Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
Chương 46: Dám Lấy Tiền Của Anh Đi Cua Đàn Ông

“Sao cưng đứng đó như khúc gỗ vậy? Chê ít tiền?”

An Hảo ngước cằm, bất khuất mò trong túi, cuối cùng lấy ra tấm thẻ vàng Tả Hàn Thành cho cô, trực tiếp hào sảng vỗ lên bàn.

“Đây! Thẻ vàng! Có thấy không! Chỉ cần cưng nhảy làm chị đây hài lòng! Muốn bao nhiêu tiền chị đều cho cưng!”

Tả Hàn Thành cười nhạt.

Dám lấy tiền anh đi cua đàn ông nuôi tiểu bạch kiểm, rất tốt!

“Sao còn chưa nhảy?”

An Hảo tức giận, đứng lên, lảo đảo đi tới trước mặt anh, đưa tay một ngón tay chọc ngực anh hai cái.

“Chị kêu cưng nhảy thoát y! Cưng có nghe thấy không? Ông chủ các người ở đâu? Tìm đâu ra nhân viên khờ khạo như vậy! Không biết là theo sở thích của khách sao! Chị một không cưỡng gian, hai không ép cưng uống rượu! Chỉ muốn cưng nhảy thoát y! A! Sao đấy! Mau lên! Đừng mè nheo… A!”

Cô bỗng nhiên thét lên một tiếng, vì cổ tay đột nhiên bị cầm lấy, đồng thời bị kéo tới trước, theo bản năng sợ hãi la lên: “Cưng làm gì…”

“Cố An Hảo, bắt đầu từ hôm nay, nếu em dám còn dính một giọt rượu, tôi tuyệt đối sẽ cho em biết chữ ‘chết’ viết thế nào!” Tả Hàn Thành hất tay cô ra: “Đi rửa sạch mùi rượu trên người em đi!”

An Hảo nhíu mày, quay đầu nhìn về hướng phòng tắm, lại nhìn anh, có chút mơ hồ, giống như nghe không hiểu.

Thấy tiểu nha đầu này ỷ vào say giả bộ hồ đồ với anh, Tả Hàn Thành lạnh lùng liếc cô: “Còn dám quậy phạt em ngày mai chép sách tiếng anh trung học 10 lần.”

Nghe ‘chép sách tiếng anh trung học 10 lần’, lúc này An Hảo cứng đờ, lại dựng lông lên trong nháy mắt, quay đầu giơ tay bóp lên mặt Tả Hàn Thành.

“Aiyo! Tiểu tử cưng còn giả vờ làm Tả Hàn Thành đại bi3n thái đó! Đại boss thần bí trong miệng cưng kia thật ra có chăm sóc dạy bảo người bạn nhỏ khẩu vị nặng là tốt! Chẳng lẽ cưng cũng có!”

Dám nói anh bi3n thái. Tả Hàn Thành tin tưởng cô thật sự say đến thần trí mơ hồ.

Anh vỗ bàn tay lộn xộn trên mặt anh của cô, bắt đầu nhức đầu với thiếu nữ bất lương ngoan cố không thay đổi này: “Nhìn cho rõ tôi là ai.”

“Xí!” An Hảo hất tay anh ra, xoay người nhìn lướt qua hộc tủ bàn uống trà nhỏ xa xa, lại móc túi anh, sau đó mặt đầy khinh bỉ nói thầm một câu: “Kỳ lạ, sao anh ngay cả thuốc lá cũng không có…”

Tả Hàn Thành nhắm mắt, đè nén tức giận, trực tiếp đẩy cô vào phòng tắm: “Đừng ép tôi dùng cách lần trước giải rượu cho em, tự mình đi vào tắm sạch sẽ đi ra.”

Tả Hàn Thành đã dẫn An Hảo tới cửa phòng tắm, nhưng An Hảo nhân lúc anh buông tay, bỗng nhiên cả người áp sát lên lưng anh.

Anh liếc mắt nhìn An Hảo nét mắt hớn hở lười biếng vì say rượu sau lưng, hiển nhiên muốn đùa bỡn vô lại, không muốn tắm.

Xoay người muốn kéo cô vào, nhưng một khắc xoay người, hình như An Hảo rốt cuộc tìm được một vị trí thoải mái, cứ dựa tới trước, dính sát vào ngực anh, hai tay vòng qua eo anh, giống như trẻ con mơ màng quẹt bên mặt không bị thương trong ngực anh.

Thanh êm mềm nhũn mang theo nũng nịu từ trong miệng cô bay ra: “Tôi rất khó chịu… không tắm có được không…”

Tả Hàn Thành ngẩn ra, ngược lại không ngờ tới tiểu nha đầu này còn có vẻ mặt nũng nịu.

Không phải cô luôn đánh nhau với người khác, còn lấy danh nữ hán tử mà cho mình làm sao? Không phải ngay cả bị người ta đánh một bạt tai cũng có thể giả vờ trấn định sao? 

Lại còn nũng nịu?

An Hảo theo bản năng ôm chặt thân thể cao lớn trước mắt, cảm thấy trong ngực anh thật ấm áp.

Lo lắng khổ sở cả ngày và đau khổ trong lòng vì bị đánh tựa như lập tức tì một chỗ dựa ấm áp, cô quyến luyến chỗ ấm áp này, mà mè nheo, cảm thấy mình như trẻ con ôm được món đồ chơi mình thích nhất.

Vốn định giải rượu cho cô trước, lại vặn hỏi cô vừa rồi được Dịch Trạch Dương Tập đoàn Dịch thị đưa về trường học là chuyện gì.

Kết quả An Hảo vô ý thức dựa vào ngực anh không ngừng cọ tới cọ lui như vậy. Mềm mại cách hai lớp vải mà kề nhau.

Tả Hàn Thành chắc chắn mình là một người đàn ông không thể bình thường hơn, trước kia đã sớm được cảm nhận xúc cảm tốt đẹp khi chạm vào tiểu nha đầu này, sau lần tắm nước lạnh, không có ý định bị hành hạ nữa.

Nhưng cô dựa vào ngực anh như vậy, trong miệng khẽ mê sảng. Thân thể vì say mà nóng lên mềm mại vô tình hay hữu ý khiêu khích trong ngực anh.

Anh đưa tay ôm eo cô, kéo cô hoàn toàn dựa vào trong ngực anh, thấy cô say đến mức không có sức lực ngước đầu.

Mặc dù bị tiểu nha đầu này chọc sớm nắng chiều mưa, cuối cùng thở dài, nhẹ giọng nói: “Đừng quấy rối nữa, đi tắm, tắm xong đi ra nhất định thoải mái hơn bây giờ, tin tưởng tôi, hửm?”

An Hảo không tình nguyện ngẩng đầu lên, ý thức mờ mịt nhìn anh, rốt cuộc gật đầu: “Ừ…”

“Cô gái ngoan.” Tả Hàn Thành vỗ đầu cô: “Vào đi.”

Đến khi An Hảo nghe lời vào phòng tắm, một lát sau, bên trong truyền tới tiếng nước chảy. Biết cô say nhưng vẫn còn bản năng tắm và điều chỉnh nước ấm, Tả Hàn Thành mới xoay người đi tìm túi đựng nước đá.

20 phút sau, An Hảo vẫn chưa ra, Tả Hàn Thành lấy đá trong tủ lạnh bỏ vào túi, sau khi đi ra, nhìn phòng tắm.

Đang hoài nghi tiểu nha đầu này say đến mức nằm ngủ trong bồn tắm, chậm rãi đi tới, đang muốn mở cửa phòng tắm ra.

Cửa phòng tắm đột nhiên bị kéo ra, An Hảo mặc áo choàng màu tắm đi ra.

Vì tắm nước nóng 20 phút, trên mặt trắng nõn, nhưng vẫn rất choáng váng, lúc nhìn thấy Tả Hàn Thành đứng trước cửa, liền trực tiếp nhảy ra, mở ánh mắt mờ mịt nói: “Tôi tắm xong rồi…”

Sau khi cô uống say, làm nữ vương ép người khác nhảy vũ thoát ý, đảo mắt biến thành em gái nhỏ khôn khéo mê man.

Sự thay đổi này khiến Tả Hàn Thành dở khóc dở cười, thấy cô nghe lời, giọng cũng không lạnh nổi, đưa tay kéo cô: “Tới đây, ngồi xuống.”

An Hảo bị anh kéo tới ngồi xuống sofa, còn mở đôi mắt say ngơ ngác nhìn anh, đến khi túi nước đá sát đến mặt cô, cô trong nháy mắt bị cảm giác lạnh như băng làm cho đau nhói, giống như bị nhấn chốt mở điện, chợt nhảy lên: “A! Đau…….”

Trước đó chỉ bị đánh một bạt tai đã rất đau, bây giờ ngay cả khóe miệng cô cũng chảy máu, trong nháy mắt túi nước đá đụng tới tựa như 10 triệu cây kim hung hăng đâm xuống, cô đau đến dựng lông.

Tả Hàn Thành nhanh tay lẹ mắt kéo cô ngồi lại trên sofa: “Em còn biết đau? Chịu đựng! Bây giờ không đắp nước đá, sáng mai khuôn mặt này của em nhất định sẽ sưng như đầu heo!”

“Tôi không muốn! Rất đau!” An Hảo không chịu được kêu to, sử dụng chút khí lực nhỏ nhoi giãy giụa: “Không muốn! Đau! Buông tôi ra!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương