Lén Yêu Chồng Phong Lưu Vô Tình
-
Chương 3
Sau khi hai bên ký kết hiệp nghị, cô không còn đơn độc chiến đấu nữa, chồng của cô - trên danh nghĩa - biết tất cả về cô, anh sẽ giúp đỡ cô thích ứng với "Thân phận mới".
Đúng, cô không nên nhớ lại quá khứ, quên hết tất cả những gì liên quan đến Hạ Điềm Hinh.
Từ nay về sau, cô, là thiên kim khống chế "Ngày mai", là Dương Tư Dĩnh được Dương gia nâng niu trong lòng bàn tay.
"Tư Dĩnh, con xuất viện cũng ba tháng rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, muốn đến công ty vào hôm nào?"
Sáng sớm hôm nay, vừa rời giường không lâu, Dương Tư Dĩnh vừa xuống lầu, liền nhận được cuộc gọi của Dương Minh Vượng.
Cô cầm chặt ống nghe, vô cùng căng thẳng hít sâu, cố gắng đề cao giọng nói, để cho giống đại tiểu thư tuỳ hứng làm bậy. "Cha, trong khoảng thời gian này con đã suy nghĩ rồi, phát hiện con không có hứng thú với phương diện tài chính..."
"Con đang nói giỡn với cha sao? Tài chính là sở trường nhất của con, làm
sao mà con lại không hứng thú chứ?"
Cô nhắm chặt mắt, gương mặt nhăn nhó thành một nắm. Nên làm gì đây? Trình độ học vấn đại học cô còn chưa có, sao có thể đảm đương quản lý một tập đoàn lớn như vậy?
Khổ sở suy nghĩ, một bàn tay to cướp lấy ống nghe, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngưng tụ, hai gò má ửng đỏ.
Hoắc Tử Thực mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, một bên vai nhếch lên, kẹp ống nghe, hai tay vẫn đang thắt cà vạt trên cổ áo.
"Cha, cơ thể Tư Dĩnh mới tốt lên một chút thôi, sao cha lại nhẫn tâm bắt
nạt cô ấy rồi?" Vài lọn tóc rơi xuống che đi tròng mắt đen, cô gái nhìn anh
đến đờ đẫn ngồi trên sofa, mặt có chút ngu ngơ, khiến anh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Ngu ngơ như vậy, ngây thơ như vậy, làm sao có thể trở thành Dương Tư Dĩnh ngang ngược kiêu căng? Độ cong bờ môi lớn hơn, một cái tay Hoắc Tử Thực còn rảnh liền gẩy gẩy sợ tóc hơi vểnh bên má cô, đầu tiên cô ngẩn ngơ, lông mi dài như bướm đen bay tán loạn, trên mặt dạt dào sắc xuân.
"Gì, là Tử Thực à." Dương Minh Vượng sửng sốt, mới phát biện người đầu dây bên kia đã đổi người.
"Cha, cha để Tư Đinh nghỉ ngơi nhiều thêm chút nữa, con muốn đưa cô ấy ra nước ngoài giải sầu một thời gian."
Nhìn Hoắc Tử Thực thong dong đối đáp, cô biết lúc này mình tránh được một kiếp, thần kinh căng thẳng liền buông lỏng.
"Được, có thời gian con sẽ dẫn Tư Dĩnh qua ăn cơm." Hoắc Tử Thực khách sáo đồng ý, kết thúc trò chuyện với lão Dương.
"Cảm ơn anh." Dương Tư Dĩnh nhận lấy ống nghe để xuống, cảm kích cười cười.
"Gâu gâu!" Không biết Shirley chạy ra từ nơi nào, bất ngờ chạy về phía nữ
chủ nhân.
"A!" Người ngồi trên salon bị dọa sợ đến ngã trên sàn nhà.
Thật may là trên nền nhà có trải thảm lông dày, giảm bớt lực va chạm. Cô bị Shirley nhiệt tình va chạm mà ngã xuống, chân chó gãi gãi trên quần áo cô, cố gắng làm lũng.
Hoắc Tử Thực đi vòng qua ghế salon, nhìn cô bị hoảng sợ không dám nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, giống như cô gái đang chịu hình.
"Em khỏe không?" Anh ân cần hỏi, lại không hề có ý định giúp cô tránh thoát Shirley.
"Ừm..." Giọng cô khẽ run, đáp lại một tiếng. Anh đã nói, nếu như cô muốn
trở thành Dương Tử Dĩnh thật sự, để không ai nhìn ra sơ hở, cô phải nhanh chóng thân quen với Shirley, bởi vì những ai thân quen với Dương Tư Dĩnh đều biết, cô rất yêu thích chó.
"Gâu,...gâu... gâu..." Ngửi thấy mùi hương hoa trên người nữ chủ nhân,
Shirley hưng phấn liếm mặt cô, theo thói quen, móng vuốt chân trước bắt đầu cào cào.
Cô sợ nhột uốn éo thân mình, cố gắng áp chế sự sợ hãi, nhưng mà Shirley lại quá nhiệt tình, móng vuốt cào rồi cào, làm cổ áo mở rộng, lộ ra nửa hai khỏa tuyết trắng tròn.
Nữ chủ nhân sợ như sắp chết rồi, dĩ nhiên không phát hiện ra, nhưng Hoắc Tử Thực đứng nghiêm ở bên cạnh, từ trên cao nhìn thấy, từ góc này, toàn bộ cảnh xuân ướt át đều thu vào trong mắt.
Móng vuốt của Shirley cào lại cào trên khuôn ngực đầy đặn, cổ áo càng mở rộng lộ ra áo lót ren màu hồng đào đang bao lấy hai khỏa tuyết trắng tròn, hai màu sắc đối lập, làm cho người mạch người khác căng cứng.
Hoắc Tử Thực phát hiện quần Tây của mình căng chặt, hai tay đang thắt cà vạt cũng dừng lại, ánh mắt cúi xuống trong nháy mắt bị nhấn chìm. (muanho: chìm vào đâu ta?)
Đáng chết, sáng sớm là lúc dục vọng của đàn ông là thịnh vượng nhất, mà cố tình cô lại nằm trên sàn nhà ở dưới cơ thể anh, đôi tay buông hai bên, nếu không phải con chó chướng mắt kia chui tới chui lui ở trước ngực cô, thì anh đã có thể nhìn thấy nhiều hơn, khiến từng tế bào trong cơ thể đều muốn sống động đầy xuân sắc...
Nhận thấy không khí trong phòng khách đột nhiên thay đổi, đôi mắt cô mở ra nhìn lên, mang theo chút sợ hãi và mờ mịt.
Đôi mắt đen của anh như đang đốt cháy thành ngọn lửa, không chít nào che giấu nhìn cô.
Dục vọng quá mức mãnh liệt, mờ mịt như cô, sau khi kinh ngạc qua đi, cô
cũng hiểu được, thân thể cô thành thục mà run lên, như có cái gì đó bị khơi gợi lên vì ánh mắt nóng bỏng của anh.
"Đau!" Đột nhiên đau đớn truyền tới, cô duyên dáng kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn mới phát hiện, móng vuốt của Shirley xẹt qua ngực gần xương quai xanh, trên da có một vết thương nhỏ rỉ ra chút máu.
"Ô..ô." Giống như biết bản thân gây họa, Shirley liếm liếm móng vuốt, mặt vô tội nhảy ra, chạy vòng quanh chân nam chủ nhân.
"Để anh xem." Hoắc Tử Thực kéo cô đứng dậy, hai người ngồi xuống ghế salon.
"Không, không cần đâu." Cô khẩn trương kéo cổ áo lại, ánh mắt ngượng ngùng rủ xuống, nhịp tim từ từ tăng lên.
Cô quá là ngây thơ, nên không hiểu được lý trí của đàn ông khi đã bị dục
vọng khống chế quá nửa, cho dù Hoắc Tử Thực là người rất giỏi kiềm chế cũng không ngoại lệ.
"Móng vuốt của nó rất sắc, để anh xem nào, có phải bị chảy máu rồi không?" Anh rất tự nhiên mà vạch cổ áo cô đang cố gắng túm níu lại, kéo xuống rồi kiểm tra.
Cảnh xuân ướt át tươi đẹp bị che giấu, lần nữa khoe ra trước mắt anh, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn qua hai khỏa tuyết trắng tròn, làm cô thấy khó thở, khẩn trương mà lưng thẳng tắp, lại không biết cử động đó càng khiến ngực cô hướng ra phía trước và căng to hơn.
Anh thừa nhận anh có chút tà ác, một chút thôi. Biết rõ cô chưa hiểu quan
hệ dục vọng giữa nam nữ, nhưng vẫn nhịn không được mà trêu chọc cô.
Có lẽ cô không biết được, khi cô dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn anh, căng thẳng mà liếm cánh môi, bộ dáng đó là hấp dẫn trí mạng của đàn ông.
Thật may mắn, cô gái này là vợ danh chính ngôn thuận của anh... Hơn nữa, anh cũng không ghét cô vợ "Hoàn toàn mới" này, có thể nói là có động lòng chút xíu.
"Có đau không?" Đôi mắt đen nâng lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ khác thường của cô, ngón tay dài của anh nhẹ nhàng mơn trớn, vuốt ve vết thương nhỏ kia.
"Một chút thôi." Cô nuốt khan một cái, cảm giá nhiệt độ đang tăng cao.
"Em nên sớm thân quen với nó, con chó kia bị làm hư rồi, không biết lớn nhỏ với chủ nhân gì cả."
"Ừm..." Ngón tay anh lại khẽ vuốt qua vết đỏ, cô run rẩy, toàn thân mềm như khối bông.
Đôi mắt đen thâm trầm dính tà khí, mang theo khát khao dục vọng, thưởng thức cảnh đẹp của đôi gò bông, và cả áo lót ren màu hồng đào đang bao lấy chúng, đang phập phồng lên xuống theo hô hấp của cô.
Được rồi, anh thừa nhận anh cũng có chút hèn hạ, thế thì thế nào? Anh là
chồng của cô gái này, anh muốn yêu cô thế nào thì liền làm thế đó.
Còn nữa, anh cũng không cho rằng mình là một chính nhân quân tử... ở trước mặt dục vọng.
"Anh biết một phương pháp cầm máu đơn giản." Đôi mắt đen khóa chặt người ngọc đang thở không nổi.
"Không... không cần đâu... A!"
Đôi mắt mờ mịt mở to, nhìn gương mặt tuấn tú cúi thấp xuống, vùi sâu vào trước ngực cô, đầu lưỡi lộ ra, khẽ liếm qua vết máu nhỏ kia.
Cảm xúc nóng ẩm lướt qua da thịt, toàn thân cô chấn động, hô hấp càng ngày càng gấp, đôi tay túm chặt mép váy.
Thế nhưng anh lại không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho cô.
Đầu lưỡi linh hoạt như rắn, liếm tới liếm lui trên da thịt cô, thậm chí là
liếm ra khỏi vết thương, đi dọc theo xuống phần trung tâm nhạy cảm- đỉnh đôi gò bông.
"Tử... Thực..." Cô miệng khô lưỡi khô thở khẽ.
"Hư, anh phải kiểm tra xem em còn bị thương chỗ khác không." Lời nói dối, mà anh nói như thật, nghe như xuất ra từ sự quan tâm, nhưng chiếc lưỡi tà ác lại làm khác đi như không hề liên quan.
Anh còn lấy một tay, nâng lên cặp vú tuyết trắng, ngón tay vén chiếc áo lót ren lên, để cho chiếc lưỡi nóng ẩm không bị chặn lại, có thể chạm được đến nụ hoa nhạy cảm.
Sau đó anh rất vui thích phát hiện, nụ hoa đỏ thắm đã lặng lẽ cương cứng khi mà đầu lưỡi anh liếm qua.
Cô quả thật là món quà tuyệt nhất mà Trời Đất đã ban tặng cho đàn ông, bên trong là cô gái trẻ trung ngây thơ, bên ngoài lại là cơ thể phụ nữ thành thục nhạy cảm.
"Ưm..." Một tiếng yêu kiều không thể kiềm chế mà bật ra, thoát khỏi hàm răng cô đang cắn chặt.
"Trời ơi, em thật nhạy cảm." Đỉnh đầu đang chôn ở trước ngực cô trầm thấp phát ra tiếng cười, nhiệt độ ngày càng tăng lên, anh vẫn tỉ mỉ thưởng thức từng tấc da thịt.
Đầu lưỡi càng tham lam mà trượt vào trong chiếc áo lót ren, ngón tay dài phụ trợ vạch chiếc áo lót ra, vú tròn trịa đứng thẳng, ánh mắt anh trầm xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua, nụ hoa càng cứng rắn hơn.
"Ưm... Không..." Khát vọng mạnh mẽ trong cơ thể hù dọa cô, cô nghĩ muốn đẩy anh ra, ngón tay vừa chạm vào gáy anh, thì đã bắt đầu run rẩy.
"Phu nhân, nước trái cây đã pha xong.... a! Thật xin lỗi! Tôi không biết
thưa Tiên sinh... thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Chị Trần đang cầm một ly
nước trái cây mới xay vào phòng khách, liền bị dọa sợ đến luống cuống tay chân vội vàng nói xin lỗi rồi xoay người chạy đi.
Sợ muốn chết! Từ khi ông bà chủ kết hôn, cô tới đây giúp việc được hơn một năm, chưa bao giờ thấy đôi vợ chồng này thân thiết.
Đừng nói là âu yếm, hai vợ chồng ở cùng nhau không khác khách trọ là mấy, bình thường thấy nhau đều không hỏi qua, đối mặt cũng làm như không thấy, sao hôm nay lại...
Chị Trần nhìn sắc mặt lạnh lẽo kinh người của Hoắc Tử Thực, rất sợ hãi, vội vàng trốn ra sân sau tránh đi.
"Chúng ta như vậy... là không đúng." Trên ghế salon truyền ra một tiếng nói mềm mại, xấu hổ mà muốn khóc.
Vừa rồi chị Trần xông vào, khiến Dương Tư Dĩnh kịp thời kéo thần trí về,
lập tức đẩy cái đầu dã thú trước ngực kia ra, dù anh không muốn ngừng lại.
Hoắc Tử Thực nhíu mày, trong mắt xẹt qua sự đáng tiếc khi cô che ngực lại, sau đó anh ngồi thẳng thân thể, tiếp tục thắt cà vạt.
"Có một việc mà có thể em không biết rõ." Giọng nói của anh có chút khàn
khàn chưa thỏa mãn dục vọng, giữa hai chân vẫn kích động chưa chịu lui xuống.
"Là gì?" Gương mặt cô đỏ như sắp bốc cháy tới nơi, nhút nhát ngẩng lên.
"Chúng ta là vợ chồng. Dù anh dã nói, hai bên không can thiệp chuyện riêng của nhau, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta phải giữ khoảng cách."
Anh là thương nhân, hơn nữa còn là một gian thương thành tinh, dù anh có tự ý đổi nội dung hiệp ước một chút, cũng có thể nói năng lý lẽ hùng hồn, không chột dạ chút nào mà nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Mà trước mắt một tiểu bạch thỏ, dù đã trải qua thực tế tàn khốc, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, để ứng phó đàn ông như vậy, dĩ nhiên là không chống đỡ được.
"Em không thích anh chạm vào em sao?" Anh nhíu mày hỏi cô.
Gương mặt đỏ hồng xinh đẹp lắc lắc, xấu hổ phủ nhận.
"Em ghét cảm giác vừa rồi?"
Cô cúi mắt xuống, cắn môi mềm, lắc đầu phủ nhận vô cùng chậm rãi.
"Như vậy, thể hiện rằng em không bài xích anh. Đã như vậy, sao chúng ta lại không thể cùng nhau trải qua tốt hơn một chút?"
Ngón tay thon dài nâng chiếc cằm của cô lên, khuôn mặt anh tuấn tiến lại
gần, đôi môi mỏng cong thành một đường cung, nóng bỏng mà in lên môi cô.
Ý thức của cô như bị ném vào trong chiếc máy xay sinh tố, xoắn chặt lại,
không thể suy nghĩ, theo bản năng đôi môi mở ra, chiếc lưỡi tà ác liền tiến quân thần tốc xông thẳng vào trong.
Chiếc lưỡi nóng bỏng di chuyển trong khoang miệng thơm ngọt, với một loại nhịp điệu sắc tình, như đang ám chỉ một cái gì đó, cô e sợ nhưng lại có chút mong đợi không thể giải thích.
Hai đôi môi hòa hợp, phát ra tiếng mút ướt át, lưỡi của anh quấn lấy lưỡi
cô, thỉnh thoảng lại quét qua hàm răng, thỉnh thoảng lại thăm dò khám phá những lớp niêm mạc trong vách miệng.
Đây chính là hôn sao? Nóng quá... Cô cảm thấy chóng mặt hoa mắt, yếu ớt lui về phía sau, tay nhỏ bé không biết đã đặt lên trên chiếc cổ mạnh mẽ của anh từ khi nào, mặc cho anh tự tung tự tác - mút hôn.
Phải làm gì đây? Cô nghĩ, cô thực sự thích Hoắc Tử Thực rồi...
"Thời gian trước, Lão già Dương Minh Vượng đã gặp người của tập đoàn Ngô Kiến Hồng, còn chiêu đãi ở nhà khách tư nhân của Dương Minh Vượng."
Hoắc Tử Thực nhìn cha đem một chồng tư liệu ném lên bàn, sắc mặt rất khó coi, không cần xem những tư liệu kia, anh cũng đoán ra tình hình đại khái.
"Lão cáo già kia vẫn muốn tìm cơ hội để nuốt trọn chúng ta, con cũng không bất ngờ." Anh lơ đễnh nói.
"Ông ta muốn giựt dây Ngô Kiến Hồng thu mua một số công ty dưới quyền của "Khải hoa", trở thành cổ đông lớn nhất. Lần trước khoản vay để phát triển dự án làng du lịch Đài Đông, ông ta giữ lại, không chuyển tiền cho chúng ta, nói là muốn chúng ta phải đi gặp ông ta nói chuyện,"
Hoắc Cảnh Lúa xụ mặt, nghĩ đến lão cáo già đó mà đầy bụng hỏa, thậm trí tâm trạng ăn trưa cũng bị ảnh hưởng.
Ban đầu, ông mới phát triển dự án khách sạn nên thanh khoản khó khăn, mà đúng lúc đó Dương Minh Vượng cũng hỗ trợ tài chính kịp thời, nên hai nhà mới mở ra quan hệ hiện tại.
Trước khi hai bạn trẻ lấy nhau, Dương Minh Vượng nói lọt tai biết bao, hai
nhà không những kết thân gia mà cũng kết thành một liên minh, kề vai chiến đấu trên thương trường, hai bên đều có lợi. có phúc cùng hưởng.
Đúng là chó má!
Một năm qua, không biết ở sau lưng Hoắc gia, Dương Minh Vượng động chân tay bao nhiêu chuyện, muốn dắt mũi Hoắc gia nhà anh.
Nếu không phải mấy tháng trước Dương Tư Dĩnh xảy ra tai nạn xe cộ, truyền thông cũng náo lớn, mà Dương Minh Vượng cũng biết con gái ông ta là vì ra ngoài ban đêm đi gặp đàn ông nên mới xảy ra tai nạn, nên cũng hỗ trợ công việc của Hoắc gia, gần đây tương đối khiêm tốn, chứ với cá tính tham lam của Dương Minh Vượng, không biết lại nghĩ ra bao nhiêu biện phát, để mượn cơ hội tốt nuốt trọn sản nghiệp Hoắc gia.
"Dương Minh Vượng muốn chiếm một phần trong dự án làng du lịch này." Hoắc Tử Thực nhàn nhạt nói.
"Lão nằm mơ đi!" Hoắc Cảnh Lúa vỗ bàn.
"Cha, tỉnh táo một chút, cẩn thận huyết áp của cha." Đây là phát ra từ nội
tâm quan tâm của Hoắc Tử Thực, chỉ nhận được một cái trừng mắt của cha anh.
"Không phải cha đã bảo con thăm dò chuyện Dương Tư Dĩnh gặp mặt đàn ông sao? Con điều tra thế nào rồi?" Hoắc Cảnh Lúa chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi quan hệ thông gia với Dương Minh Vượng, tất nhiên muốn chuyển sang việc trên người Dương Tư Dĩnh.
"Con nói rồi, cho tới bây giờ con với Dương Tư Dĩnh đều không hỏi qua
chuyện riêng của nhau." Hoắc Tử Thực không có phản ứng gì, mí mắt cũng không nâng lên.
"Cho nên cha mới bảo con đi điều tra. Cha cô ta vẫn đang cố gắng nuốt trọn Hoắc gia ta, mà tính tình cô ta cũng thế nào?" Nhắc tới cô con dâu này, Hoắc Cảnh Lúc tức giận muốn hộc máu. "Không phải con gái riêng, không phải con gái nhặt về từ bên ngoài, biết rõ quy tắc trò chơi đi như thế nào, lại còn nửa đêm canh ba đi xe tốc độ cao tìm đàn ông, vứt sạch mặt mũi Hoắc gia!"
Hoắc Tử Thực một tay chống cằm, lười biếng nhìn cha đang nổi giận đùng đùng. "Ban đầu là cha bắt con phải cưới."
Hoắc Cảnh Lúa bị chặn họng, sắc mặt càng khó coi.
"Cha, nếu cha đã rút về phía sau màn, thì ít quan tâm những chuyện này đi." Hoắc Tử Thực tốt bụng tìm lối cho cha đi.
"Làng du lịch là tâm huyết trước khi về hưu của cha, sao lại không tốn tâm được."
"Hiện tại, dự án làng du lịch do con chỉ đạo, chẳng lẽ cha không tin năng lực của con?"
"Cha đã đem vị trí CEO nhường lại, đương nhiên là đã tin tưởng con."
Nói đến đây, con trai ông, trò giỏi hơn thấy, sắc mặt Hoắc Cảnh Lúa mới tốt hơn một chút, tâm tình kích động cũng từ từ bình tĩnh lại.
Bàn về hung ác, con trai càng không kém hơn ông.
Bàn về gian tà, con trai có thể thuận lợi tiếp nận vị trí cùng công ty, hơn nữa còn vụng trộm diệt trừ một số cổ đông có dị nghị, tâm cơ tuyệt đối đủ thâm trầm.
Bàn về lừa gạt, việc Tử Thực có thể dùng nụ cười mặn mà, dùng thái độ của một người như trong gia đình đối phó lão cáo già Dương Minh Vượng, cũng biết con trai ở trong phương diện này tuyệt đối là hậu sinh khả úy.
Trẻ tuổi cũng không thể hiện sự ngu ngốc, cũng không thể hiện sự thua kém lão tướng trên thương trường. Từ trước đến giờ, lão tướng làm việc luôn bảo thủ, Tử Thực gan lớn có mưu, suy nghĩ kín đáo, dũng cảm khai thác cục diện mới.
Hoắc Cảnh Lúa có thể an tâm về đứa con trai của mình cả một nghìn, một vạn tâm, nhưng, cái gì ông cũng không sợ, chỉ lo lắng một cái là...
"Tử Thực, con vẫn chưa quên lúc bắt đầu kết hôn, cha nói gì với con chứ?"
Ánh mắt Hoắc Tử Thực nghiêm túc, lúc nãy vừa lười biếng vừa lông bông bao nhiêu, trong nháy mắt nhìn phụ thân vô cùng nghiêm túc.
"Con và Dương Tư Dĩnh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cha muốn con cưới cô ta, chỉ là vì tạm thời hòa hảo với lão cáo già Dương Minh Vượng, con muốn yêu cô gái như thế nào cha đều mặc kệ, cho dù con mang một cô gái trong quán rượu về ăn cơm cùng mẹ con, cha đều không sao cả, nhưng con không được yêu Dương Tư Dĩnh, ăn nằm với cô ta."
Ăn nằm? Từ ngữ thô tục như vậy cha cũng có thể nói ra, xem ra đối với người Dương gia cha hận đến thấu xương.
Trên đời này có cha mẹ nào, lại bảo con trai ngàn vạn lần đừng yêu vợ? Vậy mà, chuyện buồn cười hoang đường đó, đều có thể xảy ra ở những cuộc hôn nhân giữa những nhà có bối cảnh cùng thương nhân.
"Muốn chơi phụ nữ thì ra bên ngoài chơi, nhưng không được động tới Dương Tư Dĩnh." Hoắc Cảnh Lúa nghiêm túc cảnh cáo lần nữa. "Còn nữa, giờ cô gái kia đã dưỡng thương tốn lắm, con phải nhắc nhở cô ta, chơi thế nào nhưng bí mật thì không sao, đừng có làm lớn bụng, đem đứa con hoang bên ngoài về đổ thừa cho Hoắc gia."
"Cha, dù thế nào con và cô ấy cũng là vợ chống." Hiện lên trong dầu Hoắc Tử Thực là người vợ "Mới", dạo này bị anh trêu chọc liên tục mà da mặt càng ngày càng mỏng.
Nhát gan, cá tình mềm yếu, một chút công kích cũng không có, bề ngoài là phụ nữ hai mươi bảy tuổi, bên trong chỉ là cô gái mười tám tuổi đơn thuần.
Anh không hề bài xích mà bồi dưỡng tình cảm với người vợ như vậy, đặc biệt là khi cô dùng vẻ mặt mong đợi e lệ nhìn anh, so với phụ nữ lõa lồ ở trước mặt anh, càng có thể khơi lên dục vọng mãnh liệt trong anh.
"Đừng nói với cha, thời gian trước, vì để tránh ngôn luận gièm pha, ở bệnh viện diễn tiết mục si tình gần một tháng, kết quả là diễn ra tình cảm thật với Dương Tư Dĩnh." Sắc mặt Hoắc Cảnh Lúa biến đen, giọng điệu tức giận vô cùng.
"Cha!"
"Tóm lại, con đừng để cho cha điên lên, đừng có yếu cái đồ không có gia giáo Dương Tư Dĩnh. Đợi đến khi chúng ta bắt được cái đuôi của lão cáo già Dương Minh Vượng kia, con liền ly hôn, sau đó con muốn cưới ai đều có thể, cha sẽ không có ý kiến."
Nhìn thái độ cứng rắn của cha, nhắc tới phụ nữ Dương gia liền nổi giận đến mặt cũng đỏ lên, rõ ràng huyết áp lại lên cao, Hoắc Tử Thực không thể làm gì khác là im lặng, không biện hộ gì nữa.
Tiếng điện thoại rung vang lên, Hoắc Tử Thực lấy điện thoại di động từ túi áo ra, ánh mắt nhìn đến hiện thị tên người gọi đến.
Liếc mắt nhìn cha đang lấy ra thuốc hạ huyết áp chuẩn bị uống vào, anh đứng dậy đi tới bên kia phòng làm việc, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ bằng kính sát đất, một tay đút túi quần, đè thấp âm lượng nghe điện thoại.
"Sao thế?" Thái độ anh không nóng không lạnh hỏi.
Đầu bên kia truyền đến một hồi tiếng ồn ào. "Tử Thưc... Em đang ở gần một nhà hàng gần công ty..."
Là Dương Tư Dĩnh. Giọng nói mềm mại dịu dàng làm trong khoảng thời gian ngắn nghe, làm anh nhận không ra.
Nếu như không phải thay đổi linh hồn, thật sự không có cách nào giải thích, tính cách cùng phong cách của một người lại có sự thay đổi to lớn như thế.
Thu hồi lại suy nghĩ, ánh mắt anh liếc về hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, cha đang nhìn về phía này.
"Công ty nào?" Thái độ anh vẫn nhàn nhạt như cũ, không có quá nhiều sự thân thiện.
"Trụ sở chính của "Khải Hoa"." Cô thở hổn hển, trong điện thoại di động phát ra chút ồn ào cùng kinh hoàng.
"Tới đây làm gì?"
"Em... em muốn tìm anh cùng ăn bữa trưa?"
"Em quên anh đã nói gì sao?"
Tử Thực có nói, không nên đến tập đoàn "Khải Hoa" tìm anh, cũng không nên trở về Dương gia một mình, lại càng không nên đến Hoắc gia, trừ ban đêm hai người cùng ở nhà kia, thường không có thêm bất kỳ quan hệ nào nữa.
Hàm răng trắng muốt cắn môi dưới, cô rủ lông mi dài xuống, nghe ra ý trách cứ trong lời nói của anh.
"Rất xin lỗi... Bởi vì ở trong nhà rất nhàm chán, em muốn đi ra ngoài một chút, kết quả lại đi đến gần nơi này, mà thời gian qua trưa không lâu, nghĩ đến có lẽ anh còn chưa ăn cơm..."
"Có truyền thông theo dõi em không?" Nhéo ấn đường một cái, anh cắt đứt lời nói càng ngày càng nhỏ của cô.
"Hả?" Đột nhiên bị hỏi, cô sửng sốt.
"Anh hỏi em, có bị ký giả chụp không?" Anh nhẫn lại tính tình, hỏi lại lần nữa.
"Không phải, em có đeo kính râm mà."
"Vậy tại sao giọng em lại căng thẳng thế?"
"Có một người đàn ông..."
"Cái gì?" Anh nghe thấy đầu bên kia truyền đến một hồi thở gấp, tấn số có chút mau.
"Tử Thực, em rất sợ... Có một người đàn ông vẫn đi theo em, anh ta nói anh ta biết em..."
Nghe tiếng cô cầu cứu gần như khóc, ngực Hoắc Tử Thực bỗng nhiên căng thẳng, tay nắm chặt điện thoại di động.
"Bình tĩnh lại, nói cho anh biết, em đang ở chỗ nào?"
"Ở ngõ hẻm phía sau nhà hàng, người đàn ông kia vẫn đi theo phía sau em..."
"Sau nhà hàng nào?" Hít sâu một hơi, anh không ngừng nói với chính mình, cô gái nói chuyện với anh chỉ mới mười tám tuổi, gặp phải chuyện, không kịp phản ứng là chuyện bình thường.
"Là một nhà hàng Nhật có sân rộng trồng nhiều cây cảnh."
Là "Sơn Lam Chi Tháng", có lúc anh sẽ liên hoan cùng mấy chủ quan cao cấp ở đó, Hoắc Tử Thực nắm chặt điện thoại di động, tỉnh táo nói: "Không được ngắt điện thoại, ở chỗ đó chờ anh."
"Tử Thực..."
"Anh qua ngay lập tức."
Hoắc Tử Thực bỏ điện thoại xuống, nhưng không cúp máy, bước nhanh về phía chiếc bàn gỗ dài, lên tiếng chào hỏi với Hoắc Cảnh Lúa: "Cha, con có chút việc gấp."
"Cha nghe, đó là việc liên quan đến phụ nữ?" Hoắc Cảnh Lúa nhịn không được liền hỏi.
"Dạ, tối nay con về công ty sẽ giải thích cho cha." Hoắc Tử Thực gật đầu, xoay người bước vào phòng làm việc, đóng cánh cửa xong, bước chân vững vàng cũng chuyển thành chạy.
"Tư Dĩnh, nghe thấy anh nói không?" Bởi vì chạy, hơi thở của anh gấp gáp, tiếng nói khàn khàn.
"Dạ... A, anh không được tới đây, thật sự tôi không biết anh..."
Đáng chết! Mặc kệ cái tên khốn kiếp kia là ai, nếu dám đụng đến một cái lông tơ của cô, anh nhất định sẽ làm cho tên khốn đó hối hận cả đời!
Trong miệng không ngừng mắng, nắm chặt điện thoại di động, Hoắc Tử Thực không để ý quy tắc giao thông, trực tiếp chạy qua đường, nhiều lần cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có chiếc xe tải chạy sát qua anh cách không đến 5cm.
Vòng qua tòa nhà hàng, chạy vào ngõ hẻm phía sau "Sơn Lam Chi Tháng", anh mở to mắt tìm kiếm, nhìn thấy Dương Tư Dĩnh vô cùng sợ hãi núp bên góc tường, một người đàn ông cao gầy đi về phía cô, tay khoác lên vai cô.
Một cơn tức giận bộc phát trong ngực, Hoắc Tử Thực đi nhanh tới, kéo tay người đàn ông xuống, hung hăng đẩy người đàn ông kia sang một bên.
"Tử Thực!" Dương Tư Dĩnh mềm nhũn tựa vào ngực Hoắc Tử Thực, giống như anh là bờ vai duy nhất cô có thể dựa vào trên cõi đời này.
"Cậu muốn làm gì cô ấy?" Mặt Hoắc Tử Thực lạnh lùng, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông thiếu chút nữa đã đụng vào thùng rác.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn Dương Tư Dĩnh, Hoắc Tử Thực nhận ra, liền đem mặt của Dương Tư Dĩnh quay vào và chôn sâu vào ngực mình, đáy mắt tóe ra hàn quang bén nhọn.
"Tư Dĩnh, là anh mà! Sao em có thể không nhận ra anh!" Người đàn ông kia đứng vững, kiêng kỵ nhìn Hoắc Tử Thực, không dám tiến lại quá gần.
"Tôi... thật sự không biết anh." Dương Tư Dĩnh nghĩ quay đầu ra, nhưng lại bị bàn tay to giữ chặt, khuôn mặt đẹp chôn trong ngực Hoắc Tử Thực, trong mũi đều quanh quẩn mùi hương phái nam của anh.
Hoắc Tử Thực trừng mắt nhìn qua, lạnh lùng cảnh cáo: "Cậu nghe thấy chưa, vợ tôi bảo không biết cậu... cậu mà tiến thêm một bước, tôi lập tức báo cảnh sát."
Người đàn ông đột nhiên cười một tiếng: "Được thôi, anh đi báo cảnh sát đi, Hoắc Tử Thực, nếu anh không sợ mất mặt thì liền báo cảnh sát đi."
Phát hiện người đàn ông kia nhìn Dương Tư Dĩnh bằng ánh mắt quá mập mờ, trái tim Hoắc Tử Thực căng thẳng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện...
Khi anh suy nghĩ một khắc kia, người đàn ông kia liền cố ý đề cao âm lượng, giọng hết sức châm biếng: "Tôi là người tình của vợ anh, Hứa Duy Văn."
Hết chương 3
Đúng, cô không nên nhớ lại quá khứ, quên hết tất cả những gì liên quan đến Hạ Điềm Hinh.
Từ nay về sau, cô, là thiên kim khống chế "Ngày mai", là Dương Tư Dĩnh được Dương gia nâng niu trong lòng bàn tay.
"Tư Dĩnh, con xuất viện cũng ba tháng rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, muốn đến công ty vào hôm nào?"
Sáng sớm hôm nay, vừa rời giường không lâu, Dương Tư Dĩnh vừa xuống lầu, liền nhận được cuộc gọi của Dương Minh Vượng.
Cô cầm chặt ống nghe, vô cùng căng thẳng hít sâu, cố gắng đề cao giọng nói, để cho giống đại tiểu thư tuỳ hứng làm bậy. "Cha, trong khoảng thời gian này con đã suy nghĩ rồi, phát hiện con không có hứng thú với phương diện tài chính..."
"Con đang nói giỡn với cha sao? Tài chính là sở trường nhất của con, làm
sao mà con lại không hứng thú chứ?"
Cô nhắm chặt mắt, gương mặt nhăn nhó thành một nắm. Nên làm gì đây? Trình độ học vấn đại học cô còn chưa có, sao có thể đảm đương quản lý một tập đoàn lớn như vậy?
Khổ sở suy nghĩ, một bàn tay to cướp lấy ống nghe, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngưng tụ, hai gò má ửng đỏ.
Hoắc Tử Thực mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, một bên vai nhếch lên, kẹp ống nghe, hai tay vẫn đang thắt cà vạt trên cổ áo.
"Cha, cơ thể Tư Dĩnh mới tốt lên một chút thôi, sao cha lại nhẫn tâm bắt
nạt cô ấy rồi?" Vài lọn tóc rơi xuống che đi tròng mắt đen, cô gái nhìn anh
đến đờ đẫn ngồi trên sofa, mặt có chút ngu ngơ, khiến anh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Ngu ngơ như vậy, ngây thơ như vậy, làm sao có thể trở thành Dương Tư Dĩnh ngang ngược kiêu căng? Độ cong bờ môi lớn hơn, một cái tay Hoắc Tử Thực còn rảnh liền gẩy gẩy sợ tóc hơi vểnh bên má cô, đầu tiên cô ngẩn ngơ, lông mi dài như bướm đen bay tán loạn, trên mặt dạt dào sắc xuân.
"Gì, là Tử Thực à." Dương Minh Vượng sửng sốt, mới phát biện người đầu dây bên kia đã đổi người.
"Cha, cha để Tư Đinh nghỉ ngơi nhiều thêm chút nữa, con muốn đưa cô ấy ra nước ngoài giải sầu một thời gian."
Nhìn Hoắc Tử Thực thong dong đối đáp, cô biết lúc này mình tránh được một kiếp, thần kinh căng thẳng liền buông lỏng.
"Được, có thời gian con sẽ dẫn Tư Dĩnh qua ăn cơm." Hoắc Tử Thực khách sáo đồng ý, kết thúc trò chuyện với lão Dương.
"Cảm ơn anh." Dương Tư Dĩnh nhận lấy ống nghe để xuống, cảm kích cười cười.
"Gâu gâu!" Không biết Shirley chạy ra từ nơi nào, bất ngờ chạy về phía nữ
chủ nhân.
"A!" Người ngồi trên salon bị dọa sợ đến ngã trên sàn nhà.
Thật may là trên nền nhà có trải thảm lông dày, giảm bớt lực va chạm. Cô bị Shirley nhiệt tình va chạm mà ngã xuống, chân chó gãi gãi trên quần áo cô, cố gắng làm lũng.
Hoắc Tử Thực đi vòng qua ghế salon, nhìn cô bị hoảng sợ không dám nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, giống như cô gái đang chịu hình.
"Em khỏe không?" Anh ân cần hỏi, lại không hề có ý định giúp cô tránh thoát Shirley.
"Ừm..." Giọng cô khẽ run, đáp lại một tiếng. Anh đã nói, nếu như cô muốn
trở thành Dương Tử Dĩnh thật sự, để không ai nhìn ra sơ hở, cô phải nhanh chóng thân quen với Shirley, bởi vì những ai thân quen với Dương Tư Dĩnh đều biết, cô rất yêu thích chó.
"Gâu,...gâu... gâu..." Ngửi thấy mùi hương hoa trên người nữ chủ nhân,
Shirley hưng phấn liếm mặt cô, theo thói quen, móng vuốt chân trước bắt đầu cào cào.
Cô sợ nhột uốn éo thân mình, cố gắng áp chế sự sợ hãi, nhưng mà Shirley lại quá nhiệt tình, móng vuốt cào rồi cào, làm cổ áo mở rộng, lộ ra nửa hai khỏa tuyết trắng tròn.
Nữ chủ nhân sợ như sắp chết rồi, dĩ nhiên không phát hiện ra, nhưng Hoắc Tử Thực đứng nghiêm ở bên cạnh, từ trên cao nhìn thấy, từ góc này, toàn bộ cảnh xuân ướt át đều thu vào trong mắt.
Móng vuốt của Shirley cào lại cào trên khuôn ngực đầy đặn, cổ áo càng mở rộng lộ ra áo lót ren màu hồng đào đang bao lấy hai khỏa tuyết trắng tròn, hai màu sắc đối lập, làm cho người mạch người khác căng cứng.
Hoắc Tử Thực phát hiện quần Tây của mình căng chặt, hai tay đang thắt cà vạt cũng dừng lại, ánh mắt cúi xuống trong nháy mắt bị nhấn chìm. (muanho: chìm vào đâu ta?)
Đáng chết, sáng sớm là lúc dục vọng của đàn ông là thịnh vượng nhất, mà cố tình cô lại nằm trên sàn nhà ở dưới cơ thể anh, đôi tay buông hai bên, nếu không phải con chó chướng mắt kia chui tới chui lui ở trước ngực cô, thì anh đã có thể nhìn thấy nhiều hơn, khiến từng tế bào trong cơ thể đều muốn sống động đầy xuân sắc...
Nhận thấy không khí trong phòng khách đột nhiên thay đổi, đôi mắt cô mở ra nhìn lên, mang theo chút sợ hãi và mờ mịt.
Đôi mắt đen của anh như đang đốt cháy thành ngọn lửa, không chít nào che giấu nhìn cô.
Dục vọng quá mức mãnh liệt, mờ mịt như cô, sau khi kinh ngạc qua đi, cô
cũng hiểu được, thân thể cô thành thục mà run lên, như có cái gì đó bị khơi gợi lên vì ánh mắt nóng bỏng của anh.
"Đau!" Đột nhiên đau đớn truyền tới, cô duyên dáng kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn mới phát hiện, móng vuốt của Shirley xẹt qua ngực gần xương quai xanh, trên da có một vết thương nhỏ rỉ ra chút máu.
"Ô..ô." Giống như biết bản thân gây họa, Shirley liếm liếm móng vuốt, mặt vô tội nhảy ra, chạy vòng quanh chân nam chủ nhân.
"Để anh xem." Hoắc Tử Thực kéo cô đứng dậy, hai người ngồi xuống ghế salon.
"Không, không cần đâu." Cô khẩn trương kéo cổ áo lại, ánh mắt ngượng ngùng rủ xuống, nhịp tim từ từ tăng lên.
Cô quá là ngây thơ, nên không hiểu được lý trí của đàn ông khi đã bị dục
vọng khống chế quá nửa, cho dù Hoắc Tử Thực là người rất giỏi kiềm chế cũng không ngoại lệ.
"Móng vuốt của nó rất sắc, để anh xem nào, có phải bị chảy máu rồi không?" Anh rất tự nhiên mà vạch cổ áo cô đang cố gắng túm níu lại, kéo xuống rồi kiểm tra.
Cảnh xuân ướt át tươi đẹp bị che giấu, lần nữa khoe ra trước mắt anh, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn qua hai khỏa tuyết trắng tròn, làm cô thấy khó thở, khẩn trương mà lưng thẳng tắp, lại không biết cử động đó càng khiến ngực cô hướng ra phía trước và căng to hơn.
Anh thừa nhận anh có chút tà ác, một chút thôi. Biết rõ cô chưa hiểu quan
hệ dục vọng giữa nam nữ, nhưng vẫn nhịn không được mà trêu chọc cô.
Có lẽ cô không biết được, khi cô dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn anh, căng thẳng mà liếm cánh môi, bộ dáng đó là hấp dẫn trí mạng của đàn ông.
Thật may mắn, cô gái này là vợ danh chính ngôn thuận của anh... Hơn nữa, anh cũng không ghét cô vợ "Hoàn toàn mới" này, có thể nói là có động lòng chút xíu.
"Có đau không?" Đôi mắt đen nâng lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ khác thường của cô, ngón tay dài của anh nhẹ nhàng mơn trớn, vuốt ve vết thương nhỏ kia.
"Một chút thôi." Cô nuốt khan một cái, cảm giá nhiệt độ đang tăng cao.
"Em nên sớm thân quen với nó, con chó kia bị làm hư rồi, không biết lớn nhỏ với chủ nhân gì cả."
"Ừm..." Ngón tay anh lại khẽ vuốt qua vết đỏ, cô run rẩy, toàn thân mềm như khối bông.
Đôi mắt đen thâm trầm dính tà khí, mang theo khát khao dục vọng, thưởng thức cảnh đẹp của đôi gò bông, và cả áo lót ren màu hồng đào đang bao lấy chúng, đang phập phồng lên xuống theo hô hấp của cô.
Được rồi, anh thừa nhận anh cũng có chút hèn hạ, thế thì thế nào? Anh là
chồng của cô gái này, anh muốn yêu cô thế nào thì liền làm thế đó.
Còn nữa, anh cũng không cho rằng mình là một chính nhân quân tử... ở trước mặt dục vọng.
"Anh biết một phương pháp cầm máu đơn giản." Đôi mắt đen khóa chặt người ngọc đang thở không nổi.
"Không... không cần đâu... A!"
Đôi mắt mờ mịt mở to, nhìn gương mặt tuấn tú cúi thấp xuống, vùi sâu vào trước ngực cô, đầu lưỡi lộ ra, khẽ liếm qua vết máu nhỏ kia.
Cảm xúc nóng ẩm lướt qua da thịt, toàn thân cô chấn động, hô hấp càng ngày càng gấp, đôi tay túm chặt mép váy.
Thế nhưng anh lại không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho cô.
Đầu lưỡi linh hoạt như rắn, liếm tới liếm lui trên da thịt cô, thậm chí là
liếm ra khỏi vết thương, đi dọc theo xuống phần trung tâm nhạy cảm- đỉnh đôi gò bông.
"Tử... Thực..." Cô miệng khô lưỡi khô thở khẽ.
"Hư, anh phải kiểm tra xem em còn bị thương chỗ khác không." Lời nói dối, mà anh nói như thật, nghe như xuất ra từ sự quan tâm, nhưng chiếc lưỡi tà ác lại làm khác đi như không hề liên quan.
Anh còn lấy một tay, nâng lên cặp vú tuyết trắng, ngón tay vén chiếc áo lót ren lên, để cho chiếc lưỡi nóng ẩm không bị chặn lại, có thể chạm được đến nụ hoa nhạy cảm.
Sau đó anh rất vui thích phát hiện, nụ hoa đỏ thắm đã lặng lẽ cương cứng khi mà đầu lưỡi anh liếm qua.
Cô quả thật là món quà tuyệt nhất mà Trời Đất đã ban tặng cho đàn ông, bên trong là cô gái trẻ trung ngây thơ, bên ngoài lại là cơ thể phụ nữ thành thục nhạy cảm.
"Ưm..." Một tiếng yêu kiều không thể kiềm chế mà bật ra, thoát khỏi hàm răng cô đang cắn chặt.
"Trời ơi, em thật nhạy cảm." Đỉnh đầu đang chôn ở trước ngực cô trầm thấp phát ra tiếng cười, nhiệt độ ngày càng tăng lên, anh vẫn tỉ mỉ thưởng thức từng tấc da thịt.
Đầu lưỡi càng tham lam mà trượt vào trong chiếc áo lót ren, ngón tay dài phụ trợ vạch chiếc áo lót ra, vú tròn trịa đứng thẳng, ánh mắt anh trầm xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua, nụ hoa càng cứng rắn hơn.
"Ưm... Không..." Khát vọng mạnh mẽ trong cơ thể hù dọa cô, cô nghĩ muốn đẩy anh ra, ngón tay vừa chạm vào gáy anh, thì đã bắt đầu run rẩy.
"Phu nhân, nước trái cây đã pha xong.... a! Thật xin lỗi! Tôi không biết
thưa Tiên sinh... thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Chị Trần đang cầm một ly
nước trái cây mới xay vào phòng khách, liền bị dọa sợ đến luống cuống tay chân vội vàng nói xin lỗi rồi xoay người chạy đi.
Sợ muốn chết! Từ khi ông bà chủ kết hôn, cô tới đây giúp việc được hơn một năm, chưa bao giờ thấy đôi vợ chồng này thân thiết.
Đừng nói là âu yếm, hai vợ chồng ở cùng nhau không khác khách trọ là mấy, bình thường thấy nhau đều không hỏi qua, đối mặt cũng làm như không thấy, sao hôm nay lại...
Chị Trần nhìn sắc mặt lạnh lẽo kinh người của Hoắc Tử Thực, rất sợ hãi, vội vàng trốn ra sân sau tránh đi.
"Chúng ta như vậy... là không đúng." Trên ghế salon truyền ra một tiếng nói mềm mại, xấu hổ mà muốn khóc.
Vừa rồi chị Trần xông vào, khiến Dương Tư Dĩnh kịp thời kéo thần trí về,
lập tức đẩy cái đầu dã thú trước ngực kia ra, dù anh không muốn ngừng lại.
Hoắc Tử Thực nhíu mày, trong mắt xẹt qua sự đáng tiếc khi cô che ngực lại, sau đó anh ngồi thẳng thân thể, tiếp tục thắt cà vạt.
"Có một việc mà có thể em không biết rõ." Giọng nói của anh có chút khàn
khàn chưa thỏa mãn dục vọng, giữa hai chân vẫn kích động chưa chịu lui xuống.
"Là gì?" Gương mặt cô đỏ như sắp bốc cháy tới nơi, nhút nhát ngẩng lên.
"Chúng ta là vợ chồng. Dù anh dã nói, hai bên không can thiệp chuyện riêng của nhau, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta phải giữ khoảng cách."
Anh là thương nhân, hơn nữa còn là một gian thương thành tinh, dù anh có tự ý đổi nội dung hiệp ước một chút, cũng có thể nói năng lý lẽ hùng hồn, không chột dạ chút nào mà nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Mà trước mắt một tiểu bạch thỏ, dù đã trải qua thực tế tàn khốc, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, để ứng phó đàn ông như vậy, dĩ nhiên là không chống đỡ được.
"Em không thích anh chạm vào em sao?" Anh nhíu mày hỏi cô.
Gương mặt đỏ hồng xinh đẹp lắc lắc, xấu hổ phủ nhận.
"Em ghét cảm giác vừa rồi?"
Cô cúi mắt xuống, cắn môi mềm, lắc đầu phủ nhận vô cùng chậm rãi.
"Như vậy, thể hiện rằng em không bài xích anh. Đã như vậy, sao chúng ta lại không thể cùng nhau trải qua tốt hơn một chút?"
Ngón tay thon dài nâng chiếc cằm của cô lên, khuôn mặt anh tuấn tiến lại
gần, đôi môi mỏng cong thành một đường cung, nóng bỏng mà in lên môi cô.
Ý thức của cô như bị ném vào trong chiếc máy xay sinh tố, xoắn chặt lại,
không thể suy nghĩ, theo bản năng đôi môi mở ra, chiếc lưỡi tà ác liền tiến quân thần tốc xông thẳng vào trong.
Chiếc lưỡi nóng bỏng di chuyển trong khoang miệng thơm ngọt, với một loại nhịp điệu sắc tình, như đang ám chỉ một cái gì đó, cô e sợ nhưng lại có chút mong đợi không thể giải thích.
Hai đôi môi hòa hợp, phát ra tiếng mút ướt át, lưỡi của anh quấn lấy lưỡi
cô, thỉnh thoảng lại quét qua hàm răng, thỉnh thoảng lại thăm dò khám phá những lớp niêm mạc trong vách miệng.
Đây chính là hôn sao? Nóng quá... Cô cảm thấy chóng mặt hoa mắt, yếu ớt lui về phía sau, tay nhỏ bé không biết đã đặt lên trên chiếc cổ mạnh mẽ của anh từ khi nào, mặc cho anh tự tung tự tác - mút hôn.
Phải làm gì đây? Cô nghĩ, cô thực sự thích Hoắc Tử Thực rồi...
"Thời gian trước, Lão già Dương Minh Vượng đã gặp người của tập đoàn Ngô Kiến Hồng, còn chiêu đãi ở nhà khách tư nhân của Dương Minh Vượng."
Hoắc Tử Thực nhìn cha đem một chồng tư liệu ném lên bàn, sắc mặt rất khó coi, không cần xem những tư liệu kia, anh cũng đoán ra tình hình đại khái.
"Lão cáo già kia vẫn muốn tìm cơ hội để nuốt trọn chúng ta, con cũng không bất ngờ." Anh lơ đễnh nói.
"Ông ta muốn giựt dây Ngô Kiến Hồng thu mua một số công ty dưới quyền của "Khải hoa", trở thành cổ đông lớn nhất. Lần trước khoản vay để phát triển dự án làng du lịch Đài Đông, ông ta giữ lại, không chuyển tiền cho chúng ta, nói là muốn chúng ta phải đi gặp ông ta nói chuyện,"
Hoắc Cảnh Lúa xụ mặt, nghĩ đến lão cáo già đó mà đầy bụng hỏa, thậm trí tâm trạng ăn trưa cũng bị ảnh hưởng.
Ban đầu, ông mới phát triển dự án khách sạn nên thanh khoản khó khăn, mà đúng lúc đó Dương Minh Vượng cũng hỗ trợ tài chính kịp thời, nên hai nhà mới mở ra quan hệ hiện tại.
Trước khi hai bạn trẻ lấy nhau, Dương Minh Vượng nói lọt tai biết bao, hai
nhà không những kết thân gia mà cũng kết thành một liên minh, kề vai chiến đấu trên thương trường, hai bên đều có lợi. có phúc cùng hưởng.
Đúng là chó má!
Một năm qua, không biết ở sau lưng Hoắc gia, Dương Minh Vượng động chân tay bao nhiêu chuyện, muốn dắt mũi Hoắc gia nhà anh.
Nếu không phải mấy tháng trước Dương Tư Dĩnh xảy ra tai nạn xe cộ, truyền thông cũng náo lớn, mà Dương Minh Vượng cũng biết con gái ông ta là vì ra ngoài ban đêm đi gặp đàn ông nên mới xảy ra tai nạn, nên cũng hỗ trợ công việc của Hoắc gia, gần đây tương đối khiêm tốn, chứ với cá tính tham lam của Dương Minh Vượng, không biết lại nghĩ ra bao nhiêu biện phát, để mượn cơ hội tốt nuốt trọn sản nghiệp Hoắc gia.
"Dương Minh Vượng muốn chiếm một phần trong dự án làng du lịch này." Hoắc Tử Thực nhàn nhạt nói.
"Lão nằm mơ đi!" Hoắc Cảnh Lúa vỗ bàn.
"Cha, tỉnh táo một chút, cẩn thận huyết áp của cha." Đây là phát ra từ nội
tâm quan tâm của Hoắc Tử Thực, chỉ nhận được một cái trừng mắt của cha anh.
"Không phải cha đã bảo con thăm dò chuyện Dương Tư Dĩnh gặp mặt đàn ông sao? Con điều tra thế nào rồi?" Hoắc Cảnh Lúa chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi quan hệ thông gia với Dương Minh Vượng, tất nhiên muốn chuyển sang việc trên người Dương Tư Dĩnh.
"Con nói rồi, cho tới bây giờ con với Dương Tư Dĩnh đều không hỏi qua
chuyện riêng của nhau." Hoắc Tử Thực không có phản ứng gì, mí mắt cũng không nâng lên.
"Cho nên cha mới bảo con đi điều tra. Cha cô ta vẫn đang cố gắng nuốt trọn Hoắc gia ta, mà tính tình cô ta cũng thế nào?" Nhắc tới cô con dâu này, Hoắc Cảnh Lúc tức giận muốn hộc máu. "Không phải con gái riêng, không phải con gái nhặt về từ bên ngoài, biết rõ quy tắc trò chơi đi như thế nào, lại còn nửa đêm canh ba đi xe tốc độ cao tìm đàn ông, vứt sạch mặt mũi Hoắc gia!"
Hoắc Tử Thực một tay chống cằm, lười biếng nhìn cha đang nổi giận đùng đùng. "Ban đầu là cha bắt con phải cưới."
Hoắc Cảnh Lúa bị chặn họng, sắc mặt càng khó coi.
"Cha, nếu cha đã rút về phía sau màn, thì ít quan tâm những chuyện này đi." Hoắc Tử Thực tốt bụng tìm lối cho cha đi.
"Làng du lịch là tâm huyết trước khi về hưu của cha, sao lại không tốn tâm được."
"Hiện tại, dự án làng du lịch do con chỉ đạo, chẳng lẽ cha không tin năng lực của con?"
"Cha đã đem vị trí CEO nhường lại, đương nhiên là đã tin tưởng con."
Nói đến đây, con trai ông, trò giỏi hơn thấy, sắc mặt Hoắc Cảnh Lúa mới tốt hơn một chút, tâm tình kích động cũng từ từ bình tĩnh lại.
Bàn về hung ác, con trai càng không kém hơn ông.
Bàn về gian tà, con trai có thể thuận lợi tiếp nận vị trí cùng công ty, hơn nữa còn vụng trộm diệt trừ một số cổ đông có dị nghị, tâm cơ tuyệt đối đủ thâm trầm.
Bàn về lừa gạt, việc Tử Thực có thể dùng nụ cười mặn mà, dùng thái độ của một người như trong gia đình đối phó lão cáo già Dương Minh Vượng, cũng biết con trai ở trong phương diện này tuyệt đối là hậu sinh khả úy.
Trẻ tuổi cũng không thể hiện sự ngu ngốc, cũng không thể hiện sự thua kém lão tướng trên thương trường. Từ trước đến giờ, lão tướng làm việc luôn bảo thủ, Tử Thực gan lớn có mưu, suy nghĩ kín đáo, dũng cảm khai thác cục diện mới.
Hoắc Cảnh Lúa có thể an tâm về đứa con trai của mình cả một nghìn, một vạn tâm, nhưng, cái gì ông cũng không sợ, chỉ lo lắng một cái là...
"Tử Thực, con vẫn chưa quên lúc bắt đầu kết hôn, cha nói gì với con chứ?"
Ánh mắt Hoắc Tử Thực nghiêm túc, lúc nãy vừa lười biếng vừa lông bông bao nhiêu, trong nháy mắt nhìn phụ thân vô cùng nghiêm túc.
"Con và Dương Tư Dĩnh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cha muốn con cưới cô ta, chỉ là vì tạm thời hòa hảo với lão cáo già Dương Minh Vượng, con muốn yêu cô gái như thế nào cha đều mặc kệ, cho dù con mang một cô gái trong quán rượu về ăn cơm cùng mẹ con, cha đều không sao cả, nhưng con không được yêu Dương Tư Dĩnh, ăn nằm với cô ta."
Ăn nằm? Từ ngữ thô tục như vậy cha cũng có thể nói ra, xem ra đối với người Dương gia cha hận đến thấu xương.
Trên đời này có cha mẹ nào, lại bảo con trai ngàn vạn lần đừng yêu vợ? Vậy mà, chuyện buồn cười hoang đường đó, đều có thể xảy ra ở những cuộc hôn nhân giữa những nhà có bối cảnh cùng thương nhân.
"Muốn chơi phụ nữ thì ra bên ngoài chơi, nhưng không được động tới Dương Tư Dĩnh." Hoắc Cảnh Lúa nghiêm túc cảnh cáo lần nữa. "Còn nữa, giờ cô gái kia đã dưỡng thương tốn lắm, con phải nhắc nhở cô ta, chơi thế nào nhưng bí mật thì không sao, đừng có làm lớn bụng, đem đứa con hoang bên ngoài về đổ thừa cho Hoắc gia."
"Cha, dù thế nào con và cô ấy cũng là vợ chống." Hiện lên trong dầu Hoắc Tử Thực là người vợ "Mới", dạo này bị anh trêu chọc liên tục mà da mặt càng ngày càng mỏng.
Nhát gan, cá tình mềm yếu, một chút công kích cũng không có, bề ngoài là phụ nữ hai mươi bảy tuổi, bên trong chỉ là cô gái mười tám tuổi đơn thuần.
Anh không hề bài xích mà bồi dưỡng tình cảm với người vợ như vậy, đặc biệt là khi cô dùng vẻ mặt mong đợi e lệ nhìn anh, so với phụ nữ lõa lồ ở trước mặt anh, càng có thể khơi lên dục vọng mãnh liệt trong anh.
"Đừng nói với cha, thời gian trước, vì để tránh ngôn luận gièm pha, ở bệnh viện diễn tiết mục si tình gần một tháng, kết quả là diễn ra tình cảm thật với Dương Tư Dĩnh." Sắc mặt Hoắc Cảnh Lúa biến đen, giọng điệu tức giận vô cùng.
"Cha!"
"Tóm lại, con đừng để cho cha điên lên, đừng có yếu cái đồ không có gia giáo Dương Tư Dĩnh. Đợi đến khi chúng ta bắt được cái đuôi của lão cáo già Dương Minh Vượng kia, con liền ly hôn, sau đó con muốn cưới ai đều có thể, cha sẽ không có ý kiến."
Nhìn thái độ cứng rắn của cha, nhắc tới phụ nữ Dương gia liền nổi giận đến mặt cũng đỏ lên, rõ ràng huyết áp lại lên cao, Hoắc Tử Thực không thể làm gì khác là im lặng, không biện hộ gì nữa.
Tiếng điện thoại rung vang lên, Hoắc Tử Thực lấy điện thoại di động từ túi áo ra, ánh mắt nhìn đến hiện thị tên người gọi đến.
Liếc mắt nhìn cha đang lấy ra thuốc hạ huyết áp chuẩn bị uống vào, anh đứng dậy đi tới bên kia phòng làm việc, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ bằng kính sát đất, một tay đút túi quần, đè thấp âm lượng nghe điện thoại.
"Sao thế?" Thái độ anh không nóng không lạnh hỏi.
Đầu bên kia truyền đến một hồi tiếng ồn ào. "Tử Thưc... Em đang ở gần một nhà hàng gần công ty..."
Là Dương Tư Dĩnh. Giọng nói mềm mại dịu dàng làm trong khoảng thời gian ngắn nghe, làm anh nhận không ra.
Nếu như không phải thay đổi linh hồn, thật sự không có cách nào giải thích, tính cách cùng phong cách của một người lại có sự thay đổi to lớn như thế.
Thu hồi lại suy nghĩ, ánh mắt anh liếc về hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, cha đang nhìn về phía này.
"Công ty nào?" Thái độ anh vẫn nhàn nhạt như cũ, không có quá nhiều sự thân thiện.
"Trụ sở chính của "Khải Hoa"." Cô thở hổn hển, trong điện thoại di động phát ra chút ồn ào cùng kinh hoàng.
"Tới đây làm gì?"
"Em... em muốn tìm anh cùng ăn bữa trưa?"
"Em quên anh đã nói gì sao?"
Tử Thực có nói, không nên đến tập đoàn "Khải Hoa" tìm anh, cũng không nên trở về Dương gia một mình, lại càng không nên đến Hoắc gia, trừ ban đêm hai người cùng ở nhà kia, thường không có thêm bất kỳ quan hệ nào nữa.
Hàm răng trắng muốt cắn môi dưới, cô rủ lông mi dài xuống, nghe ra ý trách cứ trong lời nói của anh.
"Rất xin lỗi... Bởi vì ở trong nhà rất nhàm chán, em muốn đi ra ngoài một chút, kết quả lại đi đến gần nơi này, mà thời gian qua trưa không lâu, nghĩ đến có lẽ anh còn chưa ăn cơm..."
"Có truyền thông theo dõi em không?" Nhéo ấn đường một cái, anh cắt đứt lời nói càng ngày càng nhỏ của cô.
"Hả?" Đột nhiên bị hỏi, cô sửng sốt.
"Anh hỏi em, có bị ký giả chụp không?" Anh nhẫn lại tính tình, hỏi lại lần nữa.
"Không phải, em có đeo kính râm mà."
"Vậy tại sao giọng em lại căng thẳng thế?"
"Có một người đàn ông..."
"Cái gì?" Anh nghe thấy đầu bên kia truyền đến một hồi thở gấp, tấn số có chút mau.
"Tử Thực, em rất sợ... Có một người đàn ông vẫn đi theo em, anh ta nói anh ta biết em..."
Nghe tiếng cô cầu cứu gần như khóc, ngực Hoắc Tử Thực bỗng nhiên căng thẳng, tay nắm chặt điện thoại di động.
"Bình tĩnh lại, nói cho anh biết, em đang ở chỗ nào?"
"Ở ngõ hẻm phía sau nhà hàng, người đàn ông kia vẫn đi theo phía sau em..."
"Sau nhà hàng nào?" Hít sâu một hơi, anh không ngừng nói với chính mình, cô gái nói chuyện với anh chỉ mới mười tám tuổi, gặp phải chuyện, không kịp phản ứng là chuyện bình thường.
"Là một nhà hàng Nhật có sân rộng trồng nhiều cây cảnh."
Là "Sơn Lam Chi Tháng", có lúc anh sẽ liên hoan cùng mấy chủ quan cao cấp ở đó, Hoắc Tử Thực nắm chặt điện thoại di động, tỉnh táo nói: "Không được ngắt điện thoại, ở chỗ đó chờ anh."
"Tử Thực..."
"Anh qua ngay lập tức."
Hoắc Tử Thực bỏ điện thoại xuống, nhưng không cúp máy, bước nhanh về phía chiếc bàn gỗ dài, lên tiếng chào hỏi với Hoắc Cảnh Lúa: "Cha, con có chút việc gấp."
"Cha nghe, đó là việc liên quan đến phụ nữ?" Hoắc Cảnh Lúa nhịn không được liền hỏi.
"Dạ, tối nay con về công ty sẽ giải thích cho cha." Hoắc Tử Thực gật đầu, xoay người bước vào phòng làm việc, đóng cánh cửa xong, bước chân vững vàng cũng chuyển thành chạy.
"Tư Dĩnh, nghe thấy anh nói không?" Bởi vì chạy, hơi thở của anh gấp gáp, tiếng nói khàn khàn.
"Dạ... A, anh không được tới đây, thật sự tôi không biết anh..."
Đáng chết! Mặc kệ cái tên khốn kiếp kia là ai, nếu dám đụng đến một cái lông tơ của cô, anh nhất định sẽ làm cho tên khốn đó hối hận cả đời!
Trong miệng không ngừng mắng, nắm chặt điện thoại di động, Hoắc Tử Thực không để ý quy tắc giao thông, trực tiếp chạy qua đường, nhiều lần cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có chiếc xe tải chạy sát qua anh cách không đến 5cm.
Vòng qua tòa nhà hàng, chạy vào ngõ hẻm phía sau "Sơn Lam Chi Tháng", anh mở to mắt tìm kiếm, nhìn thấy Dương Tư Dĩnh vô cùng sợ hãi núp bên góc tường, một người đàn ông cao gầy đi về phía cô, tay khoác lên vai cô.
Một cơn tức giận bộc phát trong ngực, Hoắc Tử Thực đi nhanh tới, kéo tay người đàn ông xuống, hung hăng đẩy người đàn ông kia sang một bên.
"Tử Thực!" Dương Tư Dĩnh mềm nhũn tựa vào ngực Hoắc Tử Thực, giống như anh là bờ vai duy nhất cô có thể dựa vào trên cõi đời này.
"Cậu muốn làm gì cô ấy?" Mặt Hoắc Tử Thực lạnh lùng, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông thiếu chút nữa đã đụng vào thùng rác.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn Dương Tư Dĩnh, Hoắc Tử Thực nhận ra, liền đem mặt của Dương Tư Dĩnh quay vào và chôn sâu vào ngực mình, đáy mắt tóe ra hàn quang bén nhọn.
"Tư Dĩnh, là anh mà! Sao em có thể không nhận ra anh!" Người đàn ông kia đứng vững, kiêng kỵ nhìn Hoắc Tử Thực, không dám tiến lại quá gần.
"Tôi... thật sự không biết anh." Dương Tư Dĩnh nghĩ quay đầu ra, nhưng lại bị bàn tay to giữ chặt, khuôn mặt đẹp chôn trong ngực Hoắc Tử Thực, trong mũi đều quanh quẩn mùi hương phái nam của anh.
Hoắc Tử Thực trừng mắt nhìn qua, lạnh lùng cảnh cáo: "Cậu nghe thấy chưa, vợ tôi bảo không biết cậu... cậu mà tiến thêm một bước, tôi lập tức báo cảnh sát."
Người đàn ông đột nhiên cười một tiếng: "Được thôi, anh đi báo cảnh sát đi, Hoắc Tử Thực, nếu anh không sợ mất mặt thì liền báo cảnh sát đi."
Phát hiện người đàn ông kia nhìn Dương Tư Dĩnh bằng ánh mắt quá mập mờ, trái tim Hoắc Tử Thực căng thẳng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện...
Khi anh suy nghĩ một khắc kia, người đàn ông kia liền cố ý đề cao âm lượng, giọng hết sức châm biếng: "Tôi là người tình của vợ anh, Hứa Duy Văn."
Hết chương 3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook