"Đúng rồi, lần này gặp mặt là có chuyện gì quan trọng sao?" Diệp Văn chuyển đề tài đến chuyện chính sự.
Thạch Khải cười nói: "Tôi không phải có thể xem bói lại sao? Trước đó có nghe bà nói có hai vị khách vô cùng thành ý, cho nên muốn tìm bà hỏi thăm tình hình.

Nếu như bọn họ vẫn thành tâm như cũ, tôi định giúp bọn họ." Thuận tiện kiếm chút tiền tiêu vặt.
Trong lòng cô thầm nghĩ về nhà biết đâu sẽ gặp được chuyện gì, chuẩn bị thêm chút tiền ở trong thẻ luôn là điều tốt.
"Hai vị khách vô cùng thành ý?" Diệp Văn giật mình, theo bản năng đặt câu hỏi: "Không biết đại sư chỉ hai người nào?"
"Người đầu tiên là người nói nguyện ý nuôi tôi cả đời, mỗi năm tăng lương cho tôi.

Sau khi tôi suy nghĩ, nếu như chỉ gặp rắc rối thì giúp một chút, một tháng chỉ cần 1-2 lần, công việc này rất đáng giá." Thạch Khải tràn đầy hào hứng nói.
"Người thứ hai là người nói để cho tôi nghỉ ngơi thật tốt.

Không phải nói nếu như sau này tiếp tục xem bói lại, hy vọng gặp tôi sao?"
"Sắp đến tết rồi, tôi cố gắng làm chút chuyện tốt hy vọng một năm mới tất cả suôn sẻ, bình an như ý."
Diệp Văn hơi xấu hổ nói: "Người đầu tiên không cần gặp mặt."
Thạch Khải sửng sốt.

Diệp Văn có giới thiệu về khách hàng với cô và nhờ cô giúp đỡ.

Nhưng lại bị cô từ chối không gặp.

Hôm nay tại sao lại như vậy?
"Bà có ý gì?"
Diệp Văn nhìn trời: "Người đó tên là Từ Thanh, là nhà giàu mới nổi.

Trước đó căn nhà bị di dời phá bỏ được số tiền lớn, đi đường uy thế hừng hực.

Khi nói chuyện khẩu khí rất lớn.

Thực ra trước khi di dời phá bỏ, cậu ta là nhân viên nhỏ bình thường trong công ty, mỗi tháng nhận tiền lương cố dịnh, ăn uống chi tiêu tiết kiệm.

Sau khi tiết kiệm được một số tiền thì cưới vợ và trả khoản vay mua nhà."

"Tiền bồi thường chia như thế nào, dời đi đâu.

Nhà cậu ta ở đoạn đường không tệ, diện tích lớn.

Sau khi di dời phá bỏ xem như một đêm phất nhanh.

Sau đó, cậu ta dường như cảm thấy mình có tiền, là một nhân vật, không ngừng muốn chen vào trong giới."
"Rất nhiều người chê cậu ta xốc nổi, hơi thở nhà giàu mới nổi dày đặc, không muốn phản ứng.

Nhưng trên tay cậu ta quả thật có chút tiền nên cái gọi là bạn bè tụ tập xung quanh cậu ta.

Dạy cậu ta đánh bài (cờ bạc), dạy cậu ta cách phân biệt sự khác biệt giữa xì gà hàng hiệu, dạy cậu ta thưởng thức rượu vang, năm nào, xuất xứ ở đâu.

Hoặc là dạy cậu ta đánh gôn, cùng nhau mở tiệc với em gái, toàn bộ là do Từ Thanh chi trả."
"Vì vậy, Từ Thanh xài tiền như nước.

Có người tốt bụng nhắc nhở cậu ta, nhưng cậu ta cảm thấy người khác là xem thường cậu ta.

Chỉ có bạn bè mới thật lòng với cậu ta.

Những người khác còn có thể nói gì nữa? Thờ ơ, lạnh nhạt, chế giễu thôi."
"..." Thạch Khải im lặng một hồi mới nói một câu: "Anh ta có ngốc không vậy?"
"Ai biết được?" Diệp Văn thở dài.
"Di dời phá bỏ để trở thành nhà triệu phú, tỷ phú có ích lợi gì? Không phải là thành quả mình dốc sức làm ra, không biết cách sử dụng tài sản của mình, kết quả là chỉ biết lạc mất bản thân mình.

Trên báo chí có rất nhiều người trúng vé số, không phải nói bình thường 3-4 năm đều sẽ bị đánh về nguyên hình sao? Tôi thấy Từ Thanh chính là như vậy."
"Lúc tìm đến tôi yêu cầu gặp đại sư, dường như là vì tư vấn chuyện gây dựng sự nghiệp.

Tôi nghe nói Từ Thanh dưới sự khuyến khích của bạn tốt đã từ chức và mở một nhà hàng, tính tự mình làm ông chủ.

Nhưng mà không chỉ việc kinh doanh nhà hàng thất bại, mà một đám bạn xấu còn thường xuyên đến nhà hàng ăn chực, toàn bộ ghi sổ không trả tiền."
"Có tin tức về Từ Thanh khắp nơi trong giới.

Một lúc nói cậu ta mua xe hơi hơn 600.000, một lúc nói cậu ta cặp với em gái người mẫu trẻ tuổi xinh đẹp, cùng đi đâu đó chơi.

Còn có người nói, Từ Thanh được đưa đến nơi cờ bạc chuyên nghiệp, ở nơi đó vung tiền như rác, sống cuộc sống hạnh phúc."
"Mấy ngày trước đó, nghe nói cậu ta xác định không mở hàng hàng nổi nữa.

Vì thế sang mặt bằng cho những người khác.

Chưa nói đến làm ăn lỗ lãi, chỉ là tiền trang trí trong nhà hàng, tiền điện nước, tiền thuê nhân viên, tiền thuê mặt bằng.

Hơn nữa đặt mua vật dụng hoàn toàn mới, lỗ 2-300.000.

Nếu như tính luôn đánh bạc, mua xe, bao gái, ít nhất cũng mất 2-3 triệu."
Nói đến đây, Diệp Văn không khỏi lắc đầu: "Đơn thuần chính là làm loạn, lãng phí tiền bạc!"
Thạch Khải không nói nên lời.

Cô không biết còn có thể nói gì.
Cô mở tới mở lui video mới nhận được, biết chi tiết hơn Diệp Văn.

Vốn dĩ, Từ Thanh có công việc ổn định sáng 9 giờ, chiều 5 giờ về.

Không nói tương lai giàu có, thăng quan tiến chức, ít nhất mỗi tháng công ty đóng tiền bảo hiểm nghỉ hưu, mỗi tuần được nghỉ hai ngày.
Sau khi di dời phá bỏ có số tiền lớn làm hậu thuẫn, cũng không cần trả khoản vay mua nhà.

Cuộc sống của hắn vốn dĩ trôi qua rất thoải mái.

Mỗi ngày không cần phải lo lắng, mỗi tháng tiền lương đến tay đều tiêu sạch sẽ, hoàn toàn không cần sốt ruột.
Tại sao lại quyết định từ chức và tự mình gây dựng sự nghiệp chứ? Bởi vì bạn xấu ở bên cạnh xúi giục hắn.
"Rõ ràng là có một số tiền lớn, tại sao còn phải xem sắc mặt người mà làm việc? Không tự do chút nào."
"Anh Từ giỏi như vậy.


Ông chủ của công ty quả thực có mắt không tròng, căn bản không biết dùng người.

Bằng không tại sao mấy năm rồi chưa cho anh Từ thăng chức? Nếu em nói, ông chủ như vậy bỏ đi cho rồi, tự mình ra làm chủ.

Dựa vào bản lĩnh của anh Từ, còn không phải một giây đã gây dựng sự nghiệp nên to lớn sao? Đến lúc đó vẻ vang trở về đánh mặt ông chủ, còn có thể kiếm nhiều tiền cho bác trai bác gái tiêu."
"Nói có lý nha! Có tiền, không cần thiết lại ở công ty làm túi trút giận! Thật giống như không ai có thể rời khỏi công ty vậy? Không phải là công ty nhỏ hơn 30 người sao?"
Từ Thanh bị nói lay động, nhưng hơi chần chờ: "Nhưng anh không có kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp.

Hơn nữa, có thể không đủ nhân lực."
Một người vỗ ngực: "Anh Từ đừng lo lắng, anh em của em trước đây đã khởi nghiệp rồi.

Mọi chuyện không khó, bắt đầu rất dễ dàng.

Anh muốn học em có thể dạy anh.

Những anh em khác cũng có thể giúp anh.

Ha, nếu không phải năm đó lúc em gây dựng sự nghiệp không đủ tiền, tài chính liên tục xuất hiện chút vấn đề, không thể không dừng lại thì bây giờ đã sớm trở thành ông chủ lớn rồi! Anh Từ, bây giờ anh có điều kiện, tuyệt đối đừng bỏ qua cơ hội."
--- ---
Thạch Khải thẫn thờ, nghĩ thầm: không nói chuyện khác, sức khoác lác của người này đúng là hạng nhất.
Người thông minh nên suy xét mọi khía cạnh trước.

Cho dù tài chính liên tục đột nhiên xảy ra vấn đề cũng có thể tìm ra cách giải quyết.

Người này không nói mình không giỏi mà đẩy hết lý do gây dựng sự nghiệp thất bại lên vấn đề tài chính, xem ra thật sự là một cao thủ, chỉ là vận may không tốt.
Nhưng mà, thật sự là một cao thủ còn có thể chơi bời lêu lỏng bên ngoài, đi theo mông người khác ăn uống chực sao? Công ty săn đầu người đã sớm tìm đến người rồi! Đối với nhân tài, bất kỳ công ty nào cũng đều khao khát.
Nhưng, Từ Thanh không biết người này đang khoác lác, ngược lại tin là sự thật, thật sự nghỉ việc và bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Sau đó, hắn làm theo lời đề nghị của người này một cách tỉ mỉ.

Đầu tiên, tìm một mặt bằng ở trung tâm thành phố sôi động để bắt đầu trang trí.

Sau đó vật liệu dùng để trang trí và đồ đạc trong nhà hàng đều chọn mua loại chất lượng cao nhất.

Anh chàng phụ trách chọn mua là người đề nghị, đề nghị không đáng tin không nói.

Lúc chọn mua, gã ở sau lưng lén lút đòi tiền hoa hồng với chủ cửa hàng.
Chỉ mới ở giai đoạn chuẩn bị, Từ Thanh đã bỏ ra một khoản tiền rất lớn.
Thạch Khải nhìn thấy công việc chuẩn bị lập tức biết rõ trong lòng, người đưa ra đề nghị không có kiến thức thật sự nào.
Trong tình huống bình thường, người mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp sẽ chuẩn bị kỹ càng, nhưng sẽ moi tiền.

Khi nhà hàng chính thức khai trương bước vào hoạt động sẽ bổ sung dần những đồ vật khác.
Điều này là bởi vì trước khi gây dựng sự nghiệp không biết ngành này nước sâu hay cạn, không biết tình hình thị trường.

Nếu đầu tư quá nhiều rất dễ đổ tiền xuống sông.

Sau khi kiếm được nhiều tiền từ việc kinh doanh, về cơ bản có thể xác định rằng mô hình lợi nhuận hiện tại là khả thi.

Lúc này, nếu mở rộng quy mô và nâng cao mặt bằng chung, số tiền đầu tư có khả năng thu được lợi nhuận vượt mức.
Mà Từ Thanh dường như nghĩ rằng chỉ cần hắn vừa ra ngựa có thể trở thành một trong 500 công ty hàng đầu thế giới, vừa mới bắt đầu đã ôm suy nghĩ không thiết thực, hy vọng nhanh chóng nhảy qua giai đoạn cất bước, làm kinh doanh càng lo lớn.
Nhưng chưa tìm được mô hình lợi nhuận ổn định đã bỏ ra rất nhiều tiền.
Thạch Khải vừa xem vừa không ngừng thở dài.

Không biết Từ Thanh có nghĩ đến điều đó khi đầu tư tiền hay không.

Sau khi hắn khi tốt nghiệp đã làm việc chăm chỉ suốt 5 năm, cũng chỉ tiết kiệm được khoảng 100.000.

Tại sao lại sẵn sàng đầu tư vào mà không tìm ra cách gây dựng sự nghiệp chứ? Không học được cái gì mà chỉ lãng phí tiền.
Mở ra video khác.

Thạch Khải phát hiện Diệp Văn nói ít hơn.


Từ Thanh không chỉ bị người dẫn đi đánh bạc, học tán gái, còn bị người xúi giục hút ma túy, nói cho hay là hiểu được cuộc sống hưởng thụ.

Đáng tiếc khi Từ Thanh gặp qua người hút ma túy đã kiên quyết từ chối, lập tức thoát ra.

Lúc này mới không nghiện ma túy.
Nhưng làm cho người dở khóc dở cười chính là, Từ Thanh đi rồi nhưng trong lòng vẫn không xem người có ý đồ dạy hư hắn thành người xấu, mà còn nghĩ là bạn bè.

Có người nói kẹt tiền, hỏi mượn tiền Từ Thanh xoay vòng.

Từ Thanh không chút do dự lập tức đưa.
--- ---
Diệp Văn thở dài một hơi: "Như vậy không phải chỉ lãng phí tiền sao? Tiêu xài hoang phí như cậu ta cuối cùng tiêu gần hết."
"Khi đóng cửa nhà hàng, có người nói tiền sắp xài hết, Từ Thanh rốt cục tỉnh táo.

Cậu ta lập tức bán xe hơi, bắt đầu yên phận tìm một công việc khác, không còn nghĩ rằng mình có năng lực hơn người, có thể dễ dàng làm ông chủ lớn."
"Đáng tiếc, lúc này tỉnh táo đã không còn tác dụng, tiền từ trên trời rơi xuống lại bị ông trời thu về.

May là ba mẹ cậu ta hiểu chuyện, sau khi lấy được tiền di dời phá bỏ đã trả hết khoản vay mua hai căn nhà.

Bây giờ ba mẹ ở một căn, một căn khác làm phòng cho vợ chồng Từ Thanh."
"Nhưng nói đến, nếu không phải Từ Thanh là con trai một trong nhà, hai vợ chồng già quá thương yêu cậu ta, chỉ lấy một phần tiền, số tiền bồi thường di dời còn lại đều cho con trai thì Từ Thanh cũng không nhất định sẽ biến thành như bây giờ.

Bây giờ tiền trong tay Từ Thanh đều tiêu hết sạch, may mà hai vợ chồng già còn chút tiền trong tay, trải qua cuộc sống cũng không tệ.

Có người nói, Từ Thanh tiêu hết tiền ngược lại trở nên kiên định hơn."
Thạch Khải thầm nghĩ: chẳng trách Diệp Văn nói không cần gặp mặt.

Một tay bài tốt đánh cho nát bét, Từ Thanh cũng có thể xem là nhân tài.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là Từ Thanh không có nghiện ma túy.

Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Mở ra video thứ ba, Thạch Khải nhìn thấy Từ Thanh chán nản ngồi trước ghế trước, dường như không dám tin: "Năm triệu đó! Cứ như thế...!tiêu sạch?"
Sau khi tiêu sạch tiền, mấy người bạn đã từng mở miệng một câu anh em tốt, một câu có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu sôi nổi rời khỏi Từ Thanh.

Hỏi đến anh em mượn tiền hắn chân giống như bôi dầu, chạy trốn thật nhanh.

Lúc Từ Thanh phát hiện thì người đã biến mất không dấu vết.
Khi tìm khắp nơi không thấy người, Từ Thanh mới bỗng nhiên phát hiện ngoài số điện thoại thì hắn căn bản không biết anh em tốt ở nơi nào, trong nhà có ai.
Từ Thanh như vừa tỉnh lại trong giấc mơ, hối hận không thôi.

Chỉ là lúc này đã quá muộn.
Sau khi xem hết video, Thạch Khải chuyển đề tài: "Còn khách hàng thứ hai thì sao? Cũng không phải chơi chết bản thân chứ?"
Diệp Văn thành thật trả lời: "Hoàng Mộng Phỉ thì không có.

Cô ấy 26 tuổi, là một nhân viên khôn khéo và có năng lực.

Bởi vì trong nhà có chút lộn xộn, hy vọng tìm đại sư xem một quẻ.

Tôi có hỏi sơ qua, nói là bởi vì ba cô ấy đối xử với cháu trai còn tốt hơn cô ấy, nên trong lòng buồn bực."
ĐM! Chuyện như vậy không trả tiền cũng xem được nha!
Thạch Khải lập tức nói: "Liên lạc với cô ấy đi, cứ nói tôi rảnh rồi!".


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương