Lén Yêu Chồng Phong Lưu Vô Tình
-
Chương 1-1
Dương Tư Dĩnh nắm chặt tay cầm cửa bằng đồng, cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại in lên da thịt mềm mại nơi lòng bàn tay, cô liên tục hít sâu vài hơi.
Tuy nhiên, cho dù hít sâu bao nhiêu lần đều vô dụng, không thể nào trấn áp được cảm giác sợ hãi, đầu ngón tay của cô đều run rẩy, đầu gối như muốn nhũn ra.
Phản chiếu lên cánh cửa, là một khuôn mặt đẹp như được điêu khắc vô cùng tinh tế, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, trên má non mềm đánh một lớp phấn mỏng, nhưng vì căng thẳng mà ửng hồng, đôi môi thắm như cánh hoa khẽ nhếch lên, từ từ thở nhẹ.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt mỹ lệ trên cánh cửa, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn thấy rất xa lạ.
Xuất thân từ một thiên kim danh viện (thiên kim nhà giàu cao quý), sáu tháng trước, nằm trong bệnh viện mất đi ý thức, cơ thể thâm tím, giống như con búp bê bị hỏng, tháo rời và lắp ráp lại, hôn mê nhiều lần.
Mà cô, thậm chí không phải là "cô"..., mà là một người khác đã chết...
"Dương Tổng, tại sao ngài còn đứng ở đây vậy? Mọi người đã đến đông đủ, chỉ chờ một mình ngài thôi." Một người đàn ông trung niên đi từ hướng nhà vệ sinh lại đây, nhìn khuôn mặt do dự của Dương Tư Dĩnh, đầu tiên là ánh mắt sáng lên, ngay sau đó liền tiến lên chào hỏi.
Dương Tư Dĩnh kéo nhẹ khóe môi, nhưng đa phần là cười châm biếm. Dương Tổng? Dù cho đã làm trên trăm ngàn lần điều chỉnh tâm lý, nhưng cô vẫn không thể quen với thân phận này.
"Đến đây, tôi giúp cô mở cửa." Người đàn ông với cái bụng vượt mặt chen qua. Dương Tư Dĩnh đành phải buông tay cầm cửa, không tự nhiên mà lui sang một bên.
Chiếc cửa được khảm trai cùng nét vẽ nghệ thuật được đẩy vào phía trong, người đàn ông đưa tay tỏ ý mời vào.
Trên mặt Dương Tư Dĩnh mang theo nụ cười miễn cưỡng, khẽ gật đầu, nắm chặt chiếc ví Kelly trên tay, rủ mắt xuống xác nhận một lần nữa cô ăn mặc không có thất lễ.
Váy đầm màu xanh dương, thiết kế đơn giản bảo thủ, không lộ ra nhiều, tất chân màu đen cùng giày cao gót màu xanh đậm, thành công tạo ra hình tượng chuyên nghiệp gọn gàng.
Dương Tư Dĩnh ưỡn ngực lên, cố gắng giả bộ tự tin,... dù đối với "cô" mà nói đây giống như là tra tấn.
Giày cao gót nhấc lên, bước vào căn phòng lộng lẫy, không gian bên trong rất rộng, trên trần nhà là chiếc đèn pha lê chiếu ánh sáng vàng rực rỡ, ghế sofa da hình móng ngựa, đá cẩm thạch tinh chế thành một chiếc bàn dài.
Trên bàn bày đầy thức ăn, mấy bình chứa rượu danh quý (qúy giá + có danh tiếng), những chiếc li rải rác, mấy chục đôi nam nữ ngồi trên sofa.
Những người đàn ông đều mặc tây trang, đầy đủ những người nổi tiếng về chính trị và kinh doanh thường xuất hiện trước giới truyền thông, bên cạnh họ đều là những mỹ nữ nóng bỏng.
Trong không khí lưu động hơi thở nhục dục, tay của tất cả đàn ông đều hoạt động không an phận trên cơ thể những cô gái, những cô gái muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, cười quyến rũ, lại ân cần mời rượu.
Dù có nhìn hình tượng này bao nhiêu lần nữa, Dương Tư Dĩnh đều không thể thờ ơ được, dạ dày cô bắt đầu xoắn lại, một cảm giác muốn nôn mửa đang quấy phá trong cổ.
"A, Dương Tổng tới." Người đàn ông nói ra tiếng cười to, một đôi tay đang sờ soạn trước ngực cô gái bên cạnh, bình thường là hình tượng giám đốc công ty thật thà chất phác trước giới truyền thông, vào thời khắc này đã hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ có trong phòng bao câu lạc bộ cao cấp này, những người tài giỏi này sẽ kéo mặt nạ xuống, lộ ra bộ mặt thật- tham lam và háo sắc.
"Trần Đổng." Dương Tư Dĩnh nhịn cơn buồn nôn, mỉm cười chào hỏi.
"Tử Thực, Dương Tổng tới." Vừa thấy Dương Tư Dĩnh tới, mấy người đàn ông trong bữa tiệc rối rít quay đầu, nhìn về phía người đàn ông ngồi ở trung tâm ghế sofa hình móng ngựa.
Người đàn ông được gọi là Tử Thực chỉ nhấc cái lông mày, ánh mắt giương lên, mang theo vẻ lười biếng nhìn Dương Tư Dĩnh.
Trái tim Dương Tư Dĩnh nhảy lên kịch liệt, hai tay càng nắm chặt lại, cổ họng mảnh khảnh nuốt khan mấy cái, bước chân dần dần thả chậm, do dự bản thân có nên ngang nhiên đi qua hay không.
Cặp mắt thâm thúy như đêm tối khóa chặt cô, tư thế ngồi của anh rất tùy ý, áo sơ mi mở ra ba cúc, ẩn hiện cơ ngực mạnh mẽ, phía dưới mặc chiếc quần Tây, hai chân chồng lên nhau.
Người đàn ông kia, tên là Hoắc Tử Thực.
Anh là CEO của tập đoàn "Khải Hoa", cũng là một doanh nhân trẻ tuổi tài năng ở châu Á. Gia thế bối cảnh nạm vàng, hình tượng tuấn mỹ nhiều tiền, trình độ học vấn cao tốt nghiệp tại Mỹ, vô cùng ưu tú. Trước công chúng, anh giống như phiên bản hoàng tử thời hiện đại.
Bên cạnh anh có nhất nhiều mỹ nữ vây quanh, nhưng, vợ của anh chỉ có một... đó chính là Dương Tư Dĩnh.
"Cơn gió nào thổi em tới đây?" Hoắc Tử Thực nhẹ nhàng lay động ly rượu trên tay, khối đá nhỏ trong ly đụng thân ly phát ra tiếng vang giòn tan.
Dương Tư Dĩnh không kịp đáp lại, người vừa rồi mở cửa giúp cô là Trần Đổng đã cướp lời: "Là tôi gọi điện cho Dương Tổng, nói mọi người tụ họp ở đây, thuận tiện nói một chút việc đầu tư ở Thượng Hải."
Những người này khách khí với Dương Tư Dĩnh là có lý do, thân là Tổng giám đốc tập đoàn tài chính "Ngày Mai", lại là con gái một của ông Đổng sáng lập tập đoàn, mọi người còn biết đến cô là một đại tiểu thư tính khí nóng nảy, dáng vẻ cao ngạo, nên cũng phải nể mặt cô ta ba phần.
Huống chi, tham gia đầu tư kinh doanh, nếu muốn cho các doanh nghiệp lớn vay, hoặc đầu tư đặc biệt chỉ cần qua được cửa Dương Tư Dĩnh, trong vòng một tháng sẽ được phê duyệt thông qua.
Mọi người đều biết, cuộc hôn nhân của Hoắc Tử Thực và Dương Tư Dĩnh, điểm xuất phát là khiến công ty hai nhà Hoắc Dương trở thành đồng minh, chính là hôn nhân kinh doanh điển hình.
Lĩnh vực Kinh doanh của Tập đoàn "Khải Hoa" bao gồm: xây dựng, kiến trúc, tài chính, bảo hiểm, dịch vụ hậu cần vận tải hàng không, một số công ty cũng đã niêm yết trên sàn chứng khoán, ở giữa cuộc suy thoái, hai năm qua, giá cổ phiếu của "Khải hoa" vẫn tăng đều, giá trị con người của Hoắc Tử Thực lên tới gần mấy tỷ đô la.
Tập đoàn "Ngày Mai" hợp tác cùng "Khải Hoa" đã lâu, Đổng sự trưởng Dương Minh Vượng của "Ngày Mai", qua bàn tay to lớn, đã vay mượn tiền cho "Khải Hoa", đè thấp lãi suất mà mua vào một phần cổ phần, gián tiếp đầu tư "Khải Hoa", kiếm được lợi nhuận cao nhất.
Một năm trước, để hai nhà có thể tăng tiến độ tin tưởng khi làm ăn, cộng thêm thế hệ thứ hai đều đã đến tuổi có thể dựng vợ gả chồng, thuận nước đẩy thuyền thúc đẩy một đoạn giai thoại của thương giới, khiến hai người trẻ tuổi đi vào lễ đường.
Nói thẳng ra là, không khác gì kết thân chính trị thời cổ, dùng một cuộc hôn nhân để tạo nên sự tin tưởng giữa hai nhà, giữ vững thăng bằng quan hệ lợi ích.
"Dương Tổng đừng đứng nữa, mau ngồi xuống." Người ngồi bên cạnh Hoắc Tử Thực, tự động tạo ra một chỗ trống.
"Cám ơn." Trong lòng Dương Tư Dĩnh mang theo con nai nhảy loạn, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tử Thực.
Cô không phát giác ra, cử động này khiến nhiều người kinh ngạc đưa mắt nhìn cô chăm chú.
Những người đó nhường lại vị trí bên cạnh Hoắc Tử Thực cho cô, chẳng qua là vì khách sáo mặt ngoài, không ai sẽ ngu đến mức cho là thực sự Dương Tư Dĩnh sẽ ngồi xuống sóng vai cùng Hoắc Tử Thực.
Chỉ cần là những người có chút quan hệ riêng với hai nhà Hoắc Dương đều hiểu được, hôn nhân hữu danh vô thực, chỉ ở trường hợp công khai hai người mới diễn cảnh đùa giỡn thân mật, phía sau thì lạnh lùng như người dưng.
Chỉ cần nơi nào không có giới truyền thông hoặc không có người ngoài, dù hai vợ chồng cùng tham dự tiệc tùng do thương nhân mời, nhưng hai người ngồi riêng, không can thiệp chuyện của nhau.
Mặt nạ vợ chồng như vậy nơi thương giới còn nhiều, cũng không phải chuyện ly kỳ, chỉ cần bí mật đừng đùa quá, duy trì tốt mặt mũi hai nhà, rất nhiều người cứ như vậy mà qua một đời.
Chỉ là....
Những người trong thương giới đều biết rõ, vị thiên kim Dương gia này bị làm hư từ nhỏ, cá tính kiêu căng ương ngạnh, thường ngày tức giận rất nhiều, thái độ với người Hoắc gia cực kém, khiến người khác chán ghét.
Trước đây không lâu, Dương Tư Dĩnh lái xe bị tai nạn, nghe nói là cô ra ngoài đi dự tiệc cùng người đàn ông khác, hai giờ sáng, lái xe thể thao màu đỏ tốc độ cao đâm vào hàng rào, thiếu chút nữa đã trở thành người sống đời sống thực vật, nhưng lại như kỳ tích mà khỏe mạnh trở lại.
"Khí sắc của Dương Tổng nhìn tốt hơn nhiều." Một người nâng chén với Dương Tư Dĩnh hỏi thăm, những người khác cũng theo vào, rối rít chúc mừng mấy câu.
"Cám ơn." Dương Tư Dĩnh cũng nâng chén đáp tạ, đáy mắt cô di chuyển, không tự chủ được nhìn về phía chồng cô một chút.
Hoắc Tử Thực nhíu mày nhìn lại, nâng ly rượu trong tay đến bên môi, mở miệng uống một ngụm nhỏ, ánh mắt sắc bén nhìn qua thân ly, lười biếng xem xét người vợ xa lạ.
Kết hôn hơn một năm, hai người ước định, không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau, nếu không có việc gấp sẽ không cùng ngồi tham gia hội họp, đó là lúc hòa bình, đến nửa năm trước thì bị cô phá vỡ.
Cô muốn đi gặp người đàn ông khác để tham gia tiệc tùng, lại lái xe quá tốc độ mà bị tai nạn, bị truyền thông thổi phồng xôn xao dư luận, anh bị bắt buộc ngày ngày đến bệnh viện diễn tình cảm sâu đậm, thuận lợi mới thoát khỏi sóng gió này.
Nửa năm trước, cứ nghĩ là cô bị thương nặng, sẽ ở bệnh viện cả đời sống đời sống thực vật, thật vất vả khiến mọi lời gièm pha lui về sau, sẽ không có người lại đi gây chuyện tiếp, để anh không phải phiền lòng.
Ai ngờ, cô phúc lớn mạng lớn, một tháng sau kỳ tích tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy người đầu tiên, chính là ngày cuối cùng anh diễn xong vở kịch vợ chồng tình thâm.
Ngày đó gần tối, truyền thông đăng tin oanh động, anh trở thành đại biểu cho một doanh nhân trẻ tuổi tuấn mỹ mà chung tình. Ngày ngày si tình bên giường vợ, gọi vợ tỉnh lại, rốt cuộc cũng khiến vợ tỉnh dậy..., phiên bản hiện đại của câu truyện cổ tích tình yêu giữa hoàng tử và công chúa.
Tất cả đều là chó má. Hoắc Tử Thực nhếch mép chế nhạo.
Nếu không phải lo lắng lão già Dương Minh Vượng kia có thể dừng cho "Khải hoa" mượn tiền, khiến vốn lưu động bị thiếu hụt, tạo thành một đồng phiền toái không cần thiết phía sau, anh sẽ mặc kệ cái người phụ nữ kiêu ngạo ương ngạnh này.
Nhưng... chuyện này hình như có chỗ không đúng lắm.
Ánh mắt Hoắc Tử Thực chợt lóe, nhìn người vợ yên tĩnh thấp thỏm bên cạnh - Dương Tư Dĩnh.
Quá yên tĩnh, quá ôn hòa, quá... sợ sệt. Sau khi hết bệnh, Dương Tư Dĩnh giống như đầu thai chuyển thế, cả người trở nên không giống trước kia.
Tính tình kiêu căng ngang ngược trước kia không thấy, ánh mắt luôn bao phủ sự tự ti hèn nhát không xác định, mặc dù cô đã cố gắng ưỡn ngực biểu hiện tự tin, nhưng nơi đáy mắt vẫn có mờ mịt không rõ.
Có phải vì vụ tai nạn không? Chân mày Hoắc Tử Thực khẽ nhíu lại, không chút nào để ý bỏ qua suy nghĩ này.
Dù sao, hôn nhân giữa anh và cô ta cũng chỉ là cái mối liên hệ cân bằng lợi ích hai nhà, chỉ là một cái vỏ bọc, anh cũng không hăng hái như vậy, đi quan tâm một người vợ trên danh nghĩa, trên thực tế chỉ là một người phụ nữ xa lạ không hơn.
Một hồi hàn huyên thân thiện đi qua, trong phòng bao những người đàn ông vừa ăn chơi vui vẻ vừa trò chuyện đầu tư. Dương Tư Dĩnh nhìn bên cạnh một số người đàn ông gần đó, đều là những người mẫu chưa nổi tiếng và tiểu minh tinh, áo bị mở ra, lộ nửa bộ ngực, mặc cho người đàn ông động tay động chân, những cô gái, gương mặt tô đậm son phấn, thi thoảng lộ ra biểu tình hưởng thụ, lập tức càng làm Dương Tư Dĩnh cảm thấy buồn nôn nhiều hơn.
"Tại sao cô tới đây?" Giống như anh nhìn thấy cô chán ghét nơi này, Hoắc Tử Thực đặt ly rượu ở trên đùi, gò má tuấn mỹ, mười phần phong cách vị hấp dẫn của đàn ông, khiến nữ tiếp khách thi thoảng ném ánh mắt quyến rũ tới.
"Là Trần Đổng..." Cô mờ mịt lo lắng nhìn anh.
"Cô chưa bao giờ tham gia loại tụ họp này." Mày rậm hạ xuống, anh nhếch môi, cười như không cười. "Trần Đổng chỉ là tình cờ gặp cô, thuận tiện nói một chút, cô liền coi là thật? Cô làm sao vậy? Non nớt như vậy, tuyệt không giống Dương Tư Dĩnh tôi quen?"
Thật kỳ quái, anh không phải chồng của Dương Tư Dĩnh sao? Tại sao anh lại nói chuyện như mang theo kể khổ, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người ngoài.
"Chỉ là tôi tò mò, cộng thêm ở nhà cũng không có chuyện gì làm, tới đây xem một chút." Cô chột dạ nặn một nụ cười.
Nếu không phải bị một cuộc điện thoại của Dương Minh Vượng gọi tới, cô cũng sẽ không rời đi mà gặp phải Trần Đổng, cô hoàn toàn không hiểu cuộc sống phức tạp này, làm sao cô có thể hiểu được, những người có tiền này hư thực khó phân biệt, nhìn như vậy chỉ là tốt ở bề ngoài, một câu nói quanh co lượn đến mười vòng mới là đích.
Cô không có tâm tư này, cũng không có thói quen như vậy... Chỉ vì, thân xác này không phải cô, hoặc là nói linh hồn này là cô, không phải Dương Tư Dĩnh.
"Tư Dĩnh, cô đừng để ý, chúng tôi không biết được cô sẽ tới, lo lắng Tử Thực ngồi một mình uống rượu sẽ buồn chán, nên đã giúp cậu ta tìm một người bạn tới." Một người đàn ông mang men say cười hì hì hỏi.
Một người bạn? Tim Dương Tư Dĩnh đập mạnh và loạn nhịp, chớp chớp đôi mắt, không hiểu ý tứ người đàn ông.
Nghi ngờ của cô trải qua mười giây đồng hồ. Cửa lớn màu vàng bị đẩy ra, một minh tinh mặc đầm màu đen nóng bỏng đi vào phòng, tóc xoăn dài thành thục, khuôn mặt trang điểm đậm, giống như là biểu diễn trên sàn, bước giày cao gót đi vào.
"Hoắc Tổng, đã lâu không gặp." Cô gái dí dỏm ném ánh mắt quyến rũ cho Hoắc Tử Thực.
Dương Tư Dĩnh trợn tròn con ngươi, bộ mặt khiếp sợ, ly rượu trong tay một ngụm cũng chưa uống, suýt chút nữa hắt hết lên mặt đất.
"Uyển Thật? Sao cậu lại ở đây?" Dương Tư Dĩnh đột ngột đứng lên, ngăn cản đường đi của mỹ nữ nóng bỏng.
Nữ minh tinh này sửng sốt một chút, cho là bản thân nghe nhầm. Không thể nào, trong giới người mẫu mọi người chỉ biết nghệ danh của cô, cô cũng không tùy tiện tiết lộ tên thật cho người khác, sao cô gái này lại biết?
Hoắc Tử Thực nhìn ánh mắt kích động của Dương Tư Dĩnh. Có chút kỳ lạ, từ trước đến giờ Dương Tư Dĩnh chỉ tụ họp với những thiên kim danh giá xuất thân giống nhau, từ bao giờ đã quen được với một nữ minh tinh chuyên dựa vào ông chủ lớn, ăn cơm bồi ngủ, nữ người mẫu?
"Tiểu thư, cô nhận nhầm người rồi..."
"Uyển Thật, không phải cậu chỉ tạm nghỉ học để đi làm người mẫu sao? Sao lại...?" Dương Tư Dĩnh liếc một cái hình ảnh nhục dục tràn lan trong phòng, đáy lòng rét lạnh.
"Tôi biết cô sao?" Uyển Thật không nhanh không chậm nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Tư Dĩnh.
Hoắc Tử Thực tựa như người xem kịch vui, cong lên khóe miệng, chờ một người nóng tính rất lớn, sẽ không cho phép người khác coi thường mình- Dương Tư Dĩnh phát giận.
Không ngờ, Dương Tư Dĩnh túm lấy cánh tay Uyển Thật, không lời nào kéo cô ra khỏi phòng bao.
"Ôi, nguy rồi, không phải Dương Tổng đang ghen chứ?"
"Xin lỗi,... Tử Thực, tôi không ngờ vợ cậu sẽ đến nơi này."
Đối mặt với những người khác đang xem náo nhiệt cùng nhạo báng, Hoắc Tử Thực không để ý, chỉ là nở nụ cười không sao cả, để ly rượu xuống rồi đứng lên. "Tôi đi ra ngoài hạ nhiệt một chút, các vị tùy ý."
Tuy nhiên, cho dù hít sâu bao nhiêu lần đều vô dụng, không thể nào trấn áp được cảm giác sợ hãi, đầu ngón tay của cô đều run rẩy, đầu gối như muốn nhũn ra.
Phản chiếu lên cánh cửa, là một khuôn mặt đẹp như được điêu khắc vô cùng tinh tế, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, trên má non mềm đánh một lớp phấn mỏng, nhưng vì căng thẳng mà ửng hồng, đôi môi thắm như cánh hoa khẽ nhếch lên, từ từ thở nhẹ.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt mỹ lệ trên cánh cửa, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn thấy rất xa lạ.
Xuất thân từ một thiên kim danh viện (thiên kim nhà giàu cao quý), sáu tháng trước, nằm trong bệnh viện mất đi ý thức, cơ thể thâm tím, giống như con búp bê bị hỏng, tháo rời và lắp ráp lại, hôn mê nhiều lần.
Mà cô, thậm chí không phải là "cô"..., mà là một người khác đã chết...
"Dương Tổng, tại sao ngài còn đứng ở đây vậy? Mọi người đã đến đông đủ, chỉ chờ một mình ngài thôi." Một người đàn ông trung niên đi từ hướng nhà vệ sinh lại đây, nhìn khuôn mặt do dự của Dương Tư Dĩnh, đầu tiên là ánh mắt sáng lên, ngay sau đó liền tiến lên chào hỏi.
Dương Tư Dĩnh kéo nhẹ khóe môi, nhưng đa phần là cười châm biếm. Dương Tổng? Dù cho đã làm trên trăm ngàn lần điều chỉnh tâm lý, nhưng cô vẫn không thể quen với thân phận này.
"Đến đây, tôi giúp cô mở cửa." Người đàn ông với cái bụng vượt mặt chen qua. Dương Tư Dĩnh đành phải buông tay cầm cửa, không tự nhiên mà lui sang một bên.
Chiếc cửa được khảm trai cùng nét vẽ nghệ thuật được đẩy vào phía trong, người đàn ông đưa tay tỏ ý mời vào.
Trên mặt Dương Tư Dĩnh mang theo nụ cười miễn cưỡng, khẽ gật đầu, nắm chặt chiếc ví Kelly trên tay, rủ mắt xuống xác nhận một lần nữa cô ăn mặc không có thất lễ.
Váy đầm màu xanh dương, thiết kế đơn giản bảo thủ, không lộ ra nhiều, tất chân màu đen cùng giày cao gót màu xanh đậm, thành công tạo ra hình tượng chuyên nghiệp gọn gàng.
Dương Tư Dĩnh ưỡn ngực lên, cố gắng giả bộ tự tin,... dù đối với "cô" mà nói đây giống như là tra tấn.
Giày cao gót nhấc lên, bước vào căn phòng lộng lẫy, không gian bên trong rất rộng, trên trần nhà là chiếc đèn pha lê chiếu ánh sáng vàng rực rỡ, ghế sofa da hình móng ngựa, đá cẩm thạch tinh chế thành một chiếc bàn dài.
Trên bàn bày đầy thức ăn, mấy bình chứa rượu danh quý (qúy giá + có danh tiếng), những chiếc li rải rác, mấy chục đôi nam nữ ngồi trên sofa.
Những người đàn ông đều mặc tây trang, đầy đủ những người nổi tiếng về chính trị và kinh doanh thường xuất hiện trước giới truyền thông, bên cạnh họ đều là những mỹ nữ nóng bỏng.
Trong không khí lưu động hơi thở nhục dục, tay của tất cả đàn ông đều hoạt động không an phận trên cơ thể những cô gái, những cô gái muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, cười quyến rũ, lại ân cần mời rượu.
Dù có nhìn hình tượng này bao nhiêu lần nữa, Dương Tư Dĩnh đều không thể thờ ơ được, dạ dày cô bắt đầu xoắn lại, một cảm giác muốn nôn mửa đang quấy phá trong cổ.
"A, Dương Tổng tới." Người đàn ông nói ra tiếng cười to, một đôi tay đang sờ soạn trước ngực cô gái bên cạnh, bình thường là hình tượng giám đốc công ty thật thà chất phác trước giới truyền thông, vào thời khắc này đã hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ có trong phòng bao câu lạc bộ cao cấp này, những người tài giỏi này sẽ kéo mặt nạ xuống, lộ ra bộ mặt thật- tham lam và háo sắc.
"Trần Đổng." Dương Tư Dĩnh nhịn cơn buồn nôn, mỉm cười chào hỏi.
"Tử Thực, Dương Tổng tới." Vừa thấy Dương Tư Dĩnh tới, mấy người đàn ông trong bữa tiệc rối rít quay đầu, nhìn về phía người đàn ông ngồi ở trung tâm ghế sofa hình móng ngựa.
Người đàn ông được gọi là Tử Thực chỉ nhấc cái lông mày, ánh mắt giương lên, mang theo vẻ lười biếng nhìn Dương Tư Dĩnh.
Trái tim Dương Tư Dĩnh nhảy lên kịch liệt, hai tay càng nắm chặt lại, cổ họng mảnh khảnh nuốt khan mấy cái, bước chân dần dần thả chậm, do dự bản thân có nên ngang nhiên đi qua hay không.
Cặp mắt thâm thúy như đêm tối khóa chặt cô, tư thế ngồi của anh rất tùy ý, áo sơ mi mở ra ba cúc, ẩn hiện cơ ngực mạnh mẽ, phía dưới mặc chiếc quần Tây, hai chân chồng lên nhau.
Người đàn ông kia, tên là Hoắc Tử Thực.
Anh là CEO của tập đoàn "Khải Hoa", cũng là một doanh nhân trẻ tuổi tài năng ở châu Á. Gia thế bối cảnh nạm vàng, hình tượng tuấn mỹ nhiều tiền, trình độ học vấn cao tốt nghiệp tại Mỹ, vô cùng ưu tú. Trước công chúng, anh giống như phiên bản hoàng tử thời hiện đại.
Bên cạnh anh có nhất nhiều mỹ nữ vây quanh, nhưng, vợ của anh chỉ có một... đó chính là Dương Tư Dĩnh.
"Cơn gió nào thổi em tới đây?" Hoắc Tử Thực nhẹ nhàng lay động ly rượu trên tay, khối đá nhỏ trong ly đụng thân ly phát ra tiếng vang giòn tan.
Dương Tư Dĩnh không kịp đáp lại, người vừa rồi mở cửa giúp cô là Trần Đổng đã cướp lời: "Là tôi gọi điện cho Dương Tổng, nói mọi người tụ họp ở đây, thuận tiện nói một chút việc đầu tư ở Thượng Hải."
Những người này khách khí với Dương Tư Dĩnh là có lý do, thân là Tổng giám đốc tập đoàn tài chính "Ngày Mai", lại là con gái một của ông Đổng sáng lập tập đoàn, mọi người còn biết đến cô là một đại tiểu thư tính khí nóng nảy, dáng vẻ cao ngạo, nên cũng phải nể mặt cô ta ba phần.
Huống chi, tham gia đầu tư kinh doanh, nếu muốn cho các doanh nghiệp lớn vay, hoặc đầu tư đặc biệt chỉ cần qua được cửa Dương Tư Dĩnh, trong vòng một tháng sẽ được phê duyệt thông qua.
Mọi người đều biết, cuộc hôn nhân của Hoắc Tử Thực và Dương Tư Dĩnh, điểm xuất phát là khiến công ty hai nhà Hoắc Dương trở thành đồng minh, chính là hôn nhân kinh doanh điển hình.
Lĩnh vực Kinh doanh của Tập đoàn "Khải Hoa" bao gồm: xây dựng, kiến trúc, tài chính, bảo hiểm, dịch vụ hậu cần vận tải hàng không, một số công ty cũng đã niêm yết trên sàn chứng khoán, ở giữa cuộc suy thoái, hai năm qua, giá cổ phiếu của "Khải hoa" vẫn tăng đều, giá trị con người của Hoắc Tử Thực lên tới gần mấy tỷ đô la.
Tập đoàn "Ngày Mai" hợp tác cùng "Khải Hoa" đã lâu, Đổng sự trưởng Dương Minh Vượng của "Ngày Mai", qua bàn tay to lớn, đã vay mượn tiền cho "Khải Hoa", đè thấp lãi suất mà mua vào một phần cổ phần, gián tiếp đầu tư "Khải Hoa", kiếm được lợi nhuận cao nhất.
Một năm trước, để hai nhà có thể tăng tiến độ tin tưởng khi làm ăn, cộng thêm thế hệ thứ hai đều đã đến tuổi có thể dựng vợ gả chồng, thuận nước đẩy thuyền thúc đẩy một đoạn giai thoại của thương giới, khiến hai người trẻ tuổi đi vào lễ đường.
Nói thẳng ra là, không khác gì kết thân chính trị thời cổ, dùng một cuộc hôn nhân để tạo nên sự tin tưởng giữa hai nhà, giữ vững thăng bằng quan hệ lợi ích.
"Dương Tổng đừng đứng nữa, mau ngồi xuống." Người ngồi bên cạnh Hoắc Tử Thực, tự động tạo ra một chỗ trống.
"Cám ơn." Trong lòng Dương Tư Dĩnh mang theo con nai nhảy loạn, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tử Thực.
Cô không phát giác ra, cử động này khiến nhiều người kinh ngạc đưa mắt nhìn cô chăm chú.
Những người đó nhường lại vị trí bên cạnh Hoắc Tử Thực cho cô, chẳng qua là vì khách sáo mặt ngoài, không ai sẽ ngu đến mức cho là thực sự Dương Tư Dĩnh sẽ ngồi xuống sóng vai cùng Hoắc Tử Thực.
Chỉ cần là những người có chút quan hệ riêng với hai nhà Hoắc Dương đều hiểu được, hôn nhân hữu danh vô thực, chỉ ở trường hợp công khai hai người mới diễn cảnh đùa giỡn thân mật, phía sau thì lạnh lùng như người dưng.
Chỉ cần nơi nào không có giới truyền thông hoặc không có người ngoài, dù hai vợ chồng cùng tham dự tiệc tùng do thương nhân mời, nhưng hai người ngồi riêng, không can thiệp chuyện của nhau.
Mặt nạ vợ chồng như vậy nơi thương giới còn nhiều, cũng không phải chuyện ly kỳ, chỉ cần bí mật đừng đùa quá, duy trì tốt mặt mũi hai nhà, rất nhiều người cứ như vậy mà qua một đời.
Chỉ là....
Những người trong thương giới đều biết rõ, vị thiên kim Dương gia này bị làm hư từ nhỏ, cá tính kiêu căng ương ngạnh, thường ngày tức giận rất nhiều, thái độ với người Hoắc gia cực kém, khiến người khác chán ghét.
Trước đây không lâu, Dương Tư Dĩnh lái xe bị tai nạn, nghe nói là cô ra ngoài đi dự tiệc cùng người đàn ông khác, hai giờ sáng, lái xe thể thao màu đỏ tốc độ cao đâm vào hàng rào, thiếu chút nữa đã trở thành người sống đời sống thực vật, nhưng lại như kỳ tích mà khỏe mạnh trở lại.
"Khí sắc của Dương Tổng nhìn tốt hơn nhiều." Một người nâng chén với Dương Tư Dĩnh hỏi thăm, những người khác cũng theo vào, rối rít chúc mừng mấy câu.
"Cám ơn." Dương Tư Dĩnh cũng nâng chén đáp tạ, đáy mắt cô di chuyển, không tự chủ được nhìn về phía chồng cô một chút.
Hoắc Tử Thực nhíu mày nhìn lại, nâng ly rượu trong tay đến bên môi, mở miệng uống một ngụm nhỏ, ánh mắt sắc bén nhìn qua thân ly, lười biếng xem xét người vợ xa lạ.
Kết hôn hơn một năm, hai người ước định, không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau, nếu không có việc gấp sẽ không cùng ngồi tham gia hội họp, đó là lúc hòa bình, đến nửa năm trước thì bị cô phá vỡ.
Cô muốn đi gặp người đàn ông khác để tham gia tiệc tùng, lại lái xe quá tốc độ mà bị tai nạn, bị truyền thông thổi phồng xôn xao dư luận, anh bị bắt buộc ngày ngày đến bệnh viện diễn tình cảm sâu đậm, thuận lợi mới thoát khỏi sóng gió này.
Nửa năm trước, cứ nghĩ là cô bị thương nặng, sẽ ở bệnh viện cả đời sống đời sống thực vật, thật vất vả khiến mọi lời gièm pha lui về sau, sẽ không có người lại đi gây chuyện tiếp, để anh không phải phiền lòng.
Ai ngờ, cô phúc lớn mạng lớn, một tháng sau kỳ tích tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy người đầu tiên, chính là ngày cuối cùng anh diễn xong vở kịch vợ chồng tình thâm.
Ngày đó gần tối, truyền thông đăng tin oanh động, anh trở thành đại biểu cho một doanh nhân trẻ tuổi tuấn mỹ mà chung tình. Ngày ngày si tình bên giường vợ, gọi vợ tỉnh lại, rốt cuộc cũng khiến vợ tỉnh dậy..., phiên bản hiện đại của câu truyện cổ tích tình yêu giữa hoàng tử và công chúa.
Tất cả đều là chó má. Hoắc Tử Thực nhếch mép chế nhạo.
Nếu không phải lo lắng lão già Dương Minh Vượng kia có thể dừng cho "Khải hoa" mượn tiền, khiến vốn lưu động bị thiếu hụt, tạo thành một đồng phiền toái không cần thiết phía sau, anh sẽ mặc kệ cái người phụ nữ kiêu ngạo ương ngạnh này.
Nhưng... chuyện này hình như có chỗ không đúng lắm.
Ánh mắt Hoắc Tử Thực chợt lóe, nhìn người vợ yên tĩnh thấp thỏm bên cạnh - Dương Tư Dĩnh.
Quá yên tĩnh, quá ôn hòa, quá... sợ sệt. Sau khi hết bệnh, Dương Tư Dĩnh giống như đầu thai chuyển thế, cả người trở nên không giống trước kia.
Tính tình kiêu căng ngang ngược trước kia không thấy, ánh mắt luôn bao phủ sự tự ti hèn nhát không xác định, mặc dù cô đã cố gắng ưỡn ngực biểu hiện tự tin, nhưng nơi đáy mắt vẫn có mờ mịt không rõ.
Có phải vì vụ tai nạn không? Chân mày Hoắc Tử Thực khẽ nhíu lại, không chút nào để ý bỏ qua suy nghĩ này.
Dù sao, hôn nhân giữa anh và cô ta cũng chỉ là cái mối liên hệ cân bằng lợi ích hai nhà, chỉ là một cái vỏ bọc, anh cũng không hăng hái như vậy, đi quan tâm một người vợ trên danh nghĩa, trên thực tế chỉ là một người phụ nữ xa lạ không hơn.
Một hồi hàn huyên thân thiện đi qua, trong phòng bao những người đàn ông vừa ăn chơi vui vẻ vừa trò chuyện đầu tư. Dương Tư Dĩnh nhìn bên cạnh một số người đàn ông gần đó, đều là những người mẫu chưa nổi tiếng và tiểu minh tinh, áo bị mở ra, lộ nửa bộ ngực, mặc cho người đàn ông động tay động chân, những cô gái, gương mặt tô đậm son phấn, thi thoảng lộ ra biểu tình hưởng thụ, lập tức càng làm Dương Tư Dĩnh cảm thấy buồn nôn nhiều hơn.
"Tại sao cô tới đây?" Giống như anh nhìn thấy cô chán ghét nơi này, Hoắc Tử Thực đặt ly rượu ở trên đùi, gò má tuấn mỹ, mười phần phong cách vị hấp dẫn của đàn ông, khiến nữ tiếp khách thi thoảng ném ánh mắt quyến rũ tới.
"Là Trần Đổng..." Cô mờ mịt lo lắng nhìn anh.
"Cô chưa bao giờ tham gia loại tụ họp này." Mày rậm hạ xuống, anh nhếch môi, cười như không cười. "Trần Đổng chỉ là tình cờ gặp cô, thuận tiện nói một chút, cô liền coi là thật? Cô làm sao vậy? Non nớt như vậy, tuyệt không giống Dương Tư Dĩnh tôi quen?"
Thật kỳ quái, anh không phải chồng của Dương Tư Dĩnh sao? Tại sao anh lại nói chuyện như mang theo kể khổ, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người ngoài.
"Chỉ là tôi tò mò, cộng thêm ở nhà cũng không có chuyện gì làm, tới đây xem một chút." Cô chột dạ nặn một nụ cười.
Nếu không phải bị một cuộc điện thoại của Dương Minh Vượng gọi tới, cô cũng sẽ không rời đi mà gặp phải Trần Đổng, cô hoàn toàn không hiểu cuộc sống phức tạp này, làm sao cô có thể hiểu được, những người có tiền này hư thực khó phân biệt, nhìn như vậy chỉ là tốt ở bề ngoài, một câu nói quanh co lượn đến mười vòng mới là đích.
Cô không có tâm tư này, cũng không có thói quen như vậy... Chỉ vì, thân xác này không phải cô, hoặc là nói linh hồn này là cô, không phải Dương Tư Dĩnh.
"Tư Dĩnh, cô đừng để ý, chúng tôi không biết được cô sẽ tới, lo lắng Tử Thực ngồi một mình uống rượu sẽ buồn chán, nên đã giúp cậu ta tìm một người bạn tới." Một người đàn ông mang men say cười hì hì hỏi.
Một người bạn? Tim Dương Tư Dĩnh đập mạnh và loạn nhịp, chớp chớp đôi mắt, không hiểu ý tứ người đàn ông.
Nghi ngờ của cô trải qua mười giây đồng hồ. Cửa lớn màu vàng bị đẩy ra, một minh tinh mặc đầm màu đen nóng bỏng đi vào phòng, tóc xoăn dài thành thục, khuôn mặt trang điểm đậm, giống như là biểu diễn trên sàn, bước giày cao gót đi vào.
"Hoắc Tổng, đã lâu không gặp." Cô gái dí dỏm ném ánh mắt quyến rũ cho Hoắc Tử Thực.
Dương Tư Dĩnh trợn tròn con ngươi, bộ mặt khiếp sợ, ly rượu trong tay một ngụm cũng chưa uống, suýt chút nữa hắt hết lên mặt đất.
"Uyển Thật? Sao cậu lại ở đây?" Dương Tư Dĩnh đột ngột đứng lên, ngăn cản đường đi của mỹ nữ nóng bỏng.
Nữ minh tinh này sửng sốt một chút, cho là bản thân nghe nhầm. Không thể nào, trong giới người mẫu mọi người chỉ biết nghệ danh của cô, cô cũng không tùy tiện tiết lộ tên thật cho người khác, sao cô gái này lại biết?
Hoắc Tử Thực nhìn ánh mắt kích động của Dương Tư Dĩnh. Có chút kỳ lạ, từ trước đến giờ Dương Tư Dĩnh chỉ tụ họp với những thiên kim danh giá xuất thân giống nhau, từ bao giờ đã quen được với một nữ minh tinh chuyên dựa vào ông chủ lớn, ăn cơm bồi ngủ, nữ người mẫu?
"Tiểu thư, cô nhận nhầm người rồi..."
"Uyển Thật, không phải cậu chỉ tạm nghỉ học để đi làm người mẫu sao? Sao lại...?" Dương Tư Dĩnh liếc một cái hình ảnh nhục dục tràn lan trong phòng, đáy lòng rét lạnh.
"Tôi biết cô sao?" Uyển Thật không nhanh không chậm nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Tư Dĩnh.
Hoắc Tử Thực tựa như người xem kịch vui, cong lên khóe miệng, chờ một người nóng tính rất lớn, sẽ không cho phép người khác coi thường mình- Dương Tư Dĩnh phát giận.
Không ngờ, Dương Tư Dĩnh túm lấy cánh tay Uyển Thật, không lời nào kéo cô ra khỏi phòng bao.
"Ôi, nguy rồi, không phải Dương Tổng đang ghen chứ?"
"Xin lỗi,... Tử Thực, tôi không ngờ vợ cậu sẽ đến nơi này."
Đối mặt với những người khác đang xem náo nhiệt cùng nhạo báng, Hoắc Tử Thực không để ý, chỉ là nở nụ cười không sao cả, để ly rượu xuống rồi đứng lên. "Tôi đi ra ngoài hạ nhiệt một chút, các vị tùy ý."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook