Liêu Nhiễu Kình Thương
-
Chương 164: Phiên ngoại 12
Trên đường phố phồn hoa, bốn nam tử tóc đen ăn mặc kỳ dị đang cất bước, đặc biệt khiến người chú ý.
(Đố mấy bạn biết 4 người này là ai, đoán trúng có thưởng)
Ngũ quan *** xảo hợp thành một khuôn mặt tuấn mỹ đến khiến người nín thở, nhưng khí tràng có vẻ quân lâm đêm đen, khiến người ta không khỏi thần phục mãnh liệt tồn tại cảm.
Nam nhân có ngũ quan hoa mỹ, bước tiến tao nhã, quần áo đơn giản mặc lên người lại có cảm giác hoa lệ vô cùng, cái gọi là Quý tộc trời sinh nên như thế chứ.
Ngũ quan nhu hòa cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn không hợp với thế giới này, nét ấm áp như gió xuân ấy, ở thế giới tôn sùng võ lực này, luôn cảm thấy có chút không đúng.
Cuối cùng là một nam tử tuy hình dạng không xuất chúng bằng ba người trước, khí chất lãnh đạm ấy, đứng nơi đó nhưng không có cảm giác bị lơ là, trái lại càng nhìn càng thấy thích thú. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Bất luận là người nào, đều có cảm giác tồn tại mãnh liệt, cũng có cảm giác nguy hiểm.
Hiếm thấy khi Túc Dạ Liêu không ở bên người, Kình Thương ngồi trong tửu lâu, nhìn đường phố phồn hoa, cũng tự nhiên nhìn thấy bốn người dị thường dễ thấy.
Người của thế giới này không nhìn ra được trang phục quái dị của bốn người xuất từ nơi nào, thế nhưng Kình Thương lại hiểu rõ vô cùng, cũng vì như thế y đều kinh sợ hơn bất luận người nào.
Nam tử như đế vương hắc ám mặc trên người một bộ đồ hưu nhàn, nam nhân thanh tú mặc một bộ y phục tương tự quân trang, nam tử hoa mỹ lại mặc trang phục như Quý tộc tây phương, quần áo của nam tử trông như quân tử tuy rằng rất tương tự với thế giới này, thế nhưng không giống, đó là quần áo cổ đại của thế giới kiếp trước của y. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đây là trang phục tuyệt đối không nên xuất hiện ở thế giới này, trong lòng đột nhiên dâng lên chút gì đó, liên quan đến quá vãng đã xa xôi kia.
Tầm mắt Kình Thương bị bốn người đi trên đường phố bắt lấy, bọn họ dừng lại bước tiến, nhìn Kình Thương.
Tròng mắt đen bóng giống mình, nhưng màu đen ấy dường như càng sâu thêm một tầng, nuốt vào hết thảy ánh sáng và bóng tối, màu đen thuần túy, thuần túy đến không cho phép bất kỳ sắc thái nào tồn tại, so với ánh sáng càng thêm mãnh liệt, so với sắc xanh càng thêm an hòa, so với lam biếc càng thêm bao la, rồi lại nguy hiểm như vậy, có thể có màu đen như vậy, đáy mắt lại là lạnh lẽo như coi thường tất cả, Kình Thương sao không nhìn ra những người này nguy hiểm, nhưng lại có một loại chờ mong mơ hồ, một loại cảm giác không hiểu ra sao, làm y muốn tiếp cận bốn người. (đều là nhân vật chính dưới ngòi bút của Vô Thố, nảy sinh cảm giác thân thiết như huynh đệ (tác giả)).
Cảm giác ấy cũng nảy sinh trên người bốn người, loại tâm tình không rõ này không nên xuất hiện trên người họ, khiến bốn người cau mày, chẳng lẽ lại là pháp tắc cao nhất. (Này, là Vô Thố vì không để các ngươi hủy diệt thế giới, ai kêu các ngươi đều chẳng chú ý đến kẻ dư thừa, như vậy cũng dễ khiến năm các ngươi tiếp cận a.)
“Ta có thể mời các ngươi uống một chén không?” Lời mời cứ tự nhiên như vậy nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân Kình Thương cũng có chút giật mình với lời mời này, có điều thuận theo mà thả xuống, y thật sự rất tò mò về bốn người này a.
Thanh âm Kình Thương không lớn, thế nhưng y xác nhận bốn người này có thể nghe được.
Nam nhân như quân vương bóng tối nhẹ nhàng nở nụ cười, từ bi như thần, nhưng Kình Thương lại nhìn thấy một loại tàn khốc, thần, thương hại muôn dân, nhưng xưa nay không cứu trợ, hắn chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, vì lẽ đó Kình Thương không tin thần.
“Được.” Nam tử như quân vương bóng tối cũng không có ác ý, đối với nam tử đưa ra lời mời này, gã có một loại hảo cảm không rõ vì sao.
Ba người kia cũng thế, phải biết tỷ lệ để cảm giác này xuất hiện trên người họ có thể nói là kỳ tích.
Đến cùng nam tử này có gì khiến bọn họ có phản ứng như thế. Nam tử trên thế giới này rất mạnh, thế nhưng trong mắt họ vẫn như cũ là giun dế, là bởi đáy mắt nam nhân chân thành không dối trá, hay do linh hồn rõ ràng có dấu vết nhuốm máu, nhưng lại bất ngờ cao thượng.
Nam nhân này giết qua không ít người, nhưng khí tức đen đúa dơ bẩn ấy không xâm nhiễm đến linh hồn y, không giống hắc ám khắc sâu như họ, nam nhân này nắm giữ ánh sáng, cùng đôi mắt đen như họ, nhưng lại mang ánh sáng kiên nghị, không chói sáng lóa mắt, nhiệt độ nhu hòa, để nơi hắc ám sâu xa trong họ cũng cảm thấy ấm áp.
Là bởi yêu người, hay vì cái gì, đối với ấm áp như vậy, bọn họ rất có hảo cảm, cũng muốn thân cận.
Bốn người đi tới bên người Kình Thương.
Bàn đã bắt đầu thịnh hành, nhưng rất nhiều nơi vẫn quen ngồi đất, Kình Thương ngồi là ở bao sương không bị quấy rầy, hoàn cảnh rộng rãi chứa thêm năm người là thừa sức.
“Ta là Ngự Kình Thương.” Kình Thương trước tiên tự giới thiệu mình.
“Dili Rapha.” (1) Nam tử như quân vương bóng tối.
(1) Tên của bạn này là 帝. 拉法 – Đế Lạp Pháp. Cái từ Đế trong tiếng trung có nghĩa là đế vương ấy, tra từ này trên google được Dili, cảm thấy không đúng lắm, ai có tên hay hơn nói tớ nhé.
“Thượng Quan Khiêm.” Mang vẻ quân tử nhu hòa.
“Clovis Byron Heinrich.” Quý công tử hoa mỹ Quý tộc trời sinh.
“Mộc Cảnh.” Nam tử tuấn tú lãnh đạm.
“Các ngươi tới từ đâu?” Kình Thương gọn gàng dứt khoát.
“Vì sao lại hỏi vậy?” Dili cười hỏi dò, lấy tình hình phát triển của thế giới này, không là biết những gì bên ngoài thế giới này mới phải.
“Ta có trí nhớ của kiếp trước.” Bí mật lớn nhất ấy khi đối diện với những người này, không biết tại sao liền ung dung nói ra, “Kiếp trước ta không ở thế giới này.”
Linh hồn là một thứ ảo diệu, lấy lịch duyệt dài lâu của bốn người họ, mỗi thế giới đều có pháp tắc khác nhau, có thể thế giới chuyển thế, thế giới không thể chuyển thế, đều tồn tại, bọn họ chỉ gặp qua người chuyển sinh trong cùng một thế giới, chuyển thế đến một thế giới khác trừ phi ngươi có bản lĩnh cố ý làm vậy, thực lực nam tử trước mắt không tệ, nhưng tuyệt đối không đạt đến trình độ này, bởi vì y ngay cả thế giới này đều không có cách nào đi ra.
“Ta đi tới thế giới này đã hơn một ngàn năm,” Tuổi tác Kình Thương cũng không làm bốn người giật mình, vì tuổi của họ gấp bội con số này. “Trí nhớ kiếp trước vẫn chưa quên.”
Chưa từng bày tỏ với ai chuyện này, mấy người Dili cũng không quấy rối, lẳng lặng nghe, cuộc sống kiếp trước đến tử vong, khiếp sợ lúc mới sinh ra đến tiếp thu, trách nhiệm không thể không tiếp thu, và kết quả cuối cùng.
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có thể đi đến kiếp trước lần thứ hai, nhưng nhìn thấy các ngươi đột nhiên có một loại chờ đợi, ta có thể có biện pháp trở lại hay không?” Sau khi Kình Thương nói, mặt trời đã ngả về tây.
“Ngươi biết ngươi làm sao mà đến không?” Đối với loại chuyên nghiên cứu như Cảnh mà nói, gã quan tâm nhất là vấn đề này.
Trong mắt Cảnh có tia sáng quen thuộc, lời này của nam tử thanh tú khiến Kình Thương biết gã càng có vẻ học giả hơn so với mình, tia sáng kia là hứng thú và truy đuổi với thứ không biết, rất giống với cuồng nhân nghiên cứu của Tiết gia, đối với Cảnh, Kình Thương càng cảm thấy thân thiết hơn.
“Không biết.” Kình Thương trả lời, y không phải toàn trí toàn năng, hơn nữa nhiều năm như vậy, hà tất suy nghĩ vấn đề này nữa.
“Ngươi muốn trở lại thế giới cũ?” Thượng Quan khiêm ôn hòa hỏi. Đối với thân phận của Kình Thương, bọn họ căn bản không thèm để ý.
“Chỉ là hoài niệm, ta đã không thuộc về nơi đó, nơi này mới là thế giới ta sống, chỉ là muốn đi xem xem, những người mình quan tâm có sống tốt hay không, dù sao đó là ta đã bỏ qua sinh mệnh bảo vệ.” Một ngàn năm, từ lâu đã khiến Kình Thương rõ ràng, kiếp trước chỉ là hồi ức, thế giới kiếp trước cũng không còn là thế giới của y, nơi này mới là thế giới của y, thế giới y muốn bảo vệ.
“Các ngươi là làm sao đi tới nơi này?” Kình Thương hiếu kỳ hỏi ngược lại, sẽ không cũng là giống như chính mình không minh bạch xuất hiện.
“Muốn tới thì tới.” Clovis nói vô cùng tùy ý, xuyên qua thời không đối với họ mà nói là chuyện rất đơn giản.
Kình Thương hơi sửng sốt, tuy đã xuyên đến một thế giới tồn tại Thiên phú giả, từng trải qua các loại lực lượng kỳ dị, thế nhưng, nói xuyên qua không gian tùy ý đơn giản đến như vậy, Kình Thương không cách nào không ngơ ra.
“Các ngươi là nhân loại chứ?” Cái này cần xác định một chút.
“Đúng vậy.” Thượng Quan khiêm mỉm cười trả lời, dù cường đại, họ cũng không có ý định từ bỏ thân phận nhân loại, nhân loại là bản chất của họ, nhân loại ích kỷ, chấp nhất, giam định, có cảm tình, mâu thuẫn.
“Các ngươi rất mạnh.” Kình Thương chỉ có thể đưa ra kết luận này.
“Vị diện mạnh hơn chúng ta không nhiều.” Trong giọng nói bình thản của Dili Rapha ẩn chứa kiêu ngạo.
Từ ghép vị diện này, Kình Thương cũng không cần họ giải thích, thời đại kiếp trước y vẫn có chút hiểu biết nó, dù sao những tiểu thuyết không có căn cứ kia, y cũng xem qua chút.
Có điều từ cái từ ghép này, y cũng biết những người này đến từ nơi đó, thế giới rốt cục rộng lớn đến mức nào, khả năng chứng kiến của mình ngay cả một phần trăm triệu cũng không có, có điều như vậy gây nên hứng thú cho Kình Thương.
Ánh sáng tương tự như Cảnh lóe lên trong mắt Kình Thương.
“Nói một chút thế giới của các ngươi đi.” Quần áo không giống như vậy hẳn là đến từ các thế giới khác nhau, đối với những thế giới không biết kia, Kình Thương thật sự hiếu kỳ.
Ánh sáng tương tự như vậy, trong mắt Cảnh mấy người Dili cũng không hiếm thấy, khó có được kiên trì thuyết minh cho người này, nhưng lại có người xuất hiện quấy rối.
“Ngô chủ.” Tiếng nói êm tai ngoài cửa trong tai người quen có thể nghe được chút gợn sóng đáng thương như bị vứt bỏ.
Gợn sóng này không chỉ Kình Thương nghe được, Dili, Cảnh, Clovis, Khiêm cũng nghe ra, bởi vì bên cạnh bọn họ cũng có người có thứ tình cảm gợn sóng như này.
Vì mấy cử động ấy, khiến bọn họ làm ra hành vi ấu trĩ rời nhà trốn đi, mấy người kia hiện tại cũng đang tìm kiếm bọn họ đi, lúc nhìn thấy bọn họ, có lẽ cũng sẽ có gợn sóng như cách người này nói đi.
Kình Thương nhìn thấy, trong mắt bốn người loé ra nhu hòa, nhìn thấy ý cười khẽ câu, nụ cười chân thực, nụ cười ấy y cũng từng thấy trong mắt Túc Dạ Liêu, đó là tình yêu sâu lắng.
Không rõ ra sao, vì nụ cười của bốn người này, làm tâm Kình Thương cũng ấm áp, bởi vì bốn nam nhân mang vẻ hắc ám thuần túy này cũng có hạnh phúc của chính mình.
Chỉ thất thố trong chớp mắt, bốn người lập tức tỉnh táo lại, cũng nhìn thấy vẻ chân thành nơi đáy mắt Kình Thương, nếu là người khác có thái độ như vậy, bọn họ sẽ không có ý kiến gì, thế nhưng một mực người trước mắt này khiến lòng họ nảy sinh sự vui sướng cùng sẻ chia.
Đồng dạng, mấy người Dili cũng rõ ràng nam tử nói chuyện ngoài cửa có tình cảm ra sao với người trước mắt này, ánh mắt hướng đến nam nhân mang vẻ nhận đồng trêu tức và đồng bệnh tương liên, bọn họ cũng buồn phiền vì bị đối phương dính đến chặt chẽ, nhưng nhìn người khác bất đắc dĩ, là việc rất thú vị.
Rõ ràng quen biết không lâu lắm, tính cách cũng lệch nhau rất nhiều, nhưng một mực có cảm giác đồng loại nảy sinh.
(Đố mấy bạn biết 4 người này là ai, đoán trúng có thưởng)
Ngũ quan *** xảo hợp thành một khuôn mặt tuấn mỹ đến khiến người nín thở, nhưng khí tràng có vẻ quân lâm đêm đen, khiến người ta không khỏi thần phục mãnh liệt tồn tại cảm.
Nam nhân có ngũ quan hoa mỹ, bước tiến tao nhã, quần áo đơn giản mặc lên người lại có cảm giác hoa lệ vô cùng, cái gọi là Quý tộc trời sinh nên như thế chứ.
Ngũ quan nhu hòa cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn không hợp với thế giới này, nét ấm áp như gió xuân ấy, ở thế giới tôn sùng võ lực này, luôn cảm thấy có chút không đúng.
Cuối cùng là một nam tử tuy hình dạng không xuất chúng bằng ba người trước, khí chất lãnh đạm ấy, đứng nơi đó nhưng không có cảm giác bị lơ là, trái lại càng nhìn càng thấy thích thú. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Bất luận là người nào, đều có cảm giác tồn tại mãnh liệt, cũng có cảm giác nguy hiểm.
Hiếm thấy khi Túc Dạ Liêu không ở bên người, Kình Thương ngồi trong tửu lâu, nhìn đường phố phồn hoa, cũng tự nhiên nhìn thấy bốn người dị thường dễ thấy.
Người của thế giới này không nhìn ra được trang phục quái dị của bốn người xuất từ nơi nào, thế nhưng Kình Thương lại hiểu rõ vô cùng, cũng vì như thế y đều kinh sợ hơn bất luận người nào.
Nam tử như đế vương hắc ám mặc trên người một bộ đồ hưu nhàn, nam nhân thanh tú mặc một bộ y phục tương tự quân trang, nam tử hoa mỹ lại mặc trang phục như Quý tộc tây phương, quần áo của nam tử trông như quân tử tuy rằng rất tương tự với thế giới này, thế nhưng không giống, đó là quần áo cổ đại của thế giới kiếp trước của y. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đây là trang phục tuyệt đối không nên xuất hiện ở thế giới này, trong lòng đột nhiên dâng lên chút gì đó, liên quan đến quá vãng đã xa xôi kia.
Tầm mắt Kình Thương bị bốn người đi trên đường phố bắt lấy, bọn họ dừng lại bước tiến, nhìn Kình Thương.
Tròng mắt đen bóng giống mình, nhưng màu đen ấy dường như càng sâu thêm một tầng, nuốt vào hết thảy ánh sáng và bóng tối, màu đen thuần túy, thuần túy đến không cho phép bất kỳ sắc thái nào tồn tại, so với ánh sáng càng thêm mãnh liệt, so với sắc xanh càng thêm an hòa, so với lam biếc càng thêm bao la, rồi lại nguy hiểm như vậy, có thể có màu đen như vậy, đáy mắt lại là lạnh lẽo như coi thường tất cả, Kình Thương sao không nhìn ra những người này nguy hiểm, nhưng lại có một loại chờ mong mơ hồ, một loại cảm giác không hiểu ra sao, làm y muốn tiếp cận bốn người. (đều là nhân vật chính dưới ngòi bút của Vô Thố, nảy sinh cảm giác thân thiết như huynh đệ (tác giả)).
Cảm giác ấy cũng nảy sinh trên người bốn người, loại tâm tình không rõ này không nên xuất hiện trên người họ, khiến bốn người cau mày, chẳng lẽ lại là pháp tắc cao nhất. (Này, là Vô Thố vì không để các ngươi hủy diệt thế giới, ai kêu các ngươi đều chẳng chú ý đến kẻ dư thừa, như vậy cũng dễ khiến năm các ngươi tiếp cận a.)
“Ta có thể mời các ngươi uống một chén không?” Lời mời cứ tự nhiên như vậy nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân Kình Thương cũng có chút giật mình với lời mời này, có điều thuận theo mà thả xuống, y thật sự rất tò mò về bốn người này a.
Thanh âm Kình Thương không lớn, thế nhưng y xác nhận bốn người này có thể nghe được.
Nam nhân như quân vương bóng tối nhẹ nhàng nở nụ cười, từ bi như thần, nhưng Kình Thương lại nhìn thấy một loại tàn khốc, thần, thương hại muôn dân, nhưng xưa nay không cứu trợ, hắn chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, vì lẽ đó Kình Thương không tin thần.
“Được.” Nam tử như quân vương bóng tối cũng không có ác ý, đối với nam tử đưa ra lời mời này, gã có một loại hảo cảm không rõ vì sao.
Ba người kia cũng thế, phải biết tỷ lệ để cảm giác này xuất hiện trên người họ có thể nói là kỳ tích.
Đến cùng nam tử này có gì khiến bọn họ có phản ứng như thế. Nam tử trên thế giới này rất mạnh, thế nhưng trong mắt họ vẫn như cũ là giun dế, là bởi đáy mắt nam nhân chân thành không dối trá, hay do linh hồn rõ ràng có dấu vết nhuốm máu, nhưng lại bất ngờ cao thượng.
Nam nhân này giết qua không ít người, nhưng khí tức đen đúa dơ bẩn ấy không xâm nhiễm đến linh hồn y, không giống hắc ám khắc sâu như họ, nam nhân này nắm giữ ánh sáng, cùng đôi mắt đen như họ, nhưng lại mang ánh sáng kiên nghị, không chói sáng lóa mắt, nhiệt độ nhu hòa, để nơi hắc ám sâu xa trong họ cũng cảm thấy ấm áp.
Là bởi yêu người, hay vì cái gì, đối với ấm áp như vậy, bọn họ rất có hảo cảm, cũng muốn thân cận.
Bốn người đi tới bên người Kình Thương.
Bàn đã bắt đầu thịnh hành, nhưng rất nhiều nơi vẫn quen ngồi đất, Kình Thương ngồi là ở bao sương không bị quấy rầy, hoàn cảnh rộng rãi chứa thêm năm người là thừa sức.
“Ta là Ngự Kình Thương.” Kình Thương trước tiên tự giới thiệu mình.
“Dili Rapha.” (1) Nam tử như quân vương bóng tối.
(1) Tên của bạn này là 帝. 拉法 – Đế Lạp Pháp. Cái từ Đế trong tiếng trung có nghĩa là đế vương ấy, tra từ này trên google được Dili, cảm thấy không đúng lắm, ai có tên hay hơn nói tớ nhé.
“Thượng Quan Khiêm.” Mang vẻ quân tử nhu hòa.
“Clovis Byron Heinrich.” Quý công tử hoa mỹ Quý tộc trời sinh.
“Mộc Cảnh.” Nam tử tuấn tú lãnh đạm.
“Các ngươi tới từ đâu?” Kình Thương gọn gàng dứt khoát.
“Vì sao lại hỏi vậy?” Dili cười hỏi dò, lấy tình hình phát triển của thế giới này, không là biết những gì bên ngoài thế giới này mới phải.
“Ta có trí nhớ của kiếp trước.” Bí mật lớn nhất ấy khi đối diện với những người này, không biết tại sao liền ung dung nói ra, “Kiếp trước ta không ở thế giới này.”
Linh hồn là một thứ ảo diệu, lấy lịch duyệt dài lâu của bốn người họ, mỗi thế giới đều có pháp tắc khác nhau, có thể thế giới chuyển thế, thế giới không thể chuyển thế, đều tồn tại, bọn họ chỉ gặp qua người chuyển sinh trong cùng một thế giới, chuyển thế đến một thế giới khác trừ phi ngươi có bản lĩnh cố ý làm vậy, thực lực nam tử trước mắt không tệ, nhưng tuyệt đối không đạt đến trình độ này, bởi vì y ngay cả thế giới này đều không có cách nào đi ra.
“Ta đi tới thế giới này đã hơn một ngàn năm,” Tuổi tác Kình Thương cũng không làm bốn người giật mình, vì tuổi của họ gấp bội con số này. “Trí nhớ kiếp trước vẫn chưa quên.”
Chưa từng bày tỏ với ai chuyện này, mấy người Dili cũng không quấy rối, lẳng lặng nghe, cuộc sống kiếp trước đến tử vong, khiếp sợ lúc mới sinh ra đến tiếp thu, trách nhiệm không thể không tiếp thu, và kết quả cuối cùng.
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có thể đi đến kiếp trước lần thứ hai, nhưng nhìn thấy các ngươi đột nhiên có một loại chờ đợi, ta có thể có biện pháp trở lại hay không?” Sau khi Kình Thương nói, mặt trời đã ngả về tây.
“Ngươi biết ngươi làm sao mà đến không?” Đối với loại chuyên nghiên cứu như Cảnh mà nói, gã quan tâm nhất là vấn đề này.
Trong mắt Cảnh có tia sáng quen thuộc, lời này của nam tử thanh tú khiến Kình Thương biết gã càng có vẻ học giả hơn so với mình, tia sáng kia là hứng thú và truy đuổi với thứ không biết, rất giống với cuồng nhân nghiên cứu của Tiết gia, đối với Cảnh, Kình Thương càng cảm thấy thân thiết hơn.
“Không biết.” Kình Thương trả lời, y không phải toàn trí toàn năng, hơn nữa nhiều năm như vậy, hà tất suy nghĩ vấn đề này nữa.
“Ngươi muốn trở lại thế giới cũ?” Thượng Quan khiêm ôn hòa hỏi. Đối với thân phận của Kình Thương, bọn họ căn bản không thèm để ý.
“Chỉ là hoài niệm, ta đã không thuộc về nơi đó, nơi này mới là thế giới ta sống, chỉ là muốn đi xem xem, những người mình quan tâm có sống tốt hay không, dù sao đó là ta đã bỏ qua sinh mệnh bảo vệ.” Một ngàn năm, từ lâu đã khiến Kình Thương rõ ràng, kiếp trước chỉ là hồi ức, thế giới kiếp trước cũng không còn là thế giới của y, nơi này mới là thế giới của y, thế giới y muốn bảo vệ.
“Các ngươi là làm sao đi tới nơi này?” Kình Thương hiếu kỳ hỏi ngược lại, sẽ không cũng là giống như chính mình không minh bạch xuất hiện.
“Muốn tới thì tới.” Clovis nói vô cùng tùy ý, xuyên qua thời không đối với họ mà nói là chuyện rất đơn giản.
Kình Thương hơi sửng sốt, tuy đã xuyên đến một thế giới tồn tại Thiên phú giả, từng trải qua các loại lực lượng kỳ dị, thế nhưng, nói xuyên qua không gian tùy ý đơn giản đến như vậy, Kình Thương không cách nào không ngơ ra.
“Các ngươi là nhân loại chứ?” Cái này cần xác định một chút.
“Đúng vậy.” Thượng Quan khiêm mỉm cười trả lời, dù cường đại, họ cũng không có ý định từ bỏ thân phận nhân loại, nhân loại là bản chất của họ, nhân loại ích kỷ, chấp nhất, giam định, có cảm tình, mâu thuẫn.
“Các ngươi rất mạnh.” Kình Thương chỉ có thể đưa ra kết luận này.
“Vị diện mạnh hơn chúng ta không nhiều.” Trong giọng nói bình thản của Dili Rapha ẩn chứa kiêu ngạo.
Từ ghép vị diện này, Kình Thương cũng không cần họ giải thích, thời đại kiếp trước y vẫn có chút hiểu biết nó, dù sao những tiểu thuyết không có căn cứ kia, y cũng xem qua chút.
Có điều từ cái từ ghép này, y cũng biết những người này đến từ nơi đó, thế giới rốt cục rộng lớn đến mức nào, khả năng chứng kiến của mình ngay cả một phần trăm triệu cũng không có, có điều như vậy gây nên hứng thú cho Kình Thương.
Ánh sáng tương tự như Cảnh lóe lên trong mắt Kình Thương.
“Nói một chút thế giới của các ngươi đi.” Quần áo không giống như vậy hẳn là đến từ các thế giới khác nhau, đối với những thế giới không biết kia, Kình Thương thật sự hiếu kỳ.
Ánh sáng tương tự như vậy, trong mắt Cảnh mấy người Dili cũng không hiếm thấy, khó có được kiên trì thuyết minh cho người này, nhưng lại có người xuất hiện quấy rối.
“Ngô chủ.” Tiếng nói êm tai ngoài cửa trong tai người quen có thể nghe được chút gợn sóng đáng thương như bị vứt bỏ.
Gợn sóng này không chỉ Kình Thương nghe được, Dili, Cảnh, Clovis, Khiêm cũng nghe ra, bởi vì bên cạnh bọn họ cũng có người có thứ tình cảm gợn sóng như này.
Vì mấy cử động ấy, khiến bọn họ làm ra hành vi ấu trĩ rời nhà trốn đi, mấy người kia hiện tại cũng đang tìm kiếm bọn họ đi, lúc nhìn thấy bọn họ, có lẽ cũng sẽ có gợn sóng như cách người này nói đi.
Kình Thương nhìn thấy, trong mắt bốn người loé ra nhu hòa, nhìn thấy ý cười khẽ câu, nụ cười chân thực, nụ cười ấy y cũng từng thấy trong mắt Túc Dạ Liêu, đó là tình yêu sâu lắng.
Không rõ ra sao, vì nụ cười của bốn người này, làm tâm Kình Thương cũng ấm áp, bởi vì bốn nam nhân mang vẻ hắc ám thuần túy này cũng có hạnh phúc của chính mình.
Chỉ thất thố trong chớp mắt, bốn người lập tức tỉnh táo lại, cũng nhìn thấy vẻ chân thành nơi đáy mắt Kình Thương, nếu là người khác có thái độ như vậy, bọn họ sẽ không có ý kiến gì, thế nhưng một mực người trước mắt này khiến lòng họ nảy sinh sự vui sướng cùng sẻ chia.
Đồng dạng, mấy người Dili cũng rõ ràng nam tử nói chuyện ngoài cửa có tình cảm ra sao với người trước mắt này, ánh mắt hướng đến nam nhân mang vẻ nhận đồng trêu tức và đồng bệnh tương liên, bọn họ cũng buồn phiền vì bị đối phương dính đến chặt chẽ, nhưng nhìn người khác bất đắc dĩ, là việc rất thú vị.
Rõ ràng quen biết không lâu lắm, tính cách cũng lệch nhau rất nhiều, nhưng một mực có cảm giác đồng loại nảy sinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook