Lên Thuyền Đỏ Làm Tân Nương Của Thủy Thần
26: Lý Tự Anh Ta Sẽ Ăn Thịt Ngươi


Bên tai của Tự Anh, luôn văng vẳng câu nói, ghi sâu vào trong tiềm thức của nàng, man rợ và đầy sự trói buộc.
" Tự Anh, kiếp này nàng đừng hòng thoát khỏi ta ! "
Lương Mặc kia không thấy đủ, làm liên tục mấy lần, chừng nào Tự Anh hoàn toàn bất tỉnh hắn mới dừng lại, mặc quần áo chỉnh tề cho bản thân, để lại Tự Anh trong phòng đầy dấu hoan ái.
Thân thể cô nương bị vấy bẩn, Tự Anh bừng tỉnh khi trời còn tờ mờ, cơn lạnh lẽo khiến nàng run lên, người nàng trơ trọi không có lấy một mảnh vải.

Đâu đâu cũng có dấu xanh tím in hằng, còn truyền đến cơn đau nhức khó tả.

Lương Mặc kia hành phòng xong, cố tình để nàng như vậy, vắt kiệt sức lực nàng, cho nàng ngủ mê man, để mẫu thân nàng lầm tưởng nàng không khỏe mà vào trong kiểm tra, từ đó phát giác ra mọi chuyện.
Hắn tính kế độc ác, muốn gài nàng vào đường cùng, may mà Tự Anh tỉnh dậy sớm, ý thức được mưu kế của hắn, lập tức mặt đồ lại, nếu không đã để hắn ta được như ý.

" A Mặc, sao chàng lại thâm độc như vậy ? " Tự Anh làu bàu mắng hắn, dù cay nghiệt, nhưng trái tim nàng vẫn yêu hắn, biết một phần là do lỗi của nàng nên hắn mới dùng hạ sách này.
Tự Anh không triệt tiêu được tình cảm dành cho hắn, đành nén sự bất mãn vào trong, dậy rất sớm, ra ngoài dọn dẹp, cho chiến mã ăn, nàng còn nấu luôn cả thức ăn sáng, đến phòng sư phụ và mẫu thân đưa đồ ăn.
* Cốc cốc cốc *
" Sư phụ ! Đệ tử mang thức ăn cho người đây ạ ! " tiếng của Tự Anh bên ngoài truyền vào.
Tiếng tụng kinh bên trong phòng ngừng hẳn, Vu Hoán mở đôi mắt đầy nếp nhăn cho phép Tự Anh vào trong.

Khi Tự Anh vừa đặt chân đến gần chỗ Vu Hoán, với con mắt tin tường của ông nhìn ra trên thân thể của Tự Anh có rất nhiều yêu khí, nhưng đệ tử kia của ông lại không nhận ra.
" Tự Anh ! " Vu Hoán lên tiếng gọi Tự Anh.

" Thưa sư phụ, người cho gọi đệ tử ! " nàng giữ kính ngữ, cúi đầu trước sư phụ.


Vu Hoán đột ngột kéo lấy tay Tự Anh, xem bàn tay trắng trẻo, ở cổ tay hiện rõ gân xanh đen, cho thấy trong lục phủ ngũ tạng của Tự Anh bị yêu khí xâm nhập, ông đoán chắc chắn của Lương Mặc để lại, muốn dùng yêu khí này khiến Tự Anh lâm bệnh, không thể rời khỏi đây.
" Tự Anh, con thấy trong người có không khỏe chỗ nào không ? " Vu Hoán khàn giọng hỏi.
Nghe sư phụ hỏi, Tự Anh bỗng thấy lạ, bắt đầu đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận, từ sau chuyện tối qua, cơ thể nàng thật sự có chút khác thường, lúc nào cũng thấy mệt nhoài.

Tự Anh còn cho rằng, vì bị Lương Mặc đêm qua hành hạ, còn dậy sớm làm việc, dẫn đến có chút kiệt quệ.

" Đệ tử vẫn ổn ạ ! Sư phụ đừng lo lắng quá ! " Tự Anh nói tránh, lấp liếm đi chuyện tối qua.
Ánh mắt nàng không thành thật, nàng nói dối rất tệ, mỗi lần như vậy đều cúi đầu, chớp mắt, Vu Hoán biết tỏng tính của đệ tử, không vạch trần lời nói dối.
Ông thi triển pháp lực, truyền vào trong cơ thể của Tự Anh, đánh bay hết yêu khí xâm nhập lục phủ ngũ tạng.

Tức khắc, Tự Anh cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm ngay lập tức, trả lại cơ thể khỏe khoắn.

" Sư phụ...!" Tự Anh mấp máy, không nói nên lời, nàng ngỡ ngàng, vừa nãy nàng còn rất mệt mỏi, đi đứng không vững, bây giờ lại khỏe đến lạ thường.
Vu Hoán biết nàng thắc mắc, nhàn nhã cầm xâu chuỗi, vừa niệm chú vừa giải thích với Tự Anh.

" Ta thấy trong người con có yêu khí ! Chính thứ yêu khí này khiến thân con mệt mỏi đấy !
Con yên tâm !
Ta đã giúp con loại trừ nó rồi ! "
" Yêu khí ? " Tự Anh rúng động.

Đêm qua, ngoài việc gặp thủy thần, Tự Anh chưa hề gặp qua tên yêu ma nào, yêu khí mà sư phụ nàng nhắc đến, có lẽ nào do thủy thần đó nhưng lúc đụng chạm người nàng đưa vào ?
Yêu khí nằm trong người nàng lâu như vậy, mà nàng lại không nhận ra ? Tự Anh không dám hỏi rõ ngọ ngành, đứng ở ngay trước mặt Vu Hoán, bồn chồn không yên.
" Tự Anh ! Còn hai ngày nữa chúng ta sẽ quay về
Con nên tránh xa Lương công tử kia ra một chút ! " Vu Hoán nhắc nhở, mang đầy ẩn ý.

Đệ tử ngu dốt của ông không hiểu, còn lầm tưởng do ông biết cả hai có mối hôn sự, sợ Tự Anh yêu nhiều sẽ không nỡ rời đi, làm trái ý sư phụ, mà không hề hay biết Vu Hoán đang ngầm nói với nàng, Lương Mặc không phải con người, hắn đang bày mưu tính kế giữ chân nàng lại.

" Tự Anh xin ghi nhớ ! " Tự Anh cúi người nghe theo lời dặn, rồi nhanh chóng xin phép sư phụ ra ngoài, trả lại gian phòng tịnh tu cho ông.
Cả ngày hôm đó, Tự Anh thật sự ngoan ngoãn làm theo lời của Vu Hoán, hể nàng thấy Lương Mặc ở đâu, sẽ lập tức né sang chỗ khác, khiến hắn càng lúc càng bực, ánh mắt hắn dành cho Vu Hoán mỗi khi đi ngang phòng ông, càng thêm thâm hiểm.

Hắn biết, tất cả những thay đổi của Tự Anh đều do Vu Hoán mà ra, chắc chắn ông đã nói lời gì đó, làm Tự Anh càng lúc càng lạnh nhạt với hắn.

Xem ra, hắn không mạnh tay, chắc chắn không ngăn cản được Tự Anh quay về.

Đến tối, Tự Anh vẫn luôn né tránh, phòng hờ hắn vào phòng nàng, đêm đó nàng lấy cớ muốn ngủ với mẫu thân, tâm sự trước lúc lên đường, ngủ một đêm bình an.

Sáng ngày hôm sau, bước qua ngày thứ hai, chỉ còn thêm một ngày nữa Tự Anh sẽ cùng Vu Hoán về núi Bắc.

Lương Mặc bày mưu, điều khiển đầu óc của Tĩnh Yên, sai bảo Tự Anh lên núi hái thảo dược.

Tự Anh ngây thơ không biết đó là bẫy, một mình lên núi, để lại mẹ già và sư phụ ở cạnh một kẻ nguy hiểm.

Nàng lên đến nơi, trong lòng lúc nào cũng thấy bồn chồn, không rõ vì lí do gì, linh cảm lại mách bảo nàng chuyện chẳng lành.

Tự Anh nhớ đến những lúc lên núi, lúc nào cũng bị yêu ma quấy phá, lòng càng không yên.
Cũng may, lúc sáng trước khi nàng đi, sư phụ có dùng thần lực, hộ thể, nên Tự Anh cũng không sợ việc đương đầu với yêu ma, chăm chú hái thảo dược.
Đúng như linh cảm nàng mách bảo, trời bắt đầu chuyển tối đen, sấm chớp nổ ra, Tự Anh biết lại sắp có chuyện, vội vàng thu dọn, nhanh chân chạy đi.
Nhưng, nàng đã đặt chân vào mê cung của yêu ma, vào địa bàn của chúng, dễ gì nàng có thể thoát ra được.

Tự Anh chạy không được bao xa, những cái cây lại di chuyển, núi rừng âm u, tràn ngập yêu khí, mây đen bao phủ chẳng còn rõ lối đ, khiến Tự Anh quanh quẩn mãi không thể ra khỏi ngọn núi, đi qua đi lại vẫn về một chỗ.
" Lý Tự Anh ! Hahaaaaa "
Tiếng gọi và tiếng cười quỷ dị vang đến, giữa ban ngày ban mặt lũ yêu ma kia lại dám xuất hiện lộng hành, Tự Anh bắt buộc phải thủ thế phòng bị.

Tiếng nói phát ra ở khắp nơi, không thấy bóng dáng yêu ma đâu, trời bắt đầu kéo tới gió to, lồng vào đó là những hạt bụi, bay thẳng vào tầm mắt Tự Anh, làm nàng mất phương hướng.

" Yêu ma, dám lộng hành ! " Tự Anh cất tiếng, tung đòn đánh lung tung.
Mất tầm nhìn, nàng không nhìn rõ được mọi thứ, lại không cảm nhận rõ được yêu khí khi chúng bao phủ cả một vùng, nàng mất hết pháp lực, không xác định được vị trí, buộc lòng phải tấn công trước.

Trên trời bắt đầu nhiễu hạt mưa, từng giọt nặng trĩu, gió to lồng vào, cơn mưa như cơn bão, đổ bộ làm ngập núi rừng.
Những giọt mưa lạnh buốt, khiến thân thể một người phàm tục, hứng chịu cái lạnh thấu xương, người của Tự Anh ướt sũng, đứng đó run lẩy bẩy.

Nhận thức tình hình bất lợi, Tự Anh liều mạng chạy đi, những cái cây lại di chuyển, trệch hướng đi của Tự Anh.
Nàng đi mãi, đi mãi vào đúng ngay ngôi miếu lần trước nàng và Lương Mặc trú mưa, Tự Anh không do dự, mưa đang nặng hạt, nàng vào ngay đó trú tạm.


Tiếng cười quỷ dị đuổi nàng, càng lúc càng gần, theo nàng vào đến tận ngôi miếu.
" Yêu nghiệt, ra đây !
Có giỏi thì xuất hiện đi ! " Tự Anh tức giận, quát tháo.
Xung quanh nàng, ngoài tiếng cười ấy, không có gì khác thường, Tự Anh biết yêu ma ở rất gần, nên tiếng cười phát ra mới lớn và rõ như vậy.

Tự Anh đưa mắt quan sát ngôi miếu, ban ngày nên nàng nhìn rất rõ, từng ngóc ngách đều thu vào hết đôi ngươi của nàng.
Tai Tự Anh vẫn còn thính, nghe được những chuyển động trên mái nhà, tiếng * lách tách * như thứ gì đó đang nhiễu xuống, Tự Anh nhìn từ trên trần nhà xuống mặt đất.
Là nước, những giọt nước nhiễu xuống, mỗi chỗ khác nhau, không phải nước mưa, những giọt nước này hôi thối cực kì.

Tự Anh không cần phải đoán, nàng biết đó là nước bọt của yêu ma, chúng ở ngay trên đầu nàng, đang nhỏ dãi thèm ăn thịt nàng.
" Yêu nghiệt còn núp ? "
Ngay lập tức, Tự Anh dùng quạt, tung chiêu lên đó, trúng ngay vào yêu ma, nó kêu thét lên một tiếng.

Cùng với tiếng thét ấy, Tự Anh nhìn rất rõ hình thù của yêu ma ấy hiện ra sau khi trúng chiêu, phải làm nàng chấn động.
Một con quỷ, với chiếc lưỡi cực lớn, đầu lân, đầy răng nhọn, nó chỉ có nửa thân trên, dùng hai tay để di chuyển phần thân ấy.

Chiếc lưỡi kia luôn lè ra, tấn công đến Tự Anh, nó có thể kéo dài hoặc thu ngắn, để con quỷ dù đứng cách xa vẫn đánh được nàng.
" Lý Tự Anh, ta sẽ ăn thịt ngươi ! " con quỷ phát ra âm thanh ghê rợn, cười khanh khách.
Chiếc lưỡi dài quất vào đâu thứ đó lập tức bễ nát, lực công phá của nó cực kì mạnh, chỉ cần dính đòn sẽ chết ngay tại chỗ.

Giữa ban ngày ban mặt, con quỷ dám hiện thân, còn dùng hết yêu lực tấn công, bắt buộc Tự Anh cũng phải dùng hết sức lực đánh trả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương