Liệt Tâm
-
Chương 26
Lâu Sâm đi vào trong mộng đã là mạo hiểm rất lớn có thể nguy hiểm đến tính mệnh, huống chi lại phải động đến pháp thuật?
Căn bản là tự tìm tử lộ!
Nhưng Lâu Sâm cũng không thèm để ý, chỉ tiện tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, bước đi tới trước mặt Mộ Diệp, rồi hỏi: “Đệ đã khôi phục ký ức? Có lẽ nói, đệ căn bản mọi chuyện đều thanh tỉnh?”
Mộ Diệp đứng dậy nhìn lại Lâu Sâm, trên mặt không buồn không vui, một mảnh hờ hững nói: “Bệ hạ thế nào mà ở chỗ này?”
“Ta nói rồi, vô luận phát sinh chuyện gì, đệ đừng mơ tưởng mà thoát khỏi ta.”
Mộ Diệp nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc lại hỏi: “Bệ hạ nếu cần một người nhu thuận nghe lời xem như một món đồ để chơi đùa, trên đời này khắp nơi đều có, cần gì phải vì ta mà làm vậy?”
“Không sai, thiên giới còn nhiều người mê luyến ta, bất quá…” Lâu Sâm tao nhã cười, nói: “Chỉ có đệ dùng tình sâu nhất.”
Lâm Sâm nói với phong thái đắc ý tự tin, lời nói sắc bén như con dao nhỏ từng chút đâm vào tâm người khác. Nhưng Mộ Diệp thực sự mệt mỏi rã rời tới cực điểm, mặc cho trong lòng đau đớn cũng không có khí lực chống đỡ, nhàn nhạt nói: “Bệ hạ nói rất đúng, ta có đôi khi thậm chí hận không thể ra tay giết người, nếu có thể làm được như vậy là có thể độc chiếm được người rồi.”
Lâu Sâm nghe được cười rộ lên, cất giọng ôn nhu nói: “Đã như vậy, vì sao không tiếp tục yêu ta?”
Mộ Diệp kéo kéo khoé miệng, hỏi lại: “Bệ hạ có biết không, ta phải hạ quyết tâm lớn thế nào mới có thể yêu một người khác?”
Đó như là phải xé rách tim mình thành hai nửa đau đớn đau đớn vô cùng.
Kết quả là, lại phát hiện những nỗ lực của mình đều là đem lại một hồi chê cười.
Một người phải có nghị lực rất mãnh liệt mới chống lại những đau đớn khi tình cảm mình bỏ ra lại hoang phí? Quay về với hiện thực Mộ Diệp dùng hết khí lực cũng không dám yêu lần nữa.
“Đó là do tâm đệ ngu xuẩn mới có thể mong muốn ký thác tình cảm vào một người hư vô mờ ảo, may là cái phiền phức này đã giải quyết, chỉ cần chúng ta một lần nữa bắt đầu…”
Mộ Diệp nghe nói như vậy mà mở to hai mắt.
Lâu Sâm nhẹ nhàng ôm Mộ Diệp sát vào người, ghé vào lỗ tai hắn nói rằng: “Mộ Diệp, ta cần đệ một lần nữa lại yêu ta.”
Mộ Diệp thân thể run nhè nhẹ một chút, biểu tình tuy rằng không thay đổi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâu Sâm muốn từ khuôn mặt y nhìn ra mưu đồ gì tiếp theo đó.
Lâu Sâm nhẹ nhàng xoa đầu của hắn, trên gương mặt tuấn mỹ mang vẻ tươi cười, thanh âm trầm thấp động nhân: “Chuyện quá khứ tất cả đều xoá bỏ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được hay không? Đệ tự phong nguyên thần điểm này tuy rằng tương đối vướng tay chân, nhưng ta cuối cùng có biện pháp cho đệ tỉnh lại. Chỉ cần đệ luôn ở bên cạnh ta là vẫn có thể làm sủng quyến của ta. Nếu đệ không thích ta sủng hạnh người khác, ta thậm chí sẽ không hề đụng chạm đến bọn họ.”
“A,” Mộ Diệp gật đầu, rốt cuộc minh bạch ý tứ của Lâu Sâm: “Bệ hạ muốn ta như trước đây một lòng một dạ si tình vì người, mà người thì chỉ xem ta là sủng vật nuôi dưỡng, cũng không có một chút tình yêu? Bởi vì người từ lâu đã không hiểu tình yêu là gì?”
Đôi mắt của Mộ Diệp bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng có rung động hay không Lâu Sâm cũng vô pháp biết được.
Lâu Sâm thở dài, nói: “Hà tất phải có lòng tham như vậy? Ngoại trừ tình yêu, ta có thể cho đệ tất cả những gì tốt nhất trên đời.”
Rất mực ôn nhu đối đãi, rất nhiều tình ý ngọt ngào, rất động tình nồng nhiệt hôn môi, rất nhiều thứ… Nhưng đáng sợ nhất tất cả những thứ đó lại là hư tình giả ý.
Mộ Diệp quả thực muốn cười thật to, hỏi lại: “Bệ hạ vì sao muốn ta một lần nữa yêu người?”
Lâu Sâm nhíu mày, không có lên tiếng.
Mộ Diệp liền thay y đáp: “Bởi vì chỉ có ta không biết phân biệt, nơi chốn với người đối nghịch, người trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhất định phải hàng phục ta cho bằng được.”
Không biết là có phải bị nói trúng tâm tư, Lâu Sâm sắc mặt trở nên có chút khó coi: “Mộ Diệp, không nên chọc ta tức giận.”
“Bệ hạ sinh khí tức giận, cùng ta có liên quan gì? Tới tình trạng này rồi ta còn gì phải sợ.”
Mộ Diệp tự nhiên bình thản nhìn chăm chú về phía trước, nói: “Ngày đó bệ hạ để ta một mình ở lại cấm địa, ta thực sự rất sợ. Ta sợ hội ngộ người thứ hai, người thứ ba như Diệp Ảnh, ta sợ chính là ta đối với người dư tình chưa dứt, biết rõ phía trước là vực sâu vạn trượng, mà bản thân lại vì đoạn tình cảm này làm tâm can đau nhức, cả đời thử qua một lần là đủ rồi, ta sợ nên phải phong bế nguyên thần của mình. Thế nhưng…”
Mộ Diệp chưa nói hết chuyện, đột nhiên lại chuyển sang hỏi: “Bệ hạ chưa từng có dự định thu hồi một hồn một phách sao?”
Lâu Sâm khuôn mặt khẽ biến, ngữ khí cứng ngắc nói: “…Tuyệt đối không thể làm được.”
Mộ Diệp từ lâu đã nghĩ đến đáp án này, gật đầu nói: “Ta đây không còn có gì phải sợ. Bệ hạ từ lâu đã bỏ qua cái đó, ta cần gì phải giữ lại?”
Mộ Diệp đã cố nói hết lời trong lòng, nói xong lại nhẹ nhàng giãy ra khỏi vòng tay ôm ấp của Lâu Sâm, xoay người đi nơi khác.
Cảnh trong mơ lúc trước từ lâu đã tan thành một mảnh đen kịt. Mộ Diệp tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, lẳng lặng ngồi ở bên bờ hắc ám, trên mặt biểu tình gì cũng không có.
Lâu Sâm lập tức nhìn theo Mộ Diệp lạnh lùng nói: “Ta đã muốn một thứ gì đó, thì bất chấp đạo lý ta cũng sẽ quyết tâm có được.”
“Bệ hạ xin cứ tự nhiên.” Mộ Diệp nhìn cũng không nhìn y, chỉ nói: “Cơ thể của ta ở trong cấm địa, quay về được cũng không thể động đậy, tuỳ tiện người bài bố thế nào cũng được. Ta nguyên thần bị nhốt ở chỗ này, bệ hạ pháp lực cao cường, đương nhiên cũng tuỳ vào người lăn qua lăn lại.”
Thanh âm của Mộ Diệp như được như mất, tựa hồ là cười cười, còn nói: “Về phần lòng mình… bệ hạ đã từng yêu qua.”
Chỉ là đã từng.
Bởi vì qua ngày hôm nay có thể tình ý của Lâu Sâm có thể thay đổi, điều này chính hắn cũng không biết.
Có thể Lâu Sâm cũng không hiểu được?
Dù sao đó cũng là tự Lâu Sâm vứt bỏ hắn, không phải sao?
Căn bản là tự tìm tử lộ!
Nhưng Lâu Sâm cũng không thèm để ý, chỉ tiện tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, bước đi tới trước mặt Mộ Diệp, rồi hỏi: “Đệ đã khôi phục ký ức? Có lẽ nói, đệ căn bản mọi chuyện đều thanh tỉnh?”
Mộ Diệp đứng dậy nhìn lại Lâu Sâm, trên mặt không buồn không vui, một mảnh hờ hững nói: “Bệ hạ thế nào mà ở chỗ này?”
“Ta nói rồi, vô luận phát sinh chuyện gì, đệ đừng mơ tưởng mà thoát khỏi ta.”
Mộ Diệp nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc lại hỏi: “Bệ hạ nếu cần một người nhu thuận nghe lời xem như một món đồ để chơi đùa, trên đời này khắp nơi đều có, cần gì phải vì ta mà làm vậy?”
“Không sai, thiên giới còn nhiều người mê luyến ta, bất quá…” Lâu Sâm tao nhã cười, nói: “Chỉ có đệ dùng tình sâu nhất.”
Lâm Sâm nói với phong thái đắc ý tự tin, lời nói sắc bén như con dao nhỏ từng chút đâm vào tâm người khác. Nhưng Mộ Diệp thực sự mệt mỏi rã rời tới cực điểm, mặc cho trong lòng đau đớn cũng không có khí lực chống đỡ, nhàn nhạt nói: “Bệ hạ nói rất đúng, ta có đôi khi thậm chí hận không thể ra tay giết người, nếu có thể làm được như vậy là có thể độc chiếm được người rồi.”
Lâu Sâm nghe được cười rộ lên, cất giọng ôn nhu nói: “Đã như vậy, vì sao không tiếp tục yêu ta?”
Mộ Diệp kéo kéo khoé miệng, hỏi lại: “Bệ hạ có biết không, ta phải hạ quyết tâm lớn thế nào mới có thể yêu một người khác?”
Đó như là phải xé rách tim mình thành hai nửa đau đớn đau đớn vô cùng.
Kết quả là, lại phát hiện những nỗ lực của mình đều là đem lại một hồi chê cười.
Một người phải có nghị lực rất mãnh liệt mới chống lại những đau đớn khi tình cảm mình bỏ ra lại hoang phí? Quay về với hiện thực Mộ Diệp dùng hết khí lực cũng không dám yêu lần nữa.
“Đó là do tâm đệ ngu xuẩn mới có thể mong muốn ký thác tình cảm vào một người hư vô mờ ảo, may là cái phiền phức này đã giải quyết, chỉ cần chúng ta một lần nữa bắt đầu…”
Mộ Diệp nghe nói như vậy mà mở to hai mắt.
Lâu Sâm nhẹ nhàng ôm Mộ Diệp sát vào người, ghé vào lỗ tai hắn nói rằng: “Mộ Diệp, ta cần đệ một lần nữa lại yêu ta.”
Mộ Diệp thân thể run nhè nhẹ một chút, biểu tình tuy rằng không thay đổi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâu Sâm muốn từ khuôn mặt y nhìn ra mưu đồ gì tiếp theo đó.
Lâu Sâm nhẹ nhàng xoa đầu của hắn, trên gương mặt tuấn mỹ mang vẻ tươi cười, thanh âm trầm thấp động nhân: “Chuyện quá khứ tất cả đều xoá bỏ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được hay không? Đệ tự phong nguyên thần điểm này tuy rằng tương đối vướng tay chân, nhưng ta cuối cùng có biện pháp cho đệ tỉnh lại. Chỉ cần đệ luôn ở bên cạnh ta là vẫn có thể làm sủng quyến của ta. Nếu đệ không thích ta sủng hạnh người khác, ta thậm chí sẽ không hề đụng chạm đến bọn họ.”
“A,” Mộ Diệp gật đầu, rốt cuộc minh bạch ý tứ của Lâu Sâm: “Bệ hạ muốn ta như trước đây một lòng một dạ si tình vì người, mà người thì chỉ xem ta là sủng vật nuôi dưỡng, cũng không có một chút tình yêu? Bởi vì người từ lâu đã không hiểu tình yêu là gì?”
Đôi mắt của Mộ Diệp bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng có rung động hay không Lâu Sâm cũng vô pháp biết được.
Lâu Sâm thở dài, nói: “Hà tất phải có lòng tham như vậy? Ngoại trừ tình yêu, ta có thể cho đệ tất cả những gì tốt nhất trên đời.”
Rất mực ôn nhu đối đãi, rất nhiều tình ý ngọt ngào, rất động tình nồng nhiệt hôn môi, rất nhiều thứ… Nhưng đáng sợ nhất tất cả những thứ đó lại là hư tình giả ý.
Mộ Diệp quả thực muốn cười thật to, hỏi lại: “Bệ hạ vì sao muốn ta một lần nữa yêu người?”
Lâu Sâm nhíu mày, không có lên tiếng.
Mộ Diệp liền thay y đáp: “Bởi vì chỉ có ta không biết phân biệt, nơi chốn với người đối nghịch, người trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhất định phải hàng phục ta cho bằng được.”
Không biết là có phải bị nói trúng tâm tư, Lâu Sâm sắc mặt trở nên có chút khó coi: “Mộ Diệp, không nên chọc ta tức giận.”
“Bệ hạ sinh khí tức giận, cùng ta có liên quan gì? Tới tình trạng này rồi ta còn gì phải sợ.”
Mộ Diệp tự nhiên bình thản nhìn chăm chú về phía trước, nói: “Ngày đó bệ hạ để ta một mình ở lại cấm địa, ta thực sự rất sợ. Ta sợ hội ngộ người thứ hai, người thứ ba như Diệp Ảnh, ta sợ chính là ta đối với người dư tình chưa dứt, biết rõ phía trước là vực sâu vạn trượng, mà bản thân lại vì đoạn tình cảm này làm tâm can đau nhức, cả đời thử qua một lần là đủ rồi, ta sợ nên phải phong bế nguyên thần của mình. Thế nhưng…”
Mộ Diệp chưa nói hết chuyện, đột nhiên lại chuyển sang hỏi: “Bệ hạ chưa từng có dự định thu hồi một hồn một phách sao?”
Lâu Sâm khuôn mặt khẽ biến, ngữ khí cứng ngắc nói: “…Tuyệt đối không thể làm được.”
Mộ Diệp từ lâu đã nghĩ đến đáp án này, gật đầu nói: “Ta đây không còn có gì phải sợ. Bệ hạ từ lâu đã bỏ qua cái đó, ta cần gì phải giữ lại?”
Mộ Diệp đã cố nói hết lời trong lòng, nói xong lại nhẹ nhàng giãy ra khỏi vòng tay ôm ấp của Lâu Sâm, xoay người đi nơi khác.
Cảnh trong mơ lúc trước từ lâu đã tan thành một mảnh đen kịt. Mộ Diệp tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, lẳng lặng ngồi ở bên bờ hắc ám, trên mặt biểu tình gì cũng không có.
Lâu Sâm lập tức nhìn theo Mộ Diệp lạnh lùng nói: “Ta đã muốn một thứ gì đó, thì bất chấp đạo lý ta cũng sẽ quyết tâm có được.”
“Bệ hạ xin cứ tự nhiên.” Mộ Diệp nhìn cũng không nhìn y, chỉ nói: “Cơ thể của ta ở trong cấm địa, quay về được cũng không thể động đậy, tuỳ tiện người bài bố thế nào cũng được. Ta nguyên thần bị nhốt ở chỗ này, bệ hạ pháp lực cao cường, đương nhiên cũng tuỳ vào người lăn qua lăn lại.”
Thanh âm của Mộ Diệp như được như mất, tựa hồ là cười cười, còn nói: “Về phần lòng mình… bệ hạ đã từng yêu qua.”
Chỉ là đã từng.
Bởi vì qua ngày hôm nay có thể tình ý của Lâu Sâm có thể thay đổi, điều này chính hắn cũng không biết.
Có thể Lâu Sâm cũng không hiểu được?
Dù sao đó cũng là tự Lâu Sâm vứt bỏ hắn, không phải sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook