Liêu Nhiễu Kình Thương
-
Chương 119
Phong thư này dù đến tay những người khác cũng không ai hiểu, vì mặt trên là mật mã chuyên môn giữa Kình Thương và Minh Thạch Tú. Không sai, phong thư trên tay Kình Thương là đến từ Minh Thạch Tú, mà nội dung cũng là nguyên nhân khiến Kình Thương sầu lo.
Kình Thương thật không thể tin được, Phù quốc chi vương kia lại dám làm vậy, quả thực quá điên cuồng, mắt nhìn thư, nhưng tiêu cự không đặt trên đó, mà theo tư duy tản ra, cứ vậy sau một lát, Kình Thương thả thư trong tay xuống, đứng dậy lấy ra giấy bút, đề bút viết lên.
Bỏ ra chút thời gian viết xong lá thư, phong kín lại, “Người đâu.”
Người hầu mở cửa, cúi đầu đi vào,”Vương, ngài có gì dặn dò?”
Kình Thương cho thị giả gọi ba người vào.
Đối với cấm quân tuỳ tùng mình tới nơi này, Kình Thương đều hiểu rõ, cho nên gọi ba người một thận trọng giỏi quan sát, một rộng rãi giỏi giao tiếp, một bình tĩnh giỏi về phân tích, chuyện lần này, tổ hợp như vậy là thích hợp nhất.
“Chúng thần tham kiến vương.” Ba người được Kình Thương điểm tên, rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Kình Thương.
“Các ngươi mau chóng rời khỏi Phù quốc, đem lá thư này về Hiển quốc.” Không giải thích, Kình Thương phân phó.
Ba người sững sờ, mệnh lệnh của Kình Thương không đầu không đuôi, hơn nữa vô cùng vội vàng, ba người đếu là cấm quân *** nhuệ, từ nội dung bên trong và ngữ khí của Kình Thương họ phát hiện có chút khác lạ.
“Không nên hỏi nhiều, dựa theo mệnh lệnh của ta mang thư toàn vẹn về Hiển quốc giao cho Liêu.” Nhìn thấy vẻ muốn hỏi của ba người, Kình Thương dùng một câu nói bóp chết ý định hỏi của họ.
“Vâng.” Ba người là quân nhân, quân nhân rất nhiều lúc không nên đi tìm căn nguyên, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là tốt rồi, huống hồ vương của họ, có rất nhiều lệnh ra cho bọn họ lúc mới bắt đầu đều không hiểu, nhưng sau có thể nói đều là kỳ tích.
Một người trong đó nhận thư, cẩn thận giấu trong ngực, ba người thi lễ với Kình Thương, chuẩn bị xuất phát.
“Vương, Cuồng vương đến rồi.” Ba người mới rời khỏi không bao lâu, Lục quốc Cuồng đế liền đến tìm Kình Thương. Trải qua mấy ngày nay, hai bên tuỳ tùng canh cửa đã rất quen thuộc việc lui tới giữa hai vị vương.
Kình Thương không thu hồi mật thư, không ai hiểu là một nguyên nhân, còn có y chuẩn bị đem chuyện này nói cho Cuồng vương, dù sao hai người bọn họ mấy ngày nay ở cùng nhau vẫn nảy sinh tình hữu nghị, Kình Thương cũng không phải kẻ vô tình hoàn toàn lãnh khốc, đối với Cuồng vương có thể xưng là bằng hữu có khả năng gặp nguy hiểm, tuyệt đối không thể không nhắc nhở.
Cuồng vương vô cùng tùy ý tiến vào phòng, ý cười rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy Kình Thương, nụ cười đã thu lại.
Trên mặt Kình Thương không có bao nhiêu biểu tình, vẻ mặt lạnh lùng hoàn toàn tương tự như lúc bình thường, nhưng trực giác nhạy cảm của Cuồng đế nói cho gã biết, Kình Thương có việc, một việc rất trọng yếu, rất nghiêm túc.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cuồng đế vốn đã quen thuộc với Kình Thương, thêm vào hai người đều là vương, nên cũng không cần yết kiến gì đó, hai người ở chung khá tùy ý, nhưng giờ khắc này, Cuồng đế lại lộ ra vẻ bá đạo của kẻ vương giả, khí tức khiến người phát khiếp.
Có điều, trước mặt gã là một vị vương giả khác, sẽ không vì khí thế của Cuồng đế mà lo sợ tái mét mặt mày.
“Một việc rất tệ.” Kình Thương thở dài, thật sự vô cùng gay go, nếu không làm chút chuẩn bị, hậu quả, sẽ nghiêm trọng đến mức tử vong.
Cuồng đế cũng không có tâm tình căng thẳng, mà là ngồi trước mặt Kình Thương. “Nói một chút coi, tệ tới mức độ nào, với năng lực của chúng ta có chuyện gì giải quyết không được.” Cuồng đế tự tin chưa bao giờ sợ khiêu chiến, trái lại chờ mong phiền phức.
“Phù quốc muốn ở đại điển đăng cơ, ra tay với các vương chúng ta.” Kình Thương cũng không quanh co lòng vòng ngươi đoán ta giải, trực tiếp nói ra mọi chuyện.
Cuồng đế hơi há miệng, vẻ rất khó tin. Kình Thương đối với bộ dáng này của Cuồng đế, gật đầu, ý là y phi thường khẳng định.
“Kẻ điên.” Cuồng ngạo bất kham như Cuồng đế đối với việc Phù quốc muốn làm đánh giá như vậy. Cuồng đế không hỏi tới tin tức Kình Thương có được từ nơi nào, gã và Kình Thương tuy có tư giao, nhưng nguồn gốc tình báo dính đến cơ mật Hiển quốc, là một vị vương cũng không thể dò hỏi bí mật một vương khác.
Cuồng đế cũng không hoài nghi độ tin cậy của tin tức, lấy sự hiểu rõ của gã với Kình Thương, y không phải người giỏi lừa gạt sẽ đùa kiểu này
Đối với việc Kình Thương có thể đem tin tức quan trọng như vậy nói cho gã, để gã có chuẩn bị, Cuồng đế vô cùng cảm tạ.
“Ngươi có tính toán gì?” Cố vấn của gã không ở nơi này, có thể thương lượng với gã chỉ có Kình Thương.
“Chúng ta không cách nào rời đi.” Kình Thương đáp.
Cuồng đế gật đầu, nếu muốn động thủ với họ, như vậy họ liền không có cơ hội rời đi, tùy tiện hành động, ngược lại sẽ khiến đối phương không chừa thủ đoạn, chẳng bằng vào cục, tùy cơ ứng biến.
“Ta viết thư về nước.” Một là vì động viên quốc nội, hai cũng là để quốc nội chuẩn bị sẵn sàng, thiên hạ này sắp rối loạn.
Cuồng đế nhìn giấy bút trước mặt Kình Thương, chính mình cũng nên viết một phong, không khách khí cầm bút, viết lên giấy.
“Người đến.” Lần này là Cuồng đế gọi người.
Không lâu sau đó, có mấy người Lục quốc dựa theo Cuồng đế dặn dò rời khỏi Phù quốc.
Như hai người nghĩ, mục tiêu của Phù quốc là họ, người bên cạnh không đáng chú ý, y theo Phù quốc kiêu ngạo, tự cho là đúng, chỉ là mấy người rời đi, như thế nào sẽ để ở trong mắt, cho nên mấy người Hiển quốc và Lục quốc mang theo thư thuận lợi rời khỏi Phù quốc.
Mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt của Kình Thương và Cuồng đế cũng chẳng có bao nhiêu biến hóa, ít nhất trong mắt chúng người hầu Phù quốc, tất cả đều như bình thường, có điều, hai người đều đang chuẩn bị vì biến đổi lớn mấy ngày sau, thần kinh căng thẳng.
Không nên trách hai người vô tình không nói cho những vương khác, hoặc là liên hợp với các vương khác chống lại Phù quốc. Phải biết nơi này là địa giới Phù quốc, họ thật sự làm gì đều dưới mí mắt của người khác, huống hồ dù họ nói rồi, những vị vương khác chắc gì sẽ tin.
Khí trời khi Phù quốc chi vương đăng cơ thực sự rất tốt, vốn là mùa xuân, trăm hoa đua nở, trong không khí đều tản ra hương hoa, ánh mặt trời xán lạn, không chói mắt, cũng không thiêu đốt người, nhiệt độ thích hợp, khiến người ta cảm thấy ấm áp, muốn cứ vậy đắm chìm dưới ánh mặt trời, lười nhác nằm giữa khóm hoa mềm mại, nhìn mây tụ mây tan.
Đường phố được quét tước sạch sẽ, hai bên đường cũng sớm được thanh trừng gọn gàng, đây là hiện tượng rất bình thường, việc long trọng trọng đại như vậy, nhiều vương giả hiển quý tụ tập cùng một chỗ như vậy, những người không có liên quan đương nhiên phải cách ra xa, không phải xuất phát từ cân nhắc an toàn, mỗi vị vương đều là Thiên phú giả, không có đạo tặc lớn mật đến mức dám ra tay với nhiều Thiên phú giả như thế, làm vậy, chẳng qua là thân phận chênh lệch, hạ vị giả sao có tư cách tới gần nơi long trọng như này.
Lúc Kình Thương và Cuồng đế đi tới hội trường, bề ngoài thì bình thường nhưng trong lòng lại nghiêm túc.
Thịnh hội như vậy, dĩ nhiên hết thảy đều đã được sắp xếp tốt, ngồi ở vị trí nào, lúc nào nên ra đều có kế hoạch, các vị vương cũng rất nể tình, đại điển đăng cơ có ý nghĩa như thế nào với một vị vương, cùng là vương giả, họ rất rõ ràng, nên rất phối hợp, như thế nào cũng nên cho một đại quốc như Phù quốc mặt mũi.
Hộ vệ không thể vào bên trong, có thể lý giải, đối với chuyện này, Phù quốc và những quốc gia khác từng trải qua giao phong kịch liệt, rốt cục đều đạt thành lượng giải. Trong này khiến quan chức Phù quốc ung dung nhất chính là Hiển quốc và Lục quốc, hai vị vương này vô cùng thông tình đạt lý đều đồng ý khi nghe tin hộ vệ của họ không được phép đi vào, có điều đưa ra yêu cầu ngay khi đại điển đăng cơ kết thúc liền muốn lập tức về nước, để Phù quốc cho hộ vệ của họ thu dọn hành trang chờ ngoài thành.
Chuyện này trình báo lên trên, bên trên cũng đồng ý.
Thượng tầng Phù quốc không hoài nghi Kình Thương và Cuồng đế, kế hoạch của họ khá ẩn mật, họ không tin Hiển quốc và Lục quốc cách họ cả khoảng có thể có được tin tức nội bộ của mình, ngược lại cần chú ý mấy quốc gia gần Phù quốc, cho nên vẫn đồng ý yêu cầu của hai người.
Có điều, Phù quốc vẫn khá cẩn thận, để các người hầu ở dinh thự của hai người tra xét nguyên nhân chuyện này, Kình Thương và Cuồng đế cũng cố ý tạo ra, trước đó để lộ chuyện hai người muốn về nước, cùng kết bạn đồng hành, Cuồng đế trắng trợn oán giận bản thân có chút ý kiến về Phù quốc, các kiểu lời nói vui mừng sau khi điển lễ kết thúc rốt cục có thể rời đi.
Những câu nói này cũng truyền tới tai thượng tầng Phù quốc, sau đó hoài nghi được tiêu trừ.
Mà trong thượng tầng Phù quốc, chỉ có Minh Thạch Tú biết, hai người kia rõ chuyện gì sẽ xảy ra, trong lòng cười nhạo biểu hiện của thượng tầng Phù quốc. Bọn họ sao sẽ biết, rất nhiều năm trước, đã có người bày bố nơi Phù quốc.
Vì là nơi các vương tụ hội, hội trường đại điển đăng cơ vô cùng rộng, xây dựng cũng là kiểu xa hoa nhất quán của Phù quốc.
Lúc Kình Thương và Cuồng đế tới, đã có không ít vị vương đến, dù tham gia tiệc rượu như thế, tới trễ vốn là người thân phận cao, đợi là cho người thân phận thấp, ở hội trường này, là sắp xếp theo quốc gia lớn bé mà đến trước sau.
Hiển quốc và Lục quốc đều là đại quốc, cho nên bọn họ tới tương đối trễ, vị trí cũng khá gần lễ đài, vì biết Kình Thương và Cuồng đế có quan hệ không tệ, chủ sự cũng cực kỳ hào phóng thu xếp vị trí của hai người ở cùng một ghế lô (1).
Kình Thương và Cuồng đế tiến vào ghế lô, liền âm thầm quét một vòng, không có hiểm hoạ ngầm trong phòng khách, Phù quốc tự tin có thể bắt được bọn họ thế sao? Hai người đem nghi hoặc để trong lòng, như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống.
Ghế lô của họ ở tầng ba, từ độ cao này, hai người quét qua hội trường một vòng, tìm kiếm con đường có thể thoát tốt nhất.
Quân đội Phù quốc xem ra vẫn rất có phân lượng, có vài người hãi hùng khiếp vía, thán phục không ngớt, thế nhưng trong mắt Hiển quốc và Lục quốc, quân đội Phù quốc chỉ là bình hoa thôi.
Nhạc vang lên, mang ý nghĩa đại điển đăng cơ bắt đầu, chúng vương đem sự chú ý hướng tới Phù quốc chi vương, nhìn vị vương này ngồi trên vương vị Phù quốc, nghe trên dưới Phù quốc hô vang, bọn họ cũng từng trải qua như thế, trước mắt tựa hồ cũng hiện lên hình ảnh bọn họ khi đăng cơ, thực sự là hoài niệm a.
(1) Ghế lô: Nguyên văn là Bao sương, nó như kiểu một cái phòng riêng, kiểu một phòng VIP ấy.
Kình Thương thật không thể tin được, Phù quốc chi vương kia lại dám làm vậy, quả thực quá điên cuồng, mắt nhìn thư, nhưng tiêu cự không đặt trên đó, mà theo tư duy tản ra, cứ vậy sau một lát, Kình Thương thả thư trong tay xuống, đứng dậy lấy ra giấy bút, đề bút viết lên.
Bỏ ra chút thời gian viết xong lá thư, phong kín lại, “Người đâu.”
Người hầu mở cửa, cúi đầu đi vào,”Vương, ngài có gì dặn dò?”
Kình Thương cho thị giả gọi ba người vào.
Đối với cấm quân tuỳ tùng mình tới nơi này, Kình Thương đều hiểu rõ, cho nên gọi ba người một thận trọng giỏi quan sát, một rộng rãi giỏi giao tiếp, một bình tĩnh giỏi về phân tích, chuyện lần này, tổ hợp như vậy là thích hợp nhất.
“Chúng thần tham kiến vương.” Ba người được Kình Thương điểm tên, rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Kình Thương.
“Các ngươi mau chóng rời khỏi Phù quốc, đem lá thư này về Hiển quốc.” Không giải thích, Kình Thương phân phó.
Ba người sững sờ, mệnh lệnh của Kình Thương không đầu không đuôi, hơn nữa vô cùng vội vàng, ba người đếu là cấm quân *** nhuệ, từ nội dung bên trong và ngữ khí của Kình Thương họ phát hiện có chút khác lạ.
“Không nên hỏi nhiều, dựa theo mệnh lệnh của ta mang thư toàn vẹn về Hiển quốc giao cho Liêu.” Nhìn thấy vẻ muốn hỏi của ba người, Kình Thương dùng một câu nói bóp chết ý định hỏi của họ.
“Vâng.” Ba người là quân nhân, quân nhân rất nhiều lúc không nên đi tìm căn nguyên, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là tốt rồi, huống hồ vương của họ, có rất nhiều lệnh ra cho bọn họ lúc mới bắt đầu đều không hiểu, nhưng sau có thể nói đều là kỳ tích.
Một người trong đó nhận thư, cẩn thận giấu trong ngực, ba người thi lễ với Kình Thương, chuẩn bị xuất phát.
“Vương, Cuồng vương đến rồi.” Ba người mới rời khỏi không bao lâu, Lục quốc Cuồng đế liền đến tìm Kình Thương. Trải qua mấy ngày nay, hai bên tuỳ tùng canh cửa đã rất quen thuộc việc lui tới giữa hai vị vương.
Kình Thương không thu hồi mật thư, không ai hiểu là một nguyên nhân, còn có y chuẩn bị đem chuyện này nói cho Cuồng vương, dù sao hai người bọn họ mấy ngày nay ở cùng nhau vẫn nảy sinh tình hữu nghị, Kình Thương cũng không phải kẻ vô tình hoàn toàn lãnh khốc, đối với Cuồng vương có thể xưng là bằng hữu có khả năng gặp nguy hiểm, tuyệt đối không thể không nhắc nhở.
Cuồng vương vô cùng tùy ý tiến vào phòng, ý cười rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy Kình Thương, nụ cười đã thu lại.
Trên mặt Kình Thương không có bao nhiêu biểu tình, vẻ mặt lạnh lùng hoàn toàn tương tự như lúc bình thường, nhưng trực giác nhạy cảm của Cuồng đế nói cho gã biết, Kình Thương có việc, một việc rất trọng yếu, rất nghiêm túc.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cuồng đế vốn đã quen thuộc với Kình Thương, thêm vào hai người đều là vương, nên cũng không cần yết kiến gì đó, hai người ở chung khá tùy ý, nhưng giờ khắc này, Cuồng đế lại lộ ra vẻ bá đạo của kẻ vương giả, khí tức khiến người phát khiếp.
Có điều, trước mặt gã là một vị vương giả khác, sẽ không vì khí thế của Cuồng đế mà lo sợ tái mét mặt mày.
“Một việc rất tệ.” Kình Thương thở dài, thật sự vô cùng gay go, nếu không làm chút chuẩn bị, hậu quả, sẽ nghiêm trọng đến mức tử vong.
Cuồng đế cũng không có tâm tình căng thẳng, mà là ngồi trước mặt Kình Thương. “Nói một chút coi, tệ tới mức độ nào, với năng lực của chúng ta có chuyện gì giải quyết không được.” Cuồng đế tự tin chưa bao giờ sợ khiêu chiến, trái lại chờ mong phiền phức.
“Phù quốc muốn ở đại điển đăng cơ, ra tay với các vương chúng ta.” Kình Thương cũng không quanh co lòng vòng ngươi đoán ta giải, trực tiếp nói ra mọi chuyện.
Cuồng đế hơi há miệng, vẻ rất khó tin. Kình Thương đối với bộ dáng này của Cuồng đế, gật đầu, ý là y phi thường khẳng định.
“Kẻ điên.” Cuồng ngạo bất kham như Cuồng đế đối với việc Phù quốc muốn làm đánh giá như vậy. Cuồng đế không hỏi tới tin tức Kình Thương có được từ nơi nào, gã và Kình Thương tuy có tư giao, nhưng nguồn gốc tình báo dính đến cơ mật Hiển quốc, là một vị vương cũng không thể dò hỏi bí mật một vương khác.
Cuồng đế cũng không hoài nghi độ tin cậy của tin tức, lấy sự hiểu rõ của gã với Kình Thương, y không phải người giỏi lừa gạt sẽ đùa kiểu này
Đối với việc Kình Thương có thể đem tin tức quan trọng như vậy nói cho gã, để gã có chuẩn bị, Cuồng đế vô cùng cảm tạ.
“Ngươi có tính toán gì?” Cố vấn của gã không ở nơi này, có thể thương lượng với gã chỉ có Kình Thương.
“Chúng ta không cách nào rời đi.” Kình Thương đáp.
Cuồng đế gật đầu, nếu muốn động thủ với họ, như vậy họ liền không có cơ hội rời đi, tùy tiện hành động, ngược lại sẽ khiến đối phương không chừa thủ đoạn, chẳng bằng vào cục, tùy cơ ứng biến.
“Ta viết thư về nước.” Một là vì động viên quốc nội, hai cũng là để quốc nội chuẩn bị sẵn sàng, thiên hạ này sắp rối loạn.
Cuồng đế nhìn giấy bút trước mặt Kình Thương, chính mình cũng nên viết một phong, không khách khí cầm bút, viết lên giấy.
“Người đến.” Lần này là Cuồng đế gọi người.
Không lâu sau đó, có mấy người Lục quốc dựa theo Cuồng đế dặn dò rời khỏi Phù quốc.
Như hai người nghĩ, mục tiêu của Phù quốc là họ, người bên cạnh không đáng chú ý, y theo Phù quốc kiêu ngạo, tự cho là đúng, chỉ là mấy người rời đi, như thế nào sẽ để ở trong mắt, cho nên mấy người Hiển quốc và Lục quốc mang theo thư thuận lợi rời khỏi Phù quốc.
Mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt của Kình Thương và Cuồng đế cũng chẳng có bao nhiêu biến hóa, ít nhất trong mắt chúng người hầu Phù quốc, tất cả đều như bình thường, có điều, hai người đều đang chuẩn bị vì biến đổi lớn mấy ngày sau, thần kinh căng thẳng.
Không nên trách hai người vô tình không nói cho những vương khác, hoặc là liên hợp với các vương khác chống lại Phù quốc. Phải biết nơi này là địa giới Phù quốc, họ thật sự làm gì đều dưới mí mắt của người khác, huống hồ dù họ nói rồi, những vị vương khác chắc gì sẽ tin.
Khí trời khi Phù quốc chi vương đăng cơ thực sự rất tốt, vốn là mùa xuân, trăm hoa đua nở, trong không khí đều tản ra hương hoa, ánh mặt trời xán lạn, không chói mắt, cũng không thiêu đốt người, nhiệt độ thích hợp, khiến người ta cảm thấy ấm áp, muốn cứ vậy đắm chìm dưới ánh mặt trời, lười nhác nằm giữa khóm hoa mềm mại, nhìn mây tụ mây tan.
Đường phố được quét tước sạch sẽ, hai bên đường cũng sớm được thanh trừng gọn gàng, đây là hiện tượng rất bình thường, việc long trọng trọng đại như vậy, nhiều vương giả hiển quý tụ tập cùng một chỗ như vậy, những người không có liên quan đương nhiên phải cách ra xa, không phải xuất phát từ cân nhắc an toàn, mỗi vị vương đều là Thiên phú giả, không có đạo tặc lớn mật đến mức dám ra tay với nhiều Thiên phú giả như thế, làm vậy, chẳng qua là thân phận chênh lệch, hạ vị giả sao có tư cách tới gần nơi long trọng như này.
Lúc Kình Thương và Cuồng đế đi tới hội trường, bề ngoài thì bình thường nhưng trong lòng lại nghiêm túc.
Thịnh hội như vậy, dĩ nhiên hết thảy đều đã được sắp xếp tốt, ngồi ở vị trí nào, lúc nào nên ra đều có kế hoạch, các vị vương cũng rất nể tình, đại điển đăng cơ có ý nghĩa như thế nào với một vị vương, cùng là vương giả, họ rất rõ ràng, nên rất phối hợp, như thế nào cũng nên cho một đại quốc như Phù quốc mặt mũi.
Hộ vệ không thể vào bên trong, có thể lý giải, đối với chuyện này, Phù quốc và những quốc gia khác từng trải qua giao phong kịch liệt, rốt cục đều đạt thành lượng giải. Trong này khiến quan chức Phù quốc ung dung nhất chính là Hiển quốc và Lục quốc, hai vị vương này vô cùng thông tình đạt lý đều đồng ý khi nghe tin hộ vệ của họ không được phép đi vào, có điều đưa ra yêu cầu ngay khi đại điển đăng cơ kết thúc liền muốn lập tức về nước, để Phù quốc cho hộ vệ của họ thu dọn hành trang chờ ngoài thành.
Chuyện này trình báo lên trên, bên trên cũng đồng ý.
Thượng tầng Phù quốc không hoài nghi Kình Thương và Cuồng đế, kế hoạch của họ khá ẩn mật, họ không tin Hiển quốc và Lục quốc cách họ cả khoảng có thể có được tin tức nội bộ của mình, ngược lại cần chú ý mấy quốc gia gần Phù quốc, cho nên vẫn đồng ý yêu cầu của hai người.
Có điều, Phù quốc vẫn khá cẩn thận, để các người hầu ở dinh thự của hai người tra xét nguyên nhân chuyện này, Kình Thương và Cuồng đế cũng cố ý tạo ra, trước đó để lộ chuyện hai người muốn về nước, cùng kết bạn đồng hành, Cuồng đế trắng trợn oán giận bản thân có chút ý kiến về Phù quốc, các kiểu lời nói vui mừng sau khi điển lễ kết thúc rốt cục có thể rời đi.
Những câu nói này cũng truyền tới tai thượng tầng Phù quốc, sau đó hoài nghi được tiêu trừ.
Mà trong thượng tầng Phù quốc, chỉ có Minh Thạch Tú biết, hai người kia rõ chuyện gì sẽ xảy ra, trong lòng cười nhạo biểu hiện của thượng tầng Phù quốc. Bọn họ sao sẽ biết, rất nhiều năm trước, đã có người bày bố nơi Phù quốc.
Vì là nơi các vương tụ hội, hội trường đại điển đăng cơ vô cùng rộng, xây dựng cũng là kiểu xa hoa nhất quán của Phù quốc.
Lúc Kình Thương và Cuồng đế tới, đã có không ít vị vương đến, dù tham gia tiệc rượu như thế, tới trễ vốn là người thân phận cao, đợi là cho người thân phận thấp, ở hội trường này, là sắp xếp theo quốc gia lớn bé mà đến trước sau.
Hiển quốc và Lục quốc đều là đại quốc, cho nên bọn họ tới tương đối trễ, vị trí cũng khá gần lễ đài, vì biết Kình Thương và Cuồng đế có quan hệ không tệ, chủ sự cũng cực kỳ hào phóng thu xếp vị trí của hai người ở cùng một ghế lô (1).
Kình Thương và Cuồng đế tiến vào ghế lô, liền âm thầm quét một vòng, không có hiểm hoạ ngầm trong phòng khách, Phù quốc tự tin có thể bắt được bọn họ thế sao? Hai người đem nghi hoặc để trong lòng, như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống.
Ghế lô của họ ở tầng ba, từ độ cao này, hai người quét qua hội trường một vòng, tìm kiếm con đường có thể thoát tốt nhất.
Quân đội Phù quốc xem ra vẫn rất có phân lượng, có vài người hãi hùng khiếp vía, thán phục không ngớt, thế nhưng trong mắt Hiển quốc và Lục quốc, quân đội Phù quốc chỉ là bình hoa thôi.
Nhạc vang lên, mang ý nghĩa đại điển đăng cơ bắt đầu, chúng vương đem sự chú ý hướng tới Phù quốc chi vương, nhìn vị vương này ngồi trên vương vị Phù quốc, nghe trên dưới Phù quốc hô vang, bọn họ cũng từng trải qua như thế, trước mắt tựa hồ cũng hiện lên hình ảnh bọn họ khi đăng cơ, thực sự là hoài niệm a.
(1) Ghế lô: Nguyên văn là Bao sương, nó như kiểu một cái phòng riêng, kiểu một phòng VIP ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook