Liêu Trai Đại Thánh Nhân
-
Chương 111: Lại được ăn
- Được...Xin đại thiếu gia chờ một chút, rất nhanh sẽ tìm được.
Âm binh mặt xanh thở ra một hơi, lời như chém đinh chặc sắt nói.
- Đi nhanh về nhanh.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng
Đám quỷ sai đám một tiếng, sau đó hóa thành một cỗ âm phong biến mất trước mặt Lý Tu Viễn rồi bay về hướng núi Vọng Xuyên.
- Phù phù~~~
Sau khi bay lên, âm phong chia làm mười mấy cỗ tản ra bốn phía biến mất trong Vọng Xuyên.
- Đại... đại thiếu gia, những người này đều là quỷ sai sao?
Chờ bọn họ rời đi hết Thiết Sơn mới khiếp sợ hỏi.
Lý Tu Viễn nói ra:
- Việc người làm không được, quỷ làm được. Việc quỷ làm không đươc, người lại có thể làm được. Không cần phải ngạc nhiên, lúc nãy không phải ngươi đã thấy mấy quỷ sai kia rồi sao.
- Cũng không cần nhiều như vậy a.
Thiết Sơn nói.
- Càng nhiều càng tốt, nếu không nhiều làm sao giúp ta làm việc.
Lý Tu Viễn nói:
- Giờ chỉ cần ở nơi này chờ bọ hắn đưa tin tức đến.
Một lúc sau, một tên quỷ sai trở về biến thành hình người:
- Báo đại thiếu gia, tại sơn cốc phía nam ta tìm thấy một đầu vượn già đang hấp thu tinh hoa ánh trăng, không biết có phải là thần tiên mà ngài muốn tìm không?
- Chỉ là một con vượn già còn chưa kết nội đan. Sao mà là thần tiên được, tiếp tục tìm đi.
Lý Tu Viễn nói.
Quỷ sai kia vâng một tiếng rồi lại hóa thành một luồng âm phong đi mất.
Ngay sau đó, lại có một thêm quỷ sai trở về:
- Đại thiếu gia, trên một vách đá dựng đứng ở phía tây sơn cốc có một đóa hoa đóa hoa diễm lệ đã nở to bằng thùng nước tắm, tiểu nhân thấy phía trên đóa hoa có một người nhỏ khoảng năm tấc
- Nam hay nữ?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Là một mỹ nữ.
- Không phải người ta cần tìm, tiếp tục đi.
Lý Tu Viễn nhíu mày phất tay nói.
Tên quỷ sai thứ hai vừa rời đi thì tên quỷ sai thứ ba liền trở về:
- Đại thiếu gia, gần con sông lớn có một lão rùa đang phun ra nuốt vào nội đan.
- Lão rùa luyện thành nội đan thì mới có đạo hạnh mấy trăm năm mà thôi, các ngươi đừng tìm gần sông, vào trong sơn cốc mà tìm.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng.
Tên quỷ sai thứ ba vâng một tiếng liền rời đi. Tên quỷ sai thứ ba trở về nhưng bị thiếu một chân:
- Đại thiếu gia, trong núi có một con chó săn không biết là của tên thợ săn nào làm mất. Nó cắn tiểu nhân mất một chân, sợ là không thể hoàn thành việc đại thiếu gia giao phó.
Lý Tu Viễn nhìn qua thì thấy bắp chân của tên quỷ sai này đã không còn một cái chân trống rỗng.
- Nghỉ ngơi trước đi, chút nữa sẽ trị giúp ngươi.
- Đa tạ đại thiếu gia.
Quỷ sai đáp một tiến liền ở bên canh nghỉ ngơi không cần đi tìm nữa.
Qua một lúc, đã có rất nhiều quỷ sai đến đây bẩm báo. Nhưng thứ phát hiện đều là những sơn tinh quỷ quái, không có quỷ sai nào tìm thấy thần tiên Tiền đại phu nói. Nhưng vì lo trong những thông tin này sẽ có thứ mình cần, Lý Tu Viễn đều đem những việc này ghi lại hết. Không điều tra sẽ không biết nhưng điều tra thì vừa nhìn liền giật cả mình. Sơn tinh quỷ quái có tầng tầng lớp lớp, có đạo hạnh, không có đạo hạnh, có linh trí, vừa mở linh trí, to nhỏ có đủ không ít hơn mười tên. Sau cùng đến canh ba nửa đêm âm binh mặt xanh mới trở về.
- Đại thiếu gia, gần đây có một ngọn núi bị mây mù che đậy. Tiểu nhân thử xông vào nhưng bị lạc đường, thật vất vả mới tìm được đường ra.
- Ngọn núi kia ở nơi nào?
Âm binh mặt xanh nói:
- Không xa lắm, cách nơi này vài dặm đường.
- Tốt, ngươi đi nơi khác tiếp tục tìm kiếm đi.
Lý Tu Viễn ghi lại vị trí của nơi này rồi nói.
Âm binh mặt xanh đáp một tiếng rồi rời đi. Rất nhanh đã đến khi hừng đông, tất cả âm binh đều trở về, núi Vọng Xuyên này gần như đã bị xới tung ba tấc đất.
Nơi đáng chú ý nhất có lẽ là ngọn núi bị mây mù che khuất kia. Nếu có thần tiên thì rất có khả năng ẩn cư tại nơi đó sẽ khá coa
- Các ngươi giúp ta làm việc, đương nhiên Lý Tu Viễn ta sẽ không để các ngươi tay không mà về. Trước mắt trời đã gần sáng, cũng là lúc các ngươi chuẩn bị rời đi, nén hương này là ta thưởng cho các ngươi.
Nói xong, Lý Tu Viễn lấy một trong hai nén hương đang cầm trong tay đem đốt.
- Nén hương này để các quỷ sai cùng “ ăn” đi.
Hai tên âm binh mặt xanh cùng mặt đen nhìn vào nén hương không chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm.
- Nén hương này để hai người các ngươi cùng “ăn”.
Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói, lại đem nén hương còn lại đốt lên. Sau khi đốt hương, những tên quỷ sai lập tức vây xung quanh nén hương từng ngụm từng ngụm mà “ăn”, chỉ thấy sau khi những quỷ sai này “ăn” hương khói thì thân thể khoẻ mạnh, quỷ thân ngưng tụ, cái tên quỷ sai lúc trước bị đứt chân giờ cũng đã có chân mới. “Ăn” một nén hương này hiệu quả còn hơn mấy bàn rượu thịt. Mà sau khi hai tên âm binh cùng “ăn” một nén hương này, giáp da trên người liền biến thành giáp sát, làm cho bọn hắn càng thêm uy vũ bất phàm.
Âm binh mặt xanh thở ra một hơi, lời như chém đinh chặc sắt nói.
- Đi nhanh về nhanh.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng
Đám quỷ sai đám một tiếng, sau đó hóa thành một cỗ âm phong biến mất trước mặt Lý Tu Viễn rồi bay về hướng núi Vọng Xuyên.
- Phù phù~~~
Sau khi bay lên, âm phong chia làm mười mấy cỗ tản ra bốn phía biến mất trong Vọng Xuyên.
- Đại... đại thiếu gia, những người này đều là quỷ sai sao?
Chờ bọn họ rời đi hết Thiết Sơn mới khiếp sợ hỏi.
Lý Tu Viễn nói ra:
- Việc người làm không được, quỷ làm được. Việc quỷ làm không đươc, người lại có thể làm được. Không cần phải ngạc nhiên, lúc nãy không phải ngươi đã thấy mấy quỷ sai kia rồi sao.
- Cũng không cần nhiều như vậy a.
Thiết Sơn nói.
- Càng nhiều càng tốt, nếu không nhiều làm sao giúp ta làm việc.
Lý Tu Viễn nói:
- Giờ chỉ cần ở nơi này chờ bọ hắn đưa tin tức đến.
Một lúc sau, một tên quỷ sai trở về biến thành hình người:
- Báo đại thiếu gia, tại sơn cốc phía nam ta tìm thấy một đầu vượn già đang hấp thu tinh hoa ánh trăng, không biết có phải là thần tiên mà ngài muốn tìm không?
- Chỉ là một con vượn già còn chưa kết nội đan. Sao mà là thần tiên được, tiếp tục tìm đi.
Lý Tu Viễn nói.
Quỷ sai kia vâng một tiếng rồi lại hóa thành một luồng âm phong đi mất.
Ngay sau đó, lại có một thêm quỷ sai trở về:
- Đại thiếu gia, trên một vách đá dựng đứng ở phía tây sơn cốc có một đóa hoa đóa hoa diễm lệ đã nở to bằng thùng nước tắm, tiểu nhân thấy phía trên đóa hoa có một người nhỏ khoảng năm tấc
- Nam hay nữ?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Là một mỹ nữ.
- Không phải người ta cần tìm, tiếp tục đi.
Lý Tu Viễn nhíu mày phất tay nói.
Tên quỷ sai thứ hai vừa rời đi thì tên quỷ sai thứ ba liền trở về:
- Đại thiếu gia, gần con sông lớn có một lão rùa đang phun ra nuốt vào nội đan.
- Lão rùa luyện thành nội đan thì mới có đạo hạnh mấy trăm năm mà thôi, các ngươi đừng tìm gần sông, vào trong sơn cốc mà tìm.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng.
Tên quỷ sai thứ ba vâng một tiếng liền rời đi. Tên quỷ sai thứ ba trở về nhưng bị thiếu một chân:
- Đại thiếu gia, trong núi có một con chó săn không biết là của tên thợ săn nào làm mất. Nó cắn tiểu nhân mất một chân, sợ là không thể hoàn thành việc đại thiếu gia giao phó.
Lý Tu Viễn nhìn qua thì thấy bắp chân của tên quỷ sai này đã không còn một cái chân trống rỗng.
- Nghỉ ngơi trước đi, chút nữa sẽ trị giúp ngươi.
- Đa tạ đại thiếu gia.
Quỷ sai đáp một tiến liền ở bên canh nghỉ ngơi không cần đi tìm nữa.
Qua một lúc, đã có rất nhiều quỷ sai đến đây bẩm báo. Nhưng thứ phát hiện đều là những sơn tinh quỷ quái, không có quỷ sai nào tìm thấy thần tiên Tiền đại phu nói. Nhưng vì lo trong những thông tin này sẽ có thứ mình cần, Lý Tu Viễn đều đem những việc này ghi lại hết. Không điều tra sẽ không biết nhưng điều tra thì vừa nhìn liền giật cả mình. Sơn tinh quỷ quái có tầng tầng lớp lớp, có đạo hạnh, không có đạo hạnh, có linh trí, vừa mở linh trí, to nhỏ có đủ không ít hơn mười tên. Sau cùng đến canh ba nửa đêm âm binh mặt xanh mới trở về.
- Đại thiếu gia, gần đây có một ngọn núi bị mây mù che đậy. Tiểu nhân thử xông vào nhưng bị lạc đường, thật vất vả mới tìm được đường ra.
- Ngọn núi kia ở nơi nào?
Âm binh mặt xanh nói:
- Không xa lắm, cách nơi này vài dặm đường.
- Tốt, ngươi đi nơi khác tiếp tục tìm kiếm đi.
Lý Tu Viễn ghi lại vị trí của nơi này rồi nói.
Âm binh mặt xanh đáp một tiếng rồi rời đi. Rất nhanh đã đến khi hừng đông, tất cả âm binh đều trở về, núi Vọng Xuyên này gần như đã bị xới tung ba tấc đất.
Nơi đáng chú ý nhất có lẽ là ngọn núi bị mây mù che khuất kia. Nếu có thần tiên thì rất có khả năng ẩn cư tại nơi đó sẽ khá coa
- Các ngươi giúp ta làm việc, đương nhiên Lý Tu Viễn ta sẽ không để các ngươi tay không mà về. Trước mắt trời đã gần sáng, cũng là lúc các ngươi chuẩn bị rời đi, nén hương này là ta thưởng cho các ngươi.
Nói xong, Lý Tu Viễn lấy một trong hai nén hương đang cầm trong tay đem đốt.
- Nén hương này để các quỷ sai cùng “ ăn” đi.
Hai tên âm binh mặt xanh cùng mặt đen nhìn vào nén hương không chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm.
- Nén hương này để hai người các ngươi cùng “ăn”.
Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói, lại đem nén hương còn lại đốt lên. Sau khi đốt hương, những tên quỷ sai lập tức vây xung quanh nén hương từng ngụm từng ngụm mà “ăn”, chỉ thấy sau khi những quỷ sai này “ăn” hương khói thì thân thể khoẻ mạnh, quỷ thân ngưng tụ, cái tên quỷ sai lúc trước bị đứt chân giờ cũng đã có chân mới. “Ăn” một nén hương này hiệu quả còn hơn mấy bàn rượu thịt. Mà sau khi hai tên âm binh cùng “ăn” một nén hương này, giáp da trên người liền biến thành giáp sát, làm cho bọn hắn càng thêm uy vũ bất phàm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook