Liệt Hỏa Kiêu Sầu
-
Chương 105
Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Trong công viên sinh thái có một club, Tiêu Chinh đã gọi điện thoại bảo người ta dọn dẹp trước, trang hoàng rất ra gì, vẫn chưa có ai đến, vừa hay có thể “tiếp giá”.
Mặt hướng nam là cửa sổ sát đất lớn hình vòm, chính giữa có quầy bar, kiểu nửa mở. Bên ngoài, một vòng sofa nhỏ bọc vải quây thành một góc cà phê, mềm mại đến khó tin.
Đội chạy việc bên ngoài ăn đói mặc rét, chạy ngược chạy xuôi một đêm, thân thể mệt, tim càng mệt hơn. Lúc này, ai nấy đều đưa ánh mắt trông chờ nhìn đám sofa tràn ngập phong cách xa xỉ của giai cấp tư sản, chỉ muốn quãng đời còn lại tê liệt luôn ở trên đó. Thậm chí vài đồng chí nào đó trên mông có “nam châm” – ví dụ như Vương Trạch, nhìn thấy sofa chỉ muốn ngồi khoanh chân trên đó luôn, kết quả vừa mới co chân, quay đầu lại phát hiện mọi người đều đang đứng câu nệ.
Thịnh Linh Uyên im lặng khoanh tay đứng cạnh cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn mấy gốc hồng mai nở như máu ngoài cửa sổ. Hắn không ngồi xuống, mọi người ai cũng không ngồi thoải mái được, từ Cục trưởng Hoàng đã lớn tuổi đến Yên Thu Sơn cần chống gậy, toàn bộ đành phải đứng thẳng đờ ở bên cạnh.
Thế là Vương Trạch vặn thắt lưng, lại đứng dậy, vờ như vừa rồi mình chỉ là đang squat[1].
“Ờm…” Cục trưởng Hoàng thấy nhất thời không ai mở miệng, đành phải lên tiếng phá tan sự im lặng, “Vậy để tôi nói vài câu trước nhé. Tôi không phải khả năng đặc biệt, mọi người đều biết. Do tính chất công việc đặc thù, người phụ trách nhiệm kế tiếp của Cục chúng ta đều do nhiệm trước chỉ định. Nhưng đến cựu Cục trưởng Hướng, trước khi về hưu, ông ấy lại gửi một bản báo cáo lên trên, đề xuất muốn tìm một người bình thường đến kế nhiệm. Thứ nhất, công tác quản lý hành chính hằng ngày là cung cấp sự hỗ trợ cho mọi người, cũng không cần khả năng đặc biệt gì… Kế đến, chính là Cục Dị khống thành lập đã mấy chục năm, cựu Cục trưởng lo người mang khả năng đặc biệt làm việc thời gian dài trong Cục, sẽ có sự ngăn cách với người thường, cho nên hi vọng tăng thêm tỷ lệ người thường trong Cục. Tôi trước kia từng phụ trách một số công việc bàn giao có liên quan với Cục Dị khống, thế nên bị phái tới gánh trách vác nhiệm này, vốn là miễn cưỡng.”
Ông nói, lại hơi cười khổ: “Giờ thì hay rồi, Cục Dị khống mấy chục năm đều yên ổn, mà vừa đến tay tôi, ngay cả tòa nhà làm việc cũng sập… tôi cũng không biết phải ăn nói thế nào.”
“Thời nào mệnh nấy, trước sau ba ngàn năm, đánh trống chuyền hoa, vừa hay vào tay ngài, không liên quan đến chuyện ngài có phải ‘khả năng đặc biệt’ hay không.” Tuyên Cơ khoát tay, thấy Thịnh Linh Uyên không hề có vẻ muốn lên tiếng, đành phải mở miệng, “Mọi người đều mệt mỏi rồi nhỉ? Đừng đứng nữa, ngồi đi.”
Cục trưởng Hoàng nói: “Trước khi về hưu, ông Hướng đã nói với tôi về cậu, nói quan hệ giữa cậu với Cục Dị khống luôn không tệ, từng giúp chúng tôi không ít việc, chỉ có điều thân phận và lai lịch vẫn là điều bí ẩn. Trên nguyên tắc, lý lịch nhân viên trong biên chế của chúng tôi phải rõ ràng, minh bạch, tôi vốn tưởng rằng cậu là con cháu nhà thế giao nào của ông ấy, thân thế không bình thường, nên không tiện nói cho người thường tôi biết, không ngờ lại là không bình thường kiểu như vậy. Có thể thỉnh giáo một chút, cậu rốt cuộc có lai lịch gì không?”
“Tôi là…” Tuyên Cơ nhất thời lại á khẩu.
Hắn rốt cuộc được coi là gì? Đây là một mớ bòng bong, nếu nói mình là “chu tước”, cứ cảm thấy danh bất chính, ngôn bất thuận, như thể dày mặt nhận bà con lung tung vậy.
Hắn khi làm chim là thai chết, biến thành kiếm linh lại bị hủy thân kiếm. Say rượu một hồi, nhân gian đã ngàn năm, hắn tỉnh quên quên tỉnh, như lọt vào sương mù, không chỗ nương tựa.
Chỉ có cành cây lạnh lẽo mang tên Thịnh Linh Uyên có thể cho hắn chỗ đặt chân, bên trên còn kết đầy sương lâu năm.
“Hỏi khó ghê.” Tuyên Cơ lẩm bẩm một tiếng, châm một điếu thuốc. Hắn chống hai khuỷu tay trên đầu gối, thất thần nhìn bóng lưng Thịnh Linh Uyên một lúc, “Tôi là thủ hỏa nhân của Xích Uyên, các vị chọn trọng điểm mà hỏi đi, tôi không chuẩn bị PPT, không nói theo hệ thống được.”
Cục trưởng Hoàng suy nghĩ một chút: “Thế tôi hỏi từ việc cấp bách trước, Xích Uyên mà cựu Cục trưởng nói trước khi chết, tình hình bây giờ ra sao?”
“Xích Uyên là di tích, là chiến trường cổ, cũng là núi lửa ngủ say,” Tiêu Chinh xen vào hỏi, “‘châm lửa Xích Uyên’ mà bọn tên mù luôn nói chính là chỉ núi lửa phun trào à?”
“Lửa trong Xích Uyên không phải lửa bình thường,” Tuyên Cơ trả lời, “thời cổ cho rằng địa hỏa Xích Uyên là ‘nguồn của ma khí’, các vị có thể hiểu thành một… nguồn năng lượng dị thường.”
Vương Trạch: “Theo kinh nghiệm cày phim nhiều năm của tôi, tôi cảm thấy đây không phải là nguồn gì tốt lành.”
Cục trưởng Hoàng hỏi: “Sẽ có ảnh hưởng gì với con người?”
“Không ảnh hưởng gì với người thường,” Tuyên Cơ nói, “người phàm từ khi sinh ra đã tự thành một thể, thất khiếu không thông, không nhạy với cả linh khí lẫn ma khí. Nhưng những người có huyết thống chủng tộc khác sẽ bị ảnh hưởng, tỷ lệ khả năng đặc biệt thức tỉnh sẽ tăng lên một con số chưa từng có, năng lực sẽ được tăng cường với mức độ bất đồng, nhưng cũng sẽ vì vậy mà trở nên tham lam hiếu chiến.”
Nói đến đây hắn dừng một chút, rốt cuộc đã tìm được chủ đề: “Năm xưa, Xích Uyên còn được gọi là ‘Nam Minh cốc’, là nơi tộc chu tước sinh sống. Tương truyền, chu tước ra đời cùng Nam Minh cốc, trời ban thần mệnh trông coi Xích Uyên, là thần điểu được nhân tộc và yêu tộc thờ cúng. Cho đến khi người khởi xướng Hỗn chiến Cửu Châu ứng kiếp xuất hiện…”
Tuy rằng Thịnh Linh Uyên quay lưng về phía mọi người, nhưng qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, hắn có thể nhìn thấy Tuyên Cơ.
Cái gọi là “sofa” thời đại này có lẽ không hợp để ngồi ngay ngắn lắm, đều rất thấp, Tuyên Cơ ngồi bên trên, hai chân như không có chỗ gập, phải co lại. Thịnh Linh Uyên cảm nhận được hắn vẫn luôn nhìn mình, nhưng không quay đầu lại.
Lửa giận đã đốt cháy ngũ tạng hắn, bây giờ hết nhiên liệu rồi, chỉ còn một đống tro tàn lạnh lẽo như hóc xương trong họng.
Trước đây, hắn sợ nhất đôi cánh cháy rực kia, bây giờ sợ nhất là đôi mắt nghiệp chướng kia.
Tuyên Cơ lược bớt yêu hận tình thù trong đó, chọn trọng điểm, nói đại khái về Hỗn chiến Cửu Châu và nguyên lý của Xích Uyên, súc tích và mộc mạc.
Thịnh Linh Uyên nghe một nửa, lại bất giác thất thần.
Tiểu kiếm linh lắm lời ồn ào, từ nhỏ đã huyên thuyên. Đành chịu thôi, lưỡi chim mà – khoe khoang lông vũ và miệng lưỡi có lẽ là thiên tính của tộc chim, bất kể nói chuyện gì, hắn đều phải thêm mắm thêm muối, tự mình cải biên một phen.
Khi hắn còn nhỏ, đế sư truyền đạo thụ nghiệp, dạy sách và lễ, cũng giảng kinh sử.
Mới đầu không giảng được những thứ quá thâm sâu, Đan Ly bèn soạn các nhân vật cổ kim thành câu chuyện thông tục dễ hiểu. Không thể nghe vui đã đành, hôm trước kể, hôm sau còn bắt hắn thuật lại, rồi tự mình tổng kết ra đạo lý. Thứ nhất là để huấn luyện khả năng tổng kết cuộc nói chuyện, thứ hai là âm thầm truyền thụ cho hắn “đạo làm vua”.
Lúc học tập nghiêm chỉnh, tiểu kiếm linh nghe chưa hết ba câu đã có thể ngủ như gà nướng, chỉ khâu kể chuyện hắn mới có mặt, nghe xong còn không yên tĩnh, ngày hôm sau khi Đan Ly kiểm tra luôn không nhịn được nhảy lên nhảy xuống trong thức hải, ngóng trông hắn quên để xen miệng vào. Tiếc rằng Thịnh Linh Uyên nghe một lần là nhớ, kiếm linh không có đường phát huy, cô quạnh đành phải cho trí tưởng tượng bay cao bay xa, tự mình soạn ra một bộ dã sử.
Bên tai Thịnh Linh Uyên là bài giảng đế vương khanh tướng, trong đầu thì một đống tài tử giai nhân chẳng ra sao, thường xuyên bị hắn dắt lệch đi, tự dưng thêm rất nhiều ấn tượng sai lầm, về sau bản thân có thể tự đọc sách rồi mới dần dần sửa lại.
Đến khi thiên ma kiếm ra khỏi vỏ, kiếm linh có thể đi dạo khắp nơi thì càng khủng khiếp hơn, một nửa lời đồn bệ hạ từng nghe trong đời là do hắn bịa ra, sản lượng cao như giống gì đó.
Thịnh Linh Uyên chưa từng nghe Tuyên Cơ nói chuyện bằng phương thức nặng nề kiểu này bao giờ, tựa như mỗi một chữ đều phải mài một nhát trong lòng, hắn kiệm lời như vàng.
Lượng thông tin từ lịch sử thất truyền quá lớn, mọi người nghe xong, nhất thời đều hơi khó tiêu hóa.
Một lúc lâu sau, Tiêu Chinh mới trầy trật điều động thần kinh não, hỏi: “Vậy ý của ông là, trong cây khô bên dưới dây leo của tòa nhà Tổng cục, phong ấn thai chết… chấp niệm của đám ảnh nhân yêu vương chưa chào đời. Cây và dây leo bởi vì quanh năm được con người tế bái, nên có ‘linh’ giống như tượng thần chu tước trước kia. Khái niệm ‘linh’ này là gì? Tất cả tượng thần đều sẽ có linh à? Tại sao tượng trong từ đường Ngọc bà bà trấn Thanh Bình không có?”
“Chu tước là vật chí linh, trời đất sinh ra, canh giữ Xích Uyên, nhiều thế hệ được thờ cúng, bị đồng tộc phản bội mà diệt tộc, là tượng đọa thần; yêu vương nghịch thiên đồ thần, nuốt hết vạn vật, là thế kiếp, sau khi chết, ảnh nô chính là chấp niệm sống của lão, là khởi nguồn của quần ma.” Thịnh Linh Uyên thản nhiên nói, “Chí hung hoặc chí linh, được cơ duyên thiên địa mới có thể sinh ra thần trí, những tượng đất tượng đá khác có là gì.”
“Nói cách khác, tư chất của bản thân tượng thần là cơ sở, ‘tôn thờ’ là chất dinh dưỡng, sau đó còn cần một âm trầm tế, để hắn triệt để ‘sống’ dậy.” Tiêu Chinh nói, “Thế… người do bóng trắng ngưng kết thành, chạy ra từ trong cây lúc ấy là…”
Tuyên Cơ: “Đúng, bộ dạng của yêu vương chính là như vậy.”
Vương Trạch: “Âm trầm tế lấy ba đại ma đầu làm tế phẩm, chẳng khác nào hắn đã nuốt năng lượng của ba nhân ma. Vậy ban nãy, nếu các ông bắn nổ hắn thì sẽ thế nào?”
Thịnh Linh Uyên: “Trẫm giết Đan Ly, là dùng phong ma đinh đóng đinh thất khiếu, sau đó ngâm ông ta mấy năm trong Đoạt Hồn trận và Ao Máu, đồng thời đốt tất cả tượng thần và tượng người của chu tước trên đời, nghiêm lệnh cấm dân gian thờ cúng tượng thần, mất khoảng vài năm mới làm cạn kiệt tượng thần. Ngươi nghĩ hắn dễ giết như vậy?”
“Loại linh này rất khó đánh chết bằng phương pháp vật lý.” Tuyên Cơ thở dài, nói, “Hơn nữa, hắn thông qua âm trầm tế nuốt năng lượng của ba nhân ma, giống một quả bong bóng, bắn nổ hắn, hơi xì vào đâu? Một khi chảy vào Xích Uyên, châm nổ Xích Uyên, ông nghĩ sẽ thế nào?”
Trương Chiêu vỗ vỗ ngực: “May mà rút đại chiêu kịp thời…”
“May cái gì?” Vương Trạch giơ tay vỗ gáy hắn, “Tên ấy lúc bị nhốt trong cây đã tổ chức một tà giáo tín ngưỡng ‘figure’[2] dở ngô dở khoai, bây giờ sống rồi, anh thấy có khi hắn sẽ thành thần bán hàng đa cấp mất. Thứ như vậy lang thang ở bên ngoài, có để người ta sống nữa không?”
“Vậy… vậy phải làm thế nào?” Trương Chiêu hoang mang nói, “Có thể tham khảo Biện pháp hồi xưa không?”
“Tham khảo thế nào?” Tuyên Cơ nâng mí mắt lên, “Cấm truyền bá tranh dở ngô dở khoai? Dẹp đi, bây giờ làm gì có khả năng cưỡng chế chấp hành, động một chút là tru cửu tộc như năm ấy, các vị ngay cả phim sex truyền bá trong dân cũng chẳng quản được.”
Mọi người nhất thời yên lặng, Tiêu Chinh và Vương Trạch liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn Tuyên Cơ.
Vương Trạch nói: “Khoan đã, tôi còn một vấn đề. Câu nói cuối cùng của cựu Cục trưởng… không phải, dây leo nhập trên người cựu Cục trưởng, ‘không còn khúc xương chu tước thứ ba mươi bảy’, là có ý gì? Trước đây còn có ba mươi sáu khúc à?”
Tuyên Cơ: “Là tôi…”
“Là xương chu tước năm xưa trẫm dùng để phong ấn Xích Uyên đã hết.” Thịnh Linh Uyên ngắt ngang lời hắn, phẩy tay áo một cái, “Không sao, ái khanh canh giữ Xích Uyên thay trẫm, ba ngàn năm vất vả công cao, có thể lui xuống rồi, trẫm trấn được Xích Uyên một lần thì có thể trấn nó lần thứ hai.”
“Ta là hậu duệ chu tước, cùng lắm thì vùi xương ở đó,” Tuyên Cơ không thể nhịn được, lên giọng, “không phải canh giữ thay ngươi…”
Hắn còn chưa dứt lời, một luồng khí đen bất chợt bay ra, Tuyên Cơ nhất thời không đề phòng, bị khí đen ấy bịt miệng.
“Tiểu thiên linh chưa ra đời mà thôi, ngươi thì hậu duệ gì chứ? Ý kiến nhiều thật.” Thịnh Linh Uyên nói không mặn không nhạt. Hắn không để ý tới Tuyên Cơ nữa, quay đầu lại, lịch sự gật đầu một cái với Cục trưởng Hoàng, “Quản giáo không nghiêm, để mọi người chê cười. Làm phiền triệu tập hậu nhân các tộc giúp trẫm, các ngươi nên…”
Vương Trạch bỗng hét lạc cả giọng, nhảy bật dậy khỏi sofa: “Á đù, người anh em, đang ở trong nhà đấy! Bình tĩnh!”
Trên người Tuyên Cơ đột nhiên bùng lên ánh lửa, tộc huy trên trán đỏ tươi. Đội chạy việc bên ngoài ở xung quanh đều nhảy lên né tránh đốm lửa bắn tóe.
Vương Trạch xem như đã biết thế nào là “cổng thành bốc cháy, cá chậu vạ lây” rồi.
Khí đen bịt miệng Tuyên Cơ bị ly hỏa bao lấy, hắn nhìn chằm chằm Thịnh Linh Uyên, “xé” khí đen kia xuống, nhai từng chút một.
[1] Động tác ngồi xổm – đứng lên trong thể hình.
[2] Mô hình mô phỏng lại các nhân vật trong truyện tranh, hoạt hình, phim ảnh, trò chơi… Ở đoạn này ám chỉ việc tôn thờ tượng thần, nói chính xác là hình ảnh “thần thú” yêu vương, từng được nhắc đến ở chương 98.
Beta: Phong Lưu Quân
Trong công viên sinh thái có một club, Tiêu Chinh đã gọi điện thoại bảo người ta dọn dẹp trước, trang hoàng rất ra gì, vẫn chưa có ai đến, vừa hay có thể “tiếp giá”.
Mặt hướng nam là cửa sổ sát đất lớn hình vòm, chính giữa có quầy bar, kiểu nửa mở. Bên ngoài, một vòng sofa nhỏ bọc vải quây thành một góc cà phê, mềm mại đến khó tin.
Đội chạy việc bên ngoài ăn đói mặc rét, chạy ngược chạy xuôi một đêm, thân thể mệt, tim càng mệt hơn. Lúc này, ai nấy đều đưa ánh mắt trông chờ nhìn đám sofa tràn ngập phong cách xa xỉ của giai cấp tư sản, chỉ muốn quãng đời còn lại tê liệt luôn ở trên đó. Thậm chí vài đồng chí nào đó trên mông có “nam châm” – ví dụ như Vương Trạch, nhìn thấy sofa chỉ muốn ngồi khoanh chân trên đó luôn, kết quả vừa mới co chân, quay đầu lại phát hiện mọi người đều đang đứng câu nệ.
Thịnh Linh Uyên im lặng khoanh tay đứng cạnh cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn mấy gốc hồng mai nở như máu ngoài cửa sổ. Hắn không ngồi xuống, mọi người ai cũng không ngồi thoải mái được, từ Cục trưởng Hoàng đã lớn tuổi đến Yên Thu Sơn cần chống gậy, toàn bộ đành phải đứng thẳng đờ ở bên cạnh.
Thế là Vương Trạch vặn thắt lưng, lại đứng dậy, vờ như vừa rồi mình chỉ là đang squat[1].
“Ờm…” Cục trưởng Hoàng thấy nhất thời không ai mở miệng, đành phải lên tiếng phá tan sự im lặng, “Vậy để tôi nói vài câu trước nhé. Tôi không phải khả năng đặc biệt, mọi người đều biết. Do tính chất công việc đặc thù, người phụ trách nhiệm kế tiếp của Cục chúng ta đều do nhiệm trước chỉ định. Nhưng đến cựu Cục trưởng Hướng, trước khi về hưu, ông ấy lại gửi một bản báo cáo lên trên, đề xuất muốn tìm một người bình thường đến kế nhiệm. Thứ nhất, công tác quản lý hành chính hằng ngày là cung cấp sự hỗ trợ cho mọi người, cũng không cần khả năng đặc biệt gì… Kế đến, chính là Cục Dị khống thành lập đã mấy chục năm, cựu Cục trưởng lo người mang khả năng đặc biệt làm việc thời gian dài trong Cục, sẽ có sự ngăn cách với người thường, cho nên hi vọng tăng thêm tỷ lệ người thường trong Cục. Tôi trước kia từng phụ trách một số công việc bàn giao có liên quan với Cục Dị khống, thế nên bị phái tới gánh trách vác nhiệm này, vốn là miễn cưỡng.”
Ông nói, lại hơi cười khổ: “Giờ thì hay rồi, Cục Dị khống mấy chục năm đều yên ổn, mà vừa đến tay tôi, ngay cả tòa nhà làm việc cũng sập… tôi cũng không biết phải ăn nói thế nào.”
“Thời nào mệnh nấy, trước sau ba ngàn năm, đánh trống chuyền hoa, vừa hay vào tay ngài, không liên quan đến chuyện ngài có phải ‘khả năng đặc biệt’ hay không.” Tuyên Cơ khoát tay, thấy Thịnh Linh Uyên không hề có vẻ muốn lên tiếng, đành phải mở miệng, “Mọi người đều mệt mỏi rồi nhỉ? Đừng đứng nữa, ngồi đi.”
Cục trưởng Hoàng nói: “Trước khi về hưu, ông Hướng đã nói với tôi về cậu, nói quan hệ giữa cậu với Cục Dị khống luôn không tệ, từng giúp chúng tôi không ít việc, chỉ có điều thân phận và lai lịch vẫn là điều bí ẩn. Trên nguyên tắc, lý lịch nhân viên trong biên chế của chúng tôi phải rõ ràng, minh bạch, tôi vốn tưởng rằng cậu là con cháu nhà thế giao nào của ông ấy, thân thế không bình thường, nên không tiện nói cho người thường tôi biết, không ngờ lại là không bình thường kiểu như vậy. Có thể thỉnh giáo một chút, cậu rốt cuộc có lai lịch gì không?”
“Tôi là…” Tuyên Cơ nhất thời lại á khẩu.
Hắn rốt cuộc được coi là gì? Đây là một mớ bòng bong, nếu nói mình là “chu tước”, cứ cảm thấy danh bất chính, ngôn bất thuận, như thể dày mặt nhận bà con lung tung vậy.
Hắn khi làm chim là thai chết, biến thành kiếm linh lại bị hủy thân kiếm. Say rượu một hồi, nhân gian đã ngàn năm, hắn tỉnh quên quên tỉnh, như lọt vào sương mù, không chỗ nương tựa.
Chỉ có cành cây lạnh lẽo mang tên Thịnh Linh Uyên có thể cho hắn chỗ đặt chân, bên trên còn kết đầy sương lâu năm.
“Hỏi khó ghê.” Tuyên Cơ lẩm bẩm một tiếng, châm một điếu thuốc. Hắn chống hai khuỷu tay trên đầu gối, thất thần nhìn bóng lưng Thịnh Linh Uyên một lúc, “Tôi là thủ hỏa nhân của Xích Uyên, các vị chọn trọng điểm mà hỏi đi, tôi không chuẩn bị PPT, không nói theo hệ thống được.”
Cục trưởng Hoàng suy nghĩ một chút: “Thế tôi hỏi từ việc cấp bách trước, Xích Uyên mà cựu Cục trưởng nói trước khi chết, tình hình bây giờ ra sao?”
“Xích Uyên là di tích, là chiến trường cổ, cũng là núi lửa ngủ say,” Tiêu Chinh xen vào hỏi, “‘châm lửa Xích Uyên’ mà bọn tên mù luôn nói chính là chỉ núi lửa phun trào à?”
“Lửa trong Xích Uyên không phải lửa bình thường,” Tuyên Cơ trả lời, “thời cổ cho rằng địa hỏa Xích Uyên là ‘nguồn của ma khí’, các vị có thể hiểu thành một… nguồn năng lượng dị thường.”
Vương Trạch: “Theo kinh nghiệm cày phim nhiều năm của tôi, tôi cảm thấy đây không phải là nguồn gì tốt lành.”
Cục trưởng Hoàng hỏi: “Sẽ có ảnh hưởng gì với con người?”
“Không ảnh hưởng gì với người thường,” Tuyên Cơ nói, “người phàm từ khi sinh ra đã tự thành một thể, thất khiếu không thông, không nhạy với cả linh khí lẫn ma khí. Nhưng những người có huyết thống chủng tộc khác sẽ bị ảnh hưởng, tỷ lệ khả năng đặc biệt thức tỉnh sẽ tăng lên một con số chưa từng có, năng lực sẽ được tăng cường với mức độ bất đồng, nhưng cũng sẽ vì vậy mà trở nên tham lam hiếu chiến.”
Nói đến đây hắn dừng một chút, rốt cuộc đã tìm được chủ đề: “Năm xưa, Xích Uyên còn được gọi là ‘Nam Minh cốc’, là nơi tộc chu tước sinh sống. Tương truyền, chu tước ra đời cùng Nam Minh cốc, trời ban thần mệnh trông coi Xích Uyên, là thần điểu được nhân tộc và yêu tộc thờ cúng. Cho đến khi người khởi xướng Hỗn chiến Cửu Châu ứng kiếp xuất hiện…”
Tuy rằng Thịnh Linh Uyên quay lưng về phía mọi người, nhưng qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, hắn có thể nhìn thấy Tuyên Cơ.
Cái gọi là “sofa” thời đại này có lẽ không hợp để ngồi ngay ngắn lắm, đều rất thấp, Tuyên Cơ ngồi bên trên, hai chân như không có chỗ gập, phải co lại. Thịnh Linh Uyên cảm nhận được hắn vẫn luôn nhìn mình, nhưng không quay đầu lại.
Lửa giận đã đốt cháy ngũ tạng hắn, bây giờ hết nhiên liệu rồi, chỉ còn một đống tro tàn lạnh lẽo như hóc xương trong họng.
Trước đây, hắn sợ nhất đôi cánh cháy rực kia, bây giờ sợ nhất là đôi mắt nghiệp chướng kia.
Tuyên Cơ lược bớt yêu hận tình thù trong đó, chọn trọng điểm, nói đại khái về Hỗn chiến Cửu Châu và nguyên lý của Xích Uyên, súc tích và mộc mạc.
Thịnh Linh Uyên nghe một nửa, lại bất giác thất thần.
Tiểu kiếm linh lắm lời ồn ào, từ nhỏ đã huyên thuyên. Đành chịu thôi, lưỡi chim mà – khoe khoang lông vũ và miệng lưỡi có lẽ là thiên tính của tộc chim, bất kể nói chuyện gì, hắn đều phải thêm mắm thêm muối, tự mình cải biên một phen.
Khi hắn còn nhỏ, đế sư truyền đạo thụ nghiệp, dạy sách và lễ, cũng giảng kinh sử.
Mới đầu không giảng được những thứ quá thâm sâu, Đan Ly bèn soạn các nhân vật cổ kim thành câu chuyện thông tục dễ hiểu. Không thể nghe vui đã đành, hôm trước kể, hôm sau còn bắt hắn thuật lại, rồi tự mình tổng kết ra đạo lý. Thứ nhất là để huấn luyện khả năng tổng kết cuộc nói chuyện, thứ hai là âm thầm truyền thụ cho hắn “đạo làm vua”.
Lúc học tập nghiêm chỉnh, tiểu kiếm linh nghe chưa hết ba câu đã có thể ngủ như gà nướng, chỉ khâu kể chuyện hắn mới có mặt, nghe xong còn không yên tĩnh, ngày hôm sau khi Đan Ly kiểm tra luôn không nhịn được nhảy lên nhảy xuống trong thức hải, ngóng trông hắn quên để xen miệng vào. Tiếc rằng Thịnh Linh Uyên nghe một lần là nhớ, kiếm linh không có đường phát huy, cô quạnh đành phải cho trí tưởng tượng bay cao bay xa, tự mình soạn ra một bộ dã sử.
Bên tai Thịnh Linh Uyên là bài giảng đế vương khanh tướng, trong đầu thì một đống tài tử giai nhân chẳng ra sao, thường xuyên bị hắn dắt lệch đi, tự dưng thêm rất nhiều ấn tượng sai lầm, về sau bản thân có thể tự đọc sách rồi mới dần dần sửa lại.
Đến khi thiên ma kiếm ra khỏi vỏ, kiếm linh có thể đi dạo khắp nơi thì càng khủng khiếp hơn, một nửa lời đồn bệ hạ từng nghe trong đời là do hắn bịa ra, sản lượng cao như giống gì đó.
Thịnh Linh Uyên chưa từng nghe Tuyên Cơ nói chuyện bằng phương thức nặng nề kiểu này bao giờ, tựa như mỗi một chữ đều phải mài một nhát trong lòng, hắn kiệm lời như vàng.
Lượng thông tin từ lịch sử thất truyền quá lớn, mọi người nghe xong, nhất thời đều hơi khó tiêu hóa.
Một lúc lâu sau, Tiêu Chinh mới trầy trật điều động thần kinh não, hỏi: “Vậy ý của ông là, trong cây khô bên dưới dây leo của tòa nhà Tổng cục, phong ấn thai chết… chấp niệm của đám ảnh nhân yêu vương chưa chào đời. Cây và dây leo bởi vì quanh năm được con người tế bái, nên có ‘linh’ giống như tượng thần chu tước trước kia. Khái niệm ‘linh’ này là gì? Tất cả tượng thần đều sẽ có linh à? Tại sao tượng trong từ đường Ngọc bà bà trấn Thanh Bình không có?”
“Chu tước là vật chí linh, trời đất sinh ra, canh giữ Xích Uyên, nhiều thế hệ được thờ cúng, bị đồng tộc phản bội mà diệt tộc, là tượng đọa thần; yêu vương nghịch thiên đồ thần, nuốt hết vạn vật, là thế kiếp, sau khi chết, ảnh nô chính là chấp niệm sống của lão, là khởi nguồn của quần ma.” Thịnh Linh Uyên thản nhiên nói, “Chí hung hoặc chí linh, được cơ duyên thiên địa mới có thể sinh ra thần trí, những tượng đất tượng đá khác có là gì.”
“Nói cách khác, tư chất của bản thân tượng thần là cơ sở, ‘tôn thờ’ là chất dinh dưỡng, sau đó còn cần một âm trầm tế, để hắn triệt để ‘sống’ dậy.” Tiêu Chinh nói, “Thế… người do bóng trắng ngưng kết thành, chạy ra từ trong cây lúc ấy là…”
Tuyên Cơ: “Đúng, bộ dạng của yêu vương chính là như vậy.”
Vương Trạch: “Âm trầm tế lấy ba đại ma đầu làm tế phẩm, chẳng khác nào hắn đã nuốt năng lượng của ba nhân ma. Vậy ban nãy, nếu các ông bắn nổ hắn thì sẽ thế nào?”
Thịnh Linh Uyên: “Trẫm giết Đan Ly, là dùng phong ma đinh đóng đinh thất khiếu, sau đó ngâm ông ta mấy năm trong Đoạt Hồn trận và Ao Máu, đồng thời đốt tất cả tượng thần và tượng người của chu tước trên đời, nghiêm lệnh cấm dân gian thờ cúng tượng thần, mất khoảng vài năm mới làm cạn kiệt tượng thần. Ngươi nghĩ hắn dễ giết như vậy?”
“Loại linh này rất khó đánh chết bằng phương pháp vật lý.” Tuyên Cơ thở dài, nói, “Hơn nữa, hắn thông qua âm trầm tế nuốt năng lượng của ba nhân ma, giống một quả bong bóng, bắn nổ hắn, hơi xì vào đâu? Một khi chảy vào Xích Uyên, châm nổ Xích Uyên, ông nghĩ sẽ thế nào?”
Trương Chiêu vỗ vỗ ngực: “May mà rút đại chiêu kịp thời…”
“May cái gì?” Vương Trạch giơ tay vỗ gáy hắn, “Tên ấy lúc bị nhốt trong cây đã tổ chức một tà giáo tín ngưỡng ‘figure’[2] dở ngô dở khoai, bây giờ sống rồi, anh thấy có khi hắn sẽ thành thần bán hàng đa cấp mất. Thứ như vậy lang thang ở bên ngoài, có để người ta sống nữa không?”
“Vậy… vậy phải làm thế nào?” Trương Chiêu hoang mang nói, “Có thể tham khảo Biện pháp hồi xưa không?”
“Tham khảo thế nào?” Tuyên Cơ nâng mí mắt lên, “Cấm truyền bá tranh dở ngô dở khoai? Dẹp đi, bây giờ làm gì có khả năng cưỡng chế chấp hành, động một chút là tru cửu tộc như năm ấy, các vị ngay cả phim sex truyền bá trong dân cũng chẳng quản được.”
Mọi người nhất thời yên lặng, Tiêu Chinh và Vương Trạch liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn Tuyên Cơ.
Vương Trạch nói: “Khoan đã, tôi còn một vấn đề. Câu nói cuối cùng của cựu Cục trưởng… không phải, dây leo nhập trên người cựu Cục trưởng, ‘không còn khúc xương chu tước thứ ba mươi bảy’, là có ý gì? Trước đây còn có ba mươi sáu khúc à?”
Tuyên Cơ: “Là tôi…”
“Là xương chu tước năm xưa trẫm dùng để phong ấn Xích Uyên đã hết.” Thịnh Linh Uyên ngắt ngang lời hắn, phẩy tay áo một cái, “Không sao, ái khanh canh giữ Xích Uyên thay trẫm, ba ngàn năm vất vả công cao, có thể lui xuống rồi, trẫm trấn được Xích Uyên một lần thì có thể trấn nó lần thứ hai.”
“Ta là hậu duệ chu tước, cùng lắm thì vùi xương ở đó,” Tuyên Cơ không thể nhịn được, lên giọng, “không phải canh giữ thay ngươi…”
Hắn còn chưa dứt lời, một luồng khí đen bất chợt bay ra, Tuyên Cơ nhất thời không đề phòng, bị khí đen ấy bịt miệng.
“Tiểu thiên linh chưa ra đời mà thôi, ngươi thì hậu duệ gì chứ? Ý kiến nhiều thật.” Thịnh Linh Uyên nói không mặn không nhạt. Hắn không để ý tới Tuyên Cơ nữa, quay đầu lại, lịch sự gật đầu một cái với Cục trưởng Hoàng, “Quản giáo không nghiêm, để mọi người chê cười. Làm phiền triệu tập hậu nhân các tộc giúp trẫm, các ngươi nên…”
Vương Trạch bỗng hét lạc cả giọng, nhảy bật dậy khỏi sofa: “Á đù, người anh em, đang ở trong nhà đấy! Bình tĩnh!”
Trên người Tuyên Cơ đột nhiên bùng lên ánh lửa, tộc huy trên trán đỏ tươi. Đội chạy việc bên ngoài ở xung quanh đều nhảy lên né tránh đốm lửa bắn tóe.
Vương Trạch xem như đã biết thế nào là “cổng thành bốc cháy, cá chậu vạ lây” rồi.
Khí đen bịt miệng Tuyên Cơ bị ly hỏa bao lấy, hắn nhìn chằm chằm Thịnh Linh Uyên, “xé” khí đen kia xuống, nhai từng chút một.
[1] Động tác ngồi xổm – đứng lên trong thể hình.
[2] Mô hình mô phỏng lại các nhân vật trong truyện tranh, hoạt hình, phim ảnh, trò chơi… Ở đoạn này ám chỉ việc tôn thờ tượng thần, nói chính xác là hình ảnh “thần thú” yêu vương, từng được nhắc đến ở chương 98.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook