Chương 12
Quý Huyền trăn trối nhìn Tiêu Nhược Quang, định mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn quay sang hỏi ngược lại Tiêu Vũ : " Bác sĩ nói bao giờ thì cô được xuất viện?"
Tiêu Vũ sâu kín nói : " Bác sĩ nói lúc nào xuất viện cũng được, chẳng nhẽ còn trông đợi con liệt toàn thân như tôi khá hơn được sao? Haizz, nằm viện lâu như vậy, bọn họ chắc cũng chán khám cho tôi rồi cũng nên."
Quý Huyền gật đầu nói : " Được, vậy mai tôi gọi người đến xử lý cho cô."
Tiêu Vũ trừng anh : " Xử lý cái gì mà xử lý, tôi là người chết chắc.

Kêu người ngày mai đến đón tôi là được!! Căn phòng gần cửa sổ tầng hai cũng dọn dẹp trước một chút, quần áo nhớ giữ lại, được rồi, anh có thể về!"
Quý Huyền : "....." Fuck, anh còn chưa kịp nói gì đâu.
Tiêu Vũ quay đầu bảo Tiêu Nhược Quang : " Tiểu Quang, mau chạy đến nói tạm biệt với bạch nhãn lang ba ba đi con!"
Tiêu Vũ không nhắc thì không sao, vừa nhắc tới Quý Huyền cũng tiện thể hỏi luôn : " Cái thói quen gọi bạch nhãn lang kia.....!cái thói quen đó có phải nên bảo Tiểu Quang bỏ đi không?"
Tiêu Vũ chớp chớp mắt, khuôn mặt baby cố ý tỏ ra thiện lương trong sáng nói : " Cái này sao? Để tôi xem xem....."
Quý Huyền : ......!xem xem nghĩa là có thể sửa lại?
Tiêu Vũ nói : " Khó đấy, có điều, tôi có thể thử nói chuyện với thằng bé xem sao."
Quý Huyền lập tức nói : " Vậy cô mau nói chuyện thử với thằng bé đi!"

Tiêu Vũ thở dài than : " Tiểu Quang là một đứa trẻ đáng thương, đến tận hôm qua thằng bé mới biết hoá ra trên đời này mình còn có một người cha.

Là tôi không đành lòng nên mới nói cho thằng bé nghe, thằng bé biết anh là thông qua điện thoại của tôi."
Quý Huyền gật gù, ngẫm lại vẫn thấy không đúng lắm : " Khoan đã! Trong điện thoại của cô chẳng nhẽ lưu tôi là....."
Tiêu Vũ gật đầu nặng nề : " Anh cũng biết đấy, ấn tượng đầu tiên với trẻ nhỏ là một điều vô cùng quan trọng, tôi cũng không ngờ tới, không ngờ tới....."
Quý Huyền ngắt lời : " Vậy cô nói chúng ta bây giờ nên làm thế nào?"
Tiêu Vũ ngân một tiếng : " Ờ thìiii, cũng chưa đến mức nên làm thế nào! Ây Tiểu Quang à! Về sau khi kêu ba ba không cần gọi thêm ba chữ bạch nhãn lang nữa, nói như vậy để người khác nghe thấy thì không tốt lắm."
Tiêu Nhược Quang thậm chí còn chẳng thèm hỏi tại sao, ngay lập tức trả lời to: " Dạ mẹ ~" sau đó quay đầu nói với Quý Huyền : " Tạm biệt ba ba."
Quý Huyền : "......" Đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, tức giận quát : " Nếu chỉ cần một câu đơn giản như thế, vậy sao hôm qua cô không chịu nói?"
" Ngày hôm qua? Hôm qua anh cũng có hỏi tôi đâu?" Tiêu Vũ cực kì hiển nhiên nói
Quý Huyền lập tức nghẹn ứ, nếu anh không mở mồm, cái chức bạch nhãn lang ba ba này chẳng lẽ định làm hết già?
Tiêu Nhược Quang nghĩ ngợi, hỏi Tiêu Vũ : " Mẹ, nếu ba ba không phải là bạch nhãn lang, vậy gọi là ba ba gì ạ?"
Tiêu Vũ " A" một tiếng, vẻ mặt để mẹ nghĩ xem.

Quý Huyền thấy thế thì vội vàng cướp lời nói trước : " Ba họ Quý, bảo bối, kêu ba ba là được, không cần gọi thêm cái gì khác."
Tiêu Nhược Quanh gật gật hỏi: " Vậy chị gái cũng họ Quý ạ?"
Quý Huyền gật đầu trả lời : " Ừ, chị con tên Quý Du, cũng họ Quý."
Tiêu Nhược Quang thấy vậy thì cực kì hồn nhiên hỏi tiếp : " Ơ ba ba, vậy tại sao con lại họ Tiêu ạ?"
Quý Huyền : "....." Quý Huyền mắc kẹt theo phản xạ nhìn về phía Tiêu Vũ
Thế nhưng Tiêu Vũ lại chỉ cười cười nhìn anh, ngược lại là Quý Du đứng bên cạnh lên tiếng: " Em không ở nhà chị, đương nhiên không mang họ Quý rồi!"
Tiêu Nhược Quang mở to đôi mắt nhìn chị : " Nhưng....!nhưng em không phải là con trai ba ba ạ?"
Quý Du : " .....!Ơ ~, cái này thì chị không biết nha!"
Tiêu Nhược Quang hết nhìn Quý Du, nhìn Quý Huyền rồi lại quay sang nhìn Tiêu Vũ: " Mẹ ơi, không phải đứa trẻ nào cũng theo họ ba ạ? Nhưng tại sao họ con và ba lại khác nhau, chẳng nhẽ con không phải con trai của ba ba sao?"
Quý Huyền sốt ruột nói : " Sao con lại không phải con trai ba ba chứ, con là con trai Quý Huyền ba!"
" Nhưng tại sao con không ở cùng nhà với ba ba, không mang họ giống ba ba?"
Quý Huyền lại mắc kẹt, không biết nên xử trí thế nào nhìn về phía Tiêu Vũ, Tiêu Vũ mỉm cười, chỉ dùng 1 câu đã KO [1] được Tiêu Nhược Quang : " Là do con ở trong nhà mẹ, cho nên mang họ Tiêu giống họ mẹ đó."

[1] KO = Knock Out = Hạ gục
Tiêu Nhược Quang như được khai thông đầu óc, bừng tỉnh nói : " Ồ, đúng đúng, từ bé con đã ở bên cạnh mẹ rồi."
Quý Huyền : " ...." what? Hoá ra còn có thể trả lời kiểu vậy?
Quý Du thấy thế thì nghi hoặc nhìn Tiêu Vũ hỏi : " Ô thế sau khi mẹ về nhà thì con sẽ theo họ gì ạ?"
Quý Huyền : "...." hoá ra còn có thể phát triển thành câu hỏi như vậy?
Tiêu Vũ rất chi là hiền từ nói : " Lúc đấy chẳng phải con sẽ có hai họ để chọn sao.

Muốn theo họ Quý thì để họ Quý, muốn theo họ Tiêu thì để họ Tiêu!"
Quý Huyền : "!!!!"
Tiêu Vũ quay đầu hỏi Quý Huyền : " Anh nói đúng không?"
" Đúng? Đúng cái đầu cô ý! Cái này là chuyện trẻ con muốn sửa thì sửa chắc?" Quý Huyền toàn thân trên dưới dựng ngược lên
Tiêu Vũ đáp luôn : " Ây ngu ngốc! Quản con bé họ gì làm gì, cũng chẳng phải thay đổi hộ khẩu, con bé thích họ gì thì kệ nó đi."
Quý Huyền : "....." Đệt, lại còn quang minh chính đại lừa trẻ con.
Quý Du đương nhiên nghe không hiểu, chỉ nghĩ nghĩ hỏi : " Thôi con sẽ vẫn lấy họ Quý đi! Nếu con lấy họ Tiêu, Tiêu Du, nghe hao hao giống tên mẹ mất?"
Tiêu Vũ nhướn mày: " Không tệ nha con gái, con làm sao biết mẹ tên là Tiêu Vũ?"
Quý Du được khén đến phổng mũi, khoanh hai tay trước ngực, lỗ mũi hướng lên trời, đắc ý trả lời : " Thì dưới cuối chân giường mẹ có ghi kìa! Mấy chữ kia con đều đọc được hết, con biết rất nhiều chữ nha, con còn biết làm văn nữa cơ.

Bạn cùng lớp chả ai làm được cả, bọn họ chỉ biết mỗi đánh vần thôi!"
Tiêu Vũ gật đầu, chỉ có Tiêu Nhược Quang đứng bên hổ thẹn cúi gằm, Quý Huyền thấy vậy thì bước nhanh tới xoa đầu cậu bé: " Chờ sau khi về nhà, ba ba giúp Tiểu Quang đăng kí đi học nhà trẻ, Tiểu Quang sẽ đi học giống chị chịu không?"

Tiêu Nhược Quang ngẩng mặt, hai mắt lấp lánh, chớp chớp hỏi : " Con có thể đi học ư?"
Quý Huyền gật đầu thật mạnh, Tiêu Nhược Quang ôm lấy Quý Huyền, run giọng nức nở : " Cảm ơn ba ba! Ba là người ba tốt nhất!"
Quý Huyền được khen bắt đầu lâng lâng, Tiêu Nhược Quang còn ân cần nói thêm : " Ba ba, con đưa ba ba ra cửa nhé!"
Quý Huyền lâng lâng gật đầu, nắm tay Tiêu Nhược Quang dắt ra cửa, để lại mình Quý Du bực bội lẩm bẩm : " Ông già đáng ghét, đồ có mới nới cũ, hừ"
Ban Trinh Diệp chỉ đành dắt Quý Du theo sau: " Cùng mẹ nói tạm biệt đi nào!"
Quý Du liền quay đầu nói với Tiêu Vũ : " Tạm biệt mẹ!" sau lại nghĩ nghĩ gì đó, đỏ mặt nói khẽ : " Ngày mai con sẽ cùng ba ba tới đón mẹ về nhà."
Tiêu Vũ như người mẹ hiền từ nói : " Được, mẹ chờ con, con làm được việc tốt như vậy, nhớ phải kể cùng cô giáo Y đấy."
Quý Du nghiêng đầu, như nàng búp bê babies nói : " Kể cái gì ạ?"
Tiêu Vũ muốn giơ tay, nhưng phát hiện mình không có cách nào nâng lên, đành cười như lương y từ mẫu nói tiếp : " Đứa bé ngốc, đương nhiên là kể chuyện ngày mai con muốn đến đón mẹ rồi! Giáo viên ai chả thích những đứa trẻ ngoan, làm như vậy thì ngày mai khi con xin nghỉ, cô giáo chẳng những không tức giận, còn sẽ khen con là đứa trẻ biết hiếu thảo nữa đó!"
Quý Du tròn xoe hai mắt : " Thật sao? Làm như vậy cô giáo Y sẽ càng thích con thật ạ?"
Tiêu Vũ thề non hẹn biển, mặt vẫn tươi cười, không chút do dự nói : " Tất nhiên."
Quý Du quả nhiên gật đầu thật mạnh, Ban Trinh Diệp đứng kế bên : "......"
2020/03/29

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương