Lệnh Tôi Em Dám Không Nghe
-
Chương 53
Sáng hôm sau! Tại biệt thự lớn của nhà hắn
Hắn vừa chạy xe về nhà đã lập tức mở cửa chạy gấp vào trong nhà tìm bà hắn
"Chào cậu chủ" nữ người làm đang lau dọn ngoài cửa vừa thấy hắn thì vội vàng cung kính cúi chào
"Bà tôi có ở nhà không?" hắn đứng lại nhìn nữ người làm đó hỏi
"Dạ! Có ạ, và tiểu thư Châu Ngọc cũng có ở đây"
"Được rồi! Làm việc tiếp đi" hắn nói xong thì tay cho vào túi quần mặt ãm đạm bước vào nhà
"Dạ" nữ người làm cúi đầu chào rồi tiếp tục công việc lau dọn
Tại phòng khách
"Ơ! Anh Nhược Quân" Châu Ngọc vừa thấy hắn thì nở nụ cười tươi gọi tên hắn
"Cháu về nhà sớm như vậy là thăm bà hả! Hay nhớ vợ sắp cưới" bà hắn trêu hắn câu nói đó làm ả Châu Ngọc thẹn thùng ngại ngùng
"Cháu có chuyện muốn nói với bà và cả Châu Ngọc" mặt nghiêm của hắn nói
"Có chuyện gì thì lại đây ngồi rồi nói! Bà và Châu Ngọc cũng đang bàn về lễ đám cưới đây" giọng bà hắn từ tốn nói
Hắn đi lại ngồi xuống ghế sofa nhìn bà hắn và Châu Ngọc đang cười tươi cất giọng nói
"Cháu xin lỗi! Châu Ngọc anh xin lỗi em"
Câu nói của hắn làm cho nụ cười tên môi của hai người vội khép lại! Thể hiện khuôn mặt khó hiểu nhìn hắn
"Nhược Quân cháu nói gì vậy? bà nghe không hiểu"
"Sao vậy anh? Sao phải xin lỗi em và bà chứ" Châu Ngọc nhìn chằm chằm hắn hỏi
"Hôn lễ cháu muốn hủy, cháu không thể kết hôn" giọng trầm của hắn cất lên
"Gì...! Gì chứ, cháu vừa nói gì vậy Nhược Quân" bà hắn sốc hỏi hắn
"Anh nói gì vậy, chúng ta đã bàn tính hết rồi mà anh, còn công khai với báo trí nữa giờ anh nói hủy là hủy sao, vậy còn em còn gia đình em thì sao" mắt Châu Ngọc rưng rưng vài giọt lệ nhìn hắn nói
Bà hắn thấy như vậy liền nắm chặt tay Châu Ngọc an ủi, nhìn qua hắn hỏi tiếp
"Cơ gì cháu muốn hủy hôn? Không phải cháu muốn lấy Châu Ngọc nên mới chấp nhận kết hôn hả! Cháu biết nói vậy là làm tôn thương Châu Ngọc không" bà hắn khiển trách
"Cháu xin lỗi là lỗi của cháu, nhưng cháu không thể kết hôn được cháu không yêu Châu Ngọc"
"Cháu đang nói linh tinh gì vậy?"
"Cháu có con rồi"
Hắn làm cho bà hắn và Châu Ngọc lần hai không khỏi ngạc nhiên nhưng lần này phải nói là một cú sốc nặng như sét đánh bên tai khi nghe hắn nói
"Anh đang nói gì vậy Nhược Quân! Anh đang tìm cớ muốn hủy hôn với em sao?" khóe mắt ứa lệ của ả nói
"Cháu đang bị bệnh sao? Sáng giờ cháu nói chuyện gì vậy cháu mất trí hả" bà hắn cáu lên
"Cháu tìm được Hàm Nhi rồi, người con gái cháu luôn nhớ nhung suốt 5 năm qua, cô ấy đã sinh cho cháu một đứa con trai năm nay con cháu được 4 tuổi rưỡi, nên giờ cháu không thể kết hôn được, cháu muốn bù đắp lại cho hai mẹ con cô ấy"
"Nhược Quân anh quá đáng lắm, anh muốn bù đắp cho cô ta còn em thì sao ai bù đắp 5 năm qua em luôn cố gắng để anh yêu em, vậy mà giờ em sắp có được anh thì cô ta xuất hiện cướp anh đi" ả tực giận nói
"Châu Ngọc, không phải vậy... Anh thành thật xin lỗi em"
"Đủ rồi, em không muốn nghe anh nói! Anh muốn hủy hôn đúng không vậy thì anh cứ làm" Châu Ngọc nói xong thì vội vàng cầm túi xách lên chạy đi ra khỏi nhà hắn
"Châu... Châu Ngọc" bà hắn gọi
"Nhược Quân cháu còn làm gì vậy mau đuổi theo Châu Ngọc đi" bà hắn dục hắn
"Cháu xin lỗi nhưng cháu không thể làm như vậy! Cháu không muốn cô ấy lại hi vọng vào cháu nữa, cháu xin lỗi bà" nói xong hắn bỏ đi lên lầu
"Haizzz... Cháu" bà hắn thấy vậy thở dài nhìn hắn bà hắn thì nói được gì nữa
Ngoài nhà hắn, Châu Ngọc vừa chạy vừa khóc khuôn mặt thì tức tối vô cùng, miệng Châu Ngọc ngấu nghiến
"Hàm Nhi đồ đàn bà đê tiện, tại sao cô không chết luôn đi còn quay về làm gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, cô cứ chờ đi! Tôi nhất định sẽ không tha thứ cho các người"
Mặt Châu Ngọc ấm ức nước mắt thì không ngừng rơi ả chạy nhanh ra khỏi cổng bắt taxi về nhà
Tối hôm đó! trước cửa nhà cô
"Nhược Quân sao anh ở đây! Bây giờ cũng muộn rồi mà" cô vừa nói xong thì hắn đi lại ôm chặt lấy cô hít một hơi sâu hương thơm từ trên người cô
"Hàm Nhi?"
"Hửm, anh có chuyện gì sao" cô cũng ôm chặt lại hắn
"Sáng nay anh vừa mới nói hủy hôn xong, anh biết cô ấy rất đau nhưng anh không thể kết hôn với cô ấy! vì người con gái anh yêu là em người con gái anh muốn chăm sóc cả đời cũng là em, anh không muốn đánh mất em nên anh đành phải làm một thằng đàn ông tồi với cô ấy" hắn vừa nói vừa ôm chặt cô hơn
Cô cảm nhận được hắn đang rất ánh náy đang rất thấy có lỗi với Châu Ngọc nên cô cũng không nói gì thêm bởi vì cô cũng đang ích kỉ cô đang muốn hắn là của cô nên cô không thể khuyên hắn hãy quay về bên người con gái đó được,
"Hàm Nhi?" hắn gọi tên cô
"Dạ"
"Tối nay anh muốn ngủ ở đây"
THẢ SAO NHÉ! CẢM ƠN
HẾT PHẦN54:
Xin lỗi bữa h tớ không ra tại tớ bận một số chuyện riêng với cả nick fb tớ vừa bị hack đang tìm cách lấy lại mà không đc
Hắn vừa chạy xe về nhà đã lập tức mở cửa chạy gấp vào trong nhà tìm bà hắn
"Chào cậu chủ" nữ người làm đang lau dọn ngoài cửa vừa thấy hắn thì vội vàng cung kính cúi chào
"Bà tôi có ở nhà không?" hắn đứng lại nhìn nữ người làm đó hỏi
"Dạ! Có ạ, và tiểu thư Châu Ngọc cũng có ở đây"
"Được rồi! Làm việc tiếp đi" hắn nói xong thì tay cho vào túi quần mặt ãm đạm bước vào nhà
"Dạ" nữ người làm cúi đầu chào rồi tiếp tục công việc lau dọn
Tại phòng khách
"Ơ! Anh Nhược Quân" Châu Ngọc vừa thấy hắn thì nở nụ cười tươi gọi tên hắn
"Cháu về nhà sớm như vậy là thăm bà hả! Hay nhớ vợ sắp cưới" bà hắn trêu hắn câu nói đó làm ả Châu Ngọc thẹn thùng ngại ngùng
"Cháu có chuyện muốn nói với bà và cả Châu Ngọc" mặt nghiêm của hắn nói
"Có chuyện gì thì lại đây ngồi rồi nói! Bà và Châu Ngọc cũng đang bàn về lễ đám cưới đây" giọng bà hắn từ tốn nói
Hắn đi lại ngồi xuống ghế sofa nhìn bà hắn và Châu Ngọc đang cười tươi cất giọng nói
"Cháu xin lỗi! Châu Ngọc anh xin lỗi em"
Câu nói của hắn làm cho nụ cười tên môi của hai người vội khép lại! Thể hiện khuôn mặt khó hiểu nhìn hắn
"Nhược Quân cháu nói gì vậy? bà nghe không hiểu"
"Sao vậy anh? Sao phải xin lỗi em và bà chứ" Châu Ngọc nhìn chằm chằm hắn hỏi
"Hôn lễ cháu muốn hủy, cháu không thể kết hôn" giọng trầm của hắn cất lên
"Gì...! Gì chứ, cháu vừa nói gì vậy Nhược Quân" bà hắn sốc hỏi hắn
"Anh nói gì vậy, chúng ta đã bàn tính hết rồi mà anh, còn công khai với báo trí nữa giờ anh nói hủy là hủy sao, vậy còn em còn gia đình em thì sao" mắt Châu Ngọc rưng rưng vài giọt lệ nhìn hắn nói
Bà hắn thấy như vậy liền nắm chặt tay Châu Ngọc an ủi, nhìn qua hắn hỏi tiếp
"Cơ gì cháu muốn hủy hôn? Không phải cháu muốn lấy Châu Ngọc nên mới chấp nhận kết hôn hả! Cháu biết nói vậy là làm tôn thương Châu Ngọc không" bà hắn khiển trách
"Cháu xin lỗi là lỗi của cháu, nhưng cháu không thể kết hôn được cháu không yêu Châu Ngọc"
"Cháu đang nói linh tinh gì vậy?"
"Cháu có con rồi"
Hắn làm cho bà hắn và Châu Ngọc lần hai không khỏi ngạc nhiên nhưng lần này phải nói là một cú sốc nặng như sét đánh bên tai khi nghe hắn nói
"Anh đang nói gì vậy Nhược Quân! Anh đang tìm cớ muốn hủy hôn với em sao?" khóe mắt ứa lệ của ả nói
"Cháu đang bị bệnh sao? Sáng giờ cháu nói chuyện gì vậy cháu mất trí hả" bà hắn cáu lên
"Cháu tìm được Hàm Nhi rồi, người con gái cháu luôn nhớ nhung suốt 5 năm qua, cô ấy đã sinh cho cháu một đứa con trai năm nay con cháu được 4 tuổi rưỡi, nên giờ cháu không thể kết hôn được, cháu muốn bù đắp lại cho hai mẹ con cô ấy"
"Nhược Quân anh quá đáng lắm, anh muốn bù đắp cho cô ta còn em thì sao ai bù đắp 5 năm qua em luôn cố gắng để anh yêu em, vậy mà giờ em sắp có được anh thì cô ta xuất hiện cướp anh đi" ả tực giận nói
"Châu Ngọc, không phải vậy... Anh thành thật xin lỗi em"
"Đủ rồi, em không muốn nghe anh nói! Anh muốn hủy hôn đúng không vậy thì anh cứ làm" Châu Ngọc nói xong thì vội vàng cầm túi xách lên chạy đi ra khỏi nhà hắn
"Châu... Châu Ngọc" bà hắn gọi
"Nhược Quân cháu còn làm gì vậy mau đuổi theo Châu Ngọc đi" bà hắn dục hắn
"Cháu xin lỗi nhưng cháu không thể làm như vậy! Cháu không muốn cô ấy lại hi vọng vào cháu nữa, cháu xin lỗi bà" nói xong hắn bỏ đi lên lầu
"Haizzz... Cháu" bà hắn thấy vậy thở dài nhìn hắn bà hắn thì nói được gì nữa
Ngoài nhà hắn, Châu Ngọc vừa chạy vừa khóc khuôn mặt thì tức tối vô cùng, miệng Châu Ngọc ngấu nghiến
"Hàm Nhi đồ đàn bà đê tiện, tại sao cô không chết luôn đi còn quay về làm gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, cô cứ chờ đi! Tôi nhất định sẽ không tha thứ cho các người"
Mặt Châu Ngọc ấm ức nước mắt thì không ngừng rơi ả chạy nhanh ra khỏi cổng bắt taxi về nhà
Tối hôm đó! trước cửa nhà cô
"Nhược Quân sao anh ở đây! Bây giờ cũng muộn rồi mà" cô vừa nói xong thì hắn đi lại ôm chặt lấy cô hít một hơi sâu hương thơm từ trên người cô
"Hàm Nhi?"
"Hửm, anh có chuyện gì sao" cô cũng ôm chặt lại hắn
"Sáng nay anh vừa mới nói hủy hôn xong, anh biết cô ấy rất đau nhưng anh không thể kết hôn với cô ấy! vì người con gái anh yêu là em người con gái anh muốn chăm sóc cả đời cũng là em, anh không muốn đánh mất em nên anh đành phải làm một thằng đàn ông tồi với cô ấy" hắn vừa nói vừa ôm chặt cô hơn
Cô cảm nhận được hắn đang rất ánh náy đang rất thấy có lỗi với Châu Ngọc nên cô cũng không nói gì thêm bởi vì cô cũng đang ích kỉ cô đang muốn hắn là của cô nên cô không thể khuyên hắn hãy quay về bên người con gái đó được,
"Hàm Nhi?" hắn gọi tên cô
"Dạ"
"Tối nay anh muốn ngủ ở đây"
THẢ SAO NHÉ! CẢM ƠN
HẾT PHẦN54:
Xin lỗi bữa h tớ không ra tại tớ bận một số chuyện riêng với cả nick fb tớ vừa bị hack đang tìm cách lấy lại mà không đc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook