lòng đều là sợ hãi và bàng hoàng, đè thấp tiếng nói không ngừng giải thích, “Hữu Xu em hãy nghe anh nói, vấn đề quyền hạn anh có thể giải quyết rất nhanh, tổ phụ mặc dù là nguyên soái quân đoàn Đệ Nhất, cũng đã không có năng lực ngăn cản anh. Sau khi kết hôn chúng ta ở bên ngoài…”
“Anh đã từng lạnh lẽo với tôi, tương lai tôi cho anh trèo cao không nổi.” Hữu Xu sâu kín cắt ngang lời nói lo lắng của chủ tử.
“Em đang nói cái gì?” Sắc mặt Cơ Trường Dạ trắng bệch.
“Anh ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tôi, sớm hay muộn cũng có một ngày Cơ gia sẽ quỳ xin tôi cưới anh! Đến lúc đó tôi sẽ tổ chức hôn lễ phong quang nhất cho anh, khiến toàn đế quốc đố kỵ vận may của anh.”
“Cưới, cưới anh?” Cơ Trường Dạ hỗn độn trong gió, cảm thấy mạch não của mình và quốc vương đại nhân căn bản không cùng một đường. Lúc nào hắn dám lạnh lẽo với quốc vương đại nhân, hắn hận không thể moi trái tim ra một cái lỗ để nhét cậu vào mà.
“Tướng quân, đây là, đây là lời thoại của nam phụ và nữ phụ trong «thiên cổ nhất đế».” Phàn Triệu theo sau đi tới sắp cười đến hôn mê. Từ phương diện này đến xem, quốc vương đại nhân thật sự chưa từng cua gái, cũng chưa từng dụ trai, tất cả thủ đoạn đều là từ trên mạng hoặc phim truyền hình học được, thật sự rất đáng yêu! Không được, bụng đau quá, cười đến mức cơ bắp bị kéo mạnh tổn thương luôn.
Cơ Trường Dạ bừng tỉnh đại ngộ, có chút muốn cười lại vội vàng kiềm chế, bàng hoàng sợ hãi trong lòng trở thành hư không. Hắn đang muốn mở miệng, cằm lại bị quốc vương đại nhân nắm, sau đó chính là một cái hôn môi cường thế mà lại nhiệt liệt. Hai người ôm nhau khó chia lìa, khiến mọi người Cơ gia cáu giận không thôi.
Cơ lão gia tử gọi con dâu muốn tiến lên ngăn cản về, “Thôi, để cho bọn họ cáo biệt đi. An Hữu Xu không phải nói muốn chia tay, muốn Cơ gia quỳ xin nó sao? Ta ngược lại muốn xem tương lai là ai quỳ ai.”
Lục Minh Châu kéo chặt mẹ Cơ cười nói, “Người khác lấy cho cậu ta cái danh hiệu ‘da mặt dày đệ nhất’, hôm nay cuối cùng con cũng coi như thấy được.”
Mẹ Cơ lắc đầu thở dài, “Cũng không biết cậu ta hạ thuốc mê hồn gì cho Trường Dạ, trên người nhiều khuyết điểm như vậy, sao cứ như là nhìn không thấy chứ? Trước kia ánh mắt đứa nhỏ Trường Dạ này rất cao mà!”
Nghe thấy người Cơ gia tự cho là đúng nói, ý cười mới vừa nghẹn trở về của Phàn Triệu lại dâng lên, vội vàng che miệng lại, miễn cho đắc tội người ta.
Cơ Trường Dạ hận không thể đem quốc vương đại nhân một hơi nuốt sạch, nhưng cũng biết trường hợp không đúng, lưu luyến không rời tách ra, khàn giọng dặn dò, “Về sau ít xem phim internet đi, lời thoại rất cẩu huyết. Làm cho bọn họ quỳ xin em, em tính toán làm gì?”
“Nghe nói quỷ y Tống gia từng áp đảo trên năm đại gia tộc, là cự tộc lánh đời chân chính truyền lưu mấy ngàn năm?” Hữu Xu lạnh nhạt nói, “Em chuẩn bị trùng kiến Tống gia.”
“Em chuẩn bị trùng kiến Tống gia sao?” Sau nháy mắt kinh ngạc, Cơ Trường Dạ cười nhẹ, yêu say đắm xoa cánh môi sưng đỏ của thiếu niên, “Được, anh chờ em trùng kiến Tống gia, chờ em đi lên trên đầu Cơ gia.” Đây mới là thiếu niên hắn dốc lòng yêu thương, cường đại, cơ trí, kiêu ngạo, không ai có thể khiến cậu khuất phục, càng không ai có thể đả đảo cậu. Gặp gỡ khó khăn cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc lùi bước, mà là đón đầu. Trèo cao, đích thật là trèo cao, nhưng không phải là thiếu niên trèo cao Cơ gia, mà là Cơ gia trèo cao thiếu niên.
Sớm muộn gì cũng có một ngày người đời sẽ biết: chân chính ngu xuẩn, vô dụng, hèn mọn là ai.
“Tướng quân em yêu anh, anh phải đợi em.” Hữu Xu giơ hai tay lên làm một hình trái tim, sau đó ba bước quay đầu lại một lần mà rời đi.
“Tuyên bố tin xấu tôi và tướng quân chia tay trên trang web của quân đoàn Đệ Nhất đi. Tôi dùng năm mươi vạn điểm tín dụng đánh cược chúng tôi chia tay trong vòng hai giờ sau khi về nhà chính Cơ gia.” Sau khi ngồi trên xe bay của Phàn Triệu, biểu tình mềm mại của Hữu Xu giây lát biến thành nghiêm túc.
Phàn Triệu thiếu chút nữa bị lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của quốc vương đại nhân dọa ra bệnh tim, rồi lại không dám không làm, đem xe bay điều chỉnh đến trạng thái tự động điều khiển, tuyên bố tin tức này, còn giải thích ngọn nguồn với tướng quân. Mặt Cơ Trường Dạ đen như thế nào tạm thời không đề cập tới, Hữu Xu lại bắt đầu cân nhắc sử dụng hai trăm vạn điểm tín dụng mới vừa kiếm được như thế nào để trùng kiến lại Tống gia biến mất gần trăm năm. Trong tay của cậu có rất nhiều đan dược, không lo không người ủng hộ, nhưng phải tìm một phương thức tuyên truyền tương đối tốt, như vậy mới có thể một phát nổi danh.
Đương nhiên, đủ loại thủ đoạn nổi danh lập vạn quỷ y đại nhân đã sớm xe nhẹ đường quen, chỉ suy xét nửa phút liền nghiêm túc nói, “Phàn Triệu, trở về nói cho tướng quân nhà anh biết, tôi muốn triệu Lâm gia vào dưới trướng Tống gia, về sau liền không còn chuyện của Cơ gia bọn họ nữa.”
Mấy câu nói đó hình như cũng là lời thoại trong «thiên cổ nhất đế», khiến Phàn Triệu nghẹn cười đến mức khó chịu, vội vàng mượn danh nghĩa ho khan che lấp, “Khụ khụ, thằng nhóc Lâm Đức Hải kia không phải đã sớm biến thành thuộc hạ của ngài rồi sao? Ngài yên tâm, tướng quân sẽ không nghĩ nhiều.”
Hữu Xu mở mạng truyền tin của «thiên cổ nhất đế», ba tháng lữ hành thiếu chút nữa bỏ qua kết cục, hiện tại bổ sung lại, vừa đánh ra mấy câu mất liêm sỉ như “A a a, ông xã Tông Thánh đế của tui cực khốc huyễn”, vừa nghiêm túc đứng đắn phân phó, “Anh đem tư liệu liên quan tới Tống gia có thể tra ra được gửi hết vào trong hòm thư của tôi, sau khi trở về tôi nghiên cứu một chút.”
Phàn Triệu tất cung tất kính đồng ý, chợt nhớ tới một câu cổ ngữ sâu không lường được, dùng ở trên người quốc vương đại nhân là thích hợp nhất —— kim lân há lại là vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng. Cái gọi là học viện đế quốc, giới giải trí, thậm chí Cơ gia, trong cái nhìn của quốc vương đại nhân thì cái gì cũng không phải. Cậu ấy dựa vào thực lực bản thân có thể thành lập một cự tộc, đây cũng không phải là cuồng ngữ tự cao tự đại, mà là tương lai sắp thực hiện.
Hết chương 142
Cũng trách An Hữu Xu tâm ngoan thủ lạt, lại trực tiếp làm nổ trứng kiến, khiến chín vị siêu sao dính đầy đầu đầy mặt, mùi vị đủ để bảo lưu mấy tháng. Khi cậu ôm kiến vương thú nặng hơn mười cân chạy băng băng trở về, nhóm siêu sao còn ở trong rừng cây trình diễn nguy cơ sinh tử, lên cây không được, chui xuống đất không được, ngoại trừ bay trên trời và vào trong nước thì không còn phương pháp nào. May mà phía trước xuất hiện một cái hồ nước, mọi người liên tiếp nhảy vào trong, rồi lại kinh động long cảnh thú, thực nhân ngư, thủy mãng ẩn dưới đáy nước, quả thực là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
“Thật hung tàn! Đây là chuyện An Hữu Xu có thể làm được ư? Tôi hoài nghi mình hoa mắt.” Nội dung khai triển hoàn toàn không giống trong tưởng tượng, khán giả trực tiếp há hốc mồm. Bọn họ còn tưởng rằng An Hữu Xu sẽ biến thành con chuột người người kêu đánh, dưới sự liên thủ công kích của chín vị siêu sao mất đi thành quả thắng lợi, cuối cùng khóc giống như đồ ẻo lả. Nhưng hiện tại, khóc giống như đồ ẻo lả lại là thần tượng bọn họ sùng bái nhất, ngay cả siêu sao công phu Curott cũng không giữ nổi hình tượng mạnh mẽ, cầu cứu quan quân cách đó không xa.
“Cứu mạng! Trước khi đi chúng tôi có ký hiệp nghị với quân đoàn Đệ Nhất, mấy người phải cam đoan an toàn sinh mệnh của chúng tôi.”
“Mau cứu chúng tôi lên! A, có cái gì đó đang cắn mông tôi!”
“A a a, tôi muốn về nhà, nơi này thật là đáng sợ!”
Nhóm siêu sao ngăn nắp xinh đẹp ngồi xổm trong nước, phía sau là cuồng thú nhìn chằm chằm, phía trước là kiến thợ rậm rạp, lại đến tình cảnh cùng đường bí lối. Ở trước mặt camera, các quân quan tự nhiên sẽ không biểu hiện ra khinh miệt và khinh thường trong nội tâm, nhìn trò hay hồi lâu mới lấy thuốc đuổi sâu ra đuổi kiến thợ đi. Khi mọi người chật vật bất kham trở lại doanh địa, Hữu Xu đang xé bụng kiến vương thú ra, đem một loại nước cỏ tưới trên trứng kiến. Cơ tướng quân ngồi xổm ở bên cạnh cậu đầy hưng trí mà nhìn.
“Sao mày lại xé bụng nó ra? Kiến thợ sẽ tìm đến doanh địa, mày đồ ngu xuẩn!” Phương Hiểu Đình cuồng loạn rống giận.
“Mùi vị loại cỏ này có thể hòa tan tin tức tố, cũng chuyển hóa nó thành một loại mùi thơm độc đáo. Kiến vươn thú thơm ngon ở Ngự Hải đường chính là nấu như vậy, chẳng lẽ cô không biết?” Hữu Xu chớp đôi mắt sáng ngời nhìn lại.
Các vị siêu sao nửa tin nửa ngờ, đợi hồi lâu cũng không thấy đàn kiến thợ xông lại đây, lúc này mới tinh bì lực tẫn ngã ngồi dưới đất. Một ván này bọn họ thua rất thảm, hẳn hình ảnh đã bị người trên toàn internet nhìn thấy, nhất thời cảm thấy mặt mũi mất hết hổ thẹn không chịu nổi, nhất thời lại tức giận bất bình lửa giận tận trời.
“Tôi nhớ rõ Cơ tướng quân có ban bố quy tắc trò chơi, không cho phép mang theo bất luận sản phẩm hoặc công cụ công nghệ cao nào. An Hữu Xu, không phải cậu phun thuốc đuổi sâu mới thuận lợi tiến vào đàn kiến chứ?” Curott lớn tiếng chất vấn.
“Tôi chỉ bôi nước tử khuê thảo mà thôi. Loại thực vật này trên tinh cầu 9980 khắp nơi đều có.” Hữu Xu bốc một cái trứng kiến nhét vào miệng chủ tử, bị hắn cực kỳ ái muội liếm liếm đầu ngón tay, bên tai không khỏi đỏ bừng.
Nhóm siêu sao càng thêm ghen ghét, có người gây sự, “Làm sao cậu biết loại cỏ này có thể xua đuổi kiến thú, là có người giúp cậu ăn gian đúng không?” Lại đem đầu mâu nhắm ngay tướng quân.
“Trước khi đến tổ tiết mục có phát cho mỗi người chúng ta một quyển «toàn cảnh 9980», trên đó có ghi chép liên quan, chẳng lẽ mấy người đều không xem sao? Chính mình không đọc sách, ngược lại trách người khác quá chăm chỉ, đây là tâm tính gì vậy?” Hữu Xu quả thực khó có thể hiểu được mạch não đám phàm nhân này.
Mọi người đó hai má đỏ lên, vội tìm ra «toàn cảnh 9980» lật xem. Ở kỷ nguyên tinh tế thịnh hành sách điện tử, sách giấy đã triệt để rời khỏi sân khấu lịch sử, ngoại trừ trang trí hoặc sưu tầm, cũng không có tác dụng quá lớn. Quyển sách một ngàn trang này vốn là tổ tiết mục đưa tặng cho nhóm siêu sao làm vật kỷ niệm, sau khi lấy vào tay ai cũng không có lòng thanh thản lật xem, lúc này lại là một trận tiếng lật sách xoạt xoạt vang lên.
Hữu Xu tốt bụng nhắc nhở, “Chương hai trang năm trăm chín mươi bảy đoạn thứ ba.”
Mọi người theo số trang lật ra, quả nhiên phát hiện hình ảnh và chữ viết liên quan, nhất thời uể oải trên mặt đất. Một ván này bọn họ thua không oan, càng mất mặt chính là thua còn không chịu thừa nhận, đem hình tượng rộng rãi ngày xưa thật vất vả thành lập hủy đến không còn một mảnh. Bọn họ vốn còn muốn chất vấn An Hữu Xu vì sao quăng trứng kiến lên trên người mình, lúc này lại bất luận như thế nào cũng không mở miệng được. Một người đánh bại chín người, đó là bản lĩnh của cậu ta, tranh cãi tiếp nữa mặt mũi cũng không bảo đảm.
Người xem cũng thấy một đoạn này rất mất mặt, thần tượng của mình bị kiến thú đuổi theo đến kêu ngao ngao, An Hữu Xu lại nhàn nhàn nhã nhã đi dụ trai, hai bên so sánh, thật không biết ai mới là phế vật.
Trứng kiến bay mùi thơm lên, Hữu Xu lấy cái nồi đặt trên lửa xuống, bưng vào nhà gỗ, cầm thìa ngồi đối diện với chủ tử, trên mặt đều mang theo tươi cười ngốc nghếch.
“Thừa dịp nóng ăn đi.” Cậu kéo tay áo chủ tử, tựa như nghĩ đến cái gì lại lấy từ trong túi áo ra một viên đá màu lửa đỏ hình trái tim, “Đây là em ngẫu nhiên phát hiện ở trên đường, tặng cho anh làm kỷ niệm. Vốn em muốn móc tim mình ra, rồi lại bỗng nhiên nghĩ đến: nếu em không có tim, thì nên lấy cái gì đến yêu anh đây? Cho nên đành phải tìm một vật thay thế, nhưng người của em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh. Anh thích không?” Nói xong cực kỳ thấp thỏm mà chớp mắt. Câu tâm tình này là cậu xem được từ internet, nghe nói rất có thể dụ người, không biết trong hiện thực hiệu quả tốt hay không.
Thượng đế! Quốc vương đại nhân thật biết tùy theo hoàn cảnh, ngay cả loại chiêu trò này cũng có thể học được. Từ trực tiếp trông thấy một màn này, đám người Phàn Triệu cười đến không kịp thở. Nếu như đổi thành người khác nói những lời này, bọn họ chỉ cảm thấy đối phương miệng lưỡi trơn tru, hư tình giả ý. Nhưng quốc vương đại nhân thì khác, cậu là người viễn cổ, cái gì cũng đều không hiểu, cho nên dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc cẩn thận để tiếp thu hết thảy xung quanh. Lời này tuy cũ rích khoa trương, nhưng cũng đại diện cho tấm lòng thành của cậu.
Cơ Trường Dạ hiển nhiên cũng hiểu mình đối mặt là một nhân vật thần kỳ như thế nào, sau khi tiếp nhận viên đá đặt ở túi áo trái kề sát ngực, nói giọng khàn khàn, “Tôi rất thích.” Lập tức cởi quân hiệu đeo ở cổ áo, giúp thiếu niên đeo lên, “Đây là lễ vật tôi tặng cho em. Như vậy, chúng ta bây giờ chính thức là quan hệ người yêu đúng không?”
“Đúng.” Hữu Xu vui vẻ liên tiếp gật đầu, múc một muỗng trứng kiến đút vào miệng chủ tử.
Cơ Trường Dạ cũng cười, cũng đút cho cậu một muỗng. Hai người ở trước mặt toàn internet trao đổi tín vật đính ước, anh anh em em thật ngọt ngào, ngược người xem đến gào khóc thảm thiết. Bọn họ kiên quyết không đồng ý chiến thần đế quốc kết hợp với một phế vật như vậy, kiên quyết không thừa nhận thân phận “tướng quân phu nhân” của An Hữu Xu, chờ về thủ đô tinh, nhất định phải đánh đồ tâm cơ đó đến sinh hoạt không thể tự gánh vác!
Rốt cuộc cua chủ tử đến tay, Hữu Xu quay tiết mục càng thêm chậm trễ, bình thường luôn chạy quanh chủ tử, hoặc là chỉ lấy lấy linh dược, bắt bắt sâu, căn bản không giao lưu với chín vị siêu sao khác, nhưng mà một khi phần thưởng nhiệm vụ đề cập tới chủ tử, ví dụ như cùng hắn đi ăn tối, cùng ngồi cơ giáp, cùng ngủ một phòng, thì sẽ trở nên mười phần liều mạng, bất luận là lên trời bắt chim hay là xuống biển bắt cá, luôn có thể giành được thứ nhất. Dần dần, mọi người bắt đầu ý thức được: An Hữu Xu có lẽ cũng không nhỏ yếu như bọn họ nhìn thấy, nếu không cũng sẽ không nhiều lần chiến thắng. Vị này tám phần là một người giả heo ăn thịt hổ.
Ánh mắt người xem sáng như tuyết, cũng sôi nổi bình luận nói An Hữu Xu ẩn giấu thực lực. Nhưng lực tưởng tượng của bọn họ chung quy có hạn, cảm thấy An Hữu Xu có lẽ có thể ngang hàng với Curott, cũng không thể tưởng được ngày sau cậu sẽ trở thành nhân vật hô mưa gọi gió ở tinh tế.
Ba tháng đại mạo hiểm kết thúc, fan chân ái của Hữu Xu tăng lên chỉ xíu xiu, anti fan lại lần đến toàn quốc, thậm chí có người tuyên bố thấy cậu một lần đánh một lần, đánh tới khi cậu chủ động cút khỏi tinh hệ Phi Mã mới thôi. Bọn họ tuyệt đối không đồng ý để một phế vật tâm cơ thâm trầm chiếm lấy Cơ tướng quân.
Trên phi thuyền quay về, Ruth vừa xem web tin tức vừa cười lạnh nói, “Người nào đó cũng nên cẩn thận, lần này trở về nhất định phải đi tới chỗ hẻo lánh nha, miễn cho bị đánh thành tàn phế.”
Phương Hiểu Đình tiếp lời, “Cô cũng không biết cách nói quá rồi, cái gì gọi là đánh thành tàn phế, không đánh cũng tàn phế có được không!”
“Ha ha ha ha, không đánh cũng tàn phế, lời này chơi thật vui.” Jessica che miệng cười ngã vào trên ghế, dư quang khóe mắt thường thường liếc về phía ghế hạng nhất. Lữ hành lần này ngay cả tay áo tướng quân hắn cũng không sờ tới, tất cả phần thưởng liên quan tới tướng quân đều bị An Hữu Xu chiếm lấy, trong lòng không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Curott và Triệu Đào không nói được một lời, ánh mắt lại mơ hồ toát ra vẻ khinh bỉ. Bọn họ không có ý tưởng gì với Cơ tướng quân, chỉ là cảm thấy thực thất vọng mà thôi. Hóa ra trình độ thẩm mỹ của Cơ tướng quân cũng chỉ như vậy, chỉ xem cái mặt, cái khác đều không cố kỵ. Có lẽ An Hữu Xu có vài phần tài năng, nhưng là so sánh với người thường, nếu không phải tổ tiết mục nghiêm cấm vận dụng dị năng, cũng sẽ không nhiều lần để cậu ta chiếm tiện nghi. Buồn cười cậu ta còn bày ra diễn xuất “thiên hạ đệ nhất”, ngoại trừ tướng quân lại hoàn toàn không đem người khác để vào mắt.
Dựa vào chỉ số EQ và IQ vừa mới đạt tới mức tiêu chuẩn này, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tự mình tìm đường chết, người bên ngoài chỉ cần chờ xem cuộc vui là được. Nghĩ đến đây, hai vị ảnh đế âm thầm lắc đầu, biểu tình hơi có chút vui sướng khi người gặp họa.
Chỗ ngồi hạng nhất, Hữu Xu không chút nào quan tâm tới an nguy của mình, một lần lại một lần hỏi, “Anh nói muốn dẫn em đi đăng kí kết hôn ư? Chúng ta có thể kết hôn sao? Là cái loại lấy giấy hôn thú đó hả?”
“Đương nhiên có thể. Ngay cả trái tim em cũng đã tặng cho tôi, chẳng lẽ còn muốn thu hồi à?” Cơ Trường Dạ lấy viên đá hình trái tim ra quơ quơ.
Hữu Xu vui sướng kêu một tiếng, đẩy ngã chủ tử trên ghế vừa hôn vừa liếm, còn giống như chó con nhào vào trong ngực hắn. Cơ Trường Dạ vội nhét viên đá vào trong túi, lại ôm chặt lấy kẻ dở hơi này, nhiệt liệt hôn trả lại. Hai người vừa xuống phi thuyền liền thẳng đến cục dân chính, muốn xác định quan hệ.
Nhân viên công tác bất đắc dĩ xua tay, “Xin lỗi tướng quân, quyền hạn của ngài đã bị khóa, không thể làm thủ tục kết hôn, mời sau khi giải khóa lại đến.” Dứt lời mịt mờ liếc Hữu Xu một cái, trong mắt tràn đầy trào phúng và xem thường. Dù mi thông đồng tướng quân tới tay thì lại như thế nào, Cơ lão nguyên soái còn chưa có chết đâu, không tới phiên một phế vật như mi vào Cơ trạch.
Sắc mặt Cơ Trường Dạ âm trầm như nước, không cần nghĩ cũng biết là ai ở giữa cản trở. Nhiều năm như vậy qua đi, lão gia tử vẫn không nhìn ra, luôn có ý đồ khống chế cái này, khống chế cái kia, đem tất cả mọi người trở thành quân cờ trong tay tùy tiện bài bố. Cha hắn vì ông ta mà chết trận tiền tuyến, cô hắn bởi vì ông ta buồn bực mà chết, hiện tại lại đến phiên mình…
“Không có việc gì, chúng ta về nhà nhìn xem, ngày mai lại đến.” Nhìn thấy thiếu niên từ vui mừng nhảy nhót biến thành thất vọng, hắn vội vàng ôm người vào trong ngực vỗ vỗ, cuối cùng sủng nịch vạn phần hôn hôn khóe miệng cậu.
Hữu Xu nhu thuận gật đầu, trong lòng lại đang tính toán là ai có thể hạn chế tự do của chủ tử. Hai người chân trước vừa rời khỏi cục dân chính, nhân viên công tác sau lưng liền lên mạng đăng bài, “Một tiện nhân gần đây thật nổi tiếng đến cục dân chính của chúng tôi làm thủ tục kết hôn, không nghĩ tới quyền hạn của một vị đại nhân lại bị trưởng bối trong nhà khóa lại, không thể như nguyện. Hiện tại tiện nhân đi theo đại nhân trở về chất vấn trưởng bối, mấy người tới đoán coi cậu ta chết như thế nào?”
Topic này mới vừa xuất hiện liền hot khắp internet, mọi người thoáng tự hỏi liền đoán được “tiện nhân” và “đại nhân” phân biệt là ai. Bởi vì khu bình luận quá mức náo nhiệt, có người mở ván cược để mọi người đoán trước kết cục của tiện nhân, số người tham gia đánh cược từ một hai ngàn vạn nhanh chóng gia tăng tới trăm tỷ, lại không có một ai xem trọng đoạn tình cảm này, đều đánh cược lúc nào bọn họ chia tay. Có người đặt một ngày, có người đặt một tuần, còn có người đặt một tháng, nhưng mà dài nhất cũng không quá chín mươi ngày, bởi vậy có thể thấy cảm xúc phản đối của dân chúng rất cao, quả thực còn quan tâm hơn so với thái tử tuyển phi.
Khi Cơ Trường Dạ mang theo Hữu Xu và Phàn Triệu trở lại nhà chính Cơ gia, nhân vật quan trọng dòng chính đã sớm tề tụ, bên cạnh Cơ lão gia tử có một nữ nhân dung mạo tuyệt diễm, khí chất cao nhã, đang chỉ vào trí não nói chuyện, biểu tình cười như không cười.
“Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, không có một ai xem trọng đoạn tình cảm này, ta không biết hắn đang kiên trì cái gì. Tính tình hắn rất cố chấp.” Cơ lão gia tử lắc đầu thở dài.
Nữ nhân, cũng chính là tam công chúa đế quốc Lục Minh Châu, ôn nhu khuyên giải, “Ngài đừng nóng giận. Trường Dạ cũng là nhất thời hồ đồ, ngài càng cản trở hắn càng phản nghịch ngài, ngài nên nói chuyện thật tốt với hắn.”
Cơ lão gia tử chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt mỏi mệt, ngay cả cháu trai đi đến gần chào hỏi cũng bỏ mặc. Cơ Trường Dạ hô hai tiếng liền từ bỏ, an trí quốc vương đại nhân vẻ mặt tò mò trên ghế sô pha, lệnh hạ phó châm trà. Phàn Triệu nâng quân mạo ngồi nghiêm chỉnh, thoáng nhìn quốc vương đại nhân bình thản nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên cũng trấn định theo.
“Tổ phụ, xin ngài cởi bỏ quyền hạn của tôi.” Cơ Trường Dạ đi thẳng vào vấn đề.
Cơ lão gia tử cũng không đáp lời, mẹ Cơ Trường Dạ lại kéo Hữu Xu khóc lên, “Tiểu An, gọi con như vậy con không để ý đi? Trường Dạ là đặc chủng nhân cấp SSS duy nhất của Cơ gia, hắn là tương lai của chúng ta, cũng là tương lai của đế quốc và nhân loại, cho nên gien của hắn nhất định phải kéo dài. Dì không phải bảo con rời khỏi hắn, nếu con nguyện ý, dì mua cho con một căn phòng, cách đây rất gần, tùy thời có thể lại đây, Minh Châu cũng sẽ ở chung thật tốt với con…”
Ánh mắt Cơ Trường Dạ càng ngày càng lạnh, đang muốn nói chuyện chợt nghe tổ phụ tức đến khó thở quát lớn, “Đừng nói hươu nói vượn! Nó là ai hả? Dựa vào cái gì bảo Minh Châu nhường nhịn, Minh Châu là công chúa đế quốc, nó tính là cái gì? An Hữu Xu, ta cho cậu biết, nếu cậu không rời khỏi Trường Dạ, Cơ gia chúng ta không thể cam đoan an toàn tính mạng của cậu đâu. Đây là một vé tàu đến Cát Nhã tinh, nếu cậu thức thời hiện tại liền đi, ta còn có thể bồi thường cậu mười triệu điểm tín dụng, nếu cho thể diện lại không cần, ta có thể làm cho cậu vĩnh viễn biến mất.”
“Tổ phụ, ông đang chọc giận tôi à?” Cơ Trường Dạ từng câu từng chữ mở miệng, uy áp thuộc riêng về đặc chủng nhân lan tràn trong không khí, đem tất cả trưởng bối, đồng lứa, tiểu bối ép tới không thở nổi.
“Mày cũng đang chọc giận tao! Trường Dạ, tuy rằng mày rất mạnh, cũng không phải vạn năng, không bảo vệ được một phế vật. Khi còn bé cha của mày dạy mày như thế nào? Đừng tạo thêm uy hiếp cho mình, vậy sẽ lấy mạng của mày. Nếu mày cố ý cùng một chỗ với nó, người khác muốn đối phó mày không dễ dàng, muốn bóp chết nó lại dễ dàng. Nếu mày thật sự suy nghĩ cho nó thì sớm tiễn nó đi đi, đừng làm rộn đến cuối cùng chỉ có thể giúp nó nhặt xác. A không, có lẽ ngay cả thi thể mày cũng không tìm được đâu.”
Hữu Xu còn đang trong trạng thái mơ hồ, Phàn Triệu liền cười “Hì hì” một tiếng, dưới cái nhìn chằm chằm phẫn nộ của Cơ lão gia tử mà che miệng. Bóp chết quốc vương đại nhân dễ dàng ư? Xin lỗi, những lời này thật sự là lời chê cười hoang đường nhất hắn nghe từ lúc chào đời tới nay.
Đôi mắt tối đen của Cơ Trường Dạ dần dần chuyển thành màu đỏ sậm, khi “Đế Thần” dưới dao động tinh thần cuồng nộ của hắn sắp sửa xuất hiện, Hữu Xu lại chần chờ mở miệng, “Nếu tôi hiểu không sai mà nói, mấy người đang ghét bỏ tôi à?”
Cơ lão gia tử cười lạnh không nói, mẹ Cơ giống như hòa ái vỗ vỗ mu bàn tay thiếu niên.
Hữu Xu chỉ vào Lục Minh Châu, tiếp tục nói, “Cô ta là chủ mẫu Cơ gia mấy người chọn hả? Mấy người chọn cô ta, lại khinh thường tôi à?”
Hóa ra quỷ y đại nhân cũng có lúc bị khinh thường, phần nhận thức này thật sâu thương tổn kiêu ngạo và tự tôn của thiếu niên trung nhị. Cậu cúi đầu chơi đùa trí não, đem phí diễn xuất mình mới vừa kiếm được đặt hết ở lựa chọn “chia tay trong vòng hai giờ”, thống khoái nói, “Được, tôi đồng ý chia tay. Sau này mấy người không tới cửa quỳ xuống cầu xin, tôi tuyệt đối không bước vào Cơ gia một bước, người Cơ gia cũng đừng nghĩ có được bất luận chỗ tốt gì từ tôi. Cáo từ.”
Cơ Trường Dạ quả thực không thể tin được lỗ tai mình, nếu không nhìn thấy ánh mắt thiếu niên âm thầm đưa lại đây, sợ là sẽ đương trường nổi điên. Hắn bước nhanh đuổi theo, tràn đầy cõi lòng đều là sợ hãi và bàng hoàng, đè thấp tiếng nói không ngừng giải thích, “Hữu Xu em hãy nghe anh nói, vấn đề quyền hạn anh có thể giải quyết rất nhanh, tổ phụ mặc dù là nguyên soái quân đoàn Đệ Nhất, cũng đã không có năng lực ngăn cản anh. Sau khi kết hôn chúng ta ở bên ngoài…”
“Anh đã từng lạnh lẽo với tôi, tương lai tôi cho anh trèo cao không nổi.” Hữu Xu sâu kín cắt ngang lời nói lo lắng của chủ tử.
“Em đang nói cái gì?” Sắc mặt Cơ Trường Dạ trắng bệch.
“Anh ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tôi, sớm hay muộn cũng có một ngày Cơ gia sẽ quỳ xin tôi cưới anh! Đến lúc đó tôi sẽ tổ chức hôn lễ phong quang nhất cho anh, khiến toàn đế quốc đố kỵ vận may của anh.”
“Cưới, cưới anh?” Cơ Trường Dạ hỗn độn trong gió, cảm thấy mạch não của mình và quốc vương đại nhân căn bản không cùng một đường. Lúc nào hắn dám lạnh lẽo với quốc vương đại nhân, hắn hận không thể moi trái tim ra một cái lỗ để nhét cậu vào mà.
“Tướng quân, đây là, đây là lời thoại của nam phụ và nữ phụ trong «thiên cổ nhất đế».” Phàn Triệu theo sau đi tới sắp cười đến hôn mê. Từ phương diện này đến xem, quốc vương đại nhân thật sự chưa từng cua gái, cũng chưa từng dụ trai, tất cả thủ đoạn đều là từ trên mạng hoặc phim truyền hình học được, thật sự rất đáng yêu! Không được, bụng đau quá, cười đến mức cơ bắp bị kéo mạnh tổn thương luôn.
Cơ Trường Dạ bừng tỉnh đại ngộ, có chút muốn cười lại vội vàng kiềm chế, bàng hoàng sợ hãi trong lòng trở thành hư không. Hắn đang muốn mở miệng, cằm lại bị quốc vương đại nhân nắm, sau đó chính là một cái hôn môi cường thế mà lại nhiệt liệt. Hai người ôm nhau khó chia lìa, khiến mọi người Cơ gia cáu giận không thôi.
Cơ lão gia tử gọi con dâu muốn tiến lên ngăn cản về, “Thôi, để cho bọn họ cáo biệt đi. An Hữu Xu không phải nói muốn chia tay, muốn Cơ gia quỳ xin nó sao? Ta ngược lại muốn xem tương lai là ai quỳ ai.”
Lục Minh Châu kéo chặt mẹ Cơ cười nói, “Người khác lấy cho cậu ta cái danh hiệu ‘da mặt dày đệ nhất’, hôm nay cuối cùng con cũng coi như thấy được.”
Mẹ Cơ lắc đầu thở dài, “Cũng không biết cậu ta hạ thuốc mê hồn gì cho Trường Dạ, trên người nhiều khuyết điểm như vậy, sao cứ như là nhìn không thấy chứ? Trước kia ánh mắt đứa nhỏ Trường Dạ này rất cao mà!”
Nghe thấy người Cơ gia tự cho là đúng nói, ý cười mới vừa nghẹn trở về của Phàn Triệu lại dâng lên, vội vàng che miệng lại, miễn cho đắc tội người ta.
Cơ Trường Dạ hận không thể đem quốc vương đại nhân một hơi nuốt sạch, nhưng cũng biết trường hợp không đúng, lưu luyến không rời tách ra, khàn giọng dặn dò, “Về sau ít xem phim internet đi, lời thoại rất cẩu huyết. Làm cho bọn họ quỳ xin em, em tính toán làm gì?”
“Nghe nói quỷ y Tống gia từng áp đảo trên năm đại gia tộc, là cự tộc lánh đời chân chính truyền lưu mấy ngàn năm?” Hữu Xu lạnh nhạt nói, “Em chuẩn bị trùng kiến Tống gia.”
“Em chuẩn bị trùng kiến Tống gia sao?” Sau nháy mắt kinh ngạc, Cơ Trường Dạ cười nhẹ, yêu say đắm xoa cánh môi sưng đỏ của thiếu niên, “Được, anh chờ em trùng kiến Tống gia, chờ em đi lên trên đầu Cơ gia.” Đây mới là thiếu niên hắn dốc lòng yêu thương, cường đại, cơ trí, kiêu ngạo, không ai có thể khiến cậu khuất phục, càng không ai có thể đả đảo cậu. Gặp gỡ khó khăn cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc lùi bước, mà là đón đầu. Trèo cao, đích thật là trèo cao, nhưng không phải là thiếu niên trèo cao Cơ gia, mà là Cơ gia trèo cao thiếu niên.
Sớm muộn gì cũng có một ngày người đời sẽ biết: chân chính ngu xuẩn, vô dụng, hèn mọn là ai.
“Tướng quân em yêu anh, anh phải đợi em.” Hữu Xu giơ hai tay lên làm một hình trái tim, sau đó ba bước quay đầu lại một lần mà rời đi.
“Tuyên bố tin xấu tôi và tướng quân chia tay trên trang web của quân đoàn Đệ Nhất đi. Tôi dùng năm mươi vạn điểm tín dụng đánh cược chúng tôi chia tay trong vòng hai giờ sau khi về nhà chính Cơ gia.” Sau khi ngồi trên xe bay của Phàn Triệu, biểu tình mềm mại của Hữu Xu giây lát biến thành nghiêm túc.
Phàn Triệu thiếu chút nữa bị lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của quốc vương đại nhân dọa ra bệnh tim, rồi lại không dám không làm, đem xe bay điều chỉnh đến trạng thái tự động điều khiển, tuyên bố tin tức này, còn giải thích ngọn nguồn với tướng quân. Mặt Cơ Trường Dạ đen như thế nào tạm thời không đề cập tới, Hữu Xu lại bắt đầu cân nhắc sử dụng hai trăm vạn điểm tín dụng mới vừa kiếm được như thế nào để trùng kiến lại Tống gia biến mất gần trăm năm. Trong tay của cậu có rất nhiều đan dược, không lo không người ủng hộ, nhưng phải tìm một phương thức tuyên truyền tương đối tốt, như vậy mới có thể một phát nổi danh.
Đương nhiên, đủ loại thủ đoạn nổi danh lập vạn quỷ y đại nhân đã sớm xe nhẹ đường quen, chỉ suy xét nửa phút liền nghiêm túc nói, “Phàn Triệu, trở về nói cho tướng quân nhà anh biết, tôi muốn triệu Lâm gia vào dưới trướng Tống gia, về sau liền không còn chuyện của Cơ gia bọn họ nữa.”
Mấy câu nói đó hình như cũng là lời thoại trong «thiên cổ nhất đế», khiến Phàn Triệu nghẹn cười đến mức khó chịu, vội vàng mượn danh nghĩa ho khan che lấp, “Khụ khụ, thằng nhóc Lâm Đức Hải kia không phải đã sớm biến thành thuộc hạ của ngài rồi sao? Ngài yên tâm, tướng quân sẽ không nghĩ nhiều.”
Hữu Xu mở mạng truyền tin của «thiên cổ nhất đế», ba tháng lữ hành thiếu chút nữa bỏ qua kết cục, hiện tại bổ sung lại, vừa đánh ra mấy câu mất liêm sỉ như “A a a, ông xã Tông Thánh đế của tui cực khốc huyễn”, vừa nghiêm túc đứng đắn phân phó, “Anh đem tư liệu liên quan tới Tống gia có thể tra ra được gửi hết vào trong hòm thư của tôi, sau khi trở về tôi nghiên cứu một chút.”
Phàn Triệu tất cung tất kính đồng ý, chợt nhớ tới một câu cổ ngữ sâu không lường được, dùng ở trên người quốc vương đại nhân là thích hợp nhất —— kim lân há lại là vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng. Cái gọi là học viện đế quốc, giới giải trí, thậm chí Cơ gia, trong cái nhìn của quốc vương đại nhân thì cái gì cũng không phải. Cậu ấy dựa vào thực lực bản thân có thể thành lập một cự tộc, đây cũng không phải là cuồng ngữ tự cao tự đại, mà là tương lai sắp thực hiện.
Hết chương 142
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook