Liệp Lang Đảo
-
Chương 35
“Tình hình của Naga có chút nâng cao so với số liệu thu thập trước đó, kích thích ánh sáng mạnh đối với hắn yếu đi không ít, thể năng của Sa Tả ngoại trừ tăng lên đôi chút, các phương diện chức năng cơ thể còn lại không có gì đặc biệt…”. Một người đứng trước bàn làm việc của Bowler báo cáo với hắn, nhưng vừa mới nói một câu đã bị cắt ngang.
Bowler phẩy tay: “Trung úy, những thứ này hiện tại không phải trọng điểm, tôi chỉ muốn biết bọn họ chạy thoát như thế nào”.
“Những thứ chúng ta thả ra ngoài sau khi chạy vào trong động thì mất liên lạc”, trung úy dừng một chút, lại bổ sung, “Lạc bố bị bắt tới lúc trước nói rằng cái động đó có thể thông đến tòa thành, nhưng bên dưới động rất phức tạp, rất nhiều nơi có khí độc và sinh vật biến dị, chúng ta không có cách nào lần theo”.
“Vậy sao”, Bowler cười lạnh, “Tôi đã biết”.
Nếu thực sự có thể thông đến tòa thành thì có thể khẳng định, Bàng Ca sẽ thả bọn họ đi, Bàng Ca hiện tại không có ý tưởng nào khác, chỉ toàn tâm toàn ý chơi đùa cùng hắn, muốn đem tất cả nỗ lực của hắn biến thành hư không! Dù không làm được điều này, Bàng Ca ít nhất cũng phải khiến hắn phẫn nộ, khiến hắn sốt ruột, khiến hắn bất lực nhìn tâm huyết của chính mình dần dần biến mất.
Bowler nhắm mắt lại, dựa vào ghế, nếu quả thật như vậy thì bọn hắn sẽ rất bị động, bởi vì đối với vật thí nghiệm này mà nói, bọn hắn phải băn khoăn rất nhiều, mà vật thí nghiệm này lại không có gì cả, thậm chí còn không tìm được ý nghĩa sống còn.
Bowler nhấn nút micro trên bàn: “Thượng tá Hà Khải, mời cậu đến văn phòng tôi một chút”.
Hà Khải ngồi trước màn hình, không ngừng nhìn vào nhóm số liệu cuồn cuộn phía trước, anh có thể đoán được Bowler tìm anh vì chuyện gì, hiện tại không tìm thấy Trình Khản, Sở nghiên cứu chỉ có thể nhờ quân đội bí mật lục soát đảo, nếu động tĩnh quá lớn, có thể sẽ kinh động đến tổ chức quản lý, mặc dù Sở nghiên cứu là do quân đội trực tiếp kiểm soát, nhưng dù sao thực nghiệm A-dam hoàn mỹ đã sớm bị cấm tiến hành, nếu như bị người phát hiện thì sẽ mang đến phiền phức rất lớn. Giữa sự ổn định của AS và Sở nghiên cứu, bất luận là chính phủ hay là quân đội đều sẽ không chút do dự chọn cái đầu tiên.
Nếu như không thể lập tức tìm thấy Trình Khản, điều đầu tiên cần phải làm chính là khiến cho ngọn nguồn tạo thành cục diện hỗn loạn hiện tại biến mất.
Hà Khải đóng lại máy móc trước mặt, cẩn thận lấy xuống một hình khối kim loại nhỏ từ trên mối nối máy móc, sau đó giấu vào trong tủ quần áo, thời gian của anh cũng không còn nhiều, sao chép tư liệu phải cần vài ngày, mà trong mấy ngày này không biết sẽ xảy ra biến cố gì, mấu chốt là anh không biết Trình Khản ở nơi nào, không biết bước tiếp theo trong kế hoạch của cậu ta.
“Tôi đã bảo người thu thập và chỉnh lý lại toàn bộ số liệu và tư liệu về Bàng Ca”. Bowler cùng Hà Khải đứng bên ngoài khu nuôi cấy, cách tấm thủy tinh nhìn vào bên trong: “Tôi cần cậu trong thời gian ngắn nhất có thể, ước tính mức độ phá hủy và thiệt hại chức năng cơ thể Bàng Ca khi hắn không kiểm soát được sức mạnh tinh thần và duy trì sử dụng nó liên tục, nói cách khác, tôi cần phải biết Bàng Ca còn sống được bao lâu”.
“Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, tư liệu có ích trên tay chúng ta quá ít”. Hà Khải đứng thẳng người, giọng nói lãnh tĩnh.
“Tổ do cậu đảm nhiệm mặc kệ dùng thủ đoạn gì, phương thức gì, bất cứ giá gì, những thứ này có thể không cần lo lắng”. Bowler xoay đầu, trong mắt lóe lên tức giận đan xen ngọn lửa điên cuồng, “Tôi cần một hàng mẫu có thể phá hư sức mạnh tinh thần của Bàng Ca, dù cho chỉ là một phút đồng hồ, có thể sử dụng hàng mẫu bỏ không”.
Câu nói cuối cùng của Bowler khiến Hà Khải giật mình xoay đầu: “Hàng mẫu bỏ không?”.
“Đúng vậy”. Bowler cũng nhìn lại.
Hà Khải không nói gì, anh không thể nào chấp nhận quyết định của Bowler.
Cái gọi là hàng mẫu bỏ không, chỉ là tên gọi của Sở nghiên cứu đối với hàng mẫu trong kho chứa được bí mật chôn sâu dưới thềm lục địa, một tên gọi nghe tương đối vô hại.
Nhân viên bình thường ở Sở nghiên cứu chỉ biết có một kho chứa hàng mẫu nằm sâu bên trong biển, những mẫu đó bởi do có một vài đặc tính nên không thích hợp dùng làm thực nghiệm, nhưng vì những đặc tính này đang đợi được phát triển nên cũng không thể hủy bỏ.
Những hàng mẫu nằm trong tài liệu bí mật ở Sở nghiên cứu có một tên gọi tiêu chuẩn khác.
Hàng mẫu nguy cơ cao.
Những hàng mẫu nguy cơ cao này có gien cực kỳ không ổn định, bất kỳ tác động nào của môi trường bên ngoài sẽ khiến hàng mẫu sinh ra biến dị không thể lường trước, mà hiện tại, bọn họ không có cách nào khống chế hoàn toàn phương hướng biến dị, có nghĩa là, vô luận là bên ngoài hay là bên trong, những hàng mẫu sẽ sinh ra dạng biến dị gì đều không thể đoán trước, nguy cơ vô cùng lớn.
Hàng mẫu nguy cơ cao vẫn chưa đưa vào sử dụng.
“Tướng quân”, Hà Khải xoay người nói với Bowler, “Sử dụng hàng mẫu bỏ không nhất định phải có xác nhận của cấp trên, phải xác nhận lí do cần phải sử dụng mới…”.
“Hiện tại chính là thời điểm cần phải sử dụng”. Bowler cắt ngang lời Hà Khải, hắn vẫn luôn có phần không hài lòng với Hà Khải, người này tuy rất ít khi biểu đạt ý kiến của mình, nhưng từ rất nhiều chuyện có thể nhìn ra cậu ta không hoàn toàn ủng hộ phương hướng nghiên cứu của Sở nghiên cứu, “Chúng ta đã mất liên hệ với AS, hiện tại tôi chính là cấp trên cao nhất”.
“Tôi có quyền phản đối”. Hà Khải cũng chẳng hề nhượng bộ.
“Đúng vậy, cậu có quyền phản đối, nhưng cậu phải chấp hành mệnh lệnh của tôi”. Bowler xoay người chuẩn bị rời đi, “Thượng tá Hà Khải, thời gian cậu công tác ở Sở nghiên cứu dài hơn tôi, tôi hi vọng cậu có thể sáng suốt và nhận thức đúng đắn về công việc của mình”.
Bowler quay đầu nhìn Hà Khải: “Xin cậu đừng ôm bất kỳ cảm thông và ảo tưởng gì đối với con người thất bại ấy”.
Hà Khải nhìn bóng lưng Bowler rời đi, rất lâu sau mới chậm rãi đi về phòng mình.
Người thất bại trong miệng Bowler ấy, chính là chỉ Trình Khản.
Trình Khản là một trong những người thuộc nhóm người đầu tiên lên đảo năm đó, tham gia vào việc xây dựng lại hòn đảo và thành lập toàn bộ Sở nghiên cứu, cũng dưới sự hướng dẫn của Trình Khản, bọn họ có được vài vật thí nghiệm sớm nhất cũng là “thành công” duy nhất hiện tại.
Nhưng Trình Khản lại đột nhiên tuyên bố không tiếp tục tiến hành kế hoạch A-dam hoàn mỹ, lí do tương tự với lí do kế hoạch phải tiến hành trong bí mật, đó là phản nhân loại, Trình Khản cho rằng đây là kế hoạch hủy diệt tương lai nhân loại.
Mặc dù chính phủ liên bang và quân đội lập tức hành động, nhưng số liệu thực nghiệm ban đầu vẫn bị Trình Khản tiêu hủy rất nhiều.
Hơn nữa, Trình Khản còn chừa lại cho mình một đường lui mạnh nhất, cùng với những nhân viên nghiên cứu cùng thời đã qua đời, Trình Khản trở thành người mà không ai dám tùy tiện giải quyết.
Hà Khải chưa từng gặp qua người nào cẩn thận hơn Trình Khản, ngay từ lúc bắt đầu, anh ta đã chuẩn bị đầy đủ, anh ta sử dụng ký hiệu mã hóa mà chỉ anh ta mới hiểu để tiến hành mã hóa tài liệu quan trọng, thậm chí bao gồm cả số liệu 100 trước trước khi anh ta tiếp nhận.
Khi từng nhân viên kỹ thuật có liên quan qua đời, anh ta trở thành người duy nhất nắm giữ số liệu, nếu như anh ta chết, đồng nghĩa là toàn bộ thành quả nghiên cứu của mấy thế hệ AS trước đều biến mất.
Người thất bại ấy?
…
“Tắt đèn đi”. Sa Tả ngồi trên đất, tựa người vào giường Trình Khản, trên trán đầy mồ hôi, “Đầu tôi đau muốn chết luôn, không muốn thấy mấy thứ này nữa đâu”.
Naga không nói gì, tắt đi đèn phòng và thanh chiếu sáng.
Cả căn phòng rơi vào bóng tối.
Đã vài giờ trôi qua, Sa Tả vẫn liên tục nhìn vào đủ loại ký hiệu Trình Khản lưu lại trong phòng, đầu quay mòng mòng đến buồn nôn, thỉnh thoảng lại nhảy ra đủ loại kí ức vụn vặt khiến cậu khổ không thể tả.
Cậu cảm thấy cơ thể mình căn bản không chống đỡ nổi lượng tin tức khổng lồ này.
Việc quan trọng nhất là cậu không thể tiêu hóa hoàn toàn những ký hiệu này, có rất nhiều ký hiệu không thể giải nghĩa khiến đầu cậu như muốn nứt toạc.
“Sao Trình Khản chưa trở về?”, Sa Tả dùng tay vỗ trán, “Không phải anh ta nói tới chỗ này tìm anh ta sao?”.
“Không biết”, Naga ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, sờ lên đầu cậu, lại kéo cậu dựa vào người mình, “Cậu nhìn ra nhiều hay ít?”.
“Tất cả đều không có liên quan tới nhau”. Sa Tả đang muốn nói với Naga những nội dung mình hiểu được, để xem Naga có đầu mối gì không, vậy mà lúc này bụng cậu lại kêu òng ọc, cậu thở dài: “Trời ơi…”.
“Đói bụng hả?”. Giọng nói Naga mang theo vui vẻ, “Tôi đi tìm cái gì đó để ăn”.
“Không”, Sa Tả nhanh chóng kéo tay hắn lại, “Đừng ra ngoài, chúng ta không rõ tình huống bên ngoài như thế nào, ra đó không an toàn”.
“Cậu chết đói thì biết làm sao”. Naga đứng lên.
“Con người chỉ cần uống nước cũng có thể sống…”. Sa Tả dừng một chút, “Chỗ này có nước không?”.
“Bên ngoài có”.
Sa Tả nhớ đến đầm lầy bên ngoài, nước nhìn rất trong, nhưng có đủ loại động vật biến dị chết ở bên trong, có lẽ còn có cả xác người… cậu nhắm hai mắt lại.
“Naga, anh không đói bụng cũng không khát hả?”. Sa Tả khó hiểu.
“Ừ”.
“Anh có thể không ăn không uống trong bao lâu?”.
“Không biết, chưa từng thử, rất lâu”. Tiếng bước chân Naga hướng ra ngoài, “Có trái cây, tôi hái cho cậu”.
Lối đi… Ba hòn đảo… Khoảng cách… Chìa khóa… Naga… Tìm lối vào… Tiếp viện… Tổ chức… Hủy diệt tất cả… Mới… Lục địa chưa biết…
Sa Tả ở trong bóng đêm chịu đựng cơn đau đầu như muốn nổ tung, cậu đem những ký hiệu cung cấp cho cậu những đoạn thông tin đứt quãng lược lại một lần.
Lối đi, lối đi gì, là lối đi nối liền ba hòn đảo hay là lối đi quay về AS? Là lối đi quay về AS? Dùng máy bay bay thẳng đến đảo Liệp Lang còn phải mất hai tiếng đồng hồ, vậy lối đi kia đi bằng cách nào? Đi bộ sao?
Chìa khóa là cái gì? Chìa khóa dùng để làm gì?
Còn Naga nữa, tại sao phải nhắc tới Naga…
Lục địa mới?
Đây là một tinh cầu bị đại dương bao phủ, tất cả nền văn minh của con người đều đã chìm sâu dưới đáy biển, AS và ba hòn đảo nhỏ này chính là lục địa sinh tồn cuối cùng.
Không biết lục địa là cái gì? Có quan hệ gì với việc cậu quay về AS?
“A…”. Sa Tả nằm xuống đất, chân dồn sức đạp vào tường, không có chút tiến triển nào, rốt cuộc Trình Khản muốn nói cậu biết những gì, lại còn lưu lại cái gì trong đầu cậu?
Mấu chốt nhất là vì sao Trình Khản không xuất hiện!
Naga rất nhanh đã trở về, hắn kéo tay Sa Tả qua, thả một trái cây lên tay cậu.
“Ăn luôn hay phải lột vỏ?”. Sa Tả sờ sờ trái cây trong tay, rất tròn, rất nhẵn.
“Ăn luôn, rất ngọt”. Naga ngồi xuống bên cạnh cậu.
Quả thật là rất ngọt, là mùi vị Sa Tả chưa bao giờ được nếm qua, rất mọng nước, thịt mềm và thơm ngọt, Sa Tả cắn hai cái, cảm thấy rất thoải mái.
Cậu mò lấy thanh chiếu sáng bên chân, mở công tắc, cậu muốn nhìn xem là loại trái cây gì.
Chỉ nhìn thoáng qua mà cậu đã nhanh chóng tắt thanh chiếu sáng, vẫn là ăn trong bóng tối tốt hơn.
Đây không biết là trái của cây biến dị nào, vỏ ngoài đen kịt, thịt quả màu vàng và có vân trắng, còn có một lớp màng mỏng màu trắng, nhìn qua tựa như con dòi đang lột da vậy.
“Naga, Trình Khản có từng đề cập với anh về chìa khóa gì đó không?”. Sa Tả vừa ăn vừa kéo tay Naga đặt lên chân của mình rồi nhẹ nhàng vuốt.
“Chìa khóa?”. Giọng Naga có chút mù mờ, từ này đối với hắn mà nói là rất xa lạ, tựa như ảnh chụp vậy, đều là từ hắn chưa từng nghe qua trước đây.
“Vậy anh có đi qua nơi nào ngoài đảo Liệp Lang không? Hai hòn đảo kia thì sao?”. Sa Tả bóp bóp ngón tay của hắn, ngón tay của Naga rất có lực, nhưng lúc thả lỏng thì lại rất mềm, bóp một chút đều là cảm giác mềm mại.
“Không qua được”. Naga trở tay cầm lấy tay cậu, đưa lên miệng cắn, “Có xoáy nước”.
“Xoáy nước?”. Sa Tả lập tức nhớ lại lúc máy bay đưa bọn họ lên đảo có đi ngang qua cái xoáy nước lớn kinh người và bức tường sóng dọa người.
“Ừ, giữa đảo và đảo đều có”, Naga cắn ngón tay cậu, phát âm không rõ nói, “Lực hút rất lớn, sẽ bị hút vào, tôi không tới gần, không biết hút vào còn bơi ra được hay không”.
“Anh biết hết tất cả cửa động trên hòn đảo này phải không, đường hầm dung nham vân vân, chúng nó có thể thông đến chỗ nào anh biết không?”.
“Biết”. Naga suy nghĩ một chút, “Đều là ở trên đảo, có một vài ở dưới nước, đi thẳng xuống có khi là nước, có khi là khe đá, bên dưới là nham thạch nóng chảy”.
“Không có đi thông ra ngoài đảo sao?”.
“Thông ra đáy biển, trong nước”.
Xem ra lối đi mà Trình Khản nói cũng không phải những nơi hình thành tự nhiên trên đảo mà Naga biết, Sa Tả cau mày, hiện tại cậu không thể xác định lối đi này có phải là trọng điểm Trình Khản muốn nói cho cậu biết hay không, nhưng cũng chỉ có cái này nhìn qua là tương đối dễ tìm được đầu mối, còn lại tiếp viện, tổ chức gì đó, cậu hoàn toàn không tìm được thông tin liên quan.
“Vậy anh có từng thấy qua nhân công đường hầm không?. Sa Tả lại hỏi, đống kí hiệu hỗn loạn lần nữa kéo tới, cậu ôm đầu, có chút không biết làm sao.
“Không có”. Naga lại thả một trái nữa vào tay cậu.
Sa Tả cầm lấy ăn, nhưng mỗi một lần nhai nuốt đều khiến cho đầu đau hơn, cậu đứng lên, mò mẫm đi tới đi lui trong phòng.
Lối đi này nhất định xây dựng bằng sức người, hơn nữa có khả năng không nằm trên đảo, không, khẳng định không nằm trên đảo, trên đảo có nhiều người như vậy, ngay cả Naga đã sống trên đảo mấy chục năm, nhắm hai mắt lại cũng có thể nhận rõ đường đi nước bước cũng chưa từng thấy qua.
Nó sẽ ở đâu đây? Nơi tách rời đảo, dưới đáy biển? Đúng vậy, Sở nghiên cứu không phải cũng xây dựng dưới đáy biển sao.
Nhưng nếu lối đi này được bảo mật, vậy nhất định sẽ suy xét đến yếu tố an toàn, dưới đáy biển có rất nhiều nơi Naga đã đi qua, nhưng cũng có nơi hắn chưa từng nhìn thấy.
Như vậy có nghĩa là lối vào của con đường này cũng là nơi Naga không đi được.
Nơi mà Naga cũng không đi được!
Sa Tả chợt xoay người vỗ một cái vào tường, đèn phòng bật sáng, cậu nhìn chằm chằm Naga: “Quái ngư nhỏ, anh nói anh chưa từng đi vào xoáy nước phải không?”.
“Ừ”. Naga gật đầu, “Quái ngư nhỏ sẽ bị hút vào”.
Sa Tả nhào tới bên người Naga, nắm lấy vai hắn lắc mạnh: “Anh xác định đi vào sẽ chết sao?”.
Hoàn
Bowler phẩy tay: “Trung úy, những thứ này hiện tại không phải trọng điểm, tôi chỉ muốn biết bọn họ chạy thoát như thế nào”.
“Những thứ chúng ta thả ra ngoài sau khi chạy vào trong động thì mất liên lạc”, trung úy dừng một chút, lại bổ sung, “Lạc bố bị bắt tới lúc trước nói rằng cái động đó có thể thông đến tòa thành, nhưng bên dưới động rất phức tạp, rất nhiều nơi có khí độc và sinh vật biến dị, chúng ta không có cách nào lần theo”.
“Vậy sao”, Bowler cười lạnh, “Tôi đã biết”.
Nếu thực sự có thể thông đến tòa thành thì có thể khẳng định, Bàng Ca sẽ thả bọn họ đi, Bàng Ca hiện tại không có ý tưởng nào khác, chỉ toàn tâm toàn ý chơi đùa cùng hắn, muốn đem tất cả nỗ lực của hắn biến thành hư không! Dù không làm được điều này, Bàng Ca ít nhất cũng phải khiến hắn phẫn nộ, khiến hắn sốt ruột, khiến hắn bất lực nhìn tâm huyết của chính mình dần dần biến mất.
Bowler nhắm mắt lại, dựa vào ghế, nếu quả thật như vậy thì bọn hắn sẽ rất bị động, bởi vì đối với vật thí nghiệm này mà nói, bọn hắn phải băn khoăn rất nhiều, mà vật thí nghiệm này lại không có gì cả, thậm chí còn không tìm được ý nghĩa sống còn.
Bowler nhấn nút micro trên bàn: “Thượng tá Hà Khải, mời cậu đến văn phòng tôi một chút”.
Hà Khải ngồi trước màn hình, không ngừng nhìn vào nhóm số liệu cuồn cuộn phía trước, anh có thể đoán được Bowler tìm anh vì chuyện gì, hiện tại không tìm thấy Trình Khản, Sở nghiên cứu chỉ có thể nhờ quân đội bí mật lục soát đảo, nếu động tĩnh quá lớn, có thể sẽ kinh động đến tổ chức quản lý, mặc dù Sở nghiên cứu là do quân đội trực tiếp kiểm soát, nhưng dù sao thực nghiệm A-dam hoàn mỹ đã sớm bị cấm tiến hành, nếu như bị người phát hiện thì sẽ mang đến phiền phức rất lớn. Giữa sự ổn định của AS và Sở nghiên cứu, bất luận là chính phủ hay là quân đội đều sẽ không chút do dự chọn cái đầu tiên.
Nếu như không thể lập tức tìm thấy Trình Khản, điều đầu tiên cần phải làm chính là khiến cho ngọn nguồn tạo thành cục diện hỗn loạn hiện tại biến mất.
Hà Khải đóng lại máy móc trước mặt, cẩn thận lấy xuống một hình khối kim loại nhỏ từ trên mối nối máy móc, sau đó giấu vào trong tủ quần áo, thời gian của anh cũng không còn nhiều, sao chép tư liệu phải cần vài ngày, mà trong mấy ngày này không biết sẽ xảy ra biến cố gì, mấu chốt là anh không biết Trình Khản ở nơi nào, không biết bước tiếp theo trong kế hoạch của cậu ta.
“Tôi đã bảo người thu thập và chỉnh lý lại toàn bộ số liệu và tư liệu về Bàng Ca”. Bowler cùng Hà Khải đứng bên ngoài khu nuôi cấy, cách tấm thủy tinh nhìn vào bên trong: “Tôi cần cậu trong thời gian ngắn nhất có thể, ước tính mức độ phá hủy và thiệt hại chức năng cơ thể Bàng Ca khi hắn không kiểm soát được sức mạnh tinh thần và duy trì sử dụng nó liên tục, nói cách khác, tôi cần phải biết Bàng Ca còn sống được bao lâu”.
“Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, tư liệu có ích trên tay chúng ta quá ít”. Hà Khải đứng thẳng người, giọng nói lãnh tĩnh.
“Tổ do cậu đảm nhiệm mặc kệ dùng thủ đoạn gì, phương thức gì, bất cứ giá gì, những thứ này có thể không cần lo lắng”. Bowler xoay đầu, trong mắt lóe lên tức giận đan xen ngọn lửa điên cuồng, “Tôi cần một hàng mẫu có thể phá hư sức mạnh tinh thần của Bàng Ca, dù cho chỉ là một phút đồng hồ, có thể sử dụng hàng mẫu bỏ không”.
Câu nói cuối cùng của Bowler khiến Hà Khải giật mình xoay đầu: “Hàng mẫu bỏ không?”.
“Đúng vậy”. Bowler cũng nhìn lại.
Hà Khải không nói gì, anh không thể nào chấp nhận quyết định của Bowler.
Cái gọi là hàng mẫu bỏ không, chỉ là tên gọi của Sở nghiên cứu đối với hàng mẫu trong kho chứa được bí mật chôn sâu dưới thềm lục địa, một tên gọi nghe tương đối vô hại.
Nhân viên bình thường ở Sở nghiên cứu chỉ biết có một kho chứa hàng mẫu nằm sâu bên trong biển, những mẫu đó bởi do có một vài đặc tính nên không thích hợp dùng làm thực nghiệm, nhưng vì những đặc tính này đang đợi được phát triển nên cũng không thể hủy bỏ.
Những hàng mẫu nằm trong tài liệu bí mật ở Sở nghiên cứu có một tên gọi tiêu chuẩn khác.
Hàng mẫu nguy cơ cao.
Những hàng mẫu nguy cơ cao này có gien cực kỳ không ổn định, bất kỳ tác động nào của môi trường bên ngoài sẽ khiến hàng mẫu sinh ra biến dị không thể lường trước, mà hiện tại, bọn họ không có cách nào khống chế hoàn toàn phương hướng biến dị, có nghĩa là, vô luận là bên ngoài hay là bên trong, những hàng mẫu sẽ sinh ra dạng biến dị gì đều không thể đoán trước, nguy cơ vô cùng lớn.
Hàng mẫu nguy cơ cao vẫn chưa đưa vào sử dụng.
“Tướng quân”, Hà Khải xoay người nói với Bowler, “Sử dụng hàng mẫu bỏ không nhất định phải có xác nhận của cấp trên, phải xác nhận lí do cần phải sử dụng mới…”.
“Hiện tại chính là thời điểm cần phải sử dụng”. Bowler cắt ngang lời Hà Khải, hắn vẫn luôn có phần không hài lòng với Hà Khải, người này tuy rất ít khi biểu đạt ý kiến của mình, nhưng từ rất nhiều chuyện có thể nhìn ra cậu ta không hoàn toàn ủng hộ phương hướng nghiên cứu của Sở nghiên cứu, “Chúng ta đã mất liên hệ với AS, hiện tại tôi chính là cấp trên cao nhất”.
“Tôi có quyền phản đối”. Hà Khải cũng chẳng hề nhượng bộ.
“Đúng vậy, cậu có quyền phản đối, nhưng cậu phải chấp hành mệnh lệnh của tôi”. Bowler xoay người chuẩn bị rời đi, “Thượng tá Hà Khải, thời gian cậu công tác ở Sở nghiên cứu dài hơn tôi, tôi hi vọng cậu có thể sáng suốt và nhận thức đúng đắn về công việc của mình”.
Bowler quay đầu nhìn Hà Khải: “Xin cậu đừng ôm bất kỳ cảm thông và ảo tưởng gì đối với con người thất bại ấy”.
Hà Khải nhìn bóng lưng Bowler rời đi, rất lâu sau mới chậm rãi đi về phòng mình.
Người thất bại trong miệng Bowler ấy, chính là chỉ Trình Khản.
Trình Khản là một trong những người thuộc nhóm người đầu tiên lên đảo năm đó, tham gia vào việc xây dựng lại hòn đảo và thành lập toàn bộ Sở nghiên cứu, cũng dưới sự hướng dẫn của Trình Khản, bọn họ có được vài vật thí nghiệm sớm nhất cũng là “thành công” duy nhất hiện tại.
Nhưng Trình Khản lại đột nhiên tuyên bố không tiếp tục tiến hành kế hoạch A-dam hoàn mỹ, lí do tương tự với lí do kế hoạch phải tiến hành trong bí mật, đó là phản nhân loại, Trình Khản cho rằng đây là kế hoạch hủy diệt tương lai nhân loại.
Mặc dù chính phủ liên bang và quân đội lập tức hành động, nhưng số liệu thực nghiệm ban đầu vẫn bị Trình Khản tiêu hủy rất nhiều.
Hơn nữa, Trình Khản còn chừa lại cho mình một đường lui mạnh nhất, cùng với những nhân viên nghiên cứu cùng thời đã qua đời, Trình Khản trở thành người mà không ai dám tùy tiện giải quyết.
Hà Khải chưa từng gặp qua người nào cẩn thận hơn Trình Khản, ngay từ lúc bắt đầu, anh ta đã chuẩn bị đầy đủ, anh ta sử dụng ký hiệu mã hóa mà chỉ anh ta mới hiểu để tiến hành mã hóa tài liệu quan trọng, thậm chí bao gồm cả số liệu 100 trước trước khi anh ta tiếp nhận.
Khi từng nhân viên kỹ thuật có liên quan qua đời, anh ta trở thành người duy nhất nắm giữ số liệu, nếu như anh ta chết, đồng nghĩa là toàn bộ thành quả nghiên cứu của mấy thế hệ AS trước đều biến mất.
Người thất bại ấy?
…
“Tắt đèn đi”. Sa Tả ngồi trên đất, tựa người vào giường Trình Khản, trên trán đầy mồ hôi, “Đầu tôi đau muốn chết luôn, không muốn thấy mấy thứ này nữa đâu”.
Naga không nói gì, tắt đi đèn phòng và thanh chiếu sáng.
Cả căn phòng rơi vào bóng tối.
Đã vài giờ trôi qua, Sa Tả vẫn liên tục nhìn vào đủ loại ký hiệu Trình Khản lưu lại trong phòng, đầu quay mòng mòng đến buồn nôn, thỉnh thoảng lại nhảy ra đủ loại kí ức vụn vặt khiến cậu khổ không thể tả.
Cậu cảm thấy cơ thể mình căn bản không chống đỡ nổi lượng tin tức khổng lồ này.
Việc quan trọng nhất là cậu không thể tiêu hóa hoàn toàn những ký hiệu này, có rất nhiều ký hiệu không thể giải nghĩa khiến đầu cậu như muốn nứt toạc.
“Sao Trình Khản chưa trở về?”, Sa Tả dùng tay vỗ trán, “Không phải anh ta nói tới chỗ này tìm anh ta sao?”.
“Không biết”, Naga ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, sờ lên đầu cậu, lại kéo cậu dựa vào người mình, “Cậu nhìn ra nhiều hay ít?”.
“Tất cả đều không có liên quan tới nhau”. Sa Tả đang muốn nói với Naga những nội dung mình hiểu được, để xem Naga có đầu mối gì không, vậy mà lúc này bụng cậu lại kêu òng ọc, cậu thở dài: “Trời ơi…”.
“Đói bụng hả?”. Giọng nói Naga mang theo vui vẻ, “Tôi đi tìm cái gì đó để ăn”.
“Không”, Sa Tả nhanh chóng kéo tay hắn lại, “Đừng ra ngoài, chúng ta không rõ tình huống bên ngoài như thế nào, ra đó không an toàn”.
“Cậu chết đói thì biết làm sao”. Naga đứng lên.
“Con người chỉ cần uống nước cũng có thể sống…”. Sa Tả dừng một chút, “Chỗ này có nước không?”.
“Bên ngoài có”.
Sa Tả nhớ đến đầm lầy bên ngoài, nước nhìn rất trong, nhưng có đủ loại động vật biến dị chết ở bên trong, có lẽ còn có cả xác người… cậu nhắm hai mắt lại.
“Naga, anh không đói bụng cũng không khát hả?”. Sa Tả khó hiểu.
“Ừ”.
“Anh có thể không ăn không uống trong bao lâu?”.
“Không biết, chưa từng thử, rất lâu”. Tiếng bước chân Naga hướng ra ngoài, “Có trái cây, tôi hái cho cậu”.
Lối đi… Ba hòn đảo… Khoảng cách… Chìa khóa… Naga… Tìm lối vào… Tiếp viện… Tổ chức… Hủy diệt tất cả… Mới… Lục địa chưa biết…
Sa Tả ở trong bóng đêm chịu đựng cơn đau đầu như muốn nổ tung, cậu đem những ký hiệu cung cấp cho cậu những đoạn thông tin đứt quãng lược lại một lần.
Lối đi, lối đi gì, là lối đi nối liền ba hòn đảo hay là lối đi quay về AS? Là lối đi quay về AS? Dùng máy bay bay thẳng đến đảo Liệp Lang còn phải mất hai tiếng đồng hồ, vậy lối đi kia đi bằng cách nào? Đi bộ sao?
Chìa khóa là cái gì? Chìa khóa dùng để làm gì?
Còn Naga nữa, tại sao phải nhắc tới Naga…
Lục địa mới?
Đây là một tinh cầu bị đại dương bao phủ, tất cả nền văn minh của con người đều đã chìm sâu dưới đáy biển, AS và ba hòn đảo nhỏ này chính là lục địa sinh tồn cuối cùng.
Không biết lục địa là cái gì? Có quan hệ gì với việc cậu quay về AS?
“A…”. Sa Tả nằm xuống đất, chân dồn sức đạp vào tường, không có chút tiến triển nào, rốt cuộc Trình Khản muốn nói cậu biết những gì, lại còn lưu lại cái gì trong đầu cậu?
Mấu chốt nhất là vì sao Trình Khản không xuất hiện!
Naga rất nhanh đã trở về, hắn kéo tay Sa Tả qua, thả một trái cây lên tay cậu.
“Ăn luôn hay phải lột vỏ?”. Sa Tả sờ sờ trái cây trong tay, rất tròn, rất nhẵn.
“Ăn luôn, rất ngọt”. Naga ngồi xuống bên cạnh cậu.
Quả thật là rất ngọt, là mùi vị Sa Tả chưa bao giờ được nếm qua, rất mọng nước, thịt mềm và thơm ngọt, Sa Tả cắn hai cái, cảm thấy rất thoải mái.
Cậu mò lấy thanh chiếu sáng bên chân, mở công tắc, cậu muốn nhìn xem là loại trái cây gì.
Chỉ nhìn thoáng qua mà cậu đã nhanh chóng tắt thanh chiếu sáng, vẫn là ăn trong bóng tối tốt hơn.
Đây không biết là trái của cây biến dị nào, vỏ ngoài đen kịt, thịt quả màu vàng và có vân trắng, còn có một lớp màng mỏng màu trắng, nhìn qua tựa như con dòi đang lột da vậy.
“Naga, Trình Khản có từng đề cập với anh về chìa khóa gì đó không?”. Sa Tả vừa ăn vừa kéo tay Naga đặt lên chân của mình rồi nhẹ nhàng vuốt.
“Chìa khóa?”. Giọng Naga có chút mù mờ, từ này đối với hắn mà nói là rất xa lạ, tựa như ảnh chụp vậy, đều là từ hắn chưa từng nghe qua trước đây.
“Vậy anh có đi qua nơi nào ngoài đảo Liệp Lang không? Hai hòn đảo kia thì sao?”. Sa Tả bóp bóp ngón tay của hắn, ngón tay của Naga rất có lực, nhưng lúc thả lỏng thì lại rất mềm, bóp một chút đều là cảm giác mềm mại.
“Không qua được”. Naga trở tay cầm lấy tay cậu, đưa lên miệng cắn, “Có xoáy nước”.
“Xoáy nước?”. Sa Tả lập tức nhớ lại lúc máy bay đưa bọn họ lên đảo có đi ngang qua cái xoáy nước lớn kinh người và bức tường sóng dọa người.
“Ừ, giữa đảo và đảo đều có”, Naga cắn ngón tay cậu, phát âm không rõ nói, “Lực hút rất lớn, sẽ bị hút vào, tôi không tới gần, không biết hút vào còn bơi ra được hay không”.
“Anh biết hết tất cả cửa động trên hòn đảo này phải không, đường hầm dung nham vân vân, chúng nó có thể thông đến chỗ nào anh biết không?”.
“Biết”. Naga suy nghĩ một chút, “Đều là ở trên đảo, có một vài ở dưới nước, đi thẳng xuống có khi là nước, có khi là khe đá, bên dưới là nham thạch nóng chảy”.
“Không có đi thông ra ngoài đảo sao?”.
“Thông ra đáy biển, trong nước”.
Xem ra lối đi mà Trình Khản nói cũng không phải những nơi hình thành tự nhiên trên đảo mà Naga biết, Sa Tả cau mày, hiện tại cậu không thể xác định lối đi này có phải là trọng điểm Trình Khản muốn nói cho cậu biết hay không, nhưng cũng chỉ có cái này nhìn qua là tương đối dễ tìm được đầu mối, còn lại tiếp viện, tổ chức gì đó, cậu hoàn toàn không tìm được thông tin liên quan.
“Vậy anh có từng thấy qua nhân công đường hầm không?. Sa Tả lại hỏi, đống kí hiệu hỗn loạn lần nữa kéo tới, cậu ôm đầu, có chút không biết làm sao.
“Không có”. Naga lại thả một trái nữa vào tay cậu.
Sa Tả cầm lấy ăn, nhưng mỗi một lần nhai nuốt đều khiến cho đầu đau hơn, cậu đứng lên, mò mẫm đi tới đi lui trong phòng.
Lối đi này nhất định xây dựng bằng sức người, hơn nữa có khả năng không nằm trên đảo, không, khẳng định không nằm trên đảo, trên đảo có nhiều người như vậy, ngay cả Naga đã sống trên đảo mấy chục năm, nhắm hai mắt lại cũng có thể nhận rõ đường đi nước bước cũng chưa từng thấy qua.
Nó sẽ ở đâu đây? Nơi tách rời đảo, dưới đáy biển? Đúng vậy, Sở nghiên cứu không phải cũng xây dựng dưới đáy biển sao.
Nhưng nếu lối đi này được bảo mật, vậy nhất định sẽ suy xét đến yếu tố an toàn, dưới đáy biển có rất nhiều nơi Naga đã đi qua, nhưng cũng có nơi hắn chưa từng nhìn thấy.
Như vậy có nghĩa là lối vào của con đường này cũng là nơi Naga không đi được.
Nơi mà Naga cũng không đi được!
Sa Tả chợt xoay người vỗ một cái vào tường, đèn phòng bật sáng, cậu nhìn chằm chằm Naga: “Quái ngư nhỏ, anh nói anh chưa từng đi vào xoáy nước phải không?”.
“Ừ”. Naga gật đầu, “Quái ngư nhỏ sẽ bị hút vào”.
Sa Tả nhào tới bên người Naga, nắm lấy vai hắn lắc mạnh: “Anh xác định đi vào sẽ chết sao?”.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook