Liệp Lang Đảo
-
Chương 4
Bọn họ vừa đi vừa dừng lại, âm thanh lúc ẩn lúc hiện cách bọn họ không xa, tuy đôi khi nghe rất gần nhưng ánh sáng vốn yếu ớt lại bị cành cây che khuất khiến cho xung quanh hoàn toàn tối mịt, lại thêm màn sương mù dày đặc vẫn chưa tản đi, những thứ nằm ngoài phạm vi năm mét đều mờ mờ ảo ảo, vì thế bọn họ căn bản không thấy rõ bất cứ thứ gì, bóng dáng vặn vẹo của cây cối trong sương mù thoạt nhìn càng thêm quỷ dị.
Mỗi khi có gió thổi qua, sương mù sẽ bị thổi tản đi một ít, Sa Tả sẽ lập tức quan sát xung quanh nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Cậu không biết người bám theo bọn họ có phải là nguyên trụ dân hay không, biểu tình trên mặt Trình Khản không còn thoải mái như trước mà trở nên hơi nghiêm trọng. Sa Tả nghĩ nếu quả thật là nguyên trụ dân thì có thể loại bỏ âm thanh không tìm được phương hướng cứ mãi bám theo bọn họ, nó quả thật khiến người khác thấy sợ hãi.
Điều khiến cậu không hiểu là vì sao chính phủ lại để nguyên trụ dân ở lại hòn đảo này, đồng thời còn biết rõ trên đảo này có người, vậy mà còn thiết lập nơi này thành khu vực lưu đày, cách thức vô nhân đạo này khiến người sống trong hòa bình hơn 20 năm như Sa Tả không thể chấp nhận được.
Song cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều, lúc này loại sinh vật không rõ theo dõi bọn họ ở khoảng cách gần cộng thêm việc không quan sát được cục diện quỷ dị xung quanh, cậu rút con dao từ trong túi ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tao nghĩ thứ kia ở…”. Côn Bố ở phía sau nhỏ giọng lên tiếng, nhưng lời vẫn chưa nói hết, nửa câu sau đổi thành tiếng hét thảm thiết tê tâm liệt phế của gã.
Giọng nói Côn Bố vốn sắc nhọn lộ ra đau đớn cực độ, ba người đi trước đồng thời xoay người, chỉ thấy Côn Bố ôm chặt lấy hông rồi từ từ khụy xuống đất.
“Xảy ra chuyện gì!”. Ca Luân đi đến đỡ gã, lại hoảng sợ phát hiện bàn tay mình dính đầy máu.
Sa Tả đứng yên tại chỗ không cử động, âm thanh bên tai đã biến mất, cậu không nhìn thấy vật gì công kích Côn Bố, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch vì khẩn trương và sợ hãi.
“Nhìn thấy không?”. Trình Khản ngồi xổm trước mặt Côn Bố, kéo bàn tay đang ôm chặt lấy hông của gã rồi mở quần áo gã, một lỗ thủng kéo dài từ sau ra trước hiện ra trước mắt.
“Nhìn… nhìn thấy”, Côn Bố bởi vì đau đớn và sợ hãi nên nói năng có hơi lộn xộn, “Không phải người…tao chưa nhìn thấy người nào như vậy… quái vật… là quái vật!”.
“Dạng quái vật gì?”. Trình Khản nhíu mày, vết thương không lớn, nhưng rất đều, nếu như nhìn kỹ thì không khó phát hiện dạng vết thương đâm thủng cơ thể gây xuất huyết lớn, sau đó nhanh chóng đi xuyên ra ngoài không phải do vũ khí sắc bén hình thành.
Là dao ba cạnh.
Đây là phán đoán đầu tiên của anh, mỗi người lên đảo đều có một con dao ba cạnh, bọn họ có, người trước đó cũng có, đây hẳn là loại vũ khí thường gặp trên đảo.
“Có hình dáng con người… còn mặc quần áo giống chúng ta…”. Môi Côn Bố trắng bệch, run rẩy tựa trên người Ca Luân, mắt không ngừng nhìn quanh bốn phía, “Nhưng những nơi không được che chắn đều là bứu, tất cả đều là bứu rất lớn… giống như bị phù thũng…”.
“Cần băng bó không?”. Trình Khản quay đầu nhìn Sa Tả.
“Cần, có điều…”. Sa Tả không nói tiếp, loại tình huống này có băng bó cũng vô dụng, không cầm được máu, không bao lâu Côn Bố sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Cậu cầm lấy ba lô của Côn Bố, lấy ra túi y tế, bên trong có băng bông, có thuốc cầm máu nhưng quá ít. Sa Tả nhìn người bên cạnh, nếu như thiếu thuốc phải dùng của người khác, nhưng trong trường hợp này, người nào sẽ sẵn sàng cho người khác dùng hết thuốc cứu mạng của mình?
“Thử xem đã”. Sa Tả không nói ra lo lắng của mình, cậu dự định băng bó xong rồi sẽ tính tiếp.
Khi cậu khom lưng chuẩn bị xử lí vết thương cho Côn Bố, đột nhiên cảm thấy phía sương mù bên phải, có cái gì đó đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Có lẽ vì quá lo lắng nên mới sinh ra ảo giác, nhưng Sa Tả vẫn nhanh chóng nhìn về phía bên phải.
Cái nhìn này khiến cậu cứng đơ người.
Trong sương mù có hai bóng đen như ẩn như hiện, thoạt nhìn có hai người, nhưng tầm vóc cao lớn và tráng kiện hơn so với người bình thường rất nhiều, bọn họ đứng ở đó như một bức tường.
Khi sương mù thoáng tản đi, Sa Tả nhìn thấy được bộ dáng bọn họ, một cơn rùng mình chạy dọc theo bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Cách ăn mặc của bọn họ tựa như Côn Bố đã nói, là đồ chống rét được phân phát cho phạm nhân bị lưu đày, thứ cầm trong tay cũng chính là dao ba cạnh.
Nhưng gương mặt, cổ và bàn tay lộ ra bên ngoài có màu trắng xám, thô ráp tựa như một con quái vật đang lột da, trên người đầy các hình cầu gồ ghề, như có vật gì đó nhô lên từ dưới lớp da…
“Trình Khản”. Sa Tả cảm giác toàn thân mình cứng ngắc, cậu không thể cử động, chỉ có thể khó khăn gọi tên Trình Khản.
“Đã thấy”. Trình Khản không hề cử động, ngay khi Sa Tả dừng lại động tác, anh cũng đã nhìn thấy hai người kia.
Nếu như anh nhớ không sai, đây là thế hệ sau của nhóm nguyên trụ dân sớm nhất. Phóng xạ và ô nhiễm nghiêm trọng trước đây đã tạo thành biến dị cho con cháu đời sau, nó không hề biến mất, trái lại thân thể dần dần thích ứng. Chỉ là Trình Khản cảm thấy loại biến dị này dựa trên lí thuyết mà nói không hề tiến bộ, các thế hệ sau này của nguyên trụ dân sẽ dần giảm thiểu, suy yếu, cho đến khi tất cả bị diệt vong.
Nhưng thực tế dường như không phải vậy, hai người trước mắt nhìn rất cao to cường tráng, tốc độ xuất quỷ nhập thần cũng khiến người khác kinh sợ.
“Chính là nó! Chính là con quái vật này!”. Côn Bố hét lên một tiếng, bụm lấy vết thương nhảy dựng lên, hoảng loạn liên tục quơ đao về phía hai người kia.
“Bỏ xuống!”. Trình Khản khẽ quát một tiếng, muốn ngăn lại hành động điên cuồng không khác nào đang khiêu khích của Côn Bố.
Nhưng đã chậm, hai người trong sương mù đột nhiên vọt tới, tốc độ nhanh kinh người.
Sa Tả chợt hiểu ra vì sao bọn họ mãi không nhìn thấy thứ gì đang bám theo, khi cậu còn chưa kịp di chuyển, một người đã vọt tới trước bọn họ.
Sa Tả ngửi được mùi hương kì lạ, giống như mùi thức ăn ôi thiu, đồng thời còn nghe được tiếng hít thở ồm ồm bám theo họ suốt một quãng đường.
Xong rồi.
Sự thật là cậu phải chết trong tay một con quái vật, hơn nữa con quái vật này còn thối như thế…
Sa Tả không cam lòng, mặc dù cậu cố gắng để bản thân có thể tiếp nhận hiện thực cả đời bị lưu đày, nhưng bất luận thế nào cũng không thể chấp nhận hiện thực mình vừa bước lên đảo thì đã phải bỏ mạng.
Cho dù nơi này là địa ngục, hành trình địa ngục của cậu còn chưa bắt đầu, cứ như vậy mà chết đi sao?
Nhưng khiến cậu bất ngờ là cậu không bị công kích, tất cả mọi người vẫn duy trì tư thế trước đó, hai người kia đã lướt qua bên cạnh bọn họ.
Biến hóa duy nhất chính là Côn Bố quơ chân múa tay nay đã bất động, mấy giây sau gã ngửa về sau, ngã trên mặt đất, vài lớp quần áo trước ngực đã bị cắt đứt, trên ngực lộ ra hai vết cắt ngang dài.
Máu trào ra từ dưới lớp da trắng bệch, rất nhanh thấm ướt quần áo bên trong của gã.
Côn Bố không có vết thương trên cổ, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, gã chỉ nằm ngửa, không ngừng há miệng thở hổn hển.
“Trên dao có bôi gì đó”. Trình Khản nói một câu.
Sa Tả quay đầu lại, hai người kia đứng cạnh một thân cây cách họ không xa, ánh mắt bám chặt trên người bọn họ.
Cậu có chút không rõ, hai người kia tựa hồ không định giết bọn họ, Côn Bố bị thương hai lần nhưng không trúng vào chỗ hiểm, hai người kia làm vậy vì mục đích gì, cậu không cách nào nghĩ ra được.
Sa Tả nhìn Trình Khản bên cạnh, người này vẫn ngồi xổm không cử động, cậu không biết anh ta đang suy nghĩ gì, hiện tại người duy nhất có thể trông cậy vào là Trình Khản, Côn Bố bị thương, Ca Luân lại như tên ngốc nhìn chằm chằm vào Côn Bố đang chảy máu đầm đìa, Sa Tả sốt ruột: “Làm sao bây giờ?”.
“Không biết”. Giọng Trình Khản rất trấn định, nhưng lời thốt ra khiến người khác muốn phát điên.
Sa Tả trầm mặc, cậu khẳng định bọn họ đánh không lại, chạy cũng không xong…
Hai người nhìn chằm chằm bọn họ bỗng nhiên di chuyển, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng Sa Tả chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển khi một người bị siết chặt cổ.
Tiếp theo một người trong đó chậm rãi đến gần bọn họ, Sa Tả nắm chặt con dao trong tay, cho dù biết mình không đánh lại, nhưng cậu cũng không phải là người có thể dễ dàng đánh ngã.
Ngay khi Sa Tả định liều mạng đánh một trận, trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng rít nhọn, chấn động màng nhĩ đến đau nhức.
“Chúng ta xui xẻo vậy sao…”. Ca Luân nãy giờ không lên tiếng nói một câu, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng.
Đây là tiếng kêu của Đức Lạp Khố, Sa Tả phỏng chừng vĩnh viễn không thể quên được tiếng kêu như đến từ địa ngục này.
Một bóng đen khổng lồ màu đen phủ tới, không cần ngẩng đầu cũng biết Đức Lạp Khố đang bay phía trên đầu bọn họ.
Hiện tại bọn họ phải đối mặt với mối đe dọa gấp đôi, e rằng nếu là đội đặc chiến của chính phủ liên bang thì cũng không thể chạy thoát.
“Có anh cũng vô dụng”. Sa Tả nhìn Trình Khản nói một câu.
“Cậu xem bọn họ kìa”. Trình Khản căn bản không để ý Đức Lạp Khố trên đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào hai người kia.
Sa Tả nhìn sang, rất ngạc nhiên khi thấy hai người kia đều đang giơ hai tay bụm chặt lỗ tai, biểu tình trên mặt rất thống khổ.
“Bởi vì tiếng kêu sao?”. Tuy Sa Tả cảm thấy loại tiếng rít này rất khó chịu, nhưng lại không nghĩ nó có thể khiến hai người kia đau đớn như thế, hơn nữa hình như không thể cử động, chỉ đứng tại chỗ bịt chặt hai tai mình.
“Cơ hội tới rồi, một người một”. Trình Khản không cho cậu nhiều thời gian suy xét, lời vừa nói ra thì liền vọt tới, con dao ba cạnh trong tay lóe ra ánh sáng lạnh.
Đúng vậy, đây là cơ hội, cơ hội giết chết hai tên quái vật này.
Sa Tả đã từng buộc phải giết người, loại trải nghiệm này khiến con người ta ghê tởm, trong những ngày cậu bị giam ở Sở thẩm phán, mỗi ngày đều bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Nhưng khi Trình Khản xông tới, song song đó, cậu không do dự cũng chạy theo sát, lúc này nếu như nương tay thì người chết sẽ là chính mình.
Hai người kẻ trước người sau hạ dao nhắm chuẩn vào ngực đối phương.
Mũi dao đâm thủng quần áo và da thịt, tiến đến xương ***g ngực thì bị cản lại, đến lúc xuyên qua cơ thể thì…tất cả cảm giác đều rất rõ ràng.
Đối thủ không phản kháng, chậm rãi ngã xuống đất, máu tươi lập tức theo dao ba cạnh phúng ra ngoài. Giống như bọn họ, máu của hai tên quái vật cũng tỏa ra mùi tanh đồng dạng, cũng có độ ấm giống nhau.
Sa Tả cầm chặt con dao, dạ dày cuồn cuộn một trận, cảm giác muốn nôn mửa cực kì mãnh liệt, cậu cảm thấy mình có thể một hơi nôn hết lên người Trình Khản bên cạnh.
Đức Lạp Khố trên đỉnh đầu lại rít một tiếng, tim Sa Tả nặng trĩu, cậu ngẩng đầu nhìn lên.
Con Đức Lạp Khố này so ra còn lớn hơn con đụng phải trước đó, sải cánh của nó che khuất mấy luồng ánh sáng vốn đã rất yếu ớt.
Nhưng kỳ lạ là nó chỉ kêu to và bay quanh quẩn phía trên rừng cây, không hề có ý định lao xuống.
Mật độ tán cây không dày đặc, cho dù cành cây rất to nhưng không có khả năng ngăn cản nó lao xuống.
Nếu như nói hiện tại là do bọn họ không chuyển động, nên Đức Lạp Khố sẽ không công kích, nhưng trước đó Trình Khản và Sa Tả đã cầm dao đâm tới, Đức Lạp Khố cũng không công kích, hay là khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ?
“Cái này…”. Sa Tả có chút khó hiểu, “Nó đã ăn no?”.
“Không phải, là phát hiện thức ăn nên gọi đồng bạn đến cùng”. Trình Khản tiếp một câu.
“Hai người có thể đừng nói mấy lời như vậy vào lúc này được không!”. Ca Luân run rẩy nhỏ giọng nói một câu, hắn vẫn nấp bên người Côn Bố, hiện tại hô hấp của Côn Bố đã rất yếu ớt, mắt đã bắt đầu mất đi tiêu điểm, “Anh ta làm sao bây giờ?”.
“Không cần để ý nữa, gã không sống được”. Giọng Trình Khản rất lạnh lùng.
Lời nói của Trình Khản rất nhẫn tâm, nhưng là sự thật.
Sa Tả không có thiện cảm với Côn Bố, nhưng trong 2 tiếng ngắn ngủi ở trên đảo, liên tiếp chứng kiến hai người hoàn toàn không có sức phản khảng rồi chết thảm, trong lòng vẫn không nói nên lời.
Còn có người kế tiếp không, người kế tiếp sẽ là ai?
Xa xa truyền đến một trận nổ ran, thần kinh của bọn họ vốn đã bị hai tên quái vật và Đức Lạp Khố ý đồ không rõ bay trên đỉnh đầu xoay vòng vòng, hiện tại dây thần kinh của bọn họ lại bị kéo căng muốn đứt đôi.
“Tiếng gì thế?”. Giọng nói Ca Luân run rẩy.
Sa Tả không lên tiếng, âm thanh này cậu vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, là tiếng động cơ xe máy.
Từ lâu AS đã không có thứ này, nguồn điện và nguồn năng lượng mới đã hoàn toàn thay thế xăng dầu, thứ có thể phát ra âm thanh đó thì ngoại trừ máy bay, thì chỉ có chiếc xe máy ở thế kỷ công nguyên cậu đã từng thấy ở bảo tàng. Nhưng tiếng động cơ máy bay rõ ràng lớn hơn nhiều.
Tại sao trên đảo lại có thứ đồ vật cổ xưa như xe máy?
“Tiếng động cơ”. Trình Khản trả lời, đồng thời ngẩng đầu nhìn Đức Lạp Khố, vô luận thứ đến là gì, chỉ hi vọng có thể thu hút chú ý của Đức Lạp Khố, vậy thì bọn họ mới có cơ hội đào tẩu.
“Động cơ? Là máy bay sao?”. Ca Luân sinh trưởng ở khu bình dân, chưa từng đến nhà bảo tàng nên không thể nào nắm được những kiến thức trên.
“Im lặng đã”. Sa Tả nhíu mày, thời điểm này không ai có tâm trạng giải thích cho Ca Luân.
Tiếng động cơ càng lúc càng đến gần, Đức Lạp Khố trên cao bỗng gào to một tiếng, nhanh chóng nhào xuống phía phát ra âm thanh.
Đối với quyết định lựa chọn bữa ăn mới của Đức Lạp Khố, Sa Tả thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn qua phương hướng nó nhào tới.
Trong sương mù đen có một bóng đen dần xuất hiện đi kèm với tiếng động cơ xe máy càng lúc càng đến gần, sau đó biến mất, bóng đen kia dừng ở một thân cây cách bọn họ không xa.
“Là người sao?”. Ca Luân rất khẩn trương, hắn vừa mệt vừa sợ đến đứng không nổi.
“Đúng vậy”. Trình Khản nhìn chằm chằm vào cái bóng trong sương mù đen.
Một trận gió biển thổi tới, sương mù đen tản đi không ít, bọn họ nhìn thấy cái bóng dưới tàn cây.
Đó là một chiếc xe máy bốn bánh(*), Sa Tả từng nhìn thấy xe máy hai bánh ở bảo tàng, nhưng chưa nhìn thấy xe máy bốn bánh bao giờ. Chiếc xe trước mặt rất lớn, lốp xe to có những vết răng cưa rất sâu, loại xe này dùng di chuyển trên con đường gồ ghề trên đảo là rất dễ dàng.
Người ngồi trên xe đã xuống xe, vóc dáng rất cao, trông khác với hai nguyên trụ dân đã bị đâm ngã dưới đất, hẳn là một con người bình thường, áo khoác ngoài không rõ có phải là loại áo bành tô hay không, hơn nữa khuôn mặt bị giấu kín dưới cái mũ trùm đầu, chỉ có mũi và cằm lộ ra ngoài.
Khiến cho Sa Tả yên lòng chính là, mặc dù không thấy rõ mặt nhưng có thể nhìn thấy được làn da người này rất nhẵn nhụi trơn bóng, có hơi nhợt nhạt, khác biệt một trời so với làn da xám tro đầy u bướu của hai nguyên trụ dân.
Người này…ít nhất…là một con người bình thường.
Người này đứng bên cạnh xe nhìn bọn họ một hồi, sau đó chậm rãi đi tới. Mà lúc này Sa Tả mới nhìn thấy phía sau người này có một thứ cực đại _______ một con Đức Lạp Khố.
Cảnh tượng vô cùng kinh ngạc không gì sánh được, Đức Lạp Khố hung hãn tàn bạo giờ đây lắc lư cơ thể đi theo sau lưng người nọ, trông như là thú nuôi… của người này.
Người này bước đi vững chãi, khi đi qua bọn họ thì dừng lại, quay đầu về phía bọn họ, tựa hồ đang quan sát. Nhưng Sa Tả nhìn nửa gương mặt gần như bị mũ che khuất, không biết người nọ đang dùng mắt nhìn hay là dùng mũi ngửi.
Không người nào mở miệng, Sa Tả muốn lên tiếng nhưng Trình Khản lại không có động tĩnh, xuất phát từ cẩn thận, cậu cũng bảo trì im lặng, chỉ là nhìn thoáng qua người này.
Vóc dáng xấp xỉ mình, chân rất dài.
Áo mặc trên người được làm từ chất liệu nào đó không rõ, nhưng không phải là đồ chống rét của phạm nhân lưu đày, quần có thể mơ hồ nhận ra làm từ da, chắc là da động vật nào đó, có chút thô ráp, có cùng chất liệu với đôi giày dưới chân.
Thu hút chú ý của Sa Tả chính là trên bắp chân người này có quấn một sợi kim loại bạc dài và mảnh, cách một đoạn lại có một cái gai nhọn nhỏ, nhìn rất sắc bén, nhưng không biết vì sao không làm thủng quần người nọ…
Người nọ tựa hồ không quan tâm tới bọn họ, chỉ dừng lại chốc lát rồi xoay người đi đến gần thi thể hai nguyên trụ dân, khom lưng cẩn thận tìm kiếm gì đó trên người bọn họ. Cuối cùng nhặt lên hai con dao ba cạnh nằm trên mặt đất, cúi đầu cẩn thận nhìn.
Trình Khản đi về phía trước rồi dừng lại, khi Sa Tả quay đầu sang, cậu phát hiện biểu tình trên mặt Trình Khản vẫn luôn bình tĩnh và lãnh đạm đang có biến hóa rất lớn, cậu không thể diễn tả, chỉ thấy Trình Khản tựa hồ hơi kích động, có lẽ nên nói là… vui mừng.
“Naga”, Trình Khản nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia, giọng nói không che giấu được run rẩy: “Cậu… còn sống”.
“Hả”, người nọ lên tiếng, giọng nói rất trầm, mang theo chút khàn khàn, hắn không quay đầu lại, nhẹ nhàng ném con dao lên cao, con dao xoay vài vòng trên không trung rồi rơi lại vào tay hắn, “Anh lại tỉnh”.
Chú thích (của tác giả):
(*) Xe máy bốn bánh:
5619137220120727155536098
Mỗi khi có gió thổi qua, sương mù sẽ bị thổi tản đi một ít, Sa Tả sẽ lập tức quan sát xung quanh nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Cậu không biết người bám theo bọn họ có phải là nguyên trụ dân hay không, biểu tình trên mặt Trình Khản không còn thoải mái như trước mà trở nên hơi nghiêm trọng. Sa Tả nghĩ nếu quả thật là nguyên trụ dân thì có thể loại bỏ âm thanh không tìm được phương hướng cứ mãi bám theo bọn họ, nó quả thật khiến người khác thấy sợ hãi.
Điều khiến cậu không hiểu là vì sao chính phủ lại để nguyên trụ dân ở lại hòn đảo này, đồng thời còn biết rõ trên đảo này có người, vậy mà còn thiết lập nơi này thành khu vực lưu đày, cách thức vô nhân đạo này khiến người sống trong hòa bình hơn 20 năm như Sa Tả không thể chấp nhận được.
Song cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều, lúc này loại sinh vật không rõ theo dõi bọn họ ở khoảng cách gần cộng thêm việc không quan sát được cục diện quỷ dị xung quanh, cậu rút con dao từ trong túi ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tao nghĩ thứ kia ở…”. Côn Bố ở phía sau nhỏ giọng lên tiếng, nhưng lời vẫn chưa nói hết, nửa câu sau đổi thành tiếng hét thảm thiết tê tâm liệt phế của gã.
Giọng nói Côn Bố vốn sắc nhọn lộ ra đau đớn cực độ, ba người đi trước đồng thời xoay người, chỉ thấy Côn Bố ôm chặt lấy hông rồi từ từ khụy xuống đất.
“Xảy ra chuyện gì!”. Ca Luân đi đến đỡ gã, lại hoảng sợ phát hiện bàn tay mình dính đầy máu.
Sa Tả đứng yên tại chỗ không cử động, âm thanh bên tai đã biến mất, cậu không nhìn thấy vật gì công kích Côn Bố, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch vì khẩn trương và sợ hãi.
“Nhìn thấy không?”. Trình Khản ngồi xổm trước mặt Côn Bố, kéo bàn tay đang ôm chặt lấy hông của gã rồi mở quần áo gã, một lỗ thủng kéo dài từ sau ra trước hiện ra trước mắt.
“Nhìn… nhìn thấy”, Côn Bố bởi vì đau đớn và sợ hãi nên nói năng có hơi lộn xộn, “Không phải người…tao chưa nhìn thấy người nào như vậy… quái vật… là quái vật!”.
“Dạng quái vật gì?”. Trình Khản nhíu mày, vết thương không lớn, nhưng rất đều, nếu như nhìn kỹ thì không khó phát hiện dạng vết thương đâm thủng cơ thể gây xuất huyết lớn, sau đó nhanh chóng đi xuyên ra ngoài không phải do vũ khí sắc bén hình thành.
Là dao ba cạnh.
Đây là phán đoán đầu tiên của anh, mỗi người lên đảo đều có một con dao ba cạnh, bọn họ có, người trước đó cũng có, đây hẳn là loại vũ khí thường gặp trên đảo.
“Có hình dáng con người… còn mặc quần áo giống chúng ta…”. Môi Côn Bố trắng bệch, run rẩy tựa trên người Ca Luân, mắt không ngừng nhìn quanh bốn phía, “Nhưng những nơi không được che chắn đều là bứu, tất cả đều là bứu rất lớn… giống như bị phù thũng…”.
“Cần băng bó không?”. Trình Khản quay đầu nhìn Sa Tả.
“Cần, có điều…”. Sa Tả không nói tiếp, loại tình huống này có băng bó cũng vô dụng, không cầm được máu, không bao lâu Côn Bố sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Cậu cầm lấy ba lô của Côn Bố, lấy ra túi y tế, bên trong có băng bông, có thuốc cầm máu nhưng quá ít. Sa Tả nhìn người bên cạnh, nếu như thiếu thuốc phải dùng của người khác, nhưng trong trường hợp này, người nào sẽ sẵn sàng cho người khác dùng hết thuốc cứu mạng của mình?
“Thử xem đã”. Sa Tả không nói ra lo lắng của mình, cậu dự định băng bó xong rồi sẽ tính tiếp.
Khi cậu khom lưng chuẩn bị xử lí vết thương cho Côn Bố, đột nhiên cảm thấy phía sương mù bên phải, có cái gì đó đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Có lẽ vì quá lo lắng nên mới sinh ra ảo giác, nhưng Sa Tả vẫn nhanh chóng nhìn về phía bên phải.
Cái nhìn này khiến cậu cứng đơ người.
Trong sương mù có hai bóng đen như ẩn như hiện, thoạt nhìn có hai người, nhưng tầm vóc cao lớn và tráng kiện hơn so với người bình thường rất nhiều, bọn họ đứng ở đó như một bức tường.
Khi sương mù thoáng tản đi, Sa Tả nhìn thấy được bộ dáng bọn họ, một cơn rùng mình chạy dọc theo bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Cách ăn mặc của bọn họ tựa như Côn Bố đã nói, là đồ chống rét được phân phát cho phạm nhân bị lưu đày, thứ cầm trong tay cũng chính là dao ba cạnh.
Nhưng gương mặt, cổ và bàn tay lộ ra bên ngoài có màu trắng xám, thô ráp tựa như một con quái vật đang lột da, trên người đầy các hình cầu gồ ghề, như có vật gì đó nhô lên từ dưới lớp da…
“Trình Khản”. Sa Tả cảm giác toàn thân mình cứng ngắc, cậu không thể cử động, chỉ có thể khó khăn gọi tên Trình Khản.
“Đã thấy”. Trình Khản không hề cử động, ngay khi Sa Tả dừng lại động tác, anh cũng đã nhìn thấy hai người kia.
Nếu như anh nhớ không sai, đây là thế hệ sau của nhóm nguyên trụ dân sớm nhất. Phóng xạ và ô nhiễm nghiêm trọng trước đây đã tạo thành biến dị cho con cháu đời sau, nó không hề biến mất, trái lại thân thể dần dần thích ứng. Chỉ là Trình Khản cảm thấy loại biến dị này dựa trên lí thuyết mà nói không hề tiến bộ, các thế hệ sau này của nguyên trụ dân sẽ dần giảm thiểu, suy yếu, cho đến khi tất cả bị diệt vong.
Nhưng thực tế dường như không phải vậy, hai người trước mắt nhìn rất cao to cường tráng, tốc độ xuất quỷ nhập thần cũng khiến người khác kinh sợ.
“Chính là nó! Chính là con quái vật này!”. Côn Bố hét lên một tiếng, bụm lấy vết thương nhảy dựng lên, hoảng loạn liên tục quơ đao về phía hai người kia.
“Bỏ xuống!”. Trình Khản khẽ quát một tiếng, muốn ngăn lại hành động điên cuồng không khác nào đang khiêu khích của Côn Bố.
Nhưng đã chậm, hai người trong sương mù đột nhiên vọt tới, tốc độ nhanh kinh người.
Sa Tả chợt hiểu ra vì sao bọn họ mãi không nhìn thấy thứ gì đang bám theo, khi cậu còn chưa kịp di chuyển, một người đã vọt tới trước bọn họ.
Sa Tả ngửi được mùi hương kì lạ, giống như mùi thức ăn ôi thiu, đồng thời còn nghe được tiếng hít thở ồm ồm bám theo họ suốt một quãng đường.
Xong rồi.
Sự thật là cậu phải chết trong tay một con quái vật, hơn nữa con quái vật này còn thối như thế…
Sa Tả không cam lòng, mặc dù cậu cố gắng để bản thân có thể tiếp nhận hiện thực cả đời bị lưu đày, nhưng bất luận thế nào cũng không thể chấp nhận hiện thực mình vừa bước lên đảo thì đã phải bỏ mạng.
Cho dù nơi này là địa ngục, hành trình địa ngục của cậu còn chưa bắt đầu, cứ như vậy mà chết đi sao?
Nhưng khiến cậu bất ngờ là cậu không bị công kích, tất cả mọi người vẫn duy trì tư thế trước đó, hai người kia đã lướt qua bên cạnh bọn họ.
Biến hóa duy nhất chính là Côn Bố quơ chân múa tay nay đã bất động, mấy giây sau gã ngửa về sau, ngã trên mặt đất, vài lớp quần áo trước ngực đã bị cắt đứt, trên ngực lộ ra hai vết cắt ngang dài.
Máu trào ra từ dưới lớp da trắng bệch, rất nhanh thấm ướt quần áo bên trong của gã.
Côn Bố không có vết thương trên cổ, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, gã chỉ nằm ngửa, không ngừng há miệng thở hổn hển.
“Trên dao có bôi gì đó”. Trình Khản nói một câu.
Sa Tả quay đầu lại, hai người kia đứng cạnh một thân cây cách họ không xa, ánh mắt bám chặt trên người bọn họ.
Cậu có chút không rõ, hai người kia tựa hồ không định giết bọn họ, Côn Bố bị thương hai lần nhưng không trúng vào chỗ hiểm, hai người kia làm vậy vì mục đích gì, cậu không cách nào nghĩ ra được.
Sa Tả nhìn Trình Khản bên cạnh, người này vẫn ngồi xổm không cử động, cậu không biết anh ta đang suy nghĩ gì, hiện tại người duy nhất có thể trông cậy vào là Trình Khản, Côn Bố bị thương, Ca Luân lại như tên ngốc nhìn chằm chằm vào Côn Bố đang chảy máu đầm đìa, Sa Tả sốt ruột: “Làm sao bây giờ?”.
“Không biết”. Giọng Trình Khản rất trấn định, nhưng lời thốt ra khiến người khác muốn phát điên.
Sa Tả trầm mặc, cậu khẳng định bọn họ đánh không lại, chạy cũng không xong…
Hai người nhìn chằm chằm bọn họ bỗng nhiên di chuyển, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng Sa Tả chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển khi một người bị siết chặt cổ.
Tiếp theo một người trong đó chậm rãi đến gần bọn họ, Sa Tả nắm chặt con dao trong tay, cho dù biết mình không đánh lại, nhưng cậu cũng không phải là người có thể dễ dàng đánh ngã.
Ngay khi Sa Tả định liều mạng đánh một trận, trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng rít nhọn, chấn động màng nhĩ đến đau nhức.
“Chúng ta xui xẻo vậy sao…”. Ca Luân nãy giờ không lên tiếng nói một câu, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng.
Đây là tiếng kêu của Đức Lạp Khố, Sa Tả phỏng chừng vĩnh viễn không thể quên được tiếng kêu như đến từ địa ngục này.
Một bóng đen khổng lồ màu đen phủ tới, không cần ngẩng đầu cũng biết Đức Lạp Khố đang bay phía trên đầu bọn họ.
Hiện tại bọn họ phải đối mặt với mối đe dọa gấp đôi, e rằng nếu là đội đặc chiến của chính phủ liên bang thì cũng không thể chạy thoát.
“Có anh cũng vô dụng”. Sa Tả nhìn Trình Khản nói một câu.
“Cậu xem bọn họ kìa”. Trình Khản căn bản không để ý Đức Lạp Khố trên đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào hai người kia.
Sa Tả nhìn sang, rất ngạc nhiên khi thấy hai người kia đều đang giơ hai tay bụm chặt lỗ tai, biểu tình trên mặt rất thống khổ.
“Bởi vì tiếng kêu sao?”. Tuy Sa Tả cảm thấy loại tiếng rít này rất khó chịu, nhưng lại không nghĩ nó có thể khiến hai người kia đau đớn như thế, hơn nữa hình như không thể cử động, chỉ đứng tại chỗ bịt chặt hai tai mình.
“Cơ hội tới rồi, một người một”. Trình Khản không cho cậu nhiều thời gian suy xét, lời vừa nói ra thì liền vọt tới, con dao ba cạnh trong tay lóe ra ánh sáng lạnh.
Đúng vậy, đây là cơ hội, cơ hội giết chết hai tên quái vật này.
Sa Tả đã từng buộc phải giết người, loại trải nghiệm này khiến con người ta ghê tởm, trong những ngày cậu bị giam ở Sở thẩm phán, mỗi ngày đều bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Nhưng khi Trình Khản xông tới, song song đó, cậu không do dự cũng chạy theo sát, lúc này nếu như nương tay thì người chết sẽ là chính mình.
Hai người kẻ trước người sau hạ dao nhắm chuẩn vào ngực đối phương.
Mũi dao đâm thủng quần áo và da thịt, tiến đến xương ***g ngực thì bị cản lại, đến lúc xuyên qua cơ thể thì…tất cả cảm giác đều rất rõ ràng.
Đối thủ không phản kháng, chậm rãi ngã xuống đất, máu tươi lập tức theo dao ba cạnh phúng ra ngoài. Giống như bọn họ, máu của hai tên quái vật cũng tỏa ra mùi tanh đồng dạng, cũng có độ ấm giống nhau.
Sa Tả cầm chặt con dao, dạ dày cuồn cuộn một trận, cảm giác muốn nôn mửa cực kì mãnh liệt, cậu cảm thấy mình có thể một hơi nôn hết lên người Trình Khản bên cạnh.
Đức Lạp Khố trên đỉnh đầu lại rít một tiếng, tim Sa Tả nặng trĩu, cậu ngẩng đầu nhìn lên.
Con Đức Lạp Khố này so ra còn lớn hơn con đụng phải trước đó, sải cánh của nó che khuất mấy luồng ánh sáng vốn đã rất yếu ớt.
Nhưng kỳ lạ là nó chỉ kêu to và bay quanh quẩn phía trên rừng cây, không hề có ý định lao xuống.
Mật độ tán cây không dày đặc, cho dù cành cây rất to nhưng không có khả năng ngăn cản nó lao xuống.
Nếu như nói hiện tại là do bọn họ không chuyển động, nên Đức Lạp Khố sẽ không công kích, nhưng trước đó Trình Khản và Sa Tả đã cầm dao đâm tới, Đức Lạp Khố cũng không công kích, hay là khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ?
“Cái này…”. Sa Tả có chút khó hiểu, “Nó đã ăn no?”.
“Không phải, là phát hiện thức ăn nên gọi đồng bạn đến cùng”. Trình Khản tiếp một câu.
“Hai người có thể đừng nói mấy lời như vậy vào lúc này được không!”. Ca Luân run rẩy nhỏ giọng nói một câu, hắn vẫn nấp bên người Côn Bố, hiện tại hô hấp của Côn Bố đã rất yếu ớt, mắt đã bắt đầu mất đi tiêu điểm, “Anh ta làm sao bây giờ?”.
“Không cần để ý nữa, gã không sống được”. Giọng Trình Khản rất lạnh lùng.
Lời nói của Trình Khản rất nhẫn tâm, nhưng là sự thật.
Sa Tả không có thiện cảm với Côn Bố, nhưng trong 2 tiếng ngắn ngủi ở trên đảo, liên tiếp chứng kiến hai người hoàn toàn không có sức phản khảng rồi chết thảm, trong lòng vẫn không nói nên lời.
Còn có người kế tiếp không, người kế tiếp sẽ là ai?
Xa xa truyền đến một trận nổ ran, thần kinh của bọn họ vốn đã bị hai tên quái vật và Đức Lạp Khố ý đồ không rõ bay trên đỉnh đầu xoay vòng vòng, hiện tại dây thần kinh của bọn họ lại bị kéo căng muốn đứt đôi.
“Tiếng gì thế?”. Giọng nói Ca Luân run rẩy.
Sa Tả không lên tiếng, âm thanh này cậu vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, là tiếng động cơ xe máy.
Từ lâu AS đã không có thứ này, nguồn điện và nguồn năng lượng mới đã hoàn toàn thay thế xăng dầu, thứ có thể phát ra âm thanh đó thì ngoại trừ máy bay, thì chỉ có chiếc xe máy ở thế kỷ công nguyên cậu đã từng thấy ở bảo tàng. Nhưng tiếng động cơ máy bay rõ ràng lớn hơn nhiều.
Tại sao trên đảo lại có thứ đồ vật cổ xưa như xe máy?
“Tiếng động cơ”. Trình Khản trả lời, đồng thời ngẩng đầu nhìn Đức Lạp Khố, vô luận thứ đến là gì, chỉ hi vọng có thể thu hút chú ý của Đức Lạp Khố, vậy thì bọn họ mới có cơ hội đào tẩu.
“Động cơ? Là máy bay sao?”. Ca Luân sinh trưởng ở khu bình dân, chưa từng đến nhà bảo tàng nên không thể nào nắm được những kiến thức trên.
“Im lặng đã”. Sa Tả nhíu mày, thời điểm này không ai có tâm trạng giải thích cho Ca Luân.
Tiếng động cơ càng lúc càng đến gần, Đức Lạp Khố trên cao bỗng gào to một tiếng, nhanh chóng nhào xuống phía phát ra âm thanh.
Đối với quyết định lựa chọn bữa ăn mới của Đức Lạp Khố, Sa Tả thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn qua phương hướng nó nhào tới.
Trong sương mù đen có một bóng đen dần xuất hiện đi kèm với tiếng động cơ xe máy càng lúc càng đến gần, sau đó biến mất, bóng đen kia dừng ở một thân cây cách bọn họ không xa.
“Là người sao?”. Ca Luân rất khẩn trương, hắn vừa mệt vừa sợ đến đứng không nổi.
“Đúng vậy”. Trình Khản nhìn chằm chằm vào cái bóng trong sương mù đen.
Một trận gió biển thổi tới, sương mù đen tản đi không ít, bọn họ nhìn thấy cái bóng dưới tàn cây.
Đó là một chiếc xe máy bốn bánh(*), Sa Tả từng nhìn thấy xe máy hai bánh ở bảo tàng, nhưng chưa nhìn thấy xe máy bốn bánh bao giờ. Chiếc xe trước mặt rất lớn, lốp xe to có những vết răng cưa rất sâu, loại xe này dùng di chuyển trên con đường gồ ghề trên đảo là rất dễ dàng.
Người ngồi trên xe đã xuống xe, vóc dáng rất cao, trông khác với hai nguyên trụ dân đã bị đâm ngã dưới đất, hẳn là một con người bình thường, áo khoác ngoài không rõ có phải là loại áo bành tô hay không, hơn nữa khuôn mặt bị giấu kín dưới cái mũ trùm đầu, chỉ có mũi và cằm lộ ra ngoài.
Khiến cho Sa Tả yên lòng chính là, mặc dù không thấy rõ mặt nhưng có thể nhìn thấy được làn da người này rất nhẵn nhụi trơn bóng, có hơi nhợt nhạt, khác biệt một trời so với làn da xám tro đầy u bướu của hai nguyên trụ dân.
Người này…ít nhất…là một con người bình thường.
Người này đứng bên cạnh xe nhìn bọn họ một hồi, sau đó chậm rãi đi tới. Mà lúc này Sa Tả mới nhìn thấy phía sau người này có một thứ cực đại _______ một con Đức Lạp Khố.
Cảnh tượng vô cùng kinh ngạc không gì sánh được, Đức Lạp Khố hung hãn tàn bạo giờ đây lắc lư cơ thể đi theo sau lưng người nọ, trông như là thú nuôi… của người này.
Người này bước đi vững chãi, khi đi qua bọn họ thì dừng lại, quay đầu về phía bọn họ, tựa hồ đang quan sát. Nhưng Sa Tả nhìn nửa gương mặt gần như bị mũ che khuất, không biết người nọ đang dùng mắt nhìn hay là dùng mũi ngửi.
Không người nào mở miệng, Sa Tả muốn lên tiếng nhưng Trình Khản lại không có động tĩnh, xuất phát từ cẩn thận, cậu cũng bảo trì im lặng, chỉ là nhìn thoáng qua người này.
Vóc dáng xấp xỉ mình, chân rất dài.
Áo mặc trên người được làm từ chất liệu nào đó không rõ, nhưng không phải là đồ chống rét của phạm nhân lưu đày, quần có thể mơ hồ nhận ra làm từ da, chắc là da động vật nào đó, có chút thô ráp, có cùng chất liệu với đôi giày dưới chân.
Thu hút chú ý của Sa Tả chính là trên bắp chân người này có quấn một sợi kim loại bạc dài và mảnh, cách một đoạn lại có một cái gai nhọn nhỏ, nhìn rất sắc bén, nhưng không biết vì sao không làm thủng quần người nọ…
Người nọ tựa hồ không quan tâm tới bọn họ, chỉ dừng lại chốc lát rồi xoay người đi đến gần thi thể hai nguyên trụ dân, khom lưng cẩn thận tìm kiếm gì đó trên người bọn họ. Cuối cùng nhặt lên hai con dao ba cạnh nằm trên mặt đất, cúi đầu cẩn thận nhìn.
Trình Khản đi về phía trước rồi dừng lại, khi Sa Tả quay đầu sang, cậu phát hiện biểu tình trên mặt Trình Khản vẫn luôn bình tĩnh và lãnh đạm đang có biến hóa rất lớn, cậu không thể diễn tả, chỉ thấy Trình Khản tựa hồ hơi kích động, có lẽ nên nói là… vui mừng.
“Naga”, Trình Khản nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia, giọng nói không che giấu được run rẩy: “Cậu… còn sống”.
“Hả”, người nọ lên tiếng, giọng nói rất trầm, mang theo chút khàn khàn, hắn không quay đầu lại, nhẹ nhàng ném con dao lên cao, con dao xoay vài vòng trên không trung rồi rơi lại vào tay hắn, “Anh lại tỉnh”.
Chú thích (của tác giả):
(*) Xe máy bốn bánh:
5619137220120727155536098
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook