Liệt Hỏa Kiêu Sầu
-
Chương 130
Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Thịnh Linh Uyên thoáng sửng sốt, vô thức đè tay hắn lại, dở khóc dở cười nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Tuyên Cơ như thể được lắp chốt mở cảm ứng, cực kỳ nhạy bén, cảm nhận được một chút kháng cự từ hắn là lập tức dừng lại.
Không biết là ánh đèn hay ánh sáng của lông vũ trên cánh… hoặc là xen lẫn một tẹo ánh trăng xa xôi, chiếu lên mặt hắn, tộc huy trên trán hắn như ẩn như hiện, lập lòe một lát rồi lại tối đi, chỉ còn lại một đôi mắt khiến người ta nhìn mà cảm thấy kinh tâm động phách. Đường nét nhấp nhô để lại một ít bóng tối trên gương mặt hắn, khiến hắn tự dưng toát ra nét u buồn như ảo giác.
Sau đó, hắn lui về, nở một nụ cười điềm nhiên như không. Hắn nháy mắt với Thịnh Linh Uyên, ánh đèn trên vòng quay khổng lồ sáng lên lần nữa, buồng nhỏ lên đến điểm cao nhất hơi lắc lư, sắp sửa thong thả hạ xuống.
“Nhắc nhở ngươi yêu nghề kính nghiệp, thiên ma bệ hạ, ngươi xem ngươi hiền lành vậy, có coi được không? Chẳng dụ dỗ ta cho đàng hoàng gì cả.”
Lúc nói lời này, hắn cười đùa cợt nhả, lòng bàn tay lại bị trái tim đập như điên kích thích rướm mồ hôi trộm, gặp phải gió đêm, tức thì trở nên lạnh lẽo.
Da hắn lạnh băng, máu hắn đang cháy.
Hắn khát khao Thịnh Linh Uyên lâu lắm rồi, lâu đến độ kinh hồn táng đảm. Tựa như người lạnh cóng không dám sưởi ấm, người cực đói không dám ăn lương khô, Tuyên Cơ cũng luôn không dám phóng túng, chỉ sợ mất khống chế. Hắn nén chặt tâm sự, đảm bảo ngay cả người cộng cảm cũng không phát hiện. Hắn trúc trắc học theo những người yêu nhau bình thường, kéo Thịnh Linh Uyên chậm rãi mò mẫm trong chốn hồng trần.
Chỉ lúc này đây, Xích Uyên gần kề nguy hiểm, hắn có dự cảm mình không còn nhiều thời gian, thần trí nhất thời thất thủ, để lọt tí xíu “gan to bằng trời”.
Nhưng một chút trắc trở thôi cũng đã khiến hai mililit dũng khí hắn khó khăn lắm mới tích góp được bốc hơi bằng sạch, vì thế Tuyên Cơ định tỏ vẻ điềm nhiên như không, đùa giỡn cho qua chuyện: “Lát nữa, ta dẫn ngươi đến Cục Quản lý đất đai và Cục Dân chính, dù sao trong mơ cái gì cũng có, tốt nhất có thể thực hiện hết năm mươi điều trên danh sách của ta, cho dù ngày mai di dân đến nhà hỏa táng, ta cũng thỏa mãn rồi.”
Chỉ cần tập trung hưởng thụ ảo giác này, không nhìn lại ba ngàn năm đã qua, hắn thấy mình cũng coi như không còn tiếc nuối rồi.
Dù sao “chuyện cũ khó ngừa” mà.
Tuyên Cơ xưa nay nghĩ rất thoáng.
Cứ thế, miệng hắn nói “thỏa mãn”, lòng nghĩ “không còn tiếc nuối”, đã chuyển dời sự chú ý sang những thứ ăn ngon và chơi vui chớp nhoáng, từ thân thể đến trái tim đều vui vẻ, không lộ chút sơ hở nào.
Nhưng nơi này là ảo cảnh của thiên ma, không hề giống cộng cảm nông cạn. Sở dĩ ma vật có thể dễ dàng mê hoặc lòng người, chính là bởi vì con người một khi bị cuốn vào ảo cảnh, thần trí sẽ như vỏ trai há miệng với ma tạo ảo cảnh, chỉ cần có một chút dao động là có thể bị ma vật nhìn thấy thứ giấu sâu nhất dưới đáy lòng, kể cả những điều đã kìm nén, lắng đọng từ rất lâu, ngay cả chính đương sự cũng không phát hiện.
Không biết Thịnh Linh Uyên cảm nhận được điều gì mà tay bỗng nhiên run rẩy khó nén, khiến âm nhạc và tiếng người xung quanh như hộp băng biến điệu, chợt xa chợt gần, vòng quay vừa xoay một góc nhỏ cũng kẹt hẳn, tất cả ánh đèn xa gần đều biến mất, chỉ còn đôi cánh Tuyên Cơ chưa kịp thu về.
Thế giới trở nên yên tĩnh.
Tuyên Cơ vô tư nhìn ra bên ngoài một cái: “Bệ hạ, thì ra ngươi thật sự không thuần thục nghiệp vụ, khóa thiên ma này chất lượng kém quá…”
Lời còn chưa dứt, hắn vô tình quay đầu lại, âm thanh chợt ngừng bặt. Hắn ngẩn ngơ nhìn Thịnh Linh Uyên – mái tóc dài vốn buộc đại của Thịnh Linh Uyên được bó vào trong cổn miện, trước sau mười hai lưu[1], áo len mỏng trên người không biết là của Tuyên Cơ hay là của chính hắn không thấy đâu nữa, biến thành lễ phục đế vương dày nặng và rườm rà, trái phải ngọc bội chỉnh tề, gần như nghiêm trang.
Tiếp đó, vòng đu quay khổng lồ như chơi giỡn tan thành khói bụi. Dưới chân Tuyên Cơ trống không, hắn rơi xuống đất bằng, không biết đã bị Thịnh Linh Uyên tròng cái gì lên người, đôi cánh bị ép co về, mặc bộ quần áo nặng trình trịch.
Nhưng Tuyên Cơ không màng nhìn kỹ, hắn cảm nhận được điều gì đó, cả người gần như run rẩy.
Một luồng hương ấm đến từ cung đình cổ xưa cứ thế thốc thẳng vào mặt, “két” một tiếng, vô số cửa cung dần dần mở ra trước mặt hắn.
Đèn cung đình làm mắt hắn bị lóa không mở nổi – đây là Độ Lăng cung hắn từng quẩn quanh vô số lần.
Bàn tay đang dắt hắn của Thịnh Linh Uyên bị tay áo rộng che lấp, Tuyên Cơ bị dắt đi, đầu óc trống rỗng, lảo đảo như bán thân bất toại, đi tới tẩm cung trống trải tĩnh mịch trong trí nhớ.
Tẩm điện gần như đã được nến đỏ bao phủ, trông cơ hồ hơi huyên náo, ngay cả trên mặt Thịnh Linh Uyên cũng thêm nét hồng hào.
“Trẫm đã nói muốn tế cáo tứ phương, cưới ngươi vào cửa.” Thịnh Linh Uyên đổi thành nhã âm lâu lắm rồi không dùng. Trong tẩm điện đặt bàn thờ ở bốn góc, hắn nhẹ nhàng phất tay, hương nến trên bàn tự lập lòe cháy lên, khói nhẹ bốc lên, dường như thật sự có thể đến nơi thần thánh nào, “Ta mang ma thân nghịch thiên, bị thiên địa bất dung, chư thần tứ phương không cần đến, kính mỗi bên một nén hương, hòng tỏ tâm ý. Báo cho các ngươi, từ nay về sau, tộc trưởng đương nhiệm tộc chu tước Nam Minh chính là của ta…”
Còn chưa nói hết “lời xằng bậy”, hắn đã bị Tuyên Cơ đẩy vào trong màn sa, chuỗi bạch ngọc va chạm kêu leng keng như băng vụn, ống tay áo rộng thùng thình dày nặng trải khắp giường khắp gối.
“Quá cuồng vọng, bệ hạ… thật là quá cuồng vọng,” Tuyên Cơ cố nén âm điệu run rẩy, “không sợ bị trời phạt à?”
Thịnh Linh Uyên thở dài: “Đã bị rồi, ‘trời phạt’ này cũng nặng thật…”
Âm cuối của hắn tắt ngóm cùng ánh nến khắp điện.
Lần này, trong Độ Lăng cung không có gió sương, tuyết bay như cuốn theo tơ bông, nhưng không lạnh.
Hồng mai trải dài từ tẩm cung của bệ hạ đến trước Kiếm Lô điện, rực như sống lưng nhấp nhô khi hàng ngàn hàng vạn thần điểu đáp xuống Nam Minh cốc, làm ánh trăng nhòa đi.
Làm lu mờ màu tuyết.
Cho dù nơi này rõ ràng chỉ là ảo cảnh, đại ma đầu tạo ảo cảnh bên cạnh còn luôn đóng cameo vai “tính năng chống nghiện”, nhưng vẫn không đừng được mà đắm chìm vào đó.
Sương đen dày đặc bao lấy hắn, gột rửa một lượt từ đầu đến cuối ký ức ba ngàn năm bị đá niết bàn cạo rách te tua.
Trong thịnh thế thanh ca, tiếng pháo đinh tai nhức óc, xe ngựa chở kẻ xa quê về nhà, chốn ca múa đều đã vắng người, bốn bề xung quanh thủ hỏa nhân dạo chơi nhân gian chợt lắng xuống, một mình hắn xoa tay hâm bầu rượu quạnh hiu. Thịnh Linh Uyên trực tiếp xé ký ức kia xông vào, tự tiện chiếm nửa bình rượu đồ tô còn lại làm của riêng, cười to mà đi.
Kinh đường mộc của trà lâu vừa vang, Tuyên Cơ đang nghe say sưa, bên cạnh đột nhiên có người kéo tai hắn. Tuyên Cơ quay đầu sang, đụng phải nụ cười mỉm xấu xa của bệ hạ nhà mình. Đoán trước được ý xấu, hắn vội vàng bịt tai, nhưng không ngăn được tên khốn kia nói qua cộng cảm: “Cuối cùng thư sinh chết, tiểu thư tái giá.”
Thịnh Linh Uyên còn dọn dẹp hết lượt nơi sâu trong Xích Uyên âm u lạnh lẽo và tiêu điều, dựng một chòi hóng gió thanh nhã giữa rừng bia như bãi tha ma. Sau đó, người thanh nhã ôm bếp lò đọc sách ở trong chòi nhỏ, kẻ không thanh nhã thì cắn hạt dưa trên nóc chòi, cắn hết cả ruộng hướng dương mà đầu lưỡi không rộp, vô tình để rơi vỏ hạt dưa vào bếp lò, lửa bắn ra suýt nữa cháy tóc bệ hạ. Hắn tính chạy trốn mà không kịp, bị lùa xuống, đè nhổ trụi lông Cơ, làm một cây chổi lông Cơ nhục mất nước…
Và quan trọng nhất, mỗi lần xương chu tước vỡ, đều có người nắm chặt tay hắn, đau cùng hắn, giày vò cùng hắn, trông chừng đến tận khi hắn tỉnh dậy, lần nữa dựng lại chòi nhỏ bị đốt cháy.
Thịnh Linh Uyên còn tìm ra Thiên yêu đồ giám của Đan Ly từ đầu nguồn ký ức của Tuyên Cơ – bản vẫn chưa bị lửa Xích Uyên đốt hết lần này đến lần khác dẫn đến thiếu trang khuyết chữ, ấn đầu tên học hành dốt nát ấy, bắt học bù từng tờ những bài hắn ngủ gật hồi nhỏ.
Trong khoảnh khắc, Tuyên Cơ quả thực đã không phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là mộng ảo. Hắn mở mắt ra, thấy trên chiếc vạc đồng thau ở sâu bên trong núi Bích Tuyền kết một lớp sương xinh xắn. Hắn nhích nhẹ tay chân, chạm phải một thân thể khác, quấn lấy tay chân hắn, ngay cả linh hồn hắn cũng yếu mềm.
Tiêu Chinh bên phía con quạ sắp kêu rách họng. Ban nãy, con quạ ấy không biết mắc chứng gì mà đột nhiên cắm đầu xuống, biến thành một tiêu bản ngay tại chỗ, chọc thế nào cũng không phản ứng, khiến Chủ nhiệm Tiêu sốt ruột toát mồ hôi gáy, thiếu điều làm cấp cứu cho quạ.
Thần trí Tuyên Cơ mới sống lại một chút, cho con quạ duỗi chân: “Còn sống đây, chưa vội vào nồi… sao vậy?”
“Ngôi mộ cổ núi Bích Tuyền là do một trận động đất làm lộ ra. Lúc ấy, Cục hoài nghi động đất không phải vỏ quả đất vận động bình thường, mà là năng lượng dị thường dẫn đến, nhưng cuối cùng cũng không tra ra nguồn gốc năng lượng dị thường là gì. Người phụ trách xử lý chuyện này là nguyên Chủ nhiệm Phòng Khắc phục hậu quả… Củng Thành Công.”
Tuyên Cơ: “Ồ?”
“Lúc trước, Củng Thành Công vẫn luôn hôn mê bất tỉnh một cách lạ lùng, lại là người quan trọng dính líu đến vụ án bươm bướm kính hoa thủy nguyệt, cho nên nằm trong viện chăm sóc đặc biệt của Cục chúng ta. Bọn tôi vừa nhận được tin tức, ông ta biến mất rồi.”
“Mất một người trên giường bệnh mà các ông cũng không biết?”
“Không phải,” Tiêu Chinh nói, “Củng Thành Công luôn nằm trong trạng thái người thực vật, viện chăm sóc cũng chỉ bật camera, không ai theo dõi ông ta suốt hai mươi tư tiếng. Camera cho thấy, buổi tối trước hôm tòa nhà trụ sở chính xảy ra chuyện, ông ta còn nằm im, sau đó đột nhiên biến thành một khúc gỗ, thời gian camera biểu hiện chính là thời gian cái cây ở trụ sở chính bị sét đánh.”
“Củng Thành Công có khả năng đặc biệt gì?”
“Củng Thành Công không phải người có khả năng đặc biệt đăng ký trong danh sách, sở dĩ vào Cục Dị khống làm việc là bởi vì cha ông ta lúc còn sống chính là người trong hệ thống.” Tiêu Chinh nói, “Điều kỳ lạ là cha ông ta cũng không phải khả năng đặc biệt. Cha Củng Thành Công được tuyển vào từ thời điểm Cục Dị khống mới thành lập, là một trong những người đặt nền móng… cũng chính là thành viên Hiệp hội Hỗ trợ. Vấn đề là Hiệp hội Hỗ trợ không phải là một tiểu đoàn thể khả năng đặc biệt dân gian tụ lại sưởi ấm cho nhau à? Ông ta làm cái gì… Chờ chút, tôi nhận cuộc gọi video, người của chúng ta đến nhà Củng Thành Công rồi… Cái gì?!”
Quạ đen giũ giũ lông, bay đến trước máy tính.
Nhà Củng Thành Công là một biệt thự liền kề, nhìn thôi đã thấy rất giàu, có thể thấy mấy năm nay, ông ta vơ vét được kha khá của cải nhờ bươm bướm kính hoa thủy nguyệt. Lúc này, trong biệt thự đã người đi nhà trống, hết sức u ám.
“Trên lầu có tiếng động,” người chạy việc bên ngoài tại hiện trường hạ giọng nói với Tiêu Chinh, “bây giờ bọn em đi lên… trong nhà này có mùi máu.”
Tiêu Chinh: “Cẩn thận đấy.”
Mấy người chạy việc bên ngoài rón ra rón rén lên lầu, gắn máy đo năng lượng dị thường lên cửa. Máy đo đứng yên. Lúc này, đội chạy việc bên ngoài mới đánh mắt ra hiệu cho nhau, hệ sức mạnh dẫn đầu đặt một tay trên tay nắm cửa, chợt vặn cả cánh cửa ra, tập thể đội chạy việc bên ngoài giơ Bí Ngân lao vào.
“Cái… của khỉ gì vậy?”
Trên gác mái không có lấy một tia sáng, xà nhà và tường đều bị dây leo như rắn bò đầy, trong phòng trống vắng, chính giữa có bàn thờ, trên thờ một pho tượng người điêu khắc bằng gỗ.
Đó là một người đàn bà, nhưng không phải Mạnh Hạ luôn im hơi lặng tiếng trong ấn tượng của Tuyên Cơ.
Bà ta có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, như cười như không mà nhìn ra cửa, rõ ràng chỉ là một pho tượng gỗ, lại như thể có linh, có thể hút hồn người.
Mấy người chạy việc bên ngoài nhất thời đều đứng nghệt ở cửa, dán mắt vào bà ta.
Tuyên Cơ thoạt đầu hơi sửng sốt, bởi vì cảm thấy tượng nữ thần này có điểm nào đấy rất quen mắt. Rồi hắn nhận ra điều gì đó, chợt quay đầu lại.
“Ừm,” Thịnh Linh Uyên thở dài, “thảo nào mọi người đều nói ta chỉ giống phụ hoàng ba phần, thảo nào Trần thị chưa bao giờ chịu nhìn thẳng ta… ta đúng là không biết tránh hại tìm lợi, chọn người để mà giống.”
Đường nét gương mặt tượng nữ thần kia có sáu, bảy phần giống Thịnh Linh Uyên, thần thái khi cười càng gần như y hệt.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng thân phận của bà ta đã bày ra trước mắt: công chúa yêu tộc họa loạn triều đình năm xưa.
Mẹ ruột của Thịnh Linh Uyên.
Cùng lúc đó, núi Bích Tuyền chấn động, lại một mỏm núi trượt xuống, máy bay trực thăng của bên Phòng cháy chữa cháy và Cục Dị khống xung quanh vội vàng lui lại.
Trên máy bay trực thăng bọc hậu, có một quan sát viên bỏ ống nhòm xuống, do dự nói: “Tôi cảm thấy trên ngọn núi kia hình như có thứ gì đó.”
“Núi đã cháy thành nồi lẩu, đương nhiên là có thứ gì rồi! Lửa lớn như vậy, ông không nhìn thấy à?”
“Không, là tảng đá lộ ra bên dưới, giống như một bức tượng người…”
Xác mục và thực vật trên cả núi Bích Tuyền đều đã hóa thành tro, cát đá lấp trên bề mặt ào ào lăn xuống, để lộ lớp đá bên dưới.
Cả ngọn núi chính là một pho tượng nữ thần khổng lồ.
Không biết đá được hình thành từ chất liệu gì mà không sợ ngọn lửa tà này, trái lại càng thiêu càng sạch, chỉ có vùng ấn đường của tượng lóe đốm lửa, cũng chính là chỗ mà nửa La Thúy Thúy bay tới từ Xích Uyên lao đầu vào.
Cùng lúc đó, tại mắt trận các nơi trên đồ đằng chu tước, Phòng Khắc phục hậu quả vội vàng dùng âm vọng trấn an cảm xúc người dân. Những người chạy việc bên ngoài định thần lại cũng không nhàn rỗi, tiếp tục đánh lũ thực vật biến dị mọc ra từ cái hố mắt trận. Thực vật biến dị không có đầu óc gì, tấn công đều theo quy luật, mặc dù rất mạnh nhưng vẫn nhanh chóng bị đội chạy việc bên ngoài nắm rõ.
Bình Thiến Như vừa định thần lại, nghe thấy bên cạnh có tiếng reo hò, sau đó là một tiếng nổ lớn – đội chạy việc bên ngoài đã trừ tận gốc cây biến dị giương nanh múa vuốt kia.
Thấy cô nhìn qua, một người chạy việc bên ngoài tháo nón bảo hộ, hô lên: “Em gì ơi, thấy bọn anh ngầu không…”
Tiếng reo hò xung quanh chợt tắt ngấm, người chạy việc bên ngoài đang đắc ý nọ hơi sửng sốt, quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt các đồng nghiệp.
Dưới đáy hố sâu là từng vòng tế văn phức tạp, bao quanh một pho tượng nữ thần ma quái và mỹ lệ, không biết đã chôn dưới đất mấy ngàn năm mà không dính một tẹo bụi đất nào, đang cười với anh ta đầy ẩn ý.
[1] Cổn miện là loại mũ được hoàng đế các nước Đông Á đeo vào những dịp lễ trọng đại. Lưu là các chuỗi ngọc.
Beta: Phong Lưu Quân
Thịnh Linh Uyên thoáng sửng sốt, vô thức đè tay hắn lại, dở khóc dở cười nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Tuyên Cơ như thể được lắp chốt mở cảm ứng, cực kỳ nhạy bén, cảm nhận được một chút kháng cự từ hắn là lập tức dừng lại.
Không biết là ánh đèn hay ánh sáng của lông vũ trên cánh… hoặc là xen lẫn một tẹo ánh trăng xa xôi, chiếu lên mặt hắn, tộc huy trên trán hắn như ẩn như hiện, lập lòe một lát rồi lại tối đi, chỉ còn lại một đôi mắt khiến người ta nhìn mà cảm thấy kinh tâm động phách. Đường nét nhấp nhô để lại một ít bóng tối trên gương mặt hắn, khiến hắn tự dưng toát ra nét u buồn như ảo giác.
Sau đó, hắn lui về, nở một nụ cười điềm nhiên như không. Hắn nháy mắt với Thịnh Linh Uyên, ánh đèn trên vòng quay khổng lồ sáng lên lần nữa, buồng nhỏ lên đến điểm cao nhất hơi lắc lư, sắp sửa thong thả hạ xuống.
“Nhắc nhở ngươi yêu nghề kính nghiệp, thiên ma bệ hạ, ngươi xem ngươi hiền lành vậy, có coi được không? Chẳng dụ dỗ ta cho đàng hoàng gì cả.”
Lúc nói lời này, hắn cười đùa cợt nhả, lòng bàn tay lại bị trái tim đập như điên kích thích rướm mồ hôi trộm, gặp phải gió đêm, tức thì trở nên lạnh lẽo.
Da hắn lạnh băng, máu hắn đang cháy.
Hắn khát khao Thịnh Linh Uyên lâu lắm rồi, lâu đến độ kinh hồn táng đảm. Tựa như người lạnh cóng không dám sưởi ấm, người cực đói không dám ăn lương khô, Tuyên Cơ cũng luôn không dám phóng túng, chỉ sợ mất khống chế. Hắn nén chặt tâm sự, đảm bảo ngay cả người cộng cảm cũng không phát hiện. Hắn trúc trắc học theo những người yêu nhau bình thường, kéo Thịnh Linh Uyên chậm rãi mò mẫm trong chốn hồng trần.
Chỉ lúc này đây, Xích Uyên gần kề nguy hiểm, hắn có dự cảm mình không còn nhiều thời gian, thần trí nhất thời thất thủ, để lọt tí xíu “gan to bằng trời”.
Nhưng một chút trắc trở thôi cũng đã khiến hai mililit dũng khí hắn khó khăn lắm mới tích góp được bốc hơi bằng sạch, vì thế Tuyên Cơ định tỏ vẻ điềm nhiên như không, đùa giỡn cho qua chuyện: “Lát nữa, ta dẫn ngươi đến Cục Quản lý đất đai và Cục Dân chính, dù sao trong mơ cái gì cũng có, tốt nhất có thể thực hiện hết năm mươi điều trên danh sách của ta, cho dù ngày mai di dân đến nhà hỏa táng, ta cũng thỏa mãn rồi.”
Chỉ cần tập trung hưởng thụ ảo giác này, không nhìn lại ba ngàn năm đã qua, hắn thấy mình cũng coi như không còn tiếc nuối rồi.
Dù sao “chuyện cũ khó ngừa” mà.
Tuyên Cơ xưa nay nghĩ rất thoáng.
Cứ thế, miệng hắn nói “thỏa mãn”, lòng nghĩ “không còn tiếc nuối”, đã chuyển dời sự chú ý sang những thứ ăn ngon và chơi vui chớp nhoáng, từ thân thể đến trái tim đều vui vẻ, không lộ chút sơ hở nào.
Nhưng nơi này là ảo cảnh của thiên ma, không hề giống cộng cảm nông cạn. Sở dĩ ma vật có thể dễ dàng mê hoặc lòng người, chính là bởi vì con người một khi bị cuốn vào ảo cảnh, thần trí sẽ như vỏ trai há miệng với ma tạo ảo cảnh, chỉ cần có một chút dao động là có thể bị ma vật nhìn thấy thứ giấu sâu nhất dưới đáy lòng, kể cả những điều đã kìm nén, lắng đọng từ rất lâu, ngay cả chính đương sự cũng không phát hiện.
Không biết Thịnh Linh Uyên cảm nhận được điều gì mà tay bỗng nhiên run rẩy khó nén, khiến âm nhạc và tiếng người xung quanh như hộp băng biến điệu, chợt xa chợt gần, vòng quay vừa xoay một góc nhỏ cũng kẹt hẳn, tất cả ánh đèn xa gần đều biến mất, chỉ còn đôi cánh Tuyên Cơ chưa kịp thu về.
Thế giới trở nên yên tĩnh.
Tuyên Cơ vô tư nhìn ra bên ngoài một cái: “Bệ hạ, thì ra ngươi thật sự không thuần thục nghiệp vụ, khóa thiên ma này chất lượng kém quá…”
Lời còn chưa dứt, hắn vô tình quay đầu lại, âm thanh chợt ngừng bặt. Hắn ngẩn ngơ nhìn Thịnh Linh Uyên – mái tóc dài vốn buộc đại của Thịnh Linh Uyên được bó vào trong cổn miện, trước sau mười hai lưu[1], áo len mỏng trên người không biết là của Tuyên Cơ hay là của chính hắn không thấy đâu nữa, biến thành lễ phục đế vương dày nặng và rườm rà, trái phải ngọc bội chỉnh tề, gần như nghiêm trang.
Tiếp đó, vòng đu quay khổng lồ như chơi giỡn tan thành khói bụi. Dưới chân Tuyên Cơ trống không, hắn rơi xuống đất bằng, không biết đã bị Thịnh Linh Uyên tròng cái gì lên người, đôi cánh bị ép co về, mặc bộ quần áo nặng trình trịch.
Nhưng Tuyên Cơ không màng nhìn kỹ, hắn cảm nhận được điều gì đó, cả người gần như run rẩy.
Một luồng hương ấm đến từ cung đình cổ xưa cứ thế thốc thẳng vào mặt, “két” một tiếng, vô số cửa cung dần dần mở ra trước mặt hắn.
Đèn cung đình làm mắt hắn bị lóa không mở nổi – đây là Độ Lăng cung hắn từng quẩn quanh vô số lần.
Bàn tay đang dắt hắn của Thịnh Linh Uyên bị tay áo rộng che lấp, Tuyên Cơ bị dắt đi, đầu óc trống rỗng, lảo đảo như bán thân bất toại, đi tới tẩm cung trống trải tĩnh mịch trong trí nhớ.
Tẩm điện gần như đã được nến đỏ bao phủ, trông cơ hồ hơi huyên náo, ngay cả trên mặt Thịnh Linh Uyên cũng thêm nét hồng hào.
“Trẫm đã nói muốn tế cáo tứ phương, cưới ngươi vào cửa.” Thịnh Linh Uyên đổi thành nhã âm lâu lắm rồi không dùng. Trong tẩm điện đặt bàn thờ ở bốn góc, hắn nhẹ nhàng phất tay, hương nến trên bàn tự lập lòe cháy lên, khói nhẹ bốc lên, dường như thật sự có thể đến nơi thần thánh nào, “Ta mang ma thân nghịch thiên, bị thiên địa bất dung, chư thần tứ phương không cần đến, kính mỗi bên một nén hương, hòng tỏ tâm ý. Báo cho các ngươi, từ nay về sau, tộc trưởng đương nhiệm tộc chu tước Nam Minh chính là của ta…”
Còn chưa nói hết “lời xằng bậy”, hắn đã bị Tuyên Cơ đẩy vào trong màn sa, chuỗi bạch ngọc va chạm kêu leng keng như băng vụn, ống tay áo rộng thùng thình dày nặng trải khắp giường khắp gối.
“Quá cuồng vọng, bệ hạ… thật là quá cuồng vọng,” Tuyên Cơ cố nén âm điệu run rẩy, “không sợ bị trời phạt à?”
Thịnh Linh Uyên thở dài: “Đã bị rồi, ‘trời phạt’ này cũng nặng thật…”
Âm cuối của hắn tắt ngóm cùng ánh nến khắp điện.
Lần này, trong Độ Lăng cung không có gió sương, tuyết bay như cuốn theo tơ bông, nhưng không lạnh.
Hồng mai trải dài từ tẩm cung của bệ hạ đến trước Kiếm Lô điện, rực như sống lưng nhấp nhô khi hàng ngàn hàng vạn thần điểu đáp xuống Nam Minh cốc, làm ánh trăng nhòa đi.
Làm lu mờ màu tuyết.
Cho dù nơi này rõ ràng chỉ là ảo cảnh, đại ma đầu tạo ảo cảnh bên cạnh còn luôn đóng cameo vai “tính năng chống nghiện”, nhưng vẫn không đừng được mà đắm chìm vào đó.
Sương đen dày đặc bao lấy hắn, gột rửa một lượt từ đầu đến cuối ký ức ba ngàn năm bị đá niết bàn cạo rách te tua.
Trong thịnh thế thanh ca, tiếng pháo đinh tai nhức óc, xe ngựa chở kẻ xa quê về nhà, chốn ca múa đều đã vắng người, bốn bề xung quanh thủ hỏa nhân dạo chơi nhân gian chợt lắng xuống, một mình hắn xoa tay hâm bầu rượu quạnh hiu. Thịnh Linh Uyên trực tiếp xé ký ức kia xông vào, tự tiện chiếm nửa bình rượu đồ tô còn lại làm của riêng, cười to mà đi.
Kinh đường mộc của trà lâu vừa vang, Tuyên Cơ đang nghe say sưa, bên cạnh đột nhiên có người kéo tai hắn. Tuyên Cơ quay đầu sang, đụng phải nụ cười mỉm xấu xa của bệ hạ nhà mình. Đoán trước được ý xấu, hắn vội vàng bịt tai, nhưng không ngăn được tên khốn kia nói qua cộng cảm: “Cuối cùng thư sinh chết, tiểu thư tái giá.”
Thịnh Linh Uyên còn dọn dẹp hết lượt nơi sâu trong Xích Uyên âm u lạnh lẽo và tiêu điều, dựng một chòi hóng gió thanh nhã giữa rừng bia như bãi tha ma. Sau đó, người thanh nhã ôm bếp lò đọc sách ở trong chòi nhỏ, kẻ không thanh nhã thì cắn hạt dưa trên nóc chòi, cắn hết cả ruộng hướng dương mà đầu lưỡi không rộp, vô tình để rơi vỏ hạt dưa vào bếp lò, lửa bắn ra suýt nữa cháy tóc bệ hạ. Hắn tính chạy trốn mà không kịp, bị lùa xuống, đè nhổ trụi lông Cơ, làm một cây chổi lông Cơ nhục mất nước…
Và quan trọng nhất, mỗi lần xương chu tước vỡ, đều có người nắm chặt tay hắn, đau cùng hắn, giày vò cùng hắn, trông chừng đến tận khi hắn tỉnh dậy, lần nữa dựng lại chòi nhỏ bị đốt cháy.
Thịnh Linh Uyên còn tìm ra Thiên yêu đồ giám của Đan Ly từ đầu nguồn ký ức của Tuyên Cơ – bản vẫn chưa bị lửa Xích Uyên đốt hết lần này đến lần khác dẫn đến thiếu trang khuyết chữ, ấn đầu tên học hành dốt nát ấy, bắt học bù từng tờ những bài hắn ngủ gật hồi nhỏ.
Trong khoảnh khắc, Tuyên Cơ quả thực đã không phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là mộng ảo. Hắn mở mắt ra, thấy trên chiếc vạc đồng thau ở sâu bên trong núi Bích Tuyền kết một lớp sương xinh xắn. Hắn nhích nhẹ tay chân, chạm phải một thân thể khác, quấn lấy tay chân hắn, ngay cả linh hồn hắn cũng yếu mềm.
Tiêu Chinh bên phía con quạ sắp kêu rách họng. Ban nãy, con quạ ấy không biết mắc chứng gì mà đột nhiên cắm đầu xuống, biến thành một tiêu bản ngay tại chỗ, chọc thế nào cũng không phản ứng, khiến Chủ nhiệm Tiêu sốt ruột toát mồ hôi gáy, thiếu điều làm cấp cứu cho quạ.
Thần trí Tuyên Cơ mới sống lại một chút, cho con quạ duỗi chân: “Còn sống đây, chưa vội vào nồi… sao vậy?”
“Ngôi mộ cổ núi Bích Tuyền là do một trận động đất làm lộ ra. Lúc ấy, Cục hoài nghi động đất không phải vỏ quả đất vận động bình thường, mà là năng lượng dị thường dẫn đến, nhưng cuối cùng cũng không tra ra nguồn gốc năng lượng dị thường là gì. Người phụ trách xử lý chuyện này là nguyên Chủ nhiệm Phòng Khắc phục hậu quả… Củng Thành Công.”
Tuyên Cơ: “Ồ?”
“Lúc trước, Củng Thành Công vẫn luôn hôn mê bất tỉnh một cách lạ lùng, lại là người quan trọng dính líu đến vụ án bươm bướm kính hoa thủy nguyệt, cho nên nằm trong viện chăm sóc đặc biệt của Cục chúng ta. Bọn tôi vừa nhận được tin tức, ông ta biến mất rồi.”
“Mất một người trên giường bệnh mà các ông cũng không biết?”
“Không phải,” Tiêu Chinh nói, “Củng Thành Công luôn nằm trong trạng thái người thực vật, viện chăm sóc cũng chỉ bật camera, không ai theo dõi ông ta suốt hai mươi tư tiếng. Camera cho thấy, buổi tối trước hôm tòa nhà trụ sở chính xảy ra chuyện, ông ta còn nằm im, sau đó đột nhiên biến thành một khúc gỗ, thời gian camera biểu hiện chính là thời gian cái cây ở trụ sở chính bị sét đánh.”
“Củng Thành Công có khả năng đặc biệt gì?”
“Củng Thành Công không phải người có khả năng đặc biệt đăng ký trong danh sách, sở dĩ vào Cục Dị khống làm việc là bởi vì cha ông ta lúc còn sống chính là người trong hệ thống.” Tiêu Chinh nói, “Điều kỳ lạ là cha ông ta cũng không phải khả năng đặc biệt. Cha Củng Thành Công được tuyển vào từ thời điểm Cục Dị khống mới thành lập, là một trong những người đặt nền móng… cũng chính là thành viên Hiệp hội Hỗ trợ. Vấn đề là Hiệp hội Hỗ trợ không phải là một tiểu đoàn thể khả năng đặc biệt dân gian tụ lại sưởi ấm cho nhau à? Ông ta làm cái gì… Chờ chút, tôi nhận cuộc gọi video, người của chúng ta đến nhà Củng Thành Công rồi… Cái gì?!”
Quạ đen giũ giũ lông, bay đến trước máy tính.
Nhà Củng Thành Công là một biệt thự liền kề, nhìn thôi đã thấy rất giàu, có thể thấy mấy năm nay, ông ta vơ vét được kha khá của cải nhờ bươm bướm kính hoa thủy nguyệt. Lúc này, trong biệt thự đã người đi nhà trống, hết sức u ám.
“Trên lầu có tiếng động,” người chạy việc bên ngoài tại hiện trường hạ giọng nói với Tiêu Chinh, “bây giờ bọn em đi lên… trong nhà này có mùi máu.”
Tiêu Chinh: “Cẩn thận đấy.”
Mấy người chạy việc bên ngoài rón ra rón rén lên lầu, gắn máy đo năng lượng dị thường lên cửa. Máy đo đứng yên. Lúc này, đội chạy việc bên ngoài mới đánh mắt ra hiệu cho nhau, hệ sức mạnh dẫn đầu đặt một tay trên tay nắm cửa, chợt vặn cả cánh cửa ra, tập thể đội chạy việc bên ngoài giơ Bí Ngân lao vào.
“Cái… của khỉ gì vậy?”
Trên gác mái không có lấy một tia sáng, xà nhà và tường đều bị dây leo như rắn bò đầy, trong phòng trống vắng, chính giữa có bàn thờ, trên thờ một pho tượng người điêu khắc bằng gỗ.
Đó là một người đàn bà, nhưng không phải Mạnh Hạ luôn im hơi lặng tiếng trong ấn tượng của Tuyên Cơ.
Bà ta có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, như cười như không mà nhìn ra cửa, rõ ràng chỉ là một pho tượng gỗ, lại như thể có linh, có thể hút hồn người.
Mấy người chạy việc bên ngoài nhất thời đều đứng nghệt ở cửa, dán mắt vào bà ta.
Tuyên Cơ thoạt đầu hơi sửng sốt, bởi vì cảm thấy tượng nữ thần này có điểm nào đấy rất quen mắt. Rồi hắn nhận ra điều gì đó, chợt quay đầu lại.
“Ừm,” Thịnh Linh Uyên thở dài, “thảo nào mọi người đều nói ta chỉ giống phụ hoàng ba phần, thảo nào Trần thị chưa bao giờ chịu nhìn thẳng ta… ta đúng là không biết tránh hại tìm lợi, chọn người để mà giống.”
Đường nét gương mặt tượng nữ thần kia có sáu, bảy phần giống Thịnh Linh Uyên, thần thái khi cười càng gần như y hệt.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng thân phận của bà ta đã bày ra trước mắt: công chúa yêu tộc họa loạn triều đình năm xưa.
Mẹ ruột của Thịnh Linh Uyên.
Cùng lúc đó, núi Bích Tuyền chấn động, lại một mỏm núi trượt xuống, máy bay trực thăng của bên Phòng cháy chữa cháy và Cục Dị khống xung quanh vội vàng lui lại.
Trên máy bay trực thăng bọc hậu, có một quan sát viên bỏ ống nhòm xuống, do dự nói: “Tôi cảm thấy trên ngọn núi kia hình như có thứ gì đó.”
“Núi đã cháy thành nồi lẩu, đương nhiên là có thứ gì rồi! Lửa lớn như vậy, ông không nhìn thấy à?”
“Không, là tảng đá lộ ra bên dưới, giống như một bức tượng người…”
Xác mục và thực vật trên cả núi Bích Tuyền đều đã hóa thành tro, cát đá lấp trên bề mặt ào ào lăn xuống, để lộ lớp đá bên dưới.
Cả ngọn núi chính là một pho tượng nữ thần khổng lồ.
Không biết đá được hình thành từ chất liệu gì mà không sợ ngọn lửa tà này, trái lại càng thiêu càng sạch, chỉ có vùng ấn đường của tượng lóe đốm lửa, cũng chính là chỗ mà nửa La Thúy Thúy bay tới từ Xích Uyên lao đầu vào.
Cùng lúc đó, tại mắt trận các nơi trên đồ đằng chu tước, Phòng Khắc phục hậu quả vội vàng dùng âm vọng trấn an cảm xúc người dân. Những người chạy việc bên ngoài định thần lại cũng không nhàn rỗi, tiếp tục đánh lũ thực vật biến dị mọc ra từ cái hố mắt trận. Thực vật biến dị không có đầu óc gì, tấn công đều theo quy luật, mặc dù rất mạnh nhưng vẫn nhanh chóng bị đội chạy việc bên ngoài nắm rõ.
Bình Thiến Như vừa định thần lại, nghe thấy bên cạnh có tiếng reo hò, sau đó là một tiếng nổ lớn – đội chạy việc bên ngoài đã trừ tận gốc cây biến dị giương nanh múa vuốt kia.
Thấy cô nhìn qua, một người chạy việc bên ngoài tháo nón bảo hộ, hô lên: “Em gì ơi, thấy bọn anh ngầu không…”
Tiếng reo hò xung quanh chợt tắt ngấm, người chạy việc bên ngoài đang đắc ý nọ hơi sửng sốt, quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt các đồng nghiệp.
Dưới đáy hố sâu là từng vòng tế văn phức tạp, bao quanh một pho tượng nữ thần ma quái và mỹ lệ, không biết đã chôn dưới đất mấy ngàn năm mà không dính một tẹo bụi đất nào, đang cười với anh ta đầy ẩn ý.
[1] Cổn miện là loại mũ được hoàng đế các nước Đông Á đeo vào những dịp lễ trọng đại. Lưu là các chuỗi ngọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook