Liệt Tâm
-
Chương 24
Hắn sợ như vậy, chỉ vì đây là nơi hắn lần đầu tiên gặp Diệp Ảnh.
Lâu Sâm sau khi suy nghĩ cẩn thận, cảm giác trong lòng càng buồn bực hơn, đưa tay kéo lấy tóc Mộ Diệp, buộc hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình, hừ lạnh nói: “Đã đến tình trạng này, đệ còn đối với Diệp Ảnh nhớ mãi không quên sao?”
“Người nào?” Mộ Diệp trong mắt đầy vẻ mê man, biểu tình trống rỗng đến đáng sợ, nói giọng khàn khàn: “Bệ hạ không phải đã nói, trên đời căn bản không có người này sao?”
Chưa từng có người yêu hắn.
Đơn giản là hắn quá mức mê luyến Lâu Sâm thôi, mới có thể tại cấm địa này cùng một hồn một phách động tình.
Diệp Ảnh, chỉ là giấc mộng do hắn tạo ra mà thôi. Nhưng ngay cả hy vọng cuối cùng này, cũng bị Lâu Sâm tự tay đánh nát.
Thích một người sao lại thống khổ như vậy.
Cho nên, hắn sẽ không bao giờ … lại động tình một lần nữa.
Mộ Diệp tuy rằng ánh mắt nhìn phía Lâu Sâm, nhưng giống như không nhìn thấy sự tồn tại của y, vẫn luôn thì thào hai chữ: “Không nên…”
Lâu Sâm lẳng lặng nhìn hắn, chưa từng gặp qua một người lộ ra biểu tình tuyệt vọng như vậy. Mà dáng vẻ như vậy, lại hết lần này tới lần khác lại chạm đến trái tim của y, làm y cảm thấy thấp thỏm nôn nóng.
Lâu Sâm cũng không biết mình trúng tà thuật gì, cúi người hôn lên môi lạnh băng của Mộ Diệp, đột nhiên hỏi: “Nói cho ta biết, tâm của đệ ở nơi nào?”
Mộ Diệp thân mình chấn động. Đến lúc này, cũng không quên đối Lâu Sâm lộ ra dáng tươi cười. Nhưng dáng tươi cười này thực sự cứng ngắc đến cực điểm, dẫn đến thanh âm cũng có chút run rẩy: “Tâm từ lâu đã cho bệ hạ.”
Ngừng một chút, cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, bệ hạ muốn một nửa còn lại sao?”
Nói xong, cúi đầu nhìn về phía ngực, mặt hơi vặn vẹo, trong ánh mắt toát ra ý cười điên cuồng. Nếu hai tay của hắn có thể cử động, lúc này sợ rằng sẽ không chút do dự đào tim của mình ra.
Lâu Sâm vốn là người lãnh khốc vô tình, cũng không khỏi cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.
Tại sao có thể như vậy?
Y cho rằng có thể chiếm được món đồ chơi yêu thích, nhưng khi tới tay rồi, lại không giống như trong tưởng tượng của y.
Thật là làm cho người ta quá thất vọng.
Cho nên, lúc này y nên buông bỏ sao?
Lâu Sâm vừa nghĩ, vừa vén tóc của Mộ Diệp, vô cùng ôn nhu ôm hắn đứng lên, từng bước đi đến thần mộc ở chính giữa cấm địa.
Biểu tình Mộ Diệp lần thứ hai bị sợ hãi thay thế, cuống quít nhắm mắt lại, kêu lên: “Bệ hạ, van cầu người dẫn ta trở về đi!”
Lâu Sâm không để ý tới lời cầu xin của hắn, chỉ mỉm cười đem người thả dưới tàng cây, lại nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt tràn ngập sợ hãi của hắn, hỏi: “Đệ rất sợ nơi này sao?”
Mộ Diệp liều mạng gật đầu.
“Tốt.”
Lâu Sâm lại cùng hắn vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lúc, cái gì cũng chưa nói liền đứng lên, quyết tuyệt xoay người rời đi.
Mộ Diệp sắc mặt đại biến.
“Bệ hạ!” Hai tay hắn không thể nhúc nhích, nhưng lại đem hết khí lực giãy dụa trên mặt đất: “Bệ hạ, ta biết sai rồi, cầu người tha ta đi, bệ hạ…”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương quanh quẩn bên tai, nhưng Lâu Sâm một mực không quay đầu lại.
Y cũng không biết vì sao phải dằn vặt Mộ Diệp như vậy, chỉ cảm thấy có như vậy, trong lòng y mới có thể thống khoái một ít.
Sau khi trở lại tẩm cung tự nhiên là hàng đêm sênh ca.
Lâu Sâm chỉ cần dùng một ánh mắt, sẽ có nhiều mỹ nhân chủ động bò lên giường y, quyến rũ, e thẹn, phóng đãng, trong trẻo lạnh lùng… Loại nào y cũng đã nếm qua, nhưng luôn cảm thấy không thích hợp.
Những thứ … này không phải là thứ y muốn.
Thân thể ấm áp mềm mại, nhan sắc rung động lòng người, đều không thể lấy lòng y.
Một buổi tối vài ngày sau, khi y đang ôm tân sủng tìm niềm vui thì tự nhiên lại nhớ đến Mộ Diệp bị y vứt bỏ tại cấm địa. Nhớ tới hai cánh tay mềm nhũn của người nọ, tiếng kêu thê lương sợ hãi, cùng với đôi mắt không bao giờ… nhìn thấy yêu hận nữa.
Trong nháy mắt, Lâu Sâm đột nhiên hiểu rõ mình muốn cái gì.
Y muốn Mộ Diệp tiếp tục thương y.
Y muốn tình cảm nồng nhiệt nhất trên đời này.
Những thứ này y đã sớm bỏ qua, đời này cũng không mong chiếm được nữa.
Y là Thiên đế cao cao tại thượng đứng đầu thiên giới, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chẳng lẽ còn không có được tâm của một hoa thần nho nhỏ sao?
Y muốn Mộ Diệp thương y, như vậy cho dù người kia đã chết y cũng có biện pháp làm hắn cải tử hồi sinh.
Lâu Sâm làm việc từ trước đến nay cẩn thận, bình tĩnh, nhưng lúc này lại có chút vội vàng, đuổi mỹ nhân thị tẩm đi, liền thi triển pháp thuật đi cấm địa.
Tuy rằng là ban đêm, gốc thần mộc ở cấm địa vẫn tản ra ánh sáng nhàn nhạt, một chút ánh sáng từ ngọn cây nhẹ nhàng bay xuống chiếu rọi hai bên dòng suối khiến nước biến thành một dải lấp lánh, phá lệ động lòng ngừơi.
Lâu Sâm không có tâm tình thưởng thức mỹ cảnh, chỉ đi thẳng đến thần mộc, liếc mắt liền trông thấy Mộ Diệp nằm dưới tàng cây…
Hắn mặc xiêm y đơn bạc mái tóc dài đen nhánh trải trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt yên lặng, có cảm giác dù là long trời lở đất, cũng không cách nào đánh thức hắn.
Lâu Sâm ghét nhất là bước vào cấm địa. hôm nay lại vì Mộ Diệp mà ở tại chỗ này lâu như vậy, nhìn thấy hắn tựa hồ hao gầy không ít tự nhiên có chút yêu thương, không khỏi chậm lại bước chân, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, đưa tay chạm vào tóc đen mềm mại.
Y cho rằng Mộ Diệp chỉ là đang ngủ.
Y một lòng đợi hắn mở mắt.
Y có trăm nghìn loại phương pháp, khiến ánh mắt đó một lần nữa tràn ngập ái tình.
Nhưng khi Lâu Sâm dùng giọng nói ôn nhu nhất gọi tên Mộ Diệp người nọ vẫn không nhúc nhích, y mới cảm thấy kinh ngạc. Một người dù ngủ sâu cỡ nào, lúc này cũng phải thanh tỉnh mới đúng, trừ phi…
Lâu Sâm mi tâm cau lại, vội vàng thăm dò hô hấp của Mộ Diệp, kết quả phát hiện hắn khí tức bình ổn, thân thể ấm áp, cũng không có chỗ nào khác thường.
Đây là có chuyện gì xảy ra?
Lâu Sâm lại đưa tay hướng đến ngực của Mộ Diệp, thuận miệng niệm ra một đạo chú ngữ.
Một lát sau, y bỗng dưng nắm chặt tay, trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin, kinh ngạc nhìn lại Mộ Diệp còn đang ngủ say.
Hắn cư nhiên… phong bế nguyên thần của mình?!
Lâu Sâm sau khi suy nghĩ cẩn thận, cảm giác trong lòng càng buồn bực hơn, đưa tay kéo lấy tóc Mộ Diệp, buộc hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình, hừ lạnh nói: “Đã đến tình trạng này, đệ còn đối với Diệp Ảnh nhớ mãi không quên sao?”
“Người nào?” Mộ Diệp trong mắt đầy vẻ mê man, biểu tình trống rỗng đến đáng sợ, nói giọng khàn khàn: “Bệ hạ không phải đã nói, trên đời căn bản không có người này sao?”
Chưa từng có người yêu hắn.
Đơn giản là hắn quá mức mê luyến Lâu Sâm thôi, mới có thể tại cấm địa này cùng một hồn một phách động tình.
Diệp Ảnh, chỉ là giấc mộng do hắn tạo ra mà thôi. Nhưng ngay cả hy vọng cuối cùng này, cũng bị Lâu Sâm tự tay đánh nát.
Thích một người sao lại thống khổ như vậy.
Cho nên, hắn sẽ không bao giờ … lại động tình một lần nữa.
Mộ Diệp tuy rằng ánh mắt nhìn phía Lâu Sâm, nhưng giống như không nhìn thấy sự tồn tại của y, vẫn luôn thì thào hai chữ: “Không nên…”
Lâu Sâm lẳng lặng nhìn hắn, chưa từng gặp qua một người lộ ra biểu tình tuyệt vọng như vậy. Mà dáng vẻ như vậy, lại hết lần này tới lần khác lại chạm đến trái tim của y, làm y cảm thấy thấp thỏm nôn nóng.
Lâu Sâm cũng không biết mình trúng tà thuật gì, cúi người hôn lên môi lạnh băng của Mộ Diệp, đột nhiên hỏi: “Nói cho ta biết, tâm của đệ ở nơi nào?”
Mộ Diệp thân mình chấn động. Đến lúc này, cũng không quên đối Lâu Sâm lộ ra dáng tươi cười. Nhưng dáng tươi cười này thực sự cứng ngắc đến cực điểm, dẫn đến thanh âm cũng có chút run rẩy: “Tâm từ lâu đã cho bệ hạ.”
Ngừng một chút, cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, bệ hạ muốn một nửa còn lại sao?”
Nói xong, cúi đầu nhìn về phía ngực, mặt hơi vặn vẹo, trong ánh mắt toát ra ý cười điên cuồng. Nếu hai tay của hắn có thể cử động, lúc này sợ rằng sẽ không chút do dự đào tim của mình ra.
Lâu Sâm vốn là người lãnh khốc vô tình, cũng không khỏi cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.
Tại sao có thể như vậy?
Y cho rằng có thể chiếm được món đồ chơi yêu thích, nhưng khi tới tay rồi, lại không giống như trong tưởng tượng của y.
Thật là làm cho người ta quá thất vọng.
Cho nên, lúc này y nên buông bỏ sao?
Lâu Sâm vừa nghĩ, vừa vén tóc của Mộ Diệp, vô cùng ôn nhu ôm hắn đứng lên, từng bước đi đến thần mộc ở chính giữa cấm địa.
Biểu tình Mộ Diệp lần thứ hai bị sợ hãi thay thế, cuống quít nhắm mắt lại, kêu lên: “Bệ hạ, van cầu người dẫn ta trở về đi!”
Lâu Sâm không để ý tới lời cầu xin của hắn, chỉ mỉm cười đem người thả dưới tàng cây, lại nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt tràn ngập sợ hãi của hắn, hỏi: “Đệ rất sợ nơi này sao?”
Mộ Diệp liều mạng gật đầu.
“Tốt.”
Lâu Sâm lại cùng hắn vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lúc, cái gì cũng chưa nói liền đứng lên, quyết tuyệt xoay người rời đi.
Mộ Diệp sắc mặt đại biến.
“Bệ hạ!” Hai tay hắn không thể nhúc nhích, nhưng lại đem hết khí lực giãy dụa trên mặt đất: “Bệ hạ, ta biết sai rồi, cầu người tha ta đi, bệ hạ…”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương quanh quẩn bên tai, nhưng Lâu Sâm một mực không quay đầu lại.
Y cũng không biết vì sao phải dằn vặt Mộ Diệp như vậy, chỉ cảm thấy có như vậy, trong lòng y mới có thể thống khoái một ít.
Sau khi trở lại tẩm cung tự nhiên là hàng đêm sênh ca.
Lâu Sâm chỉ cần dùng một ánh mắt, sẽ có nhiều mỹ nhân chủ động bò lên giường y, quyến rũ, e thẹn, phóng đãng, trong trẻo lạnh lùng… Loại nào y cũng đã nếm qua, nhưng luôn cảm thấy không thích hợp.
Những thứ … này không phải là thứ y muốn.
Thân thể ấm áp mềm mại, nhan sắc rung động lòng người, đều không thể lấy lòng y.
Một buổi tối vài ngày sau, khi y đang ôm tân sủng tìm niềm vui thì tự nhiên lại nhớ đến Mộ Diệp bị y vứt bỏ tại cấm địa. Nhớ tới hai cánh tay mềm nhũn của người nọ, tiếng kêu thê lương sợ hãi, cùng với đôi mắt không bao giờ… nhìn thấy yêu hận nữa.
Trong nháy mắt, Lâu Sâm đột nhiên hiểu rõ mình muốn cái gì.
Y muốn Mộ Diệp tiếp tục thương y.
Y muốn tình cảm nồng nhiệt nhất trên đời này.
Những thứ này y đã sớm bỏ qua, đời này cũng không mong chiếm được nữa.
Y là Thiên đế cao cao tại thượng đứng đầu thiên giới, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chẳng lẽ còn không có được tâm của một hoa thần nho nhỏ sao?
Y muốn Mộ Diệp thương y, như vậy cho dù người kia đã chết y cũng có biện pháp làm hắn cải tử hồi sinh.
Lâu Sâm làm việc từ trước đến nay cẩn thận, bình tĩnh, nhưng lúc này lại có chút vội vàng, đuổi mỹ nhân thị tẩm đi, liền thi triển pháp thuật đi cấm địa.
Tuy rằng là ban đêm, gốc thần mộc ở cấm địa vẫn tản ra ánh sáng nhàn nhạt, một chút ánh sáng từ ngọn cây nhẹ nhàng bay xuống chiếu rọi hai bên dòng suối khiến nước biến thành một dải lấp lánh, phá lệ động lòng ngừơi.
Lâu Sâm không có tâm tình thưởng thức mỹ cảnh, chỉ đi thẳng đến thần mộc, liếc mắt liền trông thấy Mộ Diệp nằm dưới tàng cây…
Hắn mặc xiêm y đơn bạc mái tóc dài đen nhánh trải trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt yên lặng, có cảm giác dù là long trời lở đất, cũng không cách nào đánh thức hắn.
Lâu Sâm ghét nhất là bước vào cấm địa. hôm nay lại vì Mộ Diệp mà ở tại chỗ này lâu như vậy, nhìn thấy hắn tựa hồ hao gầy không ít tự nhiên có chút yêu thương, không khỏi chậm lại bước chân, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, đưa tay chạm vào tóc đen mềm mại.
Y cho rằng Mộ Diệp chỉ là đang ngủ.
Y một lòng đợi hắn mở mắt.
Y có trăm nghìn loại phương pháp, khiến ánh mắt đó một lần nữa tràn ngập ái tình.
Nhưng khi Lâu Sâm dùng giọng nói ôn nhu nhất gọi tên Mộ Diệp người nọ vẫn không nhúc nhích, y mới cảm thấy kinh ngạc. Một người dù ngủ sâu cỡ nào, lúc này cũng phải thanh tỉnh mới đúng, trừ phi…
Lâu Sâm mi tâm cau lại, vội vàng thăm dò hô hấp của Mộ Diệp, kết quả phát hiện hắn khí tức bình ổn, thân thể ấm áp, cũng không có chỗ nào khác thường.
Đây là có chuyện gì xảy ra?
Lâu Sâm lại đưa tay hướng đến ngực của Mộ Diệp, thuận miệng niệm ra một đạo chú ngữ.
Một lát sau, y bỗng dưng nắm chặt tay, trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin, kinh ngạc nhìn lại Mộ Diệp còn đang ngủ say.
Hắn cư nhiên… phong bế nguyên thần của mình?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook