Ba người tự nghĩ về chuyện của mình, nhưng cũng không trở ngại bản năng phòng bị của bọn họ, đều cảm giác được ngoài cửa có người tới gần, thu hồi tâm tư của mình. Chờ người ngoài cửa đến, không có sát khí, hẳn là thị giả trên tàu bay.

“Vương, Túc Dạ đại nhân, Trì đại nhân,” người tới quỳ xuống ngoài cửa, gọi ba người trong phòng, người tới cũng không có việc gì lớn, chỉ là bẩm báo ba người, còn một nén nhang nữa là tới Hiểu đô.

Bẩm báo xong, hộ vệ lui xuống.

Kình Thương đứng dậy, đi về phía bên trái, xuyên qua hành lang uốn khúc, lại mở ra một cánh cửa, ấn xuống một công tắc cạnh cửa, vách tường vẽ bích hoạ phân tách từ giữa, di động trên dưới, lộ ra thuỷ *** trong suốt.

Đây là thuỷ *** đặc chất, kiên cố bền bỉ, được dùng trên tàu bay đứng trên boong thuyền thưởng thức phong cảnh mùa hè hiện tại là một loại hưởng thụ, nhưng mùa đông giá rét liền không thiết thực, cho nên đặc biệt chế tạo ra thuỷ *** đặc chủng, thuận tiện trong phòng cũng có thể thưởng thức được cảnh sắc dưới bầu trời.

Loại thuỷ *** này nguyên nhân xuất hiện ban đầu ngược lại không phải vì ngắm phong cảnh, mà là Túc Dạ Liêu đưa ra vấn đề tầm nhìn ở buồng lái tàu bay, vì nguyên nhân này, mới có việc ra đời của thuỷ *** đặc chủng, ngoài dùng ở buồng lái, cũng dùng ở mấy nơi khác, mà không phải đem cả tàu bay đều biến thành như thế, như vậy, khung xương tàu bay cũng sẽ không rắn chắc.

Bất dạ chi đô, vương đô Hiển quốc – Hiểu đô, tên gọi của nó theo các thương nhân truyền bá, khiến thiên hạ đều biết, nếu chưa từng thấy tận mắt phong cảnh Hiểu đô, vĩnh viễn không cách nào biết được hàm nghĩa cái gọi là ‘bất dạ’.

Trên mặt đất ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp như ánh sao trên trời, dù xem qua vô số lần, vẫn không cách nào không sinh thán phục, ca ngợi vẻ mỹ lệ của nó. Huống hồ với người cõi đời này mà nói, phong cảnh như vậy có thể nói là kỳ tích.

Trên bầu trời, trừ chiếc tàu bay này của Kình Thương, cũng không thiếu tàu bay trên không trung, trong đó tàu bay di động tứ xứ, phần lớn là tàu bay thuộc về đội phòng vệ vương đô, định ở một số vị trí, còn có tàu bay chỉ được di chuyển trong khu vực quy định là để người ta thưởng thức phong cảnh Hiểu đô ‘bất dạ’.

Cũng có thương nhân khôn khéo hiệp thương cùng quân đội, thuê mấy chiếc tàu bay dỡ bỏ phần lớn thiết bị bí mật lấy làm phương tiện kiếm ăn, tiền thuê và chi phí thuê nhân viên tác nghiệp trên tàu bay không phải là số lượng nhỏ, nhưng, một mực cũng có người thích như vậy, sau khi thương nhân chia ba phần mười lợi nhuận cho quân đội, cũng kiếm lời không ít.

Các loại phương thức kiếm tiền khác nhau, nên đội quân không chiến có không ít thu nhập, số tiền này, Kình Thương không để vào mắt, trực tiếp cho làm kinh phí đội quân không chiến, phải biết, tàu bay là một bộ ngành rất hao tiền, cũng rất dễ kiếm tiền, cả hai tương hỗ, lợi nhuận của đội quân không chiến không bị Kình Thương để vào mắt, cũng không bị Túc Dạ Liêu nắm giữ tô giới để vào mắt.

Túc Dạ Liêu là quan trên của đội quân không chiến cũng chưa hề bạc đãi quân của mình, những lợi nhuận này đều được Túc Dạ Liêu hào phóng phân phát cho người của quân đội không chiến làm tiền thưởng, còn phân phối thế nào là thuộc về nội bộ quân đội, thêm nữa, mỗi nhân viên tàu bay thu vào đều không ít, để những người bộ phận khác vô cùng đỏ mắt, cũng khiến rất nhiều người bình thường cho là mục tiêu để tiến vào đội quân không chiến, phong cách tác chiến, tiền lương lại cao, nghĩ thế nào cũng là công việc tốt a.

Nhưng, đội quân không chiến như thế nào mà dễ vào, đội quân không chiến là đội quân có tố chất cao nhất ở Hiển quốc, yêu cầu thứ nhất chính là tố chất thân thể, người có chứng sợ độ cao như Cận Dũng, sao có khả năng vào được, yêu cầu thứ hai chính là biết chữ, hạng mục này lúc ban đầu đã loại không ít người, phát hiện vấn đề, Kình Thương cũng sửa lại quy tắc, sau khi qua ải tố chất thân thể, không biết chữ có thể sắp xếp cho học tập, yêu cầu cũng không cao, xem hiểu các loại giải thích, quy tắc điều khiển là có thể vào cương vị.

Cuộc thi tiến hành hàng năm, không hợp cách liền bị loại bỏ. Yêu cầu khá nghiêm ngặt. Cũng vì quy tắc này, nên nhân số biết chữ của Hiển quốc hàng năm tăng cao, tỉ lệ người biết chữ đứng đầu thiên hạ. Ở thời đại này không có ai rảnh mà đi thống kê mấy số liệu này, số liệu này ở Hiển quốc, khi người trong thiên hạ không biết gì thì sinh ra.

Túc Dạ Liêu và Trì Uyên đi tới phía sau Kình Thương, mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng ‘bất dạ’ của Hiểu đô, đèn đuốc lưu chuyển như ánh sao lóng lánh, liền không cách nào không kiêu ngạo, đây chính là vương đô Hiển quốc của ta a, dù cường đại hơn so với Hiển quốc thì làm sao, bọn họ có vương đô độc nhất vô nhị, những cường quốc kia cũng không sánh được với Bất Dạ chi đô.

Tàu bay dừng lại ở một điểm đến của vương đô, một điểm dừng chỉ thuộc về vương. Đã là buổi tối, Kình Thương để Túc Dạ Liêu và Trì Uyên về dinh thự của mình nghỉ ngơi, tiếp kiến sứ giả Phù quốc cũng là chuyện của ngày mai.

Sắc trời đã tối, Kình Thương không đi vấn an mẫu thân Tử phu nhân, cũng không đi phòng của chính thất và thiếp thất, trở lại tẩm cung của mình.

Trở lại tẩm cung, thả lỏng khoan khoái hưởng thụ thiết bị tiên tiến vương cung mang đến, nằm trên giường của mình.

Vùi đầu vào gối, nhắm mắt lại, không chút suy nghĩ liền ngủ.

Túc Dạ Liêu rời khỏi vương cung, trở lại dinh thự của mình, hắn cũng không có ý nghĩ ôn nhu như Kình Thương sẽ lo lắng cho những người khác, ý thức quấy rối người khác nghỉ ngơi là rất không đạo đức.

Trong thanh âm cung nghênh của thị vệ gác cổng, Túc Dạ Liêu xuống ngựa đi vào cửa lớn dinh thự, nghe được tiếng vang, bọn người hầu đang muốn nghỉ ngơi từng người từng người ra nghênh tiếp, ngủ rồi thì thôi, nhưng các nữ nhân nơi hậu viện của Túc Dạ Liêu không giống vậy, nghe được tin tức Túc Dạ Liêu trở về, dù đã nghỉ ngơi cũng phải dậy, vạn nhất, đại nhân trở về liền đến tự cái trong phòng cơ chứ? Vì vậy dậy, rửa mặt, bận bịu hết lên.

Các nàng dù được Túc Dạ Liêu sủng ái, nhưng Túc Dạ Liêu không cho các nàng bất luận thân phận gì, vì lẽ đó bọn họ chưa từng xuất hiện ở cửa lớn nghênh tiếp Túc Dạ Liêu, chỉ có thể ở hậu viện chờ đợi.

Nhìn cửa, các nàng tâm tâm ngóng trông, người mong nhớ liệu sẽ tới tiểu viện của mình.

Túc Dạ Liêu chỉ có một người, hắn không thể một buổi tối chiếu cố hết thảy nữ nhân của mình, chỉ có một người có thể nhận được phần vinh dự đặc thù này một đêm.

Là nữ nhân nào, Túc Dạ Liêu không suy xét, tùy tiện vào một gian nhà, trong ánh mắt vui sướng của nữ tử, ôm lấy nàng.

Du lịch cùng quân vương, người kia cách hắn gần như vậy, không còn con đường khác để thư giải dơ bẩn, cho nên mới làm càn vào ngày đó như vậy.

Hắn biết quân vương hắn luôn cố lảng tránh mình, tuy rằng vẻ mặt không thể hiện ra, nhưng ánh mắt không nhìn thẳng, thậm chí hai người họ căn bản không có cơ hội ở cùng một chỗ, khi ở cùng quân vương hắn, đều sẽ có những người khác ở đó.

Vương của ta a, ngươi có biết mỗi khi thấy tầm mắt ngươi tránh né, trái tim ta bi ai thế nào, nắm chặt tay, mới có thể khiến mình không lộ ra vẻ gì.

Ngày ấy sai lầm rồi sao? Chính mình thực sự quá mức rồi, nhưng không cách nào nhẫn nại a, ta muốn người, muốn đã bao năm? Một cơ hội như vậy đặt trước mặt, khát vọng người ta sao có thể nhẫn nại.

Tay Túc Dạ Liêu di động ở trên người nử tử, tiếng thở dốc của nữ nhân vang lên bên tai, nhưng Túc Dạ Liêu vốn muốn thư giải lại không có chút hứng thú nào.

Ngày ấy, xúc cảm trên tay, nhiệt độ, hình dạng, không cách nào quên, tiếng thở dốc bên tai, cực kỳ phẫn nộ nhưng yếu ớt không thốt được lời từ chối, vì cử động của mình mà phát ra âm vang ngắn ngủi, hai mắt mông lung, nét mặt ngượng ngùng pha trộn sung sướng khó nhịn, trên cổ tay không có lực chống cự. Ngay lúc đó bản thân thật sự rất muốn áp đảo người ấy, tùy ý làm bậy.

Đó không phải hư ảo, không phải nằm mơ, tất cả đều là thật, tội trạng của hắn, hãy để hắn trầm luân.

Hoả nhiệt dưới thân, nảy sinh bởi một người khác, đi vào thân thể nữ nhân, bản năng thư thích, nội tâm lại một mảnh trống vắng, nếu là người kia thật tốt, nếu là người kia thật tốt…

Hắn sẽ ôn nhu hôn khắp toàn thân người ấy, hay khát khao gặm nhấm thân thể người nọ, xác định sẽ không bỏ qua một chỗ nào, như lúc người ấy hôn mê hắn từng làm thế, hắn sẽ làm người kia cảm giác được vui sướng đến cực hạn, lại như ngày đó người ấy ở trong tay và trong miệng mình phun trào, hắn sẽ làm người ấy phát ra âm thanh mê người, hắn sẽ làm khuôn mặt lãnh tuấn của người ấy trở nên quyến rũ, hắn sẽ làm người ấy khóc lóc than nhẹ, hắn sẽ làm người ấy trầm luân như dục vọng trong người hắn.

Túc Dạ Liêu, ngươi thật sự dơ bẩn cực kỳ, ngươi ô uế như vậy làm sao có tư cách tới gần người ấy.

Có phải là, khi người kia không còn là quân vương của hắn, hắn có thể đối với người kia làm hết tất cả chuyện hắn muốn làm.

Rút ra thứ của mình, cũng không thèm nhìn tới nữ nhân bị mình dằn vặt một chút, trở lại phòng mình, rửa đi mùi vị trên người.

Nằm trên giường, đưa tay bưng trán, che kín mắt, che lấp vẻ mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong, như thể cười nhạo.

Túc Dạ Liêu ngươi đã hoàn toàn điên rồi, nói phải quý trọng người ấy, nói sẽ không phản bội người ấy, nhưng nhìn xem chính ngươi rốt cục đang suy nghĩ gì.

“Kình Thương…” Đôi môi như cánh hoa thốt ra tục danh cấm kỵ, “Nói cho ta, ta nên làm như thế nào?” Ai thiết khát cầu, nhưng vấn đề của hắn không chiếm được hồi đáp. Nói cho ta a, ta nên làm gì, yêu người như vậy, khát cầu người, nhưng không chiếm được người, không chạm tới người, nhiều lần dằn vặt lý trí và, ta đã điên rồi. Quả thật quả thật, nếu phản bội người có thể có được người, ta chắc mình thật sự sẽ làm, dù bị người dùng ánh mắt căm ghét căm hận nhìn, chỉ cần có được người, tựa hồ cũng đáng giá.

Có thể hôn khắp cả thân thể người, nắm lấy tay người, mười ngón liên kết với người, tiếp xúc da thịt thân mật với người, có thể nhìn thấy dáng dấp người gào khóc xin tha dưới thân ta, có thể tham lam đòi hỏi người, một lần lại một lần, dù người nói không muốn cũng không buông tay…

“Khốn nạn.” Đây là lời mắng chửi với chính mình, tại sao có thể phụ lòng tín nhiệm của người đối với ta? Túc Dạ Liêu ngươi không phải dã thú điên cuồng, tỉnh táo lại cho ta, nhiều năm như vậy đều gắng gượng vượt qua, tại sao không chịu đựng đến chết mới thôi.

Ngày mai sau khi thức dậy, cái gì đều sẽ không thay đổi, người là quân vương của ta, ta là thần tử của người, phần tâm tư này sẽ không để người biết.

Thả tay xuống, đứng dậy, từ ám cách lấy ra một tấm ngoại bào, ôm vào trong ngực, vùi đầu vào đó, nhắm mắt lại, hy vọng đêm nay người có thể đi vào giấc mộng của, dù là cứu rỗi hư huyễn cũng tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương