Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu
-
Chương 81: Ngoại truyện về Phụng Phi
1
Chiếc kiệu dừng lại, ta đặt cuốn sách trong tay xuống, nhất thời lặng người đi. Chỉ cần bước ra khỏi chiếc kiệu này, ta sẽ không còn là Thẩm Ngạo Mai, đại tiểu thư nhà họ Thẩm thích gì được nấy như trước nữa.
Rèm kiệu vén lên, bước ra ngoài, nhìn cánh cửa Hoàng cung cao lớn trước mặt, ngói xanh gạch đỏ, ta bất giác lặng người đi.
Bước vào cửa cung sâu tựa biển!
Ta đã được chọn trong cuộc đại tuyển phi tần ba năm một lần. Đây cũng là tâm nguyện nhiều năm của phụ thân ta, người tìm những sư phụ giỏi nhất để dạy cho ta từ cầm kì thi họa, đi đứng nói chuyện, ngôn hành cử chỉ, tất cả đều vì ngày hôm nay ta được chọn vào cung, hi vọng từ nay về sau Thẩm gia ngày càng thịnh vượng, phát đạt, cao quý.
Ta nhoẻn miệng mỉm cười tự giễu, sau đó đi theo người ta vào bên trong.
Trên đại điện, các tú nữ đứng đầy khắp nơi, người nào cũng mặc y phục hoa lệ, trang điểm lộng lẫy. Tuy rằng lúc này đã vào đầu đông, nhưng đa số mọi người mong gây được chú ý, nên chỉ mặc y phục mùa thu, cổ áo còn mở rất rộng, ống tay áo lại to để lộ ra phần cánh tay trắng ngần, nõn nà. Dù đã dặm rất nhiều phấn, nhưng sắc mặt của bọn họ vẫn cứ trắng nhợt ra vì lạnh giá.
Đứng ở phía sau, ta bất giác ớn lạnh cả người, kéo chặt y phục mùa đông trên người lại theo bản năng.
Không biết sau mấy canh giờ, đứng cho tới khi chân tê dại mới kết thúc cuộc tuyển chọn tú nữ ba năm một lần này. Mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình, chức vị tiệp dư, mĩ nhân đương nhiên rơi vào những giai nhân đặc biệt xuất sắc, còn ta được điều đến làm cung nữ ở cung Cúc Phụng.
Từ đầu chí cuối, ta chưa từng được nhìn thấy long nhan, thực sự có nhìn được hay không đối với ta chẳng hề quan trọng, điều ta mong muốn hoàn toàn khác với điều phụ thân kì vọng. Ta thầm nói với phụ thân rằng: Xin lỗi phụ thân, nữ nhi đã khiến người phải thất vọng!
Tuổi xuân tươi trẻ, bất cứ người phụ nữ nào cũng có giấc mộng của riêng mình, mơ rằng có thể gả cho một vị lang quân như ý, phu thê tâm đầu ý hợp. Tuy nhiên, mong muốn đó đối với ta mà nói không chỉ là một giấc mộng mà còn là một giấc mộng xa xỉ. Thế nhưng, ta vẫn mong có một ngày giấc mộng đó thành sự thật.
Cung Cúc Phụng, phượng hoàng được nâng niu trên bàn tay. Lần đầu khi nghe thấy cái tên này, hai tú nữ cùng được phái đến nơi này với ta là Thanh Loan và Ngọc Tú đều vô cùng vui sướng, bởi vì được phái đến hầu hạ một vị nương nương có thân phận cao quý. Nhưng vị công công tới đưa chúng ta về cung Cúc Phụng đã nhanh chóng tạt cho họ một gáo nước lạnh với câu nói: “Nơi đó trước kia bị bỏ hoang, vừa mới xây lại, không có nương nương nào hết.”
Lúc hai người đó biết nơi này thực ra chính là lãnh cung, nụ cười tươi rói trên mặt nhanh chóng biến mất. Lúc này, Như công công lại cười nói: “Tất cả mọi người đều cảm thấy ba người là xui xẻo nhất trong số tú nữ lần này, nhưng ta lại nghĩ, ba người các ngươi là may mắn nhất. Trong cung, nơi thanh tịnh nhất chính là cung Cúc Phụng, sau này các ngươi cứ an phận ở đấy là được rồi.”
Cuộc sống ở cung Cúc Phụng thực sự thanh nhàn, bởi vì nơi đó chẳng có vị nương nương nào cả. Câu nói của Như công công rất đúng, ba người chúng ta là may mắn nhất, không bị cuốn vào cuộc chiến đáng sợ chốn thâm cung. Hàng ngày ngoại trừ việc quét dọn sạch sẽ, nhổ cỏ dại, chăm sóc cây cảnh thì thời gian rảnh rỗi nhiều vô kể. Nơi này ngoài ba chúng ta ra, hàng ngày cũng ít có cung nữ thái giám đến chứ đừng nói là Hoàng thượng và các phi tần. Chính vì vậy, nó mới thực sự được coi là ‘lãnh cung’. Theo cách Thanh Loan thường nói thì, cuộc sống này thanh nhàn đến mức con người muốn phát điên. Cuộc sống như vậy, đối với tôi lại chẳng hề buồn chán, thậm chí còn âm thầm cảm thấy hân hoan. Tôi yêu thích hoa mai ở nơi đây, những lúc rảnh rỗi, thường ngồi trong vườn cây, tận tâm vẽ lại từng bông hoa e ấp, tuyệt đẹp. Thực sự không phải ai cũng có tự do tự tại khi sống trong Hoàng cung, nơi vẫn được đồn thổi là vô tình, đáng sợ và nguy hiểm nhất.
Tuy rằng trong mắt người khác cung Cúc Phụng là lãnh cung, nhưng chúng tôi lại phát hiện các vật dụng nơi đây đều vô cùng tinh tế, mỗi chi tiết nhỏ bé cũng khiến người ta phải kinh ngạc. Tấm vải trên chiếc giường làm bằng Hán bạch ngọc trong căn phòng chính chẳng có ai ngủ kia được làm từ gấm vóc thượng hạng, thậm chí ngay cả hương vòng đốt trong cung mỗi ngày đều là loại đắt nhất, quý nhất.
Dần dần, Thanh Loan và Ngọc Tú càng lúc càng hiếu kì về mọi thứ trong cung Cúc Phụng, rõ ràng là cung điện không có ai ở, thế nhưng mọi thứ được bày biện, dùng ở nơi đây đều giống hệt như tẩm cung của những vị nương nương được sủng ái nhất. Tại sao cung điện này mới xây lại, còn các cung điện khác trông ra lại đã cổ kính, lâu đời? Nếu như Hoàng thượng đã xây dựng lại nơi đây, tại sao chẳng tới đây lấy một lần? Để cuộc sống bớt buồn chán, Thanh Loan và Ngọc Tú đi nghe ngóng tin tức ở khắp mọi nơi và không hề mệt mỏi.
Cung Cúc Phụng, vốn tên là cung Tây Thừa, được đổi thành cung Cúc Phụng kể từ sau khi đương kim Hoàng thượng đăng cơ, năm xưa chủ nhân của nơi này chính là Phụng Phi nương nương, người được Hoàng thượng sủng ái nhất. Phượng hoàng được nâng niu trong lòng bàn tay chính là Phụng Phi nương nương. Chỉ đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, Phụng Phi nương nương bệnh tật liên miên, khó khăn lắm mới khỏi bệnh, nơi đây đột nhiên lại phát cháy, Phụng Phi nương nương đã chìm trong biển lửa vô tình. Trong cung vẫn luôn có lời đồn, năm đó, cung Cúc Phụng cháy là do Đồng Phi nương nương sinh lòng ghen ghét. Phụng Phi nương nương qua đời không bao lâu thì Đồng Phi nương nương cũng bệnh chết. Trong cung lại có thêm một lời đồn, nói rằng Hoàng thượng đã ban cái chết cho Đồng Phi nương nương. Sau khi bị thiêu cháy, cung Cúc Phụng đã bị bỏ hoang mấy năm nay. Lại có lời đồn cho rằng, nơi đây thường xuyên có tiếng khóc của phụ nữ, mọi người nói đó là linh hồn của Phụng Phi nương nương. Để an ủi cho linh hồn của Phụng Phi nương nương, khoảng ba năm sau, Hoàng thượng mới hạ lệnh xây lại cung Cúc Phụng.
Kể từ sau khi nghe được lời đồn này, hàng đêm Thanh Loan và Ngọc Tú ngủ không ngon giấc, chỉ sợ linh hồn Phụng Phi nương nương sẽ quay về tìm họ.
Với năng lực giao tế tuyệt vời của Thanh Loan và Ngọc Tú, không bao lâu sau, cung Cúc Phụng không còn lãnh đạm như trước kia, thi thoảng cũng có cung nữ, thái giám ở các cung khác sang nói chuyện, tán gẫu.
2
Đầu năm băng tuyết tan chảy, xuân đến hoa nở muôn nơi.
Sau khi hoàn thành công việc dọn dẹp mỗi ngày, Thanh Loan, Ngọc Tú thường lén hẹn các cung nữ ở cung khác tới đây chơi đùa. Có lẽ chỉ có ở nơi này, mọi người mới có thể thỏa thê chơi đùa.
Ta dần dần cũng trở nên cởi mở hơn, không còn ít nói chuyện như hồi mới vào cung, mỗi khi có chuyện gì vui thường chia sẻ cùng Thanh Loan và Ngọc Tú.
Thanh Loan cười vì khi mới đến, khuôn mặt ta lúc nào cũng như người chết chờ chôn. Đúng thế, từ khi biết phụ thân muốn đưa mình vào cung làm tú nữ, ta liền cảm thấy chán nản vô cùng. Thế nhưng cuộc sống ở nơi đây thư thái yên bình, đây là điều ta chẳng thể nào ngờ được, có lẽ mọi thứ sẽ như thế này cho tới năm hai lăm tuổi, xuất cung, vậy thì tốt biết bao. Với kết thúc như vậy, ta còn gì phải buồn bã, sao không vui vẻ mà sống từng ngày chứ?
Hôm nay, Lộ Hà ở cung Trường Xuân lén chạy tới chỗ chúng ta chơi đùa, mấy người đá cầu đến mệt liền ngồi bên bàn đá nghỉ ngơi. Lộ Hà đột nhiên nói với chúng ta một cách thần bí: “Chỗ ta có một cuốn sách hay, các ngươi có muốn xem không?”
Thanh Loan và Ngọc Tú đều nhốn nháo: “Đừng có nói nhiều nữa, sách hay gì chứ, mau lấy ra xem đi.”
Lộ Hà mỉm cười đầy kì quái, lấy một cuốn sách từ trong ống tay áo ra, ở bìa xanh bên ngoài chẳng ghi bất cứ chữ gì, nhìn qua có thể thấy cuốn sách này đã khá cũ, lại được người khác lật qua lật lại nhiều lần.
Thanh Loan nhìn vậy liền đưa lời khinh bỉ: “Còn tưởng là thứ gì tốt lành, chỉ là một quyển sách rách thôi mà.”
Lộ Hà liền nói: “Quên đi! Chốc nữa tỉ xem thì sẽ biết ngay đó là thứ gì thôi.”
Lộ Hà thận trọng mở sách ra, Thanh Loan và Ngọc Tú tiến lên trước, đột nhiên nghe thấy Ngọc Tú thét lên kinh ngạc: “Chết mất thôi, không ngờ muội dám xem thứ này ở trong cung. Nếu như bị bắt gặp, cẩn thận cái đầu của muội đó.”
“Không xem thì thôi.” Lộ Hà cất cuốn sách đi đầy thần bí, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khinh khi rồi nói: “Thứ này hoàn toàn khác với thứ các người mang từ quê nhà đến, đây là sách có tranh vẽ, người phụ nữ trong tranh chính là cô nương được yêu thích nhất Hiệt Hương Các, cuốn sách này là ngàn vàng khó mua đấy.”
Thanh Loan và Ngọc Tú vội vã lên tiếng: “Đừng, chúng ta cũng muốn xem mà.”
Ta cũng bất giác hiếu kì không biết đó rốt cuộc là thứ sách gì, lại khiến ba người họ mê mẩn như vậy. Tôi liền xông lại gần, một bức tranh hiện lên trước mặt, đôi nam nữ trong đó lõa thể, người đàn ông nằm trên ghế quý phi, người phụ nữ ngồi trên bụng của tình lang, khuôn mặt rầu rĩ mà lại hân hoan.
Khuôn mặt ta nóng rực lên, tại sao Lộ Hà lại có thể xem những thứ này trong cung chứ? Vào lúc ta xuất cung, mẫu thân đã từng dúi vào tay ta một cuốn sách như vậy, điểm khác biệt cũng giống như Lộ Hà nói, cuốn sách trong tay muội ấy có hình vẽ, hai người đàn ông, phụ nữ trong đó bất luận là nét mặt, thần thái hay cơ thể, da thịt đều được vẽ vô cùng tỉ mỉ, thậm chí ngay cả giọt mồ hôi trên người cũng phản chiếu ánh sáng. Thứ mà mẫu thân cho ta xem chỉ có chữ viết miêu tả mà thôi, so với cuốn sách này thì đúng là hạt bụi giữa sa mạc.
Ngọc Tú đẩy ta rồi nói: “Tiểu Mai, đừng nói là muội không dám xem đấy nhé? Có gì mà không dám chứ, mọi người đều vô cùng hiếu kì về chuyện giữa đàn ông và phụ nữ. Này, nhìn xem bức tranh này vẽ đẹp quá, đây thực sự là cô nương nổi tiếng nhất ở Hiệt Hương Các? Trông chỉ cũng thế này mà thôi, còn không xinh đẹp bằng ta mà.”
Thanh Loan rú lên: “Thôi đi người, so sánh linh tinh gì thế hả? Tự hạ thấp bản thân hả?”
Nhìn bọn họ không ngừng kinh ngạc thảng thốt, cuối cùng ta cũng không nhịn được, lại đưa mắt về phía cuốn sách đó. Lật một trang, đôi nam nữ trong tranh đã đổi tư thế khác, người phụ nữ tựa bên cửa sổ, đặt mông vào phần dưới của người đàn ông, người phụ nữ quay mặt lại tỏ ra đau đớn mà hân hoan.
Thanh Loan liền hỏi: “Rốt cuộc là người phụ nữ này muốn khóc hay muốn cười đây? Tại sao lúc nào cũng bộ dạng nửa khóc nửa cười thế này chứ?”
Ngọc Tú liền đáp: “Có lẽ sẽ rất đau đớn. Nếu đổi lại là muội làm như vậy bên cửa sổ, muội còn có thể mỉm cười được không?”
Thanh Loan đỏ bừng cả mặt thét lên: “Tỉ thôi ngay đi.”
Lúc này Lộ Hà mới nói: “Thế nhưng ta nghe nói nam nữ giao hợp là một chuyện rất thú vị, nếu không tại sao các tiệp dư mĩ nhân sau khi được sủng hạnh lại ngày nào cũng nghĩ cách đưa tặng lễ cho công công An Cát, tất cả đều mong có thể được hầu hạ hoàng thượng? Nếu đau khổ như vậy, tại sao bọn họ còn liều mạng bỏ tiền mua khổ vào thân chứ? Tiểu Mai, muội nói xem sao?”
Khuôn mặt ta cũng đỏ rực lên, mím chặt môi, cúi gằm mặt. Ta nào biết được những chuyện đấy, những bức tranh này cũng mới được xem lần đầu thôi.
“Ây da, hỏi muội ấy sao? Muội ấy chẳng phải cũng giống như chúng ta sao?” Thanh Loan đã nhìn ra được nét mặt thẹn thùng của tôi.
Lộ Hà liền che miệng mỉm cười, đột nhiên sắc mặt thay đổi, vội vã gập sách lại, quỳ rạp xuống đất. Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nhìn thấy phản ứng của Lộ Hà là biết có người đứng sau lưng chúng ta.
Lộ Hà run run lên tiếng: “Nô… nô tì khấu kiến Hoàng thượng.”
Hoàng thượng?
Thanh Loan phản ứng nhanh nhất, kéo ta và Ngọc Tú quỳ xuống, mấy người chúng ta không ai dám ngước đầu lên, run rẩy lên tiếng: “Nô tì khấu kiến Hoàng thượng.”
“Mấy người các ngươi thật là to gan, không trông giữ cung Cúc Phụng tử tế mà tụ tập ở đây tán gẫu, tại sao trong cung lại có thứ nô tài nhàn rỗi như các ngươi…” Đây là giọng nói của công công An Cát, người được Hoàng thượng trọng dụng.
Ta quỳ dưới đất, căng thẳng đến mức thân thể run rẩy. Chỉ thấy bóng tay dưới đất khẽ giơ lên, vị công công kia liền ngậm miệng lại.
Theo lí thường, gần vua như gần hổ. Chúng ta không trông giữ cung Cúc Phụng tử tế, liệu Hoàng thượng có chém đầu chúng ta không? Ta chẳng dám suy nghĩ sâu xa thêm nữa.
Bỗng nhiên, phía trên truyền xuống giọng nói trầm lắng, giàu sức quyến rũ: “Đang xem sách sao?”
Câu hỏi này khiến trái tim ta quặn thắt lại. Chẳng hiểu tại sao khi nãy cuốn sách lại rơi đúng về phía ta đứng, còn bị vạt váy che quá nửa, trước mặt ta xuất hiện một bàn tay trắng trẻo, đẩy ta sang một bên rồi nhặt cuốn sách đó lên.
Bị đẩy ngã xuống đất, nhẫn nhịn cánh tay đau đớn, ta lại quỳ ngay ngắn lại. Nghe thấy tiếng sách được giở từng trang một, còn cả tiếng kinh hãi, ngạc nhiên của công công truyền từ trên xuống, ta càng lúc càng cúi đầu thấp hơn, chẳng khác nào đang chờ đợi hình phạt giáng xuống. Tiếng lật sách dừng lại, công công An Cát cất cao tiếng thét mắng nhiếc: “Mấy đứa nô tì này không ngờ lại dám trốn trong cung Cúc Phụng đọc những thứ dâm tà thế này, các ngươi đáng tội gì?”
Lộ Hà thét lên hoảng hốt: “Nô tì biết tội, xin Hoàng thượng tha mạng.”
Ba người chúng ta dập đầu, đồng thanh lên tiếng: “Nô tì biết tội, mong Hoàng thượng tha mạng.”
Công công An Cát còn định nói gì đó, bỗng nhiên Hoàng thượng lại lên tiếng: “Đây là sách của ai hả?”
Ta còn tưởng rằng không ai lên tiếng, không ngờ lúc này Lộ Hà liền nói: “Là của muội ấy.”
Ta quay đầu sang nhìn Lộ Hà, thấy bàn tay tỉ ấy chỉ thẳng về phía mình. Tôi nhìn Lộ Hà bằng ánh mắt khó tin, để bảo toàn mạng sống, không ngờ tỉ ấy lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người ta. Ta lại nhìn sang Thanh Loan và Ngọc Tú, hai người nhìn ta bằng ánh mắt áy náy rồi cúi rạp đầu xuống, không dám nhìn thêm nữa, ngoan ngoãn quỳ đó chịu trận.
“Là của muội ấy, là của muội ấy…” Lộ Hà liên tục lên tiếng, giọng nói chẳng hề có chút ngần ngại, áy náy.
Ta nắm chặt tay vào y phục, sách được phát hiện ở chỗ của ta, Lộ Hà lại nói đó là sách của ta, Thanh Loan và Ngọc Tú lựa chọn im lặng, vậy nên ta lúc này đúng là tình ngay lí gian. Ta cắn mạnh vào môi, cúi rạp đầu xuống.
Vào lúc tưởng Hoàng thượng sẽ chém đầu mình, ta lại nghe thấy giọng nói bình thản như không của người: “Mau ngẩng đầu lên.”
Ta run rẩy ngẩng đầu lên, ánh nắng đang chiếu thẳng về phía này, theo bản năng, ta nheo mắt lại.
Ánh nắng chói lóa, chiếu trên thân người của ngài, khiến ngài như thể tỏa ra nhiều hào quang, chẳng khác nào một bức tượng tuyệt đẹp. Ta hiếu kì muốn nhìn rõ tướng mạo của ngài thế nào, chỉ là vừa nhìn thấy đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Vốn dĩ tưởng rằng Hoàng thượng đáng lẽ phải giống như bậc thúc, bá bá, thế nhưng ngài lại mang một tướng mạo khiến cho các mĩ nhân trong tam cung lục viện này cũng phải thất sắc, nhường nhịn. Không ngờ Hoàng thượng lại tuấn tú, phong độ đến vậy!
Ta nghĩ rằng mình đã hoa mắt, đôi mắt ngài nhìn ta có phần dị thường, khuôn mặt vốn lạnh lùng, không biểu cảm bỗng hiện ra nét mặt khó diễn tả thành lời, cảm giác như thể sau nhiều ngày đánh mất báu vật, bỗng nhiên một hôm lại tìm lại được. Thế nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, hai mày của ngài khẽ nhíu lại, nơi đó hiện ra nỗi ưu phiền, sau đó nhanh chóng phục hồi sự bình tĩnh trước đó.
“Ngươi tên là gì hả?” Giọng nói của ngài bình lặng đến mức ta chẳng đoán được tâm trạng lúc này của ngài.
“Nô tì… họ Thẩm tên Ngạo Mai…” Tôi run run đáp lại.
Ngài không nói thêm gì nữa, ngước mắt nhìn cung Cúc Phụng, sau đó quay người bỏ đi. Bàn tay ngài vẫn cầm lấy cuốn sách khi nãy.
Nhìn vào bóng dáng ngài dần khuất, cuối cùng ta cũng có thể an tâm lại, thế nhưng ngay lúc sau liền nghe công công An Cát lớn tiếng quát: “Mau đưa mấy con tiểu nha đầu này đi xử lí theo cung quy cho ta.”
Sắc mặt của Lộ Hà, Thanh Loan và Ngọc Tú đều nhanh chóng biến đổi, khóc lóc ỉ ôi. Ta quỳ rạp dưới đất, cả người mềm oặt như chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Ta cho rằng mình chẳng thể nào nhìn thấy được mặt trời sớm mai nữa, ai ngờ vận mệnh lại đùa giỡn với bản thân. Bốn người chúng ta bị giải ra ngoài, ba người Lộ Hà, Thanh Loan và Ngọc Tú bị đè lên ghế dài, ta dưng dưng mắt nhìng ba người họ lãnh hai mươi trượng, bị đánh đến độ máu me be bét. Ba người họ khóc thét ầm ĩ, đến lúc này Lộ Hà mới dám nói ra chân tướng: “Tiểu Mai, ta sai rồi, ta sai rồi, sách là của ta. Ta đã đổ tội cho muội, cầu xin muội hãy cầu xin Hoàng thượng tha mạng cho chúng ta đi…”
Tôi bị hai tên thị vệ giải đi, nhìn bọn họ như vậy, đột nhiên cười bật thành tiếng, cười mãi cười mãi cho tới khi cảm thấy cơ mặt cứng đờ, không lâu sau, khóe mắt tuôn trào lệ quang.
Đây là nước mắt vui mừng vì thoát nạn. Rõ ràng cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng ta lại không thể vui vẻ nổi, mọi uất ức, thất vọng, hoảng hốt… đều tuôn trào dữ dội trong tim ta.
Trước khi nhập cung, phụ thân đã nói với ta, nơi cung cấm này sẽ không có bạn bè, chỉ có kẻ địch, đi đứng, nói chuyện đều phải thận trọng, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị mất mạng. Đây cũng là nguyên nhân xưa nay ta vẫn luôn ghét các cuộc tuyển chọn tú nữ. Ta thực sự không hiểu nổi, tại sao phụ thân lại vì vinh nhục của gia tộc mà đẩy mình vào một nơi đáng sợ, nguy hiểm như vậy. Cho nên, ta vẫn luôn cố gắng kìm chế bản thân, giữ khoảng cách với mọi người. Vào lúc ta cho rằng đã tìm được người bạn tri kỉ, có thể gỡ tuyến phòng bị kia xuống thì người bạn đó lại cầm dao chém ta một nhát. Lúc này ta mới hoàn toàn hiểu thấu lời phụ thân đã dạy.
Đây là Hoàng cung, đi mỗi bước đều chẳng khác nào dẫm trên đao kiếm. Còn ta, mới bước được một bước, đã bị thương đến mức trầy vi tróc vẩy rồi. Tuy rằng ta không hiểu tại sao có mỗi mình không bị chịu phạt, thế nhưng lời cảnh cáo sống động này khiến ta nhiều đêm không ngủ an giấc.
Sau lần đó, ta được đưa về cung Cúc Phụng, mấy cung nữ lạ mặt hầu hạ ta tắm rửa. Vào lúc còn mơ màng, ta đã được cuốn vào chiếc chăn sau đó đưa tới điện Thừa Ân. Cho dù ngu ngốc đến đâu, ta cũng biết được chuyện gì sắp sửa xảy ra. Thì ra trong bốn người chỉ có mình ta không phải chịu phạt là bởi vì người đàn ông địa vị tôn quý, chí cao vô thượng kia đã nảy sinh hứng thú với ta.
Ta nằm trên giường, cả người bị cuốn trong chăn, không thể động đậy, chỉ có thể mở mắt nhìn khung giường được trạm khắc tinh tế, đầu óc là một khoảng trống rỗng. Không lâu sau, ta nghe thấy tiếng động bên ngoài truyền vào. Quay đầu sang, qua lớp rèm mỏng, ta nhìn thấy một thân hình mặc y phục màu vàng.
Ta căng thẳng đến mức nín thở, nhìn ngài chậm rãi bước lại gần chỗ mình, không nghe thấy tiếng bước chân, cả căn phòng lúc này im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở của mình.
Ngài đứng trước giường một hồi lâu, tấm rèm mỏng từ từ được vén lên, ta nhắm nghiền mắt lại, thân người thẳng đờ, không dám động đậy.
Ta ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí, bỗng nhiên, đôi môi bị chiếm lĩnh bởi một bờ môi ấm nóng, hơi rượu nồng nặc cũng theo đó ập tới. Ta nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, cũng không biết nên phản ứng thế nào, thậm chí trong lòng trào dâng nỗi sợ hãi, có hành động phản kháng. Ngài rất khỏe mạnh, cứ như thể muốn nghiến nát toàn bộ cơ thể ta. Chiếc hôn của ngài chưa từng dừng lại, ta sắp sửa không hít thở nổi nữa, đôi môi bị hôn đến mức đau đớn, cảm giác bị cưỡng ép này khiến ta nhớ đến hình ảnh trong cuốn sách kia, ta không thích…
Vào lúc ngài thâm nhập vào sâu cơ thể, ta chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, tất cả các bộ phận trên cơ thể đều mất đi cảm giác, không thể điều khiển nổi. Nước mắt tuôn trào, ướt đẫm cả phần tóc bên mặt, ngoài cảm giác đau đớn, ta chẳng còn cảm nhận được gì khác.
3
Ánh lửa không ngừng nhảy múa, ta cầm đài nến, ngô nghê nhìn ngọn lửa đỏ rực, lặng người trước ánh sáng tỏa ra từ đó. Nến đỏ không ngừng chảy xuống, thấm lên tờ giấy trắng ngần, mãi cho tới khi một giọt nến chảy lên mu bàn tay, bàn tay đang cầm bút đó thôi không viết nữa, ta cuối cùng cũng định thần lại.
Ta cảm thấy vô cùng hoảng loạn, vội vã đặt đài nến xuống, cầm bàn tay quý giá đó lên, gạt giọt nến nóng rực kia đi, khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đó, tâm trí bỗng khựng hẳn lại.
Ta đã phạm phải tội chết, dám để nến chảy lên bàn tay của Hoàng thượng, lại còn tùy tiện động vào cơ thể của ngài. Ta thận trọng đặt tay của ngài xuống, thu tay lại, sau đó lui lại phía sau, quỳ xuống mặt đất, run rẩy lên tiếng: “Nô tì đáng chết, xin Hoàng thượng thứ tội…” Tuy rằng đã được phong thành mĩ nhân, nhận được ân sủng, nhưng ta vẫn không dám ảo tưởng tự xưng ‘thần thiếp’.
“Nàng đang nghĩ gì thế?” Giọng nói của ngài vẫn bình thản như không, chẳng hề tức giận, bực dọc.
Trái tim ta quặn lại, không dám ngẩng đầu lên.
Kể từ sau khi được phong thành mĩ nhân, đêm nào ta cũng ở cạnh bên ngài, thận trọng hầu hạ ngài phê chuẩn tấu chương. Ngài chưa từng lên tiếng nói chuyện, ta lại càng không dám nói gì. Lúc ban ngày, ngoài cung nữ hầu hạ ăn mặc đi lại, ta đã rất lâu rồi không nói chuyện cùng người khác. Bao nhiêu lâu nay, ta vẫn làm một người câm điếc. Nếu không phải khi nãy phản ứng khác thường, ta thậm chí tưởng rằng mình đã trở thành một người câm điếc thực sự, không biết nói chuyện gì cả.
Ta không thể nói chuyện cùng ngài, ta đang nghĩ đến cuộc sống khó lòng thích ứng của mình, không thể nói ngày nào ta cũng sợ hãi, lo lắng, không thể nói ta ghét mọi thứ trong cung, ta rất muốn xin ngài hãy thả ta ra khỏi cung, ta không muốn sống như một tượng gỗ… Thế nhưng không thể…
“Nô tì đáng chết, xin Hoàng thượng thứ tội…” Ta đành phải nhắc lại câu nói khi nãy. Lời nói vừa dứt, trong lòng trào dâng cảm giác cay đắng, nước mắt nóng bỏng tuôn ra như nước, lăn dài trên hai má.
“Lại đây.” Giọng nói của ngài vẫn cứ bình thản như không.
Ta bò lại dưới chân ngài, nhìn vào đôi hài, không dám động đậy linh tinh. Chiếc cằm được nâng lên, ngay giây sau, ngài đưa tay ôm lấy mặt ta, dịu dàng lau khô nước mắt.
Đôi mắt của ngài sâu thẳm như một hồ nước, mang theo tình cảm quyến luyến, thiết tha. Bàn tay ngài nhẹ nhàng, nét mặt dịu dàng, khiến ta quên hết mọi đau khổ, sợ hãi. Ta ngây người nhìn vào tướng mạo tuấn tú phi phàm của Hoàng thượng, chẳng dám tin vào mắt mình, ngài trước đây luôn lãnh đạm, giờ như thể biến thành con người khác, si tình mà dịu dàng biết bao.
“Tiểu Phụng, tại sao nàng vẫn cứ sợ ta như vậy chứ? Chỉ là một giọt nến thôi, chẳng thể làm ta bị thương được. Nếu như nàng không thích cầm đèn vậy thì sau này đừng làm nữa là được.” Giọng nói của ngài nhẹ nhàng như làn gió, là lời thì thầm đầy tình cảm giữa những đôi tình nhân.
Chỉ có điều hai chữ ‘Tiểu Phụng’ khiến trái tim say đắm của ta trở về nguyên vị. Ta đã thôi không khóc từ lâu, trợn to hai mắt, nhìn thái độ mơ màng của ngài lúc này đầy kinh hãi.
Tiểu Phụng? Cái tên đó thật xa lạ biết bao, khiến người ta nhanh chóng nhớ đến Phụng Phi nương nương, vị chủ nhân trước kia của cung Cúc Phụng. Ta bất giác run bật cả người, cổ họng tắc nghẹn không nói được lời nào. Ta không dám cử động cũng không dám nhìn ngài, để mặc ngài đưa tay vuốt ve trên khuôn mặt mình.
Không lâu sau, hơi ấm trên mặt dần tan mất, ta thận trọng ngước mắt nhìn ngài, ngài đang ngây người nhìn ta. Ta hoảng loạn thu lại ánh mắt của mình.
Bỗng nhiên, ngài kéo mạnh ta vào lòng, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, đôi môi ấm áp của ngài bỗng ập tới. Ta nhớ lại đêm đó tại điện Thừa Ân, cảm giác đau đớn như xé tan thân người đó lại ập về, ta hoảng loạn, trợn trừng mắt nhìn ngài, trong lòng thầm thét: “Xin đừng.” Bàn tay của ngài càng lúc càng nắm chặt lại hơn, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Ta nhanh chóng cảm thấy khó thở, đột nhiên không biết lấy đâu ra dũng khí, đặt tay lên trước ngực ngài, ra sức vùng vẫy.
Bỗng nhiên, sức lực kìm chặt người ta bỗng biến mất, cảm giác kích thích nơi đầu môi chóp lưỡi cũng biến mất, cả người bị đẩy sang một bên. Có lẽ, ngài đã cảm nhận được thái độ phản kháng, vùng vẫy của ta, cho nên tức giận, buông ta ra. Ta quỳ xuống đất, co rúm người lại, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của ngài truyền tới bên tai: “Đã ở trong cung lâu vậy rồi mà còn không biết cầm đèn thế nào sao?”
Ngài không còn vẻ dịu dàng si tình như trước đó, lúc này lại thay bằng khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.
Ta mím chặt môi, run run đáp lại: “Nô tì đáng chết…”
Ngài bực bội ‘hừm’ một tiếng rồi nói: “Nếu như trẫm muốn lấy mạng của nàng, thì không biết nàng đã chết bao lần rồi.” Đây là lần đầu tiên ngài xưng là ‘trẫm’ chứ không phải là ‘ta’.
Ngài cầm bản tấu chương, liếc qua nhìn, tiếp đó lại bực bội đặt bản tấu chương xuống rồi đứng dậy, sau đó bước vào Noãn Các ở phía sau.
Ta quỳ nơi đó không dám động đậy gì, lại nghe ngài nói: “Còn quỳ ở đó làm gì hả?”
Ta do dự một hồi, sau đó đứng dậy, bước vào Noãn Các. Ngài giang hai tay ra, chờ ta thay y phục cho ngài. Hai tay run rẩy, còn chưa chạm vào y phục, ngài liền kéo ta lại, ánh mắt mang đầy vẻ chán nản: “Dùng chiêu ‘muốn bắt phải thả’ đó nhiều quá sẽ khiến người ta chán nản đấy.”
Lời nói vừa dứt, ngài liền bế bổng ta lên, đi thẳng về phía giường rồi đặt xuống.
Ta nhắm nghiền hai mắt lại, người thẳng đờ nằm trên giường, không dám động đậy, bên tai lại truyền tới tiếng cởi y phục, không lâu sau, liền cảm thấy chỗ cạnh bên khẽ động. Theo bản năng, ta thu gọn người sang một bên, đột nhiên ngài nắm chặt lấy tay, than dài một tiếng rồi nói: “Mau ngủ đi.”
Không biết qua bao lâu sau, khi bên tai truyền tới tiếng hít thở đều đặn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, ta mới dám mở mắt ra. Ta nhẹ nhàng quay đầu sang nhìn ngài đang nằm cạnh bên, vầng trán cao đầy, đôi mắt sâu hoắm, chiếc mũi thẳng tắp, đôi gò má hoàn mĩ khiến khuôn mặt vừa dịu dàng lại vừa oai nghiêm.
Ta càng lúc càng mơ màng, càng lúc càng chìm đắm, dường như đang chìm trong một giấc mộng dài thượt.
Ngày hôm sau, ta liền được phong thành Phụng Phi.
4
Ngày tháng dần trôi, cảm giác hoảng sợ trong lòng cũng dần mất đi, chỉ là lặng lẽ hầu hạ bên cạnh, ta cũng quen mỗi khi ngài coi ta là ‘Tiểu Phụng’, cũng quen với tâm tình say mê, dịu dàng mà ngài dành cho ta, cũng quen với thái độ buồn vui thất thường vốn có ở các bậc đế vương.
Nam ân nữ ái, cuối cùng ta cũng đã có trải nghiệm mới, không còn đau khổ, chỉ còn hoan hỉ, thực sự vui vẻ, hạnh phúc. Thì ra người phụ nữ trong bức tranh kia hoàn toàn không phải đau khổ mà vì vui vẻ, hạnh phúc quá, đến mức khiến người ta muốn khóc.
Mọi người đều nói ta chính là Phụng Phi được Hoàng thượng sủng ái nhất hiện nay, còn phần sủng ái ‘đặc biệt’ này thỉ chỉ có mình ta hiểu được, thực ra nó hoàn toàn không thuộc về ta. Ta chỉ là người có vận may, vô tình nhận được sự sủng ái này, thế nhưng trước nay ta chẳng thể nào hiểu nổi tại sao lại là ta?
Nếu như nói không hề cảm thấy tò mò thì hoàn toàn là lừa gạt người khác.
Ta đã đi tới mọi ngóc ngách trong cung Cúc Phụng này, xem kĩ từng đồ vật ở nơi đây, thế nhưng chẳng thể nào tìm được nổi một đồ vật có liên quan đến người phụ nữ được gọi là ‘Tiểu Phụng’ kia. Ngược lại, bất cứ nơi nào ở đây đều thấm đầy hình ảnh, kí ức, kỉ niệm của bản thân ta.
Trong cung Cúc Phụng có hai thứ nhạc khí, một là đàn tranh, còn một thứ nữa, ta chưa từng nhìn thấy, thế nhưng Hoàng thượng nói rằng đó là chiếc Thượng huyền nguyệt chỉ có tại nước Huyền Vũ.
Thượng huyền nguyệt, cái tên thật là đẹp.
Những lúc nhàn rỗi, ngài sẽ đàn cho ta nghe, nếu là đàn tranh thì nhất định là khúc “Phượng cầu hoàng”, nếu là Thượng huyền nguyệt thì vĩnh viễn là khúc nhạc mà ta nghe không hiểu, đem đến cảm giác buồn bã, ưu tư.
Lúc ngài không có ở đây, cứ như thể bị ngài ảnh hưởng, thi thoảng, ta cũng khẽ gảy phím đàn, nghe thấy tiếng đàn vang lên, trong lòng trào dâng cảm xúc lạ kì. Có lẽ tiếng đàn đã khơi dậy hứng thú muốn đánh đàn trong ta, thế là liền ngồi xuống trước đàn tranh, từ từ lướt tay trên đàn. Ta thích nét mặt lãnh đạm oai nghiêm của ngài khi nói chuyện, thích đôi mày nhíu chặt khi ngài phê duyệt tấu chương, thích nhìn ngài đánh đàn, thích nhìn ngài khi ngủ sâu vẫn cau mày, thích nét mặt tình cảm sâu đậm của ngài khi gọi ta là ‘Tiểu Phụng’…
Thích… Thế nhưng ta càng thích vẻ mặt của ngài khi mắng nhiếc mình, bởi vì lúc đó, ngài tỉnh táo nhất.
Ta đố kị với người phụ nữ đó.
Ngón tay đau đớn, trái tim ta cũng đau nhói vô cùng.
Đánh đàn đến sau cùng, còn chưa kịp dứt âm cuối, ta dường như nhận ra trước mặt xuất hiện thêm một bóng người. Ngước mắt, là ngài đang đứng trước mặt ta. Đôi mắt ngài tràn đầy xúc cảm, tỏ ra vô cùng dịu dàng. Ngài đưa tay về phía ta rồi nói: “Mau theo ta ra ngoài dạo mát.”
Ta nhoẻn miệng mỉm cười, đứng dậy đặt tay vào bàn tay của ngài, ngài nắm lấy, dắt ta đi ra ngoài điện.
Lại đến đầu năm, đúng lúc xuân về, ngoài cung hoa mai nở rộ, tuyết trắng xóa cả trời đất. Ngài dừng lại trước một thân cây, đột nhiên đưa tay hái lấy một bông, cài lên mái tóc của ta. Đôi mắt đen huyền tỏa sáng dị thường, ta biết rằng hôm nay tâm trạng của ngài rất tốt.
“Nàng có muốn xuất cung không?” Ngài đột nhiên đưa lời hỏi.
Vừa nghe vậy, trong lòng ta cảm thấy vô cùng mừng rỡ, gật đầu liên hồi. Ngài từng bảo ta rằng, muốn có thứ gì, thích làm việc gì, nhất định phải nói ra, không cho phép muốn mà không nói, ngài rất ghét như vậy.
Vẫn còn chìm trong giấc ngủ, bên tai ta đã vang lên giọng nói dịu dàng tựa gió của ngài: “Tiểu Phụng, mau tỉnh lại đi, nếu không sẽ bỏ lỡ mất ánh bình minh ở Âm Sơn đẹp nhất trên thế gian này đấy.”
Ánh bình minh ở Âm Sơn?
Ta từ từ mở mắt ra, khoảng không trước mắt mênh mông, từng đợt sương là là bay tới. Ngài bế ta ngồi trên hòn đá cheo leo bên vực thẳm, tấm áo choàng bên ngoài bọc thân người ta kín chặt lại. Tựa trong lòng ngài, ta lặng lẽ trao gửi mọi sức nặng thân người cho ngài.
Vầng mặt trời đỏ ửng từ từ nhô lên, theo hướng ngài chỉ, ta hoàn toàn ngây ngất trước vẻ đẹp tráng lệ trước mắt.
Ngài thu tay lại, ôm chặt lấy ta, đặt môi kề bên làn tóc rồi nhẹ nhàng nói: “Còn nhớ ta đã từng nói với nàng không, bình minh ở Âm Sơn, hoàng hôn ở Dương Sơn. Muốn xem mặt trời mọc nhất định phải lên Âm Sơn, muốn ngắm mặt trời lặn nhất định phải tới Dương Sơn ở đối diện. Nơi đây có phải trông vẫn đẹp như trước kia?”
Cả người ta liền cứng sựng lại, gian nan thốt lên mấy chữ: “… Thần thiếp không phải Tiểu Phụng.” Đây là lần đầu tiên ta đưa lời phản kháng, ta có tên của mình, Thẩm Ngạo Mai.
Thân người của ngài cũng cứng đờ lại, đôi tay càng ôm chặt hơn trước, phải một lúc lâu sau, ngài mới buông lỏng rồi nhẹ nhàng nói: “Nàng hãy ngủ một giấc đi, đến giờ hoàng hôn, ta sẽ đưa nàng sang Dương Sơn ngắm mặt trời lặn.”
Trong lòng cảm thấy chua xót vô hạn, trái tim quặn lại đầy xót xa, hai mắt ta long lanh đẫm lệ. Ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ta biết rằng, cho dù không nhắm mắt lại thì ngài cũng sẽ bắt ta phải ngủ thiếp đi.
Sau khi hồi cung, ngài chẳng ‘tỉnh táo’ thêm lần nào nữa, tình huống mắng nhiếc, lạnh lùng cùng ta trước kia cũng không xuất hiện lại nữa. Trái tim ta đau đớn đến mức nghẹn lời. Bỗng nhiên, ta cảm thấy buồn nôn một cách kì lạ, thậm chí còn ngất đi. Thái y chẩn mạch, ta đã mang giống rồng trong người.
Vứt bỏ lại chúng thần, ngài vội vã chạy tới từ ngự thư phòng, khuôn mặt anh tuấn thể hiện rõ nét mặt vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ: “Tiểu Phụng…”
Lại là Tiểu Phụng!
Ta đưa tay xoa tiểu sinh mệnh đang ngoan ngoãn im lặng trong bụng, mỉm cười thê lương vô hạn. Tuy rằng được tận hưởng vinh hoa phú quý trọn đời trọn kiếp, nhưng làm cái bóng của người khác thực sự còn đau khổ hơn cả chết. Đúng, ta tham lam, ta ảo tưởng, lẽ nào ta hi vọng thi thoảng trong mắt ngài còn có một Thẩm Ngạo Mai này, chứ không phải Tiểu Phụng, như vậy cũng quá đáng sao?
Trong lòng cảm thấy bi thương tột độ, ta đưa tay ra ngăn ngài tới gần, sau đó gào thét lớn tiếng, thổ lộ hết những lời muốn nói bao lâu nay: “Đủ rồi, đừng gọi thiếp là Tiểu Phụng nữa. Thiếp không phải là Tiểu Phụng, thiếp cũng có tên riêng của mình. Thiếp họ Thẩm, tên là Thẩm Ngạo Mai. Thiếp có thể nhìn thấy, nghe thấy, có cảm giác, có tình cảm, là một người bình thường, chứ không phải cái bóng của ai hết, không phải vật thay thế của người ta. Thiếp không muốn ở lại đây nữa, thiếp không muốn ở lại nhà giam không có tự chủ bản thân, thiếp muốn xuất cung, thiếp muốn rời khỏi nơi này, thiếp muốn về nhà…” Ta hoàn toàn không dùng kính ngữ, ta cũng chẳng suy nghĩ quá nhiều, vào lúc đó, ta chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Ta cố gắng đi vuột qua ngài, xông ra ngoài điện, thế nhưng còn chưa bước qua ngài được một bước, ta đã bị đánh ngất lịm đi.
5
Khiến Long nhan nổi giận, tội không thể tha.
Ta đã bị cho vào lãnh cung, vào lúc ta mở miệng gào thét đòi rời khỏi đây đã liệu trước được kết cục như bây giờ. Chỉ là nơi ngài trừng phạt ta chính là căn nhà gỗ ở núi Âm Sơn. Trên căn nhà gỗ này có treo một tấm biển, tấm biển đó khắc ba chữ: Truy Phụng Cư. Ngài đang muốn phạt ta làm cái bóng cả đời.
Trà nhạt, cơm đạm bạc, ở nơi hoang vu rừng núi, tất cả cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Ta không còn phải nghe ngài gọi mình bằng cái tên ‘Tiểu Phụng’, ta tưởng rằng bớt đi áp lực đó, chí ít ta không còn phải sống đau khổ như trước kia nữa, thế nhưng hàng đêm nỗi nhớ vô hạn vẫn không ngừng dày vò ta. Bây giờ mới biết, ta lại nhớ ngài đến vậy.
Mãi cho tới lúc lên đỉnh núi xem cảnh mặt trời mọc, ta mới gặp được một người phụ nữ, cuối cùng ta đã hiểu được tại sao mà ngài lại chọn ta trong biết bao nhiêu cung tần mĩ nữ ở tam cung lục viện kia.
Khuôn mặt giống nhau đến kinh người như nhắc nhở rằng ta thực sự chỉ là một cái bóng.
Sự thật vô tình chẳng khác nào một con dao nhọn đâm sâu vào trái tim ta. Vào khoảnh khắc đó, ta thực sự muốn cầm dao giết chết người, như vậy từ nay trở đi, ta không cần phải làm cái bóng đáng thương kia nữa. Thế nhưng ta chẳng thể xuống tay được, ta sợ bản thân sẽ mất đi cả tư cách được làm cái bóng đó.
Ngài phạt ta ở nơi đây đã gần ba tháng nay, vậy mà người ấy lại nói, nếu như ngài thực sự muốn phạt ta thì ta đã thịt nát xương tan từ lâu rồi. Ta hiện nay cũng chỉ còn lại mỗi cái xác này thôi.
Thật là trùng hợp, khi vừa tròn ba tháng, ngài đã đến đón ta.
Ba tháng xa cách, tướng mạo của ngài không hề thay đổi, chỉ là nỗi ưu tư giữa đôi chân mày vẫn chưa từng giảm sút.
Trước khi lên xe, ngài quay người nhìn lại con đường núi kia, mãi lúc lâu sau mới lên xe ngựa. Người phụ nữ trong lòng ngài xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, thế nhưng ngài không hề đuổi tới đó.
Ta ngô nghê nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai vọng lại câu nói của người phụ nữ kia: “Cuộc sống của mình không phải vì ai khác, bước đi trên đường cũng chẳng phải vì người nào, vận mệnh phải là của chính mình. Cô là cô, người khác là người khác, nếu như vì tình yêu mà cố gắng cưỡng ép bản thân trở thành người khác thì đó không phải là tình yêu.”
Vậy thế nào mới gọi là tình yêu?
Bỗng nhiên, ngài nắm chặt lấy bàn tay ta, truyền hơi ấm tới, đôi môi mấp máy, giọng nói có phần khàn khàn: “Thẩm Ngạo Mai, ngay từ lần đầu tiên, trẫm đã nhớ rõ tên của nàng rồi.”
Ta mím chặt môi, mỉm cười bình thản.
Không, nếu như đã chẳng thể nào thay đổi được, vậy thì ta sẽ làm một cái bóng, một năm, một tháng, cho dù chỉ có một ngày, ta cũng cam tâm làm chiếc bóng đó.
Bởi vì ta yêu ngài.
Chiếc kiệu dừng lại, ta đặt cuốn sách trong tay xuống, nhất thời lặng người đi. Chỉ cần bước ra khỏi chiếc kiệu này, ta sẽ không còn là Thẩm Ngạo Mai, đại tiểu thư nhà họ Thẩm thích gì được nấy như trước nữa.
Rèm kiệu vén lên, bước ra ngoài, nhìn cánh cửa Hoàng cung cao lớn trước mặt, ngói xanh gạch đỏ, ta bất giác lặng người đi.
Bước vào cửa cung sâu tựa biển!
Ta đã được chọn trong cuộc đại tuyển phi tần ba năm một lần. Đây cũng là tâm nguyện nhiều năm của phụ thân ta, người tìm những sư phụ giỏi nhất để dạy cho ta từ cầm kì thi họa, đi đứng nói chuyện, ngôn hành cử chỉ, tất cả đều vì ngày hôm nay ta được chọn vào cung, hi vọng từ nay về sau Thẩm gia ngày càng thịnh vượng, phát đạt, cao quý.
Ta nhoẻn miệng mỉm cười tự giễu, sau đó đi theo người ta vào bên trong.
Trên đại điện, các tú nữ đứng đầy khắp nơi, người nào cũng mặc y phục hoa lệ, trang điểm lộng lẫy. Tuy rằng lúc này đã vào đầu đông, nhưng đa số mọi người mong gây được chú ý, nên chỉ mặc y phục mùa thu, cổ áo còn mở rất rộng, ống tay áo lại to để lộ ra phần cánh tay trắng ngần, nõn nà. Dù đã dặm rất nhiều phấn, nhưng sắc mặt của bọn họ vẫn cứ trắng nhợt ra vì lạnh giá.
Đứng ở phía sau, ta bất giác ớn lạnh cả người, kéo chặt y phục mùa đông trên người lại theo bản năng.
Không biết sau mấy canh giờ, đứng cho tới khi chân tê dại mới kết thúc cuộc tuyển chọn tú nữ ba năm một lần này. Mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình, chức vị tiệp dư, mĩ nhân đương nhiên rơi vào những giai nhân đặc biệt xuất sắc, còn ta được điều đến làm cung nữ ở cung Cúc Phụng.
Từ đầu chí cuối, ta chưa từng được nhìn thấy long nhan, thực sự có nhìn được hay không đối với ta chẳng hề quan trọng, điều ta mong muốn hoàn toàn khác với điều phụ thân kì vọng. Ta thầm nói với phụ thân rằng: Xin lỗi phụ thân, nữ nhi đã khiến người phải thất vọng!
Tuổi xuân tươi trẻ, bất cứ người phụ nữ nào cũng có giấc mộng của riêng mình, mơ rằng có thể gả cho một vị lang quân như ý, phu thê tâm đầu ý hợp. Tuy nhiên, mong muốn đó đối với ta mà nói không chỉ là một giấc mộng mà còn là một giấc mộng xa xỉ. Thế nhưng, ta vẫn mong có một ngày giấc mộng đó thành sự thật.
Cung Cúc Phụng, phượng hoàng được nâng niu trên bàn tay. Lần đầu khi nghe thấy cái tên này, hai tú nữ cùng được phái đến nơi này với ta là Thanh Loan và Ngọc Tú đều vô cùng vui sướng, bởi vì được phái đến hầu hạ một vị nương nương có thân phận cao quý. Nhưng vị công công tới đưa chúng ta về cung Cúc Phụng đã nhanh chóng tạt cho họ một gáo nước lạnh với câu nói: “Nơi đó trước kia bị bỏ hoang, vừa mới xây lại, không có nương nương nào hết.”
Lúc hai người đó biết nơi này thực ra chính là lãnh cung, nụ cười tươi rói trên mặt nhanh chóng biến mất. Lúc này, Như công công lại cười nói: “Tất cả mọi người đều cảm thấy ba người là xui xẻo nhất trong số tú nữ lần này, nhưng ta lại nghĩ, ba người các ngươi là may mắn nhất. Trong cung, nơi thanh tịnh nhất chính là cung Cúc Phụng, sau này các ngươi cứ an phận ở đấy là được rồi.”
Cuộc sống ở cung Cúc Phụng thực sự thanh nhàn, bởi vì nơi đó chẳng có vị nương nương nào cả. Câu nói của Như công công rất đúng, ba người chúng ta là may mắn nhất, không bị cuốn vào cuộc chiến đáng sợ chốn thâm cung. Hàng ngày ngoại trừ việc quét dọn sạch sẽ, nhổ cỏ dại, chăm sóc cây cảnh thì thời gian rảnh rỗi nhiều vô kể. Nơi này ngoài ba chúng ta ra, hàng ngày cũng ít có cung nữ thái giám đến chứ đừng nói là Hoàng thượng và các phi tần. Chính vì vậy, nó mới thực sự được coi là ‘lãnh cung’. Theo cách Thanh Loan thường nói thì, cuộc sống này thanh nhàn đến mức con người muốn phát điên. Cuộc sống như vậy, đối với tôi lại chẳng hề buồn chán, thậm chí còn âm thầm cảm thấy hân hoan. Tôi yêu thích hoa mai ở nơi đây, những lúc rảnh rỗi, thường ngồi trong vườn cây, tận tâm vẽ lại từng bông hoa e ấp, tuyệt đẹp. Thực sự không phải ai cũng có tự do tự tại khi sống trong Hoàng cung, nơi vẫn được đồn thổi là vô tình, đáng sợ và nguy hiểm nhất.
Tuy rằng trong mắt người khác cung Cúc Phụng là lãnh cung, nhưng chúng tôi lại phát hiện các vật dụng nơi đây đều vô cùng tinh tế, mỗi chi tiết nhỏ bé cũng khiến người ta phải kinh ngạc. Tấm vải trên chiếc giường làm bằng Hán bạch ngọc trong căn phòng chính chẳng có ai ngủ kia được làm từ gấm vóc thượng hạng, thậm chí ngay cả hương vòng đốt trong cung mỗi ngày đều là loại đắt nhất, quý nhất.
Dần dần, Thanh Loan và Ngọc Tú càng lúc càng hiếu kì về mọi thứ trong cung Cúc Phụng, rõ ràng là cung điện không có ai ở, thế nhưng mọi thứ được bày biện, dùng ở nơi đây đều giống hệt như tẩm cung của những vị nương nương được sủng ái nhất. Tại sao cung điện này mới xây lại, còn các cung điện khác trông ra lại đã cổ kính, lâu đời? Nếu như Hoàng thượng đã xây dựng lại nơi đây, tại sao chẳng tới đây lấy một lần? Để cuộc sống bớt buồn chán, Thanh Loan và Ngọc Tú đi nghe ngóng tin tức ở khắp mọi nơi và không hề mệt mỏi.
Cung Cúc Phụng, vốn tên là cung Tây Thừa, được đổi thành cung Cúc Phụng kể từ sau khi đương kim Hoàng thượng đăng cơ, năm xưa chủ nhân của nơi này chính là Phụng Phi nương nương, người được Hoàng thượng sủng ái nhất. Phượng hoàng được nâng niu trong lòng bàn tay chính là Phụng Phi nương nương. Chỉ đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, Phụng Phi nương nương bệnh tật liên miên, khó khăn lắm mới khỏi bệnh, nơi đây đột nhiên lại phát cháy, Phụng Phi nương nương đã chìm trong biển lửa vô tình. Trong cung vẫn luôn có lời đồn, năm đó, cung Cúc Phụng cháy là do Đồng Phi nương nương sinh lòng ghen ghét. Phụng Phi nương nương qua đời không bao lâu thì Đồng Phi nương nương cũng bệnh chết. Trong cung lại có thêm một lời đồn, nói rằng Hoàng thượng đã ban cái chết cho Đồng Phi nương nương. Sau khi bị thiêu cháy, cung Cúc Phụng đã bị bỏ hoang mấy năm nay. Lại có lời đồn cho rằng, nơi đây thường xuyên có tiếng khóc của phụ nữ, mọi người nói đó là linh hồn của Phụng Phi nương nương. Để an ủi cho linh hồn của Phụng Phi nương nương, khoảng ba năm sau, Hoàng thượng mới hạ lệnh xây lại cung Cúc Phụng.
Kể từ sau khi nghe được lời đồn này, hàng đêm Thanh Loan và Ngọc Tú ngủ không ngon giấc, chỉ sợ linh hồn Phụng Phi nương nương sẽ quay về tìm họ.
Với năng lực giao tế tuyệt vời của Thanh Loan và Ngọc Tú, không bao lâu sau, cung Cúc Phụng không còn lãnh đạm như trước kia, thi thoảng cũng có cung nữ, thái giám ở các cung khác sang nói chuyện, tán gẫu.
2
Đầu năm băng tuyết tan chảy, xuân đến hoa nở muôn nơi.
Sau khi hoàn thành công việc dọn dẹp mỗi ngày, Thanh Loan, Ngọc Tú thường lén hẹn các cung nữ ở cung khác tới đây chơi đùa. Có lẽ chỉ có ở nơi này, mọi người mới có thể thỏa thê chơi đùa.
Ta dần dần cũng trở nên cởi mở hơn, không còn ít nói chuyện như hồi mới vào cung, mỗi khi có chuyện gì vui thường chia sẻ cùng Thanh Loan và Ngọc Tú.
Thanh Loan cười vì khi mới đến, khuôn mặt ta lúc nào cũng như người chết chờ chôn. Đúng thế, từ khi biết phụ thân muốn đưa mình vào cung làm tú nữ, ta liền cảm thấy chán nản vô cùng. Thế nhưng cuộc sống ở nơi đây thư thái yên bình, đây là điều ta chẳng thể nào ngờ được, có lẽ mọi thứ sẽ như thế này cho tới năm hai lăm tuổi, xuất cung, vậy thì tốt biết bao. Với kết thúc như vậy, ta còn gì phải buồn bã, sao không vui vẻ mà sống từng ngày chứ?
Hôm nay, Lộ Hà ở cung Trường Xuân lén chạy tới chỗ chúng ta chơi đùa, mấy người đá cầu đến mệt liền ngồi bên bàn đá nghỉ ngơi. Lộ Hà đột nhiên nói với chúng ta một cách thần bí: “Chỗ ta có một cuốn sách hay, các ngươi có muốn xem không?”
Thanh Loan và Ngọc Tú đều nhốn nháo: “Đừng có nói nhiều nữa, sách hay gì chứ, mau lấy ra xem đi.”
Lộ Hà mỉm cười đầy kì quái, lấy một cuốn sách từ trong ống tay áo ra, ở bìa xanh bên ngoài chẳng ghi bất cứ chữ gì, nhìn qua có thể thấy cuốn sách này đã khá cũ, lại được người khác lật qua lật lại nhiều lần.
Thanh Loan nhìn vậy liền đưa lời khinh bỉ: “Còn tưởng là thứ gì tốt lành, chỉ là một quyển sách rách thôi mà.”
Lộ Hà liền nói: “Quên đi! Chốc nữa tỉ xem thì sẽ biết ngay đó là thứ gì thôi.”
Lộ Hà thận trọng mở sách ra, Thanh Loan và Ngọc Tú tiến lên trước, đột nhiên nghe thấy Ngọc Tú thét lên kinh ngạc: “Chết mất thôi, không ngờ muội dám xem thứ này ở trong cung. Nếu như bị bắt gặp, cẩn thận cái đầu của muội đó.”
“Không xem thì thôi.” Lộ Hà cất cuốn sách đi đầy thần bí, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khinh khi rồi nói: “Thứ này hoàn toàn khác với thứ các người mang từ quê nhà đến, đây là sách có tranh vẽ, người phụ nữ trong tranh chính là cô nương được yêu thích nhất Hiệt Hương Các, cuốn sách này là ngàn vàng khó mua đấy.”
Thanh Loan và Ngọc Tú vội vã lên tiếng: “Đừng, chúng ta cũng muốn xem mà.”
Ta cũng bất giác hiếu kì không biết đó rốt cuộc là thứ sách gì, lại khiến ba người họ mê mẩn như vậy. Tôi liền xông lại gần, một bức tranh hiện lên trước mặt, đôi nam nữ trong đó lõa thể, người đàn ông nằm trên ghế quý phi, người phụ nữ ngồi trên bụng của tình lang, khuôn mặt rầu rĩ mà lại hân hoan.
Khuôn mặt ta nóng rực lên, tại sao Lộ Hà lại có thể xem những thứ này trong cung chứ? Vào lúc ta xuất cung, mẫu thân đã từng dúi vào tay ta một cuốn sách như vậy, điểm khác biệt cũng giống như Lộ Hà nói, cuốn sách trong tay muội ấy có hình vẽ, hai người đàn ông, phụ nữ trong đó bất luận là nét mặt, thần thái hay cơ thể, da thịt đều được vẽ vô cùng tỉ mỉ, thậm chí ngay cả giọt mồ hôi trên người cũng phản chiếu ánh sáng. Thứ mà mẫu thân cho ta xem chỉ có chữ viết miêu tả mà thôi, so với cuốn sách này thì đúng là hạt bụi giữa sa mạc.
Ngọc Tú đẩy ta rồi nói: “Tiểu Mai, đừng nói là muội không dám xem đấy nhé? Có gì mà không dám chứ, mọi người đều vô cùng hiếu kì về chuyện giữa đàn ông và phụ nữ. Này, nhìn xem bức tranh này vẽ đẹp quá, đây thực sự là cô nương nổi tiếng nhất ở Hiệt Hương Các? Trông chỉ cũng thế này mà thôi, còn không xinh đẹp bằng ta mà.”
Thanh Loan rú lên: “Thôi đi người, so sánh linh tinh gì thế hả? Tự hạ thấp bản thân hả?”
Nhìn bọn họ không ngừng kinh ngạc thảng thốt, cuối cùng ta cũng không nhịn được, lại đưa mắt về phía cuốn sách đó. Lật một trang, đôi nam nữ trong tranh đã đổi tư thế khác, người phụ nữ tựa bên cửa sổ, đặt mông vào phần dưới của người đàn ông, người phụ nữ quay mặt lại tỏ ra đau đớn mà hân hoan.
Thanh Loan liền hỏi: “Rốt cuộc là người phụ nữ này muốn khóc hay muốn cười đây? Tại sao lúc nào cũng bộ dạng nửa khóc nửa cười thế này chứ?”
Ngọc Tú liền đáp: “Có lẽ sẽ rất đau đớn. Nếu đổi lại là muội làm như vậy bên cửa sổ, muội còn có thể mỉm cười được không?”
Thanh Loan đỏ bừng cả mặt thét lên: “Tỉ thôi ngay đi.”
Lúc này Lộ Hà mới nói: “Thế nhưng ta nghe nói nam nữ giao hợp là một chuyện rất thú vị, nếu không tại sao các tiệp dư mĩ nhân sau khi được sủng hạnh lại ngày nào cũng nghĩ cách đưa tặng lễ cho công công An Cát, tất cả đều mong có thể được hầu hạ hoàng thượng? Nếu đau khổ như vậy, tại sao bọn họ còn liều mạng bỏ tiền mua khổ vào thân chứ? Tiểu Mai, muội nói xem sao?”
Khuôn mặt ta cũng đỏ rực lên, mím chặt môi, cúi gằm mặt. Ta nào biết được những chuyện đấy, những bức tranh này cũng mới được xem lần đầu thôi.
“Ây da, hỏi muội ấy sao? Muội ấy chẳng phải cũng giống như chúng ta sao?” Thanh Loan đã nhìn ra được nét mặt thẹn thùng của tôi.
Lộ Hà liền che miệng mỉm cười, đột nhiên sắc mặt thay đổi, vội vã gập sách lại, quỳ rạp xuống đất. Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nhìn thấy phản ứng của Lộ Hà là biết có người đứng sau lưng chúng ta.
Lộ Hà run run lên tiếng: “Nô… nô tì khấu kiến Hoàng thượng.”
Hoàng thượng?
Thanh Loan phản ứng nhanh nhất, kéo ta và Ngọc Tú quỳ xuống, mấy người chúng ta không ai dám ngước đầu lên, run rẩy lên tiếng: “Nô tì khấu kiến Hoàng thượng.”
“Mấy người các ngươi thật là to gan, không trông giữ cung Cúc Phụng tử tế mà tụ tập ở đây tán gẫu, tại sao trong cung lại có thứ nô tài nhàn rỗi như các ngươi…” Đây là giọng nói của công công An Cát, người được Hoàng thượng trọng dụng.
Ta quỳ dưới đất, căng thẳng đến mức thân thể run rẩy. Chỉ thấy bóng tay dưới đất khẽ giơ lên, vị công công kia liền ngậm miệng lại.
Theo lí thường, gần vua như gần hổ. Chúng ta không trông giữ cung Cúc Phụng tử tế, liệu Hoàng thượng có chém đầu chúng ta không? Ta chẳng dám suy nghĩ sâu xa thêm nữa.
Bỗng nhiên, phía trên truyền xuống giọng nói trầm lắng, giàu sức quyến rũ: “Đang xem sách sao?”
Câu hỏi này khiến trái tim ta quặn thắt lại. Chẳng hiểu tại sao khi nãy cuốn sách lại rơi đúng về phía ta đứng, còn bị vạt váy che quá nửa, trước mặt ta xuất hiện một bàn tay trắng trẻo, đẩy ta sang một bên rồi nhặt cuốn sách đó lên.
Bị đẩy ngã xuống đất, nhẫn nhịn cánh tay đau đớn, ta lại quỳ ngay ngắn lại. Nghe thấy tiếng sách được giở từng trang một, còn cả tiếng kinh hãi, ngạc nhiên của công công truyền từ trên xuống, ta càng lúc càng cúi đầu thấp hơn, chẳng khác nào đang chờ đợi hình phạt giáng xuống. Tiếng lật sách dừng lại, công công An Cát cất cao tiếng thét mắng nhiếc: “Mấy đứa nô tì này không ngờ lại dám trốn trong cung Cúc Phụng đọc những thứ dâm tà thế này, các ngươi đáng tội gì?”
Lộ Hà thét lên hoảng hốt: “Nô tì biết tội, xin Hoàng thượng tha mạng.”
Ba người chúng ta dập đầu, đồng thanh lên tiếng: “Nô tì biết tội, mong Hoàng thượng tha mạng.”
Công công An Cát còn định nói gì đó, bỗng nhiên Hoàng thượng lại lên tiếng: “Đây là sách của ai hả?”
Ta còn tưởng rằng không ai lên tiếng, không ngờ lúc này Lộ Hà liền nói: “Là của muội ấy.”
Ta quay đầu sang nhìn Lộ Hà, thấy bàn tay tỉ ấy chỉ thẳng về phía mình. Tôi nhìn Lộ Hà bằng ánh mắt khó tin, để bảo toàn mạng sống, không ngờ tỉ ấy lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người ta. Ta lại nhìn sang Thanh Loan và Ngọc Tú, hai người nhìn ta bằng ánh mắt áy náy rồi cúi rạp đầu xuống, không dám nhìn thêm nữa, ngoan ngoãn quỳ đó chịu trận.
“Là của muội ấy, là của muội ấy…” Lộ Hà liên tục lên tiếng, giọng nói chẳng hề có chút ngần ngại, áy náy.
Ta nắm chặt tay vào y phục, sách được phát hiện ở chỗ của ta, Lộ Hà lại nói đó là sách của ta, Thanh Loan và Ngọc Tú lựa chọn im lặng, vậy nên ta lúc này đúng là tình ngay lí gian. Ta cắn mạnh vào môi, cúi rạp đầu xuống.
Vào lúc tưởng Hoàng thượng sẽ chém đầu mình, ta lại nghe thấy giọng nói bình thản như không của người: “Mau ngẩng đầu lên.”
Ta run rẩy ngẩng đầu lên, ánh nắng đang chiếu thẳng về phía này, theo bản năng, ta nheo mắt lại.
Ánh nắng chói lóa, chiếu trên thân người của ngài, khiến ngài như thể tỏa ra nhiều hào quang, chẳng khác nào một bức tượng tuyệt đẹp. Ta hiếu kì muốn nhìn rõ tướng mạo của ngài thế nào, chỉ là vừa nhìn thấy đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Vốn dĩ tưởng rằng Hoàng thượng đáng lẽ phải giống như bậc thúc, bá bá, thế nhưng ngài lại mang một tướng mạo khiến cho các mĩ nhân trong tam cung lục viện này cũng phải thất sắc, nhường nhịn. Không ngờ Hoàng thượng lại tuấn tú, phong độ đến vậy!
Ta nghĩ rằng mình đã hoa mắt, đôi mắt ngài nhìn ta có phần dị thường, khuôn mặt vốn lạnh lùng, không biểu cảm bỗng hiện ra nét mặt khó diễn tả thành lời, cảm giác như thể sau nhiều ngày đánh mất báu vật, bỗng nhiên một hôm lại tìm lại được. Thế nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, hai mày của ngài khẽ nhíu lại, nơi đó hiện ra nỗi ưu phiền, sau đó nhanh chóng phục hồi sự bình tĩnh trước đó.
“Ngươi tên là gì hả?” Giọng nói của ngài bình lặng đến mức ta chẳng đoán được tâm trạng lúc này của ngài.
“Nô tì… họ Thẩm tên Ngạo Mai…” Tôi run run đáp lại.
Ngài không nói thêm gì nữa, ngước mắt nhìn cung Cúc Phụng, sau đó quay người bỏ đi. Bàn tay ngài vẫn cầm lấy cuốn sách khi nãy.
Nhìn vào bóng dáng ngài dần khuất, cuối cùng ta cũng có thể an tâm lại, thế nhưng ngay lúc sau liền nghe công công An Cát lớn tiếng quát: “Mau đưa mấy con tiểu nha đầu này đi xử lí theo cung quy cho ta.”
Sắc mặt của Lộ Hà, Thanh Loan và Ngọc Tú đều nhanh chóng biến đổi, khóc lóc ỉ ôi. Ta quỳ rạp dưới đất, cả người mềm oặt như chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Ta cho rằng mình chẳng thể nào nhìn thấy được mặt trời sớm mai nữa, ai ngờ vận mệnh lại đùa giỡn với bản thân. Bốn người chúng ta bị giải ra ngoài, ba người Lộ Hà, Thanh Loan và Ngọc Tú bị đè lên ghế dài, ta dưng dưng mắt nhìng ba người họ lãnh hai mươi trượng, bị đánh đến độ máu me be bét. Ba người họ khóc thét ầm ĩ, đến lúc này Lộ Hà mới dám nói ra chân tướng: “Tiểu Mai, ta sai rồi, ta sai rồi, sách là của ta. Ta đã đổ tội cho muội, cầu xin muội hãy cầu xin Hoàng thượng tha mạng cho chúng ta đi…”
Tôi bị hai tên thị vệ giải đi, nhìn bọn họ như vậy, đột nhiên cười bật thành tiếng, cười mãi cười mãi cho tới khi cảm thấy cơ mặt cứng đờ, không lâu sau, khóe mắt tuôn trào lệ quang.
Đây là nước mắt vui mừng vì thoát nạn. Rõ ràng cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng ta lại không thể vui vẻ nổi, mọi uất ức, thất vọng, hoảng hốt… đều tuôn trào dữ dội trong tim ta.
Trước khi nhập cung, phụ thân đã nói với ta, nơi cung cấm này sẽ không có bạn bè, chỉ có kẻ địch, đi đứng, nói chuyện đều phải thận trọng, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị mất mạng. Đây cũng là nguyên nhân xưa nay ta vẫn luôn ghét các cuộc tuyển chọn tú nữ. Ta thực sự không hiểu nổi, tại sao phụ thân lại vì vinh nhục của gia tộc mà đẩy mình vào một nơi đáng sợ, nguy hiểm như vậy. Cho nên, ta vẫn luôn cố gắng kìm chế bản thân, giữ khoảng cách với mọi người. Vào lúc ta cho rằng đã tìm được người bạn tri kỉ, có thể gỡ tuyến phòng bị kia xuống thì người bạn đó lại cầm dao chém ta một nhát. Lúc này ta mới hoàn toàn hiểu thấu lời phụ thân đã dạy.
Đây là Hoàng cung, đi mỗi bước đều chẳng khác nào dẫm trên đao kiếm. Còn ta, mới bước được một bước, đã bị thương đến mức trầy vi tróc vẩy rồi. Tuy rằng ta không hiểu tại sao có mỗi mình không bị chịu phạt, thế nhưng lời cảnh cáo sống động này khiến ta nhiều đêm không ngủ an giấc.
Sau lần đó, ta được đưa về cung Cúc Phụng, mấy cung nữ lạ mặt hầu hạ ta tắm rửa. Vào lúc còn mơ màng, ta đã được cuốn vào chiếc chăn sau đó đưa tới điện Thừa Ân. Cho dù ngu ngốc đến đâu, ta cũng biết được chuyện gì sắp sửa xảy ra. Thì ra trong bốn người chỉ có mình ta không phải chịu phạt là bởi vì người đàn ông địa vị tôn quý, chí cao vô thượng kia đã nảy sinh hứng thú với ta.
Ta nằm trên giường, cả người bị cuốn trong chăn, không thể động đậy, chỉ có thể mở mắt nhìn khung giường được trạm khắc tinh tế, đầu óc là một khoảng trống rỗng. Không lâu sau, ta nghe thấy tiếng động bên ngoài truyền vào. Quay đầu sang, qua lớp rèm mỏng, ta nhìn thấy một thân hình mặc y phục màu vàng.
Ta căng thẳng đến mức nín thở, nhìn ngài chậm rãi bước lại gần chỗ mình, không nghe thấy tiếng bước chân, cả căn phòng lúc này im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở của mình.
Ngài đứng trước giường một hồi lâu, tấm rèm mỏng từ từ được vén lên, ta nhắm nghiền mắt lại, thân người thẳng đờ, không dám động đậy.
Ta ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí, bỗng nhiên, đôi môi bị chiếm lĩnh bởi một bờ môi ấm nóng, hơi rượu nồng nặc cũng theo đó ập tới. Ta nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, cũng không biết nên phản ứng thế nào, thậm chí trong lòng trào dâng nỗi sợ hãi, có hành động phản kháng. Ngài rất khỏe mạnh, cứ như thể muốn nghiến nát toàn bộ cơ thể ta. Chiếc hôn của ngài chưa từng dừng lại, ta sắp sửa không hít thở nổi nữa, đôi môi bị hôn đến mức đau đớn, cảm giác bị cưỡng ép này khiến ta nhớ đến hình ảnh trong cuốn sách kia, ta không thích…
Vào lúc ngài thâm nhập vào sâu cơ thể, ta chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, tất cả các bộ phận trên cơ thể đều mất đi cảm giác, không thể điều khiển nổi. Nước mắt tuôn trào, ướt đẫm cả phần tóc bên mặt, ngoài cảm giác đau đớn, ta chẳng còn cảm nhận được gì khác.
3
Ánh lửa không ngừng nhảy múa, ta cầm đài nến, ngô nghê nhìn ngọn lửa đỏ rực, lặng người trước ánh sáng tỏa ra từ đó. Nến đỏ không ngừng chảy xuống, thấm lên tờ giấy trắng ngần, mãi cho tới khi một giọt nến chảy lên mu bàn tay, bàn tay đang cầm bút đó thôi không viết nữa, ta cuối cùng cũng định thần lại.
Ta cảm thấy vô cùng hoảng loạn, vội vã đặt đài nến xuống, cầm bàn tay quý giá đó lên, gạt giọt nến nóng rực kia đi, khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đó, tâm trí bỗng khựng hẳn lại.
Ta đã phạm phải tội chết, dám để nến chảy lên bàn tay của Hoàng thượng, lại còn tùy tiện động vào cơ thể của ngài. Ta thận trọng đặt tay của ngài xuống, thu tay lại, sau đó lui lại phía sau, quỳ xuống mặt đất, run rẩy lên tiếng: “Nô tì đáng chết, xin Hoàng thượng thứ tội…” Tuy rằng đã được phong thành mĩ nhân, nhận được ân sủng, nhưng ta vẫn không dám ảo tưởng tự xưng ‘thần thiếp’.
“Nàng đang nghĩ gì thế?” Giọng nói của ngài vẫn bình thản như không, chẳng hề tức giận, bực dọc.
Trái tim ta quặn lại, không dám ngẩng đầu lên.
Kể từ sau khi được phong thành mĩ nhân, đêm nào ta cũng ở cạnh bên ngài, thận trọng hầu hạ ngài phê chuẩn tấu chương. Ngài chưa từng lên tiếng nói chuyện, ta lại càng không dám nói gì. Lúc ban ngày, ngoài cung nữ hầu hạ ăn mặc đi lại, ta đã rất lâu rồi không nói chuyện cùng người khác. Bao nhiêu lâu nay, ta vẫn làm một người câm điếc. Nếu không phải khi nãy phản ứng khác thường, ta thậm chí tưởng rằng mình đã trở thành một người câm điếc thực sự, không biết nói chuyện gì cả.
Ta không thể nói chuyện cùng ngài, ta đang nghĩ đến cuộc sống khó lòng thích ứng của mình, không thể nói ngày nào ta cũng sợ hãi, lo lắng, không thể nói ta ghét mọi thứ trong cung, ta rất muốn xin ngài hãy thả ta ra khỏi cung, ta không muốn sống như một tượng gỗ… Thế nhưng không thể…
“Nô tì đáng chết, xin Hoàng thượng thứ tội…” Ta đành phải nhắc lại câu nói khi nãy. Lời nói vừa dứt, trong lòng trào dâng cảm giác cay đắng, nước mắt nóng bỏng tuôn ra như nước, lăn dài trên hai má.
“Lại đây.” Giọng nói của ngài vẫn cứ bình thản như không.
Ta bò lại dưới chân ngài, nhìn vào đôi hài, không dám động đậy linh tinh. Chiếc cằm được nâng lên, ngay giây sau, ngài đưa tay ôm lấy mặt ta, dịu dàng lau khô nước mắt.
Đôi mắt của ngài sâu thẳm như một hồ nước, mang theo tình cảm quyến luyến, thiết tha. Bàn tay ngài nhẹ nhàng, nét mặt dịu dàng, khiến ta quên hết mọi đau khổ, sợ hãi. Ta ngây người nhìn vào tướng mạo tuấn tú phi phàm của Hoàng thượng, chẳng dám tin vào mắt mình, ngài trước đây luôn lãnh đạm, giờ như thể biến thành con người khác, si tình mà dịu dàng biết bao.
“Tiểu Phụng, tại sao nàng vẫn cứ sợ ta như vậy chứ? Chỉ là một giọt nến thôi, chẳng thể làm ta bị thương được. Nếu như nàng không thích cầm đèn vậy thì sau này đừng làm nữa là được.” Giọng nói của ngài nhẹ nhàng như làn gió, là lời thì thầm đầy tình cảm giữa những đôi tình nhân.
Chỉ có điều hai chữ ‘Tiểu Phụng’ khiến trái tim say đắm của ta trở về nguyên vị. Ta đã thôi không khóc từ lâu, trợn to hai mắt, nhìn thái độ mơ màng của ngài lúc này đầy kinh hãi.
Tiểu Phụng? Cái tên đó thật xa lạ biết bao, khiến người ta nhanh chóng nhớ đến Phụng Phi nương nương, vị chủ nhân trước kia của cung Cúc Phụng. Ta bất giác run bật cả người, cổ họng tắc nghẹn không nói được lời nào. Ta không dám cử động cũng không dám nhìn ngài, để mặc ngài đưa tay vuốt ve trên khuôn mặt mình.
Không lâu sau, hơi ấm trên mặt dần tan mất, ta thận trọng ngước mắt nhìn ngài, ngài đang ngây người nhìn ta. Ta hoảng loạn thu lại ánh mắt của mình.
Bỗng nhiên, ngài kéo mạnh ta vào lòng, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, đôi môi ấm áp của ngài bỗng ập tới. Ta nhớ lại đêm đó tại điện Thừa Ân, cảm giác đau đớn như xé tan thân người đó lại ập về, ta hoảng loạn, trợn trừng mắt nhìn ngài, trong lòng thầm thét: “Xin đừng.” Bàn tay của ngài càng lúc càng nắm chặt lại hơn, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Ta nhanh chóng cảm thấy khó thở, đột nhiên không biết lấy đâu ra dũng khí, đặt tay lên trước ngực ngài, ra sức vùng vẫy.
Bỗng nhiên, sức lực kìm chặt người ta bỗng biến mất, cảm giác kích thích nơi đầu môi chóp lưỡi cũng biến mất, cả người bị đẩy sang một bên. Có lẽ, ngài đã cảm nhận được thái độ phản kháng, vùng vẫy của ta, cho nên tức giận, buông ta ra. Ta quỳ xuống đất, co rúm người lại, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của ngài truyền tới bên tai: “Đã ở trong cung lâu vậy rồi mà còn không biết cầm đèn thế nào sao?”
Ngài không còn vẻ dịu dàng si tình như trước đó, lúc này lại thay bằng khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.
Ta mím chặt môi, run run đáp lại: “Nô tì đáng chết…”
Ngài bực bội ‘hừm’ một tiếng rồi nói: “Nếu như trẫm muốn lấy mạng của nàng, thì không biết nàng đã chết bao lần rồi.” Đây là lần đầu tiên ngài xưng là ‘trẫm’ chứ không phải là ‘ta’.
Ngài cầm bản tấu chương, liếc qua nhìn, tiếp đó lại bực bội đặt bản tấu chương xuống rồi đứng dậy, sau đó bước vào Noãn Các ở phía sau.
Ta quỳ nơi đó không dám động đậy gì, lại nghe ngài nói: “Còn quỳ ở đó làm gì hả?”
Ta do dự một hồi, sau đó đứng dậy, bước vào Noãn Các. Ngài giang hai tay ra, chờ ta thay y phục cho ngài. Hai tay run rẩy, còn chưa chạm vào y phục, ngài liền kéo ta lại, ánh mắt mang đầy vẻ chán nản: “Dùng chiêu ‘muốn bắt phải thả’ đó nhiều quá sẽ khiến người ta chán nản đấy.”
Lời nói vừa dứt, ngài liền bế bổng ta lên, đi thẳng về phía giường rồi đặt xuống.
Ta nhắm nghiền hai mắt lại, người thẳng đờ nằm trên giường, không dám động đậy, bên tai lại truyền tới tiếng cởi y phục, không lâu sau, liền cảm thấy chỗ cạnh bên khẽ động. Theo bản năng, ta thu gọn người sang một bên, đột nhiên ngài nắm chặt lấy tay, than dài một tiếng rồi nói: “Mau ngủ đi.”
Không biết qua bao lâu sau, khi bên tai truyền tới tiếng hít thở đều đặn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, ta mới dám mở mắt ra. Ta nhẹ nhàng quay đầu sang nhìn ngài đang nằm cạnh bên, vầng trán cao đầy, đôi mắt sâu hoắm, chiếc mũi thẳng tắp, đôi gò má hoàn mĩ khiến khuôn mặt vừa dịu dàng lại vừa oai nghiêm.
Ta càng lúc càng mơ màng, càng lúc càng chìm đắm, dường như đang chìm trong một giấc mộng dài thượt.
Ngày hôm sau, ta liền được phong thành Phụng Phi.
4
Ngày tháng dần trôi, cảm giác hoảng sợ trong lòng cũng dần mất đi, chỉ là lặng lẽ hầu hạ bên cạnh, ta cũng quen mỗi khi ngài coi ta là ‘Tiểu Phụng’, cũng quen với tâm tình say mê, dịu dàng mà ngài dành cho ta, cũng quen với thái độ buồn vui thất thường vốn có ở các bậc đế vương.
Nam ân nữ ái, cuối cùng ta cũng đã có trải nghiệm mới, không còn đau khổ, chỉ còn hoan hỉ, thực sự vui vẻ, hạnh phúc. Thì ra người phụ nữ trong bức tranh kia hoàn toàn không phải đau khổ mà vì vui vẻ, hạnh phúc quá, đến mức khiến người ta muốn khóc.
Mọi người đều nói ta chính là Phụng Phi được Hoàng thượng sủng ái nhất hiện nay, còn phần sủng ái ‘đặc biệt’ này thỉ chỉ có mình ta hiểu được, thực ra nó hoàn toàn không thuộc về ta. Ta chỉ là người có vận may, vô tình nhận được sự sủng ái này, thế nhưng trước nay ta chẳng thể nào hiểu nổi tại sao lại là ta?
Nếu như nói không hề cảm thấy tò mò thì hoàn toàn là lừa gạt người khác.
Ta đã đi tới mọi ngóc ngách trong cung Cúc Phụng này, xem kĩ từng đồ vật ở nơi đây, thế nhưng chẳng thể nào tìm được nổi một đồ vật có liên quan đến người phụ nữ được gọi là ‘Tiểu Phụng’ kia. Ngược lại, bất cứ nơi nào ở đây đều thấm đầy hình ảnh, kí ức, kỉ niệm của bản thân ta.
Trong cung Cúc Phụng có hai thứ nhạc khí, một là đàn tranh, còn một thứ nữa, ta chưa từng nhìn thấy, thế nhưng Hoàng thượng nói rằng đó là chiếc Thượng huyền nguyệt chỉ có tại nước Huyền Vũ.
Thượng huyền nguyệt, cái tên thật là đẹp.
Những lúc nhàn rỗi, ngài sẽ đàn cho ta nghe, nếu là đàn tranh thì nhất định là khúc “Phượng cầu hoàng”, nếu là Thượng huyền nguyệt thì vĩnh viễn là khúc nhạc mà ta nghe không hiểu, đem đến cảm giác buồn bã, ưu tư.
Lúc ngài không có ở đây, cứ như thể bị ngài ảnh hưởng, thi thoảng, ta cũng khẽ gảy phím đàn, nghe thấy tiếng đàn vang lên, trong lòng trào dâng cảm xúc lạ kì. Có lẽ tiếng đàn đã khơi dậy hứng thú muốn đánh đàn trong ta, thế là liền ngồi xuống trước đàn tranh, từ từ lướt tay trên đàn. Ta thích nét mặt lãnh đạm oai nghiêm của ngài khi nói chuyện, thích đôi mày nhíu chặt khi ngài phê duyệt tấu chương, thích nhìn ngài đánh đàn, thích nhìn ngài khi ngủ sâu vẫn cau mày, thích nét mặt tình cảm sâu đậm của ngài khi gọi ta là ‘Tiểu Phụng’…
Thích… Thế nhưng ta càng thích vẻ mặt của ngài khi mắng nhiếc mình, bởi vì lúc đó, ngài tỉnh táo nhất.
Ta đố kị với người phụ nữ đó.
Ngón tay đau đớn, trái tim ta cũng đau nhói vô cùng.
Đánh đàn đến sau cùng, còn chưa kịp dứt âm cuối, ta dường như nhận ra trước mặt xuất hiện thêm một bóng người. Ngước mắt, là ngài đang đứng trước mặt ta. Đôi mắt ngài tràn đầy xúc cảm, tỏ ra vô cùng dịu dàng. Ngài đưa tay về phía ta rồi nói: “Mau theo ta ra ngoài dạo mát.”
Ta nhoẻn miệng mỉm cười, đứng dậy đặt tay vào bàn tay của ngài, ngài nắm lấy, dắt ta đi ra ngoài điện.
Lại đến đầu năm, đúng lúc xuân về, ngoài cung hoa mai nở rộ, tuyết trắng xóa cả trời đất. Ngài dừng lại trước một thân cây, đột nhiên đưa tay hái lấy một bông, cài lên mái tóc của ta. Đôi mắt đen huyền tỏa sáng dị thường, ta biết rằng hôm nay tâm trạng của ngài rất tốt.
“Nàng có muốn xuất cung không?” Ngài đột nhiên đưa lời hỏi.
Vừa nghe vậy, trong lòng ta cảm thấy vô cùng mừng rỡ, gật đầu liên hồi. Ngài từng bảo ta rằng, muốn có thứ gì, thích làm việc gì, nhất định phải nói ra, không cho phép muốn mà không nói, ngài rất ghét như vậy.
Vẫn còn chìm trong giấc ngủ, bên tai ta đã vang lên giọng nói dịu dàng tựa gió của ngài: “Tiểu Phụng, mau tỉnh lại đi, nếu không sẽ bỏ lỡ mất ánh bình minh ở Âm Sơn đẹp nhất trên thế gian này đấy.”
Ánh bình minh ở Âm Sơn?
Ta từ từ mở mắt ra, khoảng không trước mắt mênh mông, từng đợt sương là là bay tới. Ngài bế ta ngồi trên hòn đá cheo leo bên vực thẳm, tấm áo choàng bên ngoài bọc thân người ta kín chặt lại. Tựa trong lòng ngài, ta lặng lẽ trao gửi mọi sức nặng thân người cho ngài.
Vầng mặt trời đỏ ửng từ từ nhô lên, theo hướng ngài chỉ, ta hoàn toàn ngây ngất trước vẻ đẹp tráng lệ trước mắt.
Ngài thu tay lại, ôm chặt lấy ta, đặt môi kề bên làn tóc rồi nhẹ nhàng nói: “Còn nhớ ta đã từng nói với nàng không, bình minh ở Âm Sơn, hoàng hôn ở Dương Sơn. Muốn xem mặt trời mọc nhất định phải lên Âm Sơn, muốn ngắm mặt trời lặn nhất định phải tới Dương Sơn ở đối diện. Nơi đây có phải trông vẫn đẹp như trước kia?”
Cả người ta liền cứng sựng lại, gian nan thốt lên mấy chữ: “… Thần thiếp không phải Tiểu Phụng.” Đây là lần đầu tiên ta đưa lời phản kháng, ta có tên của mình, Thẩm Ngạo Mai.
Thân người của ngài cũng cứng đờ lại, đôi tay càng ôm chặt hơn trước, phải một lúc lâu sau, ngài mới buông lỏng rồi nhẹ nhàng nói: “Nàng hãy ngủ một giấc đi, đến giờ hoàng hôn, ta sẽ đưa nàng sang Dương Sơn ngắm mặt trời lặn.”
Trong lòng cảm thấy chua xót vô hạn, trái tim quặn lại đầy xót xa, hai mắt ta long lanh đẫm lệ. Ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ta biết rằng, cho dù không nhắm mắt lại thì ngài cũng sẽ bắt ta phải ngủ thiếp đi.
Sau khi hồi cung, ngài chẳng ‘tỉnh táo’ thêm lần nào nữa, tình huống mắng nhiếc, lạnh lùng cùng ta trước kia cũng không xuất hiện lại nữa. Trái tim ta đau đớn đến mức nghẹn lời. Bỗng nhiên, ta cảm thấy buồn nôn một cách kì lạ, thậm chí còn ngất đi. Thái y chẩn mạch, ta đã mang giống rồng trong người.
Vứt bỏ lại chúng thần, ngài vội vã chạy tới từ ngự thư phòng, khuôn mặt anh tuấn thể hiện rõ nét mặt vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ: “Tiểu Phụng…”
Lại là Tiểu Phụng!
Ta đưa tay xoa tiểu sinh mệnh đang ngoan ngoãn im lặng trong bụng, mỉm cười thê lương vô hạn. Tuy rằng được tận hưởng vinh hoa phú quý trọn đời trọn kiếp, nhưng làm cái bóng của người khác thực sự còn đau khổ hơn cả chết. Đúng, ta tham lam, ta ảo tưởng, lẽ nào ta hi vọng thi thoảng trong mắt ngài còn có một Thẩm Ngạo Mai này, chứ không phải Tiểu Phụng, như vậy cũng quá đáng sao?
Trong lòng cảm thấy bi thương tột độ, ta đưa tay ra ngăn ngài tới gần, sau đó gào thét lớn tiếng, thổ lộ hết những lời muốn nói bao lâu nay: “Đủ rồi, đừng gọi thiếp là Tiểu Phụng nữa. Thiếp không phải là Tiểu Phụng, thiếp cũng có tên riêng của mình. Thiếp họ Thẩm, tên là Thẩm Ngạo Mai. Thiếp có thể nhìn thấy, nghe thấy, có cảm giác, có tình cảm, là một người bình thường, chứ không phải cái bóng của ai hết, không phải vật thay thế của người ta. Thiếp không muốn ở lại đây nữa, thiếp không muốn ở lại nhà giam không có tự chủ bản thân, thiếp muốn xuất cung, thiếp muốn rời khỏi nơi này, thiếp muốn về nhà…” Ta hoàn toàn không dùng kính ngữ, ta cũng chẳng suy nghĩ quá nhiều, vào lúc đó, ta chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Ta cố gắng đi vuột qua ngài, xông ra ngoài điện, thế nhưng còn chưa bước qua ngài được một bước, ta đã bị đánh ngất lịm đi.
5
Khiến Long nhan nổi giận, tội không thể tha.
Ta đã bị cho vào lãnh cung, vào lúc ta mở miệng gào thét đòi rời khỏi đây đã liệu trước được kết cục như bây giờ. Chỉ là nơi ngài trừng phạt ta chính là căn nhà gỗ ở núi Âm Sơn. Trên căn nhà gỗ này có treo một tấm biển, tấm biển đó khắc ba chữ: Truy Phụng Cư. Ngài đang muốn phạt ta làm cái bóng cả đời.
Trà nhạt, cơm đạm bạc, ở nơi hoang vu rừng núi, tất cả cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Ta không còn phải nghe ngài gọi mình bằng cái tên ‘Tiểu Phụng’, ta tưởng rằng bớt đi áp lực đó, chí ít ta không còn phải sống đau khổ như trước kia nữa, thế nhưng hàng đêm nỗi nhớ vô hạn vẫn không ngừng dày vò ta. Bây giờ mới biết, ta lại nhớ ngài đến vậy.
Mãi cho tới lúc lên đỉnh núi xem cảnh mặt trời mọc, ta mới gặp được một người phụ nữ, cuối cùng ta đã hiểu được tại sao mà ngài lại chọn ta trong biết bao nhiêu cung tần mĩ nữ ở tam cung lục viện kia.
Khuôn mặt giống nhau đến kinh người như nhắc nhở rằng ta thực sự chỉ là một cái bóng.
Sự thật vô tình chẳng khác nào một con dao nhọn đâm sâu vào trái tim ta. Vào khoảnh khắc đó, ta thực sự muốn cầm dao giết chết người, như vậy từ nay trở đi, ta không cần phải làm cái bóng đáng thương kia nữa. Thế nhưng ta chẳng thể xuống tay được, ta sợ bản thân sẽ mất đi cả tư cách được làm cái bóng đó.
Ngài phạt ta ở nơi đây đã gần ba tháng nay, vậy mà người ấy lại nói, nếu như ngài thực sự muốn phạt ta thì ta đã thịt nát xương tan từ lâu rồi. Ta hiện nay cũng chỉ còn lại mỗi cái xác này thôi.
Thật là trùng hợp, khi vừa tròn ba tháng, ngài đã đến đón ta.
Ba tháng xa cách, tướng mạo của ngài không hề thay đổi, chỉ là nỗi ưu tư giữa đôi chân mày vẫn chưa từng giảm sút.
Trước khi lên xe, ngài quay người nhìn lại con đường núi kia, mãi lúc lâu sau mới lên xe ngựa. Người phụ nữ trong lòng ngài xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, thế nhưng ngài không hề đuổi tới đó.
Ta ngô nghê nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai vọng lại câu nói của người phụ nữ kia: “Cuộc sống của mình không phải vì ai khác, bước đi trên đường cũng chẳng phải vì người nào, vận mệnh phải là của chính mình. Cô là cô, người khác là người khác, nếu như vì tình yêu mà cố gắng cưỡng ép bản thân trở thành người khác thì đó không phải là tình yêu.”
Vậy thế nào mới gọi là tình yêu?
Bỗng nhiên, ngài nắm chặt lấy bàn tay ta, truyền hơi ấm tới, đôi môi mấp máy, giọng nói có phần khàn khàn: “Thẩm Ngạo Mai, ngay từ lần đầu tiên, trẫm đã nhớ rõ tên của nàng rồi.”
Ta mím chặt môi, mỉm cười bình thản.
Không, nếu như đã chẳng thể nào thay đổi được, vậy thì ta sẽ làm một cái bóng, một năm, một tháng, cho dù chỉ có một ngày, ta cũng cam tâm làm chiếc bóng đó.
Bởi vì ta yêu ngài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook