Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Minh Trăn bị trói chặt cả tay lẫn chân, treo lên cột gỗ. Hốc mắt nàng đỏ rực, trên trán có một nhúm tóc rũ xuống, hỗn loạn tiều tụy.

Lần đầu tiên Tiết Thành nhìn thấy dáng vẻ chật vật đến vậy của Minh Trăn, ngày xưa nàng luôn luôn đoan trang rụt rè, không cẩu thả, hiện giờ lại hoảng loạn như vậy, giống như con nai con bị chấn kinh. Chàng lấy lại bình tĩnh, hai tay nắm thành quyền, vội vàng bước nhanh đi qua.

“Trăn Trăn.”

Minh Trăn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tiết Thành đang đi về phía nàng, nàng ngơ ngẩn mà nhìn chàng, hé miệng, lại không thể phát ra âm thanh.

Tiết Thành nhanh nhẹn mà cắt dây thừng, mới vừa tháo ra hai chân bị buộc chặt bên dưới, Minh Trăn liền ngã xuống phía sau.

Tiết Thành vội vàng kéo cổ tay nàng, ôm người tiến vào trong lòng ngực, lúc này chàng mới thấy rõ ràng ——

Váy áo nàng rách tả tơi, trên đầu không bất kỳ một vật trang sức nào, môi tái nhợt khô nứt, cánh tay nhỏ nhắn tinh tế vô lực vẫn còn mấy vết thương chưa kịp kết vảy……


Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trăn Trăn……”

Tiết Thành nghẹn ngào, hô hấp trở nên trầm trọng, trái tim đau đớn như bị đao cắt mấy trăm lần.

Chàng cẩn thân cúi người, chậm rãi bế nàng lên.

Nhẹ đến đáng sợ.

Mấy tiểu binh đi theo phía sau Tiết Thành nhìn thấy một màn như vậy, khiếp sợ mà há hốc miệng.

Hở, đúng là tướng quân phu nhân!

Vài người lập tức sợ mất mật.

Khi Minh Trăn tỉnh lại, tầm mắt mơ hồ, nàng chậm rãi lấy lại tinh thần, cảm giác được trên người khô ráo thoáng mát, quần áo cũng được thay đổi sạch sẽ, vết thương trên tay không còn đau nữa, lành lạnh, chắc đã được bôi thuốc.

Minh Trăn theo bản năng muốn quan sát toàn thân thì đột nhiên tay lại bị kiềm chế. Nàng nâng đầu nhìn theo hướng cánh tay thì nhìn thấy một bóng người đen nhánh ghé vào mép giường.

Tay nàng bị bao bọc trong lòng bàn tay chàng, nhẹ nhàng mà nắm chặt.

Sau khi Minh Trăn tỉnh táo lại, không nhịn được mà cười khẽ.

Nàng cúi người tới gần chàng, gối lên trên cánh tay bị chàng nắm chặt, chậm rãi cúi sát lại, tham luyến mà nhìn người nàng thương nhớ ngày đêm.

Tiết Thành ngủ rất say, đều đều mà thở ra khí nóng bỏng.

Khuôn mặt hai người dính sát bên nhau, hơi thở giao hòa.

Đã lâu không được thân mật, cảm xúc ướt át nóng bỏng, tim sát tim mà chung nhịp đập.


Nàng ngậm lấy đôi môi chàng, đầu lưỡi liếm láp qua lại, sau đó chậm rãi chui vào trong khoang miệng chàng, liếm láp hàm trên, lại liếm hàm răng chàng.

Nàng cọ mũi lên cái cằm ướt mồ hôi của chàng, vừa ngứa vừa đâu, không nhịn được lại cọ thêm mấy cái.

Minh Trăn hôn rất nhẹ, một cái tay khác của nàng vuốt ve mặt Tiết Thành, đầu ngón tay tinh tế lướt qua hàng mi dày rậm, ngũ quan cương ngh, làn da thô ráp, lại sờ lên trên, dọc theo cái cằm…

Minh Trăn sờ lên yết hầu của Tiết Thành, có một khối nhô lên rất rõ ràng, giống phía dưới của chàng, vừa to vừa cứng. Nàng nhịn không được mà sờ soạng một hồi, tay nhỏ nhẹ nhàng mà vuốt ve làn da hơi mỏng nơi đó của chàng.

Đột nhiên, nàng phát hiện hầu kết lăn lộn lên xuống. Sau đó tay nàng đã bị đè lại.

“Tướng quân…… A……”

Tiết Thành đuổi theo cánh môi định né tránh của nàng, cắn nhẹ lên, đầu lưỡi mạnh mẽ mở cánh môi ra, xâm nhập vào trong, dùng sức quấy đảo, câu lấy cái lưỡi nhỏ ướt át của nàng mà hút lại.

“Ưm…… Ưm……”

Hàm răng chàng cắn nhẹ đầu lưỡi trơn ướt của nàng, day day lưỡi mềm, sau đó hút toàn bộ nước ngọt trong miệng nàng vào trong miệng mình, ăn uống vô cùng ngon lành lại vội vã.

Trong lều tướng quân tối tắm, hai người ghé vào mép giường say mê ăn miệng nhỏ của nhau, tiếng nước ái muội thật lâu không ngừng.

Qua một lúc lâu, cuối cùng chàng mới tạm dừng lại, Minh Trăn thở hổn hển, đỏ mặt ngồi dậy, Tiết Thành cũng ngồi dậy theo, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, không tiếng động mà cười thoải mái.


Minh Trăn cũng mỉm cười, một đôi mắt chớp chớp nhìn chàng. Rất nhanh nàng lấy tay chống thân thể di chuyển vào bên trong, sau đó xốc lên một góc chăn, vỗ vỗ mặt giường.

Tiết Thành ngơ ngác mà nhìn nàng.

Minh Trăn thấy chàng không nhúc nhích, kéo tay chàng qua, nhẹ nhàng mà gọi:

“Tướng quân.”

“Đi lên ngủ đi.”

Thanh âm mềm nhẹ như lông ngỗng, vuốt qua trái tim, đáy lòng chàng.

Tiết Thành lập tức nín thở.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương