Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
-
Chương 4: Ngươi tới ta đi, sắc bén đối đáp
“Ngươi còn dám nói như vậy, có tin hay không ta đánh ngươi?” Nín nửa ngày, nam nhân kia rốt cục cũng thốt ra được một câu mang tính uy hiếp nghiêm trọng.
Thường Hy nhìn nam tử trước mắt, vẻ mặt của hắn làm người ta cực kỳ muốn cười. Nàng thừa nhận nếu một nữ hài tử nhìn thấy bộ dáng này của hắn, đoán chừng sẽ sợ tới mức chảy hai hàng lệ nhỏ, tỏ vẻ nhu nhược. Mẹ nàng đã từng cực kỳ nghiêm túc nói: vũ khí lớn nhất của nữ nhân chính là nước mắt.
Chỉ tiếc đấy chỉ đối với các nữ nhân khác thôi. Đối với Thường Hy mà nói, đó thật là nói nhảm, nam nhân tại sao phải khiến nữ nhân rơi nước mắt mới chịu bỏ qua? Được rồi, nàng cũng thừa nhận nàng chỉ dám nói trong lòng vậy thôi, ai bảo quy củ là lớn nhất đây? Đối với cái người bởi vì phạm sai lầm mà phải quỳ n lần tại Từ đường mà nói, vững vàng nhớ rõ một câu, trong lòng thích sao thì nghĩ vậy, thích gì thì nói nấy, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ thông hiểu lễ nghi quy củ, tránh để người ta bắt được nhược điểm.
Thường Hy cũng rất muốn đối với bộ mặt giận dữ này, đôi mắt đẹp nháy vài cái, nước mắt doanh tròng, làm ra vẻ đẹp yếu đuối nhu nhược… Nhưng là… Nhưng là… Ông trời a, nàng thật sự không khóc được, gương mặt này làm cho người ta thật sự mắc cười!
Vì mặt mũi của người khác, Thường Hy rất là biết ý tứ ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, bả vai kịch liệt run rẩy. Này cũng không dễ dàng a, muốn cười, lại còn phải giả làm một bộ ủy khuất như vậy!
“Lão Tam, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không nên động một tí là vung nắm đấm. Nhìn xem một tiểu cô nương nũng nịu bị ngươi dọa cho phát khóc, chậc chậc, ngươi chừng nào thì mới sửa được cái tật xấu này?”
Thương Hy nghe được thanh âm có chút hả hê, trong lòng thầm nói: phi, bà đây há có thể bị hắn hù dọa?
“Đại ca, ta cái gì cũng còn chưa có làm, nàng là quá sợ hãi, thật là nhát gan! Chơi không vui, thật là chơi một chút cũng không vui!” Nam nhân được gọi là lão Tam còn thật sự nói lên cảm thụ.
“Tam đệ, nói ngươi cái gì tốt không làm lại luôn lỗ mãng như thế này. Nhìn xem ngươi đem cô nương nhà người ta dọa sợ, về sau cũng không được như vậy nữa!”
Thường Hy nghe được thanh âm dịu dàng, nói liên tục vẫn giữ được vẻ dịu dàng, thật là một người khiêm tốn. Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ lung tung, chỉ thấy chủ nhân của thanh âm đã ngồi xổm xuống cạnh nàng: “Cô nương, Tam đệ ta luôn luôn lỗ mãng, cô không cần phải để trong lòng. Thật ra thì con người hắn tốt vô cùng!”
Thường Hy nơi nào đang khóc, nàng đang cười… Đang cười có được hay không? Nhưng nàng cũng không dám ngẩng đầu lên lớn tiếng nói câu này, sợ người khác giận giữ tát nàng một cái, lợi bất cập hại, nàng nhẫn, cố gắng tiếp tục nhẫn!
Thấy Thường Hy vẫn như cũ vùi đầu ở hai tai không chịu đứng dậy, nam tử kia không thể làm gì đành bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn bốn người còn lại.
Một người trong số đó tuổi dường như nhỏ nhất, nhưng thái độ lại cực kỳ tăm tối, đi tới trước đạp mạnh một bước, đứng ở trước mặt Thường Hy, hừ lạnh một tiếng nói: “Cũng chỉ là một tú nữ, đáng giá các huynh hao tâm tốn sức đi dỗ dành, hừ?!”
Thanh âm nam tử này lạnh lùng, mang theo một tia âm trầm. Thường Hy không thích, trong lòng oán thầm, bà đây cũng không muốn cho ngươi dụ dỗ, ai cho ngươi tới? Mình không bị coi thường thì đứng một bên đi, giọng điệu lại lớn như vậy, cũng không biết là tiểu thái giám trong cung nào, vẫn còn ở đây sĩ diện. Nếu ngày nào đó bà đây bay lên làm phượng hoàng, cẩn thận ta tìm ngươi xúi quẩy!
“Nàng không có khóc, nàng đang cười!”
Một thanh âm không có chút độ ấm xuyên qua không khí truyền đến lỗ tai Thường Hy. Trong lòng cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhưng không nghĩ tới lại chống lại một đôi tròng mắt đen lạnh như băng sâu không thấy đáy. Thường Hy dám ngửa đầu lên trời thề, nàng nhìn thấy trong hai tròng mắt đen đó, rõ ràng là cười nhạo!
Thường Hy nhìn nam tử trước mắt, vẻ mặt của hắn làm người ta cực kỳ muốn cười. Nàng thừa nhận nếu một nữ hài tử nhìn thấy bộ dáng này của hắn, đoán chừng sẽ sợ tới mức chảy hai hàng lệ nhỏ, tỏ vẻ nhu nhược. Mẹ nàng đã từng cực kỳ nghiêm túc nói: vũ khí lớn nhất của nữ nhân chính là nước mắt.
Chỉ tiếc đấy chỉ đối với các nữ nhân khác thôi. Đối với Thường Hy mà nói, đó thật là nói nhảm, nam nhân tại sao phải khiến nữ nhân rơi nước mắt mới chịu bỏ qua? Được rồi, nàng cũng thừa nhận nàng chỉ dám nói trong lòng vậy thôi, ai bảo quy củ là lớn nhất đây? Đối với cái người bởi vì phạm sai lầm mà phải quỳ n lần tại Từ đường mà nói, vững vàng nhớ rõ một câu, trong lòng thích sao thì nghĩ vậy, thích gì thì nói nấy, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ thông hiểu lễ nghi quy củ, tránh để người ta bắt được nhược điểm.
Thường Hy cũng rất muốn đối với bộ mặt giận dữ này, đôi mắt đẹp nháy vài cái, nước mắt doanh tròng, làm ra vẻ đẹp yếu đuối nhu nhược… Nhưng là… Nhưng là… Ông trời a, nàng thật sự không khóc được, gương mặt này làm cho người ta thật sự mắc cười!
Vì mặt mũi của người khác, Thường Hy rất là biết ý tứ ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, bả vai kịch liệt run rẩy. Này cũng không dễ dàng a, muốn cười, lại còn phải giả làm một bộ ủy khuất như vậy!
“Lão Tam, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không nên động một tí là vung nắm đấm. Nhìn xem một tiểu cô nương nũng nịu bị ngươi dọa cho phát khóc, chậc chậc, ngươi chừng nào thì mới sửa được cái tật xấu này?”
Thương Hy nghe được thanh âm có chút hả hê, trong lòng thầm nói: phi, bà đây há có thể bị hắn hù dọa?
“Đại ca, ta cái gì cũng còn chưa có làm, nàng là quá sợ hãi, thật là nhát gan! Chơi không vui, thật là chơi một chút cũng không vui!” Nam nhân được gọi là lão Tam còn thật sự nói lên cảm thụ.
“Tam đệ, nói ngươi cái gì tốt không làm lại luôn lỗ mãng như thế này. Nhìn xem ngươi đem cô nương nhà người ta dọa sợ, về sau cũng không được như vậy nữa!”
Thường Hy nghe được thanh âm dịu dàng, nói liên tục vẫn giữ được vẻ dịu dàng, thật là một người khiêm tốn. Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ lung tung, chỉ thấy chủ nhân của thanh âm đã ngồi xổm xuống cạnh nàng: “Cô nương, Tam đệ ta luôn luôn lỗ mãng, cô không cần phải để trong lòng. Thật ra thì con người hắn tốt vô cùng!”
Thường Hy nơi nào đang khóc, nàng đang cười… Đang cười có được hay không? Nhưng nàng cũng không dám ngẩng đầu lên lớn tiếng nói câu này, sợ người khác giận giữ tát nàng một cái, lợi bất cập hại, nàng nhẫn, cố gắng tiếp tục nhẫn!
Thấy Thường Hy vẫn như cũ vùi đầu ở hai tai không chịu đứng dậy, nam tử kia không thể làm gì đành bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn bốn người còn lại.
Một người trong số đó tuổi dường như nhỏ nhất, nhưng thái độ lại cực kỳ tăm tối, đi tới trước đạp mạnh một bước, đứng ở trước mặt Thường Hy, hừ lạnh một tiếng nói: “Cũng chỉ là một tú nữ, đáng giá các huynh hao tâm tốn sức đi dỗ dành, hừ?!”
Thanh âm nam tử này lạnh lùng, mang theo một tia âm trầm. Thường Hy không thích, trong lòng oán thầm, bà đây cũng không muốn cho ngươi dụ dỗ, ai cho ngươi tới? Mình không bị coi thường thì đứng một bên đi, giọng điệu lại lớn như vậy, cũng không biết là tiểu thái giám trong cung nào, vẫn còn ở đây sĩ diện. Nếu ngày nào đó bà đây bay lên làm phượng hoàng, cẩn thận ta tìm ngươi xúi quẩy!
“Nàng không có khóc, nàng đang cười!”
Một thanh âm không có chút độ ấm xuyên qua không khí truyền đến lỗ tai Thường Hy. Trong lòng cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhưng không nghĩ tới lại chống lại một đôi tròng mắt đen lạnh như băng sâu không thấy đáy. Thường Hy dám ngửa đầu lên trời thề, nàng nhìn thấy trong hai tròng mắt đen đó, rõ ràng là cười nhạo!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook