Có phải là cô làm chưa đủ tốt, cho nên anh Luật Nhân mới vẫn không có quyết định cùng nắm tay cô đi suốt cuộc đời? Như vậy cô có thể làm gì đây? Nhưng cứ cho là cô muốn làm, cũng bị mọi người khéo léo từ chối.

Càng nghĩ càng chán nản, Sở Tiểu Thiến ít khi mất tinh thần chiến đấu như thế.

“Ai, không phải là ‘dì cả’ muốn tới chứ?” Càng nghĩ cô càng muốn khóc....

“Tiểu Thiến?”

Co hai chân trên ghế sofa, Sở Tiểu Thiến vùi mặt vào giữa hai đầu gối, nghe tiếng kêu, theo trực giác ngẩng đầu lên.

“Anh Luật Nhân? Anh thức rồi à, tới giờ ăn cơm chưa?”

Trực giác của cô khi nghe bạn trai kêu liền trả lời, sau khi lên tiếng cô mới phát hiện, bộ dạng bây giờ của mình hầu như không thích hợp đi gặp người khác, nhất là anh.

Quả nhiên lúc Chu Luật Nhân nhìn thấy hốc mắt đầy nước mắt của cô, lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên lạnh nhạt bắn tới ba người đàn ông bên cạnh.

Tiêu rồi, nồng thuốc súng rất nồng.

Biết rõ một khi anh cả bị chọc giận, liền không nói đạo lý, Chu Luật Anh cùng Chu Luật liếc mắt nhìn nhau, trong đầu bắt đầu tính toán tình hình như thế này đi đâu tị nạn an toàn hơn.

Mà Chu Nghĩa vẫn ngồi yên trên ghế sofa xem phim hoạt hình với cháu gái, Lão nhân gia có đặc quyền cách xa đám lửa, không sợ.

“Sao thế?” Trước tiên Chu Luật Nhân thu hồi ánh mắt giết người, hỏi thăm tình hình của bạn gái.

Nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt cô, lửa giận trong cơ thể anh hoàn toàn chuyển thành lo lắng.

“Em…” Một đơn âm vừa nói ra, nước mắt cô giống như hạt trân châu bị chặn giữa đường bắt đầu lăn xuống.

Thân thể Chu Luật Nhân vì nước mắt đột nhiên rơi xuống của cô mà chấn động.

Nhưng động tác kế tiếp của anh không phải là ôm bạn gái vào lòng an ủi, mà ngược lại là lui về phía sau hai bước, xoay người – Đi về phía hai em trai.

“Anh cả…”

“Này, anh rất lâu không vận động rồi.”

Hai người đàn ông sớm đã có dự cảm nhấc chân chạy đi.

“Tới đây.” Anh trực tiếp đứng tại chỗ, dùng hai thanh âm cộng với ánh mắt ra lệnh cho hai em trai.

Người phụ nữa của anh ngồi ở đây khóc, hai đứa này xem TV còn làm như không thấy gì?

Nước mắt của bạn gái kích thích mình, cho nên anh quyết định cũng để cho người khác bị kích thích lại.

Hình ảnh quỷ dị trước mắt rốt cuộc cũng chứng thực được sự thật trước kia hai anh em nói, mặc dù Sở Tiểu Thiến muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng nước mắt không cách nào khống chế được mà từ từ rơi xuống.

“Anh Luật Nhân… Em…” Đợi cô có thể bình tĩnh nói ra một câu, lại không nghĩ rằng kế tiếp người bị kinh sợ là bản thân mình.

“Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái chuyện quái quỷ gì vậy?” Giải quyết xong hai người, nhìn thấy bạn gái đã ngừng khóc, rốt cuộc Chu Luật Nhân cũng bình thường gầm thét với cô.

“A? Em…” Bị dọa sợ hết hồn, vẻ mặt Sở Tiểu Thiến kinh ngạc, phản ứng ngây ngô chậm lại vài giây.

Cô chưa từng nghe bạn trai nói chuyện lớn tiếng như vậy, so với kinh sợ, cô càng ngạc nhiên và nghi ngờ nhiều hơn, cả người nhất thời cứng đờ.

“Mẹ kiếp, anh là người chết sao? Em có chuyện gì thì tìm anh? Khóc cái gì? Em không nói thì anh làm sao biết trong lòng em khó chịu hay là bị cái gì, em làm như anh biết thông linh hay là lên đồng? Hả?”

Thì ra cô là người sững sờ, khi nghe một tràng mắng chửi nổi giận của anh, hiện tại miệng đã hoàn toàn hiện ra hình chữa O.

Anh Luật Nhân… Chửi thô tục?

“Dẫn em về Nam Bộ không phải là muốn em làm đầy tớ, con mẹ nó em có thể ngoan ngoãn nằm trên giường đến khi anh thức dậy không? Mới bảy tám giờ sáng đã không thấy được em, rốt cuộc chồng em là ai? Em không ở trong phòng với anh…”

“Khoan, khoan đã… Anh Luật Nhân, anh không phải chồng em nha…” Hai chữ này đem cô kéo về hiện tại.

“Ai nói anh không phải?” Cơ hồ không hài lòng cách nói này, Chu Luật Nhân tăng cao âm thanh lên mấy độ, “Hiện tại anh cầu hôn với em, em gả hay không gả?”

A? Có người cầu hôn như thế sao?

“Nói đi.” Đại Bạo Long không có tính nhẫn nại lại rống lên.

“… Em gả.”

Cầu hôn, bánh cưới, áo cưới, khách mời… Bỏ đi tiệc đính hôn, trực tiếp kết hôn.

Trong thời gian nhanh nhất con lớn Chu gia tuân theo tục lệ truyền thống, hoàn thành chung thân đại sự.

Hôn lễ ngày đó, sáng sớm trên đường cả mấy đoàn xe liền tập trung ở bên ngoài cửa, xì xào bàn tán.

“Thật gặp quỷ rồi, chưa từng thấy anh cả siêng năng như thế, sao mà gấp thế.” Bảo Dương kéo đoạn gấm mạ vàng màu đỏ, bên quấn bên đọc.

Chu Luật Anh ở đầu khác cũng làm động tác y như vậy, thờ ơ nhún nhún vai, “Làm sớm một chút cũng tốt, thiên hạ thái bình.”

Du Vưu Á bị bắt buộc đứng một bên giám sát không cho đụng bậy, trong tai nghe hai người nói chuyện, ánh mắt lại không ngừng nhìn ngắm Bảo Dương.

“Bà xã, mắt em tăng độ rồi à?” Ánh mắt liếc nhìn vợ yêu ở trước mặt mình dồn sức nhìn người đàn ông khác, Chu Luật Anh gõ nhẹ mui xe nhắc nhở.

“Không phải, là anh ta…” Chỉ chỉ Bảo Dương, Du Vưu Á lại lấy tay ôm mặt mình, “Giống anh lúc trước nha.” Hồng một mảng.

Lúc trước trên mặt ông xã vốn là một mảng đỏ hồng, trong một ngày chuyển thành đỏ sậm, ngày thức hai lúc biến thành màu tím, cô mới bừng tỉnh hiểu ra thì ra là do bầm tím.

Anh bị bầm suốt mấy ngày, làm cho anh ở trong công ty tiếp nhận mấy ánh mắt khác thường, hiện tại nhìn kĩ chút cũng thấy một mảng đỏ, có thể thấy được tốc độ nhanh của hôn lễ, ngay cả vết bầm nhỏ cũng không kịp khỏi hẳn.

“Mọi người đều có thưởng.” Anh cười yếu ớt lên tiếng.

Bảo Dương tức giận trợn mắt, “Thấy rồi.”

Rõ ràng chuyện không liên quan đến anh, ai biết anh cả vì bị chọc tức liền đem nợ cũ ra hết để tính toán chứ! Chuyện chìa khóa lần trước anh vốn là nói xong rồi, kết quả là một trận cuồng phong tới liền thu hồi hai chữ “Tính xong.”

Ở công ty anh bận đến nỗi xỉu lên xỉu xuống, đã mấy người rồi không thấy anh cả, không ngờ nhận được tin anh cả sắp kết hôn lập tức chạy về nhà, nghênh đón anh chính là Thiết Quyền trong truyền thuyết.

Chẳng biết tại sao, có chú rể nào trước hôn lễ lại đánh bạn?

“Anh cả đều không nói đạo lý sao?” Anh lầu bầu nói. Dù gì bọn họ cũng coi như là tác hợp cho hai người, sao có thể nói phạt mà không nói thưởng chứ.

“Đi thử đi, anh ủng hộ tinh thần cho chú em.” Chu Luật Anh cười vô cùng thành khẩn.

Sờ sờ lỗ mũi, Bảo Dương quyết định không nói câu nào nữa.

Trải qua quá trình kết hôn với hình thức chạy maratong mấy ngày liền, cuối cùng ngày này cũng đến, hai vợ chồng mới cưới trở về căn nhà yêu thương của mình.

Theo sự đồng ý của hai nhà, công việc của hai người đều Bắc Bộ, tân nương lại là con gái độc nhất trong nhà, cho nên tân phòng phải mua ở gần nhà cha mẹ vợ, để hai người già muốn gặp con gái thì lúc nào cũng gặp được, về phần nhà trai – thỉnh thoảng trở về là được rồi, người nhà bên chồng quá đông, ít một đôi nhiều một đôi đũa cũng không sao.

“Không được rồi?” Trở về tân phòng, mệt mỏi liên tiếp mấy ngày liền, Sở Tiểu Thiến hầu như muốn bò lên giường.

Chu Luật Nhân vẻ mặt mệt mỏi, sau khi vào nhà tiện tay ném đồ sang một bên, ôm ngang eo bà xã nằm sấp trên mặt đất.

Cầu hôn giống như làm trò khôi hài vậy, vốn là nghĩ tiểu nha đầu sẽ kháng nghị với anh, yêu cầu đền bù một lần, kết quả cô không nói hai lời lần gả cho anh, trình độ tích cực, giống như là sợ anh sẽ nửa đường thoái hôn vậy.

“Luật Nhân…” Lọt vào lồng ngực ấm áp, mèo con mềm mại quyến luyến tựa sát vào, mí mắt không chống đỡ nổi tử trận.

Chu Luật Nhân bất giác mỉm cười, sải bước dài, ôm bà xã lên giường.

Hoàn hảo, xong chuyện anh hỏi cô nguyên nhân sao cô có lúc kì quái thế, cũng bởi vì anh không có nói với cô ba chữ đó, vì vậy mà cô bắt đầu bất an suy nghĩ lung tung.

Anh thừa nhận đây là sai lầm của anh, nói yêu liền yêu, cảm thấy không cần thiết nói ra ba chữ kia, nhưng không nghĩ tới vì vậy mà tạo ra cảm giác bất an cho tiểu nha đầu, không thể làm gì khác hơn là cố gắng ở những phương diện khác, ví dụ, cầu hôn, để có thể đạt được mục đích tương đồng chứng thật “tình cảm” cùng với “bảo đảm.”

Những điều này tiểu nha đầu đều suy nghĩ thay anh, không hy vọng bởi vì yêu cầu của cô mà anh miễn cưỡng đáp ứng, nhưng lại không áp được bất an trong lòng, không thể làm gì khác hơn là đem tinh lực tìm kiếm sự tán đồng của người nhà anh…Ai, anh còn gì để nói đây? Đơn giản là anh không dám tưởng tượng ban đầu nếu anh buông tay cô, thì cuộc sống trong tương lai sẽ trống trải cỡ nào.

Trước tiên giúp bà xã cỡi đi trói buộc trên người, anh đứng ở đầu giường, cởi quần áo trên người mình ra, mới trở lại trên giường, ôm lấy thân thể mềm mại thơm mát ngủ.

Trong ánh trăng mông lung, một đôi chân dài đặt lên hông anh, ôn nhu lướt qua thân thể rắn chắc ôm chặt lấy anh, phong nhũ mềm mại ép lên lồng ngực rắn chắc của anh.

Anh dịu dàng ôm chặt thân thể mềm mại, thảo mãn trong ngực, đơn thuần khóe miệng khẽ nâng lên đầy thỏa mãn.

Nhưng dần dần con đỉa trên người biến thành sâu róm, bắt đầu ngọ nguậy.

Vốn tưởng rằng vợ yêu quá mệt mỏi, hôm nay người đàn ông này không định quấy cô ngay sau đó bắt đầu động thủ đáp lại.

Khi vuốt ve, cọ sát không thể thỏa mãn, anh lật người, đè cô xuống dưới người.

Chống lại, là một đôi mắt đen láy.

“Không mệt?” Anh hài hước mỉm cười.

“Năm phần mệt mỏi.” Khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần biếng nhác, lại rất hấp dẫn.

"Tiểu tử thật có sức sống." Anh cúi đầu, một hồi triền miên hôn thật lâu.

Sở Tiểu Thiến bị hơi thở của anh chọc cười, không chịu yếu thế phản kích, cuối cùng đem Đại Phôi Đản chế phục dưới thân thể.

Giạng hai chân ở hai bên, cô trên cao nhìn xuống, hưởng thụ khoái cảm nắm trong tay.

Bị đặt phía dưới, anh lười biếng ngẩng nhìn, mắt thường thức đường cong hoàn mỹ, hưởng thụ cô chủ động dâng hiến.

"Ông xã, em yêu anh."

"Ừ."

Nghe đơn thanh đáp lại, con mèo nhỏ nhếch mày lên.

Chu Luật Nhân nâng lên khóe miệng.

"Anh cũng yêu em."

"Hắc hắc, bây giờ nghe câu này cũng không khác chút nào." Không hổ là chồng cô, năng lực học tập thật mạnh.

Nhìn vợ yêu thỏa mãn khuôn mặt tươi cười, cảm giác hạnh phúc làm cho trong lòng Chu Luật Nhân ấm lên.

Anh biết, lui về phía sau một bước, Tiểu Thiến sẽ tiếp tục dùng tình yêu của cô bao vây anh, tương lai sau này, từ từ xảy ra biến hóa.

Anh biết, tay của cô, hắn sẽ vĩnh viễn nắm chặt.

CHƯƠNG CUỐI:

"Ông xã, ông xã."

Giọng nói mềm mại, giống như mê hoặc thân thể người khác, từ phía dưới chui vào.

"Hả?"

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ, khép chặt mắt cũng phát giác được một chút ánh nắng.

"Rời giường, nên đi làm rồi." Ngón tay ngọc thon dài lượn quanh ngực anh.

"Ừ." Giọng trầm thấp biếng nhác trả lời, anh tóm lấy bàn tay làm càn, nhấc cả thân thể cô ôm lên ngực.

"Còn dư lại năm phút đồng hồ nha " Sở Tiểu Thiến vững vàng nằm lên lồng ngực nở nang, tiếp tục nhắc nhở.

"Ừ." Đôi cánh tay còn là đem cô ôm chặt trong lòng, không thả.

"Ba phút nha."

"Ừ. . . . . ."

"Hai phút…"

Sau khi đếm giây cuối cùng, người đàn ông buồn ngủ vuốt mặt, rốt cuộc cũng tự nguyện đứng dậy.

"Chào buổi sáng." Cô ấn xuống mặt anh một nụ hôn chào buổi sáng.

Vò tay vào mớ tóc rối bù, Chu Luật Nhân còn buồn ngủ, giống như con gấu lớn ngồi yên trên giường.

"Chào buổi sáng, bà xã." Xoa xoa đầu tóc rối bời, hắn chậm vài giây đáp lại."Đi đánh răng rửa mặt, bữa ăn sáng cũng làm xong rồi."

Anh theo lời vào phòng tắm, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của anh, trên mặt Sở Tiểu Thiến không giấu được ý cười.

Sau khi cưới hai tháng, đột nhiên Luật Nhân quản lý hết công việc cả ba khu vực của Kiệt Xuất, ở bên ngoài, anh còn bộ dáng ôn hòa, có thể tin tưởng được, chỉ có ở trước mặt cô mới lộ ra bản tính thật, như Đại Nam Hài chưa trưởng thành, cái gì cũng đều muốn cô làm, còn anh thì cứ theo động tác của cô mà làm.

"Tháng sau là tròn một năm rồi đấy." Cô nhìn qua khe cửa phòng tắm, nở nụ cười.

Mỗi lần nhìn thấy sự khác biệt của chồng yêu khi ở nhà với ở bên ngoài, trong lòng của cô luôn không cầm được cảm động, nàng biết, đây là chuyện kiêu ngạo cùng với lợi ích khác của nửa kia.

Tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái đi tới phòng khách, Chu Luật Nhân ôm vợ yêu vào lòng, hôn triền miên.

"Hôn chào buổi sáng." Anh chưa nói xong lại khẽ hôn thêm mấy cái.

"Không còn kịp nữa rồi, em làm xong việc rồi, đến công ty ăn sáng luôn." Rời khỏi ngực anh, cô cầm hộp cơm trên bàn bỏ vào trong túi.

"Ừ." Anh gật đầu một cái, lại ôm cô vào trong lòng, "Bảo bảo khỏe không?" Anh dán sát vào người cô, xoa xoa bụng cô.

"Vẫn còn rất ngoan, nghe Linh Linh nói em mang thai lần đầu, phải bốn tháng sau mới có thể cảm thấy thai nhi."

"Cho nên tiểu tử này tạm thời sẽ không khi dễ em." Anh hài lòng cười cười.

Kết hôn gần một năm, mỗi sáng sớm thấy bóng dáng của vợ yêu, khiến cho anh có sức sống làm việc, mấy tháng nữa bé củ cải ra đời, không biết anh có trở thành siêu nhân không nữa?

"Anh sẽ rất mau điên thôi."

"Sao vậy?" Sở Tiểu Thiến sợ hết hồn, không hiểu Anhvì sao đột nhiên toát ra câu này.

"Anh gần giống người đàn ông tốt rồi." Ôm eo cô, giọng điệu của anh rất là bất đắc dĩ.

"Người đàn ông tốt gây ra dơ bẩn?"

"Anh mua rất nhiều thùng rác rồi." Khiến phòng khắp nơi đều thấy được thùng rác, để khống chế thói tiện tay ném loạn của anh, "Hơn nữa anh sẽ rửa chén, cùng em giặt quần áo cùng đổ rác." Chuyện này với anh mà nói quả thực là một sự đột phá cực kì lớn.

"Đúng đúng, thật là giỏi thật là giỏi." Cô như sủng nịnh thú cưng vỗ vỗ đầu anh, cô không có châm chọc anh trừ việc rửa chén, anh chỉ đứng kế bên cô làm khách, thỉnh thoảng nhấc tay lên một cái.

"Anh sẽ làm một người cha thật tốt." Anh lại thở dài, giống như thương tiếc những ngày tháng sau này sẽ ngày càng cực khổ.

"Vâng vâng vâng ở trong lòng em, anh vĩnh viễn là giỏi nhất." Đối mặt với quyết định thay đổi tính tình đã duy trì ba mươi mấy năm mà chồng cô sinh ra khó chịu. Cô không quên khích lệ.

Mặc dù dáng vẻ oan ức của anh rất buồn cười, thậm chí nói xằng nói bậy, nhưng cô sẽ nhịn không cười ra tiếng.

Dù sao đây những điều này, tất cả đều vì anh yêu cô.

"Ông xã, chúng ta sẽ tới trễ đó." Từng giây từng phút trôi qua, cô không thể không nhắc nhở người đàn ông đang lâm vào tình trạng mơ mộng này, hôn lên má anh một cái, kéo anh hồi hồn.

Nhìn tình yêu say đắm trong mắt vợ, tất cả bất đắc dĩ của Chu Luật Nhân trong nháy mắt đều bị vứt xuống sau lưng.

"Đi thôi." Dắt bàn tay nhỏ bé của cô, anh che chở trăm bề dẫn cô đi ra khỏi cửa nhà.

Tiểu Thiến vẫn như cũ chuẩn bị tất cả cho anh, người thay đổi là anh, lúc nhìn thấy cô làm việc anh cứ chủ động đi theo sau, cô hoàn toàn để mặc tất cả bao dung anh, dưới tình trạng không có áp lực, thế nhưng anh lại càng ngày càng thích theo đuôi.

Nghĩ đến ngày mà bảo bảo ra đời, cảnh tượng nháo lộn trong nhà mạnh mẽ hiện ra, anh nghĩ. . . . không lâu sau, thói quen ném đồ lung tung của anh rất anh sẽ sửa đổi, cuối cùng là sáng sớm đi dạo, cùng vợ yêu mang theo đứa trẻ đi khu vui chơi chơi. . . . . . Nhưng trước khi đứa bé ra đời, anh không chịu nổi vợ yêu nâng cao bụng bự chạy khắp nhà mà đem quần áo đi giặc, nấu cơm, những công việc này toàn bộ anh sẽ tự mình làm, để cho cô làm Hoàng thái hậu chờ đến ngày sinh, quả nhiên, khoảng cách làm người đàn ông tốt không còn xa nữa.

Nhìn người con gái bên cạnh, anh lộ ra nụ cười.

Mặc dù thói quen ba mươi mấy năm muốn anh thay đổi thì rất khó, nhưng tin tưởng không bao lâu, mình sẽ hoàn toàn thích ứng.

Chỉ cần là vì cô, tất cả anh đều vui vẻ chịu đựng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương