Liên Hoa Yêu Cốt
-
Quyển 1 - Chương 3
Trong phòng tối om chẳng có lấy một tia sáng, ngay đến ánh trăng dường như cũng bị thứ gì đó che phủ, không sao rọi vào nổi, Hoa Thiển đang ngủ êm đềm đột nhiên cảm thấy một trận nghẹt thở. Bà ta sợ hãi mở tròn mắt, ngay sau đó thân thể bỗng cứng đờ, muốn kêu mà không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào, chỉ biết trợn trừng mắt nhìn đứa bé gái cầm cành sen xanh đang đứng cạnh giường với nụ cười lạnh băng.
“Biết không? Đứa em gái tương lai của ta ở trong này đấy.” Đứa bé đưa tay đặt lên bụng Hoa Thiển: “Bà muốn biết em gái ta trông như thế nào không?”. Gương mặt nó đột ngột kề sát, Hoa Thiển cảm thấy máu toàn thân như đông cứng, bởi bà ta nhìn rõ khuôn mặt đứa bé gái, một gương mặt hết sức quen thuộc, Hàn Cốc Liên.
“Em gái ta chính là đóa sen xanh bị bà hái xuống đó!” Hàn Cốc Liên cười, huơ huơ tay trong không khí. Hoa Thiển mở tròn mắt, nhìn chằm chằm đóa sen xanh mình cho hái lúc sáng giờ đang nằm trong tay con bé. Hàn Cốc Liên nhẹ nhàng vỗ vỗ đóa hoa: “Nhìn đi! Nó đẹp đấy chứ hả? Không lâu nữa đâu, nó sẽ được đầu thai đấy. Và ta muốn đưa nó vào bụng bà”. Hàn Cốc Liên cười, lấy bông sen và phần thân đã đứt rời của nó gắn vào nhau, sau đó nở nụ cười khủng khiếp nhất trên đời, rồi nhét thẳng đóa hoa vào bụng Hoa Thiển trong ánh mắt kinh hoàng của bà ta.
“Aaaaaaaaaaaaaa…” Một tiếng thét chói tai, Hoa Thiển ngồi bật dậy. Hàn Ấu Kỳ nằm bên cạnh cũng hoảng hốt choàng dậy theo.
“Sao thế? Gặp ác mộng à?” Hàn Ấu Kỳ hỏi.
“Tôi mơ thấy Hàn Cốc Liên nhét hoa vào bụng mình!” Hoa Thiển lắp bắp, giọng run rẩy.
“Sao lại thế được! Liên Liên còn là một đứa trẻ. Bà ấy, ban ngày xem kịch nhiều quá đấy.” Hàn Ấu Kỳ khịt khịt mũi: “Thôi ngủ tiếp đi!”.
“Ừ!” Hoa Thiển quệt mồ hôi đầm đìa trên trán. Phát hiện thấy áo váy trên người toàn bộ đều ướt sũng mồ hôi, bà ta bèn đứng dậy, bước đến tủ tìm một bộ khác để thay. Lúc quay người, Hoa Thiển bỗng sững lại, ngay tức khắc hét lên một tiếng thật lớn, đánh thức toàn bộ người trong phủ. Khi bọn họ chạy đến phòng của nhị phu nhân Hoa Thiển thì chỉ thấy bà ta ngồi ôm đầu dưới đất giữa đống quần áo lộn xộn, còn ông chủ Hàn gia Hàn Ấu Kỳ vẫn ngồi nguyên trên giường thất kinh nhìn vợ, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Nhị phu nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?” A hoàn Trúc Diệp vẫn đi theo Hoa Thiển vừa hỏi vừa đỡ bà ta dậy.
“Đóa sen xanh, đóa sen xanh!” Hoa Thiển điên cuồng túm lấy vai Trúc Diệp: “Ma quỷ đấy! Có ma đấy!”.
“Đóa sen xanh nào?” Hàn Ấu Kỳ hỏi.
“A, thưa lão gia, sáng nay nhị phu nhân có cho hái một bông sen xanh ngoài hồ rồi cắm ở…” Trúc Diệp đột nhiên sững người, bởi đóa hoa vốn cắm trong bình giờ đã không cánh mà bay.
“Có… có ma đấy! Lão gia.” Hoa Thiển chộp lấy cánh tay Hàn Ấu Kỳ: “Lão gia, Hàn Cốc Liên, Hàn Cốc Liên là quỷ đấy, nó là quỷ…”.
Bất chợt, “bốp” một tiếng, Hoa Thiển lãnh đủ cái bạt tai trời giáng, bà ta nhất thời sững sờ đến quên cả đau, đờ đẫn nhìn Hàn Ấu Kỳ. Từ lúc bước chân vào cửa nhà họ Hàn, bà ta chưa bao giờ bị chồng đánh.
“Ta cảnh cáo bà, bà còn nói xấu Liên Liên nữa, ta sẽ tống cổ đi ngay!” Hàn Ấu Kỳ khoác áo, đùng đùng bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Trong bóng tối, một đôi mắt lóe ánh hung hiểm gườm gườm hướng về phía bụng Hoa Thiển, trên đó in hằn bóng dáng một đóa sen xanh mà chỉ giống loài ma quỷ mới có thể nhìn thấy…
…
Dưới suối vàng cõi âm.
“Diêm Vương! Thưa Diêm Vương!” Tên đầu trâu xồng xộc lao vào điện: “Không hay rồi, vừa nãy một linh hồn đi đầu thai trong vòng luân hồi, bị tà thuật tấn công, đã cháy tan thành tro bụi!”.
“Cái gì?” Diêm Vương thất kinh, đang định nói gì đó thì một tên mặt ngựa cũng nối đuôi tên trước lao vào.
“Bệ hạ, thưa Bệ hạ, thuộc hạ vừa phát hiện trên dương gian một Liên hoa yêu cốt!”
“Cái gì? Không thể nào. Liên hoa yêu cốt vốn là đóa sen xanh hình thành từ oán khí của một vạn đóa sen, sau đó dưới bàn tay của kẻ dẫn dắt, được đưa vào cơ thể của người đàn bà mang thai. Ngày nay một đóa hoa như thế đâu dễ kiếm, huống hồ kẻ dẫn dắt này nghìn vạn năm nay chỉ có Lam Liên tiên nữ mới…”
Diêm Vương bỗng nghẹn lời. Lam Liên tiên nữ Hàn Cốc Liên! Làm sao ngài có thể không nghĩ đến nhỉ: “Nhanh! Tra xem lần gần đây nhất, Hàn Cốc Liên đã đầu thai vào đâu?”.
“Tuân lệnh!” Phán Quan vội vàng lật tìm sổ sinh tử: “Thấy rồi! Lần chuyển thế thứ tám của Hàn Cốc Liên là đại tiểu thư Hàn gia ở Thượng Hải. Vốn ban đầu định cho cô ấy làm con gái Mai Song tiên nữ đầu thai, rồi để Mai Song bị vợ lẽ Hàn gia vu oan là ăn nằm với người khác, cuối cùng trong lúc điên loạn, vô tình giết chết Hàn Cốc Liên”.
“Đợi một chút!” Tên mặt ngựa ngắt lời Phán Quan: “Liên hoa yêu cốt thuộc hạ vừa nói chính là xuất hiện trong bụng vợ lẽ Hàn gia Hoa Thiển”.
“Cái gì?” Phán Quan kinh ngạc: “Sao có thể…”.
“A!” Tên đầu trâu cũng xen vào: “Vừa rồi linh hồn bị tà thuật tấn công chính là linh hồn định đầu thai vào làm nhị tiểu thư Hàn gia”.
“Không… không thể thế được!” Phán Quan lắp bắp, đây chắc chắn là chuyện lớn làm hỗn loạn vòng luân hồi nhân gian rồi!
“Trước khi đầu thai, Hàn Cốc Liên uống canh Mạnh Bà rồi chứ?” Diêm Vương khuôn mặt chết lặng.
“Uống rồi, chúng thần nhìn thấy cô ấy uống mà!” Đầu trâu mặt ngựa gật đầu lia lịa.
“Các ngươi nhìn thấy Hàn Cốc Liên nuốt xuống chứ?” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Diêm Vương: “A, có phải các ngươi đã nhìn vào mắt cô ấy?”.
“Dạ đúng, mắt cô ấy lạnh lắm!” Mạnh Bà hồi tưởng lại.
“Thôi rồi, các ngươi bị lừa rồi!” Diêm Vương nhíu chặt đôi mày: “Hàn Cốc Liên sở dĩ có thể trở thành Lam Liên tiên nữ, bởi cô ấy là đóa sen mê hoặc một vạn năm mới xuất hiện một lần trong Lam Liên tộc. Cốc Liên không chỉ pháp lực cao siêu, mà quan trọng nhất là đôi mắt của cô ấy có khả năng làm mụ mị vạn vật trên thế gian, bao gồm cả thần quỷ. Xem ra các ngươi đều bị lừa rồi! Ta sợ rằng cô ấy chưa hề động môi đến bát canh Mạnh Bà đâu!”.
“Cứ cho là Hàn Cốc Liên có bản lĩnh như vậy, thế sao bảy lần trước cô ấy đều ngoan ngoãn uống hết canh?” Mạnh Bà lộ vẻ không hiểu, thắc mắc.
“Cô ấy đợi thời cơ! Đợi các ngươi lơ là cảnh giác mới hành động!” Diêm Vương đứng dậy: “Đây hoàn toàn không phải chuyện nhỏ đâu, ta bắt buộc phải báo cáo lên Thiên đình, cõi âm chúng ta không được phép quản chuyện trên dương thế! Hơn nữa, các ngươi phải cố gắng khống chế Liên hoa yêu cốt! Cái thứ đó từ lúc xuất hiện cho đến khi trưởng thành chỉ cần ba tháng thôi, ta phải cố gắng nhanh nhanh bắt nó về!”.
“Vâng!”
“Biết không? Đứa em gái tương lai của ta ở trong này đấy.” Đứa bé đưa tay đặt lên bụng Hoa Thiển: “Bà muốn biết em gái ta trông như thế nào không?”. Gương mặt nó đột ngột kề sát, Hoa Thiển cảm thấy máu toàn thân như đông cứng, bởi bà ta nhìn rõ khuôn mặt đứa bé gái, một gương mặt hết sức quen thuộc, Hàn Cốc Liên.
“Em gái ta chính là đóa sen xanh bị bà hái xuống đó!” Hàn Cốc Liên cười, huơ huơ tay trong không khí. Hoa Thiển mở tròn mắt, nhìn chằm chằm đóa sen xanh mình cho hái lúc sáng giờ đang nằm trong tay con bé. Hàn Cốc Liên nhẹ nhàng vỗ vỗ đóa hoa: “Nhìn đi! Nó đẹp đấy chứ hả? Không lâu nữa đâu, nó sẽ được đầu thai đấy. Và ta muốn đưa nó vào bụng bà”. Hàn Cốc Liên cười, lấy bông sen và phần thân đã đứt rời của nó gắn vào nhau, sau đó nở nụ cười khủng khiếp nhất trên đời, rồi nhét thẳng đóa hoa vào bụng Hoa Thiển trong ánh mắt kinh hoàng của bà ta.
“Aaaaaaaaaaaaaa…” Một tiếng thét chói tai, Hoa Thiển ngồi bật dậy. Hàn Ấu Kỳ nằm bên cạnh cũng hoảng hốt choàng dậy theo.
“Sao thế? Gặp ác mộng à?” Hàn Ấu Kỳ hỏi.
“Tôi mơ thấy Hàn Cốc Liên nhét hoa vào bụng mình!” Hoa Thiển lắp bắp, giọng run rẩy.
“Sao lại thế được! Liên Liên còn là một đứa trẻ. Bà ấy, ban ngày xem kịch nhiều quá đấy.” Hàn Ấu Kỳ khịt khịt mũi: “Thôi ngủ tiếp đi!”.
“Ừ!” Hoa Thiển quệt mồ hôi đầm đìa trên trán. Phát hiện thấy áo váy trên người toàn bộ đều ướt sũng mồ hôi, bà ta bèn đứng dậy, bước đến tủ tìm một bộ khác để thay. Lúc quay người, Hoa Thiển bỗng sững lại, ngay tức khắc hét lên một tiếng thật lớn, đánh thức toàn bộ người trong phủ. Khi bọn họ chạy đến phòng của nhị phu nhân Hoa Thiển thì chỉ thấy bà ta ngồi ôm đầu dưới đất giữa đống quần áo lộn xộn, còn ông chủ Hàn gia Hàn Ấu Kỳ vẫn ngồi nguyên trên giường thất kinh nhìn vợ, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Nhị phu nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?” A hoàn Trúc Diệp vẫn đi theo Hoa Thiển vừa hỏi vừa đỡ bà ta dậy.
“Đóa sen xanh, đóa sen xanh!” Hoa Thiển điên cuồng túm lấy vai Trúc Diệp: “Ma quỷ đấy! Có ma đấy!”.
“Đóa sen xanh nào?” Hàn Ấu Kỳ hỏi.
“A, thưa lão gia, sáng nay nhị phu nhân có cho hái một bông sen xanh ngoài hồ rồi cắm ở…” Trúc Diệp đột nhiên sững người, bởi đóa hoa vốn cắm trong bình giờ đã không cánh mà bay.
“Có… có ma đấy! Lão gia.” Hoa Thiển chộp lấy cánh tay Hàn Ấu Kỳ: “Lão gia, Hàn Cốc Liên, Hàn Cốc Liên là quỷ đấy, nó là quỷ…”.
Bất chợt, “bốp” một tiếng, Hoa Thiển lãnh đủ cái bạt tai trời giáng, bà ta nhất thời sững sờ đến quên cả đau, đờ đẫn nhìn Hàn Ấu Kỳ. Từ lúc bước chân vào cửa nhà họ Hàn, bà ta chưa bao giờ bị chồng đánh.
“Ta cảnh cáo bà, bà còn nói xấu Liên Liên nữa, ta sẽ tống cổ đi ngay!” Hàn Ấu Kỳ khoác áo, đùng đùng bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Trong bóng tối, một đôi mắt lóe ánh hung hiểm gườm gườm hướng về phía bụng Hoa Thiển, trên đó in hằn bóng dáng một đóa sen xanh mà chỉ giống loài ma quỷ mới có thể nhìn thấy…
…
Dưới suối vàng cõi âm.
“Diêm Vương! Thưa Diêm Vương!” Tên đầu trâu xồng xộc lao vào điện: “Không hay rồi, vừa nãy một linh hồn đi đầu thai trong vòng luân hồi, bị tà thuật tấn công, đã cháy tan thành tro bụi!”.
“Cái gì?” Diêm Vương thất kinh, đang định nói gì đó thì một tên mặt ngựa cũng nối đuôi tên trước lao vào.
“Bệ hạ, thưa Bệ hạ, thuộc hạ vừa phát hiện trên dương gian một Liên hoa yêu cốt!”
“Cái gì? Không thể nào. Liên hoa yêu cốt vốn là đóa sen xanh hình thành từ oán khí của một vạn đóa sen, sau đó dưới bàn tay của kẻ dẫn dắt, được đưa vào cơ thể của người đàn bà mang thai. Ngày nay một đóa hoa như thế đâu dễ kiếm, huống hồ kẻ dẫn dắt này nghìn vạn năm nay chỉ có Lam Liên tiên nữ mới…”
Diêm Vương bỗng nghẹn lời. Lam Liên tiên nữ Hàn Cốc Liên! Làm sao ngài có thể không nghĩ đến nhỉ: “Nhanh! Tra xem lần gần đây nhất, Hàn Cốc Liên đã đầu thai vào đâu?”.
“Tuân lệnh!” Phán Quan vội vàng lật tìm sổ sinh tử: “Thấy rồi! Lần chuyển thế thứ tám của Hàn Cốc Liên là đại tiểu thư Hàn gia ở Thượng Hải. Vốn ban đầu định cho cô ấy làm con gái Mai Song tiên nữ đầu thai, rồi để Mai Song bị vợ lẽ Hàn gia vu oan là ăn nằm với người khác, cuối cùng trong lúc điên loạn, vô tình giết chết Hàn Cốc Liên”.
“Đợi một chút!” Tên mặt ngựa ngắt lời Phán Quan: “Liên hoa yêu cốt thuộc hạ vừa nói chính là xuất hiện trong bụng vợ lẽ Hàn gia Hoa Thiển”.
“Cái gì?” Phán Quan kinh ngạc: “Sao có thể…”.
“A!” Tên đầu trâu cũng xen vào: “Vừa rồi linh hồn bị tà thuật tấn công chính là linh hồn định đầu thai vào làm nhị tiểu thư Hàn gia”.
“Không… không thể thế được!” Phán Quan lắp bắp, đây chắc chắn là chuyện lớn làm hỗn loạn vòng luân hồi nhân gian rồi!
“Trước khi đầu thai, Hàn Cốc Liên uống canh Mạnh Bà rồi chứ?” Diêm Vương khuôn mặt chết lặng.
“Uống rồi, chúng thần nhìn thấy cô ấy uống mà!” Đầu trâu mặt ngựa gật đầu lia lịa.
“Các ngươi nhìn thấy Hàn Cốc Liên nuốt xuống chứ?” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Diêm Vương: “A, có phải các ngươi đã nhìn vào mắt cô ấy?”.
“Dạ đúng, mắt cô ấy lạnh lắm!” Mạnh Bà hồi tưởng lại.
“Thôi rồi, các ngươi bị lừa rồi!” Diêm Vương nhíu chặt đôi mày: “Hàn Cốc Liên sở dĩ có thể trở thành Lam Liên tiên nữ, bởi cô ấy là đóa sen mê hoặc một vạn năm mới xuất hiện một lần trong Lam Liên tộc. Cốc Liên không chỉ pháp lực cao siêu, mà quan trọng nhất là đôi mắt của cô ấy có khả năng làm mụ mị vạn vật trên thế gian, bao gồm cả thần quỷ. Xem ra các ngươi đều bị lừa rồi! Ta sợ rằng cô ấy chưa hề động môi đến bát canh Mạnh Bà đâu!”.
“Cứ cho là Hàn Cốc Liên có bản lĩnh như vậy, thế sao bảy lần trước cô ấy đều ngoan ngoãn uống hết canh?” Mạnh Bà lộ vẻ không hiểu, thắc mắc.
“Cô ấy đợi thời cơ! Đợi các ngươi lơ là cảnh giác mới hành động!” Diêm Vương đứng dậy: “Đây hoàn toàn không phải chuyện nhỏ đâu, ta bắt buộc phải báo cáo lên Thiên đình, cõi âm chúng ta không được phép quản chuyện trên dương thế! Hơn nữa, các ngươi phải cố gắng khống chế Liên hoa yêu cốt! Cái thứ đó từ lúc xuất hiện cho đến khi trưởng thành chỉ cần ba tháng thôi, ta phải cố gắng nhanh nhanh bắt nó về!”.
“Vâng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook