Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
-
Chương 49: Tôi Không Có Quan Hệ Gi?? Với Anh Ta Cả
Điện thoại di động bị ném vào một góc ghế sa lon, An Hảo như hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ mơ mơ màng màng tựa đầu ở trong khuỷu tay của Tả Hàn Thành, cọ tới cọ lui.
Tả Hàn Thành thì đang cầm túi nước đá tiếp tục chườm mặt giúp cô, cô rùng mình nhíu mày lại, bỗng nhiên chôn đầu vào trong ngực anh như đà điểu, buồn rầu nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi "
Tả Hàn Thành hạ thấp tầm mắt nhìn An Hảo cứ chui vào trong ngực anh như vậy, cô thật sự nên cảm thấy hạnh phúc vì bây giờ đã uống say, nếu không, nếu tối hôm nay cô không nói rõ ràng ra thì tuyệt đối sẽ không được đi ngủ
"Em đang nói với ai đấy?" âm thanh không lạnh không nóng truyền tới từ trên đỉnh đầu của cô.
An Hảo hít mũi, cô ngẩng đầu lên, tựa vào trong ngực của anh, từ từ nâng tay lên sờ vào khuôn mặt đẹp trai của anh, toét miệng cười: "Với anh nha."
Say thành như vậy mà còn nói láo, Tả Hàn Thành lạnh lùng nhìn biểu tình cười cợt kia của cô.
Rốt cuộc thì cô đã tỉnh rượu hay chưa đây
"An Hảo, ngẩng đầu lên." Tả Hàn Thành ra lệnh.
Thế nhưng An Hảo chẳng còn chút khí lực nào để nâng đầu lên nữa, cô vô lực tựa vào trên người của anh mới có thể ngước lên. Tuy nhiên, lúc này đầu của cô đã lại rũ xuống một lần nữa.
Tả Hàn Thành đưa tay ra nâng cằm của cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, trong giây lát khi chạm vào tròng mắt đen của anh, An Hảo không khỏi run lên, cô bỗng nhiên nghiêng đầu tránh cằm khỏi tay anh, rồi tiếp tục mơ hồ nhắm mắt lại hừ hừ: "Tôi thật sự rất mệt "
Khóe môi của anh khẽ cong lên, anh không trừng phạt cô, mà trực tiếp kéo cổ áo choàng tắm xách cô từ trên ghế salon lên: "Mệt thì đi ngủ ngay, tới đây, để chồng dỗ em ngủ."
An Hảo bị xách vào trong phòng ngủ như chú cừu nhỏ, hai tay cô lặng lẽ giữ thật chặt áo choàng tắm ở trên người, để tránh nó bị kéo ra.
Nhưng mà người vừa được đưa đến cửa phòng ngủ, thì không biết tại sao mà Tả Hàn Thành bỗng nhiên dừng lại.
Cô xoay người trực tiếp muốn đẩy cửa ra đi vào theo bản năng, nhưng tay vừa mới đụng vào tay nắm cửa,thì bỗng nhiên bị một lực mạnh chuyển người qua.
Cô chợt cả kinh, người bị đè ép vào cánh cửa trong nháy mắt, đôi mắt dần mở lớn nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của người đang chèn ép mình, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Cô nhanh chóng nâng tay lên chắn giữa hai thân thể, cúi đầu xuống né tránh khí tức đang sát lại gần mình của anh, nhưng mà cằm vẫn bị anh giữ lấy, bị buộc ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
"Tỉnh từ bao giờ mà vẫn giả bộ say?"
Tả Hàn Thành cúi đầu nhìn cô nhóc bị mình đè ở trên cửa, bởi vì khẩn trương mà sắc mặt của cô vừa cương cứng mà lại trắng bệch, vết sưng đỏ bên má trái vẫn chưa tiêu tan đã tạo thành sự tương phản rõ nét.
Hơn nữa, cô còn không sợ chết mà nâng tay lên ngăn cách giữa hai thân thể, còn cẩn thận giữ lấy áo choàng tắm như rất sợ anh làm gì cô.
"Không phải vừa nãy em vẫn còn trắng trợn quyến rũ tôi sao, bây giờ thì sao, đã tỉnh rượu rồi à?"
Anh dần dùng sức bóp cằm của cô, An Hảo bị đau, bị buộc phải hơi hé mở miệng: "Vừa nãy, lúc bị rơi từ trên ghế salong xuống tôi mới tỉnh rượu."
Tả Hàn Thành lạnh lùng liếc nhìn cô: "Cho nên, cuối cùng thì tôi nói gì trong điện thoại, em cũng đều đã nghe?"
An Hảo không biết nên đối mặt thế nào, nhưng lại không thể không đối mặt, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu nói: "Đã nghe."
"Rất tốt, vừa vặn tôi cũng lười phải nghe mấy lời nói dối mà sáng mai em bịa ra."
Anh chỉ giam cầm cô ở giữa ngực anh và cánh cửa phòng như vậy.
Lấy giọng điệu lạnh lùng và tư thái uy hiếp để tạo cho cô cảm giác bị thổ địa chủ hung hăng đè ép nhưng lại hoàn toàn không thể nào trở mình, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt vừa căng cứng mà lại trắng bệch của cô.
"Giải thích."
"…"
An Hảo cảm thấy da đầu tê dại: "Giải... giải thích cái gì, tôi biết giấu anh lén uống rượu là không đúng, nhưng bây giờ tôi đã khó chịu như vậy rồi, cũng coi như là một loại trừng phạt, anh cũng không cần phải...."
"Em biết tôi muốn em giải thích cái gì, đừng có nói sang chuyện khác."
An Hảo cắn cắn môi, run tay đẩy anh ra: "Tả Hàn Thành, anh..."
"Tập đoàn Dịch thị đúng là nhân vật không nhỏ ở thành phố A, Dịch Trạch Dương vừa mới trở về nước được nửa năm, đang chuẩn bị thừa kế xí nghiệp của gia tộc, em cùng anh ta... ah..."
Tả Hàn Thành hoàn toàn không cho cô có cơ hội trốn tránh, không biết có phải là bởi vì tập đoàn Thịnh Lăng và tập đoàn Dịch thị cùng tồn tại sừng sững giữa giới kinh doanh, một nửa coi như là quan hệ hợp tác, một nửa kia coi như là quan hệ đối đầu kinh doanh hay không; mà ánh mắt của anh phá lệ sắc bén, giống như mất ưng khóa chặt ánh mắt của cô, không cho cô có cơ hội nói dối.
An Hảo bị anh nhìn mà không thể thích ứng nổi, cô chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cô hít một hơi, rồi mới nói: "Tôi không có quan hệ gì với anh ta cả, anh cũng biết rồi đấy, anh ấy là giáo sư thỉnh giảng mà thời gian trước trường tôi mời tới."
Tả Hàn Thành đã sớm lãnh giáo qua cái miệng cứng rắn và bản lĩnh nói dối không chớp mắt của cô rồi.
Tiếng cười nhạt của anh truyền tới từ trong cổ họng, thân thể của hai người dính lấy nhau thật chặt, An Hảo có thể cảm giác người đàn ông mà trước giờ chưa từng lạnh lùng với cô, lúc này lại đang rất nghiêm nghị nhìn cô, rõ ràng là rát không hài lòng với câu trả lời của cô.
Thấy đã thật sự không thể tránh khỏi nữa, An Hảo hận mình sao bỗng nhiên tỉnh rượu, nếu chuyện này để đến sáng mai thì có phải là sẽ lắng xuống hay không chứ.
Có trời mới biết lúc cô vừa mới té xuống từ trên ghế salon, bỗng nhiên hơi tỉnh táo, nghe thấy anh tiếp điện thoại của Dịch Trạch Dương, lúc ấy trái tim của cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô biết sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt, sớm muộn gì thì chuyện mình kết hôn cũng sẽ bị Dịch Trạch Dương biết, chỉ là, cô không nghĩ tới là sẽ sớm như vậy, càng không nghĩ tới là sẽ lấy phương thức này.
Cô hơi đà điểu muốn tạm thời giả say để né tránh chuyện này, thế nhưng cuối cùng cũng vẫn chạy không thoát khỏi ánh mắt của Tả Hàn Thành
Cô bỗng dưng nghĩ đến chuyện Tả Hàn Thành chờ cô ở cửa trường học lúc trước. Lúc này, cô mới liên tưởng đến chuyện anh bắt gặp cảnh Dịch Trạch Dương đưa cô về trường học.
Chỉ là lúc đó cô đã say khướt, anh lại không có thời gian để hỏi mình. Kết quả cũng vẫn bị anh hỏi đến.
"Khi tôi còn bé, mẹ mang tôi đến Dịch gia tái giá, Dịch Trạch Dương là anh tôi."
Giải thích như vậy chắc sẽ không chạm vào vảy ngược của vị đại gia này đâu nhỉ, chỉ mong là anh sẽ không suy nghĩ nhiều.
Quả nhiên, câu trả lời không tưởng này đã khiến cho Tả Hàn Thành trầm mặc trong chốc lát, cũng nhìn chăm chú vào cô một lát, anh thấy thần thái của An Hảo cẩn trọng lại không giống như là đang nói láo, thì lạnh lẽo trong mắt mới dần phai đi.
"Khi em còn bé?"
An Hảo thật sự không muốn lột vết thương của mình ra cho người khác nhìn, thế nhưng lại không muốn Tả Hàn Thành hiểu lầm cô và Dịch Trạch Dương có cái gì.
Cô không thể làm gì khác hơn là im hơi lặng tiếng nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không được Cố gia công nhận là con ngoài giá thú, lúc mẹ tôi ôm tôi thì đã chia tay với Cố Thiên Minh, bà mang theo tôi gả cho người khác, sau đó trước khi mẹ tôi chết thì mới đưa tôi về Cố gia, lúc đó tôi mới có thể may mắn nhặt được cái danh hiệu con gái của Thị trưởng này, hơn nữa tôi... "
"Đủ rồi."
Tả Hàn Thành bỗng nhiên ngắt lời của cô, mắt thấy đôi mắt của cô nhóc này tràn đầy không muốn, anh biết là cô đang tự vạch vết thương lòng của mình ra, rốt cuộc anh cũng vẫn không miễn cưỡng cô nữa.
"Đủ rồi, em không cần nói thêm nữa."
Tả Hàn Thành thì đang cầm túi nước đá tiếp tục chườm mặt giúp cô, cô rùng mình nhíu mày lại, bỗng nhiên chôn đầu vào trong ngực anh như đà điểu, buồn rầu nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi "
Tả Hàn Thành hạ thấp tầm mắt nhìn An Hảo cứ chui vào trong ngực anh như vậy, cô thật sự nên cảm thấy hạnh phúc vì bây giờ đã uống say, nếu không, nếu tối hôm nay cô không nói rõ ràng ra thì tuyệt đối sẽ không được đi ngủ
"Em đang nói với ai đấy?" âm thanh không lạnh không nóng truyền tới từ trên đỉnh đầu của cô.
An Hảo hít mũi, cô ngẩng đầu lên, tựa vào trong ngực của anh, từ từ nâng tay lên sờ vào khuôn mặt đẹp trai của anh, toét miệng cười: "Với anh nha."
Say thành như vậy mà còn nói láo, Tả Hàn Thành lạnh lùng nhìn biểu tình cười cợt kia của cô.
Rốt cuộc thì cô đã tỉnh rượu hay chưa đây
"An Hảo, ngẩng đầu lên." Tả Hàn Thành ra lệnh.
Thế nhưng An Hảo chẳng còn chút khí lực nào để nâng đầu lên nữa, cô vô lực tựa vào trên người của anh mới có thể ngước lên. Tuy nhiên, lúc này đầu của cô đã lại rũ xuống một lần nữa.
Tả Hàn Thành đưa tay ra nâng cằm của cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, trong giây lát khi chạm vào tròng mắt đen của anh, An Hảo không khỏi run lên, cô bỗng nhiên nghiêng đầu tránh cằm khỏi tay anh, rồi tiếp tục mơ hồ nhắm mắt lại hừ hừ: "Tôi thật sự rất mệt "
Khóe môi của anh khẽ cong lên, anh không trừng phạt cô, mà trực tiếp kéo cổ áo choàng tắm xách cô từ trên ghế salon lên: "Mệt thì đi ngủ ngay, tới đây, để chồng dỗ em ngủ."
An Hảo bị xách vào trong phòng ngủ như chú cừu nhỏ, hai tay cô lặng lẽ giữ thật chặt áo choàng tắm ở trên người, để tránh nó bị kéo ra.
Nhưng mà người vừa được đưa đến cửa phòng ngủ, thì không biết tại sao mà Tả Hàn Thành bỗng nhiên dừng lại.
Cô xoay người trực tiếp muốn đẩy cửa ra đi vào theo bản năng, nhưng tay vừa mới đụng vào tay nắm cửa,thì bỗng nhiên bị một lực mạnh chuyển người qua.
Cô chợt cả kinh, người bị đè ép vào cánh cửa trong nháy mắt, đôi mắt dần mở lớn nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của người đang chèn ép mình, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Cô nhanh chóng nâng tay lên chắn giữa hai thân thể, cúi đầu xuống né tránh khí tức đang sát lại gần mình của anh, nhưng mà cằm vẫn bị anh giữ lấy, bị buộc ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
"Tỉnh từ bao giờ mà vẫn giả bộ say?"
Tả Hàn Thành cúi đầu nhìn cô nhóc bị mình đè ở trên cửa, bởi vì khẩn trương mà sắc mặt của cô vừa cương cứng mà lại trắng bệch, vết sưng đỏ bên má trái vẫn chưa tiêu tan đã tạo thành sự tương phản rõ nét.
Hơn nữa, cô còn không sợ chết mà nâng tay lên ngăn cách giữa hai thân thể, còn cẩn thận giữ lấy áo choàng tắm như rất sợ anh làm gì cô.
"Không phải vừa nãy em vẫn còn trắng trợn quyến rũ tôi sao, bây giờ thì sao, đã tỉnh rượu rồi à?"
Anh dần dùng sức bóp cằm của cô, An Hảo bị đau, bị buộc phải hơi hé mở miệng: "Vừa nãy, lúc bị rơi từ trên ghế salong xuống tôi mới tỉnh rượu."
Tả Hàn Thành lạnh lùng liếc nhìn cô: "Cho nên, cuối cùng thì tôi nói gì trong điện thoại, em cũng đều đã nghe?"
An Hảo không biết nên đối mặt thế nào, nhưng lại không thể không đối mặt, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu nói: "Đã nghe."
"Rất tốt, vừa vặn tôi cũng lười phải nghe mấy lời nói dối mà sáng mai em bịa ra."
Anh chỉ giam cầm cô ở giữa ngực anh và cánh cửa phòng như vậy.
Lấy giọng điệu lạnh lùng và tư thái uy hiếp để tạo cho cô cảm giác bị thổ địa chủ hung hăng đè ép nhưng lại hoàn toàn không thể nào trở mình, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt vừa căng cứng mà lại trắng bệch của cô.
"Giải thích."
"…"
An Hảo cảm thấy da đầu tê dại: "Giải... giải thích cái gì, tôi biết giấu anh lén uống rượu là không đúng, nhưng bây giờ tôi đã khó chịu như vậy rồi, cũng coi như là một loại trừng phạt, anh cũng không cần phải...."
"Em biết tôi muốn em giải thích cái gì, đừng có nói sang chuyện khác."
An Hảo cắn cắn môi, run tay đẩy anh ra: "Tả Hàn Thành, anh..."
"Tập đoàn Dịch thị đúng là nhân vật không nhỏ ở thành phố A, Dịch Trạch Dương vừa mới trở về nước được nửa năm, đang chuẩn bị thừa kế xí nghiệp của gia tộc, em cùng anh ta... ah..."
Tả Hàn Thành hoàn toàn không cho cô có cơ hội trốn tránh, không biết có phải là bởi vì tập đoàn Thịnh Lăng và tập đoàn Dịch thị cùng tồn tại sừng sững giữa giới kinh doanh, một nửa coi như là quan hệ hợp tác, một nửa kia coi như là quan hệ đối đầu kinh doanh hay không; mà ánh mắt của anh phá lệ sắc bén, giống như mất ưng khóa chặt ánh mắt của cô, không cho cô có cơ hội nói dối.
An Hảo bị anh nhìn mà không thể thích ứng nổi, cô chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cô hít một hơi, rồi mới nói: "Tôi không có quan hệ gì với anh ta cả, anh cũng biết rồi đấy, anh ấy là giáo sư thỉnh giảng mà thời gian trước trường tôi mời tới."
Tả Hàn Thành đã sớm lãnh giáo qua cái miệng cứng rắn và bản lĩnh nói dối không chớp mắt của cô rồi.
Tiếng cười nhạt của anh truyền tới từ trong cổ họng, thân thể của hai người dính lấy nhau thật chặt, An Hảo có thể cảm giác người đàn ông mà trước giờ chưa từng lạnh lùng với cô, lúc này lại đang rất nghiêm nghị nhìn cô, rõ ràng là rát không hài lòng với câu trả lời của cô.
Thấy đã thật sự không thể tránh khỏi nữa, An Hảo hận mình sao bỗng nhiên tỉnh rượu, nếu chuyện này để đến sáng mai thì có phải là sẽ lắng xuống hay không chứ.
Có trời mới biết lúc cô vừa mới té xuống từ trên ghế salon, bỗng nhiên hơi tỉnh táo, nghe thấy anh tiếp điện thoại của Dịch Trạch Dương, lúc ấy trái tim của cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô biết sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt, sớm muộn gì thì chuyện mình kết hôn cũng sẽ bị Dịch Trạch Dương biết, chỉ là, cô không nghĩ tới là sẽ sớm như vậy, càng không nghĩ tới là sẽ lấy phương thức này.
Cô hơi đà điểu muốn tạm thời giả say để né tránh chuyện này, thế nhưng cuối cùng cũng vẫn chạy không thoát khỏi ánh mắt của Tả Hàn Thành
Cô bỗng dưng nghĩ đến chuyện Tả Hàn Thành chờ cô ở cửa trường học lúc trước. Lúc này, cô mới liên tưởng đến chuyện anh bắt gặp cảnh Dịch Trạch Dương đưa cô về trường học.
Chỉ là lúc đó cô đã say khướt, anh lại không có thời gian để hỏi mình. Kết quả cũng vẫn bị anh hỏi đến.
"Khi tôi còn bé, mẹ mang tôi đến Dịch gia tái giá, Dịch Trạch Dương là anh tôi."
Giải thích như vậy chắc sẽ không chạm vào vảy ngược của vị đại gia này đâu nhỉ, chỉ mong là anh sẽ không suy nghĩ nhiều.
Quả nhiên, câu trả lời không tưởng này đã khiến cho Tả Hàn Thành trầm mặc trong chốc lát, cũng nhìn chăm chú vào cô một lát, anh thấy thần thái của An Hảo cẩn trọng lại không giống như là đang nói láo, thì lạnh lẽo trong mắt mới dần phai đi.
"Khi em còn bé?"
An Hảo thật sự không muốn lột vết thương của mình ra cho người khác nhìn, thế nhưng lại không muốn Tả Hàn Thành hiểu lầm cô và Dịch Trạch Dương có cái gì.
Cô không thể làm gì khác hơn là im hơi lặng tiếng nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không được Cố gia công nhận là con ngoài giá thú, lúc mẹ tôi ôm tôi thì đã chia tay với Cố Thiên Minh, bà mang theo tôi gả cho người khác, sau đó trước khi mẹ tôi chết thì mới đưa tôi về Cố gia, lúc đó tôi mới có thể may mắn nhặt được cái danh hiệu con gái của Thị trưởng này, hơn nữa tôi... "
"Đủ rồi."
Tả Hàn Thành bỗng nhiên ngắt lời của cô, mắt thấy đôi mắt của cô nhóc này tràn đầy không muốn, anh biết là cô đang tự vạch vết thương lòng của mình ra, rốt cuộc anh cũng vẫn không miễn cưỡng cô nữa.
"Đủ rồi, em không cần nói thêm nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook