Lệnh Tôi Em Dám Không Nghe
-
Chương 26
"Tôi chưa đủ đẹp trong mắt cô à... sao phải đi ngắm thằng đàn ông khác..." Hắn khó chịu nói
" Anh lại lên cơn à... Anh nói lung tung gì vậy" Cô nhìn chằm chằm hắn nói
" Tôi không muốn cô nhìn người đàn ông khác... ngoại trừ tôi..." Hắn nói nghiêm túc
" Anh điên à... Tôi có mắt tôi nhìn..." mặt cô vẫn đơ ra
"Vậy từ nay đừng nhìn nữa... Nhìn mình tôi là được... Tôi lỡ yêu cô mất rồi... Tôi không chịu đựng được khi cô cứ quấn quýt với người khác" Hắn dùng cặp mắt trìu mến để nói làm cô bị mê hoặc
Cô mở to mắt nhìn hắn....
"Anh... Anh... Nói... A..Ưm..." cô chưa nói hết... Hắn đã ôm lấy cô hôn.. cô choáng lấy tay đẩy hắn ra... nhưng lúc sau lại thụt tay lại...Đầu ốc cô trống rỗng...
"Nụ hôn.. Nụ hôn này thật ngọt ngào..." cô thầm nghỉ.. Phút chốc cô cũng vòng tay lên cô hắn đáp lại nụ hôn...
Sau một hồi hắn và cô cũng buông nhau ra... Hắn đặt tay lên má cô giọng ngọt gọi tên cô
"Hàm Nhi..."
"Hả" cô ngước lên nhìn hắn
"Hứa với anh... Chỉ được nhìn anh thôi...Em nhất định phải ở bên cạnh anh... Anh sẽ chăm sóc em"
Cô như bị hắn hút hồn không còn lý trí ngoài những lời nói của hắn...Khuôn mặt đẹp trai và sự quyến rũ ấy...Đã khiến cô chết mê
"Ừ... Tôi biết rồi..."
Hắn cười tươi xoa đầu cô...
" Ngoan lắm... Nhưng cũng đừng gọi tôi anh nữa..." Hắn dịu dàng nói
"Hả... Ờ... Em biết rồi. "
Hắn nghe xong cười rồi hôn nhẹ lên trán cô...
"Được rồi... Em đi ngủ đi.. Mai còn đi học..." Nói xong hắn đứng dạy
Cô bất chợt nắm tay hắn...ngước nhìn miệng ấp úng
"Nhược Quân... Em...Em...muốn anh" cô ngại ngùng đỏ mặt
Hắn cười cuối xuống bồng cô lên phòng...
[...]
[...]
Sáng hôm sau
Cô nheo nheo đôi mắt đưa tay dụi dụi hàng mi cong... Cô nghỉ lại chuyện đêm qua ngồi bật dậy...nhìn xuống dưới
"Trời... Trời... Đồ... Đồ... Đâu..." cô cóc mạnh vào đầu mình...
"Hàm Nhi ơi là Hàm Nhi... Mày đúng là ngu mà... Tại sao lại dễ dãi như vậy chứ... Chỉ mới có như vậy mà đã ngoan ngoãn nghe lời rồi... Còn chủ động lên giường cùng với hắn nữa chứ... Mày đúng là khùng hết chỗ nói" cô nắm chặt chăn cuối đầu lẩm bẩm rồi đặt tay lên ngực mình
"Nhưng mà sao tim mình đập nhanh quá vậy nè... Không lẽ mình rung động rồi...Không phải chứ trời ơi... Mình đã từng nghỉ sẽ thích một người dịu dàng như Lâm Kỳ mà sao giờ lại đi thích một tên biến thái Nhược Quân chứ...."
"Không.... Không... Huhuhu... Rung động rồi sao"
"Em tỉnh rồi à..." giọng hắn nhẹ nhàng
HẾT PHẦN 27:
" Anh lại lên cơn à... Anh nói lung tung gì vậy" Cô nhìn chằm chằm hắn nói
" Tôi không muốn cô nhìn người đàn ông khác... ngoại trừ tôi..." Hắn nói nghiêm túc
" Anh điên à... Tôi có mắt tôi nhìn..." mặt cô vẫn đơ ra
"Vậy từ nay đừng nhìn nữa... Nhìn mình tôi là được... Tôi lỡ yêu cô mất rồi... Tôi không chịu đựng được khi cô cứ quấn quýt với người khác" Hắn dùng cặp mắt trìu mến để nói làm cô bị mê hoặc
Cô mở to mắt nhìn hắn....
"Anh... Anh... Nói... A..Ưm..." cô chưa nói hết... Hắn đã ôm lấy cô hôn.. cô choáng lấy tay đẩy hắn ra... nhưng lúc sau lại thụt tay lại...Đầu ốc cô trống rỗng...
"Nụ hôn.. Nụ hôn này thật ngọt ngào..." cô thầm nghỉ.. Phút chốc cô cũng vòng tay lên cô hắn đáp lại nụ hôn...
Sau một hồi hắn và cô cũng buông nhau ra... Hắn đặt tay lên má cô giọng ngọt gọi tên cô
"Hàm Nhi..."
"Hả" cô ngước lên nhìn hắn
"Hứa với anh... Chỉ được nhìn anh thôi...Em nhất định phải ở bên cạnh anh... Anh sẽ chăm sóc em"
Cô như bị hắn hút hồn không còn lý trí ngoài những lời nói của hắn...Khuôn mặt đẹp trai và sự quyến rũ ấy...Đã khiến cô chết mê
"Ừ... Tôi biết rồi..."
Hắn cười tươi xoa đầu cô...
" Ngoan lắm... Nhưng cũng đừng gọi tôi anh nữa..." Hắn dịu dàng nói
"Hả... Ờ... Em biết rồi. "
Hắn nghe xong cười rồi hôn nhẹ lên trán cô...
"Được rồi... Em đi ngủ đi.. Mai còn đi học..." Nói xong hắn đứng dạy
Cô bất chợt nắm tay hắn...ngước nhìn miệng ấp úng
"Nhược Quân... Em...Em...muốn anh" cô ngại ngùng đỏ mặt
Hắn cười cuối xuống bồng cô lên phòng...
[...]
[...]
Sáng hôm sau
Cô nheo nheo đôi mắt đưa tay dụi dụi hàng mi cong... Cô nghỉ lại chuyện đêm qua ngồi bật dậy...nhìn xuống dưới
"Trời... Trời... Đồ... Đồ... Đâu..." cô cóc mạnh vào đầu mình...
"Hàm Nhi ơi là Hàm Nhi... Mày đúng là ngu mà... Tại sao lại dễ dãi như vậy chứ... Chỉ mới có như vậy mà đã ngoan ngoãn nghe lời rồi... Còn chủ động lên giường cùng với hắn nữa chứ... Mày đúng là khùng hết chỗ nói" cô nắm chặt chăn cuối đầu lẩm bẩm rồi đặt tay lên ngực mình
"Nhưng mà sao tim mình đập nhanh quá vậy nè... Không lẽ mình rung động rồi...Không phải chứ trời ơi... Mình đã từng nghỉ sẽ thích một người dịu dàng như Lâm Kỳ mà sao giờ lại đi thích một tên biến thái Nhược Quân chứ...."
"Không.... Không... Huhuhu... Rung động rồi sao"
"Em tỉnh rồi à..." giọng hắn nhẹ nhàng
HẾT PHẦN 27:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook