Liêu Trai Đại Thánh Nhân
-
Chương 140: Tiên thảo ngàn năm
"Giá! Giá!"
Hơn một trăm tráng hán mang theo cương đao, cung tiễn, cưỡi khoái mã chạy như điên trên đại đạo.
Lý Đại Phú được một hộ vệ đèo theo trên ngựa. Hai mắt ông đỏ hồng, khàn giọng kêu:
- Nếu con ta có chuyện gì không may, bản lão gia sẽ không tha cho các ngươi đâu. Nhanh, nhanh hơn nữa.
- Lão gia, đây đã là tốc độ nhanh nhất.
Một hán tử nói:
- Biêt Đại thiếu gia bị hổ lang bao vây chúng ta cũng rất gấp.
- CMN, như thế vẫn chưa đủ nhanh, nhanh hơn chút nữa.
Lý Đại Phú hô.
Thời điểm mọi người đuổi tới cốc trận, hết thảy đều đã kết thúc.
Thi thể lang hổ đầy dưới mặt đấy, máu tươi từng bãi lại từng bãi. Nhiều nhất là ở giữa, hộ vệ Lý gia chất nằm bảy tám người không chút nhúc nhích ở đó, đã sớm không còn khí tức gì.
- Nhi tử, vi phụ tới, vi phụ tới rồi…
Lý Đại Phú tung người xuống ngựa, vì mất thăng bằng mà ngã trong bùn. Sau đó vừa chạy vừa bò về phía cốc trận, hoàn toàn không để ý toàn thân đã dơ hầy.
Các hán tử khác thấy một màn trước mắt đều ngây ngẩn cả người.
Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì? Sao có nhiều thi thể lang hổ như vậy chứ?
Xung quanh huyện Quách Bắc ngay cả mãnh hổ cũng khó thấy một con, thế mà hiện tại xác chết chất đầy đất, nhìn sơ cũng ít nhất hai mươi đầu, này là chưa kể mấy con sói khác.
- Đại thiếu gia sẽ không chết chứ?
Mộttiêu sư khiếp sợ lẩm bẩm:
- Dù sao cũng nhiều hổ lang như vậy....
- Nói nhảm cái gì nói vậy.
Một hán tử đứng đằng sau giận dữ hô, cầm yêu đao nhảy xuống ngựa mắng:
- Đồ cẩu vật không có lương tâm kia. Nếu để Hàn Mãnh nghe lời này của ngươi, chắc chắn hắn sẽ chém ngươi mấy đao đấy.
Người này tự biết mình sai, cúi đầu không dám nhìn người nữa.
- Xem kìa, ở đằng kia còn một con sói.
Có người chỉ về phía xa nói.
"Chít~!"
Thanh hồ nhảy xuống từ trên đầu một con ngựa, nó nhanh chóng xông về phía trước. Tốc độ nhanh đến mức khó tin, sau khi vọt tới gần đầu sói liền nhảy lên cắn đứt yết hầu của con sói đó.
Sói đói thát thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, sau khi co quắp vài lần liền chết tươi.
- Ha hả, ngươi sát sinh.
Lý Tu Viễn ngồi dựa vào xe ngựa cười cười, hắn nhìn thanh hồ một chút, lại nhìn trăm vị hán tử đang nhanh chóng chạy tới cách đó không xa, liền biết người của Lý gia đã tới.
Thế nhưng tới hơi trễ.
Bởi vì mọi chuyện đã kết thúc, hắc hổ đã mất mạng, chỉ còn lại vụn vặt lẻ tẻ vài đầu cô lang mà thôi.
- Công tử.
Lục Nga vội vàng nhảy tới Lý Tu Viễn trước người.
- Ta không sao, chỉ là bị thương nhẹ, không còn sức lực. Lục Nga, giúp ta một chuyện. Trên xe có thuốc do Hà thủ ô tinh lưu lại, dùng nó cứu những hộ vệ chưa chết, cứu họ…
Lý Tu Viễn nói xong liền ngất đi.
- Con ta, con thế nào. Vi phụ tới rồi. Con đừng có chuyện gì a.
Lúc này Lý Đại Phú lao tới, thấy trên thân nhi tử toàn máu là máu thì hai tay run rẩy, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.
Hơn ba mươi mấy tuổi ông mới có được đứa con trai, có thể nói là con mọn. Càng khiến Lý Đại Phú ông vui mừng là nhi tử thông minh từ nhỏ, tâm tư linh mẫn, học văn thì tài hoa hơn người, luyện võ thì võ nghệ phi phàm. Hơn nữa lúc ra đời trời đất có dị tương, thiên sinh bất phàm. Ông nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, luôn lo lắng nhi tử có chuyện.
Thế nhưng bây giờ thì sao, chẳng lẽ muốn ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ư?
- Lân nhi a, con mau tỉnh lại, tỉnh lại đi, vi phụ chỉ có mình con thôi.
Âm thanh Lý Đại Phú run rẩy, hai tay cũng run rẩy nốt. Ông bị hù tới mặt trắng bệch, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lý Tu Viễn như muốn đánh thức Lân nhi nhà mình.
Lục Nga nói ra:
- Lão gia, đại thiếu gia không có chuyện, chỉ hôn mê thôi.
- Không, không có việc gì?
Lý Đại Phú giật mình tỉnh lại, vội vàng sờ tâm mạch con trai. Lúc này mới cười ngây ngô:
- Không, không có việc gì. A ha hả, nhi tử ta không sao rồi….
Mà Lục Nga cũng thở phào nhẹ nhõm, việc đầu tiên nàng làm là xác định Lý Tu Viễn không sao rồi mới làm chuyện mà hắn phân phó.
Lúc này lập tức thả người vào trong xe ngựa tìm cái hộp gỗ. Sau khi tùm được, lúc mở hộp ra thì mùi thuốc xông thẳng vào mũi.
- Đúng là tiên thảo ngàn năm.
Lục Nga ngây ngẩn cả người. Nàng không ngờ công tử lại có trân bảo hiếm thấy thế này. Đây là thứ không biết bao nhiêu yêu quái nằm mơ cũng cầu không được a.
“Những người khác được cứu rồi.”
Lục Nga thầm nghĩ trong lòng.
Phàm nhân chỉ cần còn một hơi thở, chỉ cần ăn vào tiên thảo ngàn năm đều được cứu sông. Mấy hộ vệ vẫn chưa tắt thở, tin rằng thứ này sẽ giúp được bọn họ.
Bất quá nếu đã trút hơi thở cuối cùng thì không còn cách nào khác.
Lúc này Lúc Nga bắt đầu cho hộ vệ dùng thuốc.
Chừng một lát sau, tiếp viện của Lý gia bắt đầu xác định những ai đã chết rồi đi nhặt xác hoặc nếu còn sống sẽ được cứu chưa.
Còn Lý Tu Viễn đã sớm được Lý Đại Phú dẫn về huyện Quách Bắc.
- Đem hết thi thể của bọn súc sinh này về cho bản lão gia. Ta muốn lột da ăn xương, đem chúng ngâm rượu mà hả mối hận trong lòng.
Trước khi đi Lý Đại Phú nghiến răng nghiến lợi hô.
Mấy chục người ở lại rùng mình chấp hành.
Mà Lục Nga vốn muốn rời đi nay hai lỗ tai chợt giật giật, ánh mắt nhìn về một phía.
- Ô ô ~!
Một trận âm phong thổi qua đánh một vòng trên không trung, mười quỷ sai hiện hình.
Hơn một trăm tráng hán mang theo cương đao, cung tiễn, cưỡi khoái mã chạy như điên trên đại đạo.
Lý Đại Phú được một hộ vệ đèo theo trên ngựa. Hai mắt ông đỏ hồng, khàn giọng kêu:
- Nếu con ta có chuyện gì không may, bản lão gia sẽ không tha cho các ngươi đâu. Nhanh, nhanh hơn nữa.
- Lão gia, đây đã là tốc độ nhanh nhất.
Một hán tử nói:
- Biêt Đại thiếu gia bị hổ lang bao vây chúng ta cũng rất gấp.
- CMN, như thế vẫn chưa đủ nhanh, nhanh hơn chút nữa.
Lý Đại Phú hô.
Thời điểm mọi người đuổi tới cốc trận, hết thảy đều đã kết thúc.
Thi thể lang hổ đầy dưới mặt đấy, máu tươi từng bãi lại từng bãi. Nhiều nhất là ở giữa, hộ vệ Lý gia chất nằm bảy tám người không chút nhúc nhích ở đó, đã sớm không còn khí tức gì.
- Nhi tử, vi phụ tới, vi phụ tới rồi…
Lý Đại Phú tung người xuống ngựa, vì mất thăng bằng mà ngã trong bùn. Sau đó vừa chạy vừa bò về phía cốc trận, hoàn toàn không để ý toàn thân đã dơ hầy.
Các hán tử khác thấy một màn trước mắt đều ngây ngẩn cả người.
Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì? Sao có nhiều thi thể lang hổ như vậy chứ?
Xung quanh huyện Quách Bắc ngay cả mãnh hổ cũng khó thấy một con, thế mà hiện tại xác chết chất đầy đất, nhìn sơ cũng ít nhất hai mươi đầu, này là chưa kể mấy con sói khác.
- Đại thiếu gia sẽ không chết chứ?
Mộttiêu sư khiếp sợ lẩm bẩm:
- Dù sao cũng nhiều hổ lang như vậy....
- Nói nhảm cái gì nói vậy.
Một hán tử đứng đằng sau giận dữ hô, cầm yêu đao nhảy xuống ngựa mắng:
- Đồ cẩu vật không có lương tâm kia. Nếu để Hàn Mãnh nghe lời này của ngươi, chắc chắn hắn sẽ chém ngươi mấy đao đấy.
Người này tự biết mình sai, cúi đầu không dám nhìn người nữa.
- Xem kìa, ở đằng kia còn một con sói.
Có người chỉ về phía xa nói.
"Chít~!"
Thanh hồ nhảy xuống từ trên đầu một con ngựa, nó nhanh chóng xông về phía trước. Tốc độ nhanh đến mức khó tin, sau khi vọt tới gần đầu sói liền nhảy lên cắn đứt yết hầu của con sói đó.
Sói đói thát thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, sau khi co quắp vài lần liền chết tươi.
- Ha hả, ngươi sát sinh.
Lý Tu Viễn ngồi dựa vào xe ngựa cười cười, hắn nhìn thanh hồ một chút, lại nhìn trăm vị hán tử đang nhanh chóng chạy tới cách đó không xa, liền biết người của Lý gia đã tới.
Thế nhưng tới hơi trễ.
Bởi vì mọi chuyện đã kết thúc, hắc hổ đã mất mạng, chỉ còn lại vụn vặt lẻ tẻ vài đầu cô lang mà thôi.
- Công tử.
Lục Nga vội vàng nhảy tới Lý Tu Viễn trước người.
- Ta không sao, chỉ là bị thương nhẹ, không còn sức lực. Lục Nga, giúp ta một chuyện. Trên xe có thuốc do Hà thủ ô tinh lưu lại, dùng nó cứu những hộ vệ chưa chết, cứu họ…
Lý Tu Viễn nói xong liền ngất đi.
- Con ta, con thế nào. Vi phụ tới rồi. Con đừng có chuyện gì a.
Lúc này Lý Đại Phú lao tới, thấy trên thân nhi tử toàn máu là máu thì hai tay run rẩy, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.
Hơn ba mươi mấy tuổi ông mới có được đứa con trai, có thể nói là con mọn. Càng khiến Lý Đại Phú ông vui mừng là nhi tử thông minh từ nhỏ, tâm tư linh mẫn, học văn thì tài hoa hơn người, luyện võ thì võ nghệ phi phàm. Hơn nữa lúc ra đời trời đất có dị tương, thiên sinh bất phàm. Ông nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, luôn lo lắng nhi tử có chuyện.
Thế nhưng bây giờ thì sao, chẳng lẽ muốn ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ư?
- Lân nhi a, con mau tỉnh lại, tỉnh lại đi, vi phụ chỉ có mình con thôi.
Âm thanh Lý Đại Phú run rẩy, hai tay cũng run rẩy nốt. Ông bị hù tới mặt trắng bệch, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lý Tu Viễn như muốn đánh thức Lân nhi nhà mình.
Lục Nga nói ra:
- Lão gia, đại thiếu gia không có chuyện, chỉ hôn mê thôi.
- Không, không có việc gì?
Lý Đại Phú giật mình tỉnh lại, vội vàng sờ tâm mạch con trai. Lúc này mới cười ngây ngô:
- Không, không có việc gì. A ha hả, nhi tử ta không sao rồi….
Mà Lục Nga cũng thở phào nhẹ nhõm, việc đầu tiên nàng làm là xác định Lý Tu Viễn không sao rồi mới làm chuyện mà hắn phân phó.
Lúc này lập tức thả người vào trong xe ngựa tìm cái hộp gỗ. Sau khi tùm được, lúc mở hộp ra thì mùi thuốc xông thẳng vào mũi.
- Đúng là tiên thảo ngàn năm.
Lục Nga ngây ngẩn cả người. Nàng không ngờ công tử lại có trân bảo hiếm thấy thế này. Đây là thứ không biết bao nhiêu yêu quái nằm mơ cũng cầu không được a.
“Những người khác được cứu rồi.”
Lục Nga thầm nghĩ trong lòng.
Phàm nhân chỉ cần còn một hơi thở, chỉ cần ăn vào tiên thảo ngàn năm đều được cứu sông. Mấy hộ vệ vẫn chưa tắt thở, tin rằng thứ này sẽ giúp được bọn họ.
Bất quá nếu đã trút hơi thở cuối cùng thì không còn cách nào khác.
Lúc này Lúc Nga bắt đầu cho hộ vệ dùng thuốc.
Chừng một lát sau, tiếp viện của Lý gia bắt đầu xác định những ai đã chết rồi đi nhặt xác hoặc nếu còn sống sẽ được cứu chưa.
Còn Lý Tu Viễn đã sớm được Lý Đại Phú dẫn về huyện Quách Bắc.
- Đem hết thi thể của bọn súc sinh này về cho bản lão gia. Ta muốn lột da ăn xương, đem chúng ngâm rượu mà hả mối hận trong lòng.
Trước khi đi Lý Đại Phú nghiến răng nghiến lợi hô.
Mấy chục người ở lại rùng mình chấp hành.
Mà Lục Nga vốn muốn rời đi nay hai lỗ tai chợt giật giật, ánh mắt nhìn về một phía.
- Ô ô ~!
Một trận âm phong thổi qua đánh một vòng trên không trung, mười quỷ sai hiện hình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook