Lấy Thân Báo Đáp
Chương 25: Hoắc Nhiễm, chúng ta sắp thành thông gia

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Hoắc Nhiễm rất thích mặc váy ngủ, có vài bộ là Đào Mẫn mua, làm bằng chất liệu tơ tằm, mặc trên người rất thoải mái.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn chiết eo.

Hoắc Nhiễm ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn ướt sũng, cũng không thèm sấy tóc, trực tiếp nằm lên giường. Vừa mới ngồi xuống, giọng Khương Nghiêu Xuyên vang lên.

“Xuống dưới.” Anh nhìn mái tóc cô nhỏ nước, thấm ướt ga đệm, không khỏi bất đắc dĩ, “Mau lấy khăn lau tóc đi.”

Hoắc Nhiễm sửng sốt một lát, nhìn mái tóc dài tới bả vai của mình, nhất thời không kịp phản ứng. Bình thường cô luôn ở trong phòng, thích làm gì thì làm, đôi khi vì bận làm việc, tắm rửa xong liền cầm máy tính leo lên giường. Bởi vì giường rất mềm, vừa ngồi vừa làm việc rất thoải mái.

Hoắc Nhiễm dừng một chút, nhưng không có ý định đi xuống, cô định quấn tóc gọn sang một bên, chờ lát nữa rồi sấy sau. Nào ngờ đúng lúc này, trước mắt Hoắc Nhiễm trắng xóa, đầu có hơi trướng đau, thần kinh trong đầu căng chặt.

Cô dừng lại, cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng cơn đau này.

Càng ngày càng khó chịu.

Trong đầu như có dây cung không ngừng kéo căng, trái tim đập thình thịch, khiến cả người khó chịu, không thể nhúc nhích.

Lúc này Khương Nghiêu Xuyên phát hiện ra Hoắc Nhiễm có gì đó không thích hợp. Anh nhướng mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi: “Sao vậy?”

Hoắc Nhiễm cắn chặt răng, không nói chuyện.

“Không… không hiểu sao không động đậy được.” Đầu cô lệch sang một bên, bàn tay quờ quạng giữa không trung, cả người thoạt nhìn trông vô cùng buồn cười.

Thỉnh thoảng cô sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Mặc dù trong mắt người ngoài, trông cô có vẻ không sao, nhưng chính Hoắc Nhiễm biết, cô đang vô cùng khó chịu.

Nói không thể động đậy cũng không sai, giờ người cô đông cứng lại như pho tượng.

“Anh mau ấn vào đây hộ em.” Hoắc Nhiễm không dám cử động, liếc mắt, ra sức hướng về bả vai của mình, muốn Khương Nghiêu Xuyên qua xem.

Khương Nghiêu Xuyên gật đầu, đặt tay lên vai cô. Anh ấn rất nhẹ, làn da cô gái nhỏ non mịn, hai vai gầy gò, nhìn không khác gì tờ giấy, chỉ sợ nếu có gió thổi qua, cô sẽ bay đi mất.

Cô ngồi khoanh chân trên giường, mà Khương Nghiêu Xuyên ở phía sau cô, anh chỉ cần cúi đầu là có thể thấy cổ váy hơi rộng mở, dướp lớp vải là da thịt trắng nõn. Bọt nước nhỏ xuống cần cổ, dọc theo làn da, sau đó chậm rãi biến mất sau lớp áo.

Yết hầu Khương Nghiêu Xuyên hơi lên xuống, không hiểu sao cổ họng khô ráo, giống như có ngọn lửa thiêu đốt. Anh vội dời mắt, thẳng người nhìn phía trước.

Ánh mắt của anh bối rối không biết dừng ở đâu, lúc này bàn tay xoa nắn vai cô giống như bị phỏng, nguồn nhiệt lan tỏa khắp cơ thể.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

“Được chưa?” Khương Nghiêu Xuyên thấp giọng hỏi.

Hoắc Nhiễm vừa cử động liền đau, hơn nữa ngồi trên giường lâu như vậy, chân có hơi bị tê, cô thử rụt bả vai.

Khương Nghiêu Xuyên vẫn xoa bóp cho cô, anh dùng sức mạnh hơn, ngón tay đặt ở đốt xương cổ của Hoắc Nhiễm, bỗng nhiên nghe thấy cô “hắt xì” một tiếng. Hoắc Nhiễm đau tới nhe răng trợn mắt, cả người cứng đờ, chân bị tê, cả người đông cứng, đúng lúc này trên vai còn đau muốn chết. Cô không khống chế được mà lảo đảo ngã, nắm chặt ống tay áo Khương Nghiêu Xuyên theo bản năng.

Đương nhiên Khương Nghiêu Xuyên nhanh chóng phản ứng lại, phía sau là sô pha, cứng hơn giường rất nhiều, nếu Hoắc Nhiễm cứ ngã xuống như vậy, chắc chắn vô cùng đau đớn. Vì thế một tay anh chạm vào eo cô, một tay kia kéo cô, hai người cùng ngã xuống sô pha.

Khương Nghiêu Xuyên xoay người, giúp Hoắc Nhiễm không ngã mạnh xuống sô pha, nhưng cho dù như vậy, Hoắc Nhiễm vẫn rất đau đớn. Cô nằm trên người Khương Nghiêu Xuyên, không khác gì nằm trên một vật cứng nhắc. Hoắc Nhiễm khó chịu “ưm” một tiếng, ngẩng đầu, vừa lúc mắt đối mắt với Khương Nghiêu Xuyên. Hai người gần trong gang tấc, thậm chí cô có thể thấy bóng hình mình trong con ngươi của anh.

Hoắc Nhiễm nuốt nước miếng theo bản năng, nghẹn ngào hô một tiếng “Anh”.

Hơi thở ấm áp phả vào mặt anh, mỗi câu mỗi chữ tựa như mật ngọt chết người, lan tỏa vào xương tủy.

“Em muốn ngủ cùng anh.” Cô thấp thỏm nói.

Là con gái, hình như nói như vậy rất không có mặt mũi.

Nhưng cô vừa dứt lời, lại có thể cảm giác cơ thể Khương Nghiêu Xuyên cứng đờ, trong nháy mắt, anh như ngừng thở.

“Đứng lên.” Khương Nghiêu Xuyên vội rời mắt, một tay nắm lấy thắt lưng cô, nhẹ nhàng kéo cô dậy.

Anh trực tiếp xoay người đi vào phòng tắm.

“Đi đâu vậy?” Hoắc Nhiễm hỏi.

“Tắm rửa.” Khương Nghiêu Xuyên không hề nói gì thêm. Anh vào phòng tắm, cước bộ cực nhanh, không hề do dự dừng lại.

Hoắc Nhiễm ngơ ngác nhìn bóng dáng anh, thấy anh đóng cửa lại, biến mất trong tầm mắt của mình.

Không đúng… Rõ ràng anh vừa tắm xong, sao giờ lại đi tắm lần nữa…

Mà đúng lúc này, trong phòng tắm vọng ra tiếng nước “ào ào”.

Hoắc Nhiễm hít mũi, sau đó lấy máy sấy bên phòng mình sang đây, ngây ngốc đứng sấy tóc. Cũng không biết do máy sấy quá nóng hay sao, Hoắc Nhiễm cảm tưởng hai má mình như bị thiêu đốt, thật nóng.

. . .

Ngày hôm sau, lúc Hoắc Nhiễm rời giường, sô pha bên cạnh đã không có ai, chặn đệm được gấp gọn gàng tỉ mỉ.

Hoắc Nhiễm đứng dậy ra khỏi phòng, cô đứng ở cửa, nghe xem bên ngoài có tiếng động gì không.

Chắc là tầng hai không có ai.

Vì thế Hoắc Nhiễm quay về phòng mình thay quần áo rửa mặt, chưa tới năm phút đồng hồ đã đi ra, vui vẻ xuống tầng, tâm tình rất tốt.

Mùa xuân tới, Đào Mẫn và Khương Hải Diệp đã giải quyết xong công việc, dạo gần đây vô cùng rảnh rỗi. Buổi sáng hôm nay, hai người ăn sáng xong liền ngồi ở sô pha, người thì đọc báo, người thì xem TV.

“Nhiễm Nhiễm, đáng lẽ ra không nên nghỉ, có kì nghỉ này, cô phát hiện con càng ngày càng lười biếng.” Đào Mẫn nhìn Hoắc Nhiễm, tuy là nói cô, nhưng giọng điệu vô cùng yêu chiều.

Trước kia cô rời giường rất sớm, thậm chí lúc họ dậy, ngay cả bữa sáng cô cũng làm xong rồi.

Nhưng nhìn tình hình này, Đào Mẫn rất vui vẻ. Bà biết, Hoắc Nhiễm luôn ngủ không ngon, có đôi khi thức dậy rất sớm, bởi vì cô không ngủ được. Hiện tại cô có thể ngủ nhiều, buổi sáng dậy muộn, cứ như vậy rất tốt.

Nếu mãi ngoan ngoãn nghe lời y như lúc nhỏ, bà sẽ thật sự đau lòng.

Đào Mẫn mỉm cười, đảo mắt, ý bảo Hoắc Nhiễm mau ăn sáng.

“Cô Đào, anh đâu rồi?” Hoắc Nhiễm nhìn trái nhìn phải không thấy Khương Nghiêu Xuyên, mở miệng ra chính là hỏi anh.

“Nó đi từ sớm.” Trên TV đang chiếu tới đoạn kịch tính, Đào Mẫn chăm chú xem.

“Sáng nay đứa nhỏ Chung Tuệ tới tìm.” Khương Hải Diệp đang đọc báo, đột nhiên ngẩng đầu.

“Nói là tới đón Khương Nghiêu Xuyên, chắc có chuyện nên đi luôn rồi.” Đào Mẫn nói tiếp.

Hoắc Nhiễm đứng ở phòng bếp, nghe bọn họ nói vậy, động tác dần chậm lại. Cô cúi đầu, đôi mắt đờ đẫn, có hơi thất thần.

“Hai năm trước, lúc đó Khương Nghiêu Xuyên chưa về, Chung Tuệ có nói tạm thời nó chưa muốn kết hôn, hỏi nó vài câu, nó chỉ bảo đang đợi một người.” Đào Mẫn đang xem phim truyền hình, nam nữ chính nói tới chuyện hôn nhân, bà liền liên tưởng tới đứa con của mình.

“Tôi cũng vừa lòng.” Khương Hải Diệp gật đầu, cân nhắc: “Năm sau chúng ta có một hợp đồng làm ăn với nhà họ Chung, vừa hay nhắc tới chuyện kết hôn, nếu bọn nhỏ có cảm tình với nhau, cả nhà đều vui.”

“Tôi thấy cũng đúng.” Đào Mẫn gật đầu đồng tình.

Hoắc Nhiễm nghe vậy, bàn tay run rẩy, suýt chút nữa làm rơi cốc sữa. Sợ cô chú nhìn ra gì đó, cô cố gắng nắm chặt cốc sữa, chôn chân đứng đó, khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Trong nháy mắt, cô ý thức được sự tồn tại của mình vô cùng trớ trêu.

Cô vốn không thuộc về nơi này, không nên xen vào giữa họ, nếu không phải chuyện kia xảy ra, cô và họ sẽ không dây dưa, cuộc đời của cả hai sẽ cách xa nhau vạn dặm.

Không phải cô coi nhẹ mình, mà sự thật chính là như vậy.

“Nhiễm Nhiễm, trên bàn có hoa quả, đã gọt sẵn rồi đấy.” Một lúc sau, Đào Mẫn nhắc nhở Hoắc Nhiễm.

Hoắc Nhiễm uống hai ngụm sữa, đã không còn tâm tình ăn uống, cô lắc đầu, “Không ăn đâu ạ.”

Đào Mẫn không nhận ra sự khác thường, gật đầu, không nói gì thêm.

Hoắc Nhiễm lên tầng, đứng trước cửa phòng Khương Nghiêu Xuyên, nhìn vào bên trong, ánh mắt sửng sốt, không biết nghĩ tới cái gì.

Chung Dịch Dịch nhắn WeChat cho cô, điện thoại trong túi quần liên tục rung.

Hoắc Nhiễm thấy phiền, mở điện thoại ra xem.

“Hoắc Nhiễm, Hoắc nhiễm, chị cảm giác sau này chúng ta sẽ thành thông gia!!!”

Chung Dịch Dịch nhắn như vậy, còn thêm ba dấu chấm than, phía dưới là ảnh đính kèm, Hoắc Nhiễm mở ra xem.

Chắc là ảnh chụp trộm, Chung Tuệ cùng Khương Nghiêu Xuyên ngồi trên xe, đang nghiêng đầu nói chuyện, không biết do góc chụp hay chính là như vậy, dù sao nhìn hai người cũng vô cùng thân mật.

Chung Tuệ nở nụ cười, tựa như cô gái nhỏ ngọt ngào đang vui vẻ.

“Mấy năm qua chị ấy luôn chờ anh trai em, muốn xứng đôi với anh ấy, chị ấy cố gắng tiếp quản công việc của gia tộc, hy vọng sau này có thể giúp đỡ anh ấy.”

Phía sau đều là Chung Dịch Dịch nói, Hoắc Nhiễm mở ghi âm ra, chậm rãi nghe.

“Chắc hôm nay hai người họ đi chơi, vừa hay bị chị chụp được.”

“Về sau chị của chị chính là chị dâu của em, anh của em chính là anh rể của chị, vậy quan hệ của chúng ta sẽ như thế nào?”

Chung Dịch Dịch rất vui vẻ, từ giọng nói có thể cảm giác cô ấy hưng phấn tới mức nhảy dựng lên. Cô ấy vốn rất thích chơi với Hoắc Nhiễm, về sau hai người thành thông gia, đương nhiên cơ hội gặp nhau càng nhiều hơn, đây chính là chuyện tốt. Hơn nữa Chung Dịch Dịch cảm thấy, chị mình và Khương Nghiêu Xuyên rất xứng đôi.

Có tướng phu thê, còn môn đăng hộ đối.

Hoắc Nhiễm ngây ngốc nhìn màn hình, nhìn cho tới khi nó tự tắt, trở nên tối đen…

Cô vẫn thất thần, đương nhiên không hề nhắn tin hồi đáp Chung Dịch Dịch, cô cảm giác trái tim mình như có tảng đá lớn đè nặng.

Rất đau đớn, không thể thở nổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương