Lệ Hoa Khuynh Quốc
-
Chương 5: Bình tiên nhưỡng thứ nhất (3)
“A……!! Kẻ nào!”
Bên ngoài đột nhiên ầm một tiếng, một tiểu thái giám vội vàng chạy vào “Hoàng thượng, hoàng thượng –”
“Có chuyện gì lại kích động như vậy!” Lạc Văn Thư có chút tức giận, nếu khiến cho Lê nhi bị kinh sợ, hắn nhất định sẽ tiễn cái đầu trên cổ bọn chúng đi.
“Có người từ trên trời rớt xuống! Dạ đúng rồi! Đúng là từ trên trời rớt xuống!”
Lời nói của tiểu thái giám có chút lộn xộn, có lẽ cũng do bị kinh hãi quá độ đi?
“Hoang đường! Có trẫm ở đây mà dám khi quân như thế! Kéo xuống, trảm!”
“Hoàng thượng tha mạng! Cho dù có cho nô tài một vạn lá gan, nô tài cũng không dám nói đùa trước mặt hoàng thượng đâu! Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng!”
“Hoàng thượng, hoàng thượng!” Lại thêm một tiểu cung nữ chạy vào “Người ở trên trời rớt xuống kia nói muốn gặp hoàng thượng, đang tiến vào trong này –”
“Một đứa đã đành, đằng này cả hai ngươi đều muốn trêu cợt trẫm!! Các ngươi chán sống hả?”
“Hoàng thượng! Người trời kia nói có thể làm cho cây lê nở hoa, thỉnh hoàng thượng cùng Lê Phi nương nương ra ngoài đó xem xét–” Lần này, ngay cả ngự tiền thị vệ Dương Thiệu cũng chạy vào bẩm báo.
“Cái gì? Có thể làm cho cây lê nở hoa?” Lê Phi giãy dụa, muốn ngồi dậy, Lạc Đế bất đắc dĩ, đành ôm lấy nàng “Ngoan, nói vậy nàng cũng tin là thật sao?”
“Cứ đi nhìn xem thử đi mà ~ mau gọi tiên nhân kia vào……” Lê Phi tinh thần có chút khởi sắc. Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu? Trong lòng Lạc Văn Thư đột nhiên trầm xuống.
“Ách…… Ta gọi là Chi Chi……”
Khi Chi Chi bị mang vào, nàng có chút lúng túng, nhưng tay vẫn khéo léo cầm chặt bình tiên nhưỡng. Cả mặt và tay đều bị đông lạnh đỏ bừng bừng, bộ dáng chật vật, rất buồn cười. Đều do trước đó không chịu hỏi rõ ràng, không biết mùa đông ở nhân gian lại lạnh như thế, quả thực không thể so với thiên thượng bốn mùa đều như xuân.
“Ngươi nói ngươi có thế làm cho cây lê nở hoa vào lúc này?” Lê Phi chợt hỏi, thần thái rạng rỡ, xinh đẹp khiến cho Chi Chi không dám nhìn thẳng “Ơ…… Đúng vậy……”
“Tốt lắm, vậy bây giờ ngươi làm cho ta xem đi……”
“Lê nhi, đừng lộn xộn. Nha đầu kia lai lịch không rõ ràng, không thể tùy tiện tin tưởng được.”
Chi Chi bấy giờ mới nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của Lạc Đế, nàng dám nói, trong một khắc ngắn ngủi, tim mình như ngừng đập. Nhất là khi thấy ánh mắt hắn nhìn Lê Phi khi ôn nhu như nước mùa xuân…….
“Nhưng mà……” Lê Phi còn muốn nói gì đó, Lạc Đế đã mở miệng trước: “Ngươi hãy khoan khoác lác. Nói, ngươi có lai lịch gì? Sao lại đột nhiên xuất hiện trong cung? Chưa hết, sao dám mạnh miệng tuyên bố có thể làm cho cây lê nở hoa?”
Miệng mồm bình thường lanh lợi, giờ phút này như bị đông cứng, Chi Chi quanh co nói “Ta…… Là tiên nhân…… Sau đó…… Có tiên nhưỡng……” Đôi tay bé nhỏ dâng cái bình trong tay lên, “Tiên nhưỡng có thể làm cho cây lê nở hoa…… Rồi, rồi…… sau đó……”
Lạc Đế làm sao tin lời nàng được? Tuy thấy nàng có vẻ thiện lương, bộ dáng lại chật vật, nhưng đột nhiên xuất hiện quỷ dị như vậy, đúng là vẫn khiến người ta cảm thấy khả nghi. Bất quá, chuyện đó cũng không trọng yếu lắm. Hắn không quan tâm nàng là ai, mà là, nàng thực sự có thể thực hiện nguyện vọng cuối cùng của Lê nhi sao?…… Lê nhi…… Nghĩ tới, hắn lại kìm lòng không được, cúi xuống hôn thật sâu trên môi Lê phi — Chi Chi quỳ đó, trợn mắt, há hốc mồm.
“Nếu là thật, bây giờ ngươi nhanh chóng ra ngoài lê viên, làm thử cho ta xem xem……”
Chi Chi có phần kích động, thầm nghĩ sẽ chứng minh cho bọn họ biết mình không có nói dối. Nàng cao hứng nghĩ nếu mình có thể giúp được bọn họ, thì sẽ giành được sự tín nhiệm của hắn.
Nàng vẩy nhẹ hai giọt tiên nhưỡng dưới một gốc cây trơ trụi chỉ còn vài chiếc lá. Chỉ lát sau, một mầm xanh bên cạnh đụn tuyết trắng bất chợt lay động, một đoá hoa lê run rẩy nở ra.
“A! Văn Thư, chàng xem, hoa nở, hoa nở thật kìa!” Lê Phi cao hứng không thôi, ở trong lòng Lạc Đế cười ha hả. Áo choàng không cẩn thận rớt xuống. Lạc Đế vươn tay lấy nhặt lên, bọc nàng lại, vẻ mặt hưng phấn, nhìn về phía Lê phi, ấm áp cười.
Chi Chi vốn mong đợi Lạc Đế khen thưởng mình một câu. Ai ngờ lại nhìn thấy tất cả lực chú ý của hắn đã dồn hết về phía Lê phi. Hơn nữa, hắn còn khoác áo lên cho nàng. Cảnh tượng ấy khiến Chi Chi cảm thấy lạnh giá! Nàng rùng mình, sau đó lại hắt xì một cái, chợt phát giác, thì ra từ lúc rớt từ trên trời xuống, nàng vẫn chỉ có độc một mảnh áo. Bộ dạng mình đơn bạc như vậy, chẳng lẽ hắn cũng không có chú ý tới? Tốt xấu gì cũng nên cấp cho mình một hai kiện áo choàng chứ…… Bỗng nhiên, nàng thấy có chút ủy khuất, trong lòng ê ẩm. Một nụ cười gượng miễn cưỡng thay thế cho sự đắc ý trên mặt ban nãy, nàng cũng quên mất phải tiếp tục vẩy tiên nhưỡng.
“A — tàn mất rồi……” Lê phi bỗng nhiên cực kỳ thất vọng, thở dài.
Thì ra, đoá hoa nhỏ vừa mới nở, chung quy không thể kiên trì ở lại quá lâu trong tình cảnh khắc nghiệt này, nên nhanh chóng héo tàn. Xem ra tiên nhưỡng chỉ có tác dụng trong một thời gian ngắn mà thôi.
“Cái kia ai –” Một tiểu thái giám vội vàng chạy về phía Chi Chi, “Hoàng thượng muốn xem cái bình trong tay ngươi chứa thứ gì.”
Chi Chi đưa cái bình cho tiểu thái giám, hắn nhanh chóng dâng lên cho Lạc Đế.
Lạc Đế ban đầu có chút do dự, đến cuối cùng vẫn nhận lấy. Nhìn cái chất lỏng có màu đục trong cái bình nhỏ, không có mùi gì, cùng nước suối bình thường giống nhau như đúc, hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi “Đây là nước gì?”
“Tiên nhưỡng.” Chi Chi lại thấy trong lòng nặng trĩu. Mình đã lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, nhưng hắn vẫn không nhớ kỹ. Có thể thấy được hắn vẫn chưa cẩn thận nghe qua lời của nàng.
“Tiên nhưỡng?” Lê phi cũng muốn sờ thử, lại bị Lạc Đế nhẹ nhàng ngăn lại “Cẩn thận một chút.”
Lê phi có chút bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Lạc Đế cầm chặt cái bình nhỏ, nhìn hồi lâu, rồi mới nâng mắt hướng ra ngoài. Chi Chi đầu vai đều đã bám đầy tuyết, đang run rẩy vì lạnh. Hắn thấy nàng khéo léo thanh tú, khuôn mặt trắng nõn vì lạnh mà đỏ bừng, nhất là chóp mũi, nhìn qua có chút buồn cười, “Người đâu, ban thưởng cho nàng hai kiện áo ấm.”
Chi Chi sau khi nghe được, chợt thấy trong lòng ấm áp, nhìn hắn cảm kích.
“Vậy, ngươi thật sự là tiên nhân?” Lạc Đế hai mắt híp lại, lại nhìn sang bên người Lê phi, có chút đăm chiêu.
“Ừ. Ở trên Cửu Trùng Thiên, mọi người gọi ta là Chi Chi tiểu tiên.” Chi Chi có chút đắc ý.
“Vậy, ta có thể cầu xin ngài một chuyện được không?”
Chi Chi nghe hắn gọi “Ngài”, chợt thấy có chút không được tự nhiên “Ừ” một tiếng. Bất quá, hắn muốn nhờ mình giúp hắn, nên nàng vẫn thấy cao hứng .
“Có thể làm cho Lê nhi khoẻ lại được không?”
Bên ngoài đột nhiên ầm một tiếng, một tiểu thái giám vội vàng chạy vào “Hoàng thượng, hoàng thượng –”
“Có chuyện gì lại kích động như vậy!” Lạc Văn Thư có chút tức giận, nếu khiến cho Lê nhi bị kinh sợ, hắn nhất định sẽ tiễn cái đầu trên cổ bọn chúng đi.
“Có người từ trên trời rớt xuống! Dạ đúng rồi! Đúng là từ trên trời rớt xuống!”
Lời nói của tiểu thái giám có chút lộn xộn, có lẽ cũng do bị kinh hãi quá độ đi?
“Hoang đường! Có trẫm ở đây mà dám khi quân như thế! Kéo xuống, trảm!”
“Hoàng thượng tha mạng! Cho dù có cho nô tài một vạn lá gan, nô tài cũng không dám nói đùa trước mặt hoàng thượng đâu! Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng!”
“Hoàng thượng, hoàng thượng!” Lại thêm một tiểu cung nữ chạy vào “Người ở trên trời rớt xuống kia nói muốn gặp hoàng thượng, đang tiến vào trong này –”
“Một đứa đã đành, đằng này cả hai ngươi đều muốn trêu cợt trẫm!! Các ngươi chán sống hả?”
“Hoàng thượng! Người trời kia nói có thể làm cho cây lê nở hoa, thỉnh hoàng thượng cùng Lê Phi nương nương ra ngoài đó xem xét–” Lần này, ngay cả ngự tiền thị vệ Dương Thiệu cũng chạy vào bẩm báo.
“Cái gì? Có thể làm cho cây lê nở hoa?” Lê Phi giãy dụa, muốn ngồi dậy, Lạc Đế bất đắc dĩ, đành ôm lấy nàng “Ngoan, nói vậy nàng cũng tin là thật sao?”
“Cứ đi nhìn xem thử đi mà ~ mau gọi tiên nhân kia vào……” Lê Phi tinh thần có chút khởi sắc. Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu? Trong lòng Lạc Văn Thư đột nhiên trầm xuống.
“Ách…… Ta gọi là Chi Chi……”
Khi Chi Chi bị mang vào, nàng có chút lúng túng, nhưng tay vẫn khéo léo cầm chặt bình tiên nhưỡng. Cả mặt và tay đều bị đông lạnh đỏ bừng bừng, bộ dáng chật vật, rất buồn cười. Đều do trước đó không chịu hỏi rõ ràng, không biết mùa đông ở nhân gian lại lạnh như thế, quả thực không thể so với thiên thượng bốn mùa đều như xuân.
“Ngươi nói ngươi có thế làm cho cây lê nở hoa vào lúc này?” Lê Phi chợt hỏi, thần thái rạng rỡ, xinh đẹp khiến cho Chi Chi không dám nhìn thẳng “Ơ…… Đúng vậy……”
“Tốt lắm, vậy bây giờ ngươi làm cho ta xem đi……”
“Lê nhi, đừng lộn xộn. Nha đầu kia lai lịch không rõ ràng, không thể tùy tiện tin tưởng được.”
Chi Chi bấy giờ mới nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của Lạc Đế, nàng dám nói, trong một khắc ngắn ngủi, tim mình như ngừng đập. Nhất là khi thấy ánh mắt hắn nhìn Lê Phi khi ôn nhu như nước mùa xuân…….
“Nhưng mà……” Lê Phi còn muốn nói gì đó, Lạc Đế đã mở miệng trước: “Ngươi hãy khoan khoác lác. Nói, ngươi có lai lịch gì? Sao lại đột nhiên xuất hiện trong cung? Chưa hết, sao dám mạnh miệng tuyên bố có thể làm cho cây lê nở hoa?”
Miệng mồm bình thường lanh lợi, giờ phút này như bị đông cứng, Chi Chi quanh co nói “Ta…… Là tiên nhân…… Sau đó…… Có tiên nhưỡng……” Đôi tay bé nhỏ dâng cái bình trong tay lên, “Tiên nhưỡng có thể làm cho cây lê nở hoa…… Rồi, rồi…… sau đó……”
Lạc Đế làm sao tin lời nàng được? Tuy thấy nàng có vẻ thiện lương, bộ dáng lại chật vật, nhưng đột nhiên xuất hiện quỷ dị như vậy, đúng là vẫn khiến người ta cảm thấy khả nghi. Bất quá, chuyện đó cũng không trọng yếu lắm. Hắn không quan tâm nàng là ai, mà là, nàng thực sự có thể thực hiện nguyện vọng cuối cùng của Lê nhi sao?…… Lê nhi…… Nghĩ tới, hắn lại kìm lòng không được, cúi xuống hôn thật sâu trên môi Lê phi — Chi Chi quỳ đó, trợn mắt, há hốc mồm.
“Nếu là thật, bây giờ ngươi nhanh chóng ra ngoài lê viên, làm thử cho ta xem xem……”
Chi Chi có phần kích động, thầm nghĩ sẽ chứng minh cho bọn họ biết mình không có nói dối. Nàng cao hứng nghĩ nếu mình có thể giúp được bọn họ, thì sẽ giành được sự tín nhiệm của hắn.
Nàng vẩy nhẹ hai giọt tiên nhưỡng dưới một gốc cây trơ trụi chỉ còn vài chiếc lá. Chỉ lát sau, một mầm xanh bên cạnh đụn tuyết trắng bất chợt lay động, một đoá hoa lê run rẩy nở ra.
“A! Văn Thư, chàng xem, hoa nở, hoa nở thật kìa!” Lê Phi cao hứng không thôi, ở trong lòng Lạc Đế cười ha hả. Áo choàng không cẩn thận rớt xuống. Lạc Đế vươn tay lấy nhặt lên, bọc nàng lại, vẻ mặt hưng phấn, nhìn về phía Lê phi, ấm áp cười.
Chi Chi vốn mong đợi Lạc Đế khen thưởng mình một câu. Ai ngờ lại nhìn thấy tất cả lực chú ý của hắn đã dồn hết về phía Lê phi. Hơn nữa, hắn còn khoác áo lên cho nàng. Cảnh tượng ấy khiến Chi Chi cảm thấy lạnh giá! Nàng rùng mình, sau đó lại hắt xì một cái, chợt phát giác, thì ra từ lúc rớt từ trên trời xuống, nàng vẫn chỉ có độc một mảnh áo. Bộ dạng mình đơn bạc như vậy, chẳng lẽ hắn cũng không có chú ý tới? Tốt xấu gì cũng nên cấp cho mình một hai kiện áo choàng chứ…… Bỗng nhiên, nàng thấy có chút ủy khuất, trong lòng ê ẩm. Một nụ cười gượng miễn cưỡng thay thế cho sự đắc ý trên mặt ban nãy, nàng cũng quên mất phải tiếp tục vẩy tiên nhưỡng.
“A — tàn mất rồi……” Lê phi bỗng nhiên cực kỳ thất vọng, thở dài.
Thì ra, đoá hoa nhỏ vừa mới nở, chung quy không thể kiên trì ở lại quá lâu trong tình cảnh khắc nghiệt này, nên nhanh chóng héo tàn. Xem ra tiên nhưỡng chỉ có tác dụng trong một thời gian ngắn mà thôi.
“Cái kia ai –” Một tiểu thái giám vội vàng chạy về phía Chi Chi, “Hoàng thượng muốn xem cái bình trong tay ngươi chứa thứ gì.”
Chi Chi đưa cái bình cho tiểu thái giám, hắn nhanh chóng dâng lên cho Lạc Đế.
Lạc Đế ban đầu có chút do dự, đến cuối cùng vẫn nhận lấy. Nhìn cái chất lỏng có màu đục trong cái bình nhỏ, không có mùi gì, cùng nước suối bình thường giống nhau như đúc, hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi “Đây là nước gì?”
“Tiên nhưỡng.” Chi Chi lại thấy trong lòng nặng trĩu. Mình đã lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, nhưng hắn vẫn không nhớ kỹ. Có thể thấy được hắn vẫn chưa cẩn thận nghe qua lời của nàng.
“Tiên nhưỡng?” Lê phi cũng muốn sờ thử, lại bị Lạc Đế nhẹ nhàng ngăn lại “Cẩn thận một chút.”
Lê phi có chút bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Lạc Đế cầm chặt cái bình nhỏ, nhìn hồi lâu, rồi mới nâng mắt hướng ra ngoài. Chi Chi đầu vai đều đã bám đầy tuyết, đang run rẩy vì lạnh. Hắn thấy nàng khéo léo thanh tú, khuôn mặt trắng nõn vì lạnh mà đỏ bừng, nhất là chóp mũi, nhìn qua có chút buồn cười, “Người đâu, ban thưởng cho nàng hai kiện áo ấm.”
Chi Chi sau khi nghe được, chợt thấy trong lòng ấm áp, nhìn hắn cảm kích.
“Vậy, ngươi thật sự là tiên nhân?” Lạc Đế hai mắt híp lại, lại nhìn sang bên người Lê phi, có chút đăm chiêu.
“Ừ. Ở trên Cửu Trùng Thiên, mọi người gọi ta là Chi Chi tiểu tiên.” Chi Chi có chút đắc ý.
“Vậy, ta có thể cầu xin ngài một chuyện được không?”
Chi Chi nghe hắn gọi “Ngài”, chợt thấy có chút không được tự nhiên “Ừ” một tiếng. Bất quá, hắn muốn nhờ mình giúp hắn, nên nàng vẫn thấy cao hứng .
“Có thể làm cho Lê nhi khoẻ lại được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook