Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mấy ngày trước đây đã bắt đầu cuộc săn bắn mùa xuân, nhưng Tiết Thành vẫn luôn bận rộn việc chỉnh đốn, phân phối người ngựa, lại phải nghiêm khắc chỉ đạo giám thị bảo vệ an toàn bốn phía. Mãi cho đến khi người trong Hoàng thất Tề quốc lục tục tới đây, chàng mới trộm được một ít thời gian nhàn rỗi.

Còn chưa kịp nghỉ ngơi, chàng đã lập tức đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Minh Trăn.

“Tướng quân, ngứa……”

Minh Trăn đỏ mặt, ngọ nguậy đầu trốn tránh chàng vừa cắn vừa hôn, một bàn tay còn bận cầm danh sách, một bàn tay khác nắm lấy cánh tay trái của chàng, lại không hề có ý muốn từ chối chàng.

“Thiếp làm xong mọi việc sẽ đi tìm chàng, được không?”

“Tướng quân, chàng đè nặng thiếp rồi……”

Tiết Thành dán lên lỗ tai nàng, thấp thấp mà cười nói:

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bình thường vẫn đè nặng nàng mà, không phải rất sướng sao?”

“Sao bây giờ lại chê phu quân nặng?”

Vừa nói chàng vừa kéo Minh Trăn xuống, nhẹ nhàng ấn vào eo nhỏ của nàng, hơi đẩy đẩy cặp mông tròn tròn của nàng.

Minh Trăn bị chọc khe khẽ khiến chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững. Nàng dùng sức đánh một cái lên cánh tay Tiết Thành, hờn dỗi nói:

“Ở đây còn có người đấy, tướng quân!”

Lúc này, Tiết Thành mới chú ý thấy mấy bóng người đang dại ra trước mặt. Chàng dựa vào bả vai của Minh Trăn, ngữ khí lười biếng mở miệng:

“Xem đủ rồi thì chạy nhanh mà làm việc đi, nhanh lên.”


“Bản tướng quân ở chỗ này nhìn chằm chằm các ngươi.”

Chàng vừa dứt lại thì lại chôn ở cổ Minh Trăn mà hít sâu một hơi, cô ý nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Cùng cô cô ……”

Minh Trăn đỏ mặt tùy ý để chàng vừa ôm vừa vuốt ve, sau đó mới ngẩng đầu, ho khan vài tiếng với mấy cung nhân vừa hồi phục lại tinh thần, còn đứng ở tại chỗ hoang mang rối loạn:

“Tiếp tục làm việc đi, trước bữa tối phải dọn dẹp nơi này thật sạch sẽ.”

Hai người tựa như dính liền thành một người mà dịch về phía trước vài bước, Minh Trăn cầm danh sách kiểm kê hàng hóa, quả thực là cứ dính lền như vậy mà tiếp tục làm việc.

Cung nữ thái giám hai mặt nhìn nhau, cũng cuống cuồng vội vàng mà nhặt mũi tên trên mặt đất, trong đó có mấy người còn đụng vào nhau khi đứng dậy.

Minh Trăn nhìn số lượng và tên đồ vật, thường xuyên ngẩng đầu kiểm tra.

Qua một hồi lâu, người người đều chạy hết, nàng mới nhanh chóng quay đầu, “chụt” một tiếng hôn lên môi Tiết Thành, đồng thời dẩu mông lên, cọ cọ vài cái vào vật cứng đang chọc vào bên phía nàng.

Ngay lập tức Tiết Thành bị kích thích, lửa nóng đốt cháy khắp người, cắn vành tai nàng, giọng căm hận nói:

“Móa!”

“Chút nữa vào lều sẽ làm chết nàng!”

Minh Trăn mím môi cười, vẻ mặt nghịch ngợm vừa thực hiện được âm mưu lớn.

Lúc này, trong một lều trại khác ở ngoài rìa bãi săn cũng không yên tĩnh.

Khổng thị lang ngồi một bên, nơm nớp lo sợ nhìn về phía người nam nhân quần áo rách nát ở giữa lều.

“Đại nhân, hiện giờ tình thế biến hóa khôn lường, người của chúng ta đã sớm bị diệt trừ không còn một mống.”


“Thần thật sự không còn cách nào khác. Nếu, nếu lại giãy giụa thêm, chỉ sợ……”

“Ngay cả thần cũng tự thân khó bảo toàn……”

Dụ Vương đột nhiên ho khụ khụ phun ra mấy ngụm máu, sau đó tùy tiện giơ tay lau đi. Hắn bưng chén rượu, nhìn về phía Khổng thị lang, ngữ khí âm trầm lạnh lẽo:

“Tự thân khó bảo toàn?”

“Bổn vương còn đợi Khổng thị lang mời uống rượu mừng đấy.”

“Sắp có hiền tế là đại tướng quân, Khổng đại nhân không phải sợ tự thân khó bảo toàn, mà là vội vã muốn phủi sạch quan hệ với bổn vương đi?”

Khổng thị lang đột nhiên quỳ xuống, run giọng nói:

“Thần, thần không dám!”

Dụ Vương từng bước một đi tới gần hắn, sau đó cong lưng cúi người, giọng điệu quỷ quyệt.

“Dùng biện pháp gì cũng được.”

“Chỉ cần ngươi lấy được mạng chó của Tiết Thành, bổn vương tất sẽ có biện pháp bảo vệ ngươi.”

“Nếu không, cho dù bổn vương chết, cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng.”
_________________________

Trời bắt đầu dần tối, quý tộc phía Tề quốc lục tục cưỡi ngựa trở về, mấy tiểu binh chạy theo phía sau đều cầm theo thỏ hoang, gà rừng, hươi nai, động vật hoang dã máu chảy đầm đìa, thắng lợi trở về.

Bên ngoài lều trại, một đám tráng hán cao lớn vây quanh đống lửa, mấy con thỏ hoang nướng chín đang quay tròn trên lửa nóng, mùi thơm nức mũi.

Tiết Thành ngồi trên một hòn đá thấp bé, trong tay cầm một cây gỗ xuyên một cái chân thỏ, chậm rãi nướng.


“Trăn Trăn, đợi một lát, sắp ăn được rồi.”

Minh Trăn ngồi giữa hai chân Tiết Thành, dựa vào trong lòng ngực chàng, ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phưng phức, nàng nhịn không được mà nuốt nước miếng, ai ngờ đã bị chàng nghe được.

“Thiếp không vội……”

Minh Trăn lập tức bò lên trên đùi chàng, chôn mặt vào trong ngực chàng, giọng nói ồm ồm mà nói.

“Ừ, Trăn Trăn không vội, là ta quá đói bụng, nhịn không được liền……”

“Tướng quân!”

……

Mấy tướng sĩ nhịn không được bả vai run run, tiếp theo đi tới gần Tiết Cửu đang lộ ra vẻ mặt chết lặng, tự cho là nhỏ giọng mà mở miệng:

“Từ bao giờ mà tướng quân trở nên sến sẩm như vậy?”

“Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, ta nổi hết cả da gà da vịt rồi……”

“Aiii, Tiết Cửu à, nói ngươi đấy! Ngươi suốt ngày ở bên cạnh hắn mà không ghê tởm à?”

Tiết Cửu không thêm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay, lạnh lùng đáp trả:

“Vậy mà đã thấy ghê tởm á?”

“Các ngươi không biết đâu, ngày thường tướng quân……”

Minh Trăn ngồi phía xa còn nghe rõ tiếng bọn họ nói chuyện, lập tức xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Tiết Thành kẹp chặt chân, ôm chặt nàng, sau đó ngẩng đầu liếc mắt qua, lớn tiếng mắng một đám hán tử cao lớn tụ tập một chỗ mà buôn chuyện:

“Nói cái gì thế!”

“Ta và phu nhân còn phải e ngại mắt các ngươi chắc?”

“Không, không dám, tướng quân!”


Mấy hán tử lập tức ngồi thẳng lưng, thanh âm to lớn vang dội mà trả lời, mỗi người đều có chứng cứ hết sức thuyết phục sự trong sạch của bản thân.

“Chúng ta đều đang hâm mộ ngài……”

Tiết Thành nhịn không được mà cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, mặt cười đến mức đầy vẻ thỏa mãn.

“Hừ, các ngươi hâm mộ là đúng rồi.”

“Đúng, đúng đúng……”

Một đám người bị sặc thịt chó, nghẹn họng trân trối mà hậm hực trở về chỗ cũ, không dám nói thêm cái gì nữa.

Sau khi Tiết Thành nướng chín thì túm lấy cái chân thỏ, cắn rớt những chỗ bị cháy đen thui, lộ ra thịt thỏ non mềm bên trong. Chàng lại thổi vài cái, mới đưa tới trước mặt Minh Trăn.

“Há mồm.”

Minh Trăn lập tức thò mặt lại gần, cắn một ngụm, phồng mồm ăn đến gương mặt cũng sưng lên.

“Còn nói không đói bụng……”

Tiết Thành còn chưa nói xong, trên đùi đã ăn một cái tét.

……

Một đám người vây quanh đống lửa, vô cùng náo nhiệt mà ăn thịt nướng uống rượu ngon.

Đột nhiên, bốn phía vang lên âm thanh sột sột soạt soạt xao động.

Cách đó không xa, đột nhiên có một tiểu binh xông tới, vừa chạy vừa hô to:

“Báo! Báo cáo tướng quân!”

“Kinh thành vừa truyền đến tin tức, Dụ Vương, Dụ Vương trốn thoát rồi!”

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương