Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển
-
Chương 36: Tiền có thể sai khiến ma quỷ
Ông ta ném ra một cái bao vải màu xám. Quan Hà Mộng mở túi ra thấy bên trong có Kim Linh Kiếm, một chiếc ô, mấy bộ quần áo, một túi tiền, một chiếc lược, ngoài ra không còn thứ gì khác. Ánh mắt mọi ngươi tập trung vào chiếc lược. Chiếc lược được làm bằng ngọc sáng bóng óng ánh, tuy đã bị gãy mất hai răng nhưng xem ra giá trị không hề nhỏ. Đặc biệt là trên thân có khắc mấy đường rãnh khác hẳn những chiếc lược khác, không giống vật sở hữu của kẻ bôn tẩu trên giang hồ như Đổng Linh. Lý Liên Hoa chăm chú nhìn tới nhìn lui đống di vật của Đổng Linh, còn Công Dương Vô Môn và Quan Hà Mộng thì đến xem xét thi thể của Kim Mãn Đường. Một lúc sau, Công Dương Vô Môn đột nhiên hỏi:
- Lý Liên Hoa, ngươi cảm thấy thế nào?
Phương Đa Bệnh đang đứng sau lưng Công Dương Vô Môn ngó nghiêng, nghe thấy vậy liền nhìn về phía Lý Liên Hoa, đồng thời nở một nụ cười kỳ quái. Lý Liên Hoa ngẩn ra một lúc, rồi đành tiến lại gần, liếc mắt nhìn thi thể Kim Mãn Đường, thốt lên một tiếng:
- A…
Công Dương Vô Môn khẽ híp mắt lại:
- Theo ngươi thì…
Lý Liên Hoa từ tốn:
- Theo tại hạ…
Phương Đa Bệnh cười thầm trong bụng, nhưng cũng có chút lo lắng, bởi dù sao việc khám nghiệm nguyên nhân Kim Mãn Đường chết cũng không phải trò con trẻ, nếu lúc này Lý Liên Hoa bị phát hiện ra là một gã bịp bợm thì thật là mất hết cả vui. Lại thấy Lý Liên Hoa chậm rãi nói tiếp:
- Ông chủ Kim không phải bị ngươi khác giết.
Phương Đa Bệnh thầm cảm thấy kỳ lạ.
- Cái gì?
Công Dương Vô Môn thì mở to hai mắt.
- Lý Liên Hoa không hổ danh là Lý Liên Hoa
Quan Hà Mộng cũng gật đầu.
- Theo ý tại hạ, toàn thân Kim Mãn Đường không hề có vết thương, hai mắt mở to đầy vẻ khiếp sợ, mặt tím đen, hai tay ôm chặt ngực. Dùng châm bạc kiểm tra không thấy trúng độc, có lẽ là chết do sợ hãi.
Phương Đa Bệnh đưa mắt nhìn Lý Liên Hoa, thấy hắn rõ ràng thầm thở phào một cái nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói:
- Ông chủ Kim dễ bị người khác hại như vậy sao? Chỉ là không biết thứ gì có thể làm ông ấy khiếp sợ tới mức bất đắc kỳ tử thế này?
Quan Hà Mộng lắc đầu.
- Nếu đúng như Hoa bổ đầu đã nói thì Đổng Linh và Kim Mãn Đường chết giống hệt nhau, lẽ nào Đổng Linh cũng chết do sợ hãi? Kim Mãn Đường đã hơn năm mươi tuổi, võ công kém lại mang bệnh tật, chết vì sợ hãi thì còn thể hiểu được,nhưng nếu nói Kim Kiếm Đổng Linh chết vì sợ thì thật là khó tin.
Công Dương Vô Môn “hừ” một tiếng, giọng như tiếng sấm:
- Nếu gặp phải nữ quỷ họa bì, dọa chết khiếp mấy gã thanh niên cũng chẳng có gì là lạ cả.
Quan Hà Mộng cười cung kính.
- Họa bì chỉ là một truyền thuyết mà thôi…
Công Dương Vô Môn chẳng thèm nhìn gã. Lão tính tình kỳ quái, lại coi trọng danh tiếng, chỉ thích nói chuyện với Lý Liên Hoa, coi Nhũ Yến Thần Châm như rơm rác. Hoa Như Tuyết lại lạnh lùng nói:
- Ta chỉ nói vẻ mặt Đổng Linh khi chết giống hệt Kim Mãn Đường, Công Dương đại phu đã kiểm tra thi thể, nói là bị treo cổ. Thi thể của y vẫn còn ở phòng bên cạnh.
- Ông chủ Kim chết ở đây sao? Còn Đổng Linh chết ở đâu vậy? – Phương Đa Bệnh hỏi.
Hoa Như Tuyết đáp:
- Kim Mãn Đường chết trong phòng ngủ, nghe nói ngã sấp xuống cửa sổ, có lẽ đã nhìn thấy thứ gì đó rất cổ quái.
Lý Liên Hoa chen ngang hỏi:
- Vậy còn Đổng Linh?
Hoa Như Tuyết đáp:
- Đổng Linh nằm ở vườn cây ngoài cửa sổ.
Phương Đa Bệnh không kìm được, cũng hỏi:
- Lẽ nào cả hai đều nhìn thấy quý mà sợ đến chết?
Không ngở Hoa Như Tuyết lạnh lùng đáp:
- Có thể lắm.
Lý Liên Hoa trừng mắt nhìn Phương Đa Bệnh. Hắn vốn không sợ nghèo, không sợ bẩn, nhưng sợ nhất là ma quỷ. Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng:
- Ta thấy chắc chắn trong Nguyên Bảo sơn trang có quái vật gì đó vô cùng đáng sợ, dọa chết Kim Mãn Đường, treo cổ Đổng Linh, lại khiến Kim Nguyên Bảo sợ đến phát điên. Chỉ cần chúng ta bắt được con quái vật đó, mọi việc sẽ được làm sáng tỏ.
Quan Hà Mộng và Công Dương Vô Môn đều nhíu mày. Hoa Như Tuyết không hề tỏ ra vui mừng, vẫn lạnh lùng nói:
- Nếu là nữ quỷ họa bì, ngươi có bắt được không?
Phương Đa Bệnh trừng mắt lại.
- Sao ngài biết ta không bắt được?
Hoa Như Tuyết cười lạnh, Lý Liên Hoa chậm rãi nói:
- Dù là nữ quỷ họa bì hay bạch cốt tinh hồ li tinh, Phương công tử đều có thể bắt được hết, tuyệt không nói hai lời.
Quan Hà Mộng khẽ mỉm cười, Phương Đa Bệnh có chút tức giận.
- Ngươi lại khách khí rồi.
Lý Liên Hoa nghiêm túc nói:
- Không dám, không dám, nên thế, nên thế.
- Lý Liên Hoa, ngươi cảm thấy thế nào?
Phương Đa Bệnh đang đứng sau lưng Công Dương Vô Môn ngó nghiêng, nghe thấy vậy liền nhìn về phía Lý Liên Hoa, đồng thời nở một nụ cười kỳ quái. Lý Liên Hoa ngẩn ra một lúc, rồi đành tiến lại gần, liếc mắt nhìn thi thể Kim Mãn Đường, thốt lên một tiếng:
- A…
Công Dương Vô Môn khẽ híp mắt lại:
- Theo ngươi thì…
Lý Liên Hoa từ tốn:
- Theo tại hạ…
Phương Đa Bệnh cười thầm trong bụng, nhưng cũng có chút lo lắng, bởi dù sao việc khám nghiệm nguyên nhân Kim Mãn Đường chết cũng không phải trò con trẻ, nếu lúc này Lý Liên Hoa bị phát hiện ra là một gã bịp bợm thì thật là mất hết cả vui. Lại thấy Lý Liên Hoa chậm rãi nói tiếp:
- Ông chủ Kim không phải bị ngươi khác giết.
Phương Đa Bệnh thầm cảm thấy kỳ lạ.
- Cái gì?
Công Dương Vô Môn thì mở to hai mắt.
- Lý Liên Hoa không hổ danh là Lý Liên Hoa
Quan Hà Mộng cũng gật đầu.
- Theo ý tại hạ, toàn thân Kim Mãn Đường không hề có vết thương, hai mắt mở to đầy vẻ khiếp sợ, mặt tím đen, hai tay ôm chặt ngực. Dùng châm bạc kiểm tra không thấy trúng độc, có lẽ là chết do sợ hãi.
Phương Đa Bệnh đưa mắt nhìn Lý Liên Hoa, thấy hắn rõ ràng thầm thở phào một cái nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói:
- Ông chủ Kim dễ bị người khác hại như vậy sao? Chỉ là không biết thứ gì có thể làm ông ấy khiếp sợ tới mức bất đắc kỳ tử thế này?
Quan Hà Mộng lắc đầu.
- Nếu đúng như Hoa bổ đầu đã nói thì Đổng Linh và Kim Mãn Đường chết giống hệt nhau, lẽ nào Đổng Linh cũng chết do sợ hãi? Kim Mãn Đường đã hơn năm mươi tuổi, võ công kém lại mang bệnh tật, chết vì sợ hãi thì còn thể hiểu được,nhưng nếu nói Kim Kiếm Đổng Linh chết vì sợ thì thật là khó tin.
Công Dương Vô Môn “hừ” một tiếng, giọng như tiếng sấm:
- Nếu gặp phải nữ quỷ họa bì, dọa chết khiếp mấy gã thanh niên cũng chẳng có gì là lạ cả.
Quan Hà Mộng cười cung kính.
- Họa bì chỉ là một truyền thuyết mà thôi…
Công Dương Vô Môn chẳng thèm nhìn gã. Lão tính tình kỳ quái, lại coi trọng danh tiếng, chỉ thích nói chuyện với Lý Liên Hoa, coi Nhũ Yến Thần Châm như rơm rác. Hoa Như Tuyết lại lạnh lùng nói:
- Ta chỉ nói vẻ mặt Đổng Linh khi chết giống hệt Kim Mãn Đường, Công Dương đại phu đã kiểm tra thi thể, nói là bị treo cổ. Thi thể của y vẫn còn ở phòng bên cạnh.
- Ông chủ Kim chết ở đây sao? Còn Đổng Linh chết ở đâu vậy? – Phương Đa Bệnh hỏi.
Hoa Như Tuyết đáp:
- Kim Mãn Đường chết trong phòng ngủ, nghe nói ngã sấp xuống cửa sổ, có lẽ đã nhìn thấy thứ gì đó rất cổ quái.
Lý Liên Hoa chen ngang hỏi:
- Vậy còn Đổng Linh?
Hoa Như Tuyết đáp:
- Đổng Linh nằm ở vườn cây ngoài cửa sổ.
Phương Đa Bệnh không kìm được, cũng hỏi:
- Lẽ nào cả hai đều nhìn thấy quý mà sợ đến chết?
Không ngở Hoa Như Tuyết lạnh lùng đáp:
- Có thể lắm.
Lý Liên Hoa trừng mắt nhìn Phương Đa Bệnh. Hắn vốn không sợ nghèo, không sợ bẩn, nhưng sợ nhất là ma quỷ. Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng:
- Ta thấy chắc chắn trong Nguyên Bảo sơn trang có quái vật gì đó vô cùng đáng sợ, dọa chết Kim Mãn Đường, treo cổ Đổng Linh, lại khiến Kim Nguyên Bảo sợ đến phát điên. Chỉ cần chúng ta bắt được con quái vật đó, mọi việc sẽ được làm sáng tỏ.
Quan Hà Mộng và Công Dương Vô Môn đều nhíu mày. Hoa Như Tuyết không hề tỏ ra vui mừng, vẫn lạnh lùng nói:
- Nếu là nữ quỷ họa bì, ngươi có bắt được không?
Phương Đa Bệnh trừng mắt lại.
- Sao ngài biết ta không bắt được?
Hoa Như Tuyết cười lạnh, Lý Liên Hoa chậm rãi nói:
- Dù là nữ quỷ họa bì hay bạch cốt tinh hồ li tinh, Phương công tử đều có thể bắt được hết, tuyệt không nói hai lời.
Quan Hà Mộng khẽ mỉm cười, Phương Đa Bệnh có chút tức giận.
- Ngươi lại khách khí rồi.
Lý Liên Hoa nghiêm túc nói:
- Không dám, không dám, nên thế, nên thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook