Liệp Quang
-
Chương 20
"Đây vốn là một cuộc tấn công tự sát nhằm vào tiên đế thì sao?"
Công tước ném máy trị liệu cho Ian để bản thân hắn tự điều chỉnh. Ông thì lại ngồi trên ghế như một con hổ già đơn độc, hai chân gác lên khay trà. Hai tay ông toàn là vết cắt lúc đập phá, mắt trái càng thê thảm hơn, nó sưng như một trái nho bị thối rữa.
"Lá gan của ngươi rất lớn." Công tước Oran liếc chéo cha xứ, "Dám xông tới nói với ta câu đó lần nữa đi, bây giờ ta vẫn có thể bẻ gãy cổ ngươi đấy."
Ian rũ mắt xuống, trị liệu lòng bàn tay đang bị bỏng: "Xin thứ cho tôi không biết lựa lời vào lúc bất thường như thế thưa công tước đại nhân, nnhưng tôi thực sự là người mà ngài tuyệt đối không thể đụng vào được ạ."
Công tước cười lạnh: "Ngươi không phải là người đầu tiên bị Carroll đưa tới trên giường của ta đâu, cha xứ. Những năm gần đây, gã vẫn luôn thay thế ta thực hiện nghĩa vụ của một thằng chồng trên giường với công tước phu nhân đấy, ta cũng vô cùng cảm kích gã. Chắc gã thấy mình cần phải đáp lễ nên lần này cư nhiên ngay cả tiểu sư đệ đáng yêu cũng nâng hai tay lên để dâng tặng cho được mà."
"Tôi là người giới luật." Ian cường điệu lần thứ hai, "Dù tôi có mời gọi ngài đi chăng nữa, hai chúng ta cũng đã vi phạm vào giáo điều nghiêm khắc nhất rồi ạ."
Công tước khịt mũi coi thường: "Mấy giáo điều của Tòa thánh chẳng khác gì rác rưởi hết. Từ Giáo hoàng tới đám giáo chủ, mỗi người đều có tình nhân, con riêng..."
"Nhưng nếu có tuân thủ theo luật lệ của tôn giáo, chúng ta cũng sẽ bị trừng phạt một cách nghiêm khắc thôi ạ." Ian ngắt lời công tước, "Tôi sẽ bị Tòa thánh mang đi lưu vong. Mà ngài, công tước đại nhân, tình huống của ngài nghiêm trọng hơn nữa, ngài sẽ bị đoạt tước."
Công tước Oran giận tái mặt: "Ai dám..."
Ông dừng lại.
"Ngài đã suy nghĩ kỹ chưa thưa đại nhân?" Ian rút bàn tay đã miễn cưỡng được chữa lành ra rồi trả máy trị liệu lại cho công tước, "Mắt của ngài cần phải xử lý ngay lập tức ạ."
"Có lẽ tôi đã bị giáo chủ lừa được, nhưng tôi tuyệt đối không chỉ là một con cừu non bị gã hiến tế cho ngài đâu thưa đại nhân." Cơn sóng đã rút xuống, tiếng khàn khàn trong giọng nói của Ian đã thấm sâu vào ý lạnh trên người, "Ngài mới chính là mục tiêu thực sự."
Giữa tiếng ong ong của máy trị liệu, công tước Oran đang nghiêm mặt trầm tư.
"Ta là người thừa kế đứng hàng thứ mười hai của ngôi vị Hoàng đế." Một lúc lâu sau, công tước mới mở miệng, "Thái tử Raphael có ba đứa con trai, gà đẻ trứng Lewis hình như sinh sáu đứa, phía sau còn có hai vị công chúa và mấy đứa con của họ, phần lớn đều đã được năm tuổi. Ta cảm thấy khả năng tụi nó đột nhiên chết hết cũng không lớn cho mấy."
Ông nhìn về phía Ian: "Từ nhỏ ta đã rời xa trung tâm chính trị của đế đô, cũng chẳng có thế lực của riêng bản thân mình. Người từng ủng hộ ta năm đó nếu không phải già rồi thì đã bị chú ta đuổi khỏi chức quyền ở trung tâm. Ta đã rời khỏi ngôi vị Hoàng đế và đến với một đất nước rất xa xôi, cha xứ Mitchell. Ta không cho rằng mình sẽ trở thành uy hiếp lớn gì cho bọn người một nhà ở cung Champs kia nữa. Cho nên, gióng trống khua chiêng mang ngài tới cho ta chắc chỉ là một cách lấy lòng ta của cha xứ Carroll thôi. Ngài đừng nghĩ nhiều quá, cha xứ."
Ian sửa sang lại quần áo, phát hiện ít nhất bốn, năm cái nút áo choàng đã hỏng. Hắn không thể làm gì khác hơn là kéo cổ áo lại rồi nắm lấy cây giá chữ M trong lòng bàn tay.
"Tổng giáo chủ Hạ Lợi vẫn muốn có được hảo cảm và tín nhiệm của ngài, thưa đại nhân. Ngài chắc cũng thừa biết điều này ạ." Ian nói.
Công tước nói: "Ta không có hứng thú với ông ta, ngài có thể truyền chuẩn lời này của ta với ân sư của ngài, cha xứ. Động cơ lấy lòng của ông ta đối với ta cũng không hề tinh khiết. Làm một thành viên của hoàng thất, khi nhiệm kỳ Giáo hoàng mới đến, quả thực, trong tay ta có một tấm phiếu có thể chiếm được mười chiếc ghế. Nhưng lần trước ta đã hủy bỏ tấm phiếu rồi, lần này cũng không có dự định khác."
"Ban đầu, Tổng giáo chủ đúng là hi vọng sẽ có được tấm phiếu trong tay ngài ạ." Ian nói, "Nhưng tình huống đã nhanh chóng thay đổi. Chuyện Thánh chủ hạ chỉ để Tòa thánh phái quân đánh dẹp liên bang Atlantis đã khiến tổng giáo chủ nằm vào thế yếu trong lần cạnh tranh chức Giáo hoàng tiếp theo này."
"Ta rất tiếc nuối thay cho ông ta đấy." Công tước châm biếm, "Nhưng ta có thể hiểu được tại sao ông ta lại không kịp chờ đợi mà muốn lấy được tấm phiếu trong tay ta như thế, rồi cũng chẳng tiếc đem ngài..."
"Không, thưa đại nhân." Ian lạnh lùng nhìn chằm chằm vào công tước, "Ông ta không muốn tấm phiếu của ngài, ông ta đang muốn người của ngài!"
Đôi mắt của công tước đã khôi phục, ông đã có thể bắn ra ánh mắt tràn ngập lệ khí và vẻ đề phòng rồi. Ông ném máy trị liệu lại cho Ian.
Ian trầm giọng nói: "Ông ta dùng tôi dẫn dắt ngài đi phạm vào những điều cấm kỵ, sau đó sẽ ổng gióng trống khua chiêng bắt kẻ thông dâm ở đây là hai ta. Tin tôi đi, cuộc thẩm phán đối với chúng ta sẽ là lần nghiêm khắc nhất và cũng sẽ là lần náo động nhất. Cả hai chúng ta đều sẽ bị đóng đinh trên cây cột thông dâm nhục nhã, thanh danh sẽ bị quét sạch xuống đất. Theo lẽ thường, ngài sẽ bị đoạt tước vị thưa đại nhân. Thế thì ngài sẽ vĩnh viễn vô duyên với ngôi vị Hoàng đế này!"
"Dám lặp lại lần nữa xem." Công tước thiếu kiên nhẫn, "Ta vốn đã rời xa ngôi vị Hoàng đế để tới đây mà!"
"Lỡ như không phải thì sao?" Ian hỏi.
Trong mắt của công tước nhất thời hiện lên một tia hung tàn.
Cơ thể khôi ngô của ông đột nhiên nhào về phía cha xứ, lôi cổ tay của hắn rồi dùng sức đè hắn lên ghế sô pha.
Bờ vai bị trật khớp truyền đến cơn đau nhức. Sắc mặt của Ian đã trắng bệch, cố kìm nén dữ lắm mới không kêu lên thành tiếng.
"Mitchell!" Trong cổ họng của công tước như đang nuốt phải một khối than mà phun ra khói thuốc súng và lửa giận, "Đừng chơi trò âm dương quái khí với ta. Đừng cố gắng uốn cong lời nói của ta! Với mấy lời này của ngươi mà muốn giựt dây để ta làm ra những chuyện có thể dẫn tới kết cục bị lưu vong vì tội phản quốc, ngươi đang nằm mơ hả?"
Ánh mắt của Ian tập trung vào hai mắt của công tước, cố gắng ép cuống họng phát ra những âm thanh khàn khàn.
"Ngài tự nghĩ xem tại sao Tổng giáo chủ Hạ Lợi lại hại ngài đây thưa đại nhân? Vì ông ta muốn hủy diệt ngài, để ngài triệt để mất đi tư cách cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế, mà ông ta sẽ đầu hàng với Hoàng đế và Hoàng thái tử, sau khi nhận được sự ủng hộ của bọn họ thì dùng chuyện này để củng cố lại danh trạng của mình!"
"Câm miệng!" Công tước tàn nhẫn bóp cổ cha xứ, "Ta cống hiến cho chú, chống đỡ dưới ách thống trị của hắn, căn bản sẽ không..."
Sắc mặt của Ian đã hơi tím lại, hắn nói một cách khó khăn: "Nếu cái chết của Bệ hạ Adam và Hoàng hậu Eugenie là một điều bất thường thì sao?"
Tay của công tước rõ ràng run lên một cái, lực bóp đang thả lỏng.
Lúc này, vẻ mặt của vị cha xứ trẻ luôn ôn nhu hiền hoà, thậm chí có lúc sẽ hơi mềm yếu hướng nội lại trông lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, có một cảm giác thành thục vượt quá tuổi thật.
Loại khí chất kia sắc bén như dao găm được rút khỏi vỏ, âm thầm đâm tới đây, công tước nhe môi trên theo bản năng, lộ ra răng nanh sắc nhọn —— đây là tập tính của con người được tổ tiên là thú hoang di truyền lại, cũng là phản ứng bản năng của Alpha khi cảm nhận được sát ý.
"Đây cũng là thủ đoạn vụng về gì đó của ngươi hả cha xứ?" Công tước trầm giọng nói, "Phụ hoàng và mẫu hậu của ta chết vì bị nhiễm bệnh truyền nhiễm "Pandora" ác tính trên đường đi dò xét. Một nhà cung cấp hoa quả cho hoàng gia lây bệnh cho một nhân viên hậu cần. Sau đó chiến hạm của hoàng gia xảy ra một vụ nổ lớn. Mà chiến hạm cũng vừa lúc đang trong quá trình xuyên qua lỗ sâu suốt ba ngày, thời gian bị kéo dài như vậy nên họ cũng bỏ lỡ những phương pháp trị liệu tốt nhất."
Lúc đó Adam II và Hoàng hậu Eugenie đã ở tuổi trung niên, tuy hai người là đối tượng bảo vệ trọng điểm nhưng vẫn bị lây bệnh, cả hai lâm vào hôn mê nghiêm trọng ở trên tàu. Sau khi chiến hạm hạ cánh, họ lập tức được đưa tới bệnh viện cấp cứu hoàng gia ở đế đô. Nhưng sau ba ngày, hai người vẫn qua đời vì đại não đã khô héo.
Đây là một thảm kịch khủng khiếp của cả chòm sao Cự Kình. Lúc đó toàn bộ chiến hạm có tổng cộng hai ngàn lẻ tám người, chỉ có mười bảy người còn sống, hơn nữa còn kèm theo di chứng nghiêm trọng —— tổn thương đại não.
Vua và Hoàng hậu của một nước lại chết thảm một cách dễ dàng như vậy. Chừng một năm sau đó, bệnh độc này bắt đầu lan tới các quốc gia khác trong khu vực, tổn hại gần ba triệu sinh mệnh. Sau đó có một hôm, nó lặng lẽ biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Chẳng ai biết tại sao nó lại biến mất, các nhà khoa học cũng không thể đưa ra lời giải thích. Cũng chẳng người nào biết được khi nào nó sẽ quay lại và xuống dao giết người.
"Nếu tôi nói," Ian giữ sẵn cổ tay của công tước, gỡ bàn tay của ông trên cổ áo xuống, "Đây vốn là một cuộc tấn công tự sát nhằm vào tiên đế thì sao?"
Ánh mắt của công tước chìm xuống: "Ngươi cùng lắm chỉ là một tiểu cha xứ tầng thấp nhất vừa rời khỏi học viện thần học mà thôi, ngươi có thể tiếp xúc tới chuyện cơ mật gì đây hả? Xem được mấy bài phỏng đoán địa đặt trên mạng thì thực sự có tự tin tới lừa ta phải không?"
"Tôi không phải không có căn cứ." Ian bình tĩnh nói, "Trong năm qua, tôi toàn làm thực tập trong biệt thự của Tổng giáo chủ Hạ Lợi, ngồi vào chức vụ trợ lý chấp sự cho vị thư ký then chốt của ông ta. Vị thư ký kia là tâm phúc cấp cao nhất của tổng giáo chủ, theo ông ta đi ra từ trong tu viện mãi cho tới bây giờ."
Ian khó chịu giật giật. Công tước rốt cuộc cũng di chuyển cơ thể.
"Cảm ơn đại nhân." Ian xoa lồng ngực đau đớn và nói tiếp, "Đương nhiên, làm một người mới, tôi cũng không tiếp xúc tới văn kiện cơ mật gì. Tôi chỉ làm một vài việc vặt và biến thành một chân chạy bao đồng thôi. Một trong những công việc của tôi chính là quản lý quỹ từ thiện riêng của tổng giáo chủ thay vị thư ký kia."
Mày rậm của công tước vô thức nhíu lại. Ông biết rằng một khi có liên quan đến tài vụ thì có nghĩa là lúc trước đã từng xảy ra trò hay.
"Sổ sách của quỹ... cũng chẳng quá loạn." Ian nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét, "Lúc đó vì muốn để lại một ấn tượng đẹp trong mắt tổng giáo chủ nên bản thân tôi đã tự tăng ca kiểm kê sổ sách này nọ. Tự ý tham ô căn bản là không thể tránh khỏi..."
"Ngươi lại không đi báo cáo Hạ Lợi?" Công tước nhếch mép.
"Lòng ngay thẳng của tôi vẫn không thể chịu đựng được thử thách, thưa đại nhân." Ian méo mặt, hiển nhiên vẫn rất hổn thẹn vì lúc đó bản thân đã thỏa hiệp, "Lúc đó tôi chỉ muốn tận lực kế toán để sổ sách trông chu toàn nhất rồi quỹ sẽ được thông qua xét duyệt cuối năm thôi. Nhưng trong quá trình này, tôi phát hiện một điểm bất thường."
Leon đấu đá lung tung trong nhà lớn, thấy cửa thì xông vào ngay, nhưng nó vẫn không thu hoạch được thứ gì cả.
Ngược lại là có vài đôi tình nhân đang cố gắng bí mật làm một chút chuyện vui vẻ lại bị nó quấy rầy. Một vị Alpha tên đã lắp vào cung suýt nữa đã xông tới đánh lộn với nó rồi.
Vòng tay của Ian cũng không để cho Leon xem định vị. Leon không thể làm gì khác hơn là gọi vào vòng tay. Nó hừ hừ trong cổ họng muốn nửa ngày trong lúc tín hiệu máy bận vẫn kéo dài mà từ đầu đến cuối đối phương cũng chẳng nhận.
Lầu một của tòa nhà lớn như vậy, một người cao to như cha xứ thì có thể giấu đi đâu đây?
Đứa nhỏ đứng trong hành lang, khịt mũi ngửi ngửi khí tức còn lưu lại trong không khí. Nó phát hiện mấy ngày qua khứu giác của mình nhạy bén hơn không ít so với hồi xưa, cũng dễ dàng bắt được khí tức của cha xứ hơn rất nhiều so với quá khứ.
Hơi thở của Ian nhàn nhạt mà trong veo, là một vệt tung tích hắn để lại khi đi qua hành lang. Leon nhắm mắt lại, cố gắng ngửi thêm rồi tìm theo con đường cha xứ đã đi qua.
Dường như hắn... đi về hướng đối diện nó!
"Là một phần tiền quyên góp. Số lượng cũng không lớn, chi ra theo tháng. Vụ này khá hiếm thấy nhưng cũng rất bình thường. Thế nhưng," Ian nhìn công tước, "tiền quyên góp vào sổ sách kia đã giằng co gần tám mươi năm rồi! Vẫn luôn kéo dài từ tháng bảy năm 14660 lịch mới tới bây giờ ạ."
Tháng bảy năm 14660 lịch mới là tháng thứ hai sau khi Đế hậu Adam bệnh chết, cũng là tháng nghị viện thông qua việc bỏ phiếu đầy thỏa đáng mà trao vương miện của đế quốc Byron lên đầu Felix IV!
Ian nói: "Lúc đầu là hai nghìn bảng mỗi tháng, sau đó từ từ tăng theo giá cả thị trường, tới bây giờ mỗi tháng là tám nghìn rưỡi bảng. Đại nhân có thể tự tính một chút, gom cát thành tháp, đây là một con số không nhỏ đâu."
*bảng (hoặc pound): đơn vị tiền tệ của nước Anh và một số nước thuộc địa khác.
Công tước nói: "Ai biết tuy Tổng giáo chủ Hạ Lợi nồng nhiệt với quyền lực nhưng cũng là một người thực lòng có hứng thú với chuyện từ thiện thì sao."
"Cũng có khả năng." Ian nói, "Một khoản tiền này vẫn luôn được chỉ tên quyên tặng riêng cho Tổng giáo chủ Hạ Lợi mà thôi."
Công tước nheo mắt lại: "Đối phương thuộc tổ chức gì?"
Ian hơi chuyển người trong ghế sô pha, ngồi dựa vào tay vịn. Công tước ngồi tuốt ở bên ngoài, dựa rất gần vào hắn. Hắn cảm thấy khoảng cách của hai người còn quá gần, nhưng tạm thời hắn vẫn chưa dám nhắc nhở con sư tử vừa mới bớt giận này đâu.
"Không phải tổ chức." Ian nói, "Là một người, thưa đại nhân. Là một gã hộ công với chứng chỉ hành nghề đã quá hạn rất nhiều năm rồi ạ."
Công tước ném máy trị liệu cho Ian để bản thân hắn tự điều chỉnh. Ông thì lại ngồi trên ghế như một con hổ già đơn độc, hai chân gác lên khay trà. Hai tay ông toàn là vết cắt lúc đập phá, mắt trái càng thê thảm hơn, nó sưng như một trái nho bị thối rữa.
"Lá gan của ngươi rất lớn." Công tước Oran liếc chéo cha xứ, "Dám xông tới nói với ta câu đó lần nữa đi, bây giờ ta vẫn có thể bẻ gãy cổ ngươi đấy."
Ian rũ mắt xuống, trị liệu lòng bàn tay đang bị bỏng: "Xin thứ cho tôi không biết lựa lời vào lúc bất thường như thế thưa công tước đại nhân, nnhưng tôi thực sự là người mà ngài tuyệt đối không thể đụng vào được ạ."
Công tước cười lạnh: "Ngươi không phải là người đầu tiên bị Carroll đưa tới trên giường của ta đâu, cha xứ. Những năm gần đây, gã vẫn luôn thay thế ta thực hiện nghĩa vụ của một thằng chồng trên giường với công tước phu nhân đấy, ta cũng vô cùng cảm kích gã. Chắc gã thấy mình cần phải đáp lễ nên lần này cư nhiên ngay cả tiểu sư đệ đáng yêu cũng nâng hai tay lên để dâng tặng cho được mà."
"Tôi là người giới luật." Ian cường điệu lần thứ hai, "Dù tôi có mời gọi ngài đi chăng nữa, hai chúng ta cũng đã vi phạm vào giáo điều nghiêm khắc nhất rồi ạ."
Công tước khịt mũi coi thường: "Mấy giáo điều của Tòa thánh chẳng khác gì rác rưởi hết. Từ Giáo hoàng tới đám giáo chủ, mỗi người đều có tình nhân, con riêng..."
"Nhưng nếu có tuân thủ theo luật lệ của tôn giáo, chúng ta cũng sẽ bị trừng phạt một cách nghiêm khắc thôi ạ." Ian ngắt lời công tước, "Tôi sẽ bị Tòa thánh mang đi lưu vong. Mà ngài, công tước đại nhân, tình huống của ngài nghiêm trọng hơn nữa, ngài sẽ bị đoạt tước."
Công tước Oran giận tái mặt: "Ai dám..."
Ông dừng lại.
"Ngài đã suy nghĩ kỹ chưa thưa đại nhân?" Ian rút bàn tay đã miễn cưỡng được chữa lành ra rồi trả máy trị liệu lại cho công tước, "Mắt của ngài cần phải xử lý ngay lập tức ạ."
"Có lẽ tôi đã bị giáo chủ lừa được, nhưng tôi tuyệt đối không chỉ là một con cừu non bị gã hiến tế cho ngài đâu thưa đại nhân." Cơn sóng đã rút xuống, tiếng khàn khàn trong giọng nói của Ian đã thấm sâu vào ý lạnh trên người, "Ngài mới chính là mục tiêu thực sự."
Giữa tiếng ong ong của máy trị liệu, công tước Oran đang nghiêm mặt trầm tư.
"Ta là người thừa kế đứng hàng thứ mười hai của ngôi vị Hoàng đế." Một lúc lâu sau, công tước mới mở miệng, "Thái tử Raphael có ba đứa con trai, gà đẻ trứng Lewis hình như sinh sáu đứa, phía sau còn có hai vị công chúa và mấy đứa con của họ, phần lớn đều đã được năm tuổi. Ta cảm thấy khả năng tụi nó đột nhiên chết hết cũng không lớn cho mấy."
Ông nhìn về phía Ian: "Từ nhỏ ta đã rời xa trung tâm chính trị của đế đô, cũng chẳng có thế lực của riêng bản thân mình. Người từng ủng hộ ta năm đó nếu không phải già rồi thì đã bị chú ta đuổi khỏi chức quyền ở trung tâm. Ta đã rời khỏi ngôi vị Hoàng đế và đến với một đất nước rất xa xôi, cha xứ Mitchell. Ta không cho rằng mình sẽ trở thành uy hiếp lớn gì cho bọn người một nhà ở cung Champs kia nữa. Cho nên, gióng trống khua chiêng mang ngài tới cho ta chắc chỉ là một cách lấy lòng ta của cha xứ Carroll thôi. Ngài đừng nghĩ nhiều quá, cha xứ."
Ian sửa sang lại quần áo, phát hiện ít nhất bốn, năm cái nút áo choàng đã hỏng. Hắn không thể làm gì khác hơn là kéo cổ áo lại rồi nắm lấy cây giá chữ M trong lòng bàn tay.
"Tổng giáo chủ Hạ Lợi vẫn muốn có được hảo cảm và tín nhiệm của ngài, thưa đại nhân. Ngài chắc cũng thừa biết điều này ạ." Ian nói.
Công tước nói: "Ta không có hứng thú với ông ta, ngài có thể truyền chuẩn lời này của ta với ân sư của ngài, cha xứ. Động cơ lấy lòng của ông ta đối với ta cũng không hề tinh khiết. Làm một thành viên của hoàng thất, khi nhiệm kỳ Giáo hoàng mới đến, quả thực, trong tay ta có một tấm phiếu có thể chiếm được mười chiếc ghế. Nhưng lần trước ta đã hủy bỏ tấm phiếu rồi, lần này cũng không có dự định khác."
"Ban đầu, Tổng giáo chủ đúng là hi vọng sẽ có được tấm phiếu trong tay ngài ạ." Ian nói, "Nhưng tình huống đã nhanh chóng thay đổi. Chuyện Thánh chủ hạ chỉ để Tòa thánh phái quân đánh dẹp liên bang Atlantis đã khiến tổng giáo chủ nằm vào thế yếu trong lần cạnh tranh chức Giáo hoàng tiếp theo này."
"Ta rất tiếc nuối thay cho ông ta đấy." Công tước châm biếm, "Nhưng ta có thể hiểu được tại sao ông ta lại không kịp chờ đợi mà muốn lấy được tấm phiếu trong tay ta như thế, rồi cũng chẳng tiếc đem ngài..."
"Không, thưa đại nhân." Ian lạnh lùng nhìn chằm chằm vào công tước, "Ông ta không muốn tấm phiếu của ngài, ông ta đang muốn người của ngài!"
Đôi mắt của công tước đã khôi phục, ông đã có thể bắn ra ánh mắt tràn ngập lệ khí và vẻ đề phòng rồi. Ông ném máy trị liệu lại cho Ian.
Ian trầm giọng nói: "Ông ta dùng tôi dẫn dắt ngài đi phạm vào những điều cấm kỵ, sau đó sẽ ổng gióng trống khua chiêng bắt kẻ thông dâm ở đây là hai ta. Tin tôi đi, cuộc thẩm phán đối với chúng ta sẽ là lần nghiêm khắc nhất và cũng sẽ là lần náo động nhất. Cả hai chúng ta đều sẽ bị đóng đinh trên cây cột thông dâm nhục nhã, thanh danh sẽ bị quét sạch xuống đất. Theo lẽ thường, ngài sẽ bị đoạt tước vị thưa đại nhân. Thế thì ngài sẽ vĩnh viễn vô duyên với ngôi vị Hoàng đế này!"
"Dám lặp lại lần nữa xem." Công tước thiếu kiên nhẫn, "Ta vốn đã rời xa ngôi vị Hoàng đế để tới đây mà!"
"Lỡ như không phải thì sao?" Ian hỏi.
Trong mắt của công tước nhất thời hiện lên một tia hung tàn.
Cơ thể khôi ngô của ông đột nhiên nhào về phía cha xứ, lôi cổ tay của hắn rồi dùng sức đè hắn lên ghế sô pha.
Bờ vai bị trật khớp truyền đến cơn đau nhức. Sắc mặt của Ian đã trắng bệch, cố kìm nén dữ lắm mới không kêu lên thành tiếng.
"Mitchell!" Trong cổ họng của công tước như đang nuốt phải một khối than mà phun ra khói thuốc súng và lửa giận, "Đừng chơi trò âm dương quái khí với ta. Đừng cố gắng uốn cong lời nói của ta! Với mấy lời này của ngươi mà muốn giựt dây để ta làm ra những chuyện có thể dẫn tới kết cục bị lưu vong vì tội phản quốc, ngươi đang nằm mơ hả?"
Ánh mắt của Ian tập trung vào hai mắt của công tước, cố gắng ép cuống họng phát ra những âm thanh khàn khàn.
"Ngài tự nghĩ xem tại sao Tổng giáo chủ Hạ Lợi lại hại ngài đây thưa đại nhân? Vì ông ta muốn hủy diệt ngài, để ngài triệt để mất đi tư cách cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế, mà ông ta sẽ đầu hàng với Hoàng đế và Hoàng thái tử, sau khi nhận được sự ủng hộ của bọn họ thì dùng chuyện này để củng cố lại danh trạng của mình!"
"Câm miệng!" Công tước tàn nhẫn bóp cổ cha xứ, "Ta cống hiến cho chú, chống đỡ dưới ách thống trị của hắn, căn bản sẽ không..."
Sắc mặt của Ian đã hơi tím lại, hắn nói một cách khó khăn: "Nếu cái chết của Bệ hạ Adam và Hoàng hậu Eugenie là một điều bất thường thì sao?"
Tay của công tước rõ ràng run lên một cái, lực bóp đang thả lỏng.
Lúc này, vẻ mặt của vị cha xứ trẻ luôn ôn nhu hiền hoà, thậm chí có lúc sẽ hơi mềm yếu hướng nội lại trông lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, có một cảm giác thành thục vượt quá tuổi thật.
Loại khí chất kia sắc bén như dao găm được rút khỏi vỏ, âm thầm đâm tới đây, công tước nhe môi trên theo bản năng, lộ ra răng nanh sắc nhọn —— đây là tập tính của con người được tổ tiên là thú hoang di truyền lại, cũng là phản ứng bản năng của Alpha khi cảm nhận được sát ý.
"Đây cũng là thủ đoạn vụng về gì đó của ngươi hả cha xứ?" Công tước trầm giọng nói, "Phụ hoàng và mẫu hậu của ta chết vì bị nhiễm bệnh truyền nhiễm "Pandora" ác tính trên đường đi dò xét. Một nhà cung cấp hoa quả cho hoàng gia lây bệnh cho một nhân viên hậu cần. Sau đó chiến hạm của hoàng gia xảy ra một vụ nổ lớn. Mà chiến hạm cũng vừa lúc đang trong quá trình xuyên qua lỗ sâu suốt ba ngày, thời gian bị kéo dài như vậy nên họ cũng bỏ lỡ những phương pháp trị liệu tốt nhất."
Lúc đó Adam II và Hoàng hậu Eugenie đã ở tuổi trung niên, tuy hai người là đối tượng bảo vệ trọng điểm nhưng vẫn bị lây bệnh, cả hai lâm vào hôn mê nghiêm trọng ở trên tàu. Sau khi chiến hạm hạ cánh, họ lập tức được đưa tới bệnh viện cấp cứu hoàng gia ở đế đô. Nhưng sau ba ngày, hai người vẫn qua đời vì đại não đã khô héo.
Đây là một thảm kịch khủng khiếp của cả chòm sao Cự Kình. Lúc đó toàn bộ chiến hạm có tổng cộng hai ngàn lẻ tám người, chỉ có mười bảy người còn sống, hơn nữa còn kèm theo di chứng nghiêm trọng —— tổn thương đại não.
Vua và Hoàng hậu của một nước lại chết thảm một cách dễ dàng như vậy. Chừng một năm sau đó, bệnh độc này bắt đầu lan tới các quốc gia khác trong khu vực, tổn hại gần ba triệu sinh mệnh. Sau đó có một hôm, nó lặng lẽ biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Chẳng ai biết tại sao nó lại biến mất, các nhà khoa học cũng không thể đưa ra lời giải thích. Cũng chẳng người nào biết được khi nào nó sẽ quay lại và xuống dao giết người.
"Nếu tôi nói," Ian giữ sẵn cổ tay của công tước, gỡ bàn tay của ông trên cổ áo xuống, "Đây vốn là một cuộc tấn công tự sát nhằm vào tiên đế thì sao?"
Ánh mắt của công tước chìm xuống: "Ngươi cùng lắm chỉ là một tiểu cha xứ tầng thấp nhất vừa rời khỏi học viện thần học mà thôi, ngươi có thể tiếp xúc tới chuyện cơ mật gì đây hả? Xem được mấy bài phỏng đoán địa đặt trên mạng thì thực sự có tự tin tới lừa ta phải không?"
"Tôi không phải không có căn cứ." Ian bình tĩnh nói, "Trong năm qua, tôi toàn làm thực tập trong biệt thự của Tổng giáo chủ Hạ Lợi, ngồi vào chức vụ trợ lý chấp sự cho vị thư ký then chốt của ông ta. Vị thư ký kia là tâm phúc cấp cao nhất của tổng giáo chủ, theo ông ta đi ra từ trong tu viện mãi cho tới bây giờ."
Ian khó chịu giật giật. Công tước rốt cuộc cũng di chuyển cơ thể.
"Cảm ơn đại nhân." Ian xoa lồng ngực đau đớn và nói tiếp, "Đương nhiên, làm một người mới, tôi cũng không tiếp xúc tới văn kiện cơ mật gì. Tôi chỉ làm một vài việc vặt và biến thành một chân chạy bao đồng thôi. Một trong những công việc của tôi chính là quản lý quỹ từ thiện riêng của tổng giáo chủ thay vị thư ký kia."
Mày rậm của công tước vô thức nhíu lại. Ông biết rằng một khi có liên quan đến tài vụ thì có nghĩa là lúc trước đã từng xảy ra trò hay.
"Sổ sách của quỹ... cũng chẳng quá loạn." Ian nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét, "Lúc đó vì muốn để lại một ấn tượng đẹp trong mắt tổng giáo chủ nên bản thân tôi đã tự tăng ca kiểm kê sổ sách này nọ. Tự ý tham ô căn bản là không thể tránh khỏi..."
"Ngươi lại không đi báo cáo Hạ Lợi?" Công tước nhếch mép.
"Lòng ngay thẳng của tôi vẫn không thể chịu đựng được thử thách, thưa đại nhân." Ian méo mặt, hiển nhiên vẫn rất hổn thẹn vì lúc đó bản thân đã thỏa hiệp, "Lúc đó tôi chỉ muốn tận lực kế toán để sổ sách trông chu toàn nhất rồi quỹ sẽ được thông qua xét duyệt cuối năm thôi. Nhưng trong quá trình này, tôi phát hiện một điểm bất thường."
Leon đấu đá lung tung trong nhà lớn, thấy cửa thì xông vào ngay, nhưng nó vẫn không thu hoạch được thứ gì cả.
Ngược lại là có vài đôi tình nhân đang cố gắng bí mật làm một chút chuyện vui vẻ lại bị nó quấy rầy. Một vị Alpha tên đã lắp vào cung suýt nữa đã xông tới đánh lộn với nó rồi.
Vòng tay của Ian cũng không để cho Leon xem định vị. Leon không thể làm gì khác hơn là gọi vào vòng tay. Nó hừ hừ trong cổ họng muốn nửa ngày trong lúc tín hiệu máy bận vẫn kéo dài mà từ đầu đến cuối đối phương cũng chẳng nhận.
Lầu một của tòa nhà lớn như vậy, một người cao to như cha xứ thì có thể giấu đi đâu đây?
Đứa nhỏ đứng trong hành lang, khịt mũi ngửi ngửi khí tức còn lưu lại trong không khí. Nó phát hiện mấy ngày qua khứu giác của mình nhạy bén hơn không ít so với hồi xưa, cũng dễ dàng bắt được khí tức của cha xứ hơn rất nhiều so với quá khứ.
Hơi thở của Ian nhàn nhạt mà trong veo, là một vệt tung tích hắn để lại khi đi qua hành lang. Leon nhắm mắt lại, cố gắng ngửi thêm rồi tìm theo con đường cha xứ đã đi qua.
Dường như hắn... đi về hướng đối diện nó!
"Là một phần tiền quyên góp. Số lượng cũng không lớn, chi ra theo tháng. Vụ này khá hiếm thấy nhưng cũng rất bình thường. Thế nhưng," Ian nhìn công tước, "tiền quyên góp vào sổ sách kia đã giằng co gần tám mươi năm rồi! Vẫn luôn kéo dài từ tháng bảy năm 14660 lịch mới tới bây giờ ạ."
Tháng bảy năm 14660 lịch mới là tháng thứ hai sau khi Đế hậu Adam bệnh chết, cũng là tháng nghị viện thông qua việc bỏ phiếu đầy thỏa đáng mà trao vương miện của đế quốc Byron lên đầu Felix IV!
Ian nói: "Lúc đầu là hai nghìn bảng mỗi tháng, sau đó từ từ tăng theo giá cả thị trường, tới bây giờ mỗi tháng là tám nghìn rưỡi bảng. Đại nhân có thể tự tính một chút, gom cát thành tháp, đây là một con số không nhỏ đâu."
*bảng (hoặc pound): đơn vị tiền tệ của nước Anh và một số nước thuộc địa khác.
Công tước nói: "Ai biết tuy Tổng giáo chủ Hạ Lợi nồng nhiệt với quyền lực nhưng cũng là một người thực lòng có hứng thú với chuyện từ thiện thì sao."
"Cũng có khả năng." Ian nói, "Một khoản tiền này vẫn luôn được chỉ tên quyên tặng riêng cho Tổng giáo chủ Hạ Lợi mà thôi."
Công tước nheo mắt lại: "Đối phương thuộc tổ chức gì?"
Ian hơi chuyển người trong ghế sô pha, ngồi dựa vào tay vịn. Công tước ngồi tuốt ở bên ngoài, dựa rất gần vào hắn. Hắn cảm thấy khoảng cách của hai người còn quá gần, nhưng tạm thời hắn vẫn chưa dám nhắc nhở con sư tử vừa mới bớt giận này đâu.
"Không phải tổ chức." Ian nói, "Là một người, thưa đại nhân. Là một gã hộ công với chứng chỉ hành nghề đã quá hạn rất nhiều năm rồi ạ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook