Chỉ Tường toàn thân cứng đờ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy quyển album trong tay bị Cận Trọng Kỳ nhanh chóng giật lại, thấy anh cẩn thận lật xem từng tấm ảnh, sắc mặt khó coi biến mất khi thấy mọi tấm ảnh đều hoàn hảo như cũ.

Kế Chỉ Tường ngây người nhìn phản ứng và hành động của Cận Trọng Kỳ, trái tim như bị gió lạnh thổi qua, cô rùng mình, sau đó là cảm giác ngột ngạt khó thở.

Cứ tưởng mình vừa phá bỏ được một góc nhỏ của bức tường vô hình, nào ngờ nó được

xây kín lại bằng tốc độ nhanh hơn nhiều lần, hơn nữa dường như lần này bức tường đó lại to hơn, dày hơn rất nhiều, khiến cô không thể nhìn thấy bờ tường được nữa.

“Cô ấy là ai?” Âm thanh mờ ảo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, lúc này cô mới nhận ra đó chính là giọng nói của mình, trong vô thức, cô đã hỏi một câu cấm kỵ.

Cận Trọng Kỳ nheo mắt, con ngươi đen lạnh lùng nhìn thẳng khuôn mặt nhợt nhạt của Kế Chỉ Tường: “Cô không cần biết”.

Không cần biết? Cô không đứng vững, vịn vào cạnh bàn để đõ thân thể đang run rẩy của mình.

Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần lặng lẽ hy sinh tâm sức thì sẽ có ngày anh nhận ra sự nỗ lực của mình.

Cô chưa từng mong muốn anh sẽ nảy sinh tình yêu với mình, nhưng ít nhất anh cũng sẽ thật lòng chú ý đến sự tồn tại và hy sinh của cô; đáng tiếc, cũng thật đáng buồn, tất cả tình cảm và sự hy sinh thầm lặng của cô trong hai năm chỉ đổi lại một câu nói tổn thương chính mình: “Cô không cần biết”...

“Cô đang cười gì vậy?”, thấy nét cười trên khuôn mặt Kế Chỉ Tường thật khó chịu, Cận Trọng Kỳ chau mày hỏi.

“Hả?” Cô đang cười sao? Cô nên cười, cười vì bản thân quá ngu ngốc, có lẽ cả đời này cũng không thể đợi được đến ngày nguyện vọng ngu xuẩn kia trở thành hiện thực. “Em đang nghĩ, chắc chắn cô ấy rất quan trọng với anh...” Cô không kiềm chế được bản thân, cảm giác như tâm trí đang dần dần lìa xa khỏi cơ thể.

Chân mày Cận Trọng Kỳ nhíu chặt, khuôn mặt dần dần xuất hiện thần sắc mất kiên nhẫn, “Rốt cuộc cô đang muốn hỏi gì?”. Khắc Cần nói không sai, quả nhiên phụ nữ chính là thứ phiền phức nhất trên đời!

Kế Chỉ Tường thẫn thờ lắc đầu, cô biết Cận Trọng Kỳ sẽ không nói, nếu anh thật sự chân thành thì sẽ không đợi đến ngày cô phát hiện ra cuốn album đó mới thừa nhận, bởi thế anh sẽ không nói.

Nhìn đôi mắt Kế Chỉ Tường dần hoe đỏ, trong lòng Cận Trọng Kỳ chợt dấy lên cảm giác đau đớn kỳ lạ.

Cô ấy cũng khóc sao? Kế Chỉ Tường luôn bình tĩnh, ôn thuận và hiểu lễ nghĩa, anh vẫn luôn cho rằng cô là người phụ nữ lý tính nhất trên đời, hóa ra cô cũng có biểu hiện như vậy sao?

“Không có gì. Sao anh lại đột ngột quay về thế?” Cúi đầu nhặt chiếc chổi lông gà rơi trên sàn nhà, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.

“Nếu không đột ngột quay về, làm sao phát hiện được cô lén xem đồ của tôi?” Lời vừa thốt ra liền hối hận, anh có cần vì cô xem thứ không nên xem mà nói ra những lời tổn thương người khác như vậy không? “... Tôi về lấy hợp đồng.” Cầm chặt cuốn album trên tay, anh quay đầu đi, lúc này cũng không hiểu vì sao mình phải giải thích.

“Anh cứ tìm đi, em về phòng trước.” Hít một hơi thật sâu, cô vẫn không ngước lên nhìn.

Cô sợ! Sợ khuôn mặt lạnh lùng băng giá cùng ánh mắt khinh thường của anh, điều đó khiến trái tim cô đau đớn như ngàn mũi kim đâm, sắc mặt khó coi, sự việc cuối cùng đã khiến cô không còn chỗ dung thân, tất cả chỉ vì cô đã xem cuốn album đó, vì một cô gái cô không nên biết.

Cận Trọng Kỳ đứng thẳng người, nhìn Kế Chỉ Tường chậm rãi bước qua mình, bất chợt vươn tay giữ lấy khuỷu tay gầy gầy của cô, “Khoan đã!”.

Kế Chỉ Tường dừng lại, thân thể cứng đờ, “Có chuyện gì sao?”, giọng nói có chút nghẹn ngào.

“Sau này không được bước vào thư phòng nữa.”

***

Cơ thể Kế Chỉ Tường vốn được Dư Mẫn Tú bồi bổ ngày một đầy đặn giờ lại gầy đi như một

quả bóng xì hơi, nhanh đến mức khiến người ta ngạc nhiên. Người đầu tiên phát hiện ra đương nhiên là Dư Mẫn Tú - người ngày ngày chăm chỉ nấu canh bồi bổ cho cô. Điều đáng buồn cười là, người hằng ngày nằm cạnh cô lại hoàn toàn không để tâm đến sự thay đổi này.

“Có chuyện gì sao? Chỉ Tường.” Dư Mẫn Tú tưởng mấy đơn thuốc của mình có vấn đề, nên sốt ruột cuống cả lên, “Sao con lại gầy đi nhanh vậy?”. Có phải bà lấy nhầm đơn thuốc giảm cân không?

“Không có gì đâu mẹ, chỉ là ăn không ngon miệng thôi.” Cô không dám hỏi mẹ chồng về cô gái nọ, mặc dù rất muốn hỏi, muốn đến sắp phát điên lên.

Những sự việc mà trước đây cô không rõ, sau khi trải qua sự việc ở thư phòng đều trở nên hết sức sáng tỏ, sáng tỏ đến mức cô không thể tránh né.

Kế Chỉ Tường không phủ nhận rằng chỗ đứng của Cận Trọng Kỳ trong lòng mình ngày càng lớn, nhưng cô không ngờ thứ bản thân cho đi lại là cả trái tim, là tình yêu trọn vẹn, cô đã yêu anh từ lúc nào không hay, yêu chính chồng mình.

Yêu chồng mình vốn là một sự việc hoàn toàn bình thường, là lẽ đương nhiên; nếu có thể phát hiện ra sớm hơn một chút, có lẽ cô còn có thể hy vọng, hy vọng một ngày nào đó sẽ được anh đối xử giống như cô đã đối xử với anh.

Đáng tiếc, phát hiện muộn màng này giờ lại khiến cô đau lòng, bởi cô biết không nên hy vọng nữa, hy vọng ấy sẽ không có ngày trở thành hiện thực, bởi không phải Cận Trọng Kỳ vô tâm, mà vì trái tím anh đã dành cho một cô gái khác.

Kế Chỉ Tường không biết cô gái đó là ai, cũng không biết tại sao cô ấy không ở bên Cận Trọng Kỳ nữa; nhưng cô ngưỡng mộ cô ấy, thực sự rất ngưỡng mộ, vì cô ấy có được trái tim chân thành của anh mà cô vĩnh viễn không có được.

“Ăn không ngon miệng?” Ánh mắt Dư Mẫn Tú không khỏi vui mừng, rõ ràng bà đang hiểu lầm ý cô. “Ngoài ăn không ngon ra còn có dấu hiệu gì khác không? Có cảm thấy buồn nôn hay khó chịu gì không?”

“Mẹ, con xin lỗi”, Kế Chỉ Tường lắc đầu, cô biết bản thân lại khiến mẹ chồng thất vọng, “Chu kỳ của con vừa qua”.

Sao cô lại không muốn có cốt nhục của anh, nhưng cơ thể quá gấy yếu, lại thêm những áp lực vô hình đã hình thành từ rất lâu trước đây, muốn có thai cũng là một điều khó khăn, hay có lẽ đó là việc cô không thể.

Kết hôn hai năm, lẽ ra đã phải có con từ lâu rồi, không thể đến tận giờ phút này mà vẫn không thấy có dấu hiệu gì; thời đại văn minh mà bệnh tật quá nhiều, những phụ nữ không thể mang thai cũng không phải ít, biết đâu cô nằm trong số đó, hơn nữa cô chưa từng đi kiểm tra.

Giờ cô tin rằng trên thế giới này không có gì là không thể, tỷ như cuộc hôn nhân không thể hạnh phúc, nhạt nhẽo và mang tính biểu tượng như hôn nhân của cô và anh, tất cả vẫn có thể xảy ra một cách rất chân thực; vì thế, trên thế giới này, điều gì cũng có thể và có quyền được xảy ra, đối với cô, điều đó không còn gì đáng ngạc nhiên nữa.

“Ừ.” Dư Mẫn Tú quả thật rất thất vọng, nhưng bà cũng không trách Kế Chỉ Tường. “Đều tại Trọng Kỳ quá bận rộn, không dành thời gian bên con, hôm nào mẹ phải nói chuyện nghiêm túc với nó, bắt nó dành thời gian nghỉ phép ở công ty cùng con đi hưởng tuần trăng mật.” Hai đứa trẻ này ngay cả tuần trăng mật cũng không sắp xếp đi đâu, áp lực công việc của Trọng Kỳ lại rất lớn, chẳng trách lâu như vậy vẫn chưa có mụn con nào!

“Mẹ, có ai kết hôn hai năm rồi mới đi hưởng tuần trăng mật đâu.” Kế Chỉ Tường nghe vậy cười buồn, cười vì mẹ chồng nghĩ chuyện hoang đường.

Cứ cho là thật sự đi được, thì cô cũng không phải là người mà Cận Trọng Kỳ thật lòng muốn đi cùng. Đã như vậy, hà tất gì phải lãng phí thời gian quý báu của anh?

“Ai nói không có? Chẳng phải có cái gì mà tuần trăng mặt thứ hai sao? Hay là hai đứa đi

nghỉ tuần trăng mật lần hai!”, Dư Mẫn Tú tự quyết định.

Ngoài việc cười hưởng ứng ra, cô còn có thể làm gì? Hai người họ ngay cả lần đầu tiên đi hưởng tuần trăng mật còn không có, nói gì đến lần hai?

Sống mũi cay cay, Kế Chỉ Tường nhắm mắt lại, chạy vào bếp pha trà; ngộ nhỡ để mẹ chồng nhận ra biểu hiện kỳ lạ của mình, e rằng sẽ xảy ra không ít chuyện, đây tuyệt đối không phải là kết quả mà cô muốn thấy.

Cô đã để Cận Trọng Kỳ phải kết hôn với một người mà mình không yêu, không nên gây thêm cho anh bất cứ rắc rối nào nữa.

Vừa đun xong nước thì nghe tiếng chuông cửa, Kế Chỉ Tường tắt bếp, nghiêng đầu nhìn ra ngoài phòng khách. Một người đàn ông cao to đang cúi đầu nói chuyện với Dư Mẫn Tú: “Xin lỗi, xin hỏi Chỉ Tường cô ấy...”.

“Anh Đinh?” Kế Chỉ Tường bước ra khỏi nhà bếp, rất kinh ngạc khi thấy Đinh Bồi Doãn đến thăm. “Sao anh lại có thời gian rảnh đến chơi? Công ty có việc gì sao?”, cô phản ứng theo trực giác.

“Không phải”, Đinh Bồi Doãn chau mày, hoàn toàn không thoải mái hơn trước khi gặp cô, “Chỉ Tường, tôi...”.

“Anh Đinh, vào trong ngồi chơi một lát.” Sắc mặt anh rất xấu, hình như đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, Kế Chỉ Tường có cảm giác bất an, nhưng trong tình trạng hiện tại, dù chỉ một chút bất an cũng không nên có, cô đành buộc mình trấn tĩnh lại. “Em đang chuẩn bị pha trà, anh ngồi đợi em một chút, lát nữa chúng ta nói chuyện, được không?”

“Đúng đó, cậu Đinh, cậu cứ ngồi xuống đã!” Ánh mắt Dư Mẫn Tú đảo qua đảo lại giữa Đinh Bồi Doãn và Kế Chỉ Tường, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng những hình ảnh rất quen thuộc không ngừng hiện lên trước mắt, khiến trong lòng bà không khỏi bồn chồn lo lắng.

“Chuyện này...” Rõ ràng sắc mặt Đinh Bồi Doãn Tất khó coi, anh chần chừ đứng ở ngoài

cửa một lúc, cuối cùng đành bước vào. “Anh chỉ ngồi một lát thôi”, anh nói rõ trước.

“Được.” Kế Chỉ Tường và Dư Mẫn Tú lập tức nhường đường cho anh bước vào.

Kế Chỉ Tường nhanh chóng pha xong trà xanh thơm lừng, rót đầy ba ly cô mới ngồi xuống nói chuyện với Đinh Bồi Doãn.

“Anh Đinh, hôm nay anh đến có chuyện gì sao?” Không phải là việc của công ty, cô không thể nghĩ ra vì sao Đinh Bồi Doãn lại có việc đến tìm.

“Có chút việc gấp”, bàn tay đang cầm ly trà dừng lại, Đinh Bồi Doãn liếc nhìn Dư Mẫn Tú.

“Xin lỗi, tôi không tiện ở lại phải không?” Dư Mẫn Tú là người nhạy bén, đương nhiên hiểu được Đinh Bồi Doãn ngại ngần vì sự có mặt của bà. Bà cũng không phải người không thấu tình đạt lý, chỉ sợ chuyện ngày xưa lặp lại lần nữa, nếu vậy Trọng Kỳ phải làm thế nào? Gia đình này sẽ ra sao?

“Mẹ, không có chuyện gì đâu”, Kế Chỉ Tường vội vàng an ủi mẹ chồng, rồi quay lại nhìn Đinh Bồi Doãn. “Không có gì đâu, anh Đinh, anh cứ nói.” Có lẽ Đinh Bồi Doãn lo lắng Dư Mẫn Tú và cô không hợp nên mới ngại ngần.

“Vậy... được rồi.” Đinh Bồi Doãn gật đầu, nhìn Kế Chỉ Tường rồi hít một hơi thật sâu. “Chỉ Tường, anh muốn em chuẩn bị tốt tâm lý.”

Kế Chỉ Tường nhíu mày, nhìn Dư Mần Tú rồi lại quay sang Đinh Bồi Doãn, cuối cùng gật đầu: “Vâng”.

“Bác Kế... bố em, bác ấy... hôm qua vừa nhập viện”, Đinh Bồi Doãn ngập ngừng nói ra tin xấu.

“Sao lại vậy?” Kế Chỉ Tường mở to mắt, kinh ngạc đặt ly trà xuống rồi nắm tay Đinh Bồi Doãn. “Chẳng phải bệnh của bố vẫn đang tiến triển tốt sao? Có phải ông ấy không thực hiện đầy đủ việc trị liệu? Hay là do...”

“Không phải, Chỉ Tường”, Đinh Bồi Doãn vẻ mặt buồn rầu nói, “Không liên quan đến lần trước, ông ấy...”, anh ấy thật sự không dám nói ra!

“Anh mau nói đi, anh Đinh!”, Kế Chỉ Tường sốt ruột níu chặt tay Đinh Bồi Doãn, “Anh mau cho em biết, cha em rốt cuộc là làm sao?”. Tại sao phải giấu giếm? Tại sao không nói thẳng ra?

“Chỉ Tường...”, Đinh Bồi Doãn thấy cô kích động như vậy, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, không sao mở miệng được.

“Chỉ Tường, con đừng sốt ruột”, Dư Mần Tú nhíu mày kéo tay Kế Chỉ Tường lại, “Con như vậy thì làm sao cậu Đinh nói rõ được, con phải bình tĩnh để cậu Đinh nói hết đã”.

Đinh Bồi Doãn cảm kích nhìn Dư Mẫn Tú, lúc này anh thật lòng cảm ơn vì có Dư Mẫn Tú ở đây.

“Được rồi, con không kích động, con không sao...”, Kế Chỉ Tường hít mấy hơi thật sâu, cố kìm nước mắt, “Anh Đinh, phiền anh nói rõ, à, nói rõ một lần cho em được không?” Cô không thể giữ bình tĩnh được trước sự ngắt quãng bất an đó.

“Được.” Việc đã đến nước này, anh cũng đành nói thật, dù sao hôm nay anh đến cũng là để nói rõ mọi việc. “Bác Kế bác ấy... thật ra là bị ung thư dạ dày, tế bào ung thư đã lan ra toàn thân, e rằng không thể cầm cự được lâu.”

Tin này như sét đánh ngang tai! Kế Chỉ Tường bỗng như bị hóa đá, ngồi ngây ra như bị cướp mất linh hồn, không thể nói nên lời...

“Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ trước đây không thấy dấu hiệu gì?”, Dư Mẫn Tú lo lắng nhìn Kế Chỉ Tường, sốt sắng hỏi lại Đinh Bồi Doãn.

Đinh Bồi Doãn đau buồn lắc đầu, “Cháu nghĩ, có lẽ lần trước phải nằm viện quá lâu, bác Kế lại là người thích hoạt động, có lẽ bác ấy sợ phải nhập viện lần nữa, cũng sợ Chỉ Tường lo lắng, nên mới gắng chịu đựng đến khi đau quá ngất đi thì người giúp việc mới phát hiện và đưa đi bệnh viện”.

“Đau quá ngất đi...”, Kế Chỉ Tường thất thần chỉ kịp nghe mấy chữ cuối cùng, lẩm bẩm nhắc lại.

Đau quá ngất đi? Chắc là đau lắm mới khiến một người kiên cường như bố cô ngất xỉu?

Cô tin rằng, nếu có thể chọn lựa, ông ấy sẽ không bao giờ cho phép bản thân để lộ sự yếu đuối của mình.

Tính cách hai bố con họ rất giống nhau, Kế Chỉ Tường cũng không cho phép mình tỏ ra yếu đuối trước mặt chồng và mẹ chồng, thậm chí là trước mặt bố mình; hiện giờ ông giấu tình trạng bệnh tật của mình, chẳng phải cũng là gạt con gái ông, đến tận khi không còn gắng gượng được nữa thì con gái ông mới biết được?

“Chỉ Tường...”, sắc mặt Dư Mẫn Tú tái đi, đau lòng lau nước mắt cho cô.

“Mẹ, con phải làm gì đây? Con nên làm gì đây?” Cô chỉ còn người thân duy nhất là bố mình, nếu ông cũng rời bỏ cô mà đi thì sau này cô phải nương tựa vào đâu? Kế Chỉ Tường thất thần nắm chặt tay Dư Mẫn Tú khóc không thành tiếng.

Dư Mẫn Tú nghẹn lời, bà không biết nên an ủi Kế Chỉ Tường ra sao. Sống chết có số, Đinh Bồi Doãn lại nói tế bào ung thư đã lan ra toàn thân, e rằng không thể cứu vãn được nữa...

“Chỉ Tường, anh định đưa em tới bệnh viện, nhưng em lại khóc thế này, sợ rằng bác Kế nhìn thấy càng buồn lòng”, Đinh Bồi Doãn áy náy đứng lên ra về, “Xin lỗi bác, cháu đi trước”.

“Không, anh Đinh!”, Kế Chỉ Tường ra sức níu lấy tay Đinh Bồi Doãn, không ngừng hít thở, cố gắng kìm dòng lệ, “Em muốn đi, em phải đi thăm bố...”. Nhắc đến bố, nước mắt cô lại trào ra.

“Chỉ Tường, em như vậy anh rất khó xử.” Đinh Bồi Doãn cũng không dễ chịu gì, nhưng không biết làm thế nào mới là tốt.

“Xin anh mà, xin anh đưa em đi.” Kế Chỉ Tường không chịu buông tay, nghĩ đến những ngày còn lại của bố mình không còn nhiều, cô làm sao có thể yên lòng ở nhà như thể không có gì xảy ra được? “Xin anh...”

Mắt Dư Mẫn Tú đỏ hoe, không nỡ nhìn dáng vẻ sắp sụp đổ của con dâu. “Cậu Đinh, để Chỉ Tường đi đi. Chỉ Tường khóc cũng là chuyện thường tình, tôi tin con bé sẽ kiềm chế được”, bà vỗ vai Kế Chỉ Tường, “Ngoan, đừng khóc nữa, con cũng không muốn bệnh tình bố con nặng hơn mà. Không thể cứ khóc mãi được, cứ yên tâm đi thăm bố con. Khi nào Trọng Kỳ về thì mẹ sẽ nói chuyện, bảo nó dành chút thời gian đi thăm ông ấy, nhân tiện xem xem có giúp gì được không”.

“Cảm ơn mẹ, cảm ơn”, ngàn lời muốn nói nhưng cô chỉ có thể thốt ra hai tiếng “cảm ơn”.

“Vậy thưa bác, cháu...”

“Đi đi!”

Dư Mẫn Tú phẩy tay, tiễn hai người ra cửa, trong lòng thầm cầu nguyện...

***

Sau khi nhận được điện thoại của Dư Mẫn Tú, Cận Trọng Kỳ lập tức bỏ dở cuộc họp quan trọng để đến bệnh viện.

Bước vào phòng bệnh, đúng lúc anh nhìn thấy Kế Chỉ Tường dựa vào Đinh Bồi Doãn khóc, bàn tay rắn chắc của Đinh Bồi Doãn đang nhè nhẹ vỗ lưng cô, cúi đầu ghé vào tai cô an ủi, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong đầu khiến Cận Trọng Kỳ bất giác nắm chặt bàn tay.

Cảm nhận được tia nhìn sắc lẹm, Kế Chỉ Tường ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhận ra sự xuất hiện của Cận Trọng Kỳ, cô đẩy Đinh Bồi Doãn ra, đưa một ngón tay lên môi tỏ ý bảo anh im lặng, sau đó đứng lên kéo anh ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn đôi mắt Kế Chỉ Tường đỏ hoe, chóp mũi hồng hồng, Cận Trọng Kỳ lên tiếng hỏi, “Tình hình thế nào rồi?”.

Lúc nãy chỉ kịp nhìn thoáng qua, nhưng thấy Kế Chí Xương đeo mặt nạ dưỡng khí, có vẻ tình hình không được khả quan cho lắm, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết, nghe nói sang năm mới đối với người già cũng giống một cửa ải khó qua, đặc biệt là khi Kế Chí Xương đang lâm trọng bệnh, Cận Trọng Kỳ đã lường đến tình huống xấu nhất.

“Vừa mới ngủ không lâu, em muốn để bố nghỉ ngơi một lát.” Cô cúi đầu, chỉ để Cận Trọng Kỳ nhìn thấy làn tóc mình.

“Bác sĩ nói thế nào?” Tuy nghe mẹ nói cũng biết được tình hình sơ qua, nhưng có lẽ cô ấy biết rõ hơn một chút, ít nhất thì cô cũng đã nói chuyện với bác sĩ.

Kế Chỉ Tường lắc đầu, sau đó càng cúi thấp đầu hơn.

Nhìn đôi vai run rẩy, hơi thở nhẹ nhàng mà gấp gáp, đến cả kẻ ngu đần cũng đoán được cô đang khóc. Cận Trọng Kỳ lúng túng, nhất thời không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ có thể vụng về vòng tay qua vai, để cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của mình.

Kế Chỉ Tường níu chặt cổ áo anh, tâm trạng đau buồn, căng thẳng bỗng như tìm được lối thoát, cô không kìm được liền òa khóc.

Cận Trọng Kỳ nhắm mắt lại, cảm giác nước mắt cô đã thấm ướt ngực áo, thấm vào tận tim anh; nếu cô cần một bờ vai để nương tựa mỗi khi yếu đuối, thì đó chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của người làm chồng, chứ không phải là người không có quan hệ gì với cô như Đinh Bồi Doãn.

Đến khi tiếng khóc ngừng hẳn, đôi vai thôi run rẩy, Kế Chỉ Tường mới ngượng ngùng rời khỏi vòng tay ấm áp của Cận Trọng Kỳ.

“Xin lỗi, em không kiềm chế được.” Rút khăn tay ra lau vết nước mắt trên áo Cận Trọng Kỳ, cô lại quay về là một Kế Chỉ Tường đầy lý trí.

“Không sao”, khàn giọng đáp lại, Cận Trọng Kỳ nâng khuôn mặt vẫn đang cúi gằm của cô lên, đôi mắt đen chầm chậm lướt qua gò má còn vương đầy nước mắt, “Em như vậy sẽ khiến bố lo lắng”.

“Em biết...” Nhưng lại không thể không chế được cảm xúc.

“Đừng khóc nữa”, anh lau nước mắt trên má cô, “Nếu còn khóc thì về nhà, đừng để bố thấy bộ dạng em như vậy!”. Chỉ sợ khi vừa tỉnh lại, thấy cô như thế không khéo ông lại ngất đi.

“Không! Em muốn ở lại đây...” Kế Chỉ Tường cố gắng ngăn dòng lệ đang dâng trào nơi khóe mắt, sợ anh không cho cô ở lại.

“Em phải hứa là không được khóc nữa”, anh nghiêm mặt, cảm giác buồn chán lại dâng lên trong lòng. “Nếu không thì về nhà!”, Cận Trọng Kỳ nghiêm giọng.

“Không khóc, em hứa sẽ không khóc nữa”, Kế Chỉ Tường hoang mang lau vệt nước mắt trên mặt, cố gắng tỏ vẻ kiên cường, “Cảm ơn anh đã đến, công việc của anh thế nào rồi?”. Gần đây là khoảng thời gian Cận Trọng Kỳ bận nhất, cô thật sự rất cảm kích vì sự hiếu thảo của anh dành cho bố mình.

“Đang họp dở.” Nghe thấy lời cảm ơn đầy xa cách của Kế Chỉ Tường, không biết tại sao, Cận Trọng Kỳ cảm thấy rất không thoải mái.

“Vậy anh mau về công ty đi, có em ở đây là đủ rổi.” Cô biết anh luôn luôn bận rộn, cũng hiểu bản thân đã đem đến cho anh quá nhiều rắc rối, không thể để anh phải gánh vác thêm trách nhiệm.

“Em đuổi anh sao?”, Cận Trọng Kỳ nheo mắt, tỏ vẻ dữ dằn ôm chặt khuôn mặt đỏ lên vì khóc của cô.

“Không phải, sao lại thế được?” Tại sao anh ấy giận? Vì cuộc họp bị gián đoạn sao? “Nhưng để nhiều người như vậy đợi anh thì không hay lắm?”

Cận Trọng Kỳ lớn tiếng, “Đổi ngày rồi!”. Đáng ghét! Lát nữa phải gọi điện bảo Chiêm Khắc Cần đổi ngày họp!

“Vậy anh... không cần về công ty nữa sao?” Nếu vậy, anh ấy có đồng ý ở lại đây với... bố?

“Em không muốn anh ở lại ư?” Tại sao? Cô thật sự lo lắng cho công ty của anh hay vì người đàn ông đang ngồi trong phòng bệnh kia?

“Không phải...” Ngược lại, cô hy vọng anh có thể ở lại, cho dù không phải vì cô, mà vì bố cũng được.

“Vậy tại sao em cứ đuổi anh về công ty?” Đáng ghét! Tại sao anh lại trở nên nhỏ mọn như vậy? Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?

“Em...”

Cửa phòng bật mở, Đinh Bồi Doãn nghiêng người gọi, “Chỉ Tường, bác Kế tỉnh rồi”.

“Bố!” Kế Chỉ Tường vui mừng lao vào phòng, để mặc Cận Trọng Kỳ cùng câu hỏi của anh ở lại phía sau.

“Sao con lại đến đây?” Kế Chí Xương kéo mặt nạ dưỡng khí ra, gắng ngồi dậy, có phần khiển trách nhìn qua Đinh Bồi Doãn đang đứng bên cạnh.

Đinh Bồi Doãn có thể được xem là trợ lý đắc lực do một tay Kế Chí Xương bồi dưỡng, tất nhiên ông rất rõ phong cách làm việc của anh, chuyện ông nằm viện chắc chắn là anh báo cho Chỉ Tường.

“Đừng trách anh Đinh, là con tự đến mà!” Kế Chỉ Tường vội vàng đặt một chiếc gối ra sau lưng Kế Chí Xương, để ông ngồi thoải mái hơn.

Cận Trọng Kỳ bước vào phòng bệnh, cất tiếng chào: “Bố”.

“Sao con cũng đến?”, thấy Cận Trọng Kỳ, Kế Chí Xương có vẻ rất vui, “Mọi việc ở công ty vẫn tốt chứ?”.

“Vẫn ổn, bố cứ yên tâm.” Trên thực tế, quy mô và doanh thu của cả hai công ty đều vượt xa dự đoán của Kế Chí Xương, có điều anh không muốn khoe khoang ở đây.

“Vậy thì tốt”, Kế Chí Xương gật đầu hài lòng, gương mặt trắng bệch đã hồng lên đôi chút, “Bố biết con có thể xử lý ổn thỏa”.

“Bố, bố có thấy chỗ nào đau không? Có cần gọi bác sĩ lại kiểm tra không?” Kế Chỉ Tường cố giấu sự lo lắng trong lòng, tỏ vẻ không có gì xảy ra.

“Bố rất khỏe, con đừng quá lo lắng.” Đôi mắt Kế Chí Xương từ đầu đến giờ vẫn không rời khỏi Cận Trọng Kỳ. “Chỉ Tường, Bồi Doãn, hai con ra ngoài trước đi, bố có chuyện muốn nói riêng với Trọng Kỳ.”

“Bố?”, trong lòng Kế Chỉ Tường lại dấy lên cảm giác bất an. Tại sao cô không được ở lại?

“Ngoan, ra ngoài đi con”, Kế Chí Xương nghiêm nét mặt ra lệnh.

Đinh Bồi Doãn và Kế Chỉ Tường nhìn nhau, cô lo lắng nhìn Kế Chí Xương rồi lại quay sang nhìn Cận Trọng Kỳ, đành theo Đinh Bồi Doãn ra ngoài...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương