Liệp Lang Đảo
Chương 44

Sa Tả đã lâu không ngủ ngon như vậy, không biết là do mệt mỏi hay là do nguyên nhân khác, cậu ôm Naga nằm trên giường, chỉ vài phút sau đã chìm vào giấc ngủ và không hề nằm mơ, chờ đến khi thức giấc, cậu nhìn thời gian hiển thị trên tường thì đã là gần trưa của ngày hôm sau.

Nhưng việc khiến cậu bất ngờ chính là Naga vẫn còn đang ngủ, người đàn ông mà cậu cho rằng không cần ăn cũng không cần ngủ, thế mà lại còn ngủ sâu hơn cậu.

Trên màn hình hiển thị bên cạnh giường cho thấy tin nhắn và cuộc gọi đến là 0, nói cách khác là trong khoảng thời gian này, Y Đăng không có liên lạc với cậu. Cậu chống đầu nghiêng người nhìn Naga bên cạnh vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon.

Không biết phải mất bao lâu tư liệu của Trình Khản mới được chuyển tới, trong khoảng thời gian này cũng không biết có chuyện bất ngờ gì xảy ra hay không, cậu vươn tay chạm nhẹ lên lông mi của Naga, có điều hiện tại vẫn rất thoải mái, sau khi lên đảo, cuộc sống của cậu lúc nào cũng khẩn trương, ít khi nào có được quãng thời gian như bây giờ.

“Nhột”. Naga đột nhiên mở miệng nói một câu.

Sa Tả sợ hết hồn, nhìn Naga vẫn đang nhắm mắt, “Anh thức rồi?”.

“Vẫn luôn thức”, Naga mở mắt, “Cậu ngủ sâu quá”.

“Anh tỉnh dậy lúc nào? Anh không ngủ sao?”. Sa Tả xoa tóc hắn, cúi đầu hôn lên mắt hắn.

“Không biết, ngủ một lúc, đủ rồi”. Naga nhíu mày, “Tôi không quen ở đây”.

“Ừ, tôi biết, sau chuyện của Trình Khản… không, sau khi giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ đi”. Sa Tả thở dài, nếu có thể gặp lại ba mẹ thì tốt biết bao, “Chúng ta đi tìm thế giới mới mà Trình Khản nói”.

“Thế giới mới?”. Naga cười, “Được, cùng một chỗ là được”.

Trong ghi chép của Trình Khản có đề cập đến đại lục mới, diện tích của nó tương đương với AS, có thảm thực vật che phủ, môi trường sinh thái của nó so với AS hoàn toàn nhân tạo và ba hòn đảo lưu đày cằn cỗi mà nói, có thể gọi là thiên đường.

Đại lục mới được phát hiện vào lúc AS được hình thành, khoảng chừng 50 năm Thủy kỷ, chính phủ liên bang phát hiện một mảng lục địa lớn ở ngoài khơi cách AS hơn một nghìn km, phát hiện này khiến tất cả mọi người rất phấn khích nhưng cũng có chút bối rối.

Mảng lục địa này nằm cách AS không quá xa nhưng vài thập kỷ trước lại không được tìm thấy, cứ như thể trong một thời gian ngắn đã xuất hiện bên cạnh AS. Kết quả đo đạc và quan sát bí mật về mảng lục địa này lại khiến bọn họ càng thêm giật mình, bởi vì nó không có tọa độ cố định, nó di động khi nhanh khi chậm, tựa như một hòn đảo nổi khổng lồ trên biển.

Vì không xác định được vị trí của hòn đảo này nên chính phủ liên bang quyết định không công bố sự tồn tại của nó, bọn họ vẫn bí mật quan sát sự thay đổi của nó, nhưng sau vài thập kỷ, nó đã biến mất khỏi giám sát.

Nó đã chìm vào đáy biển hay là đã trôi dạt đi nơi khác trong thời gian ngắn, không ai biết cả, vùng đất mới có thể mang đến hi vọng mới cho AS sau khi hiện diện bí mất gần một trăm năm lại bí mật biến mất.

Sa Tả không có nhiều tự tin sẽ tìm ra mảnh lục địa này, nhưng từ nội dung ghi chép có thể thấy được, Trình Khản cho rằng sự di động của nó không phải là ngẫu nhiên mà có liên quan đến biến đổi khí hậu, dòng chảy, từ trường và vân vân, nó di động theo chu kỳ, nhưng chu kỳ này rất dài, hiện tại, có lẽ là thời điểm có thể tập hợp tư liệu tìm kiếm dấu vết của nó.

Y Đăng có thể tiếp cận với số liệu đo đạc trước đó của mảnh lục địa này, nhưng Trình Khản không nói rằng bọn cậu có thể thông qua anh ta để lấy được những số liệu này hay không.

Ngoại trừ Y Đăng thì vẫn còn có người có thể giúp đỡ bọn cậu, cậu không hiểu lắm, có lẽ là vì bảo vệ đồng nghiệp của mình nên Trình Khản không cung cấp nhiều thông tin liên quan đến người này.

Nhưng Sa Tả không có cảm giác đang chiến đấu một mình, cậu biết người về phe Trình Khản khẳng định không ít, Trình Khản lấy được dữ liệu, chuyển dữ liệu, bao gồm mắc nối đủ loại thiết bị, cho đến cuối cùng khi toàn bộ tài liệu được công bố và hủy diệt thí nghiệm nghiên cứu, quá trình này không phải vài người là có thể hoàn thành.

Chuyện này cần một tập thể khổng lồ, cần người trợ giúp và tiếp ứng trong AS cao cấp, bằng không chỉ với sức của một mình Trình Khản thì căn bản không thể đi tới bước hôm nay.

“Anh muốn ăn gì không?”. Sa Tả duỗi người, chậm rãi mặc quần áo vào rồi xuống giường, đi tới trước thiết bị vệ sinh, có lẽ cậu phải dạy Naga sử dụng những thứ này trước đã.

Ở đảo Liệp Lang, những chuyện như tắm rửa hay đánh răng đều rất ban sơ, Sa Tả vẫn nhai một loại lá cây gọi là lá Nana, do Naga đưa cho cậu, nó có tác dụng vệ sinh khá tốt, sau khi nhai xong, trong miệng còn có mùi cỏ xanh, nhưng ở AS không có loại lá cây này.

“Naga, tôi dạy anh dùng cái này”. Sa Tả cầm lấy máy vệ sinh tự động.

“Đây là gì?”. Mặc dù Naga vẫn tỏ ra bình tĩnh trước đủ loại khoa học kỹ thuật tiên tiến ở AS vượt qua hắn vài trăm năm, nhưng từ đầu đến cuối lòng hiếu kỳ vẫn luôn tồn tại, hắn thích thú bước xuống giường.

“Máy vệ sinh, anh xem rất đơn giản”. Sa Tả đưa máy vệ sinh vào trong miệng, sau đó mở công tắc, giải thích qua loa, “Chỉ cần để như vậy là được, không cần để ý những cái khác, cũng không cần di chuyển, để một lúc nó sẽ tự động dừng lại”.

“Ăn ngon không?”. Naga cảm thấy chơi rất vui, hắn cầm lấy máy vệ sinh từ trên tay cậu rồi bỏ vào miệng mình.

“Không phải ăn…”. Sa Tả giúp hắn mở công tắc.

“… Ừ”. Naga không đợi máy vệ sinh dừng lại thì đã ném nó qua một bên, “Khó chịu, rung rung”.

“Hiệu quả vệ sinh của nó rất tốt, có thể bảo vệ sức khỏe, anh tập quen dần đi, ở đây không có lá Nana đâu”. Sa Tả mỉm cười.

Naga không còn quan tâm đến máy vệ sinh, hắn lại lấy ra từ trong ngăn kéo vài bọc thức ăn nén chân không của AS, “Cái này không giống với cái bọn người kia phân phát trên đảo, nó có mùi vị gì?”.

“Anh nếm thử đi”. Sa Tả cảm thấy Naga ở AS rất thú vị, cậu chỉ nhìn thôi nhưng lại không hề thấy nhàm chán.

Naga mở nó ra, cầm một miếng nhỏ bỏ vào miệng, cau mày nuốt xuống: “Vị giống nhau, nhưng tại sao hình dạng lại không giống?”.

“Khác thành phần dinh dưỡng”, Sa Tả đoán rằng cho đến khi Naga đói bụng không chịu nổi thì hắn sẽ không ăn những thức ăn này, cậu vỗ vỗ Naga, “Anh muốn xem tivi không?”.

“Tivi?”. Naga không biết đó là cái gì, có điều vẫn gật đầu: “Được”.

Sa Tả mở bảng điều khiển rồi chỉnh chế độ TV, cậu vốn cho rằng TV sẽ bị hạn chế ở quân đội hoặc là giảm thiểu nội dung được xem, nhưng cậu phát hiện không có gì khác biệt.

Naga rất có hứng thú với nội dung trên màn hình, sau khi nhìn chăm chú một lúc lâu, hắn quay đầu hỏi Sa Tả: “Chúng ta thấy Trình Khản cũng là thế này phải không?”.

“Không, không giống, Trình Khản… Hình ảnh của Trình Khản chỉ là chương trình, là ký ức của anh ta, không phải là người thực sự tồn tại”, Sa Tả suy nghĩ một chút, “Nói thế này, nói chuyện với anh không phải là người của Trình Khản, mà chỉ là suy nghĩ và ký ức của anh ta, vì vậy anh ta chỉ biết những chuyện trước khi chương trình được thiếp lập, còn chuyện sau đó thì anh ta không biết”.

Naga im lặng rất lâu, tựa như là đang tiêu hóa nội dung Sa Tả vừa nói, cuối cùng hắn gật đầu, trông rất thất vọng: “Tôi có thể hiểu”.

Sa Tả và Naga ngồi trên giường xem TV, nội dung rất nhàm chán nhưng Naga rất chăm chú, Sa Tả xem một hồi thì không muốn xem nữa, cậu xuống giường đi đến bảng điều khiển để xem có trò chơi nào hay không.

Chân mới vừa chạm đất, cậu chợt nghe thấy tiếng tít tít phát ra ở đầu giường, có tin nhắn.

Cậu lập tức chồm người đến xem, trên màn hình có một hàng chữ, người gửi tin là Y Đăng, hàng chữ này chỉ xuất hiện trong thời gian rất ngắn, khi cậu vừa thấy rõ thì đã bị hủy mất.

Chỉ có hai chữ: Đi mau.

Khi hai chữ này vừa biến mất, nguồn năng lượng trong phòng cũng bị ngắt, TV và đèn, còn có tất cả chức năng trên bảng điều khiển cũng dừng hoạt động. Sa Tả bật người dậy, đã xảy ra chuyện, cậu không nghĩ tới chỗ ở do Y Đăng sắp xếp cho bọn cậu lại xảy ra vấn đề nhanh như vậy.

“Chúng ta đi!”. Sa Tả nhanh chóng mặc quần áo, mang giày vào.

Naga không hỏi tình huống cụ thể, lúc căn phòng đột nhiên tối om thì hắn cũng đã bật người dậy, mặc xong quần áo cùng lúc với Sa Tả.

Sau khi Sa Tả mở cửa phòng, cậu phát hiện không chỉ căn phòng này mà toàn bộ tòa nhà đều rơi vào bóng tối, có thể có người đã cắt đứt nguồn năng lượng của tòa nhà, bao gồm cả nguồn năng lượng dự trữ.

“Dưới lầu có người”. Naga nói một câu.

“Nhiều không?”. Sa Tả dẫn Naga chạy vọt tới lối thoát hiểm khẩn cấp Y Đăng từng nói cho cậu.

“Không nhiều”. Naga do dự, “Cho dù không nhiều nhưng bọn họ đều có súng”.

“Đúng vậy, vì thế chúng ta phải chạy trốn”. Sa Tả nhìn máy cảm ứng không hoạt động phía trước lối thoát hiểm, trên lý thuyết cho dù nguồn năng lượng dự trữ mất hiệu lực, nhưng lối thoát hiểm khẩn cấp vẫn có hệ thống vận hành độc lập.

Có người đã nghĩ tới điều này, lòng bàn tay Sa Tả đổ đầy mồ hôi, cậu không biết bên Y Đăng xảy ra vấn đề hay là bản thân Y Đăng có chuyện, nhưng Trình Khản từng nói người này hoàn toàn đáng tin cậy.

Cậu không suy nghĩ nhiều, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là rời khỏi nơi này.

“Từ cửa sổ”. Naga nói một câu, kéo tay cậu chạy trở về phòng.

“Không được, đều là thủy tinh cường lực cao”. Sa Tả nói, toàn bộ kiến trúc ở AS đều có hệ thống thông gió rất tốt, cửa sổ chỉ dùng lấy ánh sáng, vì thế không thể mở ra, mà cửa kính đều dùng vật liệu bền chắc có tính cường lực cao, người bình thường không thể đập vỡ.

Có điều nói là nói như vậy, Sa Tả vẫn lặng lẽ cắn răng, ra sức nện mạnh vào cửa kính.

Chẳng phải cậu bây giờ không phải là người bình thường sao.

“A…”. Cơn đau truyền tới từ tay khiến Sa Tả nhíu chặt lông mày, sau khi nện mạnh, cửa kính không có một chút thay đổi, tay lại đau đến mức cậu gần như ngất đi.

“Ngu ngốc”. Naga kéo tay cậu đến xoa bóp.

“Không vỡ rồi”. Sa Tả cau mày.

“Đến tôi”.

Naga không đợi Sa Tả ngăn cản mà đã vung tay về phía cửa kính.

Tốc độ lần này khá nhanh, Sa Tả không thấy rõ Naga dùng động tác gì mà chỉ nghe được một tiếng “rắc”. Cậu nhìn qua, phát hiện Naga dùng ngón tay gõ vào cửa kính, có lẽ nên nói là móng tay.

Lúc Sa Tả không có chuyện gì làm, cậu rất thích sờ tay Naga, cậu biết mỗi khi Naga buồn tẻ không có việc gì làm, hắn sẽ dùng loại đá ráp tròn trịa sửa lại móng tay cho thật ngắn, cậu cũng biết móng tay của hắn trông không khác gì móng tay cậu.

Thế nhưng… sau khi cửa kính bị Naga gõ một cái, phía trên để lại ba điểm nhỏ, lấy điểm giữ làm trung tâm, xung quanh bắt đầu xuất hiện vài vết nứt.

Naga đặt tay lên những vết nứt kia rồi đẩy tay về trước, toàn bộ tấm kính vỡ thành những mảnh vụn nhỏ.

“Quái ngư nhỏ, anh thật sự rất tuyệt vời!”. Sa Tả dùng sức vỗ lên vai Naga, cậu đột nhiên hiểu được vì sao Trình Khản muốn cậu nhất định phải ở cùng với Naga, nếu không có Naga, cậu căn bản không đi được tới ngày hôm nay, cũng không thể tìm được lối vào thành phố dưới lòng đất.

Naga nhìn cậu, dường như lười nói chuyện, ánh mắt khinh bỉ rất rõ ràng.

Sa Tả đã quen với thái độ này của hắn, vì vậy không để ý, cậu chồm người khỏi cửa nhổ nhìn ra bên ngoài, sau đó lập tức rụt đầu về.

Căn phòng này nằm ở tầng 42, lúc Sa Tả nhìn xuống liền thấy chóng mặt, chân mềm nhũn, cậu kéo tay Naga: “Cao quá, không thể xuống được, chắc chắn sẽ vỡ thành thực phẩm ép chân không đó!”.

Naga không lên tiếng, chỉ thò đầu ra nhìn, lại đưa tay sờ vào bức tường bên ngoài.

Sa Tả cảm thấy rất lo lắng, toàn bộ vách tường bên ngoài đều là kim loại, khá trơn truột, cửa sổ mỗi tầng gần như bằng phẳng với tường, toàn bộ tòa nhà nhẵn bóng bằng phẳng tựa như một tấm gương, với độ cao như thế này, cậu thấy rằng cho dù Naga là tác phẩm cao cấp cuối cùng của sở nghiên cứu cũng không có khả năng nhảy xuống mà vẫn có thể sống sót, huống hồ còn phải mang theo cậu, một người nặng hơn 50 kg.

“Chúng ta đi xem cầu thang… xem có đường nào khác hay không”. Thời điểm Sa Tả nói ra câu này cũng không hề nắm chắc, lúc đến đây, cậu có thể nhìn thấy tòa nhà có ba thang máy nhưng lại không nhìn thấy cầu thang bộ.

“Không cần”, Naga kéo cậu lại, tay gõ nhẹ lên một tấm thủy tinh khác chưa bị gõ bể, “Tôi mang cậu xuống”.

Sa Tả nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Naga, không còn thời gian do dự hay lo lắng nữa, cậu cắn răng ôm lấy Naga, chết thì chết vậy!

Lúc Naga đưa tay ôm eo cậu nhảy ra khỏi cửa sổ, Sa Tả nhắm chặt hai mắt.

Cả người lao nhanh xuống bên dưới, bên tai nghe được tiếng gió thổi vù vù, cậu ôm chặt Naga, đợi đến giây phút rơi xuống mặt đất.

Nhưng không đợi cậu chuẩn bị tâm lý, cậu đã nghe được âm thanh có vật gì đó nện vào thủy tinh, theo tiếng thủy tinh vỡ vụn, bọn cậu đang rơi xuống đột nhiên dừng lại, bởi do quán tính nên cậu vẫn tiếp tục rơi xuống phía dưới, cánh tay Naga vững vàng ôm cậu vào lòng.

Sa Tả mở mắt, kinh ngạc phát hiện bọn họ đang treo giữa không trung.

Naga lại có thể đập vỡ một tấm kính ở trên không, tay bám vào cửa sổ, dùng phương pháp này để giảm xốc khi rơi xuống.

“Anh…”. Sa Tả không dám nhìn xuống, bọn họ có lẽ đang lơ lửng ở khoảng cách mười tầng, vẫn cách mặt đất rất xa, cậu vốn muốn khen Naga một chút, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn lên, cậu thấy tay Naga đang chảy máu.

“Ôm chặt”, Naga nói một câu rồi thả lỏng tay.

Bọn họ tiếp tục rơi xuống, sau đó Naga lại dùng sức đập vỡ một tấm kính trên không trung, đầu ngón tay rỉ máu chảy xuôi theo cánh tay hắn. Sa Tả vùi mặt trước ngực Naga, cảm thấy rất đau đớn.

Cậu không biết Naga cần bao nhiêu sức mới có thể dùng đầu ngón tay đập vỡ kính, nhưng cậu biết lúc ở trong phòng, Naga hẳn chỉ có thể đập ra vài điểm nhỏ trên mặt kính, lần ra sức tiếp theo mới làm lớp kính vỡ vụn.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Naga bị thương, quái ngư nhỏ mạnh mẽ cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chảy máu.

Sau ba lần dừng lại, Naga ôm cậu rơi xuống đất.

“Bên kia có ai không?”. Sa Tả vốn muốn xem vết thương của Naga, nhưng tình huống hiện tại không cho cậu thời gian làm chuyện như vậy.

“Bên phải”, Naga trả lời, nhìn qua phía bên trái, “Bên kia có gì đó đang tới”.

Sa Tả căng thẳng, vội vã theo sát Naga chạy về hướng bên phải của tòa nhà, vừa mới chạy hai bước, đã có một chiếc xe chạy tới từ đằng sau bọn họ.

Xong rồi!

Sa Tả cảm giác cả người lạnh ngắt, cậu không nghĩ tới sẽ bị bắt nhanh như vậy.

Nhưng chiếc xe phía sau không đuổi theo như cậu tưởng tượng, mà dừng lại sau lưng bọn họ. Sa Tả hơi khó hiểu, quay đầu nhìn thoáng qua, cậu phát hiện đây là một chiếc xe quân dụng thông thường, nói cách khác, chiếc xe này không được trang bị vũ khí.

Hơn nữa, khi cậu nhìn xuyên qua cửa sổ trong suốt của buồng lái, cậu thấy được một người lái xe, trong xe hình như chỉ có một người này.

Sau khi dừng xe, người nọ mở cửa bước xuống, là một người mặc đồng phục quân đội, người nọ đứng cách Sa Tả vài mét rồi ném tới một vật.

Naga kéo mạnh Sa Tả về phía sau, vươn tay đón lấy vật kia. Sa Tả nhìn qua, là một mảnh kim loại nhỏ, nếu cậu không nhìn lầm thì đó là thiết cảm ứng, chắc là chìa khóa khởi động chiếc xe kia.

“Lên xe đi, có hướng dẫn”. Người nọ nói một câu, xoay người nhanh chóng chạy về đường cũ.

Hoàn

Tác giả: Thật xui xẻo quá, tiếp tục chạy trốn thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương