Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
-
Chương 54
"Cho nên, 30 tệ này em không muốn hả?"
"..." An Hảo hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nhếch môi cười: "Muốn, đương nhiên là muốn."
So với ăn mì ăn liền thì cơm hộp còn tốt hơn.
Không còn cách nào khác, hiện tại cô không làm việc ở quán bar nữa, tạm thời chỉ có thể ăn xin của Tả Hàn Thành mà thôi, đúng là sỉ nhục mà.
Tả Hàn Thành nhìn thẻ ATM ở trên bàn trà, bỏ lại một câu: "Khoảng cách tới lần thi cuối tháng 12 còn một tháng, nếu em có thẻ nâng thành tích thi cử đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ suy nghĩ xem có thể đưa lại thẻ này cho em hay không."
Trước khi An Hảo mở miệng kháng cự, anh lại nói: "Tiêu chuẩn nâng cao số điểm, Cố An Hảo, em nên nghĩ cho kĩ, yêu cầu của tôi không tính là hà khắc."
Chính xác là thé, lấy thủ đoạn độc ác của hth thì anh không ép cô lập tức nâng cao thành tích đã là cực kì có nhân tính rồi.
Nhưng quan trọng là... chỉ có một tháng!
Chỉ có một tháng để cô thi đạt điểm tiêu chuẩn, mỗi môn đều phải đạt tiêu chuẩn.
An Hảo nghiến răng, âm trong kẽ răng vang lên: ""Anh giết chết tôi đi..."
giọng điệu của Tả Hàn Thành đột nhiên dịu dàng xuống: "Em nói cái gì?"
"Tôi nói anh giết tôi đi..." Nhất thời An Hảo cao giọng lên.
Nhưng lúc đó Tả Hàn Thành đã cầm di động của cô lên, tiện tay bấm bấm, không để ý nói: "Hôm qua ngược lại còn chưa nói với Dịch Trạch Dương, dù sao anh ta hiện tại đang làm giáo viên ở trung học A, tôi nên dặn dò thêm vài câu."
Nháy mắt An Hảo bổ nhào lên, nhưng bổ nhào một cái lảo đảo ngã vào lòng anh, bất chấp tất cả dành lại điện thoại, lại nhìn gương mặt đẹp trai vì cô ngã nhào vào lòng anh mà gần ngay trước mắt, tức giận muốn mắng nhưng lại mắng không được cho nên chỉ có thể trừng anh.
"Đạt tiêu chuẩn thì đạt tiêu chuẩn, bản cô nương vốn trời sinh thông minh, không phải chỉ có kiến thức ba năm trung học thôi sao? Không phải đạt tiêu chuẩn thôi sao? Tôi đồng ý."
Ánh mắt Tả Hàn Thành rơi vào khuôn măt cô, mãi đến khi ánh mắt giảo hoạt dần lóe sáng, đồng thời anh liền ôm ấy eo cô dán vào lòng mình.
"Nếu đã ngoan ngoãn như vậy thì dùng phương thức này để nhận trừng phạt nhỏ vậy, em không cần dùng sắc đẹp để quyến rũ tôi. Tôi đã nói rồi, em không có bao nhiêu sắc đẹp mà bán đứng đâu."
An Hảo ở trong lòng anh vùng vẫy, nghe xong lời anh nói liền theo bản năng nhìn theo tầm mắt của anh cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình.
Chỉ thấy khuy cài áo ngủ không biết lúc nào thì mở ra một cái.
Bên trong cô không mặc áo lót, mềm mại lộ ra, nhiệt độ không khí trong phòng vừa phải nhưng cô không cảm thấy mát mẻ, vừa nãy bổ nhào vào lòng anh nói chuyện...
Cô vội vã muốn rời khỏi ngực anh nhưng Tả Hàn Thành lại cúi đầu nói khẽ vào lỗ tai cô: "Đương nhiên, nếu em sốt ruột không nhịn được mà dùng sắc đẹp quyến rũ tôi thì tôi không ngại sớm tận hưởng trách nhiệm của người chồng đâu, miễn cho em dục cầu bất mãn, đúng không?"
Bàn tay người đàn ông dời khỏi eo cô, dùng sức một cái ôm chặt cô vào ngực.
An Hảo túng quẫn, lập tức thoát khỏi lòng anh, vén tóc ngồi nghiêm chỉnh lại, đỏ mặt trừng anh: "Tả Hàn Thành, anh già mà không kính."
"..." Tả Hàn Thành nheo mắt: "Già mà không kính?"
An Hảo bị ánh chọc tức, lúc này không biết tìm từ nào cho thích hợp, dù biết anh còn chưa tới 30 nhưng nhìn anh vừa dặn dò cô học tập cho tốt lại dở trò muốn châm chọc cô, cô kìm nén đỏ cả mặt: "Anh già mà không đứng đắn."
Tả Hàn Thành cười cười, bỗng nhiên nhìn lên gương mặt khuynh thành đầy tươi cười của anh, tiếng chuông cảnh báo trong lòng An Hảo vang lên mãnh liệt, lập tức đứng lùi ra sau, di chuyển bước lớn, không sợ chết tiếp tục mắng: "Anh, anh, anh cáo già."
"..."
"Đa mưu túc trí."
Ánh mắt của Tả Hàn Thành không thể dùng từ nguy hiểm để hình dung được, An Hảo không chú ý, chỉ vắt hết óc tìm từ ngữ có liên quan tới từ già.
Mãi đến khi bỗng nhiên Tả Hàn Thành đứng dậy đi về phía cô, đột nhiên cô chỉ vào hai chân anh gào to: "Già nua yếu ớt."
Được rồi... cô đã hết từ rồi...
Tả Hàn Thành mỉm cười, âm thanh lạnh lùng khiến cho mang tai cô run rẩy: "Cố An Hảo, tôi sẽ để cho em biết cái gì mà càng già càng dẻo dai, bảo đao chưa cùn, tràn đầy sức sống."
Lúc nhìn thầy anh đi về phía cô, An Hảo hô to một tiếng vội vàng ném vở và sách tiếng Anh về phía anh, xoay người muốn chạy về phòng ngủ đóng cửa lại.
Kết quả vừa chạy được hai bước thì người đã bị xách trở lại, ngã vào ghế sofa mềm mại, lúc cô đang hét chói tai muốn đứng lên thì thân thể cao lớn của Tả Hàn Thành đã áp xuống, giam cầm cô giữa người và ghế sofa.
Hôm nay An Hảo bị anh ức hiếp không có chỗ phát tiết nên mới khiêu khích mấy câu, hoàn toàn không dự đoán được kết quả này.
Tả Hàn Thành thình lình áp chế cô, giọng điệu hỗn loạn quyết đoán nói: "Dù 40 năm nữa cũng có thể ép khô em, lại dám ở trước mặt tôi dùng loạn thành ngữ thử xem?"
An Hảo chịu khổ hoàn hồn, nhìn đôi mắt đen bóng của anh, bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, khó khăn thoát ra được. Ngõn tay vươn ra thật thà nói: "40 năm nữa thì anh đã 69 rồi, anh xác định đến lúc đó anh còn có thể..."
Âm thanh của cô dừng lại, lúc này không biết nên hình dung như thế nào, chỉ có thể dùng tay chỉ chỉ phía dưới của anh: "Còn có thể dùng được sao?"
Tả Hàn Thành bị chọc giận quá hóa cười.
Cố An Hảo rõ ràng là nhóc tinh quái, nhưng gương mặt lại non nớt ngây ngô như thế, vừa nói ra miệng lại trêu chọc như có như không, càng giống như khiêu khích không phục vậy.
Cô gái nhỏ bị áp dưới người hoàn toàn không biết động tác vô hình và giọng điệu đó chọc người mà muốn dạy dỗ bao nhiêu.
Mãi đến khi môi anh chạm tới cổ cô, lại dùng răng lúc nào cũng có thể cắn cô, An Hảo mới cứng ngắc không dám nói lung tung nữa: "Tôi, tôi, ý của tôi là qua 40 năm nữa cũng sắp 70 rồi, 70 tuổi đã là ông cụ, dù anh có lợi hại đi nữa cũng không đến mức..."
Trên lưng đau xót, bàn tay người đàn ông như trừng phạt, bóp một cái, càng nguy hiểm hơn là đưa tay vào thăm dò.
An Hảo khóc không ra nước mắt, càng nói càng sai.
Cô không phục nên mới mắng vài câu thôi mà.
Một bàn tay của Tả Hàn Thành cách lớp quần áo ngủ của cô có thể cảm giác được thân thể cô cứng đờ, bị kích động không dám cử động nữa, anh nhìn vào đôi mắt đầy khẩn trương của cô, nghiến răng nói: "Nghé con mới sinh không sợ hổ hả?"
An Hảo cứng đờ.
Xem như cô nghe hiểu.
Ý của anh chính là cô quá trẻ tuổi, xem mấy cảnh H trong sách và trên mạng lại dám dùng trước người trải đời như anh, bộ dạng thanh thuần thiếu kinh nghiệm lại dám khiêu thích sự tự chủ và cảm quan của đàn ông.
Hơi thở của An Hảo có chút hỗn loạn, cổ họng khàn khàn giơ tay sờ mặt mình, muốn cảm nhận sự đau đớn để ép nước mắt chảy ra, sau đó nước mắt chảy ròng rong nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh: "Ừ... mặt thật là đau..."
"..." An Hảo hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nhếch môi cười: "Muốn, đương nhiên là muốn."
So với ăn mì ăn liền thì cơm hộp còn tốt hơn.
Không còn cách nào khác, hiện tại cô không làm việc ở quán bar nữa, tạm thời chỉ có thể ăn xin của Tả Hàn Thành mà thôi, đúng là sỉ nhục mà.
Tả Hàn Thành nhìn thẻ ATM ở trên bàn trà, bỏ lại một câu: "Khoảng cách tới lần thi cuối tháng 12 còn một tháng, nếu em có thẻ nâng thành tích thi cử đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ suy nghĩ xem có thể đưa lại thẻ này cho em hay không."
Trước khi An Hảo mở miệng kháng cự, anh lại nói: "Tiêu chuẩn nâng cao số điểm, Cố An Hảo, em nên nghĩ cho kĩ, yêu cầu của tôi không tính là hà khắc."
Chính xác là thé, lấy thủ đoạn độc ác của hth thì anh không ép cô lập tức nâng cao thành tích đã là cực kì có nhân tính rồi.
Nhưng quan trọng là... chỉ có một tháng!
Chỉ có một tháng để cô thi đạt điểm tiêu chuẩn, mỗi môn đều phải đạt tiêu chuẩn.
An Hảo nghiến răng, âm trong kẽ răng vang lên: ""Anh giết chết tôi đi..."
giọng điệu của Tả Hàn Thành đột nhiên dịu dàng xuống: "Em nói cái gì?"
"Tôi nói anh giết tôi đi..." Nhất thời An Hảo cao giọng lên.
Nhưng lúc đó Tả Hàn Thành đã cầm di động của cô lên, tiện tay bấm bấm, không để ý nói: "Hôm qua ngược lại còn chưa nói với Dịch Trạch Dương, dù sao anh ta hiện tại đang làm giáo viên ở trung học A, tôi nên dặn dò thêm vài câu."
Nháy mắt An Hảo bổ nhào lên, nhưng bổ nhào một cái lảo đảo ngã vào lòng anh, bất chấp tất cả dành lại điện thoại, lại nhìn gương mặt đẹp trai vì cô ngã nhào vào lòng anh mà gần ngay trước mắt, tức giận muốn mắng nhưng lại mắng không được cho nên chỉ có thể trừng anh.
"Đạt tiêu chuẩn thì đạt tiêu chuẩn, bản cô nương vốn trời sinh thông minh, không phải chỉ có kiến thức ba năm trung học thôi sao? Không phải đạt tiêu chuẩn thôi sao? Tôi đồng ý."
Ánh mắt Tả Hàn Thành rơi vào khuôn măt cô, mãi đến khi ánh mắt giảo hoạt dần lóe sáng, đồng thời anh liền ôm ấy eo cô dán vào lòng mình.
"Nếu đã ngoan ngoãn như vậy thì dùng phương thức này để nhận trừng phạt nhỏ vậy, em không cần dùng sắc đẹp để quyến rũ tôi. Tôi đã nói rồi, em không có bao nhiêu sắc đẹp mà bán đứng đâu."
An Hảo ở trong lòng anh vùng vẫy, nghe xong lời anh nói liền theo bản năng nhìn theo tầm mắt của anh cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình.
Chỉ thấy khuy cài áo ngủ không biết lúc nào thì mở ra một cái.
Bên trong cô không mặc áo lót, mềm mại lộ ra, nhiệt độ không khí trong phòng vừa phải nhưng cô không cảm thấy mát mẻ, vừa nãy bổ nhào vào lòng anh nói chuyện...
Cô vội vã muốn rời khỏi ngực anh nhưng Tả Hàn Thành lại cúi đầu nói khẽ vào lỗ tai cô: "Đương nhiên, nếu em sốt ruột không nhịn được mà dùng sắc đẹp quyến rũ tôi thì tôi không ngại sớm tận hưởng trách nhiệm của người chồng đâu, miễn cho em dục cầu bất mãn, đúng không?"
Bàn tay người đàn ông dời khỏi eo cô, dùng sức một cái ôm chặt cô vào ngực.
An Hảo túng quẫn, lập tức thoát khỏi lòng anh, vén tóc ngồi nghiêm chỉnh lại, đỏ mặt trừng anh: "Tả Hàn Thành, anh già mà không kính."
"..." Tả Hàn Thành nheo mắt: "Già mà không kính?"
An Hảo bị ánh chọc tức, lúc này không biết tìm từ nào cho thích hợp, dù biết anh còn chưa tới 30 nhưng nhìn anh vừa dặn dò cô học tập cho tốt lại dở trò muốn châm chọc cô, cô kìm nén đỏ cả mặt: "Anh già mà không đứng đắn."
Tả Hàn Thành cười cười, bỗng nhiên nhìn lên gương mặt khuynh thành đầy tươi cười của anh, tiếng chuông cảnh báo trong lòng An Hảo vang lên mãnh liệt, lập tức đứng lùi ra sau, di chuyển bước lớn, không sợ chết tiếp tục mắng: "Anh, anh, anh cáo già."
"..."
"Đa mưu túc trí."
Ánh mắt của Tả Hàn Thành không thể dùng từ nguy hiểm để hình dung được, An Hảo không chú ý, chỉ vắt hết óc tìm từ ngữ có liên quan tới từ già.
Mãi đến khi bỗng nhiên Tả Hàn Thành đứng dậy đi về phía cô, đột nhiên cô chỉ vào hai chân anh gào to: "Già nua yếu ớt."
Được rồi... cô đã hết từ rồi...
Tả Hàn Thành mỉm cười, âm thanh lạnh lùng khiến cho mang tai cô run rẩy: "Cố An Hảo, tôi sẽ để cho em biết cái gì mà càng già càng dẻo dai, bảo đao chưa cùn, tràn đầy sức sống."
Lúc nhìn thầy anh đi về phía cô, An Hảo hô to một tiếng vội vàng ném vở và sách tiếng Anh về phía anh, xoay người muốn chạy về phòng ngủ đóng cửa lại.
Kết quả vừa chạy được hai bước thì người đã bị xách trở lại, ngã vào ghế sofa mềm mại, lúc cô đang hét chói tai muốn đứng lên thì thân thể cao lớn của Tả Hàn Thành đã áp xuống, giam cầm cô giữa người và ghế sofa.
Hôm nay An Hảo bị anh ức hiếp không có chỗ phát tiết nên mới khiêu khích mấy câu, hoàn toàn không dự đoán được kết quả này.
Tả Hàn Thành thình lình áp chế cô, giọng điệu hỗn loạn quyết đoán nói: "Dù 40 năm nữa cũng có thể ép khô em, lại dám ở trước mặt tôi dùng loạn thành ngữ thử xem?"
An Hảo chịu khổ hoàn hồn, nhìn đôi mắt đen bóng của anh, bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, khó khăn thoát ra được. Ngõn tay vươn ra thật thà nói: "40 năm nữa thì anh đã 69 rồi, anh xác định đến lúc đó anh còn có thể..."
Âm thanh của cô dừng lại, lúc này không biết nên hình dung như thế nào, chỉ có thể dùng tay chỉ chỉ phía dưới của anh: "Còn có thể dùng được sao?"
Tả Hàn Thành bị chọc giận quá hóa cười.
Cố An Hảo rõ ràng là nhóc tinh quái, nhưng gương mặt lại non nớt ngây ngô như thế, vừa nói ra miệng lại trêu chọc như có như không, càng giống như khiêu khích không phục vậy.
Cô gái nhỏ bị áp dưới người hoàn toàn không biết động tác vô hình và giọng điệu đó chọc người mà muốn dạy dỗ bao nhiêu.
Mãi đến khi môi anh chạm tới cổ cô, lại dùng răng lúc nào cũng có thể cắn cô, An Hảo mới cứng ngắc không dám nói lung tung nữa: "Tôi, tôi, ý của tôi là qua 40 năm nữa cũng sắp 70 rồi, 70 tuổi đã là ông cụ, dù anh có lợi hại đi nữa cũng không đến mức..."
Trên lưng đau xót, bàn tay người đàn ông như trừng phạt, bóp một cái, càng nguy hiểm hơn là đưa tay vào thăm dò.
An Hảo khóc không ra nước mắt, càng nói càng sai.
Cô không phục nên mới mắng vài câu thôi mà.
Một bàn tay của Tả Hàn Thành cách lớp quần áo ngủ của cô có thể cảm giác được thân thể cô cứng đờ, bị kích động không dám cử động nữa, anh nhìn vào đôi mắt đầy khẩn trương của cô, nghiến răng nói: "Nghé con mới sinh không sợ hổ hả?"
An Hảo cứng đờ.
Xem như cô nghe hiểu.
Ý của anh chính là cô quá trẻ tuổi, xem mấy cảnh H trong sách và trên mạng lại dám dùng trước người trải đời như anh, bộ dạng thanh thuần thiếu kinh nghiệm lại dám khiêu thích sự tự chủ và cảm quan của đàn ông.
Hơi thở của An Hảo có chút hỗn loạn, cổ họng khàn khàn giơ tay sờ mặt mình, muốn cảm nhận sự đau đớn để ép nước mắt chảy ra, sau đó nước mắt chảy ròng rong nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh: "Ừ... mặt thật là đau..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook