Lấy Vợ Phải Dùng Sắc Dụ Trước
-
Chương 4
Hương thơm của hộp cơm bento nhẹ nhàng lan khắp không trung, kích thích dạ dày của mọi người, chủ nhân của hộp cơm bento kia cũng kích thích tầm mắt của một đám con trai rảnh rỗi ở xung quanh.
"Anh A Nhân, em gái Tiểu Thiến tốt như vậy, sao anh không động lòng chút nào vậy?" Đại Đầu nhìn anh chằm chằm, không nhịn được lại hỏi thêm lần nữa.
Bàn tay đang cầm đũa của Chu Luật Nhân hơi dừng lại, giương mắt nhìn về phía anh ta. "Cậu đã hỏi như vậy rất nhiều lần rồi." Thái độ vẫn như cũ không nóng không lạnh, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì nụ cười yếu ớt trầm ổn.
"Là vì vấn đề tuổi tác sao? Hai người kém nhau bảy tuổi cũng không tính là nhiều mà! Hơn nữa từ lúc học đại học Tiểu Thiến đã tới chỗ chúng ta làm việc, dù sao cũng đã theo đuổi anh nhiều năm như vậy rồi, tôi thật sự chưa từng thấy người con gái nào có nghị lực như vậy."
"Đúng vậy, hiện tại già trẻ kết đôi chạy đầy đường, có khối người kém nhau tới hai mươi, ba mươi tuổi, bảy tuổi coi như là vẫn còn rất nhỏ đấy." Một đồng nghiệp khác ở bên cạnh nghe thấy, cũng gia nhập vào hàng ngũ thảo luận.
"Làm không tốt thứ không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt nhất, anh A Nhân, anh thử cùng Tiểu Thiến ở chung một chỗ xem sao, nếu thật sự không hợp thì lại tách ra, như vậy chẳng phải là được rồi sao." Từ đó làm không tốt, sau khi tiểu mỹ nhân hết hy vọng, mọi người sẽ có cơ hội.
Chu Luật Nhân vẫn mỉm cười yếu ớt, nói ra câu trả lời thứ một trăm lẻ một, "Tình cảm không thể miễn cưỡng."
Ôi, cũng biết vị lão đại này là một người vô cùng ngay thẳng không thể nào làm ra mấy hành vi bỉ ổi mà họ vừa nêu ra, so sánh với bọn họ, khó trách tiểu mỹ nhân chỉ nhìn trúng anh ấy, tư tưởng của bọn họ quả thật là dơ bẩn đến nỗi chính bản thân họ cũng cảm thấy khinh thường.
"Được rồi được rồi, anh A Nhân, còn lại giao cho anh trông coi, những tiểu tử số mệnh không tốt như chúng tôi phải tự mình đi mua cơm ăn rồi." So sánh với người khác sẽ chỉ làm mình tức chết mà thôi, dù sao đi nữa bọn họ một người muốn đánh một người chịu bị đánh, người ngoài ngoan ngoãn xem kịch là được rồi.
Anh mỉm cười xua tay.
Vài người bắt đầu rời đi, văn phòng vốn dĩ cũng không nhiều người lắm bây giờ chỉ còn lại ba con mèo nhỏ, Chu Luật Nhân vừa ăn cơm, vừa xem tài liệu mà ông chủ vừa mới mang về.
Công ty bảo hành Kiệt Xuất khởi nghiệp từ vùng phía nam, lúc anh học đại học thì đã vào Kiệt Xuất làm việc, anh được đích thân ông chủ dẫn dắt, sau này Kiệt Xuất mở rộng nghiệp vụ, do hệ thống bảo hành đơn giản lại có con người tham gia vào quá trình giữ gìn bảo hành, cho nên các cứ điểm cũng phát triển nhanh từ vùng phía nam dọc theo miền tây hướng ra bắc.
Hiện nay công ty bảo hành Kiệt Xuất vẫn lấy hệ thống bảo hành lúc mới thành lập làm chủ, nghiệp vụ mới là công ty bảo hành Kiệt Uy do ông chủ thành lập và tiếp quản.
Mới vừa rồi ông chủ tới tìm anh, người giữ chức vị nguyên lão là để bàn bạc, gần đây Kiệt Uy không đủ nhân viên, muốn anh qua đó giúp đỡ vài vụ, cùng với Kiệt Xuất tiếp tục mở rộng kế hoạch tuyển người.
Nhân viên cơ động của Kiệt Xuất cũng giống như những công ty bảo hành khác đều luôn ở bên ngoài đợi các mệnh lệnh khác nhau, phạm vi nghiệp vụ của bọn họ là lấy các cứ điểm làm trung tâm, mục tiêu quan trọng là trong vòng năm phút có thể chạy tới chỗ khách hàng, tập trung hỏa lực và phạm vi, giảm bớt tiền xăng và những mệt nhọc của nhân viên ở bên ngoài đợi lệnh. Mặc dù tiền thuê cứ điểm và tiền điện nước dự tính sẽ tiếp tục tăng cao, nhưng mà đồng nghiệp cùng nhau ở chung lâu ngày, tình cảm của mọi người cũng không tệ, khiến cho tỷ lệ nhân viên lưu động có cấp bậc thấp hơn người cùng ngành cũng rất ít.
Rất nhiều thương gia đều thích khuôn mặt cũ của bọn họ, sự ổn định của công ty khiến cho các thương gia làm ăn lâu năm thích hợp tác lâu dài với bọn họ, nếu có bạn bè cần họ cũng sẽ giới thiệu vài vụ tới đây, vì vậy mặc dù Kiệt Xuất không phải tốn quá nhiều kinh phí vào việc quảng cáo, nhưng thành tích công việc vẫn luôn luôn phát triển vững mạnh.
Mà khi phạm vi khoảng cách tới chỗ khách hàng tăng lên, thì chính là lúc bọn họ cần phải mở rộng thêm nữa.
"Hệ thống LALA dân quyền đường phía đông gặp sự cố. . . . . ." Còn chưa ăn cơm xong, thì điện thoại trên bàn đã vang lên khuếch đại âm thanh lời nhắn từ trung tâm theo dõi phục vụ khách hàng.
Để hộp cơm bento chưa kịp ăn xong xuống, Chu Luật Nhân nhanh chóng đứng dậy, "Để tôi đi là được rồi." Anh nhìn về phía hai nhân viên mới vào làm dặn dò."Gọi điện thoại kêu bọn Đại Đầu mua cơm hộp xong thì mau trở về." Cầm chìa khóa xe treo trên tường lên, bắt đầu rời đi, động tác của anh cực kỳ nhanh chóng.
Trong chốc lát, đã lái xe tới chỗ mục tiêu, vừa đỗ xe xong xuôi, thì đã có một khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười rạng rỡ áp mặt lên cửa sổ xe.
"Anh A Nhân."
"Lại ký Case nữa à?" Vừa xuống xe, Chu Luật Nhân đã đưa tay xoa nhẹ đầu của cô một cái, bước chân không ngừng đi về phía trước.
Sở Tiểu Thiến lập tức đi theo, "Ha ha, đoán đúng rùi."
Quay đầu lại liếc cô một cái, cái liếc này khiến cho khuôn mặt tươi cười không thua kém gì ánh mặt trời mới mọc đều được bày ra trong đáy mắt anh, độ cong trên khóe miệng của Chu Luật Nhân cũng lặng lẽ giương cao.
"Còn phải báo cáo nữa, có thể phải đợi một chút."
Cô có thói quen luôn trình báo tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cho anh biết, đã đến chỗ khách hàng công ty, anh nói mà không quay đầu lại, rồi xoay người đi vào.
Người đi theo ở phía sau hiểu rất rõ đặc tính công việc của anh, cho nên không có chút ý kiến nào cả, cũng không đứng ở bên ngoài chờ, mà theo sát phía sau anh đi vào trong cửa hàng.
Vào LALA, cô vừa thấy ông chủ liền mở miệng chào hỏi trước.
"Hello, anh Trần."
"Ồ? Tiểu Thiến?" Ông chủ Trần nhìn thấy cô thì có chút kinh ngạc, "Em chuyển sang làm nhân viên sửa chữa rồi sao?"
"Mới không có, em làm nhân viên sửa chữa thì sao có thể năm lần bảy lượt đến tán dóc với anh chứ? Bậc thầy đang ở đây nè." Cô mỉm cười rạng rỡ, hỏi han trò chuyện với khách hàng giống hệt như bạn bè lâu năm.
Hình thức nghiệp vụ của Kiệt Xuất rất đặc biệt, khiến cho phần lớn thời gian của cô đều là đảo quanh những khu vực giống nhau, cộng thêm cái miệng nói chuyện tự nhiên ngọt như mật trong lúc làm việc, càng khiến cho khách hàng không muốn nhớ rõ cô cũng khó.
"Cô bé này miệng toàn mật ngọt, không làm nghiệp vụ cũng thật đáng tiếc." Ông chủ Trần nghe vậy thì cười cười, "Hôm nào muốn đổi nghề thì nhớ tới tìm anh Trần này nhé, tiền lương sẽ không bạc đãi em đâu."
"A, anh Trần anh đang trù em thất nghiệp sao, không được, không được, không được, vậy em càng phải cố gắng nhiều hơn nữa để kiếm ít tiền, tiền lương nhất định phải nhiều đến nỗi khiến cho anh không muốn khai thác em mới được."
"Quả thật là một cô bé quái lạ." Công việc được ngồi trong phòng có máy lạnh thì không cần, chỉ thích chạy qua chạy lại ở bên ngoài.
Mặc cho ông chủ Trần và cô vừa nói vừa cười, Chu Luật Nhân vẫn im lặng chờ đợi ở bên cạnh, năng lực nghiệp vụ của Tiểu Thiến rất cao, theo tới đây cũng có thể giúp đỡ thêm một tay, anh chỉ cần đợi cô một lát, cô bé này sẽ tự động kéo chủ đề cuộc trò chuyện trở về vấn đề chính.
Quả nhiên không bao lâu sau, khi chủ đề vòng lại vấn đề chính, anh mới đúng lúc tiến lên mở miệng.
"Ông chủ Trần, là cảm ứng khí trong kho hàng xảy ra vấn đề phải không?"
"Đúng vậy, ôi trời, nói chuyện một lúc thì đã quên mất chuyện chính rồi. . . . . . Tối hôm qua kho hàng trên lầu bị rỉ nước suốt cả một đêm, mới vừa rồi công ty của các anh đã gọi điện thoại nói phía trên cảm ứng khí từ tính gì đó có khác thường. . . . . ." Ông chủ Trần ra hiệu bảo một nhân viên khác ở bên cạnh trông coi cửa hàng, rồi dẫn hai người đi tới kho hàng.
Tới kho hàng, Chu Luật Nhân nhìn sơ qua vị trí và môi trường của tất cả thiết bị và dụng cụ ở xung quanh, sau đó, không tới năm phút đồng hồ đã giải quyết toàn bộ sự cố, còn lần lượt kiểm tra đo lường lại tất cả hệ thống, xác nhận tất cả đều bình thường không có sai sót.
Làm xong động tác cuối cùng, anh thu dọn một vài dụng cụ nhỏ rải rác xung quanh, giúp đỡ khôi phục lại hình dạng vốn có của kho hàng.
"Ông chủ Trần, như vậy là không có vấn đề gì nữa rồi." Anh chỉ vào chỗ vũng nước vẫn đọng lại do vụ rỉ nước tối hôm qua, "Bình thường các thiết bị đều chưa được lắp đặt chức năng chống thấm nước ở bên trong, nếu như muốn đổi thành chống thấm nước, phiền anh lại thông báo cho chúng tôi." Trên mặt anh hiện lên một nụ cười, lên tiếng nhắc nhở thái độ chuyên nghiệp nhưng vẫn không mất đi tinh thần sẵn sàng phục vụ.
"Được được, cám ơn." Ông chủ Trần mỉm cười hiểu rõ, sau đó lại trò chuyện với hai người họ thêm mấy câu, rồi mới đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Ra khỏi LALA, cất dụng cụ đang cầm lên xe trước, sau đo Chu Luật Nhân mới xoay người, nhìn người ở phía sau hỏi: "Phải đi báo cáo chưa?"
"Chúng ta đi Hoa Đóa Lỵ Nhi có được hay không?" Sở Tiểu Thiến bày ra khuôn mặt tươi cười, kéo kéo quần áo của anh.
"Vẫn chưa ăn cơm sao?" Nhìn thấy cô gật đầu, anh lập tức vươn tay gõ nhẹ một cái lên trán của cô, "Chúng ta bây giờ đóng ở trụ sở thành tích cũng đủ tốt, lần sau còn kéo dài thời gian không đi ăn, anh sẽ lập tức cấm em chạy Case." Bởi vì dưới anh còn có hai người em trai, cho nên lúc anh dạy dỗ người khác bộ dáng cực kỳ nghiêm khắc, "Thành tích tốt tiền thưởng mới cao mà. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng vểnh lên bất mãn lầm bầm.
Uy nghiêm của người làm anh cả bị khiêu chiến, khiến cho anh nhướng cao hai hàng lông mày.
"Thiếu tiền sao?"
"Không có không có, em không có thiếu tiền." Sở Tiểu Thiến vội vàng giải thích, cái đầu nhỏ của cô lắc mạnh như trống bỏi.
Nói đùa, lâu nay thường xuyên thích lấy chiêu này uy hiếp cô.
Quá trình theo đuổi bên nam kéo dài hơn bảy năm nay, tặng hoa, tặng quà, tặng thức ăn, cô đều lần lượt làm hết mọi chuyện, lúc mới bắt đầu tất cả đều bị trả lại, cảm giác đó thật sự rất không dễ chịu. . . . . . Không, là cần cù khiến ông trời cảm động, dưới sự kiên cường khó lay chuyển của cô, người con trai rất khó thương lương kia mới miễn cưỡng đồng ý chấp nhận bữa ăn có giá trị trong khoảng một trăm đồng của cô, cho nên, tuyệt đối không thể để cho anh nắm được cơ hội từ chối.
Chu Luật Nhân đương nhiên biết rõ nguyên nhân chính đằng sau phản ứng của cô, không nhịn được thở dài.
"Tiểu Thiến, em. . . . . ."
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị một bàn tay nhỏ đè lên chặn lại ở bên trong.
"Em không muốn nghe những lời dạy dỗ đó." Một tay của cô ngăn ở trên môi anh, một tay khác thì đè chặt tai trái của mình, vẻ mặt kiên quyết nhìn anh tuyên bố rõ ràng, "Anh đã đồng ý để cho em theo đuổi anh, cũng chỉ cần lúc em tỏ tình, trả lời yes hoặc no là được rồi, không cần nhiều lời này nọ làm trái cam kết đồng ý để cho em theo đuổi anh, cũng không cần dạy dỗ em giống như trẻ nhỏ, cái tuổi em đói cần có người cho ăn đã qua lâu rồi, em có vài người bạn học đều đã làm mẹ rồi, không phải là đứa bé, mà là có thể sinh em bé, còn có thể cho đứa bé bú sữa mẹ rồi, có hiểu em nói gì không, anh Luật Nhân."
Vốn dĩ chỉ muốn ngăn cản anh nói những lời cô không muốn nghe, không nghĩ tới, lại nhớ lại chuyện người bị theo đuổi đồng ý để cho cô theo đuổi, mấy năm nay không biết đã khuyên cô từ bỏ ý nghĩ này bao nhiêu lần rồi, Sở Tiểu Thiến không nhịn được càng nghĩ càng giận.
Loại hành vi này quả thật là không tuân theo khế ước, cô muốn khiếu nại với cơ quan bảo vệ.
"Anh còn chưa nói gì cả." Kéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trên môi xuống, anh cười như không cười.
"Em làm như vậy gọi là ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế, vừa không phải ngu ngốc, ngoan ngoãn chờ anh nói." Trong đầu cô có " ra đa Chu Luật Nhân " có thể đoán trước động tác phản ứng của anh chính xác tới gần tám phần, có lần, ngay cả chính anh cũng rất kinh ngạc hỏi cô sao có thể làm được như vậy.
Cá nhân cô chỉ có thể giải thích là bởi vì "Yêu", đương nhiên lúc này câu trả lời hoàn toàn bị xem như không phải là chuyện gì to tát.
"Công lực kiên cường khó lay chuyển càng ngày càng mạnh."
"Em kháng nghị."
"Kháng nghị?" Anh khoanh hai tay trước ngực, tựa vào bên cạnh xe nhìn cô.
"Cái này gọi là tranh, lấy." Lời lẽ đanh thép vì thanh danh của chính mình."Anh rất khó theo đuổi, không liều mình, em sợ mình sẽ phải vào am ni cô am mất, người ta nói không có công lao cũng có khổ lao, em theo đuổi anh khổ cực như vậy, cũng không hề ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nhiều năm như vậy trôi qua, không mang lại thêm một chút lợi ích gì cũng coi như xong đi, anh lại còn thường xuyên muốn cắt giảm lợi ích của em, em có thể không tự lập tự cường được sao?" Rất đáng thương đó, lao động trẻ em còn có bảo đảm hơn cô nữa.
Không có công lao cũng có khổ lao? Không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu? Anh nghi ngờ lời cô nói liệu có phải là không cùng một chuyện mà anh đang nghĩ hay không.
"Kiên cường khó lay chuyển." Cuối cùng, anh vẫn kết luận giống như cũ.
"Đã nói là không phải kiên cường khó lay chuyển mà." Cô không để ý tới hình tượng mỹ nhân của mình, đứng ở bên đường lớn tiếng cãi cọ.
"Đây là sự thật, em theo đuổi anh...anh cũng đồng ý để cho em theo đuổi –"
"Còn muốn ăn cơm nữa không?" Anh trực tiếp mở cửa xe ngồi vào chỗ tay lái, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Muốn muốn muốn." Sở Tiểu Thiến không chút hờn giận vì bị ngắt lời, cô vội vàng lên xe, sau khi đeo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn anh nhếch miệng mỉm cười ngọt ngào, "Đi thôi."
Nhìn người bên cạnh làm việc nhanh chóng dứt khoát, khóe miệng Chu Luật Nhân âm thầm nhếch lên, phóng tầm mắt quan sát tình hình giao thông, tay chuyển động chân đạp mạnh, chiếc xe vững vàng chạy vào trong dòng xe cộ.
Anh biết Tiểu Thiến từ nhỏ chỉ cần có hứng thú với vật gì đó thì sẽ hăng hái và kiên trì đến mức không thể giải thích được, chỉ là không biết sau khi mình trở thành vật khiến cô "cảm thấy hứng thú", thì sẽ trở thành tình cảnh như thế này.
Tuy nói là anh vẫn luôn thử khiến cho cô bỏ đi ý nghĩ này, nhưng mà không thể không thừa nhận, đối mặt sự tấn công thẳng thắng sự tôn sùng xem anh giống như thần linh cao nhất của cô, là một người đàn ông cũng rất khó kháng cự.
"Đi về đổi xe trước đã." Trên đường trở về công ty, trong con ngươi của anh không tự chủ hiện lên vẻ cưng chiều.
"Anh A Nhân, em gái Tiểu Thiến tốt như vậy, sao anh không động lòng chút nào vậy?" Đại Đầu nhìn anh chằm chằm, không nhịn được lại hỏi thêm lần nữa.
Bàn tay đang cầm đũa của Chu Luật Nhân hơi dừng lại, giương mắt nhìn về phía anh ta. "Cậu đã hỏi như vậy rất nhiều lần rồi." Thái độ vẫn như cũ không nóng không lạnh, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì nụ cười yếu ớt trầm ổn.
"Là vì vấn đề tuổi tác sao? Hai người kém nhau bảy tuổi cũng không tính là nhiều mà! Hơn nữa từ lúc học đại học Tiểu Thiến đã tới chỗ chúng ta làm việc, dù sao cũng đã theo đuổi anh nhiều năm như vậy rồi, tôi thật sự chưa từng thấy người con gái nào có nghị lực như vậy."
"Đúng vậy, hiện tại già trẻ kết đôi chạy đầy đường, có khối người kém nhau tới hai mươi, ba mươi tuổi, bảy tuổi coi như là vẫn còn rất nhỏ đấy." Một đồng nghiệp khác ở bên cạnh nghe thấy, cũng gia nhập vào hàng ngũ thảo luận.
"Làm không tốt thứ không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt nhất, anh A Nhân, anh thử cùng Tiểu Thiến ở chung một chỗ xem sao, nếu thật sự không hợp thì lại tách ra, như vậy chẳng phải là được rồi sao." Từ đó làm không tốt, sau khi tiểu mỹ nhân hết hy vọng, mọi người sẽ có cơ hội.
Chu Luật Nhân vẫn mỉm cười yếu ớt, nói ra câu trả lời thứ một trăm lẻ một, "Tình cảm không thể miễn cưỡng."
Ôi, cũng biết vị lão đại này là một người vô cùng ngay thẳng không thể nào làm ra mấy hành vi bỉ ổi mà họ vừa nêu ra, so sánh với bọn họ, khó trách tiểu mỹ nhân chỉ nhìn trúng anh ấy, tư tưởng của bọn họ quả thật là dơ bẩn đến nỗi chính bản thân họ cũng cảm thấy khinh thường.
"Được rồi được rồi, anh A Nhân, còn lại giao cho anh trông coi, những tiểu tử số mệnh không tốt như chúng tôi phải tự mình đi mua cơm ăn rồi." So sánh với người khác sẽ chỉ làm mình tức chết mà thôi, dù sao đi nữa bọn họ một người muốn đánh một người chịu bị đánh, người ngoài ngoan ngoãn xem kịch là được rồi.
Anh mỉm cười xua tay.
Vài người bắt đầu rời đi, văn phòng vốn dĩ cũng không nhiều người lắm bây giờ chỉ còn lại ba con mèo nhỏ, Chu Luật Nhân vừa ăn cơm, vừa xem tài liệu mà ông chủ vừa mới mang về.
Công ty bảo hành Kiệt Xuất khởi nghiệp từ vùng phía nam, lúc anh học đại học thì đã vào Kiệt Xuất làm việc, anh được đích thân ông chủ dẫn dắt, sau này Kiệt Xuất mở rộng nghiệp vụ, do hệ thống bảo hành đơn giản lại có con người tham gia vào quá trình giữ gìn bảo hành, cho nên các cứ điểm cũng phát triển nhanh từ vùng phía nam dọc theo miền tây hướng ra bắc.
Hiện nay công ty bảo hành Kiệt Xuất vẫn lấy hệ thống bảo hành lúc mới thành lập làm chủ, nghiệp vụ mới là công ty bảo hành Kiệt Uy do ông chủ thành lập và tiếp quản.
Mới vừa rồi ông chủ tới tìm anh, người giữ chức vị nguyên lão là để bàn bạc, gần đây Kiệt Uy không đủ nhân viên, muốn anh qua đó giúp đỡ vài vụ, cùng với Kiệt Xuất tiếp tục mở rộng kế hoạch tuyển người.
Nhân viên cơ động của Kiệt Xuất cũng giống như những công ty bảo hành khác đều luôn ở bên ngoài đợi các mệnh lệnh khác nhau, phạm vi nghiệp vụ của bọn họ là lấy các cứ điểm làm trung tâm, mục tiêu quan trọng là trong vòng năm phút có thể chạy tới chỗ khách hàng, tập trung hỏa lực và phạm vi, giảm bớt tiền xăng và những mệt nhọc của nhân viên ở bên ngoài đợi lệnh. Mặc dù tiền thuê cứ điểm và tiền điện nước dự tính sẽ tiếp tục tăng cao, nhưng mà đồng nghiệp cùng nhau ở chung lâu ngày, tình cảm của mọi người cũng không tệ, khiến cho tỷ lệ nhân viên lưu động có cấp bậc thấp hơn người cùng ngành cũng rất ít.
Rất nhiều thương gia đều thích khuôn mặt cũ của bọn họ, sự ổn định của công ty khiến cho các thương gia làm ăn lâu năm thích hợp tác lâu dài với bọn họ, nếu có bạn bè cần họ cũng sẽ giới thiệu vài vụ tới đây, vì vậy mặc dù Kiệt Xuất không phải tốn quá nhiều kinh phí vào việc quảng cáo, nhưng thành tích công việc vẫn luôn luôn phát triển vững mạnh.
Mà khi phạm vi khoảng cách tới chỗ khách hàng tăng lên, thì chính là lúc bọn họ cần phải mở rộng thêm nữa.
"Hệ thống LALA dân quyền đường phía đông gặp sự cố. . . . . ." Còn chưa ăn cơm xong, thì điện thoại trên bàn đã vang lên khuếch đại âm thanh lời nhắn từ trung tâm theo dõi phục vụ khách hàng.
Để hộp cơm bento chưa kịp ăn xong xuống, Chu Luật Nhân nhanh chóng đứng dậy, "Để tôi đi là được rồi." Anh nhìn về phía hai nhân viên mới vào làm dặn dò."Gọi điện thoại kêu bọn Đại Đầu mua cơm hộp xong thì mau trở về." Cầm chìa khóa xe treo trên tường lên, bắt đầu rời đi, động tác của anh cực kỳ nhanh chóng.
Trong chốc lát, đã lái xe tới chỗ mục tiêu, vừa đỗ xe xong xuôi, thì đã có một khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười rạng rỡ áp mặt lên cửa sổ xe.
"Anh A Nhân."
"Lại ký Case nữa à?" Vừa xuống xe, Chu Luật Nhân đã đưa tay xoa nhẹ đầu của cô một cái, bước chân không ngừng đi về phía trước.
Sở Tiểu Thiến lập tức đi theo, "Ha ha, đoán đúng rùi."
Quay đầu lại liếc cô một cái, cái liếc này khiến cho khuôn mặt tươi cười không thua kém gì ánh mặt trời mới mọc đều được bày ra trong đáy mắt anh, độ cong trên khóe miệng của Chu Luật Nhân cũng lặng lẽ giương cao.
"Còn phải báo cáo nữa, có thể phải đợi một chút."
Cô có thói quen luôn trình báo tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cho anh biết, đã đến chỗ khách hàng công ty, anh nói mà không quay đầu lại, rồi xoay người đi vào.
Người đi theo ở phía sau hiểu rất rõ đặc tính công việc của anh, cho nên không có chút ý kiến nào cả, cũng không đứng ở bên ngoài chờ, mà theo sát phía sau anh đi vào trong cửa hàng.
Vào LALA, cô vừa thấy ông chủ liền mở miệng chào hỏi trước.
"Hello, anh Trần."
"Ồ? Tiểu Thiến?" Ông chủ Trần nhìn thấy cô thì có chút kinh ngạc, "Em chuyển sang làm nhân viên sửa chữa rồi sao?"
"Mới không có, em làm nhân viên sửa chữa thì sao có thể năm lần bảy lượt đến tán dóc với anh chứ? Bậc thầy đang ở đây nè." Cô mỉm cười rạng rỡ, hỏi han trò chuyện với khách hàng giống hệt như bạn bè lâu năm.
Hình thức nghiệp vụ của Kiệt Xuất rất đặc biệt, khiến cho phần lớn thời gian của cô đều là đảo quanh những khu vực giống nhau, cộng thêm cái miệng nói chuyện tự nhiên ngọt như mật trong lúc làm việc, càng khiến cho khách hàng không muốn nhớ rõ cô cũng khó.
"Cô bé này miệng toàn mật ngọt, không làm nghiệp vụ cũng thật đáng tiếc." Ông chủ Trần nghe vậy thì cười cười, "Hôm nào muốn đổi nghề thì nhớ tới tìm anh Trần này nhé, tiền lương sẽ không bạc đãi em đâu."
"A, anh Trần anh đang trù em thất nghiệp sao, không được, không được, không được, vậy em càng phải cố gắng nhiều hơn nữa để kiếm ít tiền, tiền lương nhất định phải nhiều đến nỗi khiến cho anh không muốn khai thác em mới được."
"Quả thật là một cô bé quái lạ." Công việc được ngồi trong phòng có máy lạnh thì không cần, chỉ thích chạy qua chạy lại ở bên ngoài.
Mặc cho ông chủ Trần và cô vừa nói vừa cười, Chu Luật Nhân vẫn im lặng chờ đợi ở bên cạnh, năng lực nghiệp vụ của Tiểu Thiến rất cao, theo tới đây cũng có thể giúp đỡ thêm một tay, anh chỉ cần đợi cô một lát, cô bé này sẽ tự động kéo chủ đề cuộc trò chuyện trở về vấn đề chính.
Quả nhiên không bao lâu sau, khi chủ đề vòng lại vấn đề chính, anh mới đúng lúc tiến lên mở miệng.
"Ông chủ Trần, là cảm ứng khí trong kho hàng xảy ra vấn đề phải không?"
"Đúng vậy, ôi trời, nói chuyện một lúc thì đã quên mất chuyện chính rồi. . . . . . Tối hôm qua kho hàng trên lầu bị rỉ nước suốt cả một đêm, mới vừa rồi công ty của các anh đã gọi điện thoại nói phía trên cảm ứng khí từ tính gì đó có khác thường. . . . . ." Ông chủ Trần ra hiệu bảo một nhân viên khác ở bên cạnh trông coi cửa hàng, rồi dẫn hai người đi tới kho hàng.
Tới kho hàng, Chu Luật Nhân nhìn sơ qua vị trí và môi trường của tất cả thiết bị và dụng cụ ở xung quanh, sau đó, không tới năm phút đồng hồ đã giải quyết toàn bộ sự cố, còn lần lượt kiểm tra đo lường lại tất cả hệ thống, xác nhận tất cả đều bình thường không có sai sót.
Làm xong động tác cuối cùng, anh thu dọn một vài dụng cụ nhỏ rải rác xung quanh, giúp đỡ khôi phục lại hình dạng vốn có của kho hàng.
"Ông chủ Trần, như vậy là không có vấn đề gì nữa rồi." Anh chỉ vào chỗ vũng nước vẫn đọng lại do vụ rỉ nước tối hôm qua, "Bình thường các thiết bị đều chưa được lắp đặt chức năng chống thấm nước ở bên trong, nếu như muốn đổi thành chống thấm nước, phiền anh lại thông báo cho chúng tôi." Trên mặt anh hiện lên một nụ cười, lên tiếng nhắc nhở thái độ chuyên nghiệp nhưng vẫn không mất đi tinh thần sẵn sàng phục vụ.
"Được được, cám ơn." Ông chủ Trần mỉm cười hiểu rõ, sau đó lại trò chuyện với hai người họ thêm mấy câu, rồi mới đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Ra khỏi LALA, cất dụng cụ đang cầm lên xe trước, sau đo Chu Luật Nhân mới xoay người, nhìn người ở phía sau hỏi: "Phải đi báo cáo chưa?"
"Chúng ta đi Hoa Đóa Lỵ Nhi có được hay không?" Sở Tiểu Thiến bày ra khuôn mặt tươi cười, kéo kéo quần áo của anh.
"Vẫn chưa ăn cơm sao?" Nhìn thấy cô gật đầu, anh lập tức vươn tay gõ nhẹ một cái lên trán của cô, "Chúng ta bây giờ đóng ở trụ sở thành tích cũng đủ tốt, lần sau còn kéo dài thời gian không đi ăn, anh sẽ lập tức cấm em chạy Case." Bởi vì dưới anh còn có hai người em trai, cho nên lúc anh dạy dỗ người khác bộ dáng cực kỳ nghiêm khắc, "Thành tích tốt tiền thưởng mới cao mà. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng vểnh lên bất mãn lầm bầm.
Uy nghiêm của người làm anh cả bị khiêu chiến, khiến cho anh nhướng cao hai hàng lông mày.
"Thiếu tiền sao?"
"Không có không có, em không có thiếu tiền." Sở Tiểu Thiến vội vàng giải thích, cái đầu nhỏ của cô lắc mạnh như trống bỏi.
Nói đùa, lâu nay thường xuyên thích lấy chiêu này uy hiếp cô.
Quá trình theo đuổi bên nam kéo dài hơn bảy năm nay, tặng hoa, tặng quà, tặng thức ăn, cô đều lần lượt làm hết mọi chuyện, lúc mới bắt đầu tất cả đều bị trả lại, cảm giác đó thật sự rất không dễ chịu. . . . . . Không, là cần cù khiến ông trời cảm động, dưới sự kiên cường khó lay chuyển của cô, người con trai rất khó thương lương kia mới miễn cưỡng đồng ý chấp nhận bữa ăn có giá trị trong khoảng một trăm đồng của cô, cho nên, tuyệt đối không thể để cho anh nắm được cơ hội từ chối.
Chu Luật Nhân đương nhiên biết rõ nguyên nhân chính đằng sau phản ứng của cô, không nhịn được thở dài.
"Tiểu Thiến, em. . . . . ."
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị một bàn tay nhỏ đè lên chặn lại ở bên trong.
"Em không muốn nghe những lời dạy dỗ đó." Một tay của cô ngăn ở trên môi anh, một tay khác thì đè chặt tai trái của mình, vẻ mặt kiên quyết nhìn anh tuyên bố rõ ràng, "Anh đã đồng ý để cho em theo đuổi anh, cũng chỉ cần lúc em tỏ tình, trả lời yes hoặc no là được rồi, không cần nhiều lời này nọ làm trái cam kết đồng ý để cho em theo đuổi anh, cũng không cần dạy dỗ em giống như trẻ nhỏ, cái tuổi em đói cần có người cho ăn đã qua lâu rồi, em có vài người bạn học đều đã làm mẹ rồi, không phải là đứa bé, mà là có thể sinh em bé, còn có thể cho đứa bé bú sữa mẹ rồi, có hiểu em nói gì không, anh Luật Nhân."
Vốn dĩ chỉ muốn ngăn cản anh nói những lời cô không muốn nghe, không nghĩ tới, lại nhớ lại chuyện người bị theo đuổi đồng ý để cho cô theo đuổi, mấy năm nay không biết đã khuyên cô từ bỏ ý nghĩ này bao nhiêu lần rồi, Sở Tiểu Thiến không nhịn được càng nghĩ càng giận.
Loại hành vi này quả thật là không tuân theo khế ước, cô muốn khiếu nại với cơ quan bảo vệ.
"Anh còn chưa nói gì cả." Kéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trên môi xuống, anh cười như không cười.
"Em làm như vậy gọi là ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế, vừa không phải ngu ngốc, ngoan ngoãn chờ anh nói." Trong đầu cô có " ra đa Chu Luật Nhân " có thể đoán trước động tác phản ứng của anh chính xác tới gần tám phần, có lần, ngay cả chính anh cũng rất kinh ngạc hỏi cô sao có thể làm được như vậy.
Cá nhân cô chỉ có thể giải thích là bởi vì "Yêu", đương nhiên lúc này câu trả lời hoàn toàn bị xem như không phải là chuyện gì to tát.
"Công lực kiên cường khó lay chuyển càng ngày càng mạnh."
"Em kháng nghị."
"Kháng nghị?" Anh khoanh hai tay trước ngực, tựa vào bên cạnh xe nhìn cô.
"Cái này gọi là tranh, lấy." Lời lẽ đanh thép vì thanh danh của chính mình."Anh rất khó theo đuổi, không liều mình, em sợ mình sẽ phải vào am ni cô am mất, người ta nói không có công lao cũng có khổ lao, em theo đuổi anh khổ cực như vậy, cũng không hề ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nhiều năm như vậy trôi qua, không mang lại thêm một chút lợi ích gì cũng coi như xong đi, anh lại còn thường xuyên muốn cắt giảm lợi ích của em, em có thể không tự lập tự cường được sao?" Rất đáng thương đó, lao động trẻ em còn có bảo đảm hơn cô nữa.
Không có công lao cũng có khổ lao? Không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu? Anh nghi ngờ lời cô nói liệu có phải là không cùng một chuyện mà anh đang nghĩ hay không.
"Kiên cường khó lay chuyển." Cuối cùng, anh vẫn kết luận giống như cũ.
"Đã nói là không phải kiên cường khó lay chuyển mà." Cô không để ý tới hình tượng mỹ nhân của mình, đứng ở bên đường lớn tiếng cãi cọ.
"Đây là sự thật, em theo đuổi anh...anh cũng đồng ý để cho em theo đuổi –"
"Còn muốn ăn cơm nữa không?" Anh trực tiếp mở cửa xe ngồi vào chỗ tay lái, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Muốn muốn muốn." Sở Tiểu Thiến không chút hờn giận vì bị ngắt lời, cô vội vàng lên xe, sau khi đeo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn anh nhếch miệng mỉm cười ngọt ngào, "Đi thôi."
Nhìn người bên cạnh làm việc nhanh chóng dứt khoát, khóe miệng Chu Luật Nhân âm thầm nhếch lên, phóng tầm mắt quan sát tình hình giao thông, tay chuyển động chân đạp mạnh, chiếc xe vững vàng chạy vào trong dòng xe cộ.
Anh biết Tiểu Thiến từ nhỏ chỉ cần có hứng thú với vật gì đó thì sẽ hăng hái và kiên trì đến mức không thể giải thích được, chỉ là không biết sau khi mình trở thành vật khiến cô "cảm thấy hứng thú", thì sẽ trở thành tình cảnh như thế này.
Tuy nói là anh vẫn luôn thử khiến cho cô bỏ đi ý nghĩ này, nhưng mà không thể không thừa nhận, đối mặt sự tấn công thẳng thắng sự tôn sùng xem anh giống như thần linh cao nhất của cô, là một người đàn ông cũng rất khó kháng cự.
"Đi về đổi xe trước đã." Trên đường trở về công ty, trong con ngươi của anh không tự chủ hiện lên vẻ cưng chiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook