Liên Minh Huyền Thoại Phiêu Lưu Ký
-
Chương 6: Phần thi cuối
6.
Vòng thi thứ hai, cũng là vòng thi cuối cùng chuẩn bị diễn ra.
Dưới ánh nắng có phần chói chang vào thời điểm giữa chiều, bốn mươi thí sinh đã vượt qua vòng thi đầu tiên đang tụ tập trên sân.
Mọi ánh mục quang đều dõi vào từng hành động của thân ảnh trên khán đài.
Shen đứng đó, vẻ mặt sắc lạnh, mắt đảo mấy lượt nhìn xuống, dõng dạc nói:
- Sau đây tôi sẽ phổ biến nội dung phần thi thực hành như sau:
" Phần thi này thực chất là một nhiệm vụ cho bốn mươi thí sinh các người. Nhiệm vụ này chính là tìm kiếm đồ vật.
Đồ vật các người cần tìm chính là một viên đá, tuy nhiên viên đá đó khác với những viên đá bình thường khác.
Đó là viên hồng bảo, có hình thù giống như một chiếc phi tiêu. Chính khi xưa, trong một lần ra ngoài, sư phụ Kusho đã tình cờ tìm được nó.
Được chỉ thị của sư phụ Kusho, hiện viên đá đã được ta giấu ở một nơi bí mật trong khu rừng sau học viện.
Trước khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống, các người phải tìm được viên đá đó và đặt nó lên đúng vị trí ban đầu của nó trong ngôi miếu sau học viện.
Các người có thể chia thành các nhóm, khi hoàn thành, tất cả những người trong nhóm đều được qua phần thi.
Nhớ kĩ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, coi như kỳ thi năm nay, học viện ninja không có thêm học viên mới...."
Kết thúc phần thông báo.
Một tràng dài các thanh âm thở dài chán nản của đám thí sinh vang lên não ruột " Hazz... nhiệm vụ gì khó vậy trời!.... Khu rừng rộng như vậy, tìm một viên đá trong đó khác nào mò kim đáy biển... Chắc có lẽ ta phải đợi kỳ thi tiếp theo thôi...."
Giữ thái độ bình lặng, trầm tĩnh từ đầu tới giờ, Phong lúc này cũng phải nhăn cặp mày của mình lại. "Tìm một viên đá nhỏ trong một khu rừng rộng lớn à, sẽ khó khăn đây!"
Đang suy nghĩ vậy, thanh âm nói cười của Lan lại vang lên:
- Hì hì! Như vậy là anh Phong chắc chắn có thể vượt qua được phần thi này rồi! Với khả năng từ con mắt trái của anh, việc tìm kiếm một viên đá cũng đâu gặp khó khăn gì lớn.
Nghe vậy, hắn hơi cúi đầu xuống như đang nghĩ ngợi gì đó.
Bất chợt sau một lúc, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, sắc mặt mang theo sự tự tin cùng kiên quýêt, dõng dạc mà nói:
- Không được!
- Anh không thể lúc nào cũng nhờ em giúp đỡ như vậy! Anh sẽ dùng chính sức lực của mình để vượt qua phần thi này.
- Em không cần nói gì cả, anh đã quyết rồi.
Nói xong, hắn liền chuyển mình lại chuẩn bị đi. Bỗng tiếng nói của Shen lại vang lên.
- Trước khi các người đi, ta có lời muốn nói, có thể giúp cho các người.
Dừng một lát, anh nói tiếp:
" Thứ muốn tìm đôi khi không cần phải chạy đi kiếm, thứ cần thiết không hề ở xa."
Hắn hơi nhíu mày, miệng thầm lẩm bẩm " Gợi ý à! Nghĩa là gì đây?"
- Các người mau đi nhanh đi, không có nhiều thời gian đâu!- Shen nhắc nhở bọn họ.
Phong cùng ba mươi chín người nữa nhanh chóng tạo thành đoàn người mà tiến vào khu rừng.
Đám thí sinh đã khuất đi khuất, lúc này Shen mới thu lại ánh mắt mình, chậm rãi từ trên khán đài bước xuống.
Kennen và Akali từ đâu đi tới.
Đôi tai hơi vây vẩy mấy cái, Kennen chạy tới cạnh Shen, tò mò hỏi:
- Shen này, sao phần thi này năm nay khó hơn mấy năm trước nhiều vậy chứ?
- Ta cũng không biết rõ lắm, đây hoàn toàn do sư phụ sắp xếp.
Shen hơi cúi xuống nhìn cậu mà trả lời, sau đó quay sang Akali cũng đang đứng đó mà dặn:
- Akali, Em cùng Kennen dẫn theo một số học viên khác vào rừng, bí mật quan sát những thí sinh.
- Em giúp ta để ý tới cậu thí sinh tên Phong đó, ta có cảm giác cậu ta rất có khả năng đó.
- Được!- Cô trả lời một tiếng ngắn gọn rõ ràng rồi dẫn Kenen đi.
o0o
Trong khu rừng sau học viện.
Từ lúc vào rừng, đám thí sinh chia ra thành từng nhóm nhỏ mà tìm kiếm.
Riêng Phong, hắn không muốn tham gia vào bất cứ nhóm nào, hắn muốn tự lực mà vượt qua, ngay cả Lan hắn cũng không muốn nhờ giúp đỡ.
Cứ vừa đi vừa lẩm bẩm lại mấy câu gợi ý của Shen.
- Thứ muốn tìm đôi khi không cần phải chạy đi kiếm... thứ cần thiết không hề ở xa...
o0o
Thời gian dần trôi qua một cách nhanh chóng.
Những tia nắng vàng dần yếu ớt, vầng thái dương đở như quả cầu lửa cũng dần đi xuống.
Thế nhưng, ba mươi chín thí sinh vẫn chưa tìm thấy viên hồng bảo. Cả khu rừng như bị bọn họ lật tung hết lên nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Bọn họ cuống cuồng lên, vẻ mặt ai cũng cực kỳ khẩn trương, hết sức ngưng trọng.
Cách xa đám thí sinh đó.
Trên một cây cổ thụ to lớn, ẩn sau những tán lá dày rộng là thân ảnh một nữ ninja.
Akali đã ần nấp trên này suốt một thời gian dài, điều này khiến cô có phần mất kiên nhẫn. Thế nhưng, thân là một ninja xuất sắc, cô phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Ánh mục quang của cô vẫn luôn theo dõi xuống phía dưới không chút lơ là.
Phía dưới chính là ngôi miếu trong nhiệm vụ mà Shen đã nhắc tới.
Giống như những ngôi miếu, ngôi đền khác ở phương Đông ngày xưa.
Ngôi miếu này không quá to lớn, cỡ chỉ bằng một nửa căn phòng của học viên trong học viện. Có lẽ ngôi miếu này được xây dựng từ khi học viện được thành lập, vì vậy, ngôi miếu này đã có phần cổ kính. Những vách tường, mái ngói đã bị phủ xanh bởi một lớp rêu khá dày.
Ngồi trước bậc thềm đá của ngôi miếu, Phong đã ở đây khá lâu.
Hai tay chống cằm, cặp mày rậm nhíu lại, ánh mắt nhìn vô định xuống mặt đất trước mặt. Khuôn mặt đầy trầm tư nghĩ ngợi về câu nói đó:
" Không cần chạy đi kiếm... Không nhất thiết ở xa... Không cần chạy đi kiếm...Không nhất thiết ở xa..."
Giữa không khí yên tĩnh xung quanh ngôi đền, lâu lâu mới có vài thanh âm chim hót hoặc những tiếng cành cây bị gió thổi kêu lên.
Một sự im lặng, tĩnh mịch mang chút ảm đạm khiến người ta không khỏi phát chán.
"Không xa, không xa nơi đâu mới được nhỉ? Không lẽ...là ngôi miếu này! Vậy mà mình không nghĩ ra, thật là ngu độn mà!"
Giật mình phát giác ra, Phong bây giờ mới để ý đến mình đã ngồi trước ngôi miếu từ khi nào.
Hắn ban đầu cứ di chuyển một cách vô phương hướng, trong đầu chỉ mải suy nghĩ về lời nói của Shen.
Hơi giật mình một chút, ngay sau đó hắn đứng phắt dậy. Đi xung quanh ngôi miếu mấy vòng, tìm từng gốc cây, khe đá nhưng hắn vẫn không thấy tung tích viên hồng bảo.
Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
Hắn tự hỏi"Nếu mình giấu một món đồ thật kĩ, không muốn người khác biết, mình sẽ giấu ở..."
- Dưới lòng đất!- Hắn bất giác thốt nên một câu.
Giữa không gian yên lặng nơi này, câu nói này của hắn phá vỡ đi sự tĩnh mịch, vang vọng khắp mảnh rừng.
Một câu nói khiến Akali vốn như một u linh ở trên thân cây cũng phải giật mình. Ánh mắt kinh ngạc nhìn Phong như thể hắn nói ra điều gì khủng bố vậy.
Lại tìm kiếm lượt nữa, thế nhưng không như trước, lần này Phong chỉ đảo mắt khắp mặt đất dưới chân.
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn như phát ra một tia quang mang sắc sảo nhìn thẳng vào khoảng đất nhỏ sau miếu không xa.
"Giữa mặt đất khô ráo, rắn chắc quanh đây, sao chỗ đó đất lại có vẻ tơi xốp ẩm ướt như vậy! Nhất định là nó..!"
Nhanh chóng đào lớp đất tơi xốp đó chừng một lúc, Phong đụng phải một thứ gì đó cứng cứng như hòn đá.
Ánh mắt hắn toát rõ tia hy vọng to lớn.
Từ dưới lớp đất đen, một ánh hồng phản lên, chiếu thẳng vào thân ảnh Phong. Ánh hồng yếu ớt này lại như một ngọn lửa rực rỡ trong lòng hắn.
Cầm viên hồng bảo hình phi tiêu lên, tay hắn khẽ run run, miệng không kiềm được mà nở một nụ cười vui sướng tột cùng, lộ ra hàm răng đều trắng tinh của hắn.
- Ha...ha..ha! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi...!
Chứng kiến việc Phong tìm được viên hồng bảo, Akali lần này không có bất kỳ hành động nào. Không phải vì cô quá bình tĩnh, mà bởi vì cô quá kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi cứng người lại. Đôi mắt xinh đẹp tròn xoe nhìn Phong đang cầm viên hồng bảo trên tay mà tiến vào trong miếu.
Đã tìm được viên hồng bảo, thế nhưng còn phải đặt nó vào đúng vị trí nữa thì mới hoàn thành nhiệm vụ.
Khác hoàn toàn với vẻ ngoài cổ kính, cũ kĩ của ngôi miếu, bên trong này mọi thứ lại không hề như vậy.
Không gian tuy không rộng lớn cho lắm nhưng lại tỏa ra sự uy nghiêm, trang trọng đến lạ kỳ.
Trong này nổi bật lên là năm bức tượng đá nhỏ ngự trên chiếc bàn đá, nơi chính giữa ngôi miếu.
Những bức tượng đá khắc hình người, một nữ bốn nam. Bọn họ đều ăn mặc rất kín đáo, có vẻ như họ đều là những người lập ra học viện ninja.
Năm bức tượng xếp thành nửa vòng tròn hướng ra ngoài, người sắp xếp chính giữa là ninja nữ duy nhất.
Ngoài những bức tượng ra, Phong chẳng còn nhìn thấy gì đặc biệt khác trong này, cũng không tìm thấy nơi giữ viên hồng bảo.
Ngay giữa lúc hắn còn đang ngó nghiêng loay hoay thì bất chợt, dị biến xảy ra.
Từ lỗ thoáng của ngôi đền, những tia nắng cuối ngày len lỏi qua mà rọi vào trong, rọi vào chính giữa bức tượng nữ. Ngay sau đó, kỳ lạ thế nào, tia nắng đó lại phản xạ sang những bức tượng còn lại, tạo thành một hình khép kín.
Phong nhanh trí, liền lập tức hiểu ra lí do mà Shen kết thúc phần thi thứ hai này. Chính là bởi vì, những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn mới có thể để lộ ra nơi đặt viên hồng bảo.
Không nghĩ nhiều, hắn ngay tức khắc đặt viên hồng bảo vào chính giữa lỗ hổng tạo thành từ những tia sáng phản xạ của năm bức tượng.
Ngay khi viên hồng bảo vào vị trí, ánh hồng quang phát ra mãnh liệt rồi trở lại bình thường. Nằm im giữa năm bức tượng, nằm im đó như chưa từng di chuyển.
Hắn còn hơi sững sờ nhìn viên hồng bảo hình phi tiêu đó, thanh âm nhẹ nhàng vui mừng của Lan vang lên trong đầu hắn:
- Vậy là cuối cùng anh cũng vượt qua rồi, anh Phong thật là tài quá nha! Hì hì!
Phong cũng vui mừng, "ừ" một cái rồi cười cười, đang định đáp lại thì một thanh âm nữa từ ngoài miếu vọng vào:
- Xin chúc mừng, học viên mới của học viện ninja!
Quay mình lại, trước mắt hắn là thân hình mảnh mai trong bộ y phục xanh lục của Akali. Cô đang nhìn thẳng vào hắn, tuy không biểu lộn ra nhưng rõ ràng lúc này trong lòng cô vẫn còn chưa hết bất ngờ.
Rõ ràng Phong rất thông minh, nếu là cô thì có lẽ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ này, điều này khiến cô thực sự cảm thấy kính phục người thanh niên đứng trước mặt mình.
Phong không nhận ra điều đó, hắn bây giờ tâm tình rất thoải mái. Hắn cười cười đáp lại:
- Cũng là do vận khí tốt thôi mà!
Do vận khí!
Hắn nói dối thì làm sao Akali không nhận ra, nhưng thôi, cô đâu quan trọng chuyện ấy, điều bây giờ phải làm là nhanh chóng đưa hắn về đã.
Bóng tối bao phủ, khu rừng chỉ là một màu đen u ám.
Những thanh âm côn trùng rả riết từ đâu vọng lại nghe như tiếng kêu thảm thiết của ma quỷ làm người ta phải lạnh sống lưng.
Trên cao, những tán lá cây được gió thôi đung đưa trong bóng tối trông cứ như những con yêu tinh đang không ngừng leo trèo trên đó.
Một màn đêm hết sức ghê rợn.
Phong cùng Akali cũng đã rời khỏi khu rừng từ lúc nào.
Từ góc tối u khuất nào đó trong rừng cây, bỗng dưng lóe lên hai ánh sáng đỏ như hai con ngươi của quỷ, cực kì kinh dị.
p/s: Chương này viết không hay cho lắm...! m.n THÔNG cảm nhá!^^
Mọi người có ý gì hay đóng góp vào để truyện được hàn thiện hơn..tks
Vòng thi thứ hai, cũng là vòng thi cuối cùng chuẩn bị diễn ra.
Dưới ánh nắng có phần chói chang vào thời điểm giữa chiều, bốn mươi thí sinh đã vượt qua vòng thi đầu tiên đang tụ tập trên sân.
Mọi ánh mục quang đều dõi vào từng hành động của thân ảnh trên khán đài.
Shen đứng đó, vẻ mặt sắc lạnh, mắt đảo mấy lượt nhìn xuống, dõng dạc nói:
- Sau đây tôi sẽ phổ biến nội dung phần thi thực hành như sau:
" Phần thi này thực chất là một nhiệm vụ cho bốn mươi thí sinh các người. Nhiệm vụ này chính là tìm kiếm đồ vật.
Đồ vật các người cần tìm chính là một viên đá, tuy nhiên viên đá đó khác với những viên đá bình thường khác.
Đó là viên hồng bảo, có hình thù giống như một chiếc phi tiêu. Chính khi xưa, trong một lần ra ngoài, sư phụ Kusho đã tình cờ tìm được nó.
Được chỉ thị của sư phụ Kusho, hiện viên đá đã được ta giấu ở một nơi bí mật trong khu rừng sau học viện.
Trước khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống, các người phải tìm được viên đá đó và đặt nó lên đúng vị trí ban đầu của nó trong ngôi miếu sau học viện.
Các người có thể chia thành các nhóm, khi hoàn thành, tất cả những người trong nhóm đều được qua phần thi.
Nhớ kĩ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, coi như kỳ thi năm nay, học viện ninja không có thêm học viên mới...."
Kết thúc phần thông báo.
Một tràng dài các thanh âm thở dài chán nản của đám thí sinh vang lên não ruột " Hazz... nhiệm vụ gì khó vậy trời!.... Khu rừng rộng như vậy, tìm một viên đá trong đó khác nào mò kim đáy biển... Chắc có lẽ ta phải đợi kỳ thi tiếp theo thôi...."
Giữ thái độ bình lặng, trầm tĩnh từ đầu tới giờ, Phong lúc này cũng phải nhăn cặp mày của mình lại. "Tìm một viên đá nhỏ trong một khu rừng rộng lớn à, sẽ khó khăn đây!"
Đang suy nghĩ vậy, thanh âm nói cười của Lan lại vang lên:
- Hì hì! Như vậy là anh Phong chắc chắn có thể vượt qua được phần thi này rồi! Với khả năng từ con mắt trái của anh, việc tìm kiếm một viên đá cũng đâu gặp khó khăn gì lớn.
Nghe vậy, hắn hơi cúi đầu xuống như đang nghĩ ngợi gì đó.
Bất chợt sau một lúc, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, sắc mặt mang theo sự tự tin cùng kiên quýêt, dõng dạc mà nói:
- Không được!
- Anh không thể lúc nào cũng nhờ em giúp đỡ như vậy! Anh sẽ dùng chính sức lực của mình để vượt qua phần thi này.
- Em không cần nói gì cả, anh đã quyết rồi.
Nói xong, hắn liền chuyển mình lại chuẩn bị đi. Bỗng tiếng nói của Shen lại vang lên.
- Trước khi các người đi, ta có lời muốn nói, có thể giúp cho các người.
Dừng một lát, anh nói tiếp:
" Thứ muốn tìm đôi khi không cần phải chạy đi kiếm, thứ cần thiết không hề ở xa."
Hắn hơi nhíu mày, miệng thầm lẩm bẩm " Gợi ý à! Nghĩa là gì đây?"
- Các người mau đi nhanh đi, không có nhiều thời gian đâu!- Shen nhắc nhở bọn họ.
Phong cùng ba mươi chín người nữa nhanh chóng tạo thành đoàn người mà tiến vào khu rừng.
Đám thí sinh đã khuất đi khuất, lúc này Shen mới thu lại ánh mắt mình, chậm rãi từ trên khán đài bước xuống.
Kennen và Akali từ đâu đi tới.
Đôi tai hơi vây vẩy mấy cái, Kennen chạy tới cạnh Shen, tò mò hỏi:
- Shen này, sao phần thi này năm nay khó hơn mấy năm trước nhiều vậy chứ?
- Ta cũng không biết rõ lắm, đây hoàn toàn do sư phụ sắp xếp.
Shen hơi cúi xuống nhìn cậu mà trả lời, sau đó quay sang Akali cũng đang đứng đó mà dặn:
- Akali, Em cùng Kennen dẫn theo một số học viên khác vào rừng, bí mật quan sát những thí sinh.
- Em giúp ta để ý tới cậu thí sinh tên Phong đó, ta có cảm giác cậu ta rất có khả năng đó.
- Được!- Cô trả lời một tiếng ngắn gọn rõ ràng rồi dẫn Kenen đi.
o0o
Trong khu rừng sau học viện.
Từ lúc vào rừng, đám thí sinh chia ra thành từng nhóm nhỏ mà tìm kiếm.
Riêng Phong, hắn không muốn tham gia vào bất cứ nhóm nào, hắn muốn tự lực mà vượt qua, ngay cả Lan hắn cũng không muốn nhờ giúp đỡ.
Cứ vừa đi vừa lẩm bẩm lại mấy câu gợi ý của Shen.
- Thứ muốn tìm đôi khi không cần phải chạy đi kiếm... thứ cần thiết không hề ở xa...
o0o
Thời gian dần trôi qua một cách nhanh chóng.
Những tia nắng vàng dần yếu ớt, vầng thái dương đở như quả cầu lửa cũng dần đi xuống.
Thế nhưng, ba mươi chín thí sinh vẫn chưa tìm thấy viên hồng bảo. Cả khu rừng như bị bọn họ lật tung hết lên nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Bọn họ cuống cuồng lên, vẻ mặt ai cũng cực kỳ khẩn trương, hết sức ngưng trọng.
Cách xa đám thí sinh đó.
Trên một cây cổ thụ to lớn, ẩn sau những tán lá dày rộng là thân ảnh một nữ ninja.
Akali đã ần nấp trên này suốt một thời gian dài, điều này khiến cô có phần mất kiên nhẫn. Thế nhưng, thân là một ninja xuất sắc, cô phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Ánh mục quang của cô vẫn luôn theo dõi xuống phía dưới không chút lơ là.
Phía dưới chính là ngôi miếu trong nhiệm vụ mà Shen đã nhắc tới.
Giống như những ngôi miếu, ngôi đền khác ở phương Đông ngày xưa.
Ngôi miếu này không quá to lớn, cỡ chỉ bằng một nửa căn phòng của học viên trong học viện. Có lẽ ngôi miếu này được xây dựng từ khi học viện được thành lập, vì vậy, ngôi miếu này đã có phần cổ kính. Những vách tường, mái ngói đã bị phủ xanh bởi một lớp rêu khá dày.
Ngồi trước bậc thềm đá của ngôi miếu, Phong đã ở đây khá lâu.
Hai tay chống cằm, cặp mày rậm nhíu lại, ánh mắt nhìn vô định xuống mặt đất trước mặt. Khuôn mặt đầy trầm tư nghĩ ngợi về câu nói đó:
" Không cần chạy đi kiếm... Không nhất thiết ở xa... Không cần chạy đi kiếm...Không nhất thiết ở xa..."
Giữa không khí yên tĩnh xung quanh ngôi đền, lâu lâu mới có vài thanh âm chim hót hoặc những tiếng cành cây bị gió thổi kêu lên.
Một sự im lặng, tĩnh mịch mang chút ảm đạm khiến người ta không khỏi phát chán.
"Không xa, không xa nơi đâu mới được nhỉ? Không lẽ...là ngôi miếu này! Vậy mà mình không nghĩ ra, thật là ngu độn mà!"
Giật mình phát giác ra, Phong bây giờ mới để ý đến mình đã ngồi trước ngôi miếu từ khi nào.
Hắn ban đầu cứ di chuyển một cách vô phương hướng, trong đầu chỉ mải suy nghĩ về lời nói của Shen.
Hơi giật mình một chút, ngay sau đó hắn đứng phắt dậy. Đi xung quanh ngôi miếu mấy vòng, tìm từng gốc cây, khe đá nhưng hắn vẫn không thấy tung tích viên hồng bảo.
Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
Hắn tự hỏi"Nếu mình giấu một món đồ thật kĩ, không muốn người khác biết, mình sẽ giấu ở..."
- Dưới lòng đất!- Hắn bất giác thốt nên một câu.
Giữa không gian yên lặng nơi này, câu nói này của hắn phá vỡ đi sự tĩnh mịch, vang vọng khắp mảnh rừng.
Một câu nói khiến Akali vốn như một u linh ở trên thân cây cũng phải giật mình. Ánh mắt kinh ngạc nhìn Phong như thể hắn nói ra điều gì khủng bố vậy.
Lại tìm kiếm lượt nữa, thế nhưng không như trước, lần này Phong chỉ đảo mắt khắp mặt đất dưới chân.
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn như phát ra một tia quang mang sắc sảo nhìn thẳng vào khoảng đất nhỏ sau miếu không xa.
"Giữa mặt đất khô ráo, rắn chắc quanh đây, sao chỗ đó đất lại có vẻ tơi xốp ẩm ướt như vậy! Nhất định là nó..!"
Nhanh chóng đào lớp đất tơi xốp đó chừng một lúc, Phong đụng phải một thứ gì đó cứng cứng như hòn đá.
Ánh mắt hắn toát rõ tia hy vọng to lớn.
Từ dưới lớp đất đen, một ánh hồng phản lên, chiếu thẳng vào thân ảnh Phong. Ánh hồng yếu ớt này lại như một ngọn lửa rực rỡ trong lòng hắn.
Cầm viên hồng bảo hình phi tiêu lên, tay hắn khẽ run run, miệng không kiềm được mà nở một nụ cười vui sướng tột cùng, lộ ra hàm răng đều trắng tinh của hắn.
- Ha...ha..ha! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi...!
Chứng kiến việc Phong tìm được viên hồng bảo, Akali lần này không có bất kỳ hành động nào. Không phải vì cô quá bình tĩnh, mà bởi vì cô quá kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi cứng người lại. Đôi mắt xinh đẹp tròn xoe nhìn Phong đang cầm viên hồng bảo trên tay mà tiến vào trong miếu.
Đã tìm được viên hồng bảo, thế nhưng còn phải đặt nó vào đúng vị trí nữa thì mới hoàn thành nhiệm vụ.
Khác hoàn toàn với vẻ ngoài cổ kính, cũ kĩ của ngôi miếu, bên trong này mọi thứ lại không hề như vậy.
Không gian tuy không rộng lớn cho lắm nhưng lại tỏa ra sự uy nghiêm, trang trọng đến lạ kỳ.
Trong này nổi bật lên là năm bức tượng đá nhỏ ngự trên chiếc bàn đá, nơi chính giữa ngôi miếu.
Những bức tượng đá khắc hình người, một nữ bốn nam. Bọn họ đều ăn mặc rất kín đáo, có vẻ như họ đều là những người lập ra học viện ninja.
Năm bức tượng xếp thành nửa vòng tròn hướng ra ngoài, người sắp xếp chính giữa là ninja nữ duy nhất.
Ngoài những bức tượng ra, Phong chẳng còn nhìn thấy gì đặc biệt khác trong này, cũng không tìm thấy nơi giữ viên hồng bảo.
Ngay giữa lúc hắn còn đang ngó nghiêng loay hoay thì bất chợt, dị biến xảy ra.
Từ lỗ thoáng của ngôi đền, những tia nắng cuối ngày len lỏi qua mà rọi vào trong, rọi vào chính giữa bức tượng nữ. Ngay sau đó, kỳ lạ thế nào, tia nắng đó lại phản xạ sang những bức tượng còn lại, tạo thành một hình khép kín.
Phong nhanh trí, liền lập tức hiểu ra lí do mà Shen kết thúc phần thi thứ hai này. Chính là bởi vì, những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn mới có thể để lộ ra nơi đặt viên hồng bảo.
Không nghĩ nhiều, hắn ngay tức khắc đặt viên hồng bảo vào chính giữa lỗ hổng tạo thành từ những tia sáng phản xạ của năm bức tượng.
Ngay khi viên hồng bảo vào vị trí, ánh hồng quang phát ra mãnh liệt rồi trở lại bình thường. Nằm im giữa năm bức tượng, nằm im đó như chưa từng di chuyển.
Hắn còn hơi sững sờ nhìn viên hồng bảo hình phi tiêu đó, thanh âm nhẹ nhàng vui mừng của Lan vang lên trong đầu hắn:
- Vậy là cuối cùng anh cũng vượt qua rồi, anh Phong thật là tài quá nha! Hì hì!
Phong cũng vui mừng, "ừ" một cái rồi cười cười, đang định đáp lại thì một thanh âm nữa từ ngoài miếu vọng vào:
- Xin chúc mừng, học viên mới của học viện ninja!
Quay mình lại, trước mắt hắn là thân hình mảnh mai trong bộ y phục xanh lục của Akali. Cô đang nhìn thẳng vào hắn, tuy không biểu lộn ra nhưng rõ ràng lúc này trong lòng cô vẫn còn chưa hết bất ngờ.
Rõ ràng Phong rất thông minh, nếu là cô thì có lẽ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ này, điều này khiến cô thực sự cảm thấy kính phục người thanh niên đứng trước mặt mình.
Phong không nhận ra điều đó, hắn bây giờ tâm tình rất thoải mái. Hắn cười cười đáp lại:
- Cũng là do vận khí tốt thôi mà!
Do vận khí!
Hắn nói dối thì làm sao Akali không nhận ra, nhưng thôi, cô đâu quan trọng chuyện ấy, điều bây giờ phải làm là nhanh chóng đưa hắn về đã.
Bóng tối bao phủ, khu rừng chỉ là một màu đen u ám.
Những thanh âm côn trùng rả riết từ đâu vọng lại nghe như tiếng kêu thảm thiết của ma quỷ làm người ta phải lạnh sống lưng.
Trên cao, những tán lá cây được gió thôi đung đưa trong bóng tối trông cứ như những con yêu tinh đang không ngừng leo trèo trên đó.
Một màn đêm hết sức ghê rợn.
Phong cùng Akali cũng đã rời khỏi khu rừng từ lúc nào.
Từ góc tối u khuất nào đó trong rừng cây, bỗng dưng lóe lên hai ánh sáng đỏ như hai con ngươi của quỷ, cực kì kinh dị.
p/s: Chương này viết không hay cho lắm...! m.n THÔNG cảm nhá!^^
Mọi người có ý gì hay đóng góp vào để truyện được hàn thiện hơn..tks
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook