Liệp Lang Đảo
-
Chương 57
Năng lượng của Sa Tả có lẽ đã được kích phát, tại thời điểm cậu ngã xuống đất, Naga cảm thấy như có một dòng điện xuyên qua cơ thể mình.
Nhưng chẳng hề đau đớn.
Hoàn toàn khác biệt với sức mạnh của Bàng Ca, Bàng Ca không thể khống chế sức mạnh tinh thần mạnh mẽ đầy tính tàn phá, còn Sa Tả hình như… có thay đổi so với lúc bị đuổi bắt trên mặt đất trước đó.
Sức mạnh của Sa Tả có thể khống chế sao? Hoặc là nói có thể lựa chọn?
Naga không có thời gian để phán đoán và tự hỏi, hắn vốn không biết nhiều về thực nghiệm và cũng không muốn biết nhiều hơn, việc trước mắt duy nhất hắn phải làm chỉ là mang theo Sa Tả rời khỏi nơi này.
Vật thí nghiệm có thay đổi rất rõ, thay đổi này không phải đến từ bản thân ngọn lửa, khi Sa Tả vừa ngã xuống, tất cả vật thí nghiệm vốn di chuyển rất chậm trên hành lang cũng dừng lại.
Chúng nó không chết, Naga vẫn còn có thể cảm giác được sự sống của chúng nó, nhưng vào giờ phút này, thời gian của vật thí nghiệm tựa như đã bị ngừng lại.
Naga cắn răng chịu đựng, dùng xích bạc kéo Sa Tả đã rơi vào trạng thái bán hôn mê đến bên cạnh mình, Sa Tả không có nguy hiểm, hô hấp và nhịp tim rất ổn định.
Hắn khiêng Sa Tả trên vai, dưới tình trạng này Sa Tả có vẻ nặng vô cùng, hắn phải chống tường mới đứng vững được.
Một tiếng nổ lớn truyền đến từ khu vực xả, toàn bộ hành lang từ trần nhà đến sàn nhà chấn động không ngừng.
Sau hai ba tiếng nổ lớn, sàn nhà bằng kim loại bắt đầu xuất hiện một khe nứt, từ từ lệch xuống phía dưới.
Sắp sụp rồi.
Naga canh đúng thời gian, dùng quần áo che lại đầu Sa Tả, khiêng cậu nhảy xuống lỗ thủng trên hành lang.
Khu vực xả đã bị phá hủy hoàn toàn, máy móc nổ văng tứ tung, vài đoạn ống nhiên liệu vẫn còn đang bốc cháy, bốn phía đều là biển lửa.
Vật thí nghiệm đã không còn động tĩnh gì, phía trên chỉ là không hoạt động, còn phía dưới hẳn là đã chết hết, mùi tanh hôi và khét lẹt tràn ngập trong không khí mang theo khói đen và lửa.
Đi đến cánh cửa của kho nuôi cấy có đặt thuyền, Naga chỉ vặn đinh ốc chứ không mở ra, khu vực xả là khu bị phong tỏa, nếu như mở cửa thì lửa sẽ nhanh chóng tràn vào bên trong.
Tay nắm trên cửa đã bị lửa đốt đến mức không thể đụng vào, tay của Naga đã bị thương, hiện tại buộc phải xé xuống một mảnh áo rồi lót dưới tay.
Cửa được nâng lên, không khí bên dưới tràn vào, lửa trong khu vực xả chợt mạnh lên, Naga chỉ kịp đoán bên dưới không có vật sống nào khác rồi liều mình nhảy xuống.
Cửa vừa đóng lại, chân Naga giẫm lên mạnh đất, khoảng cách không quá cao, đối với Naga mà nói thì hắn sẽ đáp đất rất dễ dàng, nhưng hiện tại hắn lại suýt ngã xuống, tay chống trên mặt đất nửa ngày rồi mới chậm rãi đặt Sa Tả xuống.
Tiếng lửa thiêu đốt, tiếng nổ tung, khói dày đặc, ánh lửa, mùi khét hôi thối.
Tất cả đều biến mất.
Xung quanh rất yên lặng, dường như không có ánh sáng.
Naga kéo xuống mảnh vải che ở mắt.
Nơi này là tầng dưới cùng của thành phố dưới lòng đất, là khu vực không có trên bản đồ, là lối thoát thân Trình Khản từng muốn để lại cho chính mình nhưng cuối cùng lại không dùng đến.
Ánh sáng rất u ám, ngoại trừ đèn khẩn cấp bên dưới các bức tường thì không có nguồn sáng nào khác.
Naga đứng lên, quan sát tình hình xung quanh.
Không gian này gần giống với khu vực xả, ở giữa có một đường ray giống như đường ray của thiết bị chuyên chở, đường ray bắt đầu từ đại sảnh bên này và kéo dài đến đầu kia của đại sảnh, đầu cùng là một cánh cửa kim loại, nếu như cửa có thể mở thì đường ray hẳn vẫn kéo thẳng về phía trước.
Còn ở phía trên điểm xuất phát của đường ray… Đó hẳn là thuyền Trình Khản nói rồi?
Phía trên đường ray có một vật bị treo lên cao chừng hai mét, như một cái trứng Đức Lạp Khốbị kéo dài.
Hiển nhiên là nó rất lớn, lớn gấp mười lần thiết bị vận chuyển đơn trước đó.
Không có cửa sổ, mặt ngoài là kim loại trắng sáng bóng và xinh đẹp.
“Sa Tả”, Naga ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên mặt Sa Tả, “Cậu nghe tôi nói gì không?”.
Mắt Sa Tả hé mở nhưng không có tiêu cự.
Naga cẩn thận kiểm tra từng chút một, ngoại trừ vết thương do Sa Tả tự tạo ra thì không có vết thương nào khác, còn năng lực phóng ra tích tắc trước đó tựa như đã biến mất, chí ít Naga không còn cảm giác được ảnh hưởng của nó đối với mình.
Trên vách tường bên cạnh thuyền có một máy cảm ứng.
Naga để mình ngồi xổm vài giây, sau đó chậm rãi đi tới trước máy cảm ứng, vươn tay, huơ vòng tay ở phía trước khu vực cảm ứng.
Màn hình sáng lên nhưng không có hình ảnh và âm thanh nào cả.
Naga đang mong đợi nhìn thấy Trình Khản lần nữa có hơi thất vọng.
Hắn nhíu mày, lúc đang không biết nên làm gì, hắn đột nhiên nghe thấy vòng tay trên tay mình phát ra tiếng “rắc” giòn rụm.
Vòng tay không biết đã ở trên tay hắn bao nhiêu năm nhẹ nhàng bật ra, biến thành hai nửa.
“Tàu chạy trốn sẽ vào vị trí sau một phút nữa”. Giọng nói máy móc đột nhiên vang lên.
Naga nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, phía trên vẫn không có bất kì thứ gì.
Hỏng rồi? Hiểu biết của Naga về mấy thứ này cũng chỉ giới hạn ở mức độ hỏng và không hỏng. Có lẽ thứ này đã bị hỏng, vì vậy Trình Khản không xuất hiện ở nơi có thể nhìn thấy anh ta.
Tuy rằng không biết rõ nhưng lời nói sẽ vào vị trí sau một phút nữa thì Naga vẫn có thể hiểu.
Con tàu có hình dạng trứng treo trên cao bên cạnh người đang từ từ hạ xuống.
Naga xoay người chạy đến cạnh Sa Tả rồi bế cậu lên.
Khi tàu hạ đến gần vị trí đường ray thì dừng lại, bên dưới tàu nhô ra thứ gì đó trông như hai móng vuốt, móc vào đường ray.
Tiếp đó, trên thân tàu trơn nhẵn xuất hiện một đường mảnh, một cánh cửa trượt mở ra hai bên.
Giọng nói sau lưng không vang lên nữa, Naga hơi do dự, ôm Sa Tả bước vào khoang tàu.
Sau một vài giây, cửa đóng lại, khoang tàu sáng lên, có điều ánh sáng rất dịu, đối với Naga mà nói thì có thể gắng gượng chấp nhận.
Khoang tàu không lớn, ngoại trừ ánh đèn sáng lên thì còn có vài cái màn hình ở đầu tàu, Naga không nhìn bọn chúng, bởi vì hắn có nhìn đi nữa thì cũng không thể hiểu, thứ trên màn ảnh hắn có thể nhìn hiển có lẽ chỉ có gương mặt của Trình Khản.
Không gian bên trong tuy không lớn nhưng cơ sở thiết bị rất đầy đủ, Naga nhìn xung quanh, đặt Sa Tả lên một cái giường nằm phía sau khoang tàu.
Chỉ có một cái giường, có điều Naga không có yêu cầu gì về giường, nếu như muốn ngủ, hắn có thể ngồi hoặc nằm trên mặt đất là được.
Sa Tả bán hôn mê nằm trên giường.
Naga ngồi xuống mặt đất bên cạnh Sa Tả, nắm tay Sa Tả tựa vào giường.
Đã lên thuyền.
Bọn họ thành công rồi.
Mãi đến bây giờ, Naga rốt cuộc mới có thời gian nghĩ đến chuyện này, bọn họ cuối cùng đã ngồi trên con tàu do Trình Khản chuẩn bị.
Cũng chính vào lúc này.
Hắn nhắm mắt, cơ thể chậm rãi trượt xuống đất.
Thuyền này chạy thế nào?
Ai biết được, hắn không hiểu được mấy thứ gì đó trên màn hình…
…
Sa Tả không biết rốt cuộc mình đang ở trạng thái gì, tựa như đang ngủ, lại tựa như có thể cảm giác được thay đổi bên người, nhưng không phân biệt được bản thân đang nhìn thấy ảo giác hay là chuyện đang thực sự xảy ra.
Muốn nói lại không nói nên lời, tư duy và ý thức vẫn không có cách nào đồng bộ với cơ thể.
Loại cảm giác khó chịu không thể nói rõ.
Bọn cậu có chạy thoát không? Hình như chạy thoát rồi hình như lại không chạy thoát?
Cảnh tượng Naga té nhào vào vật thí nghiệm là kí ức cuối cùng cậu nhớ rõ nhất.
Tim Sa Tả co lại, máu, trên người Naga đều là máu, nhìn không rõ có bao nhiêu vết thương, đâu đâu cũng là máu.
Naga…
Theo bóng hình Naga dần dần mờ đi, Sa Tả cảm thấy chấn động to lớn, chấn động này khiến cậu ho khù khụ.
Cơ thể vẫn không thể cử động, nhưng ý thức trong tích tắc này lại vô cùng rõ ràng.
Chấn động này… Chương trình tự hủy thành phố dưới lòng đất bắt đầu rồi sao?
“Naga!”. Sa Tả hô to, ngồi bật dậy.
Đầu hơi choáng, mắt hoa, nhưng tư duy của Sa Tả cũng đã thoát khỏi hỗn loạn,
Bọn cậu đã trốn ra được! Đã lên thuyền!
Sa Tả nhìn thấy Naga nhắm mắt nằm dưới đất, không đợi cậu nhảy xuống giường, chấn động dữ dội lại truyền đến, lần chấn động này không biến mất mà bắt đầu kéo dài không ngừng và càng lúc càng kịch liệt, cậu trực tiếp té khỏi giường, nhào vào người Naga.
“Quái ngư nhỏ?”. Sa Tả nhanh chóng áp tai lên ngực Naga.
Tuy rằng rất yếu nhưng đập rất có quy luật, trạng thái rất giống với lúc Naga bị thương ở cống thoát nước và cần nghỉ ngơi.
Sa Tả không chạm vào hắn nữa, cậu chạy tới màn hình phía trước khoang tàu.
Cậu không biết lái tàu, cũng chưa từng tiếp xúc qua những phương tiện giao thông nào khác, nhưng lại có thể nhìn hiểu số liệu trên màn hình và lời nhắc nhở.
Lời nhắc nhở không nhiều, bởi vì… đây là tàu Trình Khản chuẩn bị cho bản thân, nhưng với Sa Tả mà nói như vậy là đủ rồi.
Lúc xác định thân tàu và thiết bị trên tàu đều hoàn hảo, cậu nhấn khởi động.
Sau vài giây, từ màn hình giám sát bên ngoài khoang thuyền, cậu có thể nhìn thấy tàu bắt đầu xuôi theo đường ray, đi về phía cánh cửa kia.
Sau khi tàu đến cạnh cửa, cửa từ từ mở lên từ bên dưới, lộ ra một con đường hầm hẹp dài.
Từ trên màn hình chỉ có thể nhìn thấy trong đường hầm có bốn đốm sáng xanh, chắc là thiết bị từ tính nào đó.
Cửa đường hầm đã mở, tàu chạy trốn chuẩn bị phóng.
Trên màn hình hiển thị một hàng chữ.
Sa Tả xoay người chạy đến bên cạnh Naga, cố sức kéo hắn tới bên tường, dùng dây an toàn cố định hắn lại, sau đó quay lại trước màn hình rồi ngồi xuống, gài dây an toàn, nhấn vào xác định phóng.
Tàu im lặng đột nhiên gia tốc, vọt vào trong đường hầm, quán tính mạnh khiến Sa Tả tựa sát vào ghế ngồi.
Tàu vọt đi với tốc độ rất nhanh, Sa Tả nhìn chằm chằm vào đồng hồ hiển thị vận tốc, lúc đạt tới tốc độ cao nhất, cậu cảm giác được toàn bộ thân tàu tựa như viên đạn bắn thẳng ra ngoài từ trong đường hầm dài.
Cảm giác thân tàu không ngừng chấn động đã biến mất, mặc dù nó vẫn giữ nguyên vận tốc nhưng Sa Tả có thể xác định nó đã đi vào trong nước biển.
Thiết bị tăng tốc khởi động.
Điều chính hướng đi.
Xác định tuyến đường.
Năm phút sau sẽ đi vào tuyến đường định sẵn.
Tuyến đường bị khóa, muốn thay đổi cần được ủy quyền, người ủy quyền: Trình Khản.
…
Cần Trình Khản ủy quyền thì mới có thể sửa đổi tuyến đường đã được thiết lập sẵn? Sa Tả nhìn chằm chằm vào số liệu thay đổi liên tục trên màn hình.
Tuyến đường thiết lập sẵn là cái gì? Trình Khản đã thiết lập trước tuyến đường sao?
Sa Tả thử kiểm tra đích đến của tuyến đường, nhưng Trình Khản chỉ đưa ra một tọa độ.
Tọa độ này nằm ngoài phạm vi AS, không chỉ như thế mà đã vượt ra khỏi ba hòn đảo lưu đày, hơn nữa quỹ đạo còn lệch đi rất xa.
Đích đến này đối với AS mà nói là không rõ.
“Đây… là miền đất mới sao?”. Sa Tả nhìn vào tọa độ kia, thì thầm một câu.
Nhưng Trình Khản từng nói rằng tuy địa điểm miền đất mới xuất hiện và biến mất có quy luật nhưng chưa từng nói là đã tìm được, vì vậy… Sa Tả cau mày, đó là đầu mối chăng? Tọa độ này gần với nơi miền đất mới mới từng ẩn hiện sao?
Tiếc rằng thiết bị hiện tại trên thuyền không thể nào khởi động được chương trình chủ, cậu không có cách nào hỏi lại Trình Khản.
Sau năm phút, trên màn ảnh hiển thị đã đi vào tuyến đường thiết lập sẵn, thời gian là ba tháng.
“Ba tháng?”. Sa Tả tháo dây an toàn, đứng lên, hiện tại cậu không có thời gian suy nghĩ những thứ này, cậu phải xử lí tất cả các vết thương sâu cạn lớn nhỏ trên người Naga.
Vừa mới đứng lên, thân tàu đột nhiên hơi chấn động.
Chấn động này không đến từ chính bản thân con tàu mà là nước biển.
Thành phố dưới lòng đất… Sa Tả xoay người, cậu đã không còn cách nào biết được tình hình của thành phố dưới lòng đất, chỉ có thể lặng lẽ hướng mặt về phía nó và AS, đây lẽ nào… là bắt đầu hủy diệt rồi sao?
Đảo Liệp Lang thì sao?
Những người trên đó sẽ thế nào?
Sa Tả chợt cảm thấy lòng trống rỗng.
Ấn tượng và hiểu biết hơn hai mươi năm đối với thế giới này tựa như bất thình lình trở nên trống rỗng.
Quá khứ trống rỗng, tương lai lại chỉ là một tọa độ lạ lẫm.
Những người cậu biết, những chuyện từng trải qua, tất cả đều biến mất vào giây phút này.
Cậu tồn tại như một nhân loại hơn hai mươi năm, cuối cùng lại chỉ là một vật thí nghiệm không nên tồn tại, ba mẹ của cậu, cuộc sống của cậu, tất cả đều đã lưu lại trên mảnh đất AS mà cậu có thể không bao giờ quay về được.
Giá trị của cậu là gì?
Giá trị nhân loại Sa Tả là gì?
Không có đáp án.
Bên cạnh chiếc giường phía sau khoang tàu có một cánh cửa nhỏ, bên trong là kho thức ăn và kho y tế, màn hình trên tường hiển thị đủ loại đồ dự trữ.
Sa Tả chuẩn bị xong hết thuốc và dụng cụ rồi mới kéo Naga vào kho y tế.
Cậu đã dùng mọi cách nhưng vẫn không thể đặt Naga lên giường, với trọng lượng của Naga thì việc cậu có thể di chuyển hắn đã là tốt lắm rồi.
Cậu không thể làm gì khác hơn là để Naga nằm trên mặt đất.
Lúc cởi bỏ quần áo đã rách tan tành không còn hình dạng của Naga, Sa Tả cắn răng, vết thương trước mắt khiến cậu gần như không biết nên xử lí từ đâu.
“Lấy đạn ra là được, không cần quan tâm những cái khác”. Naga vẫn nhắm mắt đột nhiên mở miệng nói một câu.
Sa Tả ngẩn người, nhào tới bên người Naga: “Quái ngư nhỏ?”.
“Hử”, Naga nhắm hai mắt, trông rất mệt mỏi, nhưng vẫn nhếch miệng cười: “Tôi không sao”.
“Anh bị thương rất nhiều”. Sa Tả nhẹ nhàng cắt quần áo trên người hắn thành những mảnh nhỏ, “Loại bỏ chất độc trước, sau đó sẽ lấy đạn ra”.
“Chúng ta đi sao?”. Naga hỏi.
“Ừ, tàu khởi động rồi, Trình Khản đã thiếp lập sẵn tuyến đường, không biết đi đâu nữa, có điều chúng ta vẫn còn sống”, Sa Tả cúi đầu hôn lên khóe miệng hắn, “Vẫn còn cùng một chỗ”.
“Cậu không sao chứ?”. Naga mở mắt, nhìn cậu.
“Ừ, tôi không sao, không có cảm giác gì, chỉ là hiện tại tôi chưa thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trên người mình, sau này hãy nói đi”. Sa Tả cẩn thận dùng cồn rửa sạch vết thương cho Naga, có một vài vết thương đã bắt đầu kết vảy, năng lực hồi phục của Naga quả nhiên khiến người khác giật mình, nhưng tình trạng suy yếu của hắn lại không giống như là vết thương đã hồi phục lại mức độ cần có, “Có phải anh đang rất mệt mỏi không?”.
“Một chút”, Naga lại nhắm mắt, “Có thể trên người mấy thứ kia có độc…”.
“Tại sao vừa nãy anh không nói”, Sa Tả hơi nóng nảy, đứng lên tìm thuốc trên màn hình, “Hẳn sẽ có những thứ thuốc này, Trình Khản cẩn thận đến thế mà”.
“Có hay không thì cũng không sao, cũng không phải trúng độc, hồi phục chậm chút mà thôi”. Naga không quá quan tâm, chỉ cần Sa Tả bình an, hắn không có gì phải lo lắng.
“Lỡ như tổn thương đến não bộ thì sao?”. Sa Tả cau mày.
“Não bộ?”.
“Não bộ bị thương tổn, anh có thể sẽ biến thành người ngốc đó”.
“Vậy cậu có thể gọi tôi là ngu ngốc mỗi ngày”. Naga cười.
“Naga”. Sa Tả lấy ra thuốc cần từ trong hệ thống kiểm tra, sau khi nhấn vào xác định, đèn xanh ở ngăn tủ đặt thuốc sáng lên, cậu dựa theo hướng dẫn lấy ra một ống tiêm chứa thuốc đã được bào chế, “Anh không thể biến thành người ngốc được, anh còn phải bảo vệ tôi, tôi có thể là người ngốc nhưng anh thì không thể”.
Naga nghiêm túc nhìn Sa Tả tiêm thuốc vào cánh tay mình, nhẹ giọng nói: “Thật ra cậu có thể không cần tôi bảo vệ”.
“Sao?”. Sa Tả ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cậu có lẽ so với Bàng Ca càng…”.
Sa Tả lập tức hiểu Naga muốn nói gì, cậu không chút suy nghĩ ngắt lời Naga: “Anh phải bảo vệ tôi”.
“Sa Tả…”.
“Anh phải bảo vệ tôi”, Sa Tả lập lại, “Anh không bảo vệ tôi thì ai bảo vệ tôi?”.
Naga nhìn chăm chăm vào cậu một hồi, cuối cùng gật đầu: “Đã biết, tôi sẽ bảo vệ cậu”.
Naga hồi phục rất nhanh, vài ngày sau, tuy Sa Tả còn sờ được những vết thương trên người hắn bởi vì quá sâu nên chưa thể biến mất hoàn toàn, nhưng trên cơ bản hắn đã hồi phục về tình trạng lúc trước.
Trình Khản chuẩn bị vô cùng đầy đủ, Sa Tả tính toán một chút, vật liệu dự trữ đủ để cậu và Naga đồng thời sử dụng cho đến khi đến được tọa độ kia sau ba tháng.
Chỉ là khi đến được nơi đó, bọn cậu sẽ đụng phải tình huống gì, sẽ xảy ra chuyện gì, không một ai biết cả.
Sa Tả cảm thấy cho dù đó không phải là miền đất mới thì cũng sẽ có thứ khác, chắc chắn không chỉ là một vùng biển. Với tính cách của Trình Khản, nếu như nơi đó không có gì cả, anh ta sẽ không chỉ mang theo vật liệu đủ cho vài tháng.
Phó thác cho trời thôi.
Cuộc sống trên thuyền rất nhàm chán, ngoại trừ đi ngủ thì cơ bản mỗi ngày, Sa Tả sẽ cùng Naga lẳng lặng ngồi trước màn hình trong khoang tàu.
Naga không hiểu số liệu trên màn hình, vì thế thông thường chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát bên ngoài khoang tàu, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy nước biển nhưng nó lại đơn giản hơn mấy thứ số liệu hỗn loạn kia.
Hai người rất ít khi nói chuyện, đối với Sa Tả mà nói, khoảng thời gian yên bình này không dễ dàng có được, cho dù vẫn có rất nhiều tiếc nuối nhưng đồng dạng cũng rất xứng đáng.
Ý nghĩa?
Trước đó cậu từng nghĩ đến vấn đề này, hiện tại suy nghĩ lại, cậu nhận ra nó không còn quan trọng nữa.
Tuổi thọ của cậu và Naga là không thể xác định, nó có thể rất dài, cũng có thể không dài như vậy, nhưng cuộc sống này có rất nhiều ý nghĩa, cậu không cần suy xét từng chút.
Có thể cảm nhận được là đủ rồi.
Chẳng hạn như hiện tại, cho dù hai người im lặng cả ngày trong không gian nho nhỏ này cũng đã có ý nghĩa vô cùng.
“Cá kìa”. Naga chỉ vào màn hình.
“Không thấy”, Sa Tả đờ người nhìn màn hình, lúc quay đầu lại thì cá đã biến mất, “Loại cá gì?”.
“Màu sắc rất rực rỡ, tôi chưa từng nhìn thấy loại cá như vậy, rất nhiều con, đếm không hết”, Naga rất có hứng thú tiếp tục nhìn màn hình.
Sa Tả nhìn vào số liệu ghi chép hàng ngày, bọn họ vẫn di chuyển ở độ sâu khoảng 50 mét, thời gian đã qua mười một ngày, nơi này đã cách rất xa AS và đảo Liệp Lang, là khoảng cách mà trước đây cậu chưa từng nghĩ mình sẽ đi qua.
Nước biển bắt đầu có thay đổi từ hai ngày trước.
Trong nước biển đen cằn cỗi xung quanh AS có rất ít sinh vật, cho dù có thì cũng là các loại cá kì lạ sau khi biến dị, quái ngư nhỏ như Naga cũng không thấy qua nhiều sinh vật dưới đáy biển.
Nhưng bắt đầu từ hai ngày trước, trong máy theo dõi bên ngoài khoang tàu bắt đầu xuất hiện sinh vật thủy sinh.
Ban đầu là sinh vật đơn giản dập dềnh như sợi bông, tiếp đó xuất hiện lác đác vài con cá, cho tới hôm nay đã là một đàn cá.
Sa Tả không thể giải thích những hiện tượng này, bọn cậu đang từ từ đi vào khu vực có sinh thái rõ ràng tốt hơn AS rất nhiều, đàn cá này làm Sa Tả nhớ tới thế kỷ công nguyên mấy trăm năm trước.
Trong nhận thức của Sa Tả, nền khoa học kĩ thuật của AS không phải rất tân tiến, ngay cả máy bay dùng áp giải cậu đến đảo Liệp Lang cũng không khác biệt bao nhiêu với máy bay của thế kỉ công nguyên, cậu đã từng nghĩa AS không có khả năng khám phá thế giới xa hơn.
Nhưng thành phố dưới lòng đất lại phá vỡ nhận thức trước đó của cậu, tuy rằng sự tồn tại của nó là một bí mật, đồng thời về sau cũng chỉ là một bí mật đã biến mất, nhưng chính phủ liên bang từng đầu tư lực lượng khoa học kĩ thuật vào nó cũng là sự thật.
AS từng có năng lực thăm dò sự tồn tại của miền đất mới, nhưng năng lực này chỉ tập trung vào một số ít người… Ví dụ như Trình Khản và những người từng là đồng nghiệp của Trình Khản.
Không kể là thành phố dưới lòng đất hay là con tàu bọn họ đang ngồi, tất cả đều thể hiện nền khoa học kĩ thuật không tương xứng với AS, chí ít là chêch lệch quá lớn về khả năng vận chuyển.
Sa Tả nhắm mắt lại, suy đoán này vẫn nằm trong đầu cậu không gạt đi được.
Trước khi nền khoa học kĩ thuật này vẫn chưa bị ém nhẹm trở thành bí mật, có phải AS đã từng thăm dò xa hơn hay không? Thành phố dưới lòng đất là thế giới dành cho “Nhân loại mới” sau A-đam hoàn mỹ, nếu như tất cả không bị phá hủy, vậy thì tọa độ bọn cậu đang đi đến kia, có phải là mục tiêu tiếp theo của nhân loại mới hay không?
“Thật sự… quá nhiều bí mật…”. Sa Tả dựa vào vai Naga, mỗi khi nhớ tới những chuyện này, cậu sẽ có cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé.
“Bí mật gì?”. Naga nghiêng mặt sang.
“Không có gì, những thứ này đối với quái như nhỏ mà nói có lẽ không có ý nghĩa gì cả”. Sa Tả cũng quay mặt sang hôn lên môi Naga, “Sau này chúng ta sẽ từ từ suy nghĩ cẩn thận”.
Trên bàn điều khiển truyền đến một tiếng “Tít”, Sa Tả ngẩn người, lập tức quay đầu nhìn về màn hình.
Trong khoang tàu vẫn rất yên tĩnh, đây là lần đầu tiên bàn điều khiển phát ra âm thanh nhắc nhở.
Màn hình trên tàu hiển thị phát hiện làn sóng điện nào đó, nhưng thời gian rất ngắn, không bắt được nhiều thông tin hơn, nơi phát ra sóng điện đã biến mất.
Sa Tả ngồi ngay ngắn lại, làn sóng điện chỉ có vài giây, vô cùng ngắn, nhưng đủ làm cho Sa Tả kích động, đây là tin tức thu được đầu tiên sau hơn mười ngày di chuyển.
Sẽ là gì đây? Đến từ tự nhiên hay là nhân tạo?
Cậu để hệ thống thử phân tích, xem có thể lấy được nhiều nội dung hơn hay không.
“Là cái gì thế?”. Naga cũng xáp lại.
“Vẫn chưa rõ lắm, phải xem kết quả phân tích mới biết được”, Sa Tả cầm tay hắn, “Nếu như…”.
Sa Tả còn chưa nói hết lời, hệ thống đã phân tích xong.
Nội dung hiển thị trên màn hình rất đơn giản, chỉ có hai chữ _____ Bàng Ca.
– Hết truyện –
Lời tác giả: Câu chuyện kéo dài gần 1 năm cuối cùng đã chính thức kết thúc.
Chương cuối cùng này, miền đất mới là không rõ, là khởi đầu mới.
Chắc là không có ngoại truyện, câu chuyện này đã nấu cạn tinh lực của tôi, nếu như sau này muốn viết ngoại truyện, tôi sẽ post lên blog.
Lần nữa cảm ơn những bạn đã kiên trì đến bây giờ, các ơn các bạn.
+++
Đã đến lúc chào tạm biệt Sa Tả và Naga rồi:((. Tuy tác giả vẫn còn để ngỏ về “Miền đất mới” và sự trở lại của “Bàng Ca” nhưng với mình thì truyện đã đi đủ nội dung cần thiết rồi.
Cám ơn những bạn đã đi cùng mình qua hơn một năm. Những cái like, comment, góp ý của các bạn đều là động lực cho mình lấp hố. Nếu có thể, hãy cho mình biết cảm nhận sau khi đọc hết truyện nhé. Mình rất muốn biết các bạn nghĩ gì về nó.
P/s: Mỗi lần kết truyện là mỗi lần nói chuyện sến sẩm =)))))
Mỗi lần kết truyện là mỗi lần đau đầu đi tìm truyện mới =)))))
Nhưng chẳng hề đau đớn.
Hoàn toàn khác biệt với sức mạnh của Bàng Ca, Bàng Ca không thể khống chế sức mạnh tinh thần mạnh mẽ đầy tính tàn phá, còn Sa Tả hình như… có thay đổi so với lúc bị đuổi bắt trên mặt đất trước đó.
Sức mạnh của Sa Tả có thể khống chế sao? Hoặc là nói có thể lựa chọn?
Naga không có thời gian để phán đoán và tự hỏi, hắn vốn không biết nhiều về thực nghiệm và cũng không muốn biết nhiều hơn, việc trước mắt duy nhất hắn phải làm chỉ là mang theo Sa Tả rời khỏi nơi này.
Vật thí nghiệm có thay đổi rất rõ, thay đổi này không phải đến từ bản thân ngọn lửa, khi Sa Tả vừa ngã xuống, tất cả vật thí nghiệm vốn di chuyển rất chậm trên hành lang cũng dừng lại.
Chúng nó không chết, Naga vẫn còn có thể cảm giác được sự sống của chúng nó, nhưng vào giờ phút này, thời gian của vật thí nghiệm tựa như đã bị ngừng lại.
Naga cắn răng chịu đựng, dùng xích bạc kéo Sa Tả đã rơi vào trạng thái bán hôn mê đến bên cạnh mình, Sa Tả không có nguy hiểm, hô hấp và nhịp tim rất ổn định.
Hắn khiêng Sa Tả trên vai, dưới tình trạng này Sa Tả có vẻ nặng vô cùng, hắn phải chống tường mới đứng vững được.
Một tiếng nổ lớn truyền đến từ khu vực xả, toàn bộ hành lang từ trần nhà đến sàn nhà chấn động không ngừng.
Sau hai ba tiếng nổ lớn, sàn nhà bằng kim loại bắt đầu xuất hiện một khe nứt, từ từ lệch xuống phía dưới.
Sắp sụp rồi.
Naga canh đúng thời gian, dùng quần áo che lại đầu Sa Tả, khiêng cậu nhảy xuống lỗ thủng trên hành lang.
Khu vực xả đã bị phá hủy hoàn toàn, máy móc nổ văng tứ tung, vài đoạn ống nhiên liệu vẫn còn đang bốc cháy, bốn phía đều là biển lửa.
Vật thí nghiệm đã không còn động tĩnh gì, phía trên chỉ là không hoạt động, còn phía dưới hẳn là đã chết hết, mùi tanh hôi và khét lẹt tràn ngập trong không khí mang theo khói đen và lửa.
Đi đến cánh cửa của kho nuôi cấy có đặt thuyền, Naga chỉ vặn đinh ốc chứ không mở ra, khu vực xả là khu bị phong tỏa, nếu như mở cửa thì lửa sẽ nhanh chóng tràn vào bên trong.
Tay nắm trên cửa đã bị lửa đốt đến mức không thể đụng vào, tay của Naga đã bị thương, hiện tại buộc phải xé xuống một mảnh áo rồi lót dưới tay.
Cửa được nâng lên, không khí bên dưới tràn vào, lửa trong khu vực xả chợt mạnh lên, Naga chỉ kịp đoán bên dưới không có vật sống nào khác rồi liều mình nhảy xuống.
Cửa vừa đóng lại, chân Naga giẫm lên mạnh đất, khoảng cách không quá cao, đối với Naga mà nói thì hắn sẽ đáp đất rất dễ dàng, nhưng hiện tại hắn lại suýt ngã xuống, tay chống trên mặt đất nửa ngày rồi mới chậm rãi đặt Sa Tả xuống.
Tiếng lửa thiêu đốt, tiếng nổ tung, khói dày đặc, ánh lửa, mùi khét hôi thối.
Tất cả đều biến mất.
Xung quanh rất yên lặng, dường như không có ánh sáng.
Naga kéo xuống mảnh vải che ở mắt.
Nơi này là tầng dưới cùng của thành phố dưới lòng đất, là khu vực không có trên bản đồ, là lối thoát thân Trình Khản từng muốn để lại cho chính mình nhưng cuối cùng lại không dùng đến.
Ánh sáng rất u ám, ngoại trừ đèn khẩn cấp bên dưới các bức tường thì không có nguồn sáng nào khác.
Naga đứng lên, quan sát tình hình xung quanh.
Không gian này gần giống với khu vực xả, ở giữa có một đường ray giống như đường ray của thiết bị chuyên chở, đường ray bắt đầu từ đại sảnh bên này và kéo dài đến đầu kia của đại sảnh, đầu cùng là một cánh cửa kim loại, nếu như cửa có thể mở thì đường ray hẳn vẫn kéo thẳng về phía trước.
Còn ở phía trên điểm xuất phát của đường ray… Đó hẳn là thuyền Trình Khản nói rồi?
Phía trên đường ray có một vật bị treo lên cao chừng hai mét, như một cái trứng Đức Lạp Khốbị kéo dài.
Hiển nhiên là nó rất lớn, lớn gấp mười lần thiết bị vận chuyển đơn trước đó.
Không có cửa sổ, mặt ngoài là kim loại trắng sáng bóng và xinh đẹp.
“Sa Tả”, Naga ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên mặt Sa Tả, “Cậu nghe tôi nói gì không?”.
Mắt Sa Tả hé mở nhưng không có tiêu cự.
Naga cẩn thận kiểm tra từng chút một, ngoại trừ vết thương do Sa Tả tự tạo ra thì không có vết thương nào khác, còn năng lực phóng ra tích tắc trước đó tựa như đã biến mất, chí ít Naga không còn cảm giác được ảnh hưởng của nó đối với mình.
Trên vách tường bên cạnh thuyền có một máy cảm ứng.
Naga để mình ngồi xổm vài giây, sau đó chậm rãi đi tới trước máy cảm ứng, vươn tay, huơ vòng tay ở phía trước khu vực cảm ứng.
Màn hình sáng lên nhưng không có hình ảnh và âm thanh nào cả.
Naga đang mong đợi nhìn thấy Trình Khản lần nữa có hơi thất vọng.
Hắn nhíu mày, lúc đang không biết nên làm gì, hắn đột nhiên nghe thấy vòng tay trên tay mình phát ra tiếng “rắc” giòn rụm.
Vòng tay không biết đã ở trên tay hắn bao nhiêu năm nhẹ nhàng bật ra, biến thành hai nửa.
“Tàu chạy trốn sẽ vào vị trí sau một phút nữa”. Giọng nói máy móc đột nhiên vang lên.
Naga nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, phía trên vẫn không có bất kì thứ gì.
Hỏng rồi? Hiểu biết của Naga về mấy thứ này cũng chỉ giới hạn ở mức độ hỏng và không hỏng. Có lẽ thứ này đã bị hỏng, vì vậy Trình Khản không xuất hiện ở nơi có thể nhìn thấy anh ta.
Tuy rằng không biết rõ nhưng lời nói sẽ vào vị trí sau một phút nữa thì Naga vẫn có thể hiểu.
Con tàu có hình dạng trứng treo trên cao bên cạnh người đang từ từ hạ xuống.
Naga xoay người chạy đến cạnh Sa Tả rồi bế cậu lên.
Khi tàu hạ đến gần vị trí đường ray thì dừng lại, bên dưới tàu nhô ra thứ gì đó trông như hai móng vuốt, móc vào đường ray.
Tiếp đó, trên thân tàu trơn nhẵn xuất hiện một đường mảnh, một cánh cửa trượt mở ra hai bên.
Giọng nói sau lưng không vang lên nữa, Naga hơi do dự, ôm Sa Tả bước vào khoang tàu.
Sau một vài giây, cửa đóng lại, khoang tàu sáng lên, có điều ánh sáng rất dịu, đối với Naga mà nói thì có thể gắng gượng chấp nhận.
Khoang tàu không lớn, ngoại trừ ánh đèn sáng lên thì còn có vài cái màn hình ở đầu tàu, Naga không nhìn bọn chúng, bởi vì hắn có nhìn đi nữa thì cũng không thể hiểu, thứ trên màn ảnh hắn có thể nhìn hiển có lẽ chỉ có gương mặt của Trình Khản.
Không gian bên trong tuy không lớn nhưng cơ sở thiết bị rất đầy đủ, Naga nhìn xung quanh, đặt Sa Tả lên một cái giường nằm phía sau khoang tàu.
Chỉ có một cái giường, có điều Naga không có yêu cầu gì về giường, nếu như muốn ngủ, hắn có thể ngồi hoặc nằm trên mặt đất là được.
Sa Tả bán hôn mê nằm trên giường.
Naga ngồi xuống mặt đất bên cạnh Sa Tả, nắm tay Sa Tả tựa vào giường.
Đã lên thuyền.
Bọn họ thành công rồi.
Mãi đến bây giờ, Naga rốt cuộc mới có thời gian nghĩ đến chuyện này, bọn họ cuối cùng đã ngồi trên con tàu do Trình Khản chuẩn bị.
Cũng chính vào lúc này.
Hắn nhắm mắt, cơ thể chậm rãi trượt xuống đất.
Thuyền này chạy thế nào?
Ai biết được, hắn không hiểu được mấy thứ gì đó trên màn hình…
…
Sa Tả không biết rốt cuộc mình đang ở trạng thái gì, tựa như đang ngủ, lại tựa như có thể cảm giác được thay đổi bên người, nhưng không phân biệt được bản thân đang nhìn thấy ảo giác hay là chuyện đang thực sự xảy ra.
Muốn nói lại không nói nên lời, tư duy và ý thức vẫn không có cách nào đồng bộ với cơ thể.
Loại cảm giác khó chịu không thể nói rõ.
Bọn cậu có chạy thoát không? Hình như chạy thoát rồi hình như lại không chạy thoát?
Cảnh tượng Naga té nhào vào vật thí nghiệm là kí ức cuối cùng cậu nhớ rõ nhất.
Tim Sa Tả co lại, máu, trên người Naga đều là máu, nhìn không rõ có bao nhiêu vết thương, đâu đâu cũng là máu.
Naga…
Theo bóng hình Naga dần dần mờ đi, Sa Tả cảm thấy chấn động to lớn, chấn động này khiến cậu ho khù khụ.
Cơ thể vẫn không thể cử động, nhưng ý thức trong tích tắc này lại vô cùng rõ ràng.
Chấn động này… Chương trình tự hủy thành phố dưới lòng đất bắt đầu rồi sao?
“Naga!”. Sa Tả hô to, ngồi bật dậy.
Đầu hơi choáng, mắt hoa, nhưng tư duy của Sa Tả cũng đã thoát khỏi hỗn loạn,
Bọn cậu đã trốn ra được! Đã lên thuyền!
Sa Tả nhìn thấy Naga nhắm mắt nằm dưới đất, không đợi cậu nhảy xuống giường, chấn động dữ dội lại truyền đến, lần chấn động này không biến mất mà bắt đầu kéo dài không ngừng và càng lúc càng kịch liệt, cậu trực tiếp té khỏi giường, nhào vào người Naga.
“Quái ngư nhỏ?”. Sa Tả nhanh chóng áp tai lên ngực Naga.
Tuy rằng rất yếu nhưng đập rất có quy luật, trạng thái rất giống với lúc Naga bị thương ở cống thoát nước và cần nghỉ ngơi.
Sa Tả không chạm vào hắn nữa, cậu chạy tới màn hình phía trước khoang tàu.
Cậu không biết lái tàu, cũng chưa từng tiếp xúc qua những phương tiện giao thông nào khác, nhưng lại có thể nhìn hiểu số liệu trên màn hình và lời nhắc nhở.
Lời nhắc nhở không nhiều, bởi vì… đây là tàu Trình Khản chuẩn bị cho bản thân, nhưng với Sa Tả mà nói như vậy là đủ rồi.
Lúc xác định thân tàu và thiết bị trên tàu đều hoàn hảo, cậu nhấn khởi động.
Sau vài giây, từ màn hình giám sát bên ngoài khoang thuyền, cậu có thể nhìn thấy tàu bắt đầu xuôi theo đường ray, đi về phía cánh cửa kia.
Sau khi tàu đến cạnh cửa, cửa từ từ mở lên từ bên dưới, lộ ra một con đường hầm hẹp dài.
Từ trên màn hình chỉ có thể nhìn thấy trong đường hầm có bốn đốm sáng xanh, chắc là thiết bị từ tính nào đó.
Cửa đường hầm đã mở, tàu chạy trốn chuẩn bị phóng.
Trên màn hình hiển thị một hàng chữ.
Sa Tả xoay người chạy đến bên cạnh Naga, cố sức kéo hắn tới bên tường, dùng dây an toàn cố định hắn lại, sau đó quay lại trước màn hình rồi ngồi xuống, gài dây an toàn, nhấn vào xác định phóng.
Tàu im lặng đột nhiên gia tốc, vọt vào trong đường hầm, quán tính mạnh khiến Sa Tả tựa sát vào ghế ngồi.
Tàu vọt đi với tốc độ rất nhanh, Sa Tả nhìn chằm chằm vào đồng hồ hiển thị vận tốc, lúc đạt tới tốc độ cao nhất, cậu cảm giác được toàn bộ thân tàu tựa như viên đạn bắn thẳng ra ngoài từ trong đường hầm dài.
Cảm giác thân tàu không ngừng chấn động đã biến mất, mặc dù nó vẫn giữ nguyên vận tốc nhưng Sa Tả có thể xác định nó đã đi vào trong nước biển.
Thiết bị tăng tốc khởi động.
Điều chính hướng đi.
Xác định tuyến đường.
Năm phút sau sẽ đi vào tuyến đường định sẵn.
Tuyến đường bị khóa, muốn thay đổi cần được ủy quyền, người ủy quyền: Trình Khản.
…
Cần Trình Khản ủy quyền thì mới có thể sửa đổi tuyến đường đã được thiết lập sẵn? Sa Tả nhìn chằm chằm vào số liệu thay đổi liên tục trên màn hình.
Tuyến đường thiết lập sẵn là cái gì? Trình Khản đã thiết lập trước tuyến đường sao?
Sa Tả thử kiểm tra đích đến của tuyến đường, nhưng Trình Khản chỉ đưa ra một tọa độ.
Tọa độ này nằm ngoài phạm vi AS, không chỉ như thế mà đã vượt ra khỏi ba hòn đảo lưu đày, hơn nữa quỹ đạo còn lệch đi rất xa.
Đích đến này đối với AS mà nói là không rõ.
“Đây… là miền đất mới sao?”. Sa Tả nhìn vào tọa độ kia, thì thầm một câu.
Nhưng Trình Khản từng nói rằng tuy địa điểm miền đất mới xuất hiện và biến mất có quy luật nhưng chưa từng nói là đã tìm được, vì vậy… Sa Tả cau mày, đó là đầu mối chăng? Tọa độ này gần với nơi miền đất mới mới từng ẩn hiện sao?
Tiếc rằng thiết bị hiện tại trên thuyền không thể nào khởi động được chương trình chủ, cậu không có cách nào hỏi lại Trình Khản.
Sau năm phút, trên màn ảnh hiển thị đã đi vào tuyến đường thiết lập sẵn, thời gian là ba tháng.
“Ba tháng?”. Sa Tả tháo dây an toàn, đứng lên, hiện tại cậu không có thời gian suy nghĩ những thứ này, cậu phải xử lí tất cả các vết thương sâu cạn lớn nhỏ trên người Naga.
Vừa mới đứng lên, thân tàu đột nhiên hơi chấn động.
Chấn động này không đến từ chính bản thân con tàu mà là nước biển.
Thành phố dưới lòng đất… Sa Tả xoay người, cậu đã không còn cách nào biết được tình hình của thành phố dưới lòng đất, chỉ có thể lặng lẽ hướng mặt về phía nó và AS, đây lẽ nào… là bắt đầu hủy diệt rồi sao?
Đảo Liệp Lang thì sao?
Những người trên đó sẽ thế nào?
Sa Tả chợt cảm thấy lòng trống rỗng.
Ấn tượng và hiểu biết hơn hai mươi năm đối với thế giới này tựa như bất thình lình trở nên trống rỗng.
Quá khứ trống rỗng, tương lai lại chỉ là một tọa độ lạ lẫm.
Những người cậu biết, những chuyện từng trải qua, tất cả đều biến mất vào giây phút này.
Cậu tồn tại như một nhân loại hơn hai mươi năm, cuối cùng lại chỉ là một vật thí nghiệm không nên tồn tại, ba mẹ của cậu, cuộc sống của cậu, tất cả đều đã lưu lại trên mảnh đất AS mà cậu có thể không bao giờ quay về được.
Giá trị của cậu là gì?
Giá trị nhân loại Sa Tả là gì?
Không có đáp án.
Bên cạnh chiếc giường phía sau khoang tàu có một cánh cửa nhỏ, bên trong là kho thức ăn và kho y tế, màn hình trên tường hiển thị đủ loại đồ dự trữ.
Sa Tả chuẩn bị xong hết thuốc và dụng cụ rồi mới kéo Naga vào kho y tế.
Cậu đã dùng mọi cách nhưng vẫn không thể đặt Naga lên giường, với trọng lượng của Naga thì việc cậu có thể di chuyển hắn đã là tốt lắm rồi.
Cậu không thể làm gì khác hơn là để Naga nằm trên mặt đất.
Lúc cởi bỏ quần áo đã rách tan tành không còn hình dạng của Naga, Sa Tả cắn răng, vết thương trước mắt khiến cậu gần như không biết nên xử lí từ đâu.
“Lấy đạn ra là được, không cần quan tâm những cái khác”. Naga vẫn nhắm mắt đột nhiên mở miệng nói một câu.
Sa Tả ngẩn người, nhào tới bên người Naga: “Quái ngư nhỏ?”.
“Hử”, Naga nhắm hai mắt, trông rất mệt mỏi, nhưng vẫn nhếch miệng cười: “Tôi không sao”.
“Anh bị thương rất nhiều”. Sa Tả nhẹ nhàng cắt quần áo trên người hắn thành những mảnh nhỏ, “Loại bỏ chất độc trước, sau đó sẽ lấy đạn ra”.
“Chúng ta đi sao?”. Naga hỏi.
“Ừ, tàu khởi động rồi, Trình Khản đã thiếp lập sẵn tuyến đường, không biết đi đâu nữa, có điều chúng ta vẫn còn sống”, Sa Tả cúi đầu hôn lên khóe miệng hắn, “Vẫn còn cùng một chỗ”.
“Cậu không sao chứ?”. Naga mở mắt, nhìn cậu.
“Ừ, tôi không sao, không có cảm giác gì, chỉ là hiện tại tôi chưa thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trên người mình, sau này hãy nói đi”. Sa Tả cẩn thận dùng cồn rửa sạch vết thương cho Naga, có một vài vết thương đã bắt đầu kết vảy, năng lực hồi phục của Naga quả nhiên khiến người khác giật mình, nhưng tình trạng suy yếu của hắn lại không giống như là vết thương đã hồi phục lại mức độ cần có, “Có phải anh đang rất mệt mỏi không?”.
“Một chút”, Naga lại nhắm mắt, “Có thể trên người mấy thứ kia có độc…”.
“Tại sao vừa nãy anh không nói”, Sa Tả hơi nóng nảy, đứng lên tìm thuốc trên màn hình, “Hẳn sẽ có những thứ thuốc này, Trình Khản cẩn thận đến thế mà”.
“Có hay không thì cũng không sao, cũng không phải trúng độc, hồi phục chậm chút mà thôi”. Naga không quá quan tâm, chỉ cần Sa Tả bình an, hắn không có gì phải lo lắng.
“Lỡ như tổn thương đến não bộ thì sao?”. Sa Tả cau mày.
“Não bộ?”.
“Não bộ bị thương tổn, anh có thể sẽ biến thành người ngốc đó”.
“Vậy cậu có thể gọi tôi là ngu ngốc mỗi ngày”. Naga cười.
“Naga”. Sa Tả lấy ra thuốc cần từ trong hệ thống kiểm tra, sau khi nhấn vào xác định, đèn xanh ở ngăn tủ đặt thuốc sáng lên, cậu dựa theo hướng dẫn lấy ra một ống tiêm chứa thuốc đã được bào chế, “Anh không thể biến thành người ngốc được, anh còn phải bảo vệ tôi, tôi có thể là người ngốc nhưng anh thì không thể”.
Naga nghiêm túc nhìn Sa Tả tiêm thuốc vào cánh tay mình, nhẹ giọng nói: “Thật ra cậu có thể không cần tôi bảo vệ”.
“Sao?”. Sa Tả ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cậu có lẽ so với Bàng Ca càng…”.
Sa Tả lập tức hiểu Naga muốn nói gì, cậu không chút suy nghĩ ngắt lời Naga: “Anh phải bảo vệ tôi”.
“Sa Tả…”.
“Anh phải bảo vệ tôi”, Sa Tả lập lại, “Anh không bảo vệ tôi thì ai bảo vệ tôi?”.
Naga nhìn chăm chăm vào cậu một hồi, cuối cùng gật đầu: “Đã biết, tôi sẽ bảo vệ cậu”.
Naga hồi phục rất nhanh, vài ngày sau, tuy Sa Tả còn sờ được những vết thương trên người hắn bởi vì quá sâu nên chưa thể biến mất hoàn toàn, nhưng trên cơ bản hắn đã hồi phục về tình trạng lúc trước.
Trình Khản chuẩn bị vô cùng đầy đủ, Sa Tả tính toán một chút, vật liệu dự trữ đủ để cậu và Naga đồng thời sử dụng cho đến khi đến được tọa độ kia sau ba tháng.
Chỉ là khi đến được nơi đó, bọn cậu sẽ đụng phải tình huống gì, sẽ xảy ra chuyện gì, không một ai biết cả.
Sa Tả cảm thấy cho dù đó không phải là miền đất mới thì cũng sẽ có thứ khác, chắc chắn không chỉ là một vùng biển. Với tính cách của Trình Khản, nếu như nơi đó không có gì cả, anh ta sẽ không chỉ mang theo vật liệu đủ cho vài tháng.
Phó thác cho trời thôi.
Cuộc sống trên thuyền rất nhàm chán, ngoại trừ đi ngủ thì cơ bản mỗi ngày, Sa Tả sẽ cùng Naga lẳng lặng ngồi trước màn hình trong khoang tàu.
Naga không hiểu số liệu trên màn hình, vì thế thông thường chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát bên ngoài khoang tàu, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy nước biển nhưng nó lại đơn giản hơn mấy thứ số liệu hỗn loạn kia.
Hai người rất ít khi nói chuyện, đối với Sa Tả mà nói, khoảng thời gian yên bình này không dễ dàng có được, cho dù vẫn có rất nhiều tiếc nuối nhưng đồng dạng cũng rất xứng đáng.
Ý nghĩa?
Trước đó cậu từng nghĩ đến vấn đề này, hiện tại suy nghĩ lại, cậu nhận ra nó không còn quan trọng nữa.
Tuổi thọ của cậu và Naga là không thể xác định, nó có thể rất dài, cũng có thể không dài như vậy, nhưng cuộc sống này có rất nhiều ý nghĩa, cậu không cần suy xét từng chút.
Có thể cảm nhận được là đủ rồi.
Chẳng hạn như hiện tại, cho dù hai người im lặng cả ngày trong không gian nho nhỏ này cũng đã có ý nghĩa vô cùng.
“Cá kìa”. Naga chỉ vào màn hình.
“Không thấy”, Sa Tả đờ người nhìn màn hình, lúc quay đầu lại thì cá đã biến mất, “Loại cá gì?”.
“Màu sắc rất rực rỡ, tôi chưa từng nhìn thấy loại cá như vậy, rất nhiều con, đếm không hết”, Naga rất có hứng thú tiếp tục nhìn màn hình.
Sa Tả nhìn vào số liệu ghi chép hàng ngày, bọn họ vẫn di chuyển ở độ sâu khoảng 50 mét, thời gian đã qua mười một ngày, nơi này đã cách rất xa AS và đảo Liệp Lang, là khoảng cách mà trước đây cậu chưa từng nghĩ mình sẽ đi qua.
Nước biển bắt đầu có thay đổi từ hai ngày trước.
Trong nước biển đen cằn cỗi xung quanh AS có rất ít sinh vật, cho dù có thì cũng là các loại cá kì lạ sau khi biến dị, quái ngư nhỏ như Naga cũng không thấy qua nhiều sinh vật dưới đáy biển.
Nhưng bắt đầu từ hai ngày trước, trong máy theo dõi bên ngoài khoang tàu bắt đầu xuất hiện sinh vật thủy sinh.
Ban đầu là sinh vật đơn giản dập dềnh như sợi bông, tiếp đó xuất hiện lác đác vài con cá, cho tới hôm nay đã là một đàn cá.
Sa Tả không thể giải thích những hiện tượng này, bọn cậu đang từ từ đi vào khu vực có sinh thái rõ ràng tốt hơn AS rất nhiều, đàn cá này làm Sa Tả nhớ tới thế kỷ công nguyên mấy trăm năm trước.
Trong nhận thức của Sa Tả, nền khoa học kĩ thuật của AS không phải rất tân tiến, ngay cả máy bay dùng áp giải cậu đến đảo Liệp Lang cũng không khác biệt bao nhiêu với máy bay của thế kỉ công nguyên, cậu đã từng nghĩa AS không có khả năng khám phá thế giới xa hơn.
Nhưng thành phố dưới lòng đất lại phá vỡ nhận thức trước đó của cậu, tuy rằng sự tồn tại của nó là một bí mật, đồng thời về sau cũng chỉ là một bí mật đã biến mất, nhưng chính phủ liên bang từng đầu tư lực lượng khoa học kĩ thuật vào nó cũng là sự thật.
AS từng có năng lực thăm dò sự tồn tại của miền đất mới, nhưng năng lực này chỉ tập trung vào một số ít người… Ví dụ như Trình Khản và những người từng là đồng nghiệp của Trình Khản.
Không kể là thành phố dưới lòng đất hay là con tàu bọn họ đang ngồi, tất cả đều thể hiện nền khoa học kĩ thuật không tương xứng với AS, chí ít là chêch lệch quá lớn về khả năng vận chuyển.
Sa Tả nhắm mắt lại, suy đoán này vẫn nằm trong đầu cậu không gạt đi được.
Trước khi nền khoa học kĩ thuật này vẫn chưa bị ém nhẹm trở thành bí mật, có phải AS đã từng thăm dò xa hơn hay không? Thành phố dưới lòng đất là thế giới dành cho “Nhân loại mới” sau A-đam hoàn mỹ, nếu như tất cả không bị phá hủy, vậy thì tọa độ bọn cậu đang đi đến kia, có phải là mục tiêu tiếp theo của nhân loại mới hay không?
“Thật sự… quá nhiều bí mật…”. Sa Tả dựa vào vai Naga, mỗi khi nhớ tới những chuyện này, cậu sẽ có cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé.
“Bí mật gì?”. Naga nghiêng mặt sang.
“Không có gì, những thứ này đối với quái như nhỏ mà nói có lẽ không có ý nghĩa gì cả”. Sa Tả cũng quay mặt sang hôn lên môi Naga, “Sau này chúng ta sẽ từ từ suy nghĩ cẩn thận”.
Trên bàn điều khiển truyền đến một tiếng “Tít”, Sa Tả ngẩn người, lập tức quay đầu nhìn về màn hình.
Trong khoang tàu vẫn rất yên tĩnh, đây là lần đầu tiên bàn điều khiển phát ra âm thanh nhắc nhở.
Màn hình trên tàu hiển thị phát hiện làn sóng điện nào đó, nhưng thời gian rất ngắn, không bắt được nhiều thông tin hơn, nơi phát ra sóng điện đã biến mất.
Sa Tả ngồi ngay ngắn lại, làn sóng điện chỉ có vài giây, vô cùng ngắn, nhưng đủ làm cho Sa Tả kích động, đây là tin tức thu được đầu tiên sau hơn mười ngày di chuyển.
Sẽ là gì đây? Đến từ tự nhiên hay là nhân tạo?
Cậu để hệ thống thử phân tích, xem có thể lấy được nhiều nội dung hơn hay không.
“Là cái gì thế?”. Naga cũng xáp lại.
“Vẫn chưa rõ lắm, phải xem kết quả phân tích mới biết được”, Sa Tả cầm tay hắn, “Nếu như…”.
Sa Tả còn chưa nói hết lời, hệ thống đã phân tích xong.
Nội dung hiển thị trên màn hình rất đơn giản, chỉ có hai chữ _____ Bàng Ca.
– Hết truyện –
Lời tác giả: Câu chuyện kéo dài gần 1 năm cuối cùng đã chính thức kết thúc.
Chương cuối cùng này, miền đất mới là không rõ, là khởi đầu mới.
Chắc là không có ngoại truyện, câu chuyện này đã nấu cạn tinh lực của tôi, nếu như sau này muốn viết ngoại truyện, tôi sẽ post lên blog.
Lần nữa cảm ơn những bạn đã kiên trì đến bây giờ, các ơn các bạn.
+++
Đã đến lúc chào tạm biệt Sa Tả và Naga rồi:((. Tuy tác giả vẫn còn để ngỏ về “Miền đất mới” và sự trở lại của “Bàng Ca” nhưng với mình thì truyện đã đi đủ nội dung cần thiết rồi.
Cám ơn những bạn đã đi cùng mình qua hơn một năm. Những cái like, comment, góp ý của các bạn đều là động lực cho mình lấp hố. Nếu có thể, hãy cho mình biết cảm nhận sau khi đọc hết truyện nhé. Mình rất muốn biết các bạn nghĩ gì về nó.
P/s: Mỗi lần kết truyện là mỗi lần nói chuyện sến sẩm =)))))
Mỗi lần kết truyện là mỗi lần đau đầu đi tìm truyện mới =)))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook