Liễm Mi
-
Chương 10
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Lâm Trầm nói không sai, Từ Tình đích thật là sử dụng hết toàn bộ nội lực còn sót lại mới bức ra được một luồng kình đạo, cho nên mới vừa chạy khỏi Lâm phủ, cả người liền chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, cuối cùng không thể động đậy. Toàn thân y đều là vết thương, thương thế trên tay phải càng nghiêm trọng hơn, cánh tay mềm nhũn rũ xuống bên hông, bộ dáng cực kỳ dọa người.
Lâm Dược bình thường luôn vội vàng hấp tấp, tay chân vụng về, lúc này lại bình tĩnh hiếm thấy, nhanh chóng thuê một gian phòng ở khách điếm gần đó, một mặt phân phó tiểu nhị đi tìm đại phu, một mặt động thủ bôi thuốc cho Từ Tình.
Sau khi băng bó xong miệng vết thương, lại dần dần cảm thấy nghi hoặc, nhíu mày nhỏ giọng tự hỏi: “Kỳ quái, thương thế kia tuy rằng thoạt nhìn nghiêm trọng, nhưng vì sao mỗi một kiếm đều tránh khỏi chỗ hiểm?”
Chẳng lẽ là đại ca của cậu hạ thủ lưu tình?
Nhưng mà đại ca luôn miệng quát chính tà khác biệt, bộ dáng kia… Một chút cũng không giống như đang mềm lòng.
Giờ phút này khí lực trên người Từ Tình đã dùng hết, toàn thân đau ê ẩm, mới vừa chợp mắt được một chốc đã bị tiếng lẩm bẩm của Lâm Dược đánh thức, khẽ thở dốc nói: “Đại ca ngươi nhất định là cố ý…”
“Hả?”
“Y rõ ràng có rất nhiều cơ hội lấy mạng của ta, lại cứ một mực đợi đến lúc nghe thấy tiếng bước chân của ngươi mới động thủ, nhất định là vì thử chúng ta.”
“Thử cái gì?”
“Thử một lần…” Từ Tình mở to hai mắt, cười: “Xem chúng ta có phải là thật lòng yêu nhau hay không.”
Lâm Dược nghe xong ngẩn ngơ, mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Tuy rằng cậu với Từ Tình đã tâm ý tương thông, nhưng khi nghe đến mấy chữ tình tình ái ái này thì vẫn như cũ có chút không được tự nhiên. Hơn nữa, đại ca của cậu xưa nay quang minh lỗi lạc, lòng dạ ngay thẳng, làm sao có thể cố ý diễn trò lừa cậu?
Ai nha, đích thị là cái tên vô lại Lý Phượng Lai kia lại nghĩ ra ba cái ý tưởng bậy bạ này rồi!
Hừ, uổng công cậu bị hắn lừa mất một tiếng “Lý đại ca”.
Lâm Dược càng nghĩ càng cảm thấy có lý, mắt thấy thương thế của Từ Tình cũng không nghiêm trọng gì lắm, dĩ nhiên là thở phào nhẹ nhõm, có tâm tư đi cân nhắc chuyện khác. Đại ca có nhiều cơ hội giết chết Từ Tình, lại chỉ bắt sống về, sau đó còn làm trò phế võ công của y trước mặt mình, lẽ nào quả nhiên là cố ý?
Cậu càng suy nghĩ, càng thấy lòng mình hỗn loạn, mãi đến khi tiểu nhị mời đại phu tới, mới tập trung tinh thần chiếu cố Từ Tình.
Từ Tình tuy rằng mất máu rất nhiều, nhưng quả nhiên lại không nguy hiểm đến tánh mạng, sau khi băng bó xong vết thương liền chìm vào giấc ngủ sâu. Lâm Dược ngồi ở đầu giường, một lần trông nom này chính là suốt hai đêm.
Giữa trưa ngày thứ ba, lúc cậu đương ngồi ngẩn người trước giường, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng đập cửa.
Lâm Dược tưởng tiểu nhị đưa cơm đến, vội vàng chạy đi mở cửa, nào biết vừa nhìn thấy người đứng gõ cửa bên ngoài kia thì liền sửng sốt một chốc.
Mắt dài nhỏ, bờ môi hơi mỏng, ngũ quan cực kỳ bình thường… Nhìn tới nhìn lui nhìn sao cũng thấy quen quen, tựa hồ đã từng gặp qua ở đâu đó. Ngây người một lúc lâu, mới chợt nhớ tới người nọ là thần y Đoạn Kỳ đã từng chữa trị cho đại ca cậu hồi trước.
“Đoàn thần y?” Lâm Dược vừa mừng vừa sợ, vội vàng nghiêng mình nhường đường cho hắn vào nhà, hỏi: “Làm sao ngươi lại tới đây?”
Lần trước gặp mặt, Lâm Dược đã cảm thấy sắc mặt Đoàn thần y này vừa đen vừa thối, bộ dáng cực kỳ khủng bố, mà hôm nay vừa gặp, lại càng cứng ngắc hơn trước rất nhiều. Chỉ thấy hắn tùy tiện sải bước vào cửa, mất kiên nhẫn hừ hừ hai tiếng nói: “Còn không phải tại họ Lý tìm ta đến đây cứu người!”
Hắn chỉ muốn trông coi thật tốt tòa tiên sơn nhà mình, an an ổn ổn qua cả đời, thế quái nào mà cái tên hỗn đản Lý Phượng Lai kia, hoàn toàn xem mình như thủ hạ mà sai sử, hở một chút lại tìm hắn trị bệnh cứu người.
Thật sự đáng giận.
Trong lòng Đoạn Kỳ có uất ức, lúc đi đường cũng rầm rầm đùng đùng, hai ba bước đã tới bên giường, ngồi xuống giúp Từ Tình còn đang mê man bắt mạch.
Lâm Dược ngơ ngác đi theo phía sau, giờ mới hiểu ra là đại ca của cậu tìm thần y đến đây cứu Từ Tình.
Hì, đại ca quả nhiên cưng chiều cậu nhất.
Thậm chí cái tên vô lại họ Lý kia… Ưm, thôi tốt hơn hết là tự động bỏ qua đi.
Lâm Dược thấy Đoạn Kỳ vừa bắt mạch vừa như có điều gì suy nghĩ mà nhíu nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng khó coi, không khỏi kinh hãi, thật cẩn thận hỏi: “Đoàn thần y, thương thế của y không sao chứ?”
“Bị thương da thịt mà thôi, đại phu bình thường cũng chữa được.”
“Nhưng mà, y đã hôn mê suốt hai ngày rồi.”
“Đó là vì nội lực của y đã cạn kiệt, hơn nữa còn bởi độc tố trong người đã lan đi khắp nơi.”
Độc!?
Lâm Dược nghe được một chữ như thế, mới nhớ tới thân thể Từ Tình xưa nay đều trúng kịch độc, lúc trước mỗi ngày ngâm ở trong hàn đàm, chính là vì áp chế độc tố. Mà bây giờ… độc đã phát tác rồi sao?
Trong lòng căng thẳng, vội hỏi: “Trong người y rốt cuộc là trúng độc gì?”
“Vì luyện thành tuyệt thế võ công, cố ý sử dụng kịch độc, dùng cái này bức ra nội lực cường liệt.” Đoạn Kỳ lại hừ một tiếng, tươi cười tràn đầy trào phúng, “Thật sự là không muốn sống.”
Thì ra, Từ Tình là vì như thế này mới trúng độc.
Y là vì báo thù, mới một lòng luyện thành tuyệt thế võ công ư?
Lâm Dược trước giờ căn bản là không biết chuyện này, hiện giờ sau khi nghe xong, lại cảm thấy đau lòng, vội vàng hỏi: “Độc này có thể giải hay không?”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, ta là thần y đó! Là cái loại thần y mà người chết thành xương trắng hếu còn cứu sống được đó, làm sao mà ngay cả cái bệnh nhỏ xíu vậy cũng trị không hết hả?” Đoạn Kỳ không kiên nhẫn trợn mắt coi thường, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn là thần y đỉnh đỉnh đại danh bị người ta coi như tiểu tư mà sai bảo cũng thôi đi, lại còn một đám nghi ngờ y thuật của hắn, toàn đi tìm ba cái bệnh cỏn con lặt vặt không có tính khiêu chiến ra mà kêu hắn trị.
Lâm Dược nghe được sửng sốt ngơ ngơ, hỏi ngu: “Ý là… Ngươi có thể trị khỏi cho y?”
“Hỏi thừa!” Đoạn Kỳ không thể nhịn được nữa, dứt khoát tống Lâm Dược ra ngoài, lấy ngân châm trong hòm thuốc ra, chuyên tâm nhốt mình ở trong phòng thi thuật cứu người.
Lâm Dược ngây ngốc chờ ở bên ngoài hết một ngày đêm, mới thấy Đoạn Kỳ đẩy cửa ra, phụng phịu nói một câu “Xong rồi”, liền đeo hòm thuốc lên bước đi. Lâm Dược hướng về phía bóng lưng đi xa kia nói vài tiếng cảm ơn rồi vội vàng trở về phòng xem Từ Tình.
Liếc mắt một cái, chỉ thấy Từ Tình lẳng lặng nằm ở trên giường, sắc mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng đã mở mắt, ánh mắt lưu chuyển, một đôi con ngươi đen tuyền rạng rỡ sáng chói.
Lâm Dược bước nhanh về phía trước, mới vừa đi tới bên giường, hai chân liền mềm nhũn mà té xuống. Cậu cũng không đứng dậy, cứ thế mà ngồi chồm hổm ở đầu giường, mò mẫm bắt lấy tay Từ Tình.
Mười ngón siết chặt.
Bọn họ đã trải qua nhiều khó khăn mới đi đến một bước này, từ nay về sau, sẽ không bao giờ chia ly nữa.
“Tiểu Dược,” Từ Tình nhẹ nhàng gọi cậu, thanh âm khàn khàn: “Câu mà ngươi nói lúc ở thủy lao kia, lặp lại lần nữa cho ta nghe một chút đi, được không?”
“Câu nào?”
Từ Tình không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn cậu, con ngươi đen sâu thẳm, ngập tràn tình ý.
Mặt Lâm Dược lại hồng, chậm rãi kề đầu đến bên tai Từ Tình, từng chữ từng chữ nhỏ giọng nói: “Ta thích ngươi.”
Lời vừa nói xong, trong mắt Từ Tình liền tản ra sương mù mênh mông, như một đầm nước xanh biếc, sâu không thấy đáy, vô cùng động lòng người.
Lâm Dược nhìn thấy mà ngẩn ngơ, kìm lòng không đậu nhích về phía y, hơi thở không hiểu sao trở nên dồn dập.
Từ Tình nắm chặt tay cậu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Dược, chờ sau khi thương thế của ta khá lên, chúng ta phải đi dạo quanh thành Dương Châu một lần, có được không?”
“Ừ.”
“Sau đó, ngươi có nguyện ý theo ta quay về Tây Vực hay không?”
Lâm Dược gật gật đầu, rồi lại lập tức khựng một chút, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Tây Vực, nếu ta cùng về với ngươi, vậy vị Trình công tử kia làm sao bây giờ?”
“Trình Song Ngân?” Từ Tình nhíu nhíu mày, có chút kinh ngạc, “Liên quan gì tới hắn?”
“Hắn thích ngươi như vậy, các ngươi lại là loại quan hệ đó, làm sao có thể không liên quan?” Lâm Dược siết chặt nắm nay, chỉ cần nhớ tới âm thanh vang vọng tối đêm ấy, ngực liền cảm thấy đau nhức.
Cho dù qua lâu như vậy, cũng vẫn như cũ, không thể quên được.
Từ Tình càng nghe càng thấy mơ hồ, không hiểu ra sao cả hỏi lại: “Ta với hắn là quan hệ gì?”
“Hắn, hắn không phải là nam sủng của ngươi sao?”
Nghe vậy, mặt của Từ Tình liền méo mó một cách kỳ cục, nghiến răng nói: “Ta với Trình Song Ngân? Làm sao có thể?”
“Nhưng mà người ta đồn rằng, nam sủng của giáo chủ ở trong khoảnh rừng phía tây…”
“Ngươi cũng nói là đồn đãi, làm sao là thật được?” Từ Tình chọt lên trán Lâm Dược một cái, nói tiếp: “Huống chi, lần đầu tiên ngươi xông vào rừng cây, thì nhìn thấy ai?”
Lâm Dược mở to hai mắt, lúng ta lúng túng ứng: “Chính là giáo chủ.”
“Thì đó.”
Lâm Dược cau mày nghĩ một lát, lại hỏi: “Nhưng mà, đêm hôm đó, rõ ràng là ta nghe thấy…”
“Nghe thấy cái gì?”
“Ưm…” Lâm Dược lắp bắp cả nửa ngày, mặt hết đỏ lại trắng hết trắng lại đỏ, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói chuyện đêm hôm đó ra.
Sau khi Từ Tình minh bạch hết thảy mọi chuyện, trên mặt đã lộ ra vẻ tỉnh ngộ, cuối cùng cũng hiểu được tại sao lúc ấy Lâm Dược lại không nói một lời, bộ dạng cổ quái. Tiếp đó, khóe miệng liền co giật, trầm giọng nói: “Trình Song Ngân – tên hỗn đản này, lại tùy tiện làm bậy ở trong phòng!”
“Ủa, đêm đó… Không phải là ngươi?”
“Dĩ nhiên.” Lúc này, Từ Tình dứt khoát chồm tới hôn Lâm Dược một cái, nói: “Hôm đó ta ngâm ở trong hàn đàm suốt một đêm, trời vừa sáng liền đi sắc thuốc cho ngươi.”
“Cho nên, nói đúng ra thì Trình công tử căn bản không phải là nam sủng của ngươi?” Lâm Dược nghiêng đầu, vẫn có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Từ Tình cảm thấy bộ dáng này của cậu ngốc muốn chết, nhưng cũng vô cùng đáng yêu, nhịn không được hôn một miếng rồi lại mi một cái, ngay cả mở miệng trả lời cũng phát lười.
Lâm Dược không né không tránh, cứ thế tự mình lẩm bẩm: “Thế sao lúc trước khi ta hỏi Trình công tử, hắn vì cái gì mà không phản bác?”
“Hử?” Từ Tình biến sắc, dài giọng đáp: “Nói vậy, Trình Song Ngân là cố ý?”
Y như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một lát, đột nhiên búng ngón tay, há miệng gọi lên một cái tên: “Triệu Du.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ liền vang lên một giọng nói lạnh nhạt không chút ngữ điệu: “Có thuộc hạ.”
“Những lời ban nãy ngươi đều nghe rõ?”
“Dạ.”
“Biết bây giờ nên làm cái gì chứ?”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
“Đi đi.”
Từ Tình vung tay lên, bên ngoài liền truyền đến một hồi tiếng gió xào xạc, không nghe được bất cứ tiếng bước chân nào.
Lâm Dược ngu ngu ngơ ngơ, rốt cuộc cũng nhìn ra được manh mối gì đó, vội hỏi: “Ngươi kêu Triệu Du đi làm gì?”
“Không có gì, chẳng qua chỉ là để y đến hỏi cho rõ ràng, đêm đó Trình Song Ngân có phải là cố ý kêu cho ngươi nghe không.”
“Nếu quả đúng là vậy…”
“Thế thì cho hắn chút giáo huấn.”
“Trình công tử không phải là người xấu.”
“Ta biết.” Từ Tình xoa nhẹ thái dương, khẽ thở dài: “Cho dù hắn có làm bậy đến tội ác tày trời, ta cũng tuyệt đối không thể động thủ đối phó với hắn. Bởi vì trên đời này, nếu không có Trình Song Ngân, ta đã không sống nổi.”
“A?”
Từ Tình vẫn thở dài, tầm mắt rơi ở phía xa xa, khàn khàn lên tiếng: “Tên kia thật giống như một “ta” khác. Lúc trước ta mới bị người phản bội, trong vòng một đêm nhà tan cửa nát, quả thực hận không thể chết đi cho rồi, thì gặp được Trình Song Ngân. Tình cảnh của hắn rất giống ta, không, thậm chí so với ta còn thảm hại hơn vài phần.”
Đôi mắt Lâm Dược lay động, suy đoán: “Trình công tử cũng từng bị người phản bội?”
“Ngày trước hắn xử sự theo cảm tính, không những bởi vậy mất đi thân nhân, mà còn thua luôn một đôi mắt.”
“A,” Lâm Dược lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Mắt của Trình công tử là bị tình nhân của hắn hại thành như vậy?”
Từ Tình lắc đầu, con ngươi đen u ám nặng trĩu, lại điểm chút vài phần quỷ dị, nhẹ giọng nói: “Là chính hắn tự mình hủy đi.”
“Cái gì?”
“Hắn hận chính mình có mắt không tròng, tin lầm kẻ thù, tự tay móc hai mắt mình ra.”
“…” Lâm Dược nghe xong cả người phát run, sau lưng nổi lên từng đợt từng đợt da gà. Trình công tử trông qua lịch lãm vô hại, nói chuyện lại càng bình đạm hòa nhã kia, không thể ngờ lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Từ Tình thấy thần sắc của cậu, nhịn không được cười một tiếng, vội vàng kéo người vào trong lòng, nói: “Tất cả đều là chuyện của hơn mười năm trước rồi, có gì đâu mà sợ. Sau này ta cùng với Trình Song Ngân trợ giúp lẫn nhau, ở Tây Vực sáng lập ma giáo, sớm đã báo xong đại thù.”
“Ừ.” Lâm Dược gật đầu đáp khẽ, yên lặng tựa vào ngực Từ Tình, lắng nghe tiếng tim đập nhịp nhàng kia. Cậu chỉ mới nghe hết chuyện cũ của Trình Song Ngân đã cảm thấy khiếp đảm, không biết cố sự của Từ Tình, lại là như thế nào đây? Tuy rằng chưa từng mở miệng hỏi qua, nhưng cũng mơ hồ có thể đoán được một chút.
Vì luyện thành thần công cái thế mà nuốt vào kịch độc.
Ngắn ngủi chỉ trong vòng mười mấy năm, một tay lập nên ma giáo ở Tây Vực.
Tự tay đâm tình nhân cũ ngày xưa, báo xong đại thù.
Việc này nói ra nghe bâng quơ nhẹ nhàng, trên thực tế lại không biết đã trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở.
Lâm Dược đột nhiên có chút khó chịu, oán hận chính mình không sinh sớm mười năm, không thể vào lúc Từ Tình thống khổ nhất mà bảo vệ y. Lại đồng thời cũng cảm thấy may mắn, tuy rằng muộn đấy, nhưng rốt cuộc vẫn gặp được y.
Để rồi có cơ hội nắm tay y thổ lộ hết tình ý.
Để rồi có cơ hội… Đưa tay vuốt lên nếp nhăn giữa đôi lông mày.
Nghĩ, quả nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve lên hai hàng mày tú lệ của Từ Tình. Được trong chốc lát, vẫn cảm thấy chưa đủ, dứt khoát ngồi xuống đầu giường, cúi người hôn lên trán y.
Triền miên lưu luyến.
Nhu tình hàng vạn hàng nghìn.
Từ Tình cũng không hiểu tâm tư của Lâm Dược, chẳng qua bị cậu hôn như vậy, liền thấy miệng đắng lưỡi khô, vội vàng một phát bắt lấy cổ tay của cậu, khàn giọng nói: “Thân thể của ta chưa khỏi hẳn, ngươi đừng nghịch ngợm.”
Lâm Dược ngẩn ngơ, tức thì mặt đỏ tai hồng.
Mặc dù không dám hôn tới hôn lui nữa, nhưng cũng luyến tiếc rời khỏi Từ Tình, thế nên yên lặng ngồi ở đầu giường, nhìn y chằm chằm, đôi mắt vừa đen vừa sáng, thật sự hết sức đáng yêu.
Từ Tình trong lòng rung động, nhịn không được đưa ta lên sờ sờ gương mặt cậu, được một lúc, lại vuốt vuốt mái tóc của cậu. Bàn tay di chuyển khắp chung quanh, chỉ mãi không chịu rời khỏi người cậu.
Lâm Dược bị chọc đến cười rộ lên, cúi đầu kề vào trán Từ Tình, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nói: “Thân thể ngươi còn chưa khỏe, mau ngủ đi.”
“Ừ.” Từ Tình gật đầu khẽ đáp, quả nhiên ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Một đêm mộng đẹp.
Mấy ngày kế tiếp, thân thể Từ Tình khôi phục cực nhanh, số lần ho khan càng ngày càng ít, độc trong cơ thể cũng không còn tái phát nữa.
Lâm Dược không khỏi hết lời ca ngợi Đoàn thần y kia một lần rồi lại một lần. Từ Tình ban đầu còn gật gù phụ họa, sau thì ăn giấm chua, liền dứt khoát dùng nụ hôn chặn cái miệng cậu lại.
Hai người bọn họ một mặt dưỡng thương, một mặt thì tay trong tay dạo quanh thành Dương Châu mấy lần, thề non hẹn biển ngày ấy, nay đã có thể thực hiện, thật giống như đang nằm mộng.
Đợi đến khi thân thể Từ Tình hoàn toàn bình phục, Lâm Dược liền lén chạy đến Lâm phủ chào tạm biệt đại ca của cậu, sau đó cùng Từ Tình trở về Tây thành. Trên đường đi lần này, bọn họ dĩ nhiên là du sơn ngoạn thủy, lộ trình vốn chỉ có hai tháng, lại kéo thành ba tháng mới xong.
Kết quả mới vừa quay về ma giáo, Từ Tình đã bị Trình Song Ngân thỉnh đi uống trà.
Mấy tháng không gặp, Trình Song Ngân vẫn là bộ dáng nhã nhặn tuấn tú kia, đôi mắt bị che bằng một mảnh vải đen, bên môi vương nét cười nhàn nhạt, một mình ngồi cạnh bàn nắm cờ trầm ngâm. Nghe thấy tiếng bước chân vào cửa của Từ Tình, cũng chỉ mỉm cười, ngẩng đầu lên chào: “Giáo chủ biệt lai vô dạng[1]?”
Từ Tình đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tự mình đưa tay rót trà, hỏi ngược lại: “Thần sắc của ngươi kém hơn trước nhiều, có chuyện phiền lòng sao?”
Nghe vậy, quả nhiên nét mặt Trình Song Ngân liền thay đổi, siết chặt quân cờ trong tay, trầm giọng nói: “Rốt cuộc thì giáo chủ đã nói gì với Tiểu Du, hại y liên tiếp mấy tháng trời không thèm để ý đến ta?”
“Cũng không có gì quan trọng, chẳng qua chỉ là nói… Chuyện ngươi tối hôm nào đó cố ý kêu cho Lâm Dược nghe thôi.”
“Thì ra là thế.” Khóe miệng Trình Song Ngân khẽ run rẩy, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, nghiêng đầu cười đáp: “Ngài biết rõ da mặt Tiểu Du rất mỏng, lại cố ý sai y tới tìm ta đối chất, khó trách sẽ khiến y giận dỗi.”
“Triệu Du biết ngươi lợi dụng y làm chuyện loại này, hơn nữa âm thanh gì cũng đều để Lâm Dược nghe hết, không tức giận mới lạ đó.” Từ Tình cong khóe miệng, tiếp đấy liền cười rộ lên.
Hai người tuy rằng không thể đối địch, nhưng lẳng lặng ngồi như vậy, cũng có đôi chút cảm giác giằng co căng thẳng.
Cuối cùng vẫn là Từ Tình thở dài, mở miệng hỏi trước: “Ngươi rất ghét Lâm Dược?”
“Bình thường thôi.”
“Vậy sao lại cố ý ly gián chúng ta?”
“Bởi vì hắn có lẽ sẽ hại chết giáo chủ ngài a.”
“Cho dù ta thích hắn, ngươi cũng muốn phản đối?”
Trình Song Ngân lặng im một lát, bỗng nhiên phì cười, nói: “Hiện tại thì không.”
“Hửm?”
“Khi đó hắn rõ ràng có thể lấy mạng của ngài, vậy mà cuối cùng thanh chủy thủ kia lại đâm vào ngực của chính hắn, chỉ bằng điều này, ta cũng không có cách nào tiếp tục chia rẽ các người.” Dừng một chút, con cờ trong tay rốt cuộc rơi xuống bàn cờ, nét mặt giãn ra, cười khẽ, “Bởi vì một tên ngu một tên ngốc, thật sự là trời sinh một đôi.”
“Trình, Song, Ngân!” Từ Tình nghiến răng nghiến lợi kêu tên của hắn, ánh mắt sắc bén, bộ dáng làm cho người ta sợ hãi.
Đáng tiếc Trình Song Ngân cái gì cũng nhìn không thấy.
Hắn vẫn như cũ nhàn nhạt cười, một lần nữa cầm quân cờ lên, nói: “Giáo chủ ở Dương Châu dùng khổ nhục kế quả thật không tồi.”
“Cái gì?”
“Ta nghe Tiểu Du nói hết rồi, ngài rõ ràng có rất nhiều cơ hội chạy trốn, lại cố ý để cho đám người chính đạo bắt giữ tra tấn, khiến bản thân thê thảm không chịu được, thiếu chút nữa phế luôn một tay. Chậc chậc, nếu Lâm Dược biết được chân tướng, không biết sẽ nghĩ như thế nào?”
Mặt Từ Tình cứng đờ, lập tức uy hiếp: “Cái gì cũng không cho phép nói với hắn!”
Trình Song Ngân trước sau như một vẫn duy trì vẻ mặt cười cười, mềm giọng đáp: “Nếu giáo chủ không cho ta ưu đãi gì, chỉ sợ không bịt được miệng của ta.”
“…” Sắc mặt Từ Tình lại âm trầm đi vài phần, có trừng mắt cỡ nào, Trình Song Ngân cũng đều thờ ơ, cuối cùng cũng đành bại trận, nói: “Triệu Du đúng không, ta đây cho y nghỉ ngơi nửa tháng.”
“Trong nửa tháng này, mỗi ngày đều phải ở cùng ta.” Trình Song Ngân chậm rãi thêm một câu, con cờ trong tay lại rơi xuống bàn cờ, tươi cười ngọt ngào, ôn nhu động lòng người.
“Tùy ngươi, thích là được.” Từ Tình khoát tay áo, ực một hơi uống hết ly trà, đoạn nhanh chóng đứng lên, quay đầu bước đi.
Y mới vừa bị Trình Song Ngân cài bẫy một trận, trong lòng giận dỗi, nhưng lúc đi được nửa đường chợt nhớ đến Lâm Dược, ngực lại không tự chủ được mềm mại hẳn ra, đợi tới khi trở về sương phòng Lâm Dược ở tạm thì đã quay lại vẻ mặt tươi cười.
“Tiểu Dược.” Đẩy cửa vào phòng, chỉ là kêu tên người này thôi, đáy lòng đã tràn ra mật ngọt.
Lâm Dược chờ người chờ tới phát chán luôn rồi, giờ phút này thấy y trở lại, hiển nhiên là hưng phấn đón tiếp, hỏi: “Ngươi gặp Trình công tử rồi sao, thế nào?”
“Không có việc gì.”
“À, ta đây ngày mai có cần đi chào hắn một tiếng hay không?”
Từ Tình gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu, một tay kéo Lâm Dược ôm vào trong lòng, nói: “Chào hỏi có thể, nhưng lời mà hắn nói ra khỏi miệng, một chữ ngươi cũng không được tin.”
Cái tên Trình Song Ngân kia giảo hoạt muốn chết, khó đảm bảo sẽ không xuất ra thủ đoạn nào đó để hãm hại y, ừm, dặn trước đỡ lo.
Lâm Dược nghe xong, cái hiểu cái không, nhưng vẫn mở to hai mắt, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Từ Tình cảm thấy bộ dáng ngơ ngác này của cậu đáng yêu vô cùng, không nhịn được sấn tới hôn một cái, sau đó nắm chặt tay cậu, nhướng mày cười. Bởi vì kịch độc trong cơ thể đã được giải trừ, sắc mặt Từ Tình không tái nhợt như trước, nhưng nét phong tình giữa đôi hàng mày vẫn không thay đổi, cười một cái như vậy, quả thật xinh đẹp vạn phần.
Lâm Dược nhìn thấy ngây ngốc một chút, tim tức thì đập thình thịch, thân thể không thể khống chế được mà nóng hầm hập, ngay cả gương mặt cũng đỏ hết một nửa.Từ Tình nhếch nhếch khóe miệng, cắn cắn lên vành tai trắng muốt như ngọc của cậu, cười nói: “Ta đã nói sẽ ngoan ngoãn làm nam sủng của ngươi, hiện giờ người đã tự mình dâng đến tận cửa rồi, ngươi có muốn hay không?”
Lâm Dược lúc này đã mặt đỏ tai nóng, sau khi nghe xong những lời này, hai gò má càng như muốn bốc cháy, chỉ biết ôm chặt lấy Từ Tình không buông.
Từ Tình liền cười cười, cũng không ghẹo cậu nữa, trực tiếp cúi đầu hôn xuống.
Gắn bó giao hòa.
Cho dù đã hôn nhau cả trăm ngàn lần, nhưng vẫn bởi vì sự ngọt ngào triền miên này mà rối loạn hơi thở.
Lâm Dược thở hổn hển, mơ mơ màng màng mặc cho Từ Tình hôn, bất tri bất giác, đã bị nửa ôm nửa kéo tha lên giường. Mãi đến khi Từ Tình động thủ cởi y phục của cậu, mới bỗng chốc phục hồi tinh thần lại, nói: “Bên ngoài trời vẫn còn sáng…”
“Không sao.”
“Vậy còn… Triệu Du…”
“Hửm?”
“Y luôn luôn canh ở ngoài cửa mà, có thể nghe thấy hay không…”
Từ Tình nghe xong ngây người, lát sau liền cười ra tiếng, cưng chiều hôn lên trán Lâm Dược, nói: “Yên tâm, y có chừng mực. Biết cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe.”
Lúc nói đến hai chữ “không nên” này, Từ Tình ái muội chớp chớp mắt, bàn tay một đường trượt xuống, nhẹ nhàng cầm lấy dương v*t giữa hai chân Lâm Dược.
Lâm Dược chấn động cả người, kêu “A” một tiếng, tay chân lập tức trở nên mềm nhũn, không còn nghĩ gì được nữa.
Từ Tình liền cúi người xuống, cố ý dùng răng cắn mở vạt áo của cậu, từng chút từng chút trút bỏ xiêm y trên thân cậu, nhưng khi thoáng nhìn thấy vết thương trên ngực Lâm Dược thì ánh mắt chợt khựng lại.
Rõ ràng không phải tổn thương ở trên người mình, đáy lòng ấy vậy mà cũng nhói đau theo.
Mỗi một lần trông thấy, liền đau nhiều hơn một phần.
Từ Tình thở dài, ánh mắt dịu dàng như nước, chậm rãi cúi đầu liếm hôn vết thương trên ngực Lâm Dược, tay phải lại càng thoáng dùng sức, vuốt ve lên xuống, nhiệt tình nắn bóp.
“A… A a…” Lâm Dược thấp giọng kêu thành tiếng, ngửa đầu, hai mắt thất thần nhìn nóc giường, thân thể khẽ run rẩy.
“Đừng sợ,” Từ Tình đặt toàn thân lên trên người cậu, tay trái buông xuống cũng chặt chẽ nắm lấy ngón tay của cậu, dịu dàng an ủi: “Có ta đây.”
Vừa nói chuyện, những nụ hôn nhỏ vụn ngọt ngào cũng vừa rơi trên mặt Lâm Dược.
Lâm Dược lại nhỏ giọng kêu vài tiếng, trong con ngươi đen tuyền thấm đẫm sương mù, ánh mắt dần dần mê ly.
“Ngoan lắm.” Từ Tình nhàn nhạt cười, lại hôn môi cậu, tùy ý đòi hỏi trong khoang miệng mềm mại ẩm ướt, quyến rũ đầu lưỡi linh hoạt kia cùng mình quấn quýt.
Hôn mãi đến khi Lâm Dược hết hơi, mới thoáng lui về sau một chút, đồng thời nâng lên một chân của cậu, đem dương v*t cương cứng của mình để sát vào mật huyệt mềm mại.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, vật cứng nóng cháy liền hung hăng đâm thẳng vào thân thể Lâm Dược.
“A…” Lâm Dược đột nhiên mở to mắt, hai tay bám chặt lấy bả vai Từ Tình, há mồm cắn lên cổ y một cái.
Chút ít đau đớn này ngược lại kích thích Từ Tình. Đôi con ngươi y sâu kín u ám, đáy mắt sóng tình tuôn trào, hai tay giữ chặt eo Lâm Dược, mạng mẽ đâm rút trong lối vào ướt át nóng bỏng.
Lúc này đầu óc Lâm Dược đã sớm mơ hồ, không tự chủ được tách hai chân ra, theo động tác của Từ Tình mà nhấp nhô lên xuống, hé miệng thở dốc, ý loạn tình mê.
Từ Tình một mặt càn quấy lung tung trong cơ thể cậu, một mặt lại đem môi kề sát bên tai cậu, cúi đầu nỉ non: “Tiểu Dược, ta thích ngươi…”
Lập lại một lần rồi lại một lần, thật lòng nhu tình như nước.
Tâm trí Lâm Dược liền lạc lối trong âm thanh trầm thấp mê hoặc này, hai chân khẽ cuộn lại, ưỡn lưng bắn ra chất lỏng trắng đục. Mà Từ Tình vẫn nằm ở trên người cậu cũng biến sắc, sau khi dùng sức đâm chọc thêm vài cái, liền tiết ngay bên trong cơ thể cậu.
Từ Tình bởi vì chuyện của Lâm Dược, đã chậm trễ ở bên ngoài nhiều tháng, việc trong giáo hơn phân nửa là bị bỏ xó. Hiện giờ nếu đã về Tây Vực, hiển nhiên là có cả núi công chuyện cần làm, chẳng qua cũng phải dính bên Lâm Dược hơn nửa tháng, mới chịu dẫn Triệu Du ra ngoài.
Lâm Dược một mình lang thang khắp nơi, thật sự vô cùng buồn chán, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có thể đi tìm Trình Song Ngân chơi.
Trình Song Ngân mặc dù không có hảo cảm gì mấy với Lâm Dược, nhưng thấy cậu thì trước sau vẫn bày ra bộ dáng mỉm cười dịu dàng, không những tự tay rót trà, còn lấy bàn cờ ra chơi với cậu.
Lâm Dược xuất thân võ lâm thế gia, đối với mấy thứ linh tinh như cầm kỳ thi họa cũng không tinh thông, cho nên mới đành vài ván liền thua nguyên bàn cờ, một hơi đại bại cho đến tối.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối dần, Lâm Dược bắt đầu ngồi không yên, liên tục quay đầu nhìn về phía cửa sổ mà ngó nghiêng khắp nơi.
Trình Song Ngân tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nhưng nghe âm thanh thì cũng biết là có chuyện gì, hiểu rõ mà cười cười, hỏi: “Đang đợi giáo chủ về?”
“Há?”
“Yên tâm, giáo chủ đại nhân võ công cao cường, sẽ không xảy ra chuyện không may.” Nghiêng nghiêng đầu, môi mỏng khẽ nhếch, khoan thai cười nhạt, “Huống chi có Tiểu Du của ta ở bên bảo vệ, càng không gặp nguy hiểm gì đâu.”
“A… ờ.” Lâm Dược gật gật đầu, mặt được một phen đỏ bừng.
Thật sự là kỳ quái.
Bất quá xa nhau mới có một ngày ngắn ngủi, chưa gì đã cảm thấy nhớ người ta rồi?
Hơn nữa cảm giác tương tư này còn lộ liễu đến vậy, ngay cả một người mắt không nhìn thấy cũng có thể nhận ra.
Lâm Dược cúi đầu ho khan vài tiếng, rốt cuộc cũng thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ về, nói lảng sang chuyện khác: “Lúc trước, đa tạ Trình công tử đã cho ta mượn chủy thủ.”
“Có cái gì mà cảm ơn, ta thật ra là cố ý hại ngươi đấy.”
“Nhưng nếu chuyện ngày đó không xảy ra, Từ Tình cũng sẽ không tin là ta thật lòng thích y.”
Trình Song Ngân phì cười một cái, nói: “Đó là bởi vì ngươi ngu muốn chết, ấy thế mà lại lấy dao tự đâm vào ngực mình.”
Nghe vậy, Lâm Dược lại đỏ mặt, đáp: “Có điều, làm sao ngươi dám xác định ta sẽ không đả thương Từ Tình? Vạn nhất lúc đó ta đâm về phía Từ Tình, mà y lại không né không tránh…”
“Thì sao?” Hai tay Trình Song Ngân chắp lại đặt dưới cằm, cũng không nhắc đến chuyện chủy thủ đã bị động tay động chân qua, chỉ uyển chuyển cười nói: “Dù sao người chết cũng đâu phải là ta.”
Ngôn ngữ ôn hòa, vẻ mặt tự nhiên.
Lâm Dược lại nghe xong mà lạnh gáy, ngón tay có chút run rẩy.
Đang kinh ngạc, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Trong lòng Lâm Dược nhảy nhót, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, đứng dậy bước ra ngoài cửa phòng, nhào thẳng vào trong vòng tay của Từ Tình.
“Đã về?”
“Ừ, sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Rảnh rỗi nhàm chán nên đến chơi cờ với Trình công tử một lát.”
“Hắn không có nói gì kỳ quái chứ?”
“Ặc… Không có…”
Hai người bên này hôn hôn thân thân nói chuyện, bên kia Trình Song Ngân cũng đứng dậy, dịu dàng gọi: “Tiểu Du.”
Vừa dứt lời, hắc y nam tử mặt không chút thay đổi liền từ nóc nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, bước nhanh đi đến bên cạnh Trình Song Ngân, lạnh lùng nói: “Hôm nay gió lớn, ngươi mặc quá ít y phục.”
“Không sao,” Trình Song Ngân duỗi tay ra, mò mẫm bắt lấy cánh tay Triệu Du, cười hì hì đáp: “Ngươi ôm ta một cái sẽ không lạnh nữa.”
Triệu Du nghẹn nghẹn, trên gương mặt không chút cảm xúc thoáng hiện một chút đỏ ửng, nhưng lập tức khôi phục như thường, ngó qua bọn người Từ Tình, lại nhìn sang Trình Song Ngân, rốt cuộc cũng duỗi tay ra, thả lỏng mà kéo người vào trong lòng.
“Có đói bụng không?”
“Có hơi hơi.”
“Buổi tối muốn ăn gì?”
“Chỉ cần là ngươi làm, món gì ta cũng thích. Bất quá tốt nhất là có thịt sợi hương cá[2], tôm nõn xào hành[3]…”
Vừa nói chuyện, hai người vừa ôm ôm ấp ấp chuyển vào căn phòng cách vách.
Lâm Dược ngơ ngác nhìn bóng lưng của bọn họ, hai má hồng hồng, nói: “Hai người này thật ngọt ngào.”
Từ Tình liền nhéo nhéo má cậu, cười: “Có cái gì mà ghen tỵ, chúng ta cũng sẽ không thua bọn họ.”
Nói xong, nắm tay Lâm Dược đi ra ngoài, xuyên qua một một hành lang thật dài, thẳng một đường về phía tây rồi bước vào.
Mảnh rừng kia trong trận đại hỏa ngày đó đã bị thiêu hủy, hiện giờ lại một lần nữa mọc lên một khoảnh cây mới, đi tiếp nữa thì đến hàn đàm nơi hai người bọn họ gặp nhau, cùng với… Hai gian nhà gỗ mới.
Lâm Dược nhìn thấy hai mắt tỏa sáng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói không ra lời.
Từ Tình nắm tay cậu lên hôn một chút, hỏi: “Sau này ngươi sẽ ở đây, được không?”
“Ơ, đây không phải là chỗ của Trình công tử sao?”
“Ta nhờ hắn tặng cho ngươi.”
“A…”
“Thế nào, thích không?”
“Ừ.”
“Tốt rồi, cứ thế này, từ nay về sau, lời đồn sẽ thành sự thật.”
“Lời đồn gì?”
“Nơi này…” Từ Tình quay sang hôn hôn lên hai má Lâm Dược, nháy mắt, giữa hàng mày thấp thoáng phong tình diễm lệ, “Có nam sủng của giáo chủ a.”
____________________
[1] Biệt lai vô dạng: lâu rồi không gặp.
[2] Nguyên văn là “Ngư hương nhục ti” = Thịt xé sợi hương cá (Món này tuy trong tên có chữ “cá” nhưng thành phần không có cá nên mới gọi là “hương cá”)
Lâm Dược bình thường luôn vội vàng hấp tấp, tay chân vụng về, lúc này lại bình tĩnh hiếm thấy, nhanh chóng thuê một gian phòng ở khách điếm gần đó, một mặt phân phó tiểu nhị đi tìm đại phu, một mặt động thủ bôi thuốc cho Từ Tình.
Sau khi băng bó xong miệng vết thương, lại dần dần cảm thấy nghi hoặc, nhíu mày nhỏ giọng tự hỏi: “Kỳ quái, thương thế kia tuy rằng thoạt nhìn nghiêm trọng, nhưng vì sao mỗi một kiếm đều tránh khỏi chỗ hiểm?”
Chẳng lẽ là đại ca của cậu hạ thủ lưu tình?
Nhưng mà đại ca luôn miệng quát chính tà khác biệt, bộ dáng kia… Một chút cũng không giống như đang mềm lòng.
Giờ phút này khí lực trên người Từ Tình đã dùng hết, toàn thân đau ê ẩm, mới vừa chợp mắt được một chốc đã bị tiếng lẩm bẩm của Lâm Dược đánh thức, khẽ thở dốc nói: “Đại ca ngươi nhất định là cố ý…”
“Hả?”
“Y rõ ràng có rất nhiều cơ hội lấy mạng của ta, lại cứ một mực đợi đến lúc nghe thấy tiếng bước chân của ngươi mới động thủ, nhất định là vì thử chúng ta.”
“Thử cái gì?”
“Thử một lần…” Từ Tình mở to hai mắt, cười: “Xem chúng ta có phải là thật lòng yêu nhau hay không.”
Lâm Dược nghe xong ngẩn ngơ, mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Tuy rằng cậu với Từ Tình đã tâm ý tương thông, nhưng khi nghe đến mấy chữ tình tình ái ái này thì vẫn như cũ có chút không được tự nhiên. Hơn nữa, đại ca của cậu xưa nay quang minh lỗi lạc, lòng dạ ngay thẳng, làm sao có thể cố ý diễn trò lừa cậu?
Ai nha, đích thị là cái tên vô lại Lý Phượng Lai kia lại nghĩ ra ba cái ý tưởng bậy bạ này rồi!
Hừ, uổng công cậu bị hắn lừa mất một tiếng “Lý đại ca”.
Lâm Dược càng nghĩ càng cảm thấy có lý, mắt thấy thương thế của Từ Tình cũng không nghiêm trọng gì lắm, dĩ nhiên là thở phào nhẹ nhõm, có tâm tư đi cân nhắc chuyện khác. Đại ca có nhiều cơ hội giết chết Từ Tình, lại chỉ bắt sống về, sau đó còn làm trò phế võ công của y trước mặt mình, lẽ nào quả nhiên là cố ý?
Cậu càng suy nghĩ, càng thấy lòng mình hỗn loạn, mãi đến khi tiểu nhị mời đại phu tới, mới tập trung tinh thần chiếu cố Từ Tình.
Từ Tình tuy rằng mất máu rất nhiều, nhưng quả nhiên lại không nguy hiểm đến tánh mạng, sau khi băng bó xong vết thương liền chìm vào giấc ngủ sâu. Lâm Dược ngồi ở đầu giường, một lần trông nom này chính là suốt hai đêm.
Giữa trưa ngày thứ ba, lúc cậu đương ngồi ngẩn người trước giường, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng đập cửa.
Lâm Dược tưởng tiểu nhị đưa cơm đến, vội vàng chạy đi mở cửa, nào biết vừa nhìn thấy người đứng gõ cửa bên ngoài kia thì liền sửng sốt một chốc.
Mắt dài nhỏ, bờ môi hơi mỏng, ngũ quan cực kỳ bình thường… Nhìn tới nhìn lui nhìn sao cũng thấy quen quen, tựa hồ đã từng gặp qua ở đâu đó. Ngây người một lúc lâu, mới chợt nhớ tới người nọ là thần y Đoạn Kỳ đã từng chữa trị cho đại ca cậu hồi trước.
“Đoàn thần y?” Lâm Dược vừa mừng vừa sợ, vội vàng nghiêng mình nhường đường cho hắn vào nhà, hỏi: “Làm sao ngươi lại tới đây?”
Lần trước gặp mặt, Lâm Dược đã cảm thấy sắc mặt Đoàn thần y này vừa đen vừa thối, bộ dáng cực kỳ khủng bố, mà hôm nay vừa gặp, lại càng cứng ngắc hơn trước rất nhiều. Chỉ thấy hắn tùy tiện sải bước vào cửa, mất kiên nhẫn hừ hừ hai tiếng nói: “Còn không phải tại họ Lý tìm ta đến đây cứu người!”
Hắn chỉ muốn trông coi thật tốt tòa tiên sơn nhà mình, an an ổn ổn qua cả đời, thế quái nào mà cái tên hỗn đản Lý Phượng Lai kia, hoàn toàn xem mình như thủ hạ mà sai sử, hở một chút lại tìm hắn trị bệnh cứu người.
Thật sự đáng giận.
Trong lòng Đoạn Kỳ có uất ức, lúc đi đường cũng rầm rầm đùng đùng, hai ba bước đã tới bên giường, ngồi xuống giúp Từ Tình còn đang mê man bắt mạch.
Lâm Dược ngơ ngác đi theo phía sau, giờ mới hiểu ra là đại ca của cậu tìm thần y đến đây cứu Từ Tình.
Hì, đại ca quả nhiên cưng chiều cậu nhất.
Thậm chí cái tên vô lại họ Lý kia… Ưm, thôi tốt hơn hết là tự động bỏ qua đi.
Lâm Dược thấy Đoạn Kỳ vừa bắt mạch vừa như có điều gì suy nghĩ mà nhíu nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng khó coi, không khỏi kinh hãi, thật cẩn thận hỏi: “Đoàn thần y, thương thế của y không sao chứ?”
“Bị thương da thịt mà thôi, đại phu bình thường cũng chữa được.”
“Nhưng mà, y đã hôn mê suốt hai ngày rồi.”
“Đó là vì nội lực của y đã cạn kiệt, hơn nữa còn bởi độc tố trong người đã lan đi khắp nơi.”
Độc!?
Lâm Dược nghe được một chữ như thế, mới nhớ tới thân thể Từ Tình xưa nay đều trúng kịch độc, lúc trước mỗi ngày ngâm ở trong hàn đàm, chính là vì áp chế độc tố. Mà bây giờ… độc đã phát tác rồi sao?
Trong lòng căng thẳng, vội hỏi: “Trong người y rốt cuộc là trúng độc gì?”
“Vì luyện thành tuyệt thế võ công, cố ý sử dụng kịch độc, dùng cái này bức ra nội lực cường liệt.” Đoạn Kỳ lại hừ một tiếng, tươi cười tràn đầy trào phúng, “Thật sự là không muốn sống.”
Thì ra, Từ Tình là vì như thế này mới trúng độc.
Y là vì báo thù, mới một lòng luyện thành tuyệt thế võ công ư?
Lâm Dược trước giờ căn bản là không biết chuyện này, hiện giờ sau khi nghe xong, lại cảm thấy đau lòng, vội vàng hỏi: “Độc này có thể giải hay không?”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, ta là thần y đó! Là cái loại thần y mà người chết thành xương trắng hếu còn cứu sống được đó, làm sao mà ngay cả cái bệnh nhỏ xíu vậy cũng trị không hết hả?” Đoạn Kỳ không kiên nhẫn trợn mắt coi thường, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn là thần y đỉnh đỉnh đại danh bị người ta coi như tiểu tư mà sai bảo cũng thôi đi, lại còn một đám nghi ngờ y thuật của hắn, toàn đi tìm ba cái bệnh cỏn con lặt vặt không có tính khiêu chiến ra mà kêu hắn trị.
Lâm Dược nghe được sửng sốt ngơ ngơ, hỏi ngu: “Ý là… Ngươi có thể trị khỏi cho y?”
“Hỏi thừa!” Đoạn Kỳ không thể nhịn được nữa, dứt khoát tống Lâm Dược ra ngoài, lấy ngân châm trong hòm thuốc ra, chuyên tâm nhốt mình ở trong phòng thi thuật cứu người.
Lâm Dược ngây ngốc chờ ở bên ngoài hết một ngày đêm, mới thấy Đoạn Kỳ đẩy cửa ra, phụng phịu nói một câu “Xong rồi”, liền đeo hòm thuốc lên bước đi. Lâm Dược hướng về phía bóng lưng đi xa kia nói vài tiếng cảm ơn rồi vội vàng trở về phòng xem Từ Tình.
Liếc mắt một cái, chỉ thấy Từ Tình lẳng lặng nằm ở trên giường, sắc mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng đã mở mắt, ánh mắt lưu chuyển, một đôi con ngươi đen tuyền rạng rỡ sáng chói.
Lâm Dược bước nhanh về phía trước, mới vừa đi tới bên giường, hai chân liền mềm nhũn mà té xuống. Cậu cũng không đứng dậy, cứ thế mà ngồi chồm hổm ở đầu giường, mò mẫm bắt lấy tay Từ Tình.
Mười ngón siết chặt.
Bọn họ đã trải qua nhiều khó khăn mới đi đến một bước này, từ nay về sau, sẽ không bao giờ chia ly nữa.
“Tiểu Dược,” Từ Tình nhẹ nhàng gọi cậu, thanh âm khàn khàn: “Câu mà ngươi nói lúc ở thủy lao kia, lặp lại lần nữa cho ta nghe một chút đi, được không?”
“Câu nào?”
Từ Tình không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn cậu, con ngươi đen sâu thẳm, ngập tràn tình ý.
Mặt Lâm Dược lại hồng, chậm rãi kề đầu đến bên tai Từ Tình, từng chữ từng chữ nhỏ giọng nói: “Ta thích ngươi.”
Lời vừa nói xong, trong mắt Từ Tình liền tản ra sương mù mênh mông, như một đầm nước xanh biếc, sâu không thấy đáy, vô cùng động lòng người.
Lâm Dược nhìn thấy mà ngẩn ngơ, kìm lòng không đậu nhích về phía y, hơi thở không hiểu sao trở nên dồn dập.
Từ Tình nắm chặt tay cậu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Dược, chờ sau khi thương thế của ta khá lên, chúng ta phải đi dạo quanh thành Dương Châu một lần, có được không?”
“Ừ.”
“Sau đó, ngươi có nguyện ý theo ta quay về Tây Vực hay không?”
Lâm Dược gật gật đầu, rồi lại lập tức khựng một chút, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Tây Vực, nếu ta cùng về với ngươi, vậy vị Trình công tử kia làm sao bây giờ?”
“Trình Song Ngân?” Từ Tình nhíu nhíu mày, có chút kinh ngạc, “Liên quan gì tới hắn?”
“Hắn thích ngươi như vậy, các ngươi lại là loại quan hệ đó, làm sao có thể không liên quan?” Lâm Dược siết chặt nắm nay, chỉ cần nhớ tới âm thanh vang vọng tối đêm ấy, ngực liền cảm thấy đau nhức.
Cho dù qua lâu như vậy, cũng vẫn như cũ, không thể quên được.
Từ Tình càng nghe càng thấy mơ hồ, không hiểu ra sao cả hỏi lại: “Ta với hắn là quan hệ gì?”
“Hắn, hắn không phải là nam sủng của ngươi sao?”
Nghe vậy, mặt của Từ Tình liền méo mó một cách kỳ cục, nghiến răng nói: “Ta với Trình Song Ngân? Làm sao có thể?”
“Nhưng mà người ta đồn rằng, nam sủng của giáo chủ ở trong khoảnh rừng phía tây…”
“Ngươi cũng nói là đồn đãi, làm sao là thật được?” Từ Tình chọt lên trán Lâm Dược một cái, nói tiếp: “Huống chi, lần đầu tiên ngươi xông vào rừng cây, thì nhìn thấy ai?”
Lâm Dược mở to hai mắt, lúng ta lúng túng ứng: “Chính là giáo chủ.”
“Thì đó.”
Lâm Dược cau mày nghĩ một lát, lại hỏi: “Nhưng mà, đêm hôm đó, rõ ràng là ta nghe thấy…”
“Nghe thấy cái gì?”
“Ưm…” Lâm Dược lắp bắp cả nửa ngày, mặt hết đỏ lại trắng hết trắng lại đỏ, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói chuyện đêm hôm đó ra.
Sau khi Từ Tình minh bạch hết thảy mọi chuyện, trên mặt đã lộ ra vẻ tỉnh ngộ, cuối cùng cũng hiểu được tại sao lúc ấy Lâm Dược lại không nói một lời, bộ dạng cổ quái. Tiếp đó, khóe miệng liền co giật, trầm giọng nói: “Trình Song Ngân – tên hỗn đản này, lại tùy tiện làm bậy ở trong phòng!”
“Ủa, đêm đó… Không phải là ngươi?”
“Dĩ nhiên.” Lúc này, Từ Tình dứt khoát chồm tới hôn Lâm Dược một cái, nói: “Hôm đó ta ngâm ở trong hàn đàm suốt một đêm, trời vừa sáng liền đi sắc thuốc cho ngươi.”
“Cho nên, nói đúng ra thì Trình công tử căn bản không phải là nam sủng của ngươi?” Lâm Dược nghiêng đầu, vẫn có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Từ Tình cảm thấy bộ dáng này của cậu ngốc muốn chết, nhưng cũng vô cùng đáng yêu, nhịn không được hôn một miếng rồi lại mi một cái, ngay cả mở miệng trả lời cũng phát lười.
Lâm Dược không né không tránh, cứ thế tự mình lẩm bẩm: “Thế sao lúc trước khi ta hỏi Trình công tử, hắn vì cái gì mà không phản bác?”
“Hử?” Từ Tình biến sắc, dài giọng đáp: “Nói vậy, Trình Song Ngân là cố ý?”
Y như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một lát, đột nhiên búng ngón tay, há miệng gọi lên một cái tên: “Triệu Du.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ liền vang lên một giọng nói lạnh nhạt không chút ngữ điệu: “Có thuộc hạ.”
“Những lời ban nãy ngươi đều nghe rõ?”
“Dạ.”
“Biết bây giờ nên làm cái gì chứ?”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
“Đi đi.”
Từ Tình vung tay lên, bên ngoài liền truyền đến một hồi tiếng gió xào xạc, không nghe được bất cứ tiếng bước chân nào.
Lâm Dược ngu ngu ngơ ngơ, rốt cuộc cũng nhìn ra được manh mối gì đó, vội hỏi: “Ngươi kêu Triệu Du đi làm gì?”
“Không có gì, chẳng qua chỉ là để y đến hỏi cho rõ ràng, đêm đó Trình Song Ngân có phải là cố ý kêu cho ngươi nghe không.”
“Nếu quả đúng là vậy…”
“Thế thì cho hắn chút giáo huấn.”
“Trình công tử không phải là người xấu.”
“Ta biết.” Từ Tình xoa nhẹ thái dương, khẽ thở dài: “Cho dù hắn có làm bậy đến tội ác tày trời, ta cũng tuyệt đối không thể động thủ đối phó với hắn. Bởi vì trên đời này, nếu không có Trình Song Ngân, ta đã không sống nổi.”
“A?”
Từ Tình vẫn thở dài, tầm mắt rơi ở phía xa xa, khàn khàn lên tiếng: “Tên kia thật giống như một “ta” khác. Lúc trước ta mới bị người phản bội, trong vòng một đêm nhà tan cửa nát, quả thực hận không thể chết đi cho rồi, thì gặp được Trình Song Ngân. Tình cảnh của hắn rất giống ta, không, thậm chí so với ta còn thảm hại hơn vài phần.”
Đôi mắt Lâm Dược lay động, suy đoán: “Trình công tử cũng từng bị người phản bội?”
“Ngày trước hắn xử sự theo cảm tính, không những bởi vậy mất đi thân nhân, mà còn thua luôn một đôi mắt.”
“A,” Lâm Dược lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Mắt của Trình công tử là bị tình nhân của hắn hại thành như vậy?”
Từ Tình lắc đầu, con ngươi đen u ám nặng trĩu, lại điểm chút vài phần quỷ dị, nhẹ giọng nói: “Là chính hắn tự mình hủy đi.”
“Cái gì?”
“Hắn hận chính mình có mắt không tròng, tin lầm kẻ thù, tự tay móc hai mắt mình ra.”
“…” Lâm Dược nghe xong cả người phát run, sau lưng nổi lên từng đợt từng đợt da gà. Trình công tử trông qua lịch lãm vô hại, nói chuyện lại càng bình đạm hòa nhã kia, không thể ngờ lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Từ Tình thấy thần sắc của cậu, nhịn không được cười một tiếng, vội vàng kéo người vào trong lòng, nói: “Tất cả đều là chuyện của hơn mười năm trước rồi, có gì đâu mà sợ. Sau này ta cùng với Trình Song Ngân trợ giúp lẫn nhau, ở Tây Vực sáng lập ma giáo, sớm đã báo xong đại thù.”
“Ừ.” Lâm Dược gật đầu đáp khẽ, yên lặng tựa vào ngực Từ Tình, lắng nghe tiếng tim đập nhịp nhàng kia. Cậu chỉ mới nghe hết chuyện cũ của Trình Song Ngân đã cảm thấy khiếp đảm, không biết cố sự của Từ Tình, lại là như thế nào đây? Tuy rằng chưa từng mở miệng hỏi qua, nhưng cũng mơ hồ có thể đoán được một chút.
Vì luyện thành thần công cái thế mà nuốt vào kịch độc.
Ngắn ngủi chỉ trong vòng mười mấy năm, một tay lập nên ma giáo ở Tây Vực.
Tự tay đâm tình nhân cũ ngày xưa, báo xong đại thù.
Việc này nói ra nghe bâng quơ nhẹ nhàng, trên thực tế lại không biết đã trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở.
Lâm Dược đột nhiên có chút khó chịu, oán hận chính mình không sinh sớm mười năm, không thể vào lúc Từ Tình thống khổ nhất mà bảo vệ y. Lại đồng thời cũng cảm thấy may mắn, tuy rằng muộn đấy, nhưng rốt cuộc vẫn gặp được y.
Để rồi có cơ hội nắm tay y thổ lộ hết tình ý.
Để rồi có cơ hội… Đưa tay vuốt lên nếp nhăn giữa đôi lông mày.
Nghĩ, quả nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve lên hai hàng mày tú lệ của Từ Tình. Được trong chốc lát, vẫn cảm thấy chưa đủ, dứt khoát ngồi xuống đầu giường, cúi người hôn lên trán y.
Triền miên lưu luyến.
Nhu tình hàng vạn hàng nghìn.
Từ Tình cũng không hiểu tâm tư của Lâm Dược, chẳng qua bị cậu hôn như vậy, liền thấy miệng đắng lưỡi khô, vội vàng một phát bắt lấy cổ tay của cậu, khàn giọng nói: “Thân thể của ta chưa khỏi hẳn, ngươi đừng nghịch ngợm.”
Lâm Dược ngẩn ngơ, tức thì mặt đỏ tai hồng.
Mặc dù không dám hôn tới hôn lui nữa, nhưng cũng luyến tiếc rời khỏi Từ Tình, thế nên yên lặng ngồi ở đầu giường, nhìn y chằm chằm, đôi mắt vừa đen vừa sáng, thật sự hết sức đáng yêu.
Từ Tình trong lòng rung động, nhịn không được đưa ta lên sờ sờ gương mặt cậu, được một lúc, lại vuốt vuốt mái tóc của cậu. Bàn tay di chuyển khắp chung quanh, chỉ mãi không chịu rời khỏi người cậu.
Lâm Dược bị chọc đến cười rộ lên, cúi đầu kề vào trán Từ Tình, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nói: “Thân thể ngươi còn chưa khỏe, mau ngủ đi.”
“Ừ.” Từ Tình gật đầu khẽ đáp, quả nhiên ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Một đêm mộng đẹp.
Mấy ngày kế tiếp, thân thể Từ Tình khôi phục cực nhanh, số lần ho khan càng ngày càng ít, độc trong cơ thể cũng không còn tái phát nữa.
Lâm Dược không khỏi hết lời ca ngợi Đoàn thần y kia một lần rồi lại một lần. Từ Tình ban đầu còn gật gù phụ họa, sau thì ăn giấm chua, liền dứt khoát dùng nụ hôn chặn cái miệng cậu lại.
Hai người bọn họ một mặt dưỡng thương, một mặt thì tay trong tay dạo quanh thành Dương Châu mấy lần, thề non hẹn biển ngày ấy, nay đã có thể thực hiện, thật giống như đang nằm mộng.
Đợi đến khi thân thể Từ Tình hoàn toàn bình phục, Lâm Dược liền lén chạy đến Lâm phủ chào tạm biệt đại ca của cậu, sau đó cùng Từ Tình trở về Tây thành. Trên đường đi lần này, bọn họ dĩ nhiên là du sơn ngoạn thủy, lộ trình vốn chỉ có hai tháng, lại kéo thành ba tháng mới xong.
Kết quả mới vừa quay về ma giáo, Từ Tình đã bị Trình Song Ngân thỉnh đi uống trà.
Mấy tháng không gặp, Trình Song Ngân vẫn là bộ dáng nhã nhặn tuấn tú kia, đôi mắt bị che bằng một mảnh vải đen, bên môi vương nét cười nhàn nhạt, một mình ngồi cạnh bàn nắm cờ trầm ngâm. Nghe thấy tiếng bước chân vào cửa của Từ Tình, cũng chỉ mỉm cười, ngẩng đầu lên chào: “Giáo chủ biệt lai vô dạng[1]?”
Từ Tình đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tự mình đưa tay rót trà, hỏi ngược lại: “Thần sắc của ngươi kém hơn trước nhiều, có chuyện phiền lòng sao?”
Nghe vậy, quả nhiên nét mặt Trình Song Ngân liền thay đổi, siết chặt quân cờ trong tay, trầm giọng nói: “Rốt cuộc thì giáo chủ đã nói gì với Tiểu Du, hại y liên tiếp mấy tháng trời không thèm để ý đến ta?”
“Cũng không có gì quan trọng, chẳng qua chỉ là nói… Chuyện ngươi tối hôm nào đó cố ý kêu cho Lâm Dược nghe thôi.”
“Thì ra là thế.” Khóe miệng Trình Song Ngân khẽ run rẩy, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, nghiêng đầu cười đáp: “Ngài biết rõ da mặt Tiểu Du rất mỏng, lại cố ý sai y tới tìm ta đối chất, khó trách sẽ khiến y giận dỗi.”
“Triệu Du biết ngươi lợi dụng y làm chuyện loại này, hơn nữa âm thanh gì cũng đều để Lâm Dược nghe hết, không tức giận mới lạ đó.” Từ Tình cong khóe miệng, tiếp đấy liền cười rộ lên.
Hai người tuy rằng không thể đối địch, nhưng lẳng lặng ngồi như vậy, cũng có đôi chút cảm giác giằng co căng thẳng.
Cuối cùng vẫn là Từ Tình thở dài, mở miệng hỏi trước: “Ngươi rất ghét Lâm Dược?”
“Bình thường thôi.”
“Vậy sao lại cố ý ly gián chúng ta?”
“Bởi vì hắn có lẽ sẽ hại chết giáo chủ ngài a.”
“Cho dù ta thích hắn, ngươi cũng muốn phản đối?”
Trình Song Ngân lặng im một lát, bỗng nhiên phì cười, nói: “Hiện tại thì không.”
“Hửm?”
“Khi đó hắn rõ ràng có thể lấy mạng của ngài, vậy mà cuối cùng thanh chủy thủ kia lại đâm vào ngực của chính hắn, chỉ bằng điều này, ta cũng không có cách nào tiếp tục chia rẽ các người.” Dừng một chút, con cờ trong tay rốt cuộc rơi xuống bàn cờ, nét mặt giãn ra, cười khẽ, “Bởi vì một tên ngu một tên ngốc, thật sự là trời sinh một đôi.”
“Trình, Song, Ngân!” Từ Tình nghiến răng nghiến lợi kêu tên của hắn, ánh mắt sắc bén, bộ dáng làm cho người ta sợ hãi.
Đáng tiếc Trình Song Ngân cái gì cũng nhìn không thấy.
Hắn vẫn như cũ nhàn nhạt cười, một lần nữa cầm quân cờ lên, nói: “Giáo chủ ở Dương Châu dùng khổ nhục kế quả thật không tồi.”
“Cái gì?”
“Ta nghe Tiểu Du nói hết rồi, ngài rõ ràng có rất nhiều cơ hội chạy trốn, lại cố ý để cho đám người chính đạo bắt giữ tra tấn, khiến bản thân thê thảm không chịu được, thiếu chút nữa phế luôn một tay. Chậc chậc, nếu Lâm Dược biết được chân tướng, không biết sẽ nghĩ như thế nào?”
Mặt Từ Tình cứng đờ, lập tức uy hiếp: “Cái gì cũng không cho phép nói với hắn!”
Trình Song Ngân trước sau như một vẫn duy trì vẻ mặt cười cười, mềm giọng đáp: “Nếu giáo chủ không cho ta ưu đãi gì, chỉ sợ không bịt được miệng của ta.”
“…” Sắc mặt Từ Tình lại âm trầm đi vài phần, có trừng mắt cỡ nào, Trình Song Ngân cũng đều thờ ơ, cuối cùng cũng đành bại trận, nói: “Triệu Du đúng không, ta đây cho y nghỉ ngơi nửa tháng.”
“Trong nửa tháng này, mỗi ngày đều phải ở cùng ta.” Trình Song Ngân chậm rãi thêm một câu, con cờ trong tay lại rơi xuống bàn cờ, tươi cười ngọt ngào, ôn nhu động lòng người.
“Tùy ngươi, thích là được.” Từ Tình khoát tay áo, ực một hơi uống hết ly trà, đoạn nhanh chóng đứng lên, quay đầu bước đi.
Y mới vừa bị Trình Song Ngân cài bẫy một trận, trong lòng giận dỗi, nhưng lúc đi được nửa đường chợt nhớ đến Lâm Dược, ngực lại không tự chủ được mềm mại hẳn ra, đợi tới khi trở về sương phòng Lâm Dược ở tạm thì đã quay lại vẻ mặt tươi cười.
“Tiểu Dược.” Đẩy cửa vào phòng, chỉ là kêu tên người này thôi, đáy lòng đã tràn ra mật ngọt.
Lâm Dược chờ người chờ tới phát chán luôn rồi, giờ phút này thấy y trở lại, hiển nhiên là hưng phấn đón tiếp, hỏi: “Ngươi gặp Trình công tử rồi sao, thế nào?”
“Không có việc gì.”
“À, ta đây ngày mai có cần đi chào hắn một tiếng hay không?”
Từ Tình gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu, một tay kéo Lâm Dược ôm vào trong lòng, nói: “Chào hỏi có thể, nhưng lời mà hắn nói ra khỏi miệng, một chữ ngươi cũng không được tin.”
Cái tên Trình Song Ngân kia giảo hoạt muốn chết, khó đảm bảo sẽ không xuất ra thủ đoạn nào đó để hãm hại y, ừm, dặn trước đỡ lo.
Lâm Dược nghe xong, cái hiểu cái không, nhưng vẫn mở to hai mắt, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Từ Tình cảm thấy bộ dáng ngơ ngác này của cậu đáng yêu vô cùng, không nhịn được sấn tới hôn một cái, sau đó nắm chặt tay cậu, nhướng mày cười. Bởi vì kịch độc trong cơ thể đã được giải trừ, sắc mặt Từ Tình không tái nhợt như trước, nhưng nét phong tình giữa đôi hàng mày vẫn không thay đổi, cười một cái như vậy, quả thật xinh đẹp vạn phần.
Lâm Dược nhìn thấy ngây ngốc một chút, tim tức thì đập thình thịch, thân thể không thể khống chế được mà nóng hầm hập, ngay cả gương mặt cũng đỏ hết một nửa.Từ Tình nhếch nhếch khóe miệng, cắn cắn lên vành tai trắng muốt như ngọc của cậu, cười nói: “Ta đã nói sẽ ngoan ngoãn làm nam sủng của ngươi, hiện giờ người đã tự mình dâng đến tận cửa rồi, ngươi có muốn hay không?”
Lâm Dược lúc này đã mặt đỏ tai nóng, sau khi nghe xong những lời này, hai gò má càng như muốn bốc cháy, chỉ biết ôm chặt lấy Từ Tình không buông.
Từ Tình liền cười cười, cũng không ghẹo cậu nữa, trực tiếp cúi đầu hôn xuống.
Gắn bó giao hòa.
Cho dù đã hôn nhau cả trăm ngàn lần, nhưng vẫn bởi vì sự ngọt ngào triền miên này mà rối loạn hơi thở.
Lâm Dược thở hổn hển, mơ mơ màng màng mặc cho Từ Tình hôn, bất tri bất giác, đã bị nửa ôm nửa kéo tha lên giường. Mãi đến khi Từ Tình động thủ cởi y phục của cậu, mới bỗng chốc phục hồi tinh thần lại, nói: “Bên ngoài trời vẫn còn sáng…”
“Không sao.”
“Vậy còn… Triệu Du…”
“Hửm?”
“Y luôn luôn canh ở ngoài cửa mà, có thể nghe thấy hay không…”
Từ Tình nghe xong ngây người, lát sau liền cười ra tiếng, cưng chiều hôn lên trán Lâm Dược, nói: “Yên tâm, y có chừng mực. Biết cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe.”
Lúc nói đến hai chữ “không nên” này, Từ Tình ái muội chớp chớp mắt, bàn tay một đường trượt xuống, nhẹ nhàng cầm lấy dương v*t giữa hai chân Lâm Dược.
Lâm Dược chấn động cả người, kêu “A” một tiếng, tay chân lập tức trở nên mềm nhũn, không còn nghĩ gì được nữa.
Từ Tình liền cúi người xuống, cố ý dùng răng cắn mở vạt áo của cậu, từng chút từng chút trút bỏ xiêm y trên thân cậu, nhưng khi thoáng nhìn thấy vết thương trên ngực Lâm Dược thì ánh mắt chợt khựng lại.
Rõ ràng không phải tổn thương ở trên người mình, đáy lòng ấy vậy mà cũng nhói đau theo.
Mỗi một lần trông thấy, liền đau nhiều hơn một phần.
Từ Tình thở dài, ánh mắt dịu dàng như nước, chậm rãi cúi đầu liếm hôn vết thương trên ngực Lâm Dược, tay phải lại càng thoáng dùng sức, vuốt ve lên xuống, nhiệt tình nắn bóp.
“A… A a…” Lâm Dược thấp giọng kêu thành tiếng, ngửa đầu, hai mắt thất thần nhìn nóc giường, thân thể khẽ run rẩy.
“Đừng sợ,” Từ Tình đặt toàn thân lên trên người cậu, tay trái buông xuống cũng chặt chẽ nắm lấy ngón tay của cậu, dịu dàng an ủi: “Có ta đây.”
Vừa nói chuyện, những nụ hôn nhỏ vụn ngọt ngào cũng vừa rơi trên mặt Lâm Dược.
Lâm Dược lại nhỏ giọng kêu vài tiếng, trong con ngươi đen tuyền thấm đẫm sương mù, ánh mắt dần dần mê ly.
“Ngoan lắm.” Từ Tình nhàn nhạt cười, lại hôn môi cậu, tùy ý đòi hỏi trong khoang miệng mềm mại ẩm ướt, quyến rũ đầu lưỡi linh hoạt kia cùng mình quấn quýt.
Hôn mãi đến khi Lâm Dược hết hơi, mới thoáng lui về sau một chút, đồng thời nâng lên một chân của cậu, đem dương v*t cương cứng của mình để sát vào mật huyệt mềm mại.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, vật cứng nóng cháy liền hung hăng đâm thẳng vào thân thể Lâm Dược.
“A…” Lâm Dược đột nhiên mở to mắt, hai tay bám chặt lấy bả vai Từ Tình, há mồm cắn lên cổ y một cái.
Chút ít đau đớn này ngược lại kích thích Từ Tình. Đôi con ngươi y sâu kín u ám, đáy mắt sóng tình tuôn trào, hai tay giữ chặt eo Lâm Dược, mạng mẽ đâm rút trong lối vào ướt át nóng bỏng.
Lúc này đầu óc Lâm Dược đã sớm mơ hồ, không tự chủ được tách hai chân ra, theo động tác của Từ Tình mà nhấp nhô lên xuống, hé miệng thở dốc, ý loạn tình mê.
Từ Tình một mặt càn quấy lung tung trong cơ thể cậu, một mặt lại đem môi kề sát bên tai cậu, cúi đầu nỉ non: “Tiểu Dược, ta thích ngươi…”
Lập lại một lần rồi lại một lần, thật lòng nhu tình như nước.
Tâm trí Lâm Dược liền lạc lối trong âm thanh trầm thấp mê hoặc này, hai chân khẽ cuộn lại, ưỡn lưng bắn ra chất lỏng trắng đục. Mà Từ Tình vẫn nằm ở trên người cậu cũng biến sắc, sau khi dùng sức đâm chọc thêm vài cái, liền tiết ngay bên trong cơ thể cậu.
Từ Tình bởi vì chuyện của Lâm Dược, đã chậm trễ ở bên ngoài nhiều tháng, việc trong giáo hơn phân nửa là bị bỏ xó. Hiện giờ nếu đã về Tây Vực, hiển nhiên là có cả núi công chuyện cần làm, chẳng qua cũng phải dính bên Lâm Dược hơn nửa tháng, mới chịu dẫn Triệu Du ra ngoài.
Lâm Dược một mình lang thang khắp nơi, thật sự vô cùng buồn chán, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có thể đi tìm Trình Song Ngân chơi.
Trình Song Ngân mặc dù không có hảo cảm gì mấy với Lâm Dược, nhưng thấy cậu thì trước sau vẫn bày ra bộ dáng mỉm cười dịu dàng, không những tự tay rót trà, còn lấy bàn cờ ra chơi với cậu.
Lâm Dược xuất thân võ lâm thế gia, đối với mấy thứ linh tinh như cầm kỳ thi họa cũng không tinh thông, cho nên mới đành vài ván liền thua nguyên bàn cờ, một hơi đại bại cho đến tối.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối dần, Lâm Dược bắt đầu ngồi không yên, liên tục quay đầu nhìn về phía cửa sổ mà ngó nghiêng khắp nơi.
Trình Song Ngân tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nhưng nghe âm thanh thì cũng biết là có chuyện gì, hiểu rõ mà cười cười, hỏi: “Đang đợi giáo chủ về?”
“Há?”
“Yên tâm, giáo chủ đại nhân võ công cao cường, sẽ không xảy ra chuyện không may.” Nghiêng nghiêng đầu, môi mỏng khẽ nhếch, khoan thai cười nhạt, “Huống chi có Tiểu Du của ta ở bên bảo vệ, càng không gặp nguy hiểm gì đâu.”
“A… ờ.” Lâm Dược gật gật đầu, mặt được một phen đỏ bừng.
Thật sự là kỳ quái.
Bất quá xa nhau mới có một ngày ngắn ngủi, chưa gì đã cảm thấy nhớ người ta rồi?
Hơn nữa cảm giác tương tư này còn lộ liễu đến vậy, ngay cả một người mắt không nhìn thấy cũng có thể nhận ra.
Lâm Dược cúi đầu ho khan vài tiếng, rốt cuộc cũng thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ về, nói lảng sang chuyện khác: “Lúc trước, đa tạ Trình công tử đã cho ta mượn chủy thủ.”
“Có cái gì mà cảm ơn, ta thật ra là cố ý hại ngươi đấy.”
“Nhưng nếu chuyện ngày đó không xảy ra, Từ Tình cũng sẽ không tin là ta thật lòng thích y.”
Trình Song Ngân phì cười một cái, nói: “Đó là bởi vì ngươi ngu muốn chết, ấy thế mà lại lấy dao tự đâm vào ngực mình.”
Nghe vậy, Lâm Dược lại đỏ mặt, đáp: “Có điều, làm sao ngươi dám xác định ta sẽ không đả thương Từ Tình? Vạn nhất lúc đó ta đâm về phía Từ Tình, mà y lại không né không tránh…”
“Thì sao?” Hai tay Trình Song Ngân chắp lại đặt dưới cằm, cũng không nhắc đến chuyện chủy thủ đã bị động tay động chân qua, chỉ uyển chuyển cười nói: “Dù sao người chết cũng đâu phải là ta.”
Ngôn ngữ ôn hòa, vẻ mặt tự nhiên.
Lâm Dược lại nghe xong mà lạnh gáy, ngón tay có chút run rẩy.
Đang kinh ngạc, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Trong lòng Lâm Dược nhảy nhót, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, đứng dậy bước ra ngoài cửa phòng, nhào thẳng vào trong vòng tay của Từ Tình.
“Đã về?”
“Ừ, sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Rảnh rỗi nhàm chán nên đến chơi cờ với Trình công tử một lát.”
“Hắn không có nói gì kỳ quái chứ?”
“Ặc… Không có…”
Hai người bên này hôn hôn thân thân nói chuyện, bên kia Trình Song Ngân cũng đứng dậy, dịu dàng gọi: “Tiểu Du.”
Vừa dứt lời, hắc y nam tử mặt không chút thay đổi liền từ nóc nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, bước nhanh đi đến bên cạnh Trình Song Ngân, lạnh lùng nói: “Hôm nay gió lớn, ngươi mặc quá ít y phục.”
“Không sao,” Trình Song Ngân duỗi tay ra, mò mẫm bắt lấy cánh tay Triệu Du, cười hì hì đáp: “Ngươi ôm ta một cái sẽ không lạnh nữa.”
Triệu Du nghẹn nghẹn, trên gương mặt không chút cảm xúc thoáng hiện một chút đỏ ửng, nhưng lập tức khôi phục như thường, ngó qua bọn người Từ Tình, lại nhìn sang Trình Song Ngân, rốt cuộc cũng duỗi tay ra, thả lỏng mà kéo người vào trong lòng.
“Có đói bụng không?”
“Có hơi hơi.”
“Buổi tối muốn ăn gì?”
“Chỉ cần là ngươi làm, món gì ta cũng thích. Bất quá tốt nhất là có thịt sợi hương cá[2], tôm nõn xào hành[3]…”
Vừa nói chuyện, hai người vừa ôm ôm ấp ấp chuyển vào căn phòng cách vách.
Lâm Dược ngơ ngác nhìn bóng lưng của bọn họ, hai má hồng hồng, nói: “Hai người này thật ngọt ngào.”
Từ Tình liền nhéo nhéo má cậu, cười: “Có cái gì mà ghen tỵ, chúng ta cũng sẽ không thua bọn họ.”
Nói xong, nắm tay Lâm Dược đi ra ngoài, xuyên qua một một hành lang thật dài, thẳng một đường về phía tây rồi bước vào.
Mảnh rừng kia trong trận đại hỏa ngày đó đã bị thiêu hủy, hiện giờ lại một lần nữa mọc lên một khoảnh cây mới, đi tiếp nữa thì đến hàn đàm nơi hai người bọn họ gặp nhau, cùng với… Hai gian nhà gỗ mới.
Lâm Dược nhìn thấy hai mắt tỏa sáng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói không ra lời.
Từ Tình nắm tay cậu lên hôn một chút, hỏi: “Sau này ngươi sẽ ở đây, được không?”
“Ơ, đây không phải là chỗ của Trình công tử sao?”
“Ta nhờ hắn tặng cho ngươi.”
“A…”
“Thế nào, thích không?”
“Ừ.”
“Tốt rồi, cứ thế này, từ nay về sau, lời đồn sẽ thành sự thật.”
“Lời đồn gì?”
“Nơi này…” Từ Tình quay sang hôn hôn lên hai má Lâm Dược, nháy mắt, giữa hàng mày thấp thoáng phong tình diễm lệ, “Có nam sủng của giáo chủ a.”
____________________
[1] Biệt lai vô dạng: lâu rồi không gặp.
[2] Nguyên văn là “Ngư hương nhục ti” = Thịt xé sợi hương cá (Món này tuy trong tên có chữ “cá” nhưng thành phần không có cá nên mới gọi là “hương cá”)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook