Liêu Trai Đại Thánh Nhân
-
Chương 113: Tiên nhân
- Nơi này thật có tiên nhân? Vậy là tốt rồi, ta đến là vì xin thuốc, lão nhân gia người có thể chỉ đường ta đến nơi tiên nhân ở không.
Lý Tu Viễn cũng không tức giận mà chắp tay nói.
- Thái độ này của ngươi đâu phải thái độ của người cầu thuốc. Ngươi lên núi sẽ chọc giận tiên nhân. Ta không thể nói cho ngươi biết tiên nhân ở nơi nào.
Lão tiều phu nói.
Lý Tu Viễn kinh ngạc nói:
- Ra là tiên nhân ở trên núi, đa tạ.
Nói xong Lý Tu Viễn cũng không chậm trễ, hắn cung kính chắp tay một cái liền hướng đỉnh núi đi đến.
Lão tiều phu vừa tức vừa giận nhưng không có cách nào bắt Lý Tu Viễn lại, đành phải hừ một cái:
- Ngươi không có thành ý, khẳng định không cầu được tiên dược.
Nói xong lại tiếp tục bổ củi luyện dược.
Lý Tu Viễn không để ý tới lời của lão, hắn vẫn tiếp tục đi theo bậc thang lên núi. Sau một lúc lâu, cuối cùng Lý Tu Viễn cũng đi lên tới đỉnh núi.
Đỉnh núi này cũng không lớn, ngược lại rất đơn sơ, chỉ có một gian nhà trúc một cái đình nghỉ mát cùng một cây tùng già.
Chung quanh mây mù mờ ảo, hào quang lấp lóe. Bên trong mây mù có một cái tiên cung như ẩn như hiện, nhìn qua thật bất phàm, nơi nơi thần dị. Quả nhiên đúng là một nơi thần tiên dùng để ẩn cư, không hề có chút khí tức phàm tục nào.
Ánh mắt Lý Tu Viễn nhìn quanh, sau cùng rơi vào một gốc tùng già phía dưới vách núi. Bên cạnh gốc tùng già có một lão nhân tóc bạc trắng dáng người nhỏ nhắn đang ngồi, lão mặc một bộ áo vải, đang cúi đầu nhìn bàn cờ trước mắt, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.
- Thần tiên?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Ha ha, trên đời nào có thần tiên, kia căn bản chỉ là lời đồn bậy thôi, thần tiên chân chính kia đang ở trong thiên cung, nơi cửu thiên. Lão hủ chẳng qua chỉ là một tên tán tu ẩn cư nơi sơn dã thôi.
Lão nhân tóc trắng nghe thanh âm của hắn liền cười ha ha một tiếng nói.
- Vậy là yêu quái.
- Thần tiên và yêu quái có gì khác nhau sao?
Lão nhân tóc trắng mở miệng nói:
- Ngươi là một kẻ phàm nhân lại có thể lên đến đỉnh núi này, xem ra cũng là có chỗ bất phàm, không biết ngươi đến quấy rầy lão hủ đánh cờ là có chuyện gì.
Lý Tu Viễn đi tới chắp tay nói:
- Tại hạ là Lý Tu Viễn ở huyện Quách Bắc. Gia phụ bị đạo thuật gây thương tích, lâm trọng bệnh. Không biết lão nhân gia có thể trị liệu hay không?
- Chỉ là vết thương nhỏ không đáng kể. Lão hủ tiện tay luyện chế một viên đan dược thì có thể trị khỏi.
Lão giả tóc trắng nhìn Lý Tu Viễn một chút, đôi mắt của lão không phải màu đen giống thường nhân mà là màu hoàng kim.
- Xin lão nhân gia người ban thuốc.
Lý Tu Viễn chắp tay nói.
Lão giả tóc trắng nhìn trước mắt bàn cờ trước mắt nói:
- Lão hủ cùng ngươi vốn không quen cũng chẳng biết. Vì sao vô duyên vô cớ phải luyện thuốc cho ngươi, phải biết tiên đan khó luyện. Lại nói, nếu phàm nhân nào tới xin thuốc lão hủ đều cho, vậy lão hủ còn luyện đan làm gì, tu tiên làm gì.
- Lão nhân gia người nói có lý nhưng tại hạ cũng sẽ không ép buộc. Nếu lão nhân gia chịu ban thuốc, tại hạ nguyện ý đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của người.
Lý Tu Viễn nói.
- Phàm nhân như ngươi cũng thật thú vị. Những người khác xin thuốc là quỳ xuống cầu khẩn, ngươi lại điều kiện để trao đổi.
Lão nhân tóc trắng thả quân cờ trong tay xuống cười nói.
- Nếu ta quỳ xuống cầu khẩn, lão nhân gia người sẽ ban thuốc sao? Nếu thật như vậy, ta nguyện ý quỳ xuống xin thuốc.
Lý Tu Viễn nghiêm túc nói.
Lão nhân tóc trắng cười nói:
- Ngươi đúng là người thông minh. Không sai, cho dù ngươi quỳ xuống cầu thuốc lão hủ cũng sẽ không dễ dàng đem thuốc cho ngươi. Thời điểm ngươi lên núi có thấy lão tiều phu kia không? Lúc trước hắn đã đến đây xin thuốc, quỳ một lần ba ngày ba đêm lão hủ mới cho hắn một cơ hội, để hắn đi luyện một lò tiên đan, lò tiên đan kia cần luyện một giáp, bây giờ hắn đã luyện được ba mươi năm.
- Tại hạ không thể đợi được ba mươi năm, chỉ có thể đợi được ba ngày.
Lý Tu Viễn nói:
- Cho nên xin lão nhân gia giúp đỡ chút, chỉ cần phụ thân ta có thể khỏi bệnh. Tại hạ nhất dịnh sẽ báo đáp lão nhân gia người.
- Không, không, không, nếu ngươi lấy thuốc đi rồi không quay trở lại thì làm sao báo đáp ta.
Lão nhân tóc trắng lắc đầu cười nói.
- Ta có thể thề với trời.
Lý Tu Viễn nói.
Lão nhân tóc trắng nói ra:
- Thế đạo loạn lạc đầy giết chóc này lòng người thối nát. Người có thể thề chỗ nào cũng có. Khi bọn hắn còn sống sẽ không bị trừng phạt nhưng sau khi chết sẽ bị trừng phạt. Đến lúc đó lão hủ cũng không thể tìm được hồn phách của ngươi, làm sao tính món nợ này.
- Lão nhân ngươi nói xem làm sao mới bằng lòng ban thuốc.
Lý Tu Viễn nói.
Lão nhân tóc trắng cười cười:
- Lúc trước ngươi nói nếu lấy được thuốc sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện gì đúng không?
- Đúng, không sai.
Lý Tu Viễn gật đầu nói.
- Vậy thì tốt, điều kiện của lão hủ cũng đơn giản thôi. Luyện tiên đan tốn kém rất nhiều. Trong bảy ngày ngươi phải chuẩn bị vạn lượng bạc, đồng thời đưa đến dưới chân núi để đổi lấy tiên đan.
- Không cần bảy ngày, chỉ cần một ngày liền đủ.
Lý Tu Viễn chắp tay một cái rồi lập tức xoay ngươi xuống núi.
Lý Tu Viễn cũng không tức giận mà chắp tay nói.
- Thái độ này của ngươi đâu phải thái độ của người cầu thuốc. Ngươi lên núi sẽ chọc giận tiên nhân. Ta không thể nói cho ngươi biết tiên nhân ở nơi nào.
Lão tiều phu nói.
Lý Tu Viễn kinh ngạc nói:
- Ra là tiên nhân ở trên núi, đa tạ.
Nói xong Lý Tu Viễn cũng không chậm trễ, hắn cung kính chắp tay một cái liền hướng đỉnh núi đi đến.
Lão tiều phu vừa tức vừa giận nhưng không có cách nào bắt Lý Tu Viễn lại, đành phải hừ một cái:
- Ngươi không có thành ý, khẳng định không cầu được tiên dược.
Nói xong lại tiếp tục bổ củi luyện dược.
Lý Tu Viễn không để ý tới lời của lão, hắn vẫn tiếp tục đi theo bậc thang lên núi. Sau một lúc lâu, cuối cùng Lý Tu Viễn cũng đi lên tới đỉnh núi.
Đỉnh núi này cũng không lớn, ngược lại rất đơn sơ, chỉ có một gian nhà trúc một cái đình nghỉ mát cùng một cây tùng già.
Chung quanh mây mù mờ ảo, hào quang lấp lóe. Bên trong mây mù có một cái tiên cung như ẩn như hiện, nhìn qua thật bất phàm, nơi nơi thần dị. Quả nhiên đúng là một nơi thần tiên dùng để ẩn cư, không hề có chút khí tức phàm tục nào.
Ánh mắt Lý Tu Viễn nhìn quanh, sau cùng rơi vào một gốc tùng già phía dưới vách núi. Bên cạnh gốc tùng già có một lão nhân tóc bạc trắng dáng người nhỏ nhắn đang ngồi, lão mặc một bộ áo vải, đang cúi đầu nhìn bàn cờ trước mắt, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.
- Thần tiên?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Ha ha, trên đời nào có thần tiên, kia căn bản chỉ là lời đồn bậy thôi, thần tiên chân chính kia đang ở trong thiên cung, nơi cửu thiên. Lão hủ chẳng qua chỉ là một tên tán tu ẩn cư nơi sơn dã thôi.
Lão nhân tóc trắng nghe thanh âm của hắn liền cười ha ha một tiếng nói.
- Vậy là yêu quái.
- Thần tiên và yêu quái có gì khác nhau sao?
Lão nhân tóc trắng mở miệng nói:
- Ngươi là một kẻ phàm nhân lại có thể lên đến đỉnh núi này, xem ra cũng là có chỗ bất phàm, không biết ngươi đến quấy rầy lão hủ đánh cờ là có chuyện gì.
Lý Tu Viễn đi tới chắp tay nói:
- Tại hạ là Lý Tu Viễn ở huyện Quách Bắc. Gia phụ bị đạo thuật gây thương tích, lâm trọng bệnh. Không biết lão nhân gia có thể trị liệu hay không?
- Chỉ là vết thương nhỏ không đáng kể. Lão hủ tiện tay luyện chế một viên đan dược thì có thể trị khỏi.
Lão giả tóc trắng nhìn Lý Tu Viễn một chút, đôi mắt của lão không phải màu đen giống thường nhân mà là màu hoàng kim.
- Xin lão nhân gia người ban thuốc.
Lý Tu Viễn chắp tay nói.
Lão giả tóc trắng nhìn trước mắt bàn cờ trước mắt nói:
- Lão hủ cùng ngươi vốn không quen cũng chẳng biết. Vì sao vô duyên vô cớ phải luyện thuốc cho ngươi, phải biết tiên đan khó luyện. Lại nói, nếu phàm nhân nào tới xin thuốc lão hủ đều cho, vậy lão hủ còn luyện đan làm gì, tu tiên làm gì.
- Lão nhân gia người nói có lý nhưng tại hạ cũng sẽ không ép buộc. Nếu lão nhân gia chịu ban thuốc, tại hạ nguyện ý đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của người.
Lý Tu Viễn nói.
- Phàm nhân như ngươi cũng thật thú vị. Những người khác xin thuốc là quỳ xuống cầu khẩn, ngươi lại điều kiện để trao đổi.
Lão nhân tóc trắng thả quân cờ trong tay xuống cười nói.
- Nếu ta quỳ xuống cầu khẩn, lão nhân gia người sẽ ban thuốc sao? Nếu thật như vậy, ta nguyện ý quỳ xuống xin thuốc.
Lý Tu Viễn nghiêm túc nói.
Lão nhân tóc trắng cười nói:
- Ngươi đúng là người thông minh. Không sai, cho dù ngươi quỳ xuống cầu thuốc lão hủ cũng sẽ không dễ dàng đem thuốc cho ngươi. Thời điểm ngươi lên núi có thấy lão tiều phu kia không? Lúc trước hắn đã đến đây xin thuốc, quỳ một lần ba ngày ba đêm lão hủ mới cho hắn một cơ hội, để hắn đi luyện một lò tiên đan, lò tiên đan kia cần luyện một giáp, bây giờ hắn đã luyện được ba mươi năm.
- Tại hạ không thể đợi được ba mươi năm, chỉ có thể đợi được ba ngày.
Lý Tu Viễn nói:
- Cho nên xin lão nhân gia giúp đỡ chút, chỉ cần phụ thân ta có thể khỏi bệnh. Tại hạ nhất dịnh sẽ báo đáp lão nhân gia người.
- Không, không, không, nếu ngươi lấy thuốc đi rồi không quay trở lại thì làm sao báo đáp ta.
Lão nhân tóc trắng lắc đầu cười nói.
- Ta có thể thề với trời.
Lý Tu Viễn nói.
Lão nhân tóc trắng nói ra:
- Thế đạo loạn lạc đầy giết chóc này lòng người thối nát. Người có thể thề chỗ nào cũng có. Khi bọn hắn còn sống sẽ không bị trừng phạt nhưng sau khi chết sẽ bị trừng phạt. Đến lúc đó lão hủ cũng không thể tìm được hồn phách của ngươi, làm sao tính món nợ này.
- Lão nhân ngươi nói xem làm sao mới bằng lòng ban thuốc.
Lý Tu Viễn nói.
Lão nhân tóc trắng cười cười:
- Lúc trước ngươi nói nếu lấy được thuốc sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện gì đúng không?
- Đúng, không sai.
Lý Tu Viễn gật đầu nói.
- Vậy thì tốt, điều kiện của lão hủ cũng đơn giản thôi. Luyện tiên đan tốn kém rất nhiều. Trong bảy ngày ngươi phải chuẩn bị vạn lượng bạc, đồng thời đưa đến dưới chân núi để đổi lấy tiên đan.
- Không cần bảy ngày, chỉ cần một ngày liền đủ.
Lý Tu Viễn chắp tay một cái rồi lập tức xoay ngươi xuống núi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook