Lên Nhầm Giường
-
Chương 9: Lục kiếm sơn trang
Ngay khi nàng nói ra câu nói kia thì liền hối hận, hắn vì cái gì mà bắt nàng lập tức về gặp nương hắn kia chứ, cứ như là sợ nàng sẽ chạy mất không bằng.
- Chàng là không tin ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng sao ? Nàng nhìn hắn mà tức giận nha nàng còn muốn hành tẩu giang hồ thăm thú một chút, chưa muốn ngay lập tức thành thê tử người ta.
- Ta là sợ nàng đổi ý, nếu đã chấp nhận làm nương tử của ta rồi thì chúng ta tổ chức luôn hôn sự đi. Hắn là sợ đêm dài lắm mộng nha. Khó khăn lắm hắn mới buộc được nàng chấp nhận làm thê tử, hắn là muốn nhanh chóng cột nàng lại bên mình. Từ Sa Hà Trấn đến nhà hắn cũng không tính là xa lắm thế nhưng do Sau khi lập càng khôn chuyển vận thì nàng là xuống sức trầm trọng khiến thân thể có chút không ổn thế nên bọn họ là phải nghỉ tạm tại một sơn trang nhỏ phía ngoài Sa Hà trấn.
- Đây là Lục kiếm sơn trang mà thiên hạ đồn đại sao ? Nàng tò mò nhìn ngắm, cứ tưởng một sơn trang nổi tiếng sẽ uy nghi bề thế nào ngờ lại bé tẹo thế kia. Hẳn làm võ lâm minh chủ sẽ không kiếm được nhiều tiền đi.
- Phải, nơi này là chỗ bằng hữu ta, chúng ta đêm nay là xin nghỉ lại ở đây, mai sẽ đi tiếp. Nhìn nàng mệt mỏi làm hắn đau lòng, hắn biết trận pháp kia là khiến nàng suy yếu. Bọn họ vừa mới đến cửa thì một tiểu cô nương xinh đẹp lao ra nhảy bổ về phía hắn. Hắn là nhanh chóng lùi lại như một phản xạ có điều kiện, tránh né tiểu cô nương kia
- Thiệu ca ca, huynh là tới chơi sao ? Thùy Linh cười híp cả mắt, nàng là ngày đêm trông hắn sẽ ghé qua, thế nhưng hắn dạo gần đây rất ít khi đến.
- Lục muội xin muội đừng có nhào vào ta như thế, nếu như bị hiểu lầm…
- Ai hiểu lầm chứ…Nàng là định lớn lên gả cho hắn nha, nên chẳng cần xem lễ giáo vào mắt
- Hôn thê của ta…Hắn khẽ ho nhẹ nhắc nàng ta hắn là cùng đi với thê tử. Lục Thùy Linh nhìn về phía Khiết Ngọc một lúc đành giá nàng. Chỉ là một nữ nhân với dung mạo tầm thường, sao có thể xứng với Thiệu ca ca.
- Ca ca huynh cứ hay đùa, vị tỷ tỷ này chắc là một trong các cô nương đeo bám huynh phải không ? Nếu là phiền phức khó giải quyết cứ nói với muội Lục Kiếm Sơn trang nhà muội sẽ thay huynh giải quyết. Lục Thùy Linh vừa nói vừa líc nhìn về phía Khiết Ngọc một cách đầy vẻ ác ý. Ả nữ nhân kia hẳn là giáo chủ Ngũ độc giáo mê mệt Thiệu ca ca nhưng chẳng phải giang hồ đồn nàng ta rất đẹp sao nàng là thấy nàng ta cũng tầm thường thôi.
- Ý của ngươi là ta uy hiếp hắn ? Mĩ Khiết Ngọc là hung hăng trừng Lục Thùy Linh, nàng là không chút vừa mắt tiều cô nương này. Nàng ta từ khi xuất hiện thì nào là lôi lôi kéo kéo Mạc Du giờ còn dám công kích nàng. Nàng mà như vậy dẽ bắt nạt sao…ít ra cũng phải cho nàng ta biết ở đây ai mới là người có thế mạnh ở đây.
- Mạc Du, chàng nói xem, là ta theo đuổi chàng hay chàng đeo bám ta ? Hừ nàng cũng có sỹ diện của nữ nhân à, đừng tưởng nàng thất thân với hắn thì sẽ chịu lép vế.
- Là ta, ta chạy theo năn nỉ nàng lấy ta, mặt dày đeo bám cầu xin. Lục muội muội, muội tốt nhất đừng đắc tội hôn thê của ta, nếu không ta sẽ không bỏ qua đừng nói muội ngay cả Lục Kiếm Sơn Trang của muội cũng sẽ không yên đối với ta. Hắn nheo đôi mắt lạnh như băng nói với đầy ý cảnh cáo. Hắn là không ngại kẻ khác nhìn hắn thế nào nhưng lại không thể chịu được nàng bị kẻ khác coi thường.
- Thùy Linh muội không được lộn xộn.
Lục Chiêu Hùng gõ nhẹ đầu của tiểu muội rồi nghiêng mình chào Mạc Du cùng Khiết Ngọc. Hắn quen biết Mạc Du là đủ lâu để nhận ra sự giận dữ trong lời nói lúc nãy của y. Khẽ nhìn lướt qua người con gái đứng bên Mạc Du thầm đánh giá.
Nàng ta hẳn không phải nhân sỹ giang hồ vì trên người nàng ta không có nét phong trần cùng hào sảng. Thế nhưng cũng không giống các khuê nữ không ra khỏi môn. Nghe cách nàng đối đáp cùng muội muội hắn thì nàng hẳn là có một tính cách mạnh mẽ nhưng lại mang chút ý vị thanh toát dịu dàng của một tiểu thư trong từng hành động.
Khiến cho Du Huynh phải động tâm hẳn là người con gái phải có gì đó hơn hẳn người thường, quả thật là không sai. Nàng có thể nói là hoàn toàn khác biệt với các nữ nhân trước giờ hắn từng gặp. Không quá đanh đá chanh chua thế nhưng chỉ một lời nói một cái trừng mắt một cái phớt lờ của nàng ta thôi cũng có thể tỏ rõ uy phong của bàn thân nàng ta. Dù tức giận nhưng không hề vô lễ hay thất kính với kẻ làm mình khó chịu mà vẫn khiến kẻ khác phải cảm thấy thẹn vì hành động của mình.
- Thiệu Huynh, huynh đã đến, ta là đã sai hạ nhân chuẩn bị phòng cho cả hai. Lục Chiêu Hùng Mỉm cười nhè nhẹ nói.
- Không cần, ta nghĩ ta nên nghỉ lại khách điếm thôi. Ở lại đây sợ rằng nàng ấy sẽ không thoải mái. Hắn cười nhưng đôi mắt vẫn vô cùng sắc lạnh khiến cho Lục Thùy Linh có chút sợ.
- Ta không sao. Nàng là có thể thấy được vẻ thành khẩn của vị huynh trưởng họ Lục kia, ra giang hồ thêm một người bạn vẫn là tốt hơn. Nàng sẽ không so đo tính toán với họ vì như thế là có lợi đủ đường nha, cái lợi thứ nhất là không mất lòng họ, lợi thứ hai không mang danh hẹp hòi, lợi thứ ba và cũng quan trọng nhất đỡ tốn tiền trọ. Sau này lấy hắn hẳn là tiền của hắn chẳng phải cũng là của nàng đó sao vì thế tiếc tiền cho hắn cũng làm bản thân mình giàu mà.
Nhưng Khiết ngọc cũng không thể ngờ rằng quyết định này của nàng lại khiến cho sau này trên giang hồ không còn nơi gọi là Tiêu Kiếm sơn trang nữa.
Ngồi trước gương bất mãn về nhang sắc của bản thân, vì sao nàng lại không hề xinh đẹp chút nào. Hôm nay khi nhìn thấy hắn đứng cùng với Lục Thùy Linh bọn họ trông thật đẹp đôi làm sao. Uống dược của nhị sư huynh đưa khiến mọi thứ quanh nàng ngày một rõ ràng hơn, cũng khiến nàng nhận ra một sự thật là bọn họ không hề xứng đôi. Ngay khi nàng định bước về giường thì bị kẻ nào đó đánh ngất từ phía sau. Tay buông lỏng cốc nước trà khiến ly trà rơi xuống vỡ vụn Khiết Ngọc rơi vào mê man.
Mạc Du nghe tiếng đổ vỡ truyền ra từ phòng nàng liền chạy đến thì thấy cửa phòng mở toang trong phòng không có bóng người chỉ có chiếc hài của nàng rơi lại. Hắn hít một hơi sâu rồi trầm ngâm trong chốc lát, là Định lạc Băng Tâm. Loại thuốc có thể che đi thính giác của kẻ học võ chính vì thế hắn là không thể cảm giác có kẻ đến gần cùng bắt đi nàng. Nhìn kẻ vừa chạy đến ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh, Nghiền nát mảnh vỡ của ly trà trong tay hắn bỏ lại một câu rồi đuổi theo kẻ bắt đi nàng.
- Là các người phạm đến ta trước vậy đừng trách ta vô tình. Lục Chiêu Hùng hớt hải chạy đến lại nhận dược một câu lạ lùng của hắn cảm thấy kì lạ thì nhìn sang muội muội của mình chỉ thấy nàng ta sắc mặt trắng bệch run rẩy ngồi bệt xuống đất.
- Muội, muội sai người bắt nàng ta sao ? Sao muội như thế hồ đồ. Hắn thật là không hết cách với muội muội ngu ngốc này mà.
- Muội thật không hiểu, nàng ta có gì hơn muội, vì cái gì huynh ấy lại yêu thích nàng ta. Hẳn là nàng ta dùng bùa thuật gì đó, chỉ cần nàng ta chết vậy thì huynh ấy sẽ thoát khỏi bùa chú kia sẽ tỉnh ngộ và sẽ thích muội. Nàng là không cam tâm thua trên tay nàng ta như thế thế nên mới nghĩ ra kế này. Dù nàng ta mất tích trong sơn trang nhà nàng cũng không thể quy trách nhiệm cho bọn họ.
Thế nhưng vì cái gì mà hắn biết đó là do nàng làm, là sai ở đâu. Nhưng thật nhanh máu ứa ra từ mắt, mũi cùng miệng nàng khiến nàng không thể nghĩ tiếp được nữa, cái cảm giác muốn nôn tất cả máu trong cơ thể ra ngoài trong đau đớn khiến Lục Thùy Linh biết được câu đừng trách ta vô tình kia của hắn là có ý gì. Lục Kiếm Sơn Trang chỉ trong một đêm không còn một bóng người sống sót.
- Chàng là không tin ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng sao ? Nàng nhìn hắn mà tức giận nha nàng còn muốn hành tẩu giang hồ thăm thú một chút, chưa muốn ngay lập tức thành thê tử người ta.
- Ta là sợ nàng đổi ý, nếu đã chấp nhận làm nương tử của ta rồi thì chúng ta tổ chức luôn hôn sự đi. Hắn là sợ đêm dài lắm mộng nha. Khó khăn lắm hắn mới buộc được nàng chấp nhận làm thê tử, hắn là muốn nhanh chóng cột nàng lại bên mình. Từ Sa Hà Trấn đến nhà hắn cũng không tính là xa lắm thế nhưng do Sau khi lập càng khôn chuyển vận thì nàng là xuống sức trầm trọng khiến thân thể có chút không ổn thế nên bọn họ là phải nghỉ tạm tại một sơn trang nhỏ phía ngoài Sa Hà trấn.
- Đây là Lục kiếm sơn trang mà thiên hạ đồn đại sao ? Nàng tò mò nhìn ngắm, cứ tưởng một sơn trang nổi tiếng sẽ uy nghi bề thế nào ngờ lại bé tẹo thế kia. Hẳn làm võ lâm minh chủ sẽ không kiếm được nhiều tiền đi.
- Phải, nơi này là chỗ bằng hữu ta, chúng ta đêm nay là xin nghỉ lại ở đây, mai sẽ đi tiếp. Nhìn nàng mệt mỏi làm hắn đau lòng, hắn biết trận pháp kia là khiến nàng suy yếu. Bọn họ vừa mới đến cửa thì một tiểu cô nương xinh đẹp lao ra nhảy bổ về phía hắn. Hắn là nhanh chóng lùi lại như một phản xạ có điều kiện, tránh né tiểu cô nương kia
- Thiệu ca ca, huynh là tới chơi sao ? Thùy Linh cười híp cả mắt, nàng là ngày đêm trông hắn sẽ ghé qua, thế nhưng hắn dạo gần đây rất ít khi đến.
- Lục muội xin muội đừng có nhào vào ta như thế, nếu như bị hiểu lầm…
- Ai hiểu lầm chứ…Nàng là định lớn lên gả cho hắn nha, nên chẳng cần xem lễ giáo vào mắt
- Hôn thê của ta…Hắn khẽ ho nhẹ nhắc nàng ta hắn là cùng đi với thê tử. Lục Thùy Linh nhìn về phía Khiết Ngọc một lúc đành giá nàng. Chỉ là một nữ nhân với dung mạo tầm thường, sao có thể xứng với Thiệu ca ca.
- Ca ca huynh cứ hay đùa, vị tỷ tỷ này chắc là một trong các cô nương đeo bám huynh phải không ? Nếu là phiền phức khó giải quyết cứ nói với muội Lục Kiếm Sơn trang nhà muội sẽ thay huynh giải quyết. Lục Thùy Linh vừa nói vừa líc nhìn về phía Khiết Ngọc một cách đầy vẻ ác ý. Ả nữ nhân kia hẳn là giáo chủ Ngũ độc giáo mê mệt Thiệu ca ca nhưng chẳng phải giang hồ đồn nàng ta rất đẹp sao nàng là thấy nàng ta cũng tầm thường thôi.
- Ý của ngươi là ta uy hiếp hắn ? Mĩ Khiết Ngọc là hung hăng trừng Lục Thùy Linh, nàng là không chút vừa mắt tiều cô nương này. Nàng ta từ khi xuất hiện thì nào là lôi lôi kéo kéo Mạc Du giờ còn dám công kích nàng. Nàng mà như vậy dẽ bắt nạt sao…ít ra cũng phải cho nàng ta biết ở đây ai mới là người có thế mạnh ở đây.
- Mạc Du, chàng nói xem, là ta theo đuổi chàng hay chàng đeo bám ta ? Hừ nàng cũng có sỹ diện của nữ nhân à, đừng tưởng nàng thất thân với hắn thì sẽ chịu lép vế.
- Là ta, ta chạy theo năn nỉ nàng lấy ta, mặt dày đeo bám cầu xin. Lục muội muội, muội tốt nhất đừng đắc tội hôn thê của ta, nếu không ta sẽ không bỏ qua đừng nói muội ngay cả Lục Kiếm Sơn Trang của muội cũng sẽ không yên đối với ta. Hắn nheo đôi mắt lạnh như băng nói với đầy ý cảnh cáo. Hắn là không ngại kẻ khác nhìn hắn thế nào nhưng lại không thể chịu được nàng bị kẻ khác coi thường.
- Thùy Linh muội không được lộn xộn.
Lục Chiêu Hùng gõ nhẹ đầu của tiểu muội rồi nghiêng mình chào Mạc Du cùng Khiết Ngọc. Hắn quen biết Mạc Du là đủ lâu để nhận ra sự giận dữ trong lời nói lúc nãy của y. Khẽ nhìn lướt qua người con gái đứng bên Mạc Du thầm đánh giá.
Nàng ta hẳn không phải nhân sỹ giang hồ vì trên người nàng ta không có nét phong trần cùng hào sảng. Thế nhưng cũng không giống các khuê nữ không ra khỏi môn. Nghe cách nàng đối đáp cùng muội muội hắn thì nàng hẳn là có một tính cách mạnh mẽ nhưng lại mang chút ý vị thanh toát dịu dàng của một tiểu thư trong từng hành động.
Khiến cho Du Huynh phải động tâm hẳn là người con gái phải có gì đó hơn hẳn người thường, quả thật là không sai. Nàng có thể nói là hoàn toàn khác biệt với các nữ nhân trước giờ hắn từng gặp. Không quá đanh đá chanh chua thế nhưng chỉ một lời nói một cái trừng mắt một cái phớt lờ của nàng ta thôi cũng có thể tỏ rõ uy phong của bàn thân nàng ta. Dù tức giận nhưng không hề vô lễ hay thất kính với kẻ làm mình khó chịu mà vẫn khiến kẻ khác phải cảm thấy thẹn vì hành động của mình.
- Thiệu Huynh, huynh đã đến, ta là đã sai hạ nhân chuẩn bị phòng cho cả hai. Lục Chiêu Hùng Mỉm cười nhè nhẹ nói.
- Không cần, ta nghĩ ta nên nghỉ lại khách điếm thôi. Ở lại đây sợ rằng nàng ấy sẽ không thoải mái. Hắn cười nhưng đôi mắt vẫn vô cùng sắc lạnh khiến cho Lục Thùy Linh có chút sợ.
- Ta không sao. Nàng là có thể thấy được vẻ thành khẩn của vị huynh trưởng họ Lục kia, ra giang hồ thêm một người bạn vẫn là tốt hơn. Nàng sẽ không so đo tính toán với họ vì như thế là có lợi đủ đường nha, cái lợi thứ nhất là không mất lòng họ, lợi thứ hai không mang danh hẹp hòi, lợi thứ ba và cũng quan trọng nhất đỡ tốn tiền trọ. Sau này lấy hắn hẳn là tiền của hắn chẳng phải cũng là của nàng đó sao vì thế tiếc tiền cho hắn cũng làm bản thân mình giàu mà.
Nhưng Khiết ngọc cũng không thể ngờ rằng quyết định này của nàng lại khiến cho sau này trên giang hồ không còn nơi gọi là Tiêu Kiếm sơn trang nữa.
Ngồi trước gương bất mãn về nhang sắc của bản thân, vì sao nàng lại không hề xinh đẹp chút nào. Hôm nay khi nhìn thấy hắn đứng cùng với Lục Thùy Linh bọn họ trông thật đẹp đôi làm sao. Uống dược của nhị sư huynh đưa khiến mọi thứ quanh nàng ngày một rõ ràng hơn, cũng khiến nàng nhận ra một sự thật là bọn họ không hề xứng đôi. Ngay khi nàng định bước về giường thì bị kẻ nào đó đánh ngất từ phía sau. Tay buông lỏng cốc nước trà khiến ly trà rơi xuống vỡ vụn Khiết Ngọc rơi vào mê man.
Mạc Du nghe tiếng đổ vỡ truyền ra từ phòng nàng liền chạy đến thì thấy cửa phòng mở toang trong phòng không có bóng người chỉ có chiếc hài của nàng rơi lại. Hắn hít một hơi sâu rồi trầm ngâm trong chốc lát, là Định lạc Băng Tâm. Loại thuốc có thể che đi thính giác của kẻ học võ chính vì thế hắn là không thể cảm giác có kẻ đến gần cùng bắt đi nàng. Nhìn kẻ vừa chạy đến ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh, Nghiền nát mảnh vỡ của ly trà trong tay hắn bỏ lại một câu rồi đuổi theo kẻ bắt đi nàng.
- Là các người phạm đến ta trước vậy đừng trách ta vô tình. Lục Chiêu Hùng hớt hải chạy đến lại nhận dược một câu lạ lùng của hắn cảm thấy kì lạ thì nhìn sang muội muội của mình chỉ thấy nàng ta sắc mặt trắng bệch run rẩy ngồi bệt xuống đất.
- Muội, muội sai người bắt nàng ta sao ? Sao muội như thế hồ đồ. Hắn thật là không hết cách với muội muội ngu ngốc này mà.
- Muội thật không hiểu, nàng ta có gì hơn muội, vì cái gì huynh ấy lại yêu thích nàng ta. Hẳn là nàng ta dùng bùa thuật gì đó, chỉ cần nàng ta chết vậy thì huynh ấy sẽ thoát khỏi bùa chú kia sẽ tỉnh ngộ và sẽ thích muội. Nàng là không cam tâm thua trên tay nàng ta như thế thế nên mới nghĩ ra kế này. Dù nàng ta mất tích trong sơn trang nhà nàng cũng không thể quy trách nhiệm cho bọn họ.
Thế nhưng vì cái gì mà hắn biết đó là do nàng làm, là sai ở đâu. Nhưng thật nhanh máu ứa ra từ mắt, mũi cùng miệng nàng khiến nàng không thể nghĩ tiếp được nữa, cái cảm giác muốn nôn tất cả máu trong cơ thể ra ngoài trong đau đớn khiến Lục Thùy Linh biết được câu đừng trách ta vô tình kia của hắn là có ý gì. Lục Kiếm Sơn Trang chỉ trong một đêm không còn một bóng người sống sót.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook