Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành
-
Quyển 1 - Chương 3: Mỹ nam chủ tử (3)
Ta đột nhiên ly khai khỏi lòng của Dạ Khuynh Thành, lên tiếng gọi “Truy Vân mau tới”
Cửa bị mở ra, Truy Vân thị vệ của Dạ Khuynh Thành lập tức chạy vào, cũng không nhìn ta liếc mắt một cái, đi thẳng đến bên người của Dạ Khuynh Thành điểm huyệt hắn, cho hắn ăn một viên thuốc.
Thời gian không đến uống một chén trà nhỏ, đôi mắt bởi vì thống khổ mà nhắm chặt lại, đột nhiên mở ra.
Ánh mắt vốn là ôn hòa, giờ phút này lại sớm trở lên lạnh lùng.
Thời điểm lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, ta rất hoảng sợ. Chính là giờ phút này ta lại sớm đã quen, bởi vì trong thân thể mỹ nam chủ tử của ta ẩn nấp hai loại tính cách. Hoặc cũng có thể nói là hai người chiếm cứ lấy trong cùng một thân thể.
Ta không biết đây là căn bệnh gì, chỉ biết rằng thời điểm Dạ Khuynh Thành xuất hiện, một người kia trong thân thể liền ngủ say. Mà hiện tại người khác xuất hiện, như vậy ngủ say đó là Dạ Khuynh Thành.
Người này hắn tự xưng là Mị.
Mà hắn một tay thành lập Kính Nguyệt cung, một tay đem ta bồi dưỡng thành độc Mị yêu nữ, là một chủ nhân khác của ta.
Bọn họ biết đối phương tồn tại, lại không biết đối phương đã làm cái gì.
Mị, hắn chưa bao giờ kêu tên của ta, luôn gọi là nữ nhân, thật sự đem ta đối xử như người bình thường.
Hắn cũng từng nói, nếu lúc trước ta gặp được người kia là hắn, như vậy hắn nhất định sẽ không cứu ta.
Nói như thế ta thật sự là may mắn vì lúc ấy ngủ say là hắn.
Sau hắn lại nói nếu Dạ Khuynh Thành đã mua hạ ta, như vậy hắn cũng liền là chủ nhân của ta.
Hắn am hiểu dụng độc, thường dùng cơ thể của ta để thử độc, mỗi giờ phút đó ta đều đã sống không bằng chết. Mà hắn không chút nào cảm thấy có gì áy náy, với hắn mà nói, ta chỉ là một công cụ thử độc cho hắn.
Đương nhiên ta cũng phản kháng qua, chính là phản kháng kết quả cũng sẽ chỉ làm chính mình càng thống khổ hơn mà thôi. Vì thế, ta phải học thừa nhận, thừa nhận hắn một lần lại một lần thí nghiệm, cũng chậm rãi luyện thành thân mình bách độc bất xâm.
Hắn cũng dạy ta rất nhiều điều, không riêng gì hạ độc, càng bao gồm cầm kỳ thư họa, binh pháp bày trận, sau đó làm cho ta ở trên giang hồ gây sóng gió, tạo nên một độc Mị yêu nữ.
Ta không biết hắn làm như vậy là có mục đích gì, đương nhiên hắn cũng không nói cho ta biết. Với hắn mà nói ta chỉ cần nghe và làm tốt là được, còn lại cái gì cũng không được hỏi đến.
Dạ Khuynh Thành từng hỏi ta, vì sao phải đáp ứng hắn?
Đúng vậy, ta vì sao phải đáp ứng?
Ta cũng nghĩ không đáp ứng, nhưng lại là không thể không đáp ứng.
Hắn tựa hồ biết được nhược điểm của ta, biết ta thích Dạ Khuynh Thành, cho nên nếu ta không đáp ứng, hắn sẽ hủy đi thân thể này, cùng Dạ Khuynh Thành cùng nhau biến mất.
Ta không nghĩ làm cho Dạ Khuynh Thành biến mất, cho nên ta đáp ứng.
Đương nhiên ta cũng sẽ không nói cho Dạ Khuynh Thành biết tất cả chuyện này.
Bất quá nói thật, đối với thân phận hiện tại này, ta nhưng thật ra càng ngày càng thích ứng. Ta cũng không có cố ý ngụy trang cái gì, bản tính của ta đó là như thế, cũng như là cá gặp nước.
Làm người tốt quá khó khăn, nếu một người yếu nói muốn làm một việc gì cho tốt. Kia liền luôn muốn càng không ngừng vì người đó suy nghĩ. Mà làm người xấu chỉ cần làm gì mình thích, không thèm để ý đến tâm tư của người khác.
Ta nghĩ có lẽ Mị chẳng qua là đem bản tính của ta vạch trần ra mà thôi.
“Nhìn cái gì vậy, còn không lại đây hầu hạ ta” Mị trừng mắt nhìn ta, một bộ dáng cao cao tại thượng,
“Mị Mị, đã lâu không thấy, như thế nào vẫn không biết cười một cái?” ta kiều diễm đến gần hắn, cười đến bừa bãi.
Võ công của ta so vói hắn quá kém, công phu hạ độc cũng không bằng hắn, chỉ có thể ở trong lời nói chiếm chút tiện nghi, hơn nữa hắn tựa hồ cũng không biết.
Mị tuy rằng dạy công phu hạ độc cho ta, cũng dạy ta kinh công, nhưng không có dạy ta nội công. Cho nên, nếu không có độc, thì ngay cả một món võ công cơ bản ta cũng không đối phó được với mọi người.
Ta cũng muốn biết vì cái gì mà hắn không dạy nội công cho ta, nhưng nam nhân tự đại kia tuyệt đối sẽ không nói cho ta biết.
Cửa bị mở ra, Truy Vân thị vệ của Dạ Khuynh Thành lập tức chạy vào, cũng không nhìn ta liếc mắt một cái, đi thẳng đến bên người của Dạ Khuynh Thành điểm huyệt hắn, cho hắn ăn một viên thuốc.
Thời gian không đến uống một chén trà nhỏ, đôi mắt bởi vì thống khổ mà nhắm chặt lại, đột nhiên mở ra.
Ánh mắt vốn là ôn hòa, giờ phút này lại sớm trở lên lạnh lùng.
Thời điểm lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, ta rất hoảng sợ. Chính là giờ phút này ta lại sớm đã quen, bởi vì trong thân thể mỹ nam chủ tử của ta ẩn nấp hai loại tính cách. Hoặc cũng có thể nói là hai người chiếm cứ lấy trong cùng một thân thể.
Ta không biết đây là căn bệnh gì, chỉ biết rằng thời điểm Dạ Khuynh Thành xuất hiện, một người kia trong thân thể liền ngủ say. Mà hiện tại người khác xuất hiện, như vậy ngủ say đó là Dạ Khuynh Thành.
Người này hắn tự xưng là Mị.
Mà hắn một tay thành lập Kính Nguyệt cung, một tay đem ta bồi dưỡng thành độc Mị yêu nữ, là một chủ nhân khác của ta.
Bọn họ biết đối phương tồn tại, lại không biết đối phương đã làm cái gì.
Mị, hắn chưa bao giờ kêu tên của ta, luôn gọi là nữ nhân, thật sự đem ta đối xử như người bình thường.
Hắn cũng từng nói, nếu lúc trước ta gặp được người kia là hắn, như vậy hắn nhất định sẽ không cứu ta.
Nói như thế ta thật sự là may mắn vì lúc ấy ngủ say là hắn.
Sau hắn lại nói nếu Dạ Khuynh Thành đã mua hạ ta, như vậy hắn cũng liền là chủ nhân của ta.
Hắn am hiểu dụng độc, thường dùng cơ thể của ta để thử độc, mỗi giờ phút đó ta đều đã sống không bằng chết. Mà hắn không chút nào cảm thấy có gì áy náy, với hắn mà nói, ta chỉ là một công cụ thử độc cho hắn.
Đương nhiên ta cũng phản kháng qua, chính là phản kháng kết quả cũng sẽ chỉ làm chính mình càng thống khổ hơn mà thôi. Vì thế, ta phải học thừa nhận, thừa nhận hắn một lần lại một lần thí nghiệm, cũng chậm rãi luyện thành thân mình bách độc bất xâm.
Hắn cũng dạy ta rất nhiều điều, không riêng gì hạ độc, càng bao gồm cầm kỳ thư họa, binh pháp bày trận, sau đó làm cho ta ở trên giang hồ gây sóng gió, tạo nên một độc Mị yêu nữ.
Ta không biết hắn làm như vậy là có mục đích gì, đương nhiên hắn cũng không nói cho ta biết. Với hắn mà nói ta chỉ cần nghe và làm tốt là được, còn lại cái gì cũng không được hỏi đến.
Dạ Khuynh Thành từng hỏi ta, vì sao phải đáp ứng hắn?
Đúng vậy, ta vì sao phải đáp ứng?
Ta cũng nghĩ không đáp ứng, nhưng lại là không thể không đáp ứng.
Hắn tựa hồ biết được nhược điểm của ta, biết ta thích Dạ Khuynh Thành, cho nên nếu ta không đáp ứng, hắn sẽ hủy đi thân thể này, cùng Dạ Khuynh Thành cùng nhau biến mất.
Ta không nghĩ làm cho Dạ Khuynh Thành biến mất, cho nên ta đáp ứng.
Đương nhiên ta cũng sẽ không nói cho Dạ Khuynh Thành biết tất cả chuyện này.
Bất quá nói thật, đối với thân phận hiện tại này, ta nhưng thật ra càng ngày càng thích ứng. Ta cũng không có cố ý ngụy trang cái gì, bản tính của ta đó là như thế, cũng như là cá gặp nước.
Làm người tốt quá khó khăn, nếu một người yếu nói muốn làm một việc gì cho tốt. Kia liền luôn muốn càng không ngừng vì người đó suy nghĩ. Mà làm người xấu chỉ cần làm gì mình thích, không thèm để ý đến tâm tư của người khác.
Ta nghĩ có lẽ Mị chẳng qua là đem bản tính của ta vạch trần ra mà thôi.
“Nhìn cái gì vậy, còn không lại đây hầu hạ ta” Mị trừng mắt nhìn ta, một bộ dáng cao cao tại thượng,
“Mị Mị, đã lâu không thấy, như thế nào vẫn không biết cười một cái?” ta kiều diễm đến gần hắn, cười đến bừa bãi.
Võ công của ta so vói hắn quá kém, công phu hạ độc cũng không bằng hắn, chỉ có thể ở trong lời nói chiếm chút tiện nghi, hơn nữa hắn tựa hồ cũng không biết.
Mị tuy rằng dạy công phu hạ độc cho ta, cũng dạy ta kinh công, nhưng không có dạy ta nội công. Cho nên, nếu không có độc, thì ngay cả một món võ công cơ bản ta cũng không đối phó được với mọi người.
Ta cũng muốn biết vì cái gì mà hắn không dạy nội công cho ta, nhưng nam nhân tự đại kia tuyệt đối sẽ không nói cho ta biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook