Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiết Thành rời nhà, đầu tiên là đi tìm danh y do Ngụy Sĩ Tiêu tiến cử để xem vết thương. Sau khi điều dưỡng một thời gian, thân thể khôi phục được phần lớn rồi mới theo kế hoạch xuất phát đi Thục Châu.

Tiết Cửu thấy dọc đường đi Tiết Thành liên tục lấy ra khăn tay của Minh cô nương, hết sờ lại ngửi, da gà da vịt nổi khắp người.

“Tướng quân, sao ngài lại trộm khăn tay của cô nương nhà người ta? Chẹp chẹp……”

“Có cái rắm! Đây là trước khi đi ta xin Minh Trăn.” Tiết Thành liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục ngắm khăn tay bảo bối của mình.

Trên khăn vẫn còn mùi hoa sơn chi dịu ngọt, ngửi đến mức cảm xúc mênh mông.

Hắn chờ không kịp nữa rồi, sau khi tiêu diệt thổ phỉ, hắn phải lập tức quay về đường đường chính chính ở bên Minh Trăn.

Trong Ngự Hoa Viên.


Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng Hậu ngồi ở đình hóng mát, chậm rãi uống trà, Minh Trăn cúi đầu đứng bên cạnh.

“Ngươi tới Tiết gia đã mấy tháng rồi. Hôm nay ta trông thấy Nhạn Nhi, quả thật đã hiểu chuyện hơn nhiều, không lỗ mãng như trước kia. Là do công lao của ngươi.”

“Tiểu thư Tiết gia dịu dàng hiền thục, ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa, hằng ngày lúc học tập lễ nghi cũng vô cùng nghiêm túc. Là Hoàng Hậu nương nương có ánh mắt chọn người.”

“Vậy đồ ngốc nhà ngươi ngươi ở bên người ta lâu như vậy, vì sao ánh mắt không cao lên chút nào?”

“Nương nương lại giễu cợt nô tỳ rồi.”

Hoàng Hậu thấy Minh Trăn ngượng ngùng thì thở phào một hơi.

“Xem ra Tiết Thành cũng không phải là dạng người ngu xuẩn.”

Buổi chiều, trong cung mở yến tiệc, các đại thần cùng hoàng thân quốc thích ngồi trên điện, không khí vô cùng náo nhiệt.

Tề Vương giơ chén rượu lên, cười nói:

“Tiết ái khanh, ta muốn kính ngươi một ly. Ngươi nuôi dạy được một nhi tử cực kì tốt.”

“Mấy ngày trước, phủ doãn Thục Châu dâng tấu lên, báo là một bang đạo tặc cực kì lớn đang hoành hành ngang ngược trên đỉnh núi, vậy mà bị tiêu diệt không còn một tên trong vòng một đêm.”

“Hóa ra là chuyện tốt do Tiết Thành làm! Ha ha ha, tốt, tốt lắm!”

Tiết Trung Quý vội vàng đứng dậy nâng chén, nhưng trong lòng lại mờ mịt không hiểu.

Từ khi nào mà tên nghịch tử này lại chạy đi diệt thổ phỉ rồi?

Sai khi yến hội kết thúc, Hoàng Hậu lệnh cho Minh Trăn dẫn vài vị tiểu thư thân thích đi dạo ngự hoa viên. Trong đó cũng có tiểu thư Khổng gia, cô nương đính hôn cùng Tiết gia lúc trước. Minh Trăn đi theo phía sau, lẳng lặng mà nghe các nàng nói chuyện vui cười.


Nói đến việc vừa rồi ở trên điện Tề Vương khen ngợi Tiết Thành vô cùng mãnh liệt, các vị tiểu thư che miệng cười, đẩy đẩy tiểu thư Khổng gia.

“Thế nào? Ngươi có hối hận không? Chắc chẳng bao lâu nữa người ta lại biến thành Tiết tướng quân. Có khi còn phong quang vô hạn, tiền đồ rộng mở hơn trước kia đấy.”

“Đúng đúng, nghe giọng điệu của Điện hạ, vốn ngài không để bụng việc hắn bị cụt một cánh tay ở trong lòng, về sau nên trọng dụng vẫn sẽ trọng dụng.”

“Nhưng, nếu Khổng tiểu thư hơi hạ thấp cái tôi một chút, chắc chắn Tiết Thành sẽ ngoan ngoãn đuổi theo.”

Khổng tiểu thư lấy khăn tay che mặt, còn xấu hổ mà đỏ bừng mặt.

“Lúc trước trả sính lễ về, nghe nói hắn cũng không ra mặt……”

“Ai da, điều đó chứng tỏ người ta không muốn nhận đó, làm sao có thể tính như vậy được?”

“Nhưng mà……”

Minh Trăn đứng bên cạnh nắm chặt góc áo, cắn môi, mặt dần dần tái nhợt. Không được bao lâu, nàng lặng lẽ lui ra, đi về phòng mình.

Trời bắt đầu tối dần, Minh Trăn trở lại phòng mình, mới vừa đẩy cửa ra, đột nhiên bị một cánh tay dùng sức ôm lấy, nàng kinh hoảng mà giãy giụa.

“Trăn Trăn, là ta.”


Trong phòng một mảnh đen nhánh, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, Minh Trăn ngây người, nhẹ nhàng mà nâng tay lên vuốt mặt hắn.

…… Thô ráp hơn rất nhiều, còn có một ít mồ hôi dính dính.

“Ngài đã về rồi.” Nói xong nàng liền ôm chặt lấy eo Tiết Thành, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở mà lẩm bẩm:

“Ngài tới tìm ta.”

“Ta đợi đã lâu……”

Tiết Thành nghe thấy tiếng Minh Trăn khóc, lại nhớ tới dáng vẻ lúc trước nàng ở nhà kho cũng nhìn hôn thư mà lệ rơi đầy mặt, trong lòng bỗng nhiên đau nhói.

Hắn vuốt ve mặt Minh Trăn, bàn tay to lau sạch nước mắt, sau đó hung hăng mà hôn xuống.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương