Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý
-
Chương 299
Nghĩ như vậy, khóe miệng Lâu Doanh không khỏi nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa của tiểu hồ ly khi được hoàn thành chuyện xấu.
Vạn Nhất: “…”
Rốt cuộc là hận thù lớn như thế nào mà cô lại muốn chấn chỉnh anh ta như vậy?
Quả nhiên chỉ có phụ nữ với kẻ tiểu nhân là khó dạy nhất.
Bạch Phi Minh biết tính cách của Lâu Doanh, nên nói: “Vậy thì cậu nhớ cẩn thận một chút, mình trở về đây.”
Lâu Doanh xua tay: “Đi đi, đi đi, cậu lo lắng mình cái gì chứ, ai có thể đánh lại mình?”
Bạch Phi Minh thanh toán tiền rồi thật sự rời đi.
Hạ Huy nhắc nhở Vạn Nhất: “Anh Vạn, đại ca Lục đã bảo chúng ta tìm cố vấn tài chính đã xúi giục Tần Chấn Lâm.”
“Tôi cùng với Phi Minh đã tìm suốt mấy ngày rồi cũng vẫn không tìm thấy. Nửa đêm rồi hai người còn tìm cái gì chứ? Ngày mai hãy tiếp tục.” Lâu Doanh nói: “Anh cũng mau trở về tắm rửa rồi đi ngủ đi, tôi đi uống rượu với anh Vạn của anh là được rồi.”
Hạ Huy nhìn Vạn Nhất và hỏi ý kiến của anh ta.
Vạn Nhất xua tay: “Cậu trở về trước đi.”
“Vâng, anh Vạn.”
Hạ Huy cũng rời đi, Lâu Doanh nhiệt tình kéo Vạn Nhất: “Đi thôi, chúng ta đi quán bar ngắm mỹ nữ nào.”
Cuộc nói chuyện vừa rồi của ba người tình cờ lọt vào tai Ngô Đức ở bên cạnh.
Ánh mắt của Ngô Đức lập tức trở nên rất kỳ quái.
Quán bar Vong Tình.
Lâu Doanh rất chủ động và nhiệt tình gọi không ít rượu cho Vạn Nhất, thật ra nói thẳng ra là cô ấy có ý xấu”.
Hai người ngồi trên sô pha trong phòng riêng, Lâu Doanh cắn hạt dưa, rất nghiêm túc nói: “Anh xem cô gái đó thế nào? Ngực tấn công, mông phòng thủ đấy.”
“Cô kia cũng không tệ, mông lớn.”
“Còn cô kia, trông thật thuần khiết, anh có thích nó không?”
Vạn Nhất ra vẻ nhã nhặn: “Cũng bình thường thôi.”
Lâu Doanh đảo mắt nhìn thời gian, đã lâu như vậy rồi, chắc là cũng đã nên có hiệu quả rồi đúng không?
Tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì cả?
Lâu Doanh lại quan tâm” hỏi: “Anh thực sự không cảm thấy có chỗ nào khó chiu a?”
“Không có! Khá ổn, chỉ là có chút ồn ào.” Ngoài mặt Vạn Nhất nghiêm túc, nhưng thực ra lòng bàn tay của anh ta đã đổ đầy mồ hôi rồi, mặc dù trước đó anh ta đã lén uống thuốc giải mà Xa Thành Nghị đưa cho, anh ta vẫn có một chút cảm giác.
May mắn thay, là nó vẫn còn nằm trong phạm vị có thể khống chế được.
Lâu Doanh liếc nhìn Vạn Nhất từ đầu đến chân một lượt, thực sự không có phản ứng.
“Anh thực sự không được.”
Giọng điệu đó vô cùng khinh thường và ghét bỏ, cộng với sự thương cảm tột độ. Vạn Nhất: “..”
Cắn chặt răng, thôi bỏ đi, nhịn đi.
Vạn Nhất giả bộ không biết: “Cô Lâu có ý gì?”
“Không có gì, đi thôi, về nhà tắm rửa đi ngủ, đã làm lỡ thời gian ngủ dưỡng nhan sắc của bà đây rồi.”
Không nhìn thấy được cảnh Vạn Nhất bị mất mặt, Lâu Doanh đột nhiên cảm thấy buồn chán và mất hứng.
.
Vạn Nhất giả vờ nhỏ bé và hỏi: “Cô Lâu, vậy ân oán giữa chúng ta thì sao? Trước đây tôi thật sự không có cố ý..”
“Quên đi, quên đi.” Vốn dĩ Lâu Doanh muốn nói rằng cô ấy sẽ không so đo đến một người đàn ông không được, nhưng lại cảm thấy lời nói đó sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của người ta, vì vậy cô ấy mới nuốt ngược trở lại.
Nghe vậy, trong đáy mắt của Vạn Nhất lại lướt qua một nụ cười thành công, anh ta chụm tay lại nói: “Cảm ơn cô Lâu, vậy tôi về trước đây.”
“Đi, đi thôi.” Đôi mắt Lâu Doanh tràn đầy sự cảm thông, trong khoảnh khắc cô ấy chợt có thể hiểu được Vạn Nhất, rồi nói: “Anh cũng không dễ dàng gì.”
Một người đàn ông to lớn mà phương diện đó không được, thực sự là không dễ dàng gì.
Vạn Nhất vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng vậy, thật sự là không dễ dàng.”
Trong suốt những năm qua, anh ta liên tục bị Lâu Doanh soi mói, thật là không hề dễ dàng chút nào.
“Quay về đi.” Lâu Doanh cảm thấy áy náy, giọng điệu của cô ấy cũng đã nhẹ nhàng đi thêm vài phần.
“Vậy thì tôi đi thật đấy.”
Vạn Nhất nhặt chiếc áo khoác trên ghế sô pha lên và mặc vào, “cạch” một tiếng, lại có đồ từ trong quần áo rơi ra.
Vạn Nhất: “…”
Rốt cuộc là hận thù lớn như thế nào mà cô lại muốn chấn chỉnh anh ta như vậy?
Quả nhiên chỉ có phụ nữ với kẻ tiểu nhân là khó dạy nhất.
Bạch Phi Minh biết tính cách của Lâu Doanh, nên nói: “Vậy thì cậu nhớ cẩn thận một chút, mình trở về đây.”
Lâu Doanh xua tay: “Đi đi, đi đi, cậu lo lắng mình cái gì chứ, ai có thể đánh lại mình?”
Bạch Phi Minh thanh toán tiền rồi thật sự rời đi.
Hạ Huy nhắc nhở Vạn Nhất: “Anh Vạn, đại ca Lục đã bảo chúng ta tìm cố vấn tài chính đã xúi giục Tần Chấn Lâm.”
“Tôi cùng với Phi Minh đã tìm suốt mấy ngày rồi cũng vẫn không tìm thấy. Nửa đêm rồi hai người còn tìm cái gì chứ? Ngày mai hãy tiếp tục.” Lâu Doanh nói: “Anh cũng mau trở về tắm rửa rồi đi ngủ đi, tôi đi uống rượu với anh Vạn của anh là được rồi.”
Hạ Huy nhìn Vạn Nhất và hỏi ý kiến của anh ta.
Vạn Nhất xua tay: “Cậu trở về trước đi.”
“Vâng, anh Vạn.”
Hạ Huy cũng rời đi, Lâu Doanh nhiệt tình kéo Vạn Nhất: “Đi thôi, chúng ta đi quán bar ngắm mỹ nữ nào.”
Cuộc nói chuyện vừa rồi của ba người tình cờ lọt vào tai Ngô Đức ở bên cạnh.
Ánh mắt của Ngô Đức lập tức trở nên rất kỳ quái.
Quán bar Vong Tình.
Lâu Doanh rất chủ động và nhiệt tình gọi không ít rượu cho Vạn Nhất, thật ra nói thẳng ra là cô ấy có ý xấu”.
Hai người ngồi trên sô pha trong phòng riêng, Lâu Doanh cắn hạt dưa, rất nghiêm túc nói: “Anh xem cô gái đó thế nào? Ngực tấn công, mông phòng thủ đấy.”
“Cô kia cũng không tệ, mông lớn.”
“Còn cô kia, trông thật thuần khiết, anh có thích nó không?”
Vạn Nhất ra vẻ nhã nhặn: “Cũng bình thường thôi.”
Lâu Doanh đảo mắt nhìn thời gian, đã lâu như vậy rồi, chắc là cũng đã nên có hiệu quả rồi đúng không?
Tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì cả?
Lâu Doanh lại quan tâm” hỏi: “Anh thực sự không cảm thấy có chỗ nào khó chiu a?”
“Không có! Khá ổn, chỉ là có chút ồn ào.” Ngoài mặt Vạn Nhất nghiêm túc, nhưng thực ra lòng bàn tay của anh ta đã đổ đầy mồ hôi rồi, mặc dù trước đó anh ta đã lén uống thuốc giải mà Xa Thành Nghị đưa cho, anh ta vẫn có một chút cảm giác.
May mắn thay, là nó vẫn còn nằm trong phạm vị có thể khống chế được.
Lâu Doanh liếc nhìn Vạn Nhất từ đầu đến chân một lượt, thực sự không có phản ứng.
“Anh thực sự không được.”
Giọng điệu đó vô cùng khinh thường và ghét bỏ, cộng với sự thương cảm tột độ. Vạn Nhất: “..”
Cắn chặt răng, thôi bỏ đi, nhịn đi.
Vạn Nhất giả bộ không biết: “Cô Lâu có ý gì?”
“Không có gì, đi thôi, về nhà tắm rửa đi ngủ, đã làm lỡ thời gian ngủ dưỡng nhan sắc của bà đây rồi.”
Không nhìn thấy được cảnh Vạn Nhất bị mất mặt, Lâu Doanh đột nhiên cảm thấy buồn chán và mất hứng.
.
Vạn Nhất giả vờ nhỏ bé và hỏi: “Cô Lâu, vậy ân oán giữa chúng ta thì sao? Trước đây tôi thật sự không có cố ý..”
“Quên đi, quên đi.” Vốn dĩ Lâu Doanh muốn nói rằng cô ấy sẽ không so đo đến một người đàn ông không được, nhưng lại cảm thấy lời nói đó sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của người ta, vì vậy cô ấy mới nuốt ngược trở lại.
Nghe vậy, trong đáy mắt của Vạn Nhất lại lướt qua một nụ cười thành công, anh ta chụm tay lại nói: “Cảm ơn cô Lâu, vậy tôi về trước đây.”
“Đi, đi thôi.” Đôi mắt Lâu Doanh tràn đầy sự cảm thông, trong khoảnh khắc cô ấy chợt có thể hiểu được Vạn Nhất, rồi nói: “Anh cũng không dễ dàng gì.”
Một người đàn ông to lớn mà phương diện đó không được, thực sự là không dễ dàng gì.
Vạn Nhất vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng vậy, thật sự là không dễ dàng.”
Trong suốt những năm qua, anh ta liên tục bị Lâu Doanh soi mói, thật là không hề dễ dàng chút nào.
“Quay về đi.” Lâu Doanh cảm thấy áy náy, giọng điệu của cô ấy cũng đã nhẹ nhàng đi thêm vài phần.
“Vậy thì tôi đi thật đấy.”
Vạn Nhất nhặt chiếc áo khoác trên ghế sô pha lên và mặc vào, “cạch” một tiếng, lại có đồ từ trong quần áo rơi ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook