*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thạch Khải nằm trên ghế mây chợp mắt, đắp chăn trên người và nheo mắt một cách thoải mái.

Hôm nay ánh nắng rất tốt, chiếu lên người ấm áp làm cho người ta không khỏi muốn ngủ trưa.
Ngay lúc cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Thạch Khải lập tức giật mình và tỉnh dậy.

Cô lấy điện thoại ra và nói một cách mơ hồ: "A lô?"
"A Khải, dạo này cô có khỏe không?" Một giọng nói lanh lảnh và vui vẻ vang lên trong điện thoại.
Thạch Khải sửng sốt một hồi lâu mới nghe ra là giọng ai.

Cô không thể tin được, do dự hỏi: "Viên Viên hả?"
Viên Viên bằng tuổi với cô.

Lúc trước cả hai cùng người vào công ty một lượt, cùng làm nhân viên tiêu thụ, quan hệ cũng tốt.

"Là tôi." Viên Viên trả lời.
"Thật là bất ngờ.

Tìm tôi có chuyện gì không?" Thạch Khải hỏi.
Kể từ khi rời khỏi công ty, cô không còn liên lạc với các đồng nghiệp cũ.

Bây giờ nghĩ lại cuộc sống lúc làm nhân viên tiêu thụ, nó xa xôi giống như là chuyện đời trước.
"Hoa hồ ly đã cuốn gói cút đi.

Quản lý vừa mất lòng dân vừa không được thánh sủng, lời nói không có tác dụng.

Bộ phận khôi phục lại bầu không khí hòa thuận như xưa.

Hiện tại công ty đang thiếu người, muốn tuyển dụng nhân viên tiêu thụ, cô có muốn suy xét quay lại không?" Viên Viên nhiệt tình hỏi.
Thạch Khải thấy buồn cười.

Lòng dân là chỉ suy nghĩ của những nhân viên bình thường trong bộ phận, thánh sủng thì lại chỉ sự quan tâm của sếp.
Bộ phận tiêu thụ có rất nhiều cô gái trẻ.

Các cô đã xem quá nhiều phim về hậu cung, rất thích nói giỡn.

Vì vậy sau lưng vẫn luôn gọi sếp là bệ hạ.
Đột nhiên nghe được cách nói như vậy, Thạch Khải bỗng nhiên cảm thấy rất hoài niệm.
"Quay lại sao?" Thạch Khải tự lẩm bẩm.
Lúc này, tâm trạng của cô rất phức tạp.
"Đúng rồi! Thật ra hôm đó sau khi cô đi, sếp trở về mặt mũi vẫn tối sầm lại, có vẻ rất không vui.

Nhưng ngoài mặt không nói gì.

Đến khi vợ của quản lý đến công ty làm ầm ĩ lên, sếp càng thêm bất mãn với quản lý.


Thậm chí thỉnh thoảng sẽ biểu hiện ra.

Chúng tôi đoán không bao lâu nữa thì quản lý sẽ rời đi." Viên Viên cười trên sự đau khổ của người khác.
Lúc quản ly bao che Hoa hồ ly, cô ta cũng bị Hoa hồ ly cướp mất khách hàng mấy lần.

Khi chạy đến báo cáo (mách lẻo) với quản lý, quản lý luôn khuyên cô ta quay về làm việc, không để trong lòng chút nào.
Bây giờ có thể xem như trút giận.
"Trước đây khi có cô luôn là người đứng đầu về doanh số tiêu thụ của công ty và năng lực chuẩn không cần chỉnh.

Lần này công ty nói muốn tuyển người, chúng tôi đặc biệt tìm nhân viên nhân sự hỏi thăm qua.

Cô ta nói nếu cô đồng ý quay lại thì lương thưởng vẫn như cũ.

Dù sao muốn tuyển người, không bằng tuyển người đã biết gốc rễ, năng lực mạnh và quen thuộc với việc kinh doanh của công ty, hòa thuận với đồng nghiệp và không cần rèn luyện."
"Thành thật mà nói, phúc lợi của công ty thật sự rất tốt.

Chỉ cần có thể giúp công ty làm ra thành tích, sếp khá sẵn lòng chi tiền để thưởng cho nhân viên.

Trước đây bị Hoa hồ ly chọc tức một bụng nhưng mọi người vẫn không nỡ rời đi, còn không phải là bởi vì lấy được nhiều tiền ở công ty sao."
"Công ty làm bằng sắt, nhân viên tiêu thụ làm nước chảy.

Cho dù cô có tìm được công việc tương tự ở công ty khác, nhưng cô phải làm quen với sản phẩm mới và môi trường làm việc mới một lần nữa.

Điều tồi tệ nhất là phỏng vấn một lần nữa.

Không bằng quay lại, trực tiếp vào địa vị trước đây.

Chờ làm việc một thời gian, lỡ như quản lý đi rồi rất có thể cô sẽ tiếp nhận chức vụ quản lý.


Như vậy không phải rất tốt sao?"
Thạch Khải bật cười và nói đùa: "Tôi nói nè, cô liều mạng khuyên tôi quay lại, có phải là hy vọng tôi tiếp nhận chức vụ quản lý.

Sau đó mắt nhắm mắt mở, thỉnh thoảng bao che mấy người không?"
Nhân viên tiêu thụ thường xuyên ra ngoài thăm viếng khách hang và chạy nghiệp vụ.

Đôi khi, nhân viên tiêu thụ có chút việc ở nhà không muốn xin nghỉ thì nói chạy nghiệp vụ.

Trên thực tế là về nhà làm việc riêng.
Nhưng nói chung, những trường hợp như vậy rất hiếm, một năm nhiều nhất 2-3 lần.

Tất cả mọi người trong bộ phận đều rất có chừng mực.
Trên thực tế, lương cơ bản của nhân viên tiêu thụ rất ít, toàn dựa cả vào trích phần trăm ăn cơm.

Mỗi tháng lấy được bao nhiêu tiền thì phải xem thảo luận ký bao nhiêu hợp đồng.

Cho dù xin nghỉ một ngày, cũng không trừ bao nhiêu tiền.
Nhưng không chịu nổi có mấy người muốn trả khoản vay mua nhà và xe hơi.

Mỗi ngày đều siết chặt lưng quần mà sống, tiết kiệm đến mức có thể.

Vì thế, để kiếm kiệm càng nhiều tiền, bọn họ lén lút làm mấy động tác mờ
.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương