Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc
-
Chương 29: Tại sao anh không mặc quần áo
“A………….” Cô thét lên một tiếng chói tai, không phải bởi vì cửa mở ra, mà là bởi
vì toàn thân anh từ trên xuống dưới chỉ mặc duy nhất chiếc quần tam giác nhỏ xíu, phía dưới còn phình ra, làm cho cô lập tức vùi mặt vào chăn,
buồn bực thét lên: “Tại sao anh không mặc quần áo? Mau đi ra.”
“Tôi thích.” Uông Hạo Thiên nói xong liền trực tiếp kéo chăn ra, nằm xuống giường…………
Cô lập tức từ trong chăn nhảy xuống giường “Anh muốn làm gì? Anh không phải cũng có giường sao? Tại sao nhất định phải chạy tới chỗ này?”
“Hình như cô đã quên, bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, tốt nhất cô nên ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi, nếu cô còn muốn giở trò gì thì ngay lúc này tôi sẽ ăn cô, lên giường ngủ .” Sắc mặt Uông Hạo Thiên căng thẳng, cô gái này đúng là còn chưa bị trừng phạt đủ, phải để cho anh uy hiếp mới chịu khuất phục.
Thích Vi Vi đột nhiên thông minh ra, bọn họ ở đây cô nam quả nữ, nếu có xảy ra chuyện gì, bản thân khẳng định không phải là đối thủ của anh ta, nhất định sẽ bị anh ta ăn không còn một mảnh, lúc này chỉ có thể áp dụng phương châm kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tuy rằng bị anh ta chiếm một chút tiện nghi, nhưng ít ra còn có thể bản vệ trinh tiết của mình, nghĩ vậy nên cô mới chậm rãi đi đến bên giường………
Cả người căng thẳng nằm sát mép giường, hồi hộp trộm đánh giá anh thì phát hiện anh đang nhìn cô chằm chằm, dọa cô suýt chút nữa rơi xuống giường………..
“Tôi đáng sợ như vậy sao?” Uông Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, những người phụ nữ khác đều bổ nhào về phía anh, chỉ có cô là không như vậy, chỉ ước gì trốn tránh thật xa, trong lòng đột nhiên nảy sinh nghi vấn, chẳng lẽ cô ấy không biết mình là ai? Có tài sản trị giá bao nhiêu sao? Nghĩ vậy, nhịn không được liền hỏi: “Cô có biết tôi là ai không?”
Thích Vi Vi khó hiểu nhìn anh, tại sao anh lại hỏi một vấn đề ngu ngốc mà ai cũng biết như vậy? Giọng điệu có chút khinh miệt nói: “Anh không phải là người đàn ông mà theo như lời đồn là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đẹp trai nhiều tiền, tổng tài Uông thị – Uông Hạo Thiên sao?” Tuy nói vậy nhưng thật ra trong lòng cô lại thầm mắng, anh là một gã đê tiện, một tên máu lạnh vô tình.
“Thì ra cô có biết, vậy tại sao cô không nghĩ tới việc quấn lấy tôi, có lẽ cô có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng?” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô, cô cũng đừng ra vẻ đạo đức giả là chính mình không nghĩ như vậy.
“Đã từng nghĩ tới, có cô gái nào mà không muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng chứ, có điều, tôi tự hiểu bản thân mình không có tiềm chất để trở thành phượng hoàng, không muốn trước khi trở thành phượng hoàng, ngay cả chết lúc nào cũng không biết? Hơn nữa đối phương lại là anh, người mà một chút hứng thú tôi cũng không có, huống chi, tôi còn có………..” Thích Vi Vi lập tức ngậm miệng lại, nghĩ đến anh Thiên Tứ, lòng của cô liền cảm thấy ấm áp.
Nhìn thấy trong mắt cô tản ra ánh sáng khác thường, khóe môi không tự chủ nở nụ cười, Uông Hạo Thiên đột nhiên có chút không thoải mái, nghiêm mặt lạnh lùng hỏi: “Còn có cái gì?”
“Còn có mẹ tôi, người giàu có như các người, làm sao nhận cưu mang người mẹ điên của tôi.” Thích Vi Vi thuận miệng thốt ra một lời nói dối.
“Thật không?” Giọng điệu của Uông Hạo Thiên vút lên, trong lời nói mang theo hoài nghi, rõ rang là cô đang nói dối.
“Đương nhiên là thật, được rồi, tôi muốn ngủ, ngày mai còn phải đến trường nữa, ngủ ngon.” Thích Vi Vi ngáp một hơi dài, xoay người qua, đưa lưng về phía anh, muốn ngủ.
Uông Hạo Thiên nhìn chăm chú cô một hồi, cô nghĩ muốn giấu diếm thì có thể giấu diếm được sao? Nếu anh muốn biết, thì còn có cái gì anh không thể biết………
Thích Vi Vi nằm ở nơi đó, khần trương dùng tay nắm lấy vạt áo, trong lòng đều nghĩ đến việc anh có thể phát hiện ra cô nói dối hay không? Có điều qua một lúc lâu sau cũng không thấy anh có động tĩnh gì, bỗng nhiên nghe được tiếng hít thở đều đều của anh.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra khi ngủ say, thân thể cũng chầm chậm thả lỏng ra………
Nhận thấy cô đã ngủ say, lúc này Uông Hạo Thiên mới mở to mắt, nhìn thấy cô đề phòng mình như đề phòng kẻ cướp liền không nhịn được muốn bật cười, có người phụ nữ nào không sử dụng tất cả kỹ năng và thủ đoạn để tiếp cận anh, quyến rũ anh, chỉ có cô là la ó, mặc áo ngủ kín cổng cao tường, bao vây thân thể mình không chừa một phân, cô cũng không nghĩ lại, cô có điểm nào có thể làm cho anh cảm thấy hứng thú với cô chứ………….
Mặc dù không có quan tâm đến thân thể của cô, nhưng đối với tính cách của cô thì lại cảm thấy rất có hứng thú, dù sao gần đây cuộc sống thật nhàm chán, vậy thì cùng cô đùa một chút cũng tốt lắm…………
“Tôi thích.” Uông Hạo Thiên nói xong liền trực tiếp kéo chăn ra, nằm xuống giường…………
Cô lập tức từ trong chăn nhảy xuống giường “Anh muốn làm gì? Anh không phải cũng có giường sao? Tại sao nhất định phải chạy tới chỗ này?”
“Hình như cô đã quên, bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, tốt nhất cô nên ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi, nếu cô còn muốn giở trò gì thì ngay lúc này tôi sẽ ăn cô, lên giường ngủ .” Sắc mặt Uông Hạo Thiên căng thẳng, cô gái này đúng là còn chưa bị trừng phạt đủ, phải để cho anh uy hiếp mới chịu khuất phục.
Thích Vi Vi đột nhiên thông minh ra, bọn họ ở đây cô nam quả nữ, nếu có xảy ra chuyện gì, bản thân khẳng định không phải là đối thủ của anh ta, nhất định sẽ bị anh ta ăn không còn một mảnh, lúc này chỉ có thể áp dụng phương châm kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tuy rằng bị anh ta chiếm một chút tiện nghi, nhưng ít ra còn có thể bản vệ trinh tiết của mình, nghĩ vậy nên cô mới chậm rãi đi đến bên giường………
Cả người căng thẳng nằm sát mép giường, hồi hộp trộm đánh giá anh thì phát hiện anh đang nhìn cô chằm chằm, dọa cô suýt chút nữa rơi xuống giường………..
“Tôi đáng sợ như vậy sao?” Uông Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, những người phụ nữ khác đều bổ nhào về phía anh, chỉ có cô là không như vậy, chỉ ước gì trốn tránh thật xa, trong lòng đột nhiên nảy sinh nghi vấn, chẳng lẽ cô ấy không biết mình là ai? Có tài sản trị giá bao nhiêu sao? Nghĩ vậy, nhịn không được liền hỏi: “Cô có biết tôi là ai không?”
Thích Vi Vi khó hiểu nhìn anh, tại sao anh lại hỏi một vấn đề ngu ngốc mà ai cũng biết như vậy? Giọng điệu có chút khinh miệt nói: “Anh không phải là người đàn ông mà theo như lời đồn là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đẹp trai nhiều tiền, tổng tài Uông thị – Uông Hạo Thiên sao?” Tuy nói vậy nhưng thật ra trong lòng cô lại thầm mắng, anh là một gã đê tiện, một tên máu lạnh vô tình.
“Thì ra cô có biết, vậy tại sao cô không nghĩ tới việc quấn lấy tôi, có lẽ cô có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng?” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô, cô cũng đừng ra vẻ đạo đức giả là chính mình không nghĩ như vậy.
“Đã từng nghĩ tới, có cô gái nào mà không muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng chứ, có điều, tôi tự hiểu bản thân mình không có tiềm chất để trở thành phượng hoàng, không muốn trước khi trở thành phượng hoàng, ngay cả chết lúc nào cũng không biết? Hơn nữa đối phương lại là anh, người mà một chút hứng thú tôi cũng không có, huống chi, tôi còn có………..” Thích Vi Vi lập tức ngậm miệng lại, nghĩ đến anh Thiên Tứ, lòng của cô liền cảm thấy ấm áp.
Nhìn thấy trong mắt cô tản ra ánh sáng khác thường, khóe môi không tự chủ nở nụ cười, Uông Hạo Thiên đột nhiên có chút không thoải mái, nghiêm mặt lạnh lùng hỏi: “Còn có cái gì?”
“Còn có mẹ tôi, người giàu có như các người, làm sao nhận cưu mang người mẹ điên của tôi.” Thích Vi Vi thuận miệng thốt ra một lời nói dối.
“Thật không?” Giọng điệu của Uông Hạo Thiên vút lên, trong lời nói mang theo hoài nghi, rõ rang là cô đang nói dối.
“Đương nhiên là thật, được rồi, tôi muốn ngủ, ngày mai còn phải đến trường nữa, ngủ ngon.” Thích Vi Vi ngáp một hơi dài, xoay người qua, đưa lưng về phía anh, muốn ngủ.
Uông Hạo Thiên nhìn chăm chú cô một hồi, cô nghĩ muốn giấu diếm thì có thể giấu diếm được sao? Nếu anh muốn biết, thì còn có cái gì anh không thể biết………
Thích Vi Vi nằm ở nơi đó, khần trương dùng tay nắm lấy vạt áo, trong lòng đều nghĩ đến việc anh có thể phát hiện ra cô nói dối hay không? Có điều qua một lúc lâu sau cũng không thấy anh có động tĩnh gì, bỗng nhiên nghe được tiếng hít thở đều đều của anh.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra khi ngủ say, thân thể cũng chầm chậm thả lỏng ra………
Nhận thấy cô đã ngủ say, lúc này Uông Hạo Thiên mới mở to mắt, nhìn thấy cô đề phòng mình như đề phòng kẻ cướp liền không nhịn được muốn bật cười, có người phụ nữ nào không sử dụng tất cả kỹ năng và thủ đoạn để tiếp cận anh, quyến rũ anh, chỉ có cô là la ó, mặc áo ngủ kín cổng cao tường, bao vây thân thể mình không chừa một phân, cô cũng không nghĩ lại, cô có điểm nào có thể làm cho anh cảm thấy hứng thú với cô chứ………….
Mặc dù không có quan tâm đến thân thể của cô, nhưng đối với tính cách của cô thì lại cảm thấy rất có hứng thú, dù sao gần đây cuộc sống thật nhàm chán, vậy thì cùng cô đùa một chút cũng tốt lắm…………
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook