Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 138: Con không yêu cô ấy

Hoàng Thiên Tứ ngồi trên giường suốt một ngày, anh nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được mình lại bị loại bệnh này. Anh cũng không làm chuyện gì sai trái mà lại bị ông trời trừng phạt như vậy. Cả Vi Vi cũng thế, anh một mực chờ cô, chờ cô hồi tâm chuyển ý gả cho mình. Không ngờ là cô vốn đang do dự lại đột nhiên đồng ý gả cho mình, anh biết ý định của cô nhưng anh không thể ích kỷ như vậy được, cho nên anh sẽ không đồng ý. Ngày mai, anh phải giải quyết mọi chuyện thật tốt, sau khi quyết định, anh muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Chuông cửa vang lên, nhất định là Vi Vi đến, anh đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài anh ngây người kinh ngạc hỏi: “Ba, mẹ, bà nội sao mọi người lại đến đây?”

“Con nói thử xem vì sao chúng ta lại đến? Thằng bé này đến nước này con còn muốn gạt chúng ta? Đây không phải là việc tuỳ tiện xử lý là được.” Mẹ anh vẻ mặt tươi cười quở trách.

“Thiên Tứ à, bà nội biết con không muốn chúng ta tốn tiền nhưng đây là việc lớn của đời người con không thể đùa bỡn. Sao con có thể gạt chúng ta? Ta cũng không thèm để ý con nhưng mà không thể để con gái nhà người ta chịu oan ức.” Bà nội kéo tay anh nén giận nói.

“Thiên Tứ, lần này chuyện lớn như vậy con cũng không nói cho ba mẹ biết, tuy là trong nhà không có tiền nhưng cũng không thể để lễ cưới của con giản dị như vậy.” Ông Hoàng cũng trách.

“Hôn lễ gì? Mọi người đang nói gì?” Hoàng Thiên Tứ nghe bọn họ nói mà không hiểu gì cả. Bọn họ đột nhiên đến đây, lại nói ra những lời khó hiểu.

“Còn giả bộ nữa. Vi Vi đã nói cho chúng ta biết hết rồi. Hai đứa chuẩn bị cưới, muốn gạt ba mẹ, trước là đăng ký sau này mới cử hành hôn lễ nhưng con bé nói gạt người lớn là không được nên mới nói cho mọi người biết. Nhưng mà ba mẹ quyết định phải cử hành hôn lễ, ba mẹ chỉ có mình con, muốn ôm cháu dĩ nhiên phải cử hành hôn lễ cho hai đứa.”Bà Hoàng cười nói.

Lúc này Hoàng Thiên Tứ mới hiểu được Vi Vi biết là không thuyết phục được anh nên mới đi nói với người nhà, để anh không thể từ chối cô. Cô quả là một người hiền lành, thiện lương nhưng chỉ có thể chối từ mà thôi.

“Con còn ngây ngốc ở đó làm gì. Mau cùng ba mẹ về nhà, chúng ta nói chuyện. Hôn lễ phải tổ chức như thế nào, chi tiết cụ thể còn cần hai đứa tự mình quyết định.” Ông Hoàng nói.

“Aiz, khoan đã, chúng ta đều hưng phấn quá mà quên mất. Hiện tại, chúng ta phải đến nhà Vi Vi cùng mẹ con bé nói chuyện một chút về hôn lễ. Dù sao cũng là người quen, rất nhanh sẽ được thôi.” Bà Hoàng cười.

“Ba mẹ, mọi người đừng vội.” Hoàng Thiên Tứ không có một tia vui sướng, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Con không muốn kết hôn với Vi Vi.”

“Cái gì?” Bọn họ không thể tin được phản ứng của anh: “Này, thằng nhóc này, đầu óc con bị hư rồi phải không? Con không phải rất thích Vi Vi sao? Muốn cùng con bé kết hôn sao? Bây giờ lại nói những lời này là thế nào?”

“Thiên Tứ có phải hai đứa có chuyện gì không?”Bà Hoàng sáng suốt hỏi.

“Trước kia con rất thích Vi Vi nhưng bây giờ không thích nữa... Bởi vì...” Anh tạm dừng một lúc,“Bởi vì con đã thích người khác.” Anh đành phải nói dối, bởi vì anh không thể nói ra là mình bị bệnh nặng, chỉ có thể đưa ra lý do này cự tuyệt hôn lễ.

“Con thích người khác? Aiz.” Cả ba mẹ cùng bà nội anh đều kinh ngạc, điều này quá bất ngờ.

“Là đồng nghiệp của con. Cả hai cùng làm chung hai năm cho nên không biết từ lúc nào có cảm tình. Lúc trước, con cũng mâu thuẫn không biết làm như thế nào. Gần đây Vi Vi nói muốn gả cho con, con mới nhận ra tình cảm của con dành cho cô ấy chỉ là tình anh em. Mà cô gái con thích cũng rất tốt, mọi người nhất định sẽ thích cô ấy.” Hoàng Thiên Tứ trốn tránh, anh chưa từng nghĩ anh sẽ nói ra những lời như thế này.

“Thật sự là như vậy?” Ông Hoàng hỏi, tại sao trước kia chưa từng nghe anh nói qua.

“Đúng, nếu mọi người không tin con có thể đưa cô ấy về ra mắt mọi người.” Hoàng Thiên Tứ sợ bọn họ nghi ngờ.

“Nhưng mà ... việc này không công bằng cho Vi Vi.” Bà Hoàng khó xử, chính bà cũng rất thích Vi Vi.

“Mẹ, việc này mọi người không cần xen vào. Con sẽ nói rõ ràng với Vi Vi. Chuyện của tụi con thì tụi con sẽ tự mình giải quyết.” Hoàng Thiên Tứ nói.

“Aiz ...” Bà nội thở dài, dưa xanh hái không ngọt, không thể miễn cưỡng chúng, việc đó chỉ làm mình vui mừng một lúc mà thôi.

“Thiên Tứ, mặc kệ trong lòng con thế nào. Ba mẹ cũng thích Vi Vi, con bé từ nhỏ đã một mình chăm sóc mẹ rất cực khổ. Nhưng việc của con thì con tự quyết định, chờ con suy nghĩ kỹ thì trả lời cho ba mẹ biết, con nếu thích cô gái kia thì mang cô ấy về nhà mình, để ba mẹ nhìn xem.” Ông Hoàng thấy con nói như vậy liền nhận ra chuyện này không thể cưỡng ép được, từ nhỏ thằng bé đã thích Vi Vi, bọn họ cũng thế nên không hề phản đối.

“Con nhất định.” Anh gật đầu mà không cần suy nghĩ.

“Chúng ta về trước.” Ông Hoàng không nghĩ tới bọn họ mang theo vui mừng mà tới bây giờ ra về lại vô cùng thất vọng.

Thích Vi Vi thật ra vẫn ở dưới lầu, thấy bọn họ rời khỏi mới lên lầu, nghĩ rằng anh nhất định đồng ý rồi.

“Anh Thiên Tứ hôm nay bác trai, bác gái đến sao?” Cô giả bộ không biết hỏi.

Hoàng Thiên Tứ nhìn thấy cô, kéo cô ngồi xuống.“Vi Vi, tội gì em phải làm như vậy. Anh đã nói rồi, anh không đồng ý. Ba mẹ vừa tới, nhưng anh cũng nói anh không thích em, anh đã thích người khác, nên bọn họ về rồi.”

“Thiên Tứ vì sao anh ... vì sao anh nhất định từ chối em, em vẫn sẽ ở bên anh, đứng cạnh anh, chăm sóc cho anh.” Thích Vi Vi cái gì cũng muốn nhưng anh từ chối rất kiên quyết.

“Vi Vi, em đã chăm sóc anh rất nhiều rồi. Anh nhận chăm sóc của em là được rồi. Nhưng anh không cưới em.” Anh không muốn cô vì anh mà liên luỵ, về sau sẽ khó lập gia đình.

Thích Vi Vi thấy anh kiên quyết như vậy mới nói: “ Thiên Tứ, nếu anh không cưới em, vậy hứa với em, ngày mai đến bệnh viện, bắt đầu trị liệu.” Chỉ cần anh đồng ý chữa bệnh thì cô đã cam lòng.

“Được, anh đồng ý.” Anh vui vẻ trả lời, bởi vì anh sắp rời đi rồi.

Trước kia anh không muốn trị liệu, tại sao bây giờ lại vui vẻ đồng ý nhanh như vậy? Trong lòng cô hiện lên một tia nghi ngờ, rút cuộc anh đang nghĩ gì?

“Vi Vi, anh với em cùng đi chợ mua rau. Tối nay, anh sẽ nấu cơm cho em ăn.” Nếu không, anh sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

“Vâng.” Cô gật đầu vừa định theo anh ra ngoài thì đầu óc đột nhiên choáng váng, cô chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, té xỉu trong lòng anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương